Không Có Ngày Mai

Chương 55

GA TÀU ĐIỆN NGẦM Ở
QUẢNG TRƯỜNG Union là ga lớn. Nơi đây có sảnh lên tàu to như cả một
trung tâm thương mại ngầm dưới đất. Nhiều lối vào, nhiều lối ra, nhiều
tuyến, nhiều đường, cầu thang, quầy, các dãy cửa xoay. Cộng thêm các
chuỗi dài những máy nạp tiền cho thẻ đi tàu điện ngầm hoặc mua thẻ mới.
Tôi dùng tiền mặt mua một thẻ mới. Tôi nhét tờ hai mươi đô theo chiều
nằm ngang vào khe và nhận được hai mươi lượt đi tàu cộng thêm ba lượt
khuyến mãi. Tôi lấy thẻ, quay người bước đi. Đã gần 6 giờ sáng. Ga đang
đầy dần người. Ngày làm việc đang bắt đầu. Tôi bước qua một quầy báo.
Chỗ này có cả ngàn loại tạp chí. Và các chồng báo mới dày cộp sẵn sàng
để bán. Hai tít báo khác nhau. Cả hai đều rất lớn. Một tít có bốn từ,
chữ lớn, sử dụng nhiều mực in đen: FBI TÌM BA NGƯỜI. Dòng còn lại cũng
có bốn từ FBI SĂN BA NGƯỜI. Rõ ràng là có sự thống nhất. So ra thì tôi
thích từ tìm hơn săn. Thụ động hơn, ít quyết tâm hơn. Gần như ôn hòa.
Tôi cho là bất kỳ ai cũng thích được tìm kiếm hơn bị săn đuổi.


Tôi quay đi.

Và trông thấy hai cảnh sát đang cẩn thận quan sát mình.

Hai sai lầm đồng thời. Trước tiên là sai lầm của họ, rồi cộng thêm sai lầm
của tôi. Sai lầm của họ thì bình thường. Các nhân viên điều tra liên
bang ở phố 22 và Broadway đã thông báo rằng tôi tẩu thoát bằng tàu điện
ngầm. Dựa vào đó, nhìn chung các nhân viên thực thi pháp luật nhận định
rằng tôi sẽ một lần nữa trốn thoát bằng tàu điện ngầm. Bởi, khi được lựa chọn, lực lượng thực thi pháp luật luôn tham gia trận chiến lần trước
thêm một lần nữa.

Sai lầm của tôi là bước thẳng vào cái bẫy lười biếng của họ.

Bởi có ô giám sát thì có người giám sát. Vì có người giám sát nên không có
các cửa ra vào chấn song cao dạng xoay. Chỉ là các thanh chắn thông
thường cao ngang đùi. Tôi quẹt thẻ và đi qua. Trung tâm thương mại thay
đổi hình dạng thành một lối đi dài và rộng. Các mũi tên chỉ sang trái,
sang phải, lên trên, xuống dưới, theo các tuyến và hướng khác nhau. Tôi
đi qua một người đang chơi vĩ cầm. Anh ta chọn cho mình vị trí nơi tiếng vọng sẽ có ích cho mình. Anh ta thật giỏi. Cây đàn có âm chắc chắn, đầy khí phách. Anh đang chơi một bản nhạc bi ai thời xa xưa mà tôi nhận ra
là đã xuất hiện trong một bộ phim về chiến tranh Việt Nam. Có lẽ đây
không phải một lựa chọn giúp mang lại cảm hứng cho những người đi làm
sớm. Hộp đàn vĩ cầm của nhạc công mở ra đặt dưới chân anh và không có
nhiều tiền lắm. Tôi xoay người ra vẻ tự nhiên, tuồng như đang nhìn người chơi đàn, và tôi trông thấy hai viên cảnh sát bước qua cửa xoay phía
sau tôi.

Tôi ngoặt vào một góc ngẫu nhiên rồi theo hành lang hẹp
hơn và thấy nó dẫn lên ga cho tàu chạy lên mạn trên thành phố. Nơi này
đầy những người. Và là một phần của hai ga đối xứng nhau. Phía trước tôi là rìa sân ga rồi tới đường ray, và rồi một hàng cột sắt chống đỡ đường phố phía trên, và rồi đường ray chạy về mạn dưới thành phố, rồi tới sân ga cho tàu về mạn dưới. Thứ gì cũng một cặp, kể cả hai dòng hành khách. Những con người mệt mỏi, lặng thinh quay mặt vào nhau, chờ đợi đi ra
theo hướng ngược nhau.

Các đường ray đang hoạt động quay lưng vào nhau, ở hai bên dãy cột sắt trung tâm. Chúng được chắn lại, như những
đường ray hoạt động ở trong ga. Các tấm chắn là những chiếc hộp kín ba
mặt, mặt để mở nằm ở phía quay ra đường tàu.

Phía sau, khá xa bên trái, hai cảnh sát chen qua dòng người tiến về sân tàu. Tôi kiểm tra
hướng còn lại. Bên phải tôi. Hai cảnh sát nữa chen vào đám đông. Họ to
bè, cồng kềnh những trang cùng bị. Họ nhẹ nhàng đẩy hành khách ra khỏi
đường tiến, đặt tay lên vai họ, vẫy ngược bàn tay, nhịp nhàng, như thể
đang bơi.

Tôi dịch đến giữa ga. Tôi lách về trước đến tận khi hai chân đặt trên vạch cảnh báo màu vàng. Tôi dịch sang bên cho tới khi một cột sắt nằm ngay phía sau lưng. Tôi ngó sang trái. Nhìn sang phải.
Chẳng có tàu nào đang chạy tới.

Đám cảnh sát tiếp tục di chuyển.
Phía sau họ có thêm bốn người nữa xuất hiện. Hai ở bên sườn tôi, hai bên phía còn lại, đang lách qua đám đông một cách chậm rãi và chắc chắn.

Tôi nghển cổ về trước.

Chẳng thấy ánh đèn nào trong đường hầm.

Đám đông dịch chuyển và dồn lại bên tôi, bị xô đẩy bởi những người mới đến, bị phá ngang bởi bước tiến liên tục của các viên cảnh sát, bị kéo về
phía trước bởi cái trực cảm mà bất cứ người đi tàu điện ngầm nào cũng có rằng chắc chắn tàu sắp đến tới nơi.

Tôi ngó qua hai vai kiểm tra lần nữa, cả bên trái và bên phải.

Cảnh sát trên sân ga tôi đang đứng.

Tám người cả thảy.

Chẳng có cảnh sát nào trên sân ga đối diện.