Không Có Kiếp Sau

Chương 117: Vạch trần bí mật nhỏ tại sân sau nhà mục căn

Hai ngày sau, Olivia lấy được giày đặt làm ở tiệm Beati.
Vừa mang vào tức thì, Olivia liền sửng sốt ngẩng đầu nhìn Mục Căn.
“Thoải mái lắm đúng không?” Sớm đoán được Olivia sẽ có phản ứng này, Mục Căn giơ ngón cái với hắn.
“Ừ ~(≧▽≦)/~”


Mang giày mới nhảy nhảy tại chỗ, lại đi vài bước, Olivia hài lòng đứng trước mặt bà Beati.
“Nói là phải bảy ngày mới tới lấy giày được mà ạ? Chưa kể còn phải tuân theo thứ tự hẹn trước nữa?”
Quy định viết ngay trên cửa tiệm giày, hắn không nhìn thấy mà chấp nhận nổi à.


“Người khác không thiếu giày, họ cùng lắm chỉ thiếu một đôi giày tốt do ta làm, mà cậu ngoại trừ dép lê của Mục Tiểu Căn thì không còn gì khác, đương nhiên phải ưu tiên làm cho cậu trước.” Bà Beati vẫn giữ nguyên vẻ mặt người sống chớ gần, nhưng nghe xong lời bà, Olivia cảm thấy bà thật dễ thương.


“Cám ơn bà!” Olivia khoe nụ cười có thể nói là xán lạn với bà Beati.
Bà Beati thẫn thờ cả người, thấy bà như thế, Olivia nhịn không được trêu ghẹo bà: “Lâu lắm rồi không gặp người trẻ tuổi nào tuấn tú bằng con nên ngắm đến trợn tròn mắt hả bà?”


Mấy hôm nay vẫn cùng Mục Căn chạy tới chạy lui trên phố mua bán, trong lòng Olivia đã sớm đổi bà Beati từ “nhân vật truyền thuyết trên mạng” thành “bà cụ nhà hàng xóm”, nói chuyện cũng không câu nệ như với người lạ nữa.


“… Làm sao có thể!” Bà Beati nhướng mày, lập tức phản bác lời Olivia: “Đời ta đã gặp qua vô khối đàn ông tuấn tú!”
“Vậy sao lại ngắm con đến ngây người?” Khóe miệng Olivia hơi nhếch lên, tiếp tục chọc bà.


“Ta, ta chỉ là nom cậu rất quen mắt thôi.” Bà cụ nói, đáng điệu như đang chìm vào hồi ức.


“Quen mắt? Ý bà là mặt con đại chúng lắm sao?” Lần này đến phiên Olivia ngơ ngác: “Nói không phải khoe chứ khuôn mặt của con rất khó khiến người ta nhận sai, bà xem tóc này, mắt này… Rõ ràng không giống số đông đúng không?”


Đây là lời thật, màu da, màu tóc lẫn màu mắt của Olivia đều vô cùng nhạt, hơn nữa độ tinh khiết cao chót vót, dẫn đến mức độ nhận ra hắn cũng cao cực kỳ. Mới trước đây, Olivia thường xuyên vì nguyên nhân này mà bị người ta nói ra nói vào, thậm chí còn bị bắt nạt, hôm nay hắn có thể thản nhiên lôi ra bàn, chứng minh trong khoảng thời gian vừa qua, Olivia quả thực thay đổi rất nhiều.


“Nhớ không ra, không nghĩ nữa.” Olivia còn muốn chọc bà vài câu, bà Beati đã dứt khoát ngưng hồi tưởng: “Lớn tuổi rồi, đầu óc không xài được.”


Thế là Olivia nhàm chán đứng sang một bên, cầm lấy đôi dép lê của Mục Căn mới mang hồi nãy, đang định cùng Mục Căn rời đi thì bà Beati đột nhiên gọi họ lại: “Các cậu cầm tờ đơn này về đi, đưa cho người lớn trong nhà.”


Mờ mịt nhận tờ danh sách, vì đã chỉ rõ là đưa cho người lớn nên Olivia không mở ra. Hắn cầm lấy đồ đạc, sau khi về nhà với Mục Căn thì lại bận rộn một hồi.


Hiện nhà họ có tổng cộng hai mươi sáu con đế long trăng rằm (tính cả Sừng To, không tính Aranda của giáo sư Mục Lan Toa). Hai con trong đó rất lớn, chỉ có chúng là được Mục Căn mang tới từ hoang tinh, tuổi trung bình của hai mươi bốn tiểu long còn lại mới một năm và đều được ấp nở tại địa phương. Hôm nay, những đế long trăng rằm này là tay kéo máy xay cực đỉnh, hàng ngày có thể xay đủ số lượng bột mì, giờ Olivia và Mục Căn đang nghỉ nên công tác đóng bao bột mì trở thành việc của họ.


Cất bao bột mì vào nhà kho xong rồi, những việc kế tiếp của tiệm bánh bao không cần họ bận tâm nữa.


Olivia không rời khỏi phòng chế biến, mà nâng cằm xem nhóm người máy làm việc một cách hào hứng: Giữa các người máy có phân công rạch ròi: Người máy A phụ trách mua sắm — hắn ra đường mua đồ ăn là thích hợp nhất, hôm nay còn có “giỏ rau tự động đi theo” mà Olivia tặng kia mà; Eta và Epsilon chịu trách nhiệm nhào bột — hai người họ khỏe nhất; Pi phụ trách trộn nhân bánh – hệ