Ngài cuối cùng của hội săn, Tấn vương thúc ngựa đến bên cạnh Thẩm Hành Vân:
-Tên thị vệ của Vương điệt đâu rồi?
-Hắn được chức quan ngũ phẩm, dĩ nhiên là vui mừng đến phát khóc. Ta cho hắn về nhà để hắn ăn mừng với người nhà rồi.
Sự biến mất hay còn của một tên thị vệ đương nhiên không quan trọng. Nhưng Tấn vương lại mơ hồ cảm thấy sự biến mất này có bí ẩn….Tuy nhiên hắn không đủ người theo dõi, đến khi biết tin thì Thiết Hàn đã rời lều săn rồi.
-Mỹ nhân kia….Cháu…
-Vương thúc đừng phiền quá. Để ta đi săn…
Lương vương thúc ngựa. Đoàn thị vệ cũng phóng theo chủ. Từ ngày Lương vương ra mặt tố khổ với hoàng thượng, không còn ai dám đến trêu chọc hắn. Ban ngày hắn phóng ngựa đi cùng đoàn săn, nhưng trời chưa chiều đã quay lại lều. Có khi trời vừa tối lều đã tắt đèn, bên trong vang lên tiếng thở gấp, có lúc vang đến quá nửa đêm.
Mỹ nhân của Lương vương ngày càng đẹp, môi mọng đỏ, lại thêm trang sức lụa là, mĩ miều như một đóa trà mi.
Vẻ đẹp thanh khiết lại thêm phong tình quyến rũ. Lương vương say mê nàng như điếu đổ. Hôm nay là ngày săn cuối, hắn mang hai con mồi đến chỗ hoàng thượng. Hoàng đế rất hài lòng, muốn ban thưởng. Bỗng nhiên Lương vương quỳ mọp dưới trước long giá, tâu lên:
-Muôn tâu hoàng bá bá, điệt nhi không cần phong thưởng. Điệt nhi chỉ mong hoàng bá bá thành toàn cho điệt nhi một chuyện.
-Chuyện gì?
-Hồi hoàng bá bá, mong bá bá ban chỉ, phong cho Liên nhi làm trắc phi của điệt nhi.
Một lần nữa, lời của Lương vương khiến mọi người kinh ngạc. Say mê nữ sắc nhưng đến nỗi ban phong làm trắc phi là chuyện chẳng ai ngờ. Đó lại là một nha hoàn.
-Vương điệt có biết, trắc phi của vương gia phải có thân phận gì không? Tại sao lại….
-Điệt nhi biết chứ -Lương vương bặm môi, càng thêm cương quyết- Liên nhi chỉ là nha hoàn, nếu hoàng bá bá không ban chỉ, không đời nào phụ vương cháu đồng ý cho nàng ngôi vị trắc phi. Nhưng hoàng bá bá cũng biết, điệt nhi sắp về Đông đô, Liên nhi theo Hành Vân về đó sẽ bị khi dễ…Trước đây điệt nhi không biết Hạ Lam lại hung dữ như vậy, giờ điệt nhi mang thiếp thất từ kinh thành về tự nhiên sẽ tìm cách khinh dễ Liên nhi….Điệt nhi van hoàng bá bá, cho Hành Vân hoàn thành tâm nguyện. Điệt nhi chỉ thích Liên nhi, điệt nhi không muốn nàng khổ sợ. Cầu hoàng bá bá thành toàn.
Lời lẽ thống thiết, nửa van cầu nửa như đòi hỏi của đứa cháu với hoàng bá phụ. Các hoàng tử quanh Long giá đều cười Lương vương ngốc, chỉ có Lục hoàng tử thầm nghĩ đến một người.
Nha hoàn Thanh Liên là nha hoàn đêm hoa đăng Nhâm Uyển tặng cho Lương vương. Có lẽ nàng ta sẽ có chút tác dụng nếu biết cách dùng.
-Cháu thật là….Là thân vương mà lại muốn nâng nha hoàn làm trắc phi. Cháu…nếu ta ban chỉ thì chỉ làm trò cười cho người ở Đông đô. Phụ vương và mẫu phi cháu không trách ta sao? Thế nào cũng oán trách ta…
-Bá bá là hoàng đế, ai dám trách tội người chứ -Lương vương uất ức -Bá bá, Thanh Liên rất đáng thương. Hạ trắc phi của điệt nhi vô cùng hung dữ, nếu không có chiếu chỉ của hoàng bá bá, nàng ta sẽ ức hiếp Thanh Liên nhiều hơn nữa. Điệt nhi van bá bá thành toàn, thành toàn cho cháu…..
-Phụ vương. Hài nhi có lời muốn nói.
Lục hoàng tử đột ngột lên tiếng. Hoàng đế nhìn hắn, đáp lời:
-Hoàng nhi có ý gì?
-Lương vương cũng không phải là không có lý. Chuyện của trắc vương phi cũng không phải là khó giải quyết. Chúng ta cho nàng ta một danh phận rồi gả cho Lương vương là được. Phụ vương nói có phải không?
