Không Có Kiếp Sau

Chương 103: Trận đấu cuối cùng (3)

Chiến trường giả tưởng dành riêng cho cuộc thi bị biến thành một quốc gia độc lập, không ai đến, cũng chẳng ai đi.


Từ lúc phát hiện vấn đề đến giờ đã ba tiếng trôi qua, trong quãng thời gian này, nhân viên kỹ thuật đã thử đủ loại phương pháp, muốn một lần nữa nắm quyền kiểm soát hệ thống trong tay, nhưng luôn thất bại.


“Trước đó, trí não của Bộ Giáo dục và Bộ Tài nguyên đất đai cũng bị xâm nhập rồi, cuối cùng Pendra phải cử chuyên gia lại đây mới chữa trị ổn thỏa cho toàn bộ hệ thống.” Trung tướng Pedro lập tức nhớ tới sự kiện trí não bị xâm xập từng gây xôn xao một thời tại đế quốc.


Hành tinh Cơ giới — Pendra, ngoại trừ nắm giữ kỹ thuật máy móc tiên tiến nhất, họ còn là người mở đường cho khoa học kỹ thuật trí não, hệ thống trí não cấp quốc gia của đế quốc trên cơ bản đều bắt nguồn từ Pendra.


“Không được.” Trung tướng Joram tức khắc bác bỏ đề nghị này, lạnh lùng liếc hắn, nói: “Pendra là tinh cầu dưới trướng vị đại nhân kia, anh mất trí rồi hả?”
Thanh sắc của lời này rất nghiêm khắc, người vừa nêu ý kiến – trung tướng Pedro im miệng ngay tắp lự.


Tuy rằng quân hàm tương đương, song địa vị của hai người tại Quân đội hoàn toàn bất đồng! Quân hàm của trung tướng Joram là hàng thật giá thật, có được nhờ lý lịch và quân công, mà trung tướng Pedro sở dĩ được bổ nhiệm làm trung tướng, nguyên nhân chủ yếu là bởi hắn còn một thân phận khác – Hiệu trưởng của Học viện quân sự Dowland Offa.


Sau khi hai học viện hợp nhất, trung tướng Pedro được chọn làm Hiệu trưởng của tân học viện, song song với việc học viện tăng lên một cấp, danh hiệu của người quản lý học viện cũng từ chuẩn tướng lên trung tướng.


Quân hàm trung tướng đạt được bằng cách ấy chỉ được cái dễ nghe, quyền lợi thực tế không lớn bằng những trung tướng khác trong Quân đội.
Lại càng miễn so với trung tướng Joram!


Dưới trướng chưởng quản hai quân đoàn, ngoài ra còn nhậm chức bộ trưởng Bộ Tham mưu, có thể nói trung tướng Joram là người đứng đầu các trung tướng Quân đội. Trong số quan chức cấp cao tới tham gia cuộc thi đợt này, bên cạnh ngài Nguyên soái và đại tướng Condon, người xếp thứ ba chính là trung tướng Joram, thành thử hắn mới tiếp nhận quyền chỉ huy hiện trường ngay từ đầu, đây là việc mà toàn thể nhân viên Quân đội ngầm thừa nhận. Đế quốc hiện có năm vị đại tướng, lần này chỉ mình đại tướng Condon đến, nếu đại tướng Condon gặp chuyện ngoài ý muốn, trung tướng Joram tất sẽ thay thế chức vụ của hắn.


“Đúng rồi, Pendra… là tùy tùng trung thành của vị đại nhân kia mà…” Tay phải chống má, tay trái cầm bút quẹt tới quẹt lui trên màn hình điện tử, Argos cười khẽ một tiếng: “Ngài Nguyên soái còn chưa gặp chuyện không may mà đã khẩn cấp muốn làm tùy tùng của vị đại nhân ấy rồi sao?”


