Không Có Kiếp Sau

Chương 236: Rời đi và lưu lại

Máy móc trôi nổi phủ kín bầu trời hành tinh Bạch Lộ, mỗi máy móc đều là một người Youasibi.
Quân địch đã vây hãm bốn mặt rồi.
Thua rồi ư?
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy những kẻ xâm nhập, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Mục Căn chính là ba chữ này.
Không, không đúng.


Nếu đế quốc chiến bại, quân địch không đời nào nguyên vẹn chẳng tổn hao gì như thế, bộ dạng này càng giống… đánh lén hơn…
Mục Căn mím chặt môi.
Xét về mức độ nào đó, cậu đoán đúng rồi.


Đội ngũ quân địch chỉnh tề này đúng là tới đây đánh lén. Nhưng chúng không thuộc bất cứ bộ phận nào trong đội quân bị các tập đoàn quân đế quốc đẩy vào tinh hệ Hành Dương, mà là “quân chi viện” Nguyên soái Rothesay vẫn luôn e ngại.


Nguyên soái Rothesay biết tin viện quân của địch đang trên đường tới đây từ báo cáo của Viện khoa học. Chính bởi biết kẻ địch mới đang trên đường đi, hắn mới bí quá hoá liều, dứt khoát quyết định chủ động khơi mào quyết chiến!


Hắn muốn kết thúc một đợt chiến đấu trước khi viện quân đến, đáng tiếc tốc độ của đối phương thực sự quá nhanh.
Hắn tính sai rồi.
Người định không bằng trời định, viện quân Youasibi cuối cùng vẫn đấu với phe hậu phương của đế quốc.


Nhưng may mà họ còn hệ thống phòng ngự Constaro, vũ khí ông Tony chế tác nhất định rất lợi hại! Đối mặt với nền văn minh cấp bảy cao hơn bên ta ba cấp mà không hề tỏ ra kém cạnh, lần trước quân địch hao tổn hơn một ngàn chiến hạm, giờ mới năm chiến hạm chen vào thôi, huống chi trong khoảng thời gian này, ông Tony đã tiến hành thăng cấp cho hệ thống phòng ngự Constaro một lần…


Nhưng, vì sao trông quân địch không hề khẩn trương chút nào?
Siết chặt “chìa khóa” Constaro luôn mang theo bên người, trán Mục Căn toát ra tầng mồ hôi lạnh mong mỏng.
Thời điểm ai nấy ngẩng đầu nhìn bầu trời mà trơ ra như phỗng, thình lình có một người máy chạy tới từ phía sau đám đông.


Trong khi tất cả đều im lặng, bất cứ vật di động nào cũng trở nên đặc biệt bắt mắt.
Nhất là trông nó còn vô cùng nhếch nhác.


Thân máy có dấu vết kéo xé trên diện rộng, chẳng những dây nhợ trong nửa người đều lõa lồ ra ngoài, mà lớp vỏ kim loại còn dính máu chưa đông và bột phấn màu trắng.
Gượm đã —
Máu? Bột phấn trắng…


Bột mì – theo bản năng đoán được thứ đó là gì xong, Mục Căn chỉ thấy nhiệt độ toàn thân rút sạch khỏi người.
Cậu nhận ra người máy kia.
Đó là một người máy bảo mẫu tên “Bánh Ngọt”, Mục Căn rất quen thuộc với nó, vì nó là người máy của ông Tony!


Thậm chí nó còn là người máy mà cậu và Sigma đi mua cùng ông nữa!!!
“Ông Tony sao rồi?” Chuyện Mục Căn có thể nghĩ đến, Sigma cũng nhìn ra được. Nhờ ưu thế dáng vóc nhỏ xinh, Sigma túm chặt chân người máy kia lúc nó chạy lướt qua mình!


Người máy tên Bánh Ngọt thoáng cúi đầu, cái đầu bị xé chỉ còn một nửa cứ vậy phản chiếu trên màn hình tối của Sigma.
Lúc này, người máy vốn tròn trịa khả ái khiến người ta cảm thấy hết sức dữ tợn.
“Ông ta chết rồi.” “Bánh Ngọt” bình tĩnh trả lời câu hỏi của Sigma.