Lương vương có ấn tượng sâu đậm với Lục hoàng tử. Hắn ta không hẳn là kẻ hùng tài vĩ lược. Kiếp trước nếu không nhờ Thiết Hàn, Lục hoàng tử cũng chưa chắc thắng được hắn trong một trận. Kiếp này sống lại, Lục hoàng tử cũng chưa hề đối địch với Thẩm Hành Vân.
Tuy nhiên giữa cả hai vẫn tồn tại một mối hận. Kiếp này Lương vương đã nghĩ, hắn muốn một mình một cõi ở Đông đô, chuyện tranh giành quyền lực trong triều đình không bận tâm làm gì nữa. Hắn đã từng muốn buông tha mối thâm thù với Cảnh Khiêm. Dù sao kiếp trước Lục hoàng tữ cũng là vong hồn dưới tay hắn, nợ nần gì cũng đã trả rồi.
Song, hình như Cảnh Khiêm lại muốn giở trò với hắn. Được rồi, cứ chờ ván bài mới thế nào.
-Ý hoàng nhi là gì?
-Cơ thiếp kia từng là nha hoàn của Thừa tướng phủ. Thừa tướng đại nhân chịu thiệt một chút, nhận nàng ta làm nghĩa nữ, gả cho Vương gia làm trắc phi. Tiểu thư phủ thừa tướng, dù chỉ là dưỡng nữ cũng không làm mất mặt Lương vương, hổ thẹn hoàng gia.
Cách rất tốt. Hoàng thượng chau mày:
-Cách của hoàng nhi cũng không tệ. Nhưng mà như thế thiệt thòi cho Nhâm ái khanh quá. Ta…
-Hồi hoàng thượng, lão thần vui còn không hết, làm sao có thiệt thòi gì -Nhâm thừa tướng lên tiếng- Nha hoàn đó đúng là có duyên với phủ của thần. Có được thêm dưỡng nữ và hiền tế, đối với lão thần là vạn hạnh ngàn năm.
-Được rồi, khanh đã nói thế thì cứ như vậy mà thành toàn cho Vương điệt vậy. Cho người đưa cơ thiếp đó vào phủ Thừa tướng, chọn ngày rước dâu. Trẫm sẽ nhanh chóng ban hôn.
Kế hoạch thay đổi nhưng Lương vương vẫn không nao núng. Hắn cúi đầu vái lạy hoàng đế lia lịa, giọng hồ hởi:
-Điệt nhi đa tạ hoàng bá bá đã thương cháu. Mong hoàng bá bá sớm ban chiếu. Ngày rước dâu.
-Đừng có được voi đòi tiên nữa. -Hoàng thượng cười ha hả- Phải biết kiên nhẫn một chút. Cháu yên tâm, nàng ta chỉ vào phủ thừa tướng ở tạm ba ngày, sau đó sẽ tổ chức đón dâu. Phụ hoàng và mẫu phi của cháu có nghe tin cũng không thể nào đến kinh thành kịp thời đâu.
-Dạ….Đa tạ hoàng bá bá. Đa tạ….
Lục hoàng tử. Nhâm thừa tướng. Ta chờ coi các ngươi sẽ giở trò gì trong lễ rước dâu của bản vương đây.
Nơi Đông đô vắng lặng, Thiết Hàn đã về đến nơi. Trong phòng, trắc phi Hạ Lam đang trang điểm. Nghe tiếng động, nàng ta phản ứng rất nhanh.
-Ai?
-Huệ nhi, vương gia có chỉ, Hạ Lam trắc phi cũng nên biến mất rồi.
-Tuân lệnh vương gia.
Một năm trước, Lương vương cưới con gái của Trần tướng quân Đông bắc Hạ Mẫn làm trắc phi. Hạ Lam là con gái võ tướng, đương nhiên không cam chịu lấy người “quần là áo lượt” ăn chơi nổi tiếng vùng Đông đô. Nhưng lệnh vua khó cãi, nàng đành phải đồng ý. Trong đêm tân hôn thì cương quyết không cho Lương vương vào phòng. Hắn nổi giận bỏ sang phòng thiếp thất. Hai người sau đó náo loạn, gà chó trong vương phủ không yên.
Hạ Lam sau đó thành đố phụ, nổi tiếng ở Đông đô, cả năm không cho Thẩm Hành Vân bước chân vào phòng tiểu thiếp. Hắn cũng lạnh nhạt nàng, thường đi uống rượu hoa thay cho việc vào phòng trắc phi.
Bề ngoài là vậy. Bên trong Hạ Lam cũng là con của tướng quân Hạ Mẫn. Nhưng từ nhỏ đã được huấn luyện làm tử sĩ, ở bên chủ nhân hầu hạ, gọi là Lập Huệ. Tổ tiên Lương vương một thời lừng lẫy không ngờ kiếp này lại bị quân vương áp chế dồn vào đường phải giả ngây giả dại. Hạ Mẫn tướng quân cũng để che mắt triều đình, giữ gìn lại quân lực phòng thân cho Lương vương đã phải giả vờ vì con gái mà trở mặt, cùng Lương vương thường gây hấn, nhiều lần tỏ ý bất bình muốn rút khỏi Đông đô.
Nay muốn trắc phi Hạ Lam biến mất, chủ nhân cũng đã đến ngày muốn quật khởi rồi sao?