Bị lời hắn làm tái mét mặt mày, trung tướng Pedro đứng phắt dậy.
“Chú ý ngôn từ của anh đấy!”
Trung tướng Pedro hất tay áo bỏ đi.
Có điều, lúc hắn mở cửa toan ra ngoài, lại bị cảnh tượng trước cửa dọa ngây người.


“Thời điểm đặc thù, bất cứ ai cũng không được rời khỏi phòng này.” Hộ vệ đứng đầu lạnh lùng chặn đường hắn.
“Anh –” Da mặt trung tướng Pedro hết vặn vẹo lại méo mó.


Đúng lúc này, giọng Argos truyền đến từ sau lưng hắn: “Trước khi tìm được phương án giải quyết, tất cả chúng ta không thể ra khỏi cửa.”


Tiếng bước chân phía sau của Argos ngày càng gần, cảm nhận được thân thể Argos áp sát lưng mình, cả người trung tướng Pedro cứng ngắc, hắn thấy bàn tay đằng sau vươn ra, chậm rãi đặt lên cửa. Argos thong thả mà mạnh mẽ đóng sập cửa ngay trước mặt trung tướng Pedro.


“Anh… đang hoài nghi tôi…” Trung tướng Pedro nói rất nhỏ, từng từ như rít từ kẽ răng.


“Không, không chỉ anh, mỗi người đang ngồi đây đều là đối tượng hoài nghi của tôi, kể cả trung tướng Joram.” Nói xong, tầm mắt Argos rơi vào người trung tướng Joram, Joram vẫn nghiêm mặt ngồi nguyên tại chỗ, không để ý ánh nhìn của hắn.


“Bao gồm cả Odd…” Tầm mắt Argos tiếp tục đáp lên Hiệu trưởng Odd ngồi cuối bàn hội nghị, nhưng chỉ được nhận cái liếc đáp trả lạnh te của Hiệu trưởng Odd.
Khóe miệng Argos khẽ nhếch lên, cuối cùng chỉ vào ngực mình: “Cũng bao gồm chính tôi.”


“Cho nên, trước khi tìm được biện pháp giải quyết, không ai được rời đi.”
“Chung quy, đây cũng thuộc phạm vi chức trách của tôi mà ~”
Ngữ khí của hắn tuy xen lẫn ý cười, nhưng phàm là người nghe thấy lời hắn đều thầm run lên.


Ngoại trừ chức Hiệu trưởng Học viện quân sự đế quốc, Argos còn một thân phận khác là quân đoàn trưởng của quân đoàn cảnh vệ đế quốc. Trong toàn bộ quân đoàn, nhân số của quân đoàn cảnh vệ đế quốc ít nhất, nhưng cũng nổi danh hung mãnh nhất.
Hung danh lẫy lừng.


Tách biệt với mọi quân đoàn, quản chế những quân đoàn khác, được quyền thẩm vấn kẻ hiềm nghi bất kể lúc nào dưới tình huống không cần lệnh bắt… Có thể nói, mọi người trong Quân đội sợ nhất gặp phải kẻ có liên quan tới quân đoàn ấy!


Tập đoàn tay sai — chỉ nghe lệnh một mình Nguyên soái, quân đoàn cảnh vệ đế quốc là tồn tại đặc biệt nhất Quân đội, hộ vệ vừa chặn trung tướng Pedro tại cửa đang mặc đồng phục màu trắng của quân đoàn cảnh vệ.


Rõ ràng là đao phủ nhuốm đầy máu tanh, đồng phục lại trắng tinh không vương một hạt bụi, đúng là mỉa mai thay!
Khóe miệng trung tướng Pedro giật giật, rốt cuộc đành xoay người về lại vị trí của mình.


Thấy hắn trở về, Argos cũng cười híp mắt quay lại chỗ cũ, tay phải một lần nữa chống cằm, tay trái tiếp tục vẽ vời trên màn hình điện tử.
Hiệu trưởng Komlo dịch lưng đến gần lưng ghế dựa đằng sau.


