Không Có Lai Sinh

Chương 8: Tiền đồ

Nàng mặc áo đỏ, như một đóa hoa lửa nở rộ giữa đêm đen.

Hắn có bao nhiêu dự định. Nàng vừa bước vào đại điện, sẽ bắt nàng hầu hạ. Cởi giày, trước mặt bao người tầm hoan hưởng lạc. Đại tiểu thư Thừa tướng phủ, Vương phi của Cảnh Khiêm cũng chỉ đến vậy thôi.

Nhưng nàng vừa bước vào. Đôi mắt không vướng bận ưu phiền trần tục, thong dong tĩnh tại. Nàng không màng đến những tràng cười trêu chọc, chỉ bước lên, làm theo lời, giúp hắn cởi giày.

Sắc đẹp như hoa lửa, khí chất lại tựa hoa lan.

Hắn bỗng nhiên chán ghét những ánh mắt phàm tục của lũ đàn ông nhìn nàng như sói đói. Hắn đuổi bọn chúng ra khỏi đại điện. Ý định lăng nhục nàng, để nàng làm phần thưởng cho đám thuộc hạ cũng không còn.

Hắn đã hiểu, vì sao Lục hoàng tử Cảnh Khiêm yêu nàng như vậy….Bỗng ganh tị vì hắn ta đã có nàng trong thời gian dài như thế. Nàng….

Nàng cầm cây trủy thủ. Thà chết không chịu nhục.

Nàng nằm dưới đất. Máu như những tia lửa đỏ, nhuộm lên áo hắn. Hắn ôm nàng. Nàng lại né đi….

Nàng chết cũng không muốn thuộc về hắn. Nàng vẫn nhớ đến phu quân nàng.


Lòng hắn như bừng cháy. Hắn cũng muốn phu quân nàng đau nỗi đau nhìn nương tử phơi thây trên trường thành mà không làm được gì.

Hắn hạ lệnh mang thi thể nàng lên trường thành.

Chưa đến ba canh giờ đã cho người mang đi chôn cất. Hắn không nỡ, không nỡ nhìn khuôn mặt thanh khiết ấy bị phơi bày cho thiên hạ gièm pha.

Sau này, hắn mới biết. Thì ra nàng không phải là Lục vương phi thật sự. Nàng chỉ là thế thân của nàng ấy.

Một thế thân không cần hắn. Không phải nàng muốn thay thế vương phi cầm chân hắn? Tại sao lại kết liễu cuộc đời mình?

Hắn không hiểu….Cả đời vẫn không hiểu.

Hắn bại trận, bị lưu đày ngoài biên ải. Tân hoàng không dám công khai giết hắn. Chỉ cần hắn chết, bí mật của triều đình sẽ nhanh chóng truyền ra ngoài. Tân hoàng cần ổn định lòng dân.

Là dịp để con mãnh hổ ẩn mình mài nanh múa vuốt.

Mười năm sau quay lại, hắn đã bước lên ngôi cửu ngũ, bước qua thi thể của bao người.

Trong đó có nàng…..

Hậu cung ba ngàn giai lệ. Ai cũng không có ánh mắt giống nàng.

Hắn bị ám ảnh. Ma quỷ khiến hắn cứ nhắm mắt là nhớ đến ánh mắt nàng đêm ấy. Trong lòng hắn cứ chập chờn câu hỏi: Vì sao nàng lại hủy mình?

Nàng khinh thường hắn, nàng là….

Một nha hoàn.

Thật mỉa mai.

Lương vương cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹn. Cảm giác uất ức đè nặng. Tiểu thư nàng yêu quý đó, người nàng hy sinh cuộc đời để bảo vệ đó, chẳng qua cũng chỉ coi nàng như một món hàng.


Hắn thầm nghĩ, mang nàng về sẽ buộc nàng hầu hạ. Buộc nàng thị tẩm. Buộc nàng dù không muốn nhưng cũng phải phủ phục dưới thân mình, như một kĩ nữ mạt hạng.

Nhưng mà….

-Nô tỳ bái kiến vương gia.

Nàng đang đứng trước mặt hắn, nhu thuận, ngoan ngoãn. Chỉ có điều sắc mặt tái nhợt, đôi mắt không giấu được nỗi đau thương.

Một lát đây hắn sẽ làm nàng khóc. Nàng có thể một lần nữa hủy mình không?

-Ngươi tên gì?

-Nô tỳ tên Thanh Liên.

Đóa sen thanh khiết, gần bùn không vướng mùi bùn.

Rất giống nàng.

-Tên không hay gì cả. Hay ta gọi ngươi là Ca nhi đi. Cho ngưoi vào Oanh ca phường học tập, sau này phục vụ ta.

Tay vừa định chạm, nàng đã lách mình qua. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.


Cam chịu nhưng không cam phận. Hắn nhếch môi:

-Người nhà của ngươi họ Tô cũng không phải là không có tiền đồ. Ta tuy chỉ là một Lương vương không có thực quyền nhưng muốn làm cho một gia đình nhà nông gặp chút biến cố, cũng không phải là chuyện khó khăn gì.

Kiếp trước hắn không biết thân phận thực sự nên mới để cho nàng chết. Kiếp này đừng hòng, hắn sẽ không để nàng chết trước khi mục đích của mình hoàn thành. Nàng…

Sắc mặt Thanh Liên trắng nhợt. Những người quyền quý….Gia đình nàng cũng chỉ là hạt cát, là con kiến để họ giẫm dưới chân.

-Ca nhi không dám. Tất cả để chủ nhân định đoạt. Mong vương gia thương hại cho gia đình nô tỳ.

Lòng hắn lại khó chịu. Nàng phục tùng quỳ dưới gối. Nhưng chỉ là hư tình giả ý. Chẳng qua vì quyền lực, vì hắn là Lương vương, còn nàng chỉ là một nha hoàn.

-Ngươi cũng không đủ bản lĩnh làm ca kỹ cho bản vương vui vẻ.Quên cái tên Ca nhi đi. Lui vào trong phòng bếp, Trương ma ma sẽ sắp đặt công việc cho ngươi.

Không có thị tẩm, cũng không có sỉ nhục. Nàng ngơ ngẩn ngước lên nhìn hắn. Hắn phất tay áo, bước vào trong.

Tranh giành nha hoàn với Đại tiểu thư phủ thừa tướng, cũng chỉ để vào trong phòng bếp. Bản thân hắn cũng cảm thấy người không có tiền đồ có phải chính hắn hay không?