Không Có Ngày Mai

Chương 51

VÔ TÌNH TÔI LẦN NỮA
TRÔNG THẤY cô gái cùng con chó sục. Cô đang đi bộ theo đường Broadway
theo hướng Nam, về phía phố 22. Gã người bé nhỏ đang tè vào mấy cái cột
và lờ tịt những người khác. Tôi đi qua họ, con chó trông thấy tôi bèn
sủa. Tôi ngoái lại để đảm bảo với nó rằng tôi chẳng phải mối đe dọa lớn, qua khóe mắt tôi thấy một chiếc Crown Vic đen chạy qua đèn giao thông
của phố 23. Sạch sẽ, sáng bóng, đầu cần ăng ten trên thùng xe được đèn
pha của chiếc xe chạy sau ba chục mét chiếu cho sáng rõ.

Nó chạy chậm lại bằng vận tốc người đi bộ.

Ở đoạn này, Broadway rộng gấp đôi. Sáu làn, tất cả chạy về hướng Nam, sau đèn giao thông thì được phần đường ngắn dành cho người đi bộ chia ra ở
giữa. Tôi đang trên vỉa hè bên tay trái. Cạnh tôi là một tòa chung cư.
Xa nữa là các cửa hàng bán lẻ. Bên phải tôi, cách sáu làn đường là tòa
nhà Flatiron. Xa nữa lại các cửa hàng bán lẻ.

Chặn trước mặt là lối xuống ga tàu điện ngầm.

Cô gái cùng con chó sục rẽ trái phía sau lưng tôi rồi đi vào tòa chung cư. Tôi trông thấy người gác cửa ngồi sau một cái bàn. Chiếc Crown Vic dừng ở làn thứ hai trong sáu làn xe. Chiếc xe phía sau nó vượt lên khá
nhanh, ánh đèn pha của nó cho tôi thấy bóng hai người đàn ông ở ghế
trước chiếc Crown Vic. Họ đang ngồi yên. Có thể đang kiểm tra một tấm
ảnh, có thể đang gọi xin lệnh, có thể gọi lực lượng hỗ trợ.

Tôi
ngồi xuống một bức tường gạch thấp chạy quanh khu trồng cây ở phía trước chung cư. Lối xuống ga tàu điện ngầm cách tôi ba mét.

Chiếc Crown Vic đứng yên tại chỗ.


Xa về hướng Nam so với chỗ tôi, vỉa hè đường Broadway rộng. Cạnh dãy cửa
hàng bán lẻ, đường được đổ bê tông. Phần nửa vỉa hè sát mép phố là một
tấm ghi dài của ga tàu điện ngầm. Lối xuống ga tàu cách tôi ba mét là
cầu thang hẹp. Góc phía Nam của ga trên phố 23. Các tàu tuyến N, R và W. Sân ga ở mạn trên thành phố.

Tôi cược với bản thân rằng đây là
một lối vào HEET. Dạng cửa song sắt xoay ra vào, khá cao. Không phải
cược bằng tiền. Mà là thứ gì đó quan trọng hơn nhiều, sống, tự do, mưu
cầu hạnh phúc.

Tôi đợi.

Hai gã trong xe ngồi yên.

Vào lúc 1 giờ 30 sáng, hệ thống tàu điện ngầm đã ở vào hẳn chế độ đêm. Các
chuyến tàu chạy cách nhau hai mươi phút. Tôi không nghe tiếng miết hay
gầm gào từ bên dưới. Không có luồng không khí chuyển động. Rác trên các
tấm ghi ở vỉa hè phía xa vẫn nằm im.

Chiếc Crown Vic xoay hai
bánh trước. Tôi nghe tiếng bơm trợ lực tay lái kêu xì xì và tiếng lốp
rít trên mặt đường. Nó ngoặt khá gấp qua bốn làn đường và lao thẳng theo hình chữ S hẹp rồi dừng lại ở mép lề đường cạnh tôi.

Hai người đàn ông ở trong xe.

Tôi đợi.

Đó là xe của cơ quan điều tra liên bang, chắc chắn rồi. Một chiếc xe dùng
chung. Thông số LX tiêu chuẩn, không phải mẫu xe Cảnh sát Chặn bắt. Sơn
đen, bọc vành bằng nhựa. Vỉa hè không đông lắm nhưng cũng không phải
không có người. Người ta đang vội vã trở về nhà một mình, hoặc đi dạo
chậm rãi thành từng đôi. Trên mấy phố ngang phía Nam có các câu lạc bộ.
Tôi biết như vậy nhờ các nhóm nhỏ những người chếnh choáng thi thoảng
xuất hiện, nghểnh cổ ra đường, tìm vẫy xe taxi đang lượn lờ bắt khách.

Hai người trong xe cử động. Một người nghiêng về bên phải, một nghiêng sang trái, cách người ta cử động trong xe khi cả hai đồng thời nắm lấy tay
nắm cửa phía trong.

Tôi theo dõi những tấm ghi của ga tàu điện ngầm trên vỉa hè, cách tôi bốn mươi mét về phía Nam.

Chẳng có gì. Không khí đứng yên. Không có rác chuyển động.

Hai người đàn ông ra khỏi xe. Cả hai đều mặc com lê tối màu. Áo khoác của
họ hơi nhăn ở phần dưới lưng, do lái xe. Người ngồi ở ghế cạnh tay lái
vòng sang đứng cùng người lái xe nơi rãnh thoát nước gần đầu chiếc Crown Vic. Họ đứng ngang với tôi, có lẽ cách sáu mét, cách một vỉa hè. Họ có
phù hiệu gắn sẵn ở túi ngực. FBI, tôi nghĩ, dù tôi không ở đủ gần để
chắc chắn về điều đó. Với tôi, tất cả những phù hiệu dân sự này đều
trông như nhau. Người ngồi ghế hành khách nói to. “Nhân viên điều tra
liên bang đây.” Cứ như anh ta cần phải nói thế.

