Không Có Kiếp Sau

Chương 107: Trò chuyện

Các học sinh trầm mặc;
Nhóm ông lớn vẫn luôn quan sát bọn nhỏ nãy giờ trầm mặc;
Người Đổ Bộ… cũng trầm mặc.
Được rồi, ẻm lúc nào chả trầm mặc.


Là thuyền vận tải được đầu não sai đi vận chuyển tù binh, nó, nó đã cố gắng phản kháng rồi ấy chứ, nhưng mà dưới thao tác của Mục Căn, phản kháng… không bị phát hiện… mà trực tiếp vô hiệu luôn (囧). Thế nên, Người Đổ Bộ đành chở những tù binh trốn thoát thành công đi đánh cướp hết thuyền đồng minh này tới thuyền đồng minh khác, mãi đến mới rồi Mục Căn vạch trần thân phận nó.


Bởi đám tân sinh tiến vào hệ thống ngay khoảnh khắc trí não Quân đội loại bỏ trình tự bị lây nhiễm, ai nấy cũng bị chấn động não ở các mức độ bất đồng, sau khi vào hệ thống đều trải qua một khoảng thời gian hôn mê.


Ngay lúc tân sinh Học viện tổng hợp đế quốc rơi vào hôn mê, Người Đổ Bộ và rất đông chiến hạm nhận lệnh tới đây truy kích họ cũng vừa có mặt. Đối mặt với “kẻ địch” không có năng lực phản kháng, các hệ thống trí não không do dự nhiều, mà dứt khoát tống hết cả bọn lên Người Đổ Bộ.


Người Đổ Bộ – kẻ bị bóc trần thân phận – giải thích rõ mười mươi.
“Bạn Brad đâu?” Mục Căn hỏi vấn đề cuối cùng.


“Cậu ta là người duy nhất trốn thoát thành công, trong lúc chúng tôi bận di chuyển người khác, cậu ta lái phi thuyền ban đầu của các cậu đi mất.” Trí não của Người Đổ Bộ thật thà đáp.
Mục Căn & đám tân sinh:  ̄▽ ̄
***


“Hay quá! Chắc hẳn căn cứ kia là nơi giam giữ Nguyên soái và những người khác! Các học sinh Colton đều có mặt đông đủ, kế tiếp nhất định có thể cứu ngài Nguyên soái với đại tướng thành công!” Hiệu trưởng Komlo cất cao giọng đầy hưng phấn!


Hai đứa con bình an vô sự, học sinh học viện cũng khỏe mạnh hoàn hảo. Trong hai học viện may mắn còn sống đã biết, Colton là một trong số đó! Hôm nay lại biết thêm một tọa độ cực kỳ quan trọng —
Tình thế đang tiến triển theo hướng khả quan dần đều.


“Ha ha, Colton được Học viện tổng hợp đế quốc thành công giải cứu ấy hả?” Tầm mắt Hiệu trưởng Argos khẽ nâng lên, hắn cười khẽ một tiếng.


Nghe ra ý châm chọc trong lời hắn, hiệu trưởng Komlo một lần nữa nghiêm mặt đầy gượng gạo, ông ta gắng khôi phục vẻ nghiêm nghị thường ngày, nhưng khóe miệng vẫn lưu giữ một nụ cười.


Người khác nói sao cũng được, nếu bảo hiện tại có một đội ngũ có khả năng giải cứu Nguyên soái trót lọt, kiểu gì Colton cũng là một trong hai ứng cử viên!


Lặng lẽ lia mắt nhìn trung tướng Joram phía sau, quả nhiên, đối mặt với phát hiện mang tính đột phá của bọn nhỏ, nét mặt lạnh lùng của trung tướng Joram rốt cuộc xuất hiện một gợn sóng.


Đương lúc tin tốt liên tục tràn về thì Bộ Kỹ thuật lại thông báo một tin vô cùng tốt: “Tìm thấy học sinh của Học viện quân sự đế quốc và Học viện quốc phòng đế quốc rồi!”


Chẳng những thế, thậm chí – bọn họ còn phát giác manh mối sớm hơn Đế tổng với Colton, và hiện đang tuyên chiến với quân địch tại căn cứ!
Khi cảnh tượng hiện lên màn hình lớn, bầu không khí trong phòng hội nghị thoáng dao động!


Hình ảnh trước mắt thoạt nhìn như một cuộc chiến mô phỏng bình thường phát sinh trong hệ thống.


Lấy binh lính làm quân cờ, tổng chỉ huy của song phương triển khai cuộc đọ sức kịch liệt nhằm tranh đoạt từng tấc đất một trên bàn cờ căn cứ. Chiến tranh, một cảnh tượng hết sức quen thuộc với mỗi vị quan quân ở đây. Chỉ nhìn một lát, biểu cảm trên mặt trung tướng Joram đã thả lỏng thấy rõ.


“Tổng chỉ huy khá lắm.” Hắn nhìn tổng chỉ huy mặt mày lãnh đạm của Học viện quân sự đế quốc trong màn hình, rồi nói như vậy. Với trung tướng Joram luôn ôm tiêu chuẩn hà khắc, lời này gần như xem là khen ngợi, thậm chí khóe miệng hắn còn ngấp nghé ý cười nghiêm túc.