“Chết? Chết như thế nào?” Sigma vẫn không buông tha, mà nắm chặt cổ chân nó.
“Bị ta giết chết.” Người máy Bánh Ngọt nói một câu cuối cùng, rồi hờ hững ngẩng đầu lên, đi thẳng về phía trước.
Sigma đơ.


“Hôm nay bán đắt lắm, ngài Tony bảo tôi đặt mua thêm ít bột mì, nhưng thời gian gấp quá, chỗ khác chưa chắc đã có hàng. Sigma, xin hỏi có thể mua lại của nhà cậu không?”
“Sigma, đây là năng lượng vị sữa chua, nếm thử xem!”


“Tôi tham quân rồi, nhờ cậu giúp tôi chăm sóc ngài Tony nha, eo ngài ấy không khỏe, không thể nhào bột mì quá lâu đâu.”
“Ô! Tiểu Sigma đó hả! Có muốn đến chỗ ta làm thuê không? Mỗi giờ trả nhóc 100 farad tệ nghen ~”


Dung lượng ổ cứng của Sigma cực kỳ lớn, lớn đến mức có thể tỉ mỉ ghi chép hết thảy mọi chuyện mà hắn trải qua trong đời. Khi hắn muốn xuất ra tư liệu về nhân vật tương quan, những ghi chép này sẽ kèm theo cả video, ghi âm, hình ảnh… Đủ loại hình thức hiện ra trong “não” hắn, cứ như câu chuyện đang diễn ra vậy.


Đối với người máy, đây chính là hồi ức của họ.
Trong ổ cứng của Sigma, có nhiều ơi là nhiều hồi ức dán nhãn “ông Tony”.


Những hình ảnh ký ức đổi mới cực nhanh trong đầu hắn, cuối cùng dừng tại một cảnh tượng: “Tiểu Sigma thiệt tri kỷ mà! Ta sống hơn nửa đời cũng không nghĩ tới chuyện dùng người máy, nay tự dưng lại muốn có một người máy rồi.” Ông Tony trong ảnh cười ha ha.


Đó là một chiều hoàng hôn, sau khi Sigma giúp ông Tony đứng quầy cả ngày, ông đang trả tiền công cho Sigma thì đột nhiên nảy sinh suy nghĩ ấy.


Trùng hợp Mục Căn tới đây đón Sigma, ba người tra cứu về công ty bách hóa lớn nhất đang hoạt động trên hành tinh Bạch Lộ, xem mua người máy nào thỏa đáng nhất, rồi hớn ha hớn hở rủ nhau đi mua.
“Bánh Ngọt” là người máy Sigma chọn, tên cũng là Sigma đặt!


Hôm nay, một người máy như vậy lại toàn thân vấy máu, còn nói mình đã giết chết ông Tony?!
Trong lúc Sigma đứng máy, người máy kia đã đi được một quãng. Nhìn chằm chằm vết máu dưới đất, Sigma dùng hai tay chống đất phóng đi như bay.


“Cậu… giết chết ông Tony thế nào?” Trong chương trình không có phương pháp đối mặt chuyện này, Sigma chỉ biết truy hỏi không ngừng.
Lần hai bị chặn đường, nửa màn hình tối còn lại của người máy kia nhấp nhoáng ánh sáng đỏ cảnh cáo.
Nó vươn ra một bàn tay, dồn sức kéo Sigma lên!


“Chính là như vầy –” Sigma bị nó nhấc lên thật cao, sau đó quăng mạnh về phía trước —
Sigma lăn ra giữa đường, bất động, thoạt nhìn như bị quăng hư rồi. Nhưng lúc người khác cho rằng hắn hư thật, Sigma lại bò dậy.
Sigma bò dậy, tiếp tục đuổi theo người máy kia.


Song lần này hắn không thành công, hắn vừa chạy hai bước đã bị Epsilon xách lên.
Mọi người chỉ đành trơ mắt nhìn người máy nhếch nhác kia chậm rãi đi tới bãi đất trống cách mọi người một đoạn, rồi nói chuyện với bầu trời.


“Báo cáo trưởng quan, tôi đã thành công quấy nhiễu hệ thống phòng ngự Constaro từ nội bộ, hiện chúng ta có thể an toàn tiến vào đây.”
Tên Youasibi chiếm xác của Bánh Ngọt nói thế đấy.


