Trong tầm mắt nóng bỏng của Vladimir, Mục Căn và đối thủ thứ năm của mình đồng thời đứng hai đầu sàn đấu.
Cơ giáp giống y đúc, nhưng chiến tích song phương lại khác nhau một trời một vực: Một bên là Mục Căn vừa trải qua bốn ván đấu, tỷ lệ thắng 100%, hoàn toàn xứng đáng đứng đầu toàn thể tân sinh tại cùng trường đấu; Mà tân sinh bên kia lại toàn bại cả bốn ván, cậu ta thậm chí không biết cách điều khiển cơ giáp của mình.
Mấy huấn luyện viên lập tức tìm kiếm tư liệu về thí sinh nọ, sau đó quả thực phát hiện thành tích của cậu ta về cơ bản đều không tốt, điểm tổng kết trước mắt nghiễm nhiên xếp bét trong số các tân sinh.
Cho tân sinh thành tích tốt nhất và tân sinh kém cỏi nhất tính đến giờ phút này quyết đấu, đây cũng là hành động cố ý của hệ thống.
Nguyên tắc hàng đầu khi bố trí song phương đối chiến của hệ thống là che giấu số điểm gần nhất. Nhưng thỉnh thoảng, hệ thống cũng sắp xếp người điểm cao nhất trong khu vực và người điểm thấp nhất đến cùng nơi, như vậy có thể giúp người điểm cao nhất mau chóng hoàn thành thi đấu và thăng cấp đến khu vực thích hợp hơn. Còn với người điểm thấp nhất, đây là lần cuối cùng, cũng là cơ hội phản kích duy nhất trong tầm với.
Đã quen chờ đối phương tấn công mình trước, nếu đối diện không có hành động, Mục Căn cũng không nhúc nhích, hai cơ giáp đứng ngô nghê tại chỗ, không khí nhất thời kỳ cục gì đâu.
“Mời các tuyển thủ nhanh chóng bắt đầu thi đấu.” Chung quanh bỗng truyền đến âm thanh lạnh te của hệ thống: Bọn họ đứng im lìm quá lâu rồi, hệ thống cũng phải lên tiếng hối thúc.
Vì vậy, hai bên đều bắt đầu cử động.
Tựa như một thợ săn, Mục Căn di động tới chỗ “con mồi” của mình. Mặc dù nom người kia có vẻ không mạnh lắm, song Mục Căn vẫn cực cẩn trọng. Ngày xưa, chỉ duy nhất một lần lỗ mãng đã trực tiếp hại ba ba bị long thú một sừng cắn đứt cánh tay vì cứu mình, sau này tuy đã sửa đi sửa lại nhiều lần, nhưng chung quy vẫn không thể linh hoạt bằng dĩ vãng, phải nhờ đến bà Dolai giúp đỡ, ba ba mới có được cánh tay mới linh hoạt hơn xưa. Cơ mà, cánh tay làm từ vật liệu của những bác người máy đã qua đời nên trông xấu đau xấu đớn.
Đôi khi, sự lỗ mãng của mình sẽ đòi hỏi người khác phải hy sinh — đây là điều Mục Căn học được từ lúc nhỏ.
Cho nên, cậu chưa bao giờ lỗ mãng.
Cậu cẩn thận đi vòng quanh tiếp cận “con mồi”, trong quá trình tiếp cận, cậu tiện thể đánh giá đối thủ từ đầu tới đuôi một lượt.
Đối phương cũng thấy rõ Mục Căn tiếp cận mình, khi khoảng cách giữa cậu ta và Mục Căn ngày càng gần, cơ giáp kia rốt cuộc cũng động: Cậu ta chuyển động thân thể cực kỳ cẩn thận, cánh tay máy đột ngột dang ra, thân mình ngồi xuống, hai tay đồng thời ôm chặt đầu —
Cơ giáp kia vậy mà ôm đầu ngồi xổm trước mặt Mục Căn.
Tiếp theo, không biết tại cậu chàng ôm quá mạnh, hay chỗ đó vốn đã lỏng la lỏng lẻo, đầu cơ giáp rụng cái bụp dưới ánh nhìn chăm chú của Mục Căn.
Lộc cà lộc cộc, lăn thẳng đến bên chân Mục Căn.
Mục Căn 囧 ngay tắp lự.
Đâu chỉ Mục Căn 囧, các huấn luyện viên vây xem cũng 囧 luôn.
Mục Căn ngập ngừng nhặt đầu lên, nhìn nhìn cái đầu trọc to đùng trong tay, đoạn đưa nó cho cơ giáp đối địch vẫn ngơ ngác ngồi xổm dưới đất.
