Không Có Kiếp Sau

Chương 200: An ủi của phụ huynh người máy

Dân chúng hành tinh Bạch Lộ nôn nóng chờ đợi, nhưng ngóng trông suốt một tháng vẫn chẳng thấy tăm hơi cứu viện nào từ bên ngoài, nên họ… tỉnh bơ luôn rồi ⊙﹏⊙. Nếu dựa theo tình huống bình thường, hệ thống mình dùng từ thuở chào đời tới nay mất kết nối, từ đó dẫn đến sự cố thảm thiết, không người cứu viện, thức ăn thiếu thốn… Dân chúng trong tình huống ấy tám chín phần mười đã bạo động. Nhất là khi hiện nay là thời đại vũ trụ, sự đa dạng hóa của chủng người càng khiến vấn đề bạo động tăng thêm tính khó lường. Nhưng trên hành tinh Bạch Lộ, ngay thời khắc hệ thống mất liên lạc đã lập tức có người cứu viện, người này chẳng phải ai xa lạ mà chính là Mục Căn – minh tinh của hành tinh Bạch Lộ. Ai chả biết cậu là… thư ký của quan chức cầm quyền cao nhất tại hành tinh Bạch Lộ, còn thuộc tổ giám sát của bộ chỉ huy giao thông, còn là thiếu úy;


Ngay lập tức có người sắp xếp công tác cho dân chúng vẫn chưa biết đi đâu về đâu, mọi người chưa kịp nghĩ nhiều đã có mục tiêu chung, ờm, người cấp việc làm cho cư dân hành tinh Bạch Lộ vẫn là thanh niên gương mẫu Mục Căn;


Có ăn có mặc có việc làm, về sau lại có phương thức liên lạc cổ xưa là điện thoại, mọi người cũng không mù tịt thông tin… Đồng thời đạt được thân phận ở cả Quân đội lẫn Quốc vụ viện, trước đó nhờ hình tượng nhân viên công vụ tận trung trên cương vị, thi hành hết chức trách trong sự kiện cảng vũ trụ Tử Dương Hoa mà gần như không ai không nhận ra, hơn nữa cũng là học sinh tốt nghiệp ưu tú từ ngôi trường sở hữu nhân số và độ nổi tiếng hàng đầu hành tinh Bạch Lộ – Học viện tổng hợp đế quốc, chẳng những được giáo viên yêu thích, mà còn là đàn anh được học sinh trong trường ôm lòng ngưỡng mộ, Mục Căn tựa như một sợi dây xâu chuỗi mọi đội ngũ trên hành tinh Bạch Lộ lại với nhau.


(Đại diện phụ huynh – bác cả Alpha chợt lóe màn hình tối: Đây là lý do tôi cho thằng bé học trường gần nhà, làm việc gần nhà.
Mọi người: Bốp bốp bốp!)


Nhằm giúp cậu nhớ kỹ cội nguồn của mình, nhóm người máy Alpha đặc biệt chú trọng dạy lịch sử cho cậu. Nhất là người máy Pi – giáo viên dạy lịch sử của Mục Căn, hắn thậm chí còn xâm nhập Bảo tàng lịch sử đế quốc. Song căn cứ vào kết quả phân tích của hắn, phức tạp nhất lại là Trái Đất với nền văn minh không cao, hành tinh nho nhỏ lại phân chia thành ngàn vạn cơ quan hành chính và trải qua đủ loại tai họa khó lòng tưởng tượng, mấy điều này cũng được Mục Căn tham khảo khi xử lý vấn đề của hành tinh Bạch Lộ. Thân là người cuối cùng chảy dòng máu của tinh cầu ấy, có lẽ cũng như đánh giá của đời sau về cậu: Chính trị, là bản năng thuộc về chủng tộc của Mục Căn;


