-Nô tỳ bái kiến Vương gia.
Giọng nói rất dễ nghe, dịu dàng, thanh thoát. Gần một tháng không gặp, nàng như một đóa hoa đang độ khoe sắc, đang dần dần phô hết hương vị nữ nhân.
-Ở chỗ ta có thoải mái không?
Hắn hỏi đột ngột. Thanh Liên thoáng giật mình:
-Hồi vương gia, Thanh Liên cảm tạ người đã không bạc đãi Thanh Liên.
-Nghĩa là sống rất thoải mái?
-Dạ….
Thanh Liên thoáng do dự. Nhưng rồi cũng gật đầu:
-Vâng ạ! Mọi người đều tốt với nô tỳ.
-Ngươi cũng rất tốt với họ. Tay nghề may vá, nấu ăn đều rất khéo. Đúng là nha hoàn sinh ra để hầu hạ người khác.
Giọng hắn có chút châm biếm, nhưng chủ nhân là Trời. Châm biếm chút ít cũng chẳng có nghĩa gì. Đạo lý làm nha hoàn, Thanh Liên hiểu rất rõ ràng.
-Nô tỳ cảm tạ vương gia.
Thẩm Hành Vân lại nhấp một chung trà. Hắn bỗng hạ giọng, ánh mắt cũng không còn lạnh như băng:
-Ở Đông đô, ta có không ít thiếp thất. Có người từ những nơi uống rượu hoa, ta đều mang về phủ. Cha mẹ ta cũng không phản đối.
Ý đồ của hắn. Tay Thanh Liên bỗng run lên:
-Trong chuyến đi săn tới, ta sẽ dẫn ngươi theo. Đám vương tôn đầy rẫy. Ngươi lại có chút nhan sắc. Nếu có ai để ý tới ngươi, thân phận Lương vương của ta chỉ sợ không đủ che chở cho một đứa nha hoàn. Nhưng thu ngươi làm thiếp thì lại khác, vừa giúp ngươi an toàn, lại làm được vài chuyện có lợi cho ta.
Kiếp trước, hắn là Lương vương, kế thừa tước vị từ phụ vương và huynh trưởng. Hắn không thể không có con cái. Sau này lên ngôi, cũng phải có người kế vị. Liên hôn chính trị, củng cố thế lực. Hư tình giả ý. Chẳng ai sẵn sàng chết vì hắn, cũng không ai dùng mạng sống của mình kháng cự lại hắn như nàng.
-Nếu để ngươi ở lại đây, ngươi chỉ là một nha hoàn, có thể sẽ bị kẻ khác khinh bạc. Trương ma ma không thể bảo vệ cho ngươi được nên ta đưa ngươi đi…Ngươi…
Hắn đang giải thích với nàng. Hắn sợ nàng chán ghét mình.
Thanh Liên cũng nhận ra điều đó. Lương vương đang muốn nói….Hắn muốn che chở nàng, muốn nàng được an toàn.
-Thanh Liên ngu dốt…Cảm tạ Vương gia đã có ý che chở.
Miệng khô khốc, Thẩm Hành Vân cũng không kiên nhẫn vòng vo với nàng nữa. Hắn muốn biết câu trả lời chân thật của nàng:
-Ngươi nghĩ thế nào? Chấp nhập làm thiếp của ta sao?
Hắn hoàn toàn không cần hỏi. Có thể coi nàng như nô tỳ. Buộc một nô tỳ hầu hạ, cũng đâu là chuyện gì quan trọng. Nha hoàn – thực chất cũng chỉ là một công cụ giải khuây cho chủ nhân thôi.
Làm thiếp của hắn? Nha hoàn làm thiếp? Thanh Liên không muốn rời khỏi Vương phủ. Nhưng làm thiếp của Lương vương rồi, liệu có thể quay lại được không?
-Tùy chủ nhân định đoạt. Thanh Liên không dám cãi lời.
Nàng không cam tâm tình nguyện. Nhưng cũng không thể kháng cự. Hắn nhìn thấy điều đó. Lòng nghẹn lại. Có vẻ không vui.
-Ta hỏi. Ngươi có muốn hay không?
-Nô tỳ….
Thanh Liên ngẩng lên. Ánh mắt hắn sáng quắc. Hình bóng của Thiết Hàn thoáng qua.
Kiếp trước, hắn và nàng đều hầu hạ trong phủ Lục hoàng tử. Người lại hết lòng chung thủy với tiểu thư. Nha hoàn như nàng không hề có lòng riêng với chủ. Nàng và Thiết Hàn có vài lần gặp gỡ. Thật ra tình cảm cũng không có gì sâu nặng. Nàng cũng biết thân phận nha hoàn như mình, muốn mơ tưởng một thị vệ tam phẩm cũng chỉ là chuyện viển vông.
Nàng không muốn làm thiếp thất. Con cái sinh ra cũng không có thân phận, cũng sẽ bị khinh thường.
Làm thiếp thất của Vương gia cũng vậy. Con gái cũng chỉ là thứ nữ, con trai Thứ tử. Dù là danh gia vọng tộc cũng đều bị dòng chính khinh thường.
Ước mơ kiếp trước của Thanh Liên rất đơn giản. Nàng mong muốn lấy một người thương mình, không giàu có cũng được, toàn tâm toàn ý với nàng. Con trai, con gái sinh ra cũng sẽ được ngẩng cao đầu.
-Thanh Liên phận bạc…Không dám trèo cao.
-Ngươi….
Trong mắt hắn có lửa, Thanh Liên quỳ mọp dưới chân, đầu cúi sát mặt đất, không hề ngẩng lên.
-Thực ra….ta vốn có nhiều thiếp thất. Nhưng họ….họ đều là người đáng tin cậy. Họ đều do đại ca, do phụ vương ta đào tạo. Họ thực chất là những tử sát, bảo vệ cho ta, giúp ta che mắt người khác…
Hắn lại tiết lộ chuyện cơ mật cho một nha hoàn. Thanh Liên ngẩn ngơ….
-Ngươi…ta cũng không ép ngươi phải làm chuyện ngươi không muốn. Dù sao ngươi vẫn còn quá nhỏ. Cứ ở bên ta một thời gian vậy. Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ ta đam mê nữ sắc. Ta….
Hắn ngừng lại. Hình như đã hít một hơi thở thật sâu trước khi tiếp lời:
-Ta sẽ không chạm vào ngươi. Ta hứa, ta sẽ không chạm vào ngươi.
Hắn biết, mình thất bại. Quay lại quá khứ, gặp nàng…Hắn thua trận. Bây giờ hắn hoàn toàn đã động tâm.