Ban nãy ông ta cũng muốn ra ngoài, hai thằng con đều mất tích trong sự kiện, trong lòng ông ta chắc chắn không yên. Nhưng hên là không đi, bằng không đổi thành ông ta quê độ chứ không phải Pedro.


Đại tướng Condon không thể gặp chuyện, Nguyên soái càng không thể! Bọn họ mới biến mất ba giờ, bầu không khí Quân đội đã lâm vào khẩn trương.


Vừa rồi, cả trung tướng Joram lẫn Hiệu trưởng Argos (giữa quân hàm Quân đội và Hiệu trưởng học viện, xưng hô bằng danh hiệu học viện sẽ khiến đối phương cao hứng hơn) đều nhắc tới “vị đại nhân kia”, dù không gọi thẳng tên, song ai đang ngồi cũng biết “vị đại nhân kia” chỉ ai.


Hôm nay đế quốc không có Hoàng đế, Nguyên soái chính là người nắm quyền tối cao trong đế quốc, nhưng quyền lực cao nhất không chỉ trao cho một người, đế quốc còn một người khác ngang hàng với Nguyên soái Rothesay.
“Vị đại nhân kia”…


Quân chính phân ly, Nguyên soái Rothesay nắm giữ quân quyền đế quốc, mà người kia kiểm soát đại quyền hành chính của đế quốc, hai người bề ngoài thoạt nhìn nước giếng không phạm nước sông, chia tách rõ ràng, nhưng mâu thuẫn ngầm càng lúc càng lớn.


Hòa bình quá lâu, quyền lực Quân đội đã không khiến người ta kính sợ bằng dĩ vãng nữa.


Học viện quân sự Dowland Offa nổi tiếng nhờ bồi dưỡng quân nhân văn chức, năng lực quân sự muôn đời lót đường cho mấy học viện khác, mà Quân đội lại thiên về binh lính có năng lực quân sự mạnh. Dưới hoàn cảnh ấy, khó trách trung tướng Pedro lập tức nghĩ đến xin Pendra giúp đỡ.


Phải chăng ý niệm đó đã sớm thành hình trong đầu hắn ngay từ khoảnh khắc xảy ra chuyện?
So với ngài Nguyên soái không coi trọng mình, làm thủ hạ của “vị đại nhân kia” có lẽ tốt hơn nhỉ?


Hèn chi Dowland Offa càng ngày càng khiến người ta chướng mắt, có Hiệu trưởng thiếu khí phách như vậy, đứng thẳng lưng được mới là lạ!
Komlo hừ lạnh một tiếng.


Theo sự mất tích của Nguyên soái và đại tướng, bầu không khí vui vẻ mấy ngày qua tựa như giọt sương mai, mặt trời vừa ló dạng liền bốc hơi. Hai vị trí cao quý nhất trên bàn hội nghị để trống, trung tướng Joram ngồi tại vị trí ngay cạnh đại tướng Condon, bắt đầu chủ trì cuộc họp đầu tiên kể từ khi gặp chuyện tới nay.


Đối với học sinh trong hệ thống mà nói, thời gian hoàn thành nhiệm vụ của họ là vô hạn, nhưng với các ông lớn Quân đội trong phòng họp giờ khắc này, thời hạn thực tế của họ chỉ có bốn ngày.


Sau bốn ngày mà vẫn không tìm thấy Nguyên soái và đại tướng Condon, bố cục toàn đế quốc có lẽ phải xào bài thôi!


“Nhắc đến tình huống bên trong hệ thống, chúng ta đều không phải chuyên gia, phương diện này phải tin tưởng năng lực của nhóm đồng nghiệp Bộ Kỹ thuật.” Trầm mặc hồi lâu, trung tướng Joram mở miệng lần nữa: “Trong lúc chờ họ tìm phương