Đối phương ngẩn người, nhận lấy đầu mình, rồi vụng về ấn nó lên cổ lần nữa, nhưng vì cầm ngược ngay từ đầu nên lắp xong cũng bị ngược, cơ giáp kia chỉ đành tháo đầu xuống và lắp lại.
Vẫn giữ nguyên tư thế ngồi xổm, lắp xong xuôi, hắn lại ôm đầu mình trong thinh lặng.
“Bộ tân sinh này tới diễn hài hả?” Nhìn tình huống trên màn hình bàn điều khiển, vốn đang háo hức chờ thấy Mục Căn tiếp tục thi triển tài năng, huấn luyện viên cảm thán có chút thất vọng.
Cũng đúng —
Thất bại liên tục bốn ván, bị đối thủ đánh cho hết đường chống đỡ, đến nay vẫn chưa quen thao tác cơ giáp, tinh thần của tân sinh điều khiển cơ giáp này đang trên bờ vực sụp đổ, cậu ta vốn dĩ không phải đối thủ của Mục Căn.
“Chẳng biết thằng bé đó là học sinh trường nào, lâu vậy mà vẫn chưa quen thao tác cơ giáp, chắc nó nằm trong số ít người không có khả năng thao tác rồi.” Một huấn luyện viên khác cũng thở dài: “Từ bấy tới giờ mà chỉ học được mỗi động tác phòng ngự thôi sao?”
Giờ phút này, cơ giáp kia đang thực hiện chiêu thứ nhất trong kỹ thuật chiến đấu tiêu chuẩn sơ cấp, cũng là tư thế phòng vệ duy nhất.
Vừa bắt đầu đã bày ra tư thế ấy, sau cũng không động đậy gì nữa.
Không phải không muốn mà là không thể, bởi lẽ thiên phú không đủ, thi triển bất cứ chiêu thức nào cũng vụng vụng về về, mỗi lần đều bị đối thủ đánh cho hoa rơi nước chảy. Sau, để tận lực bảo vệ chính mình, cậu đành chọn tư thế phòng ngự.
Huấn luyện viên xem lịch sử ghi chép bốn ván đấu trước của cậu ta, và không hề bất ngờ: Bởi hoàn toàn không biết khống chế cơ giáp, cậu ta từ đầu tới đuôi chỉ sử dụng một chiêu phòng ngự, dùng chiêu này đề kháng tất cả đòn tấn công, mãi đến khi đối thủ được hệ thống tuyên bố thắng lợi mới thôi.
Trong ván thứ nhất, cậu ta thậm chí còn không thuần thục cả chiêu thức này, đầu cơ giáp bị rụng vào lúc ấy. Đầu là vị trí lắp đặt hệ thống hình ảnh và radar cực kỳ quan trọng, tổn thương đầu sẽ không bị hệ thống phán knockout ngay, nhưng cậu ta cũng tiếp tục chiến đấu trong tình trạng cận thị, thậm chí mù lòa. Dưới hoàn ảnh như vậy, cậu nhóc chỉ còn biết phòng ngự, sau bốn ván liên tiếp, chiêu phòng ngự ngược lại cũng dần ra hình ra dạng.
Nhìn “cây nấm to xác” mọc trên đất, các huấn luyện viên không ai không hy vọng Mục Căn hỏa tốc kết thúc trận đấu chênh lệch quá xa này, mau chóng tiến vào võ đài thích hợp hơn, song Mục Căn không làm như họ mong muốn.
Mục Căn bỗng ngồi chồm hổm đối diện cơ giáp kia, trước tầm mắt lom lom của toàn thể huấn luyện viên, bày ra tư thế phòng ngự giống y xì anh bạn người máy đối diện.
Cậu ngẩn ra, đoạn bắt đầu điều chỉnh tư thế không ngừng, đến khi cậu ngưng hẳn việc điều chỉnh, thoạt trông hai cơ giáp đã hoàn toàn giống nhau như tạc.
Bề ngoài y đúc, tư thế y xì!
Không sai một ly.
Trong ánh mắt khó hiểu của nhóm huấn luyện viên, Mục Căn thả lỏng tay ôm đầu, vươn một cánh tay máy gõ gõ tay người máy kia, tặng anh bạn đối diện một cái “like”.
“Đây là chiêu phòng ngự chuẩn nhất mà tôi từng thấy đó, cực kỳ đáng ca ngợi nha ~(≧▽≦)/~”
Trên sàn đấu không cho phép song phương trao đổi, đối phương không thể nghe thấy bất cứ lời nói nào, nên để người ta hiểu ý mình, Mục Căn quơ quào tay chân vẽ ra từng chữ muốn nói giữa không trung.