Ngoài ra, với tư cách học sinh chọn nhiều môn tự chọn nhất trong lịch sử Học viện tổng hợp hàng đầu đế quốc, thành tích môn tự chọn cũng cao nhất, Mục Căn thông thạo các loại máy móc chiến đấu, cũng nhờ thiên phú cơ giáp nổi bật mà từng đạt được quân hàm thượng úy trong quân đội. Đến thời điểm lựa chọn nghề nghiệp sau khi rời quân đội, thiên phú cơ giáp giúp cậu trở thành chỉ huy viên giao thông xuất sắc, học được phương pháp giải quyết tai nạn giao thông nghiêm trọng. Nhờ thế, Mục Căn tức khắc ổn định được cục diện khi tai nạn phát sinh, người chứng kiến quá trình cậu chỉ huy càng thêm tin cậy cậu. Bởi Quốc vụ viện tuyên truyền mà sinh ra ấn tượng tốt đẹp, bởi tận mắt nhìn thấy mà sinh ra lòng tin, bởi tự mình nếm trải mà sinh ra ỷ lại… những đề nghị kế tiếp của Mục Căn mới có thể tiến hành thuận lợi;


Còn nữa, để bù đắp khiếm khuyết của môn Ẩm thực, Mục Căn buộc phải học hàng loạt môn tự chọn nằm ngoài chuyên ngành, không tính môn chuyên ngành thì cơ hồ môn nào cũng đạt điểm cao nhất, mỗi giáo viên trong Học viện tổng hợp đế quốc đều có ấn tượng tốt với cậu. Mà trong khoa Ẩm thực – nơi duy nhất Mục Căn không giành được thành tích tốt, cậu lại làm cán bộ lớp ngót nghét bảy năm, chịu mệt chịu khổ, đoàn kết bạn học, tôn trọng thầy cô, tuy rằng thành tích bết bát, nhưng đây là vấn đề năng khiếu, mọi người đều thấy rõ nỗ lực của cậu. Độ hảo cảm lớn mạnh trong học viện khiến kế hoạch sân trường của cậu cũng thi hành cực kỳ năng suất, hầu như không gặp trở ngại, thậm chí còn có giáo viên chủ động hỏi thăm xem cần hỗ trợ gì không, chuyện này rất khó tưởng tượng dưới tình huống bình thường. Tại tinh cầu khác, học viện hàng đầu có địa vị tách biệt, Quốc vụ viện cũng thế, mà Quân đội cũng vậy, Hiệu trưởng và các giáo viên đều chẳng mấy phối hợp, đây là điểm mất tự nhiên của học giả. Nhưng tại chỗ Mục Căn, ai nấy đều biết thầy cô thiên vị học sinh giỏi, học giả mến học bá;


Cuối cùng, là một thành viên của phố mua bán Aidori, dưới sự giúp đỡ của phần đông hàng xóm, đặc biệt là ông Tony (ông Tony là hội trưởng Hiệp hội thương nghiệp của hành tinh Bạch Lộ), cả kế hoạch bình ổn giá hàng lẫn kế hoạch học viện sản xuất lương thực của Mục Căn đều được thực thi một cách chuẩn xác. Mục Căn trang bị một điện thoại tại từng phố mua bán, dân chúng hàng ngày đi mua thức ăn và vật dụng sinh hoạt luôn có thể biết sớm mọi tin tức trên hành tinh Bạch Lộ.


“Thưa trưởng quan Mục Căn, đường dây điện thoại của khu Hoa Diệp cũng mắc xong rồi, khu Lâm Lương bên cạnh đã rối loạn, nghe nói còn xuất hiện người máy bạo động.” Một cái đầu vàng chóe ló vào, hắn là tiểu cảnh sát trong khu Mục Căn, vừa nhậm chức chưa bao lâu đã đụng độ loại chuyện này, từ khi được Mục Căn giúp ổn định cục diện thì triệt để đi theo cậu luôn. “Cảnh sát trưởng khu đó muốn trò chuyện với ngài.”


“Ấy… đừng dùng tôn xưng mà.” Mục Căn phất tay rồi đáp, “Tí nữa tôi sẽ liên hệ với anh ta, cực cho anh rồi.”
“Không cực chút nào, cũng nhờ có ngài quản lý khu này tốt như vậy, ngài không biết khu chúng ta được hâm mộ cỡ nào đâu!”


Tiểu cảnh sát tóc vàng cung kính khom người, rồi hớn hở rời đi.
Nhìn bóng lưng hắn mất hút sau rèm, Mục Căn tạm dừng công việc trong tay, ngó ra sau lưng mình, Alpha đang làm việc ở đó, chú ý thấy ánh mắt Mục Căn bèn ngẩng đầu lên.
“Con đang ngờ vực.” Màn hình tối của Alpha lóe ánh sáng lam thân thiết.


