Không Có Kiếp Sau

Chương 114: Mật đường nhà người ta

Thời điểm đào được Sừng To trắng xóa từ đống bột mì trong xưởng, nhìn cảnh tượng xung chung, toàn thân Olivia hỗn độn trong gió.
Ba ba, con xay hết chỗ bột mì này đó nha!
Sừng To nịnh nọt dùng miệng kéo kéo ống quần Olivia, ý bảo hắn nhìn mình.
Ở đó có một ít bột mì xay.


Đồng thời, những đế long trăng rằm khác cũng thấy Ollie vào cùng Alpha và Mục Căn, chúng khẩn trương nhìn bọn họ, con cầm đầu “moo” một tiếng thâm trầm, vờ vịt như lơ đãng nhắc nhở Alpha và Mục Căn mau nhìn thành quả lao động của tụi nó.


So với chỗ bột mì của Sừng To, bột mì tụi nó xay được thiệt y chang ngọn núi nhỏ!
“Làm khá lắm!” Vỗ vỗ cẳng chân cường tráng của đế long trăng rằm thủ lĩnh, Mục Căn khen ngợi nó.
Đắc ý dòm xuống Sừng To, đế long trăng rằm cao to uốn éo cái mông, tiếp tục đi xay bột.


Nếu chuyên gia của Học viện quân sự đế quốc hoặc giáo sư Mục Lan Toa của Học viện tổng hợp đế quốc mà ở đây, thể nào họ cũng sửng sốt đến nhảy dựng cho coi: Đế long trăng rằm quý hiếm, gây giống khó khăn, rất dễ chết non trong quá trình trưởng thành, cực khó chăn nuôi, thế mà lại lớn lên ngon cơm cỡ ấy trong xưởng nhỏ này!


Chẳng những ngon, mà còn có tận một đàn!


Olivia trợn mắt há mỏ dòm cái xưởng: Sừng To thấy đây là ***g, thực ra là vì nơi này có tường cao bao quanh thôi, trên thực tế nó là một khoảnh sân cực rộng. Bởi số lượng đế long trăng rằm đông, hình thể lại lớn, cái sân vốn dĩ rất lớn thoạt nhìn chật chội hết sức.


Hơn nữa… Một năm trước khi chưa rời nhà, trong nhà rõ ràng không có cái sân này.
Olivia quay sang nhìn Mục Căn bên cạnh.
Mục Căn thoáng nở nụ cười hiểu ý:


“Chắc tại để trên phi thuyền lâu quá, sau khi cậu rời nhà, đám trứng trên thuyền từ từ nở hết, vừa hay khi đó trong nhà bán bánh bao lời chút tiền, thế là mua luôn khu đất trống phía sau.”


Bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, Mục Căn thở dài: “Kể ra cũng bất đắc dĩ. Giáo sư nói mấy con long thú một sừng này là cái gì… à đế long trăng rằm, là động vật được quốc gia bảo hộ, không cho bọn tớ giết ăn, thế là đành phải nuôi tụi nó, được cái tụi nó không kén ăn, dễ nuôi lắm, còn có thể giúp làm việc nữa. Bây giờ tụi nó đã là nhân viên không thể thiếu trong tiệm bánh bao rồi!”


Tựa hồ nghe hiểu lời Mục Căn, đế long trăng rằm đang kéo máy xay cách đó không xa càng thêm ra sức ~(≧▽≦)/~.
Olivia chỉ biết câm nín.


Bởi lẽ tự mình nuôi nấng Sừng To, hắn hiểu rõ địa vị của đế long trăng rằm tại đế quốc hơn bất kỳ ai, cũng biết cái sự khó nuôi của chúng nó. Ngay cả quá trình nuôi Sừng To cũng không thuận buồm xuôi gió, từng bị tiêu chảy rất lâu, hình thể tăng trưởng cũng không nhanh.


Mà đế long trăng rằm trong xưởng này toàn ăn cỏ, lâu lâu mới được cải thiện bằng đồ ăn Mục Căn nấu còn thừa (Nè… có thiệt là cải thiện hông dzợ o(╯□╰)o!!!!?), sáng vừa thức dậy đã phải làm việc, chuyện xa xỉ duy nhất là được phơi nắng (Ây! Bác cả nha, bác ngược đãi lao công kìaaaaa!), vậy mà chúng nó lại — khỏe như vâm là sao?!