Cùng là động tác siết chặt nắm đấm, khi ngón cái tóm chặt bốn ngón khác, đó sẽ là nắm đấm tượng trưng cho đau đớn và thương tổn! Nhưng chỉ cần cải biến tí tẹo góc độ, thả lỏng ngón cái, lại lập tức biến thành biểu tượng khen ngợi.
Cơ giáp đang ôm đầu ngơ ngác ngẩng lên, dòm đồng bạn trước mắt dựng ngón cái với mình, thộn ra —
“Cám ơn bồ đã làm mẫu tư thế phòng ngự chính xác cho tôi thấy, đổi lại, tôi cũng tiết lộ bí quyết của tôi nha!” Mục Căn múa may giao tiếp với đối phương.
“… Sau chiêu phòng ngự, chỉ cần huých một khuỷu tay. Giống vầy nè – miễn là góc độ, độ mạnh và vị trí chuẩn xác thì chả ai né nổi cú này đâu, họ sẽ bay cái vèo ra ngoài liền!”
Vừa “nói”, Mục Căn vừa ra hiệu cậu ta làm theo mình.
Nhóm huấn luyện viên chưa từng xem Mục Căn thi triển tổ hợp động tác này, thành thử khi cậu biểu diễn, huấn luyện viên nào cũng sững sờ.
“Đó, đó, đó là…” Vươn ngón tay chỉ lên màn hình, giọng của huấn luyện viên không khỏi phát run.
“Chiêu vặn đầu Achimota!” Hắn rốt cuộc hô lên cái tên ấy!
Chiêu vặn đầu Achimota, tổ hợp động tác do một cơ giáp sư tên Achimota sáng chế, vốn được xưng là chiêu vặn tay Achimota, về sau trong một lần chiến đấu nào đó, Achimota thành công vặn rụng đầu cơ giáp địch quân bằng động tác này, thúc đẩy đối phương bại triệt để, nên chính thức đổi tên là chiêu vặn đầu Achimota.
Động tác hết sức đơn giản lưu loát, hiệu suất lại cao, song không cách nào phổ biến rộng rãi. Nguyên nhân chẳng vì gì khác: Độ khó tổ hợp quá-cao!
Động tác mở đầu chiếu theo chiêu thứ nhất trong kỹ thuật chiến đấu tiêu chuẩn sơ cấp, chung quy ai chả biết làm cái này, chẳng có gì đáng nói, khó là khó ở biến hóa cực nhỏ trong động tác kế tiếp kìa. Từ thuở tổ hợp động tác được sáng lập tới nay đã năm mươi năm, trong quãng thời gian dài thượt ấy, ngoại trừ người sáng lập Achimota, chỉ có vài người ít ỏi có khả năng thi triển, cuối cùng trở thành tuyệt kỹ truyền thuyết trong quân đội.
Ai ai cũng biết, cơ mà chẳng ai rành.
Ngược lại, nhờ sự nỗ lực của các nhà khoa học, nguyên đám người máy quân dụng cao cấp đều nắm vững chiêu thức.
Dưới ánh nhìn kinh ngạc của nhóm huấn luyện viên, Mục Căn nhẹ nhàng bâng quơ làm mẫu lại lần nữa. Sau đó, ra hiệu bảo cơ giáp đối diện học theo.
Trong hoàn cảnh sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng, cơ giáp kia ấy mà áp dụng ngôn ngữ cơ thể theo cậu, bắt chước từng động tác, nắm đấm liên tục rơi lên người Mục Căn, động tác tách rời nên cũng không đau, thậm chí thoạt nhìn còn rất đẹp, trông từ xa na ná đang khiêu vũ.
*sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng: ý là chả hiểu gì, chỉ biết làm theo
“Tôi cũng luyện lâu lắm mới học được đó, chỉ cần chăm chỉ luyện tập thì nhất định có thể thành công.” Làm xong chiêu vặn đầu, cậu còn tiện tay múa một bài ngôn ngữ ký hiệu của người câm điếc để cổ vũ anh bạn vốn là đối thủ của mình!
Cái gọi là “ngôn ngữ của người câm điếc” thực ra chính là viết chữ trong không khí, tân sinh đối diện có thể thấy, nhóm huấn luyện viên dĩ nhiên cũng thấy, ai nấy đều sợ ngây người —
“Không có khả năng! Sao có thể luyện tập chăm chỉ mà nắm vững được chứ!” Cuối cùng, một huấn luyện viên kiềm chế hết nổi, vô cùng hưng phấn chỉ vào Mục Căn trên sàn đấu: “Vladimir, tân sinh này…”
Do quá khϊế͙p͙ sợ và phấn khích, hắn đâm ra nói năng lộn xộn. Nhưng chẳng ai cười nhạo hắn, bởi lòng dạ hai huấn luyện viên vừa tận mắt chứng kiến tình cảnh ban nãy cũng sục sôi không kém gì hắn!