Mục Căn cúi đầu, mãi sau mới ngẩng lên lần nữa, đôi mắt đen có chút chần chừ.
“Bác cả, có phải con tùy hứng lắm không?”


“Mấy ngày ở trong phòng thẩm vấn, con luôn suy nghĩ về vấn đề này. Rõ ràng không am hiểu nấu nướng lại đi chọn nó, khó khăn lắm mới tốt nghiệp và nhận được cơ hội, vậy mà lại nhập ngũ, sau còn thi nhân viên công vụ, có phải con…” Trong mắt Mục Căn thoảng chút bối rối.


“Điều này chứng tỏ Mục Căn rất thông minh.” Pi ngồi bên xen vào một câu.
“Nhưng Trái Đất có câu tục ngữ, thông minh quá sẽ bị thông minh hại.” Mục Căn nêu ví dụ, “Nếu muốn làm chỉ huy viên giao thông, hồi ấy con học khoa Cơ giáp chẳng tốt hơn ư?”


“Không đâu, con lái cơ giáp còn giỏi hơn học sinh khoa Cơ giáp nữa kìa.” Giọng bác Beta lạnh te trước sau như một.


“Con… học tạp nham qúa đúng không? Còn lãng phí thời gian nữa chớ…” Mục Căn rốt cuộc thổ lộ vấn đề bản thân vẫn mơ hồ lo lắng bấy lâu. Trong những năm ở Học viện tổng hợp đế quốc, giáo viên khoa khác từng vô số lần thuyết phục cậu chuyển sang học chuyên ngành thích hợp hơn. Lần nào Mục Căn cũng cự tuyệt, song mấy lời khuyên ấy rốt cuộc vẫn lởn vởn trong lòng cậu, mới đầu chỉ nhàn nhạt, sau ngày càng rõ nét, cuối cùng khi bản thân bị đi tù oan, lão Johnson chết rồi được giải oan, mình lại bất lực chẳng giúp được chi, thì tất thảy biến thành một vết thương. Trái ngược với cậu, Ollie từ đầu chí cuối luôn xác định đúng mục tiêu, bước nào bước nấy làm đâu chắc đấy. Ollie còn nhỏ hơn cậu một tuổi, nhưng đã dựa vào năng lực chính mình để giúp cậu.


“Hơn nữa, Ollie còn xuất bản tập thơ, cũng coi như thực hiện được mộng tưởng một cách trá hình rồi.” Mục Căn bổ sung một câu, cậu biết thừa Ollie vẫn luôn lén lút nộp bản thảo cho tạp chí văn nghệ nha.


“Nhưng con hiện tại đang ở vị trí vô cùng thích hợp với mình.” Alpha nói: “Người kia bảo con làm rất tốt.”
Alpha trích dẫn lời khen của cảnh sát tóc vàng dành cho Mục Căn.
“Thật ạ?”


“Thật.” Alpha gật đầu, đoạn nhắm thẳng màn hình tối về phía Mục Căn: “Ta cho rằng, không lãng phí thời gian, cũng không lãng phí tài năng. Giống như người máy chúng ta vậy, từ trước khi khởi động máy, nhân loại đã cài đặt đủ loại chương trình lên con chip của chúng ta, thường thì những chương trình ấy đều không cần dùng đến.”


“Tỷ như ta từng hoàn toàn không thể giải thích tại sao một người máy quân dụng lại cần chương trình đọc truyện nhi đồng trong con chip, đây là lãng phí không hợp logic.”
“Mãi đến khi gặp con.”
“Hôm ấy, con nói với ta rằng, muốn nghe ta đọc truyện cổ tích cho con nghe.”


Sau đó, con đường nuôi nấng nhân loại đầy chông gai của Alpha cứ vậy bắt đầu, rác rưởi trong cơ thể hắn vừa khéo là những thứ bé con Mục Căn cần nhất.
“Ta cảm thấy nếu không có khoảng thời gian mà những nhân loại khác nghĩ con đã lãng phí, thì sẽ không có con bây giờ.” Alpha đưa ra lời giải thích.


Gặp qua ngày càng nhiều nhân loại, hắn cũng vui mừng nhận ra rằng nhân loại mình nuôi dưỡng quả thực vô cùng tài năng, thông minh hơn xa những nhân loại khác. Tương tự người máy trang bị càng nhiều chương trình thì càng ưu tú, hắn nghĩ ổ cứng của Mục Căn dư sức giúp cậu tiếp nhận nhiều kỹ năng và tri thức hơn nhân loại khác.