“Cậu coi con này nè.” Đương lúc Olivia mải nhìn đế long trăng rằm mà trầm tư, Mục Căn lại gọi hắn. Cậu kêu Olivia đến, rồi chỉ một tiểu long đang cần cù làm lụng cách đây không xa: “Đó là quả trứng hồi trước tặng giáo sư Mục Lan Toa, ban đầu định cho cổ ăn, kết quả cũng bất cẩn ấp nở. Nhưng giáo sư Mục Lan Toa nói đầu nó hơi nhỏ, liền mang nó tới chỗ tớ, mỗi tuần lại thăm một lần. Cậu xem, giờ tướng tá nó còn đô hơn Sừng To nữa nha ~”


Olivia: …
Hắn gần như có thể suy ra ý định ban đầu của giáo sư Mục Lan Toa căn bản không phải vậy:


Giành được trứng đế long trăng rằm cực kỳ quý giá (tuy rằng còn kèm theo công thức nấu ăn), giáo sư Mục Lan Toa nhất định đã cố gắng lắm, bỏ rất nhiều công sức mới ấp trứng nở, kết quả tình hình phát triển của trứng không mấy khả quan. Cô hết cách, lại nhớ tới người tặng trứng là Mục Căn, nghĩ cậu có vẻ kinh nghiệm đầy mình. Vì vậy, cô vô cùng trịnh trọng nhờ Mục Căn nuôi đế long trăng rằm nhà mình vài ngày…


Cuối cùng, Mục Căn sai bảo cục cưng nhà người ta như thằng culi.
 ̄▽ ̄
Ngẫm nghĩ kết quả kiểm tra sức khỏe mới đây của Sừng To, xong nhìn nhìn tiểu long của giáo sư Mục Lan Toa rõ ràng phá vỏ sau, hình thể lại bự con hơn, Olivia vỗ đầu Sừng To: “Sừng To ngoan ~ tiếp tục chăm chỉ làm việc nha.”


Cõi lòng tràn trề mong đợi, cứ ngỡ sắp được ba ba mang ra — Sừng To ngây dại.
“Ê lính mới, mau lại đây làm việc, không làm việc đàng hoàng coi chừng bị băm thành nhân bánh bao!” Tiểu đế long trăng rằm của giáo sư Mục Lan Toa đến ủn nó một cái.
Sừng To… nín ngay và luôn!


Mặc kệ nước mắt rơi lộp bộp xuống bột mì, Sừng To nỗ lực làm việc tiếp.


Sau một ngày làm việc, giành cơm thừa không lại mấy con khác, Sừng To đành phải ăn chút cỏ trộn bột mì, nằm giữa đám đồng bạn mà bụng kêu rột rột. Trước khi ngủ, Sừng To thề ngày mai nhất quyết phải cố gắng giành ăn! Phải ăn được nhiều cơm thừa hơn!


Bất tri bất giác, từ cái đứa kén ăn, không phải món ăn nhân viên quản lý chế biến tỉ mỉ thì không ăn, mục tiêu long sinh của Sừng To đã đổi thành cướp được nhiều cơm thừa hơn.
 ̄▽ ̄


Thật đáng mừng, sau này Olivia không cần lo vấn đề kén ăn của Sừng To nữa rồi. Một tháng sau, tốc độ trưởng thành của Sừng To rốt cuộc đuổi kịp tiểu long của giáo sư Mục Lan Toa.
Đương nhiên, đây là chuyện tương lai.


Vì bữa tối nay là Olivia nấu, Mục Căn chịu trách nhiệm bày bàn, nên nhiệm vụ rửa chén liền vinh dự rơi vào người Sigma.
Sigma hơi bực: “Tại sao Sigma không ăn mà vẫn phải rửa chén?”


Tuy nhiên, lải nhải vài câu xong, hắn vẫn ngoan ngoãn cầm chén rửa sạch sẽ. Manh Manh thì cực kỳ tự giác giúp hắn lau khô chén đĩa đã rửa sạch.
Trong lúc nhóm người máy dọn bàn ăn, Olivia bị Alpha bắt đi tắm.
Olivia nằm trong bồn nước ấm thật to, ngó nghiêng phòng tắm mới tinh – thấy có chút là lạ.


Bồn tắm lớn mới đổi, thể tích to hơn cái cũ chừng gấp đôi, gạch men cũng mới, hoa văn rõ là loè loẹt, vừa nhìn là biết thẩm mỹ của bác Eta. Nếu là bác Alpha, chắc mẩm sẽ chọn gạch men đồng màu.
Olivia tát bọt nước lên người, lẳng lặng suy nghĩ.


Hôm trước hắn còn ở Học viện quân sự đế quốc, trong tòa nhà thuộc về thủ lĩnh, hôm qua hắn gấp rút lên đường bằng phi thuyền, hôm nay hắn ngồi trong bồn tắm nhà mình, cảm giác phi thực tế quá đỗi.


Kỳ nghỉ sẽ kết thúc sau bốn mươi ngày, sang năm học kế tiếp là có thể tiếp nhận nhiệm vụ rồi, đến lúc ấy nhất định phải đi quân đội trước —
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên giọng Mục Căn, Olivia lập tức bứt tâm trí khỏi việc học viện.


“Ollie, nước thế nào? Cần thêm nước nóng hay nước lạnh hông?” Mục Căn lớn tiếng hỏi ngoài cửa.
“Khỏi, vừa rồi.” Olivia vội đáp