“(Bác cả tôi từng bảo,) kỹ thuật chiến đấu tiêu chuẩn sơ cấp là những chiêu thức căn bản nhất, đồng thời cũng xuất sắc nhất, chỉ cần luyện tập đàng hoàng, bảo đảm sẽ có thu hoạch.”
Mục Căn chia sẻ kinh nghiệm của mình.
Lại một lần đánh sai vị trí, quả đấm của cơ giáp đối địch dừng trên vai Mục Căn, bản thân hắn thì ngẩn người. Trong thời gian tạm ngừng ngắn ngủi, âm thanh hệ thống lại vang lên —
“Người thắng: Kỵ sĩ, thứ tự ván đấu: 5, tỷ lệ thắng: 20%.”
Thành tích công bố xong không bao lâu, đôi bên tỷ thí sẽ bị truyền tống tới đấu trường khác ngay lập tức.
Trước khi bị cưỡng chế đưa đi, cơ giáp kia lại lóng ngóng thực hành bộ chiêu thức mà Mục Căn dạy mình.
Có điều vẫn liên kết không nổi.
“Cố, lên!” Hoàn toàn không để tâm thất bại của mình, Mục Căn vẫn viết câu cổ vũ đối phương ngay tại những giây phút cuối cùng.
Đoạn, cậu vẫy tay chào tạm biệt đối phương.
Kế tiếp, bóng dáng hai người nhất tề biến mất khỏi sàn đấu.
Avery Komlo — cũng chính là “Kỵ sĩ” trong hệ thống, mím môi.
Từ đó về sau, cậu ta quả tình cố gắng luyện tập tổ hợp động tác này mỗi ngày.
Thực sự cho rằng bí quyết nhỏ trong miệng Mục Căn là thật, Komlo nào biết động tác mình đang học là một trong những tuyệt kỹ truyền thuyết mà nhân loại không có khả năng thực hiện.
Mỗi khi kiên trì hết nổi, cậu ta sẽ nhớ tới lời mà người nọ từng bảo với mình trong hệ thống: “Chỉ cần chăm chỉ luyện tập thì nhất định có thể thành công.”
Len lén nhìn bạn học Mục Căn trong đám đông, rồi lại tiếp tục luyện tập.
Tuy rằng không biết người nọ là ai, nhưng thâm tâm Avery thừa biết đó là Mục Căn, lý do cực đơn giản: Sáng sáng đi ngang qua sân thể dục, Avery đều thấy Mục Căn đang luyện tập kỹ thuật chiến đấu tiêu chuẩn sơ cấp, động tác đầu tiên của cậu ta giống mình y chang!
Trong quá trình chịu đòn, Avery đã lặng lẽ thay đổi chiêu này một chút, biết được thay đổi xíu xiu ấy chỉ có người từng đối chiến với mình trong hệ thống thôi.
Lớp trưởng Mục Căn chính là người nọ — Avery nhìn phát biết ngay!
Bạn học Mục Căn ưu tú ngần ấy mà hàng ngày vẫn cần mẫn rèn luyện, vụng về cỡ mình lấy lý do gì nhàn hạ chứ?
Do vậy, hôm sau Avery cũng gia nhập hàng ngũ rèn luyện buổi sáng.
Đây là chuyện trong tương lai.
***
Không chỉ mình Mục Căn, mà còn một vị nữa giống cậu: Trong năm ván đấu định vị, Olivia thắng bốn ván đầu, ván cuối lại thua.
Lý do kỳ cục không thể tả.
“… Cơ giáp tự dưng trượt chân, sau bị phán knockout cái một, đây là trục trặc! Là trục trặc! Olivia đáng lẽ phải thông qua vòng định vị với tỷ lệ thắng 100% mới phải!” Ôm tư liệu ghi chép lật tới lật lui đọc vài lần, huấn luyện viên theo chủ nghĩa hoàn mỹ vẫn tức tối bất bình.
Được rồi, nhóc đáng thương xuất hiện tại ván thứ ba của Mục Căn, khi không trượt chân ngã ngoạm cả miệng bùn, cuối cùng bị tống khỏi sàn đấu thiệt ra là Ollie chíp của chúng ta.
Hai đứa nhóc luôn một mực nhớ thương người kia, và đang không ngừng đếm ngược thời gian gặp lại nào biết rằng: Mới đây thôi, chúng kỳ thực đã gặp mặt một lần.