Không Có Kiếp Sau

Chương 13: Khởi hành

Trong nháy mắt Mục Căn nhảy vào, cửa phi thuyền cũng khép lại.
Mục Căn ôm chặt các bác vào lòng, nhảy ba bước thành một bước tới bàn điều khiển gần đó. Đồng thời, người máy A bên cạnh cũng ôm chăn đệm của Mục Căn trải lên bàn điều khiển.


Tiếp theo, Mục Căn cẩn thận đặt năm cái đầu to lên đệm chăn mềm mại.
Phi thuyền vững vàng bay lên.
Phi thuyền do nhóm người máy dụng tâm lắp ráp có tính năng rất tốt, lúc cất cánh Mục Căn hoàn toàn không nhận ra, vẫn là Sigma nhắc nhở cậu.


“Mục Căn! Mục Căn!” Màn hình tối xoáy ra ba đường lượn sóng đỏ cảnh báo, Sigma nhảy đến bàn điều khiển, nhẹ nhàng kéo áo Mục Căn, nhắc cậu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đường nhìn vừa hạ xuống cửa sổ, Mục Căn lập tức mở to mắt!


Sắc vàng che trời lấp đất chiếm trọn mặt cửa sổ, theo phi thuyền ngày càng lên cao, trên màu vàng rốt cuộc xuất hiện màn đen hình cung, Mục Căn bấy giờ mới ý thức được màu vàng cậu mới trông thấy chính là cố hương.


Đúng vậy, đối với Mục căn sinh ra lớn lên tại đây, hành tinh này chính là quê nhà của cậu.
Hoàn toàn bất đồng với màu lam của Trái Đất từng thấy trên bản đồ, nhìn từ vũ trụ, hành tinh này bao phủ bởi sắc vàng hoang vu. Cũng là màu sắc mà mỗi sớm thức dậy Mục Căn đều nhìn thấy.


Khói bụi màu vàng mỏng manh như sa tanh thong thả lưu chuyển trên bề mặt hành tinh, thoạt nhìn cực kỳ từ tốn, nhưng Mục Căn biết đó là cát bụi luôn tàn sát bừa bãi xung quanh nhà cậu hàng ngày.
Trên mặt đất, chúng là quái thú đáng sợ mà vận tốc có thể đạt tới 50m/s!


Sở dĩ ngày nào Mục Căn cũng phải nai lưng chăm chỉ gieo trồng cỏ Mục Căn là do thời tiết này ban tặng. Bão cát mạnh cỡ đó có thể biến ban ngày thành đêm tối trong một phút, nơi nó đi qua, chẳng một động vật và thực vật nào có khả năng sống sót, Mục Căn đành không ngừng gieo, gieo khắp nơi, thế mới bảo đảm chính mình có đủ cỏ Mục Căn để ăn.


Lốc xoáy khổng lồ, cát bụi cuồng bạo… Với Mục Căn mà nói, đó đều là những chuyện cực kỳ đáng sợ. Sức người quá yếu ớt, trước mặt thiên nhiên, Mục Căn nhiều lần chiến đều thất bại, khiến cậu cảm thấy mình thật nhỏ bé.


Nhưng hiện tại, khi quan sát từ vũ trụ, Mục Căn lại thấy hành tinh sao mà dịu ngoan.
Cô nàng thoạt nhìn điềm đạm quá đỗi.
Đúng vậy, trong đầu Mục Căn chỉ hiện lên tính từ này.


Phi thuyền tiếp tục bay vào vũ trụ, suốt quá trình, Mục Căn chỉ mải nhìn hành tinh màu vàng càng lúc càng thu nhỏ dưới mí mắt. Thời điểm phi thuyền lên tới độ cao nhất định, cậu bỗng kinh ngạc reo lên: “Ba ơi, Sigma, bác ơi, mọi người nhìn kìa! Màu xanh! Màu xanh thiệt đó!”


Mới rồi cách gần quá nên chưa nhìn ra, giờ phi thuyền của Mục Căn đã cách hành tinh cực kỳ xa, quan sát từ cự ly này mới giật mình phát hiện một điểm xanh hi hữu giữa mảng vàng đỏ!


Đối với Mục Căn trưởng thành trên hành tinh hoang vu, màu xanh quả là sắc màu hiếm lạ nhất trần đời. Trừ cỏ Mục Căn, trên hành tinh chẳng còn thực vật gì khác. Mà với tư cách thực vật duy nhất, màu vàng xanh của cỏ Mục Căn nom có vẻ không khá hơn cát bao nhiêu.


“Đó là Mục Căn.” Alpha nằm trên bàn điều khiển nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ, bình tĩnh nói: “Là cỏ Mục Căn con liên tục gieo xuống mấy năm nay.”


“Một cây cỏ Mục Căn thoạt nhìn màu vàng,100 mét vuông cỏ Mục Căn thoạt nhìn vẫn là màu vàng xanh, song càng nhiều cỏ Mục Căn tụ tập một chỗ, đứng nhìn từ xa sẽ thấy chúng có màu xanh.”


Alpha nói xong đoạn đầu liền im lặng, Eta tiếp lời hắn, chu đáo bổ sung thêm một đoạn. Giọng Eta vẫn cứng nhắc như vậy, ngữ điệu không hề lên xuống, nghe vào tai rất vô vị.


Nhưng theo lời giải thích của hắn, từng điểm xanh biếc trước mắt Mục Căn như dần phóng đại, sắc xanh vô biên vô hạn ánh vào mắt cậu, cậu thấy được cỏ Mục Căn nối thành mảng trên mặt đất. Đương đầu với bão cát ác liệt, những ngọn cây nhỏ xíu mọc sát đất kia chẳng hề nổi giận mà vẫn cắm rễ thật sâu xuống đất cát, chúng cố gắng vươn mình sinh trưởng, không ngại tách mở chồi vàng non nớt trước mặt trời cao —


Mấy chồi cây ấy quá nhỏ, nên Mục Căn ngày ngày sống dựa vào chúng vẫn luôn xem nhẹ. Mãi đến giờ phút này, khi đứng giữa vũ trụ – một vị trí cao chót vót, bão cát khủng bố từng khiến Mục Căn e dè sợ hãi trở thành một thứ mờ nhạt nhẹ bẫng như sương mù, cùng lúc đó, cỏ Mục Căn mà bình thường Mục Căn không quan tâm lại chiếm cứ mắt cậu bằng sắc màu rực rỡ hơn.


Lúc này, Mục Căn sực nhớ tới hai câu nói chẳng biết đọc trong quyển sách nào.
“Khi bạn đứng đủ cao đủ xa, bạn sẽ phát hiện những phiền não từng hành hạ bạn mãnh liệt, khiến bạn đau khổ tột cùng, thực chất chẳng đáng nhắc tới.”


“Nhỏ bé và to lớn, vĩnh viễn đừng dễ dàng đưa ra phán xét.”
Cậu nghĩ, hôm nay mình rốt cuộc cũng hiểu hàm nghĩa những lời đó.
Thiếu niên, với thân hình còn chưa trổ mã hoàn toàn, ngơ ngác vươn tay ra cửa sổ.


Bàn tay cậu khỏe mạnh rắn chắc, không lớn lắm, nhưng dường như chính bàn tay ấy lại có thể nắm trọn hành tinh ngoài khung cửa.


Bàn tay thiếu niên nắm chặt giữa hư không một lát, cuối cùng đáp lên cửa sổ bóng loáng lạnh băng. Hai tay Mục Căn chống trên cửa, rồi đột ngột quay sang bên cạnh, nở nụ cười ngây ngô với người máy cũng đang trông ra vũ trụ giống mình.