“Tốt lắm.” Theo giọng máy móc lạnh băng trên trời, quân địch Youasibi vốn đang lơ lửng giữa không trung nhanh chóng đáp xuống —
“Bây giờ các ngươi là tù binh của chúng ta.” Giọng máy móc nọ lên tiếng.


Đi cùng âm thanh chạm đất nặng nề, người Youasibi rốt cuộc đứng trên vùng đất bình yên cuối cùng của đế quốc – hành tinh Bạch Lộ.
“A a a a!!!” Không biết là ai thốt ra tiếng thét thảm thiết thấm đẫm tuyệt vọng đầu tiên.
“Gào –” Ngay sau đó lại chẳng biết ai phát ra tiếng gầm nóng giận.


Ngay lúc vài tên Youasibi đi về hướng người dân hành tinh Bạch Lộ, một dã thú màu đỏ đồ sộ mà dữ tợn đột ngột xuất hiện giữa đám đông, cái miệng khổng lồ há ra, táp tên Yousibi gần nhất một phát thật mạnh!
Đó là… là quái vật gì thế? Dân Bạch Lộ sợ chết trân!


Nhưng họ lập tức nhận ra quái thú xấu xí không rõ chủng loại thuộc phe mình, người này lợi hại quá xá! Vậy mà cắn đứt nửa thân mình đối phương cái một.


Dã thú nọ hiện thân không lâu, từng khủng long khổng lồ cũng lần lượt xuất hiện. Họ dùng thân thể chắn trước mặt người dân Bạch Lộ, gầm gừ với lũ quân địch đúc từ kim loại!


“Aiz, ra mòi phải biến thân rồi, thế là xong, ai cũng biết nguyên hình của chị là gì, tìm đối tượng càng khó hơn cho coi.” Mục Căn nghe cô Maria khẽ thở dài.


Tiếp đó, một quái thú màu đỏ xấu xí khác bất ngờ xuất hiện bên cạnh cậu! Chẳng đợi Mục Căn mở miệng đã kéo cái đuôi dài thượt chạy tới cạnh quái thú màu đỏ kia.


Chỉ chốc lát sau, khung cảnh trật tự trên hành tinh Bạch Lộ hầu như biến mất chẳng còn gì, thay vào đó là cảnh tượng hỗn loạn! Tuyệt đại đa số người ở lại đều là dân chúng phổ thông, gặp tình huống này, những người kích động đã biến thân theo mấy người trước đó, hận không thể gia nhập hỗn chiến, mà phần đông người còn lại thì hoàn toàn luống cuống tay chân, căn bản không biết nên đi về hướng nào —


Mục Căn phát hiện một tiểu chíp lông đỏ sợ sệt ló đầu ra từ đầu tường, rồi loạng choạng đứng không vững. Mắt thấy nó sắp bị đám đông rối loạn đạp chết, Mục Căn vội vàng chạy qua đón được nó.


Tiểu chíp bông nào biết bản thân vừa trải qua chuyện gì, chỉ thấy mình đang lăn vào ***g ngực quen thuộc của Mục Căn, liền “chíp” một tiếng lấy lòng.
Âm thanh mềm mềm non nớt, tràn ngập tin cậy.
Nó còn nhỏ, hoàn toàn không hiểu không ý nghĩa của những chuyện xảy ra trước mắt.


Mục Căn ôm thú con vào lòng, cảm nhận trọng lượng nặng trịch, rồi tức tốc trèo lên đầu tường: “Bắt đầu từ giờ, tất cả mọi người theo tôi đến khu A! Làm y như chúng ta đã diễn tập trước đó, rút lui theo thứ tự! Mau!”
Giữa đám đông nghìn nghịt, Mục Căn liếc mắt thấy ngay ngài Sise.


Hắn vẫn nổi bần bật như vậy, bất kể ở nơi đâu, hắn cũng luôn biết cách khiến người ta chú ý tới mình ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Mục Căn thấy ngài Sise nở nụ cười hài lòng với mình.
Sau đó —
Ngài Sise biến thành một Cantus màu đen, dứt khoát gia nhập hàng ngũ ngăn chặn kẻ địch.