Nếu không học khoa Ẩm thực Đế tổng thì không cần chọn môn khác để bù học phần, không học môn khác thì không phát hiện mình cũng rất có năng khiếu với phương diện khác, không có năng khiếu thì sẽ không quen biết nhiều giáo viên đến vậy, cũng sẽ không đi lính, không đi lính thì không cứu được Ollie, cũng chẳng thể thi nhân viên công vụ ban giao thông, không làm nhân viên công vụ thì cũng chả được anh cảnh sát tóc vàng khen ngợi…


Mục Căn nhanh chóng suy ngẫm một lần, sau đó phát hiện: Bác cả nói có lý lắm.
“Bác cả, bác nói cũng đúng nha!” Mục Căn cao hứng.
Alpha gật đầu, gượng gạo tiếp nhận lời khen của Mục Căn.


“Cái khác không nói, thời gian giống nhau, học phí giống nhau, chương trình học của con lại gấp năm học sinh bình thường, riêng điểm này đã cực kỳ tiết kiệm rồi.” Trí năng của ba ba tiểu A không cao, song chuyện này thì nhìn ra cái một!


“Sigma còn đi học chực, còn nhờ chen chân vào khóa thực hành mà được ba cái đùi miễn phí.” Epsilon cũng nêu ví dụ.
“Có chứng nhận quân nhân nên được giảm 50% giá vé phi thuyền khi đi xa.” Eta bổ sung.


Nhóm người máy lần lượt nêu ví dụ, cuối cùng kết lại một câu “Đâu chỉ không lãng phí, mà còn hốt lớn nữa kìa”.


Sống lâu với các người máy, logic của Mục Căn thực chất cũng cực giống họ. Cậu chiếu theo hình thức tự hỏi của người máy để xác nhận một lần, và lần nữa tỉnh ngộ. 31 tuổi rốt cuộc phát hiện mình thích hợp làm gì nhất, thanh niên Mục Căn hăng hái chưa từng thấy. Nhất là Pi còn nhắc cậu: “Bắt chước Olivia ấy, chờ tương lai con thành quan chức cấp cao trong Quốc vụ viện thì cũng mở một nhà hàng, khi đó dù nấu nướng khó ăn mấy cũng có người ủng hộ.”


Mục Căn tưởng tượng cảnh ngài Sise mở hàng bánh bao, lập tức phì cười, “Lý tưởng chân chính của con là làm ra năng lượng vị món ăn nhân loại cho ba ba và các bác nha!”
Liên tưởng đến năng lượng ra lò từ tay nghề nấu nướng của Mục Căn, nhóm người máy nín thinh.


Một lát sau, Alpha phá vỡ trầm mặc: “Nếu là lý tưởng này, vậy con còn chọn khoa Ẩm thực làm gì? Khoa Nghiên cứu năng lượng máy móc không thích hợp hơn sao?”
Mục Căn: 囧!
Nhóm người máy bỗng chốc sáng tỏ: Rồi xong, quả nhiên, cũng đăng ký lộn khoa giống lúc thi nhân viên công vụ chớ gì?


Alpha xoa xoa đầu Mục Căn, bảo: “Đừng nặn màn thầu nữa, phát huy sở trường của con đi, mau gọi điện cho cảnh sát trưởng khu Lâm Lương.”
Nói xong, nhóm người máy tiếp tục làm việc.


Được rồi, lúc cuộc đối thoại diễn ra, cả nhà này vẫn đang bận nặn màn thầu, hiện thu hoạch thức ăn không dễ, bánh bao nhà Mục Căn tạm thời ngưng bán, chuyển sang bán màn thầu →_→ ←_←.
Phủi phủi bột mì trên tay, Mục Căn nhẹ nhàng chạy ra, Viên Đá rất có khả năng đang ở Lâm Lương!


Thấy chất lượng tâm lý của Mục Căn lần nữa hồi phục tốt đẹp, nhóm người máy cũng an tâm làm việc.
Đây chính là khoảng thời gian giao lưu thân mật giữa phụ huynh và con trẻ trong gia đình Mục Căn đó.