Tôi không phản ứng gì.

Họ vẫn đứng ở rãnh thoát nước. Không bước lên rìa phố. Tôi đoán là cơ chế
phòng thủ theo phản xạ. Rìa phố như một pháo đài tí hon. Nó không thực
sự giúp bảo vệ, nhưng một khi đã xuyên thủng nó, họ phải tiếp tục. Họ sẽ phải hành động, và họ không chắc chắn phải hành động thế nào.

Những tấm ghi của ga tàu điện ngầm đứng yên lặng.

Người ngồi ghế hành khách gọi, “Jack Reacher phải không?”

Tôi không trả lời. Khi tất cả những biện pháp khác thất bại, hãy giả ngu.

Người cầm lái nói, “Ở đâu thì ở yên đấy.”

Đôi giày tôi đang đi làm bằng cao su, không khít và chắc như tôi thường
quen. Nhưng dù vậy tôi vẫn cảm nhận được độ rung vang xa xăm đầu tiên
của đoàn tàu truyền qua chúng. Một chuyến tàu, hoặc từ phố 28 về mạn
dưới thành phố, hoặc đang chạy từ phố 14 lên mạn trên. Cơ hội năm
mươi-năm mươi. Chuyến tàu về mạn dưới chẳng có ích gì cho tôi. Tôi đang ở phía không thuận đường Broadway. Chuyến tàu lên mạn trên mới là cái tôi muốn.

Tôi theo dõi những tấm ghi ở vỉa hè phía xa.

Đám rác vẫn nằm yên.

Người ngồi ghế hành khách gọi, “Hãy đặt hai tay ở nơi tôi có thể nhìn thấy.”

Tôi thò một tay vào túi. Một phần để tìm thẻ đi tàu điện ngầm phần để xem
chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Tôi biết chương trình đào tạo ở Quantico
rất đề cao sự an toàn của dân chúng. Các nhân viên điều tra liên bang
được lệnh chỉ rút vũ khí trong tình huống khẩn cấp. Nhiều người chưa bao giờ rút vũ khí, suốt từ khi tốt nghiệp cho đến lúc nghỉ hưu, thậm chí
một lần cũng chưa. Xung quanh có những người vô tội. Lối đi của một khu
chung cư nằm ngay sau lưng tôi. Tầm triển khai hỏa lực cao, rộng và
thuận lợi, đầy những thảm kịch ăn theo đang chờ xảy ra. Những người đi

ngang qua, xe cộ, trẻ em ngủ trong phòng ngủ ở tầng thấp.

Hai nhân viên điều tra liên bang rút súng ra.

Hai động tác hệt nhau. Hai thứ vũ khí hệt nhau. Súng ngắn hiệu Glock, rút
ra nhanh gọn, nhẹ nhàng và dễ dàng từ bao súng bên vai. Cả hai người đều thuận tay phải.

Người ngồi ghế hành khách nói, “Không được cử động!”

Xa bên tay trái tôi, rác trên các tấm ghi của ga tàu điện ngầm xoay tròn.
Một chuyến tàu lên mạn trên thành phố, đang tiến về phía tôi. Làn hơi ẩm trước đầu đoàn tàu đang di chuyển nhanh, tạo thành áp suất, tìm cách
thoát ra. Tôi đứng dậy, đi vòng qua rào chắn về phía đầu cầu thang.
Không nhanh, không chậm. Tôi tiến mỗi lần một bước. Phía sau, tôi nghe
tiếng hai nhân viên điều tra liên bang bám theo mình. Tiếng gót giày
cứng trên nền bê tông. Họ đi giày tốt hơn tôi. Tôi xoay chiếc thẻ đi tàu điện ngầm trong túi và lôi nó ra, quay cho đúng mặt khi sử dụng.

Cổng kiểm tra vé khá cao. Song sắt chạy từ sàn lên thấu trần, như một xà
lim. Có hai cửa xoay, một bên trái một bên phải. Cả hai đều hẹp và cao
hết tầm. Không cần giám sát. Không cần quầy có người điều hành. Tôi đút
thẻ vào, số tiền cuối cùng còn lại trong thẻ khiến cho đèn xanh lên và
tôi đẩy cửa bước qua. Phía sau tôi, hai nhân viên điều tra liên bang
đứng kẹt cứng. Nếu là một cửa xoay bình thường thì họ đã nhảy qua rồi
giải thích sau. Nhưng cửa vào kiểu HEET không có người điều khiển lại
không cho thực hiện lựa chọn ấy. Và họ lại chẳng mang theo thẻ đi tàu
điện ngầm của mình. Có lẽ họ sống ngoài khu Long Island và ngày ngày lái xe đi làm. Cả ngày ngồi bên bàn làm việc hoặc trong xe hơi. Họ bất lực
đứng sau các song sắt. Cũng chẳng có cơ hội la lối đe dọa hay đàm phán.
Tôi đã tính toán thời gian vừa khít. Làn hơi ẩm đã vào trong ga, làm di
chuyển bụi và xoay tít những chiếc cốc rỗng. Ba toa xe đầu tiên đã nằm
ngay khúc cua. Con tàu gào lên, rền rĩ rồi dừng lại và tôi bước lên mà
chẳng cần phải sải bước dài. Cửa khép lại và con tàu mang tôi đi, hình
ảnh cuối cùng tôi thấy là hai nhân viên điều tra liên bang đứng phía bên kia cửa xoay, súng thõng xuống dọc thân người.