Mục Căn không chút do dự chạy về sân nhỏ nhà mình —
Cậu mở chuồng nhốt đàn long thú một sừng bao gồm Sừng To ra, tiếp theo vô phòng tìm từng tiểu chíp một, nhìn đầu đếm đủ số lượng, sau đó dẫn bọn nhỏ chạy về hướng khu A cùng các phụ huynh người máy.


Đàn long thú một sừng được nhà Mục Căn nuôi quen rồi, dù không khóa cũng sẽ không chạy lung tung, hôm nay thấy chủ nhân bận rộn như thế, chúng còn biết xếp thành đội nữa kìa. Khoảng thời gian này tập thành thói quen với nhóm tiểu chíp bông, biết chủ nhân có vẻ khổ não vì tụi chíp bông không mấy nghe lời, đàn long thú một sừng còn chủ động cõng tụi nhóc, sau đó phóng vùn vụt về phía trước theo chủ nhân.


Giờ đây khổ người của đàn long thú một sừng đã tương đối lớn, trà trộn vào đám đông, hoàn toàn chẳng ai nhận ra chúng là long thú một sừng – báu vật hiếm thấy trên đời, chỉ tưởng chúng là nhân loại bình thường biến về nguyên hình, ai cũng chạy như điên về hướng khu A.


Từ khi người đến hành tinh Bạch Lộ tị nạn càng lúc càng đông, dưới sự trợ giúp của Hiệu trưởng Odd, Mục Căn sớm đã bắt đầu xây dựng thêm chỗ lánh nạn trên hành tinh. Dân Pendra tiến vào xong, nơi này được cải tạo thành một đường hầm, vô số phi thuyền cỡ nhỏ đậu trong đây, luôn luôn chuẩn bị đầy đủ lương thực và nước sạch, sẵn sàng cho một ngày có khả năng phải đào vong.


Phi thuyền có hạn, danh sách cũng đã định.
Mục Căn dựa theo danh sách sắp xếp từng nhóm người đang sợ hãi bất an lên phi thuyền, nhìn từng chiếc phi thuyền bay đi, lòng dạ mỗi lúc một rối bời.


Những long thú một sừng cõng thú con đang dựa sát bên cạnh cậu, trước mặt đông người xa lạ như vậy, chúng có chút kinh hoảng. Từng đôi mắt to không hẹn mà cùng nhìn về phía cậu, chờ theo chủ nhân lên phi thuyền nào đó.


Tuy rằng chúng cũng hơi sợ phi thuyền, nhưng chỉ cần ở cùng chủ nhân, chúng có thể ráng nhịn.
Rốt cuộc đặt xong tiểu chíp cuối cùng lên phi thuyền, nhìn ánh mắt đong đầy chờ mong của đàn long thú một sừng phía sau, Mục Căn cứng đờ —


Còn dư lại mấy chỗ, có chỗ cho đám người bà Maria đang ngăn cản kẻ xâm nhập, có chỗ cho ngài Sise, có chỗ cho mình, có chỗ cho phụ huynh người máy, nhưng mà…
Không có chỗ cho đàn long thú một sừng!
“Bà Maria còn chưa lên đâu, ông Joe cũng chưa tới.” Sigma kéo kéo tay áo cậu.


Mục Căn nghe tiếng chíp chíp của nhóm thú con, tựa hồ đang hỏi cậu sao còn chưa lên?
Đồng thời nghe thấy tiếng moo trầm thấp của đàn long thú một sừng.
Sau cùng, câu nghe giọng bác Alpha.
“Mục Căn con đi lên, tiểu A cũng lên luôn.”
Giọng bác cả điềm tĩnh trước sau như một.


“Sigma thì sao?” Sigma hoang mang ngẩng đầu lên.
“… Cậu cũng đi lên.” Alpha tập trung tự hỏi một lát, bấy giờ mới trả lời hắn.
Kế tiếp, hắn kiểm kê những vị trí còn thừa, đoạn xách mấy long thú một sừng con lên.


“Đây là lương thực dự trữ.” Alpha cất giọng lạnh lùng, song động tác thả long thú một sừng con xuống lại dịu dàng quá đỗi.
“Vậy… vậy các bác thì sao ạ?” Trong đầu Mục Căn có dự đoán không ổn lắm.
Quả nhiên —


“Chúng ta ở lại, những người máy có quân tịch cũng ở lại.” Alpha bình tĩnh đáp.
Mục Căn thẫn thờ.