Một tin tức càng tốt truyền đến đúng lúc này —
“Báo cáo trung tướng Joram, Bộ Kỹ thuật tìm thấy cổng đột phá! Hiện chúng ta có thể trò chuyện với học sinh trong hệ thống rồi!!!!!”
Tin tức tốt nhất từ bấy tới giờ rốt cuộc hiện thân.
***


Sau một ngày mệt mỏi ngồi trong phòng họp, nhóm quan chức Quân đội cuối cùng cũng rời khỏi phòng, hiện giờ họ đang đứng tại trung tâm làm việc của Bộ Kỹ thuật. Nhân viên kỹ thuật đang tiến hành điều chỉnh lần cuối, một khi thành công, họ có thể tiếp tục giao tiếp với học sinh trong hệ thống!


Chuyện vốn đương nhiên, nhưng chỉ bởi hôm nay hệ thống bị phá sập mà trở nên vô cùng gian nan. Để đạt được mục đích trò chuyện, nhân viên kỹ thuật đã thử vô số phương pháp mở cổng. Trong mắt họ, hết thảy mọi thứ trên màn hình chẳng qua là số hiệu thôi, mỗi phi thuyền tương ứng với một đoạn số hiệu, từng học sinh cũng tương đương một đoạn số hiệu. Trước đó họ không cách nào tìm được tất cả học sinh, đơn giản vì số hiệu của các học sinh này bị hệ thống che giấu, hên là bằng nỗ lực bền bỉ không ngừng, cuối cùng cũng tìm đủ số hiệu của học sinh. Thử kết nối với những số hiệu lần nữa, họ rốt cuộc có thể đối thoại cùng người trong hệ thống!


Đưa một micro đơn giản cho trung tướng Joram, nhân viên kỹ thuật tỏ ý trung tướng Joram nói chuyện được rồi.
Khả năng giao tiếp có thể đình chỉ bất cứ lúc nào do bị đối phương phá hoại, bộ trưởng Bộ Kỹ thuật nhắc nhở trung tướng Joram nên quý trọng thời gian.


Hạ xong quyết định cuối cùng trong lòng, trung tướng Joram khẽ gật đầu, bắt đầu lên tiếng.
Tất cả học sinh trong hệ thống đồng thời nghe được giọng hắn:
“Tình huống hiện thời cực kỳ nguy hiểm.”
Hắn đi thẳng vào đề.


“Hệ thống trí não bị virus tấn công, hệ thống nơi các bạn đang ở là hệ thống cách ly bị trí não xem như virus.
Các bạn bị nhốt trên một hòn đảo biệt lập.


Trong hệ thống này, người sống vĩnh viễn không thể rời khỏi hệ thống, người chết… vĩnh viễn không có kiếp sau. Dựa theo cách nói của dân chuyên nghiệp, về lâu dài nếu các bạn không tìm được cách thoát khỏi hệ thống, thân thể lưu lại bên ngoài của các bạn sẽ héo rút, tới khi đại não tử vong, các bạn cũng trở thành một đoạn số hiệu trong hệ thống.


Đến thời điểm trí não Quân đội thanh lý rác hệ thống, số hiệu đại diện cho các bạn cũng bị dọn dẹp theo, các bạn sẽ chân chính tử vong.”
Những tân sinh nghe tin ấy nhất tề ngây dại.


“Bộ, bộ không phải thi đấu hả?” Lập tức có học sinh hét lớn, giọng trung tướng Joram tự dưng vang lên, họ cũng không biết âm thanh bắt nguồn từ đâu.
“Không còn là thi đấu nữa rồi.” Rủ mắt nhìn đám tân sinh thoáng cái nhốn nháo trên màn hình, trung tướng Joram tiếp lời.
“Đây là chiến tranh.”


“Người ra đề ban đầu là ngài Nguyên soái và đại tướng Condon cũng bị nhốt trong hệ thống, trước mắt chúng tôi chưa điều tra ra ý định thực sự trong hành động này của hệ thống, song tôi có thể nói rõ với các bạn rằng, chắc hẳn nhiệm vụ các bạn nhận được là do đầu não của hệ thống – nơi các bạn đang có mặt hiện tại – phân phối.”


“Cái gì?! Nhiệm vụ của tụi mình là giả hả?” Nghe đến câu này, các học sinh đã nôn nóng đến trình độ cách màn hình cũng cảm nhận được.


“Thật đáng tiếc, tạm thời chúng tôi chưa điều tra ra ý đồ của đối phương, nhưng chúng tôi có thể nói rõ thêm rằng: Nhiệm vụ của đối phương cũng là mục tiêu nhiệm vụ mà chúng tôi cần các bạn hoàn thành.


Xin chính thức công bố nhiệm vụ thi đấu của các bạn lần nữa: Nghĩ cách cứu viện ngài Nguyên soái và đại tướng Condon bị bắt cóc!
Hạn chót! 23 giờ ngày mốt!


Đây là thời gian thanh lý rác cố định của trí não Quân đội, các bạn phải cứu Nguyên soái Rothesay và đại tướng Condon trước thời hạn ấy, nếu không tìm thấy họ kịp thời gian, mọi người sẽ –”


Tất cả đang tập trung tinh thần nghe trung tướng Joram nói, nhưng tại thời khắc mấu chốt nhất, cuộc trò chuyện của trung tướng lại gián đoạn.
Cổng vào bị đối phương ngăn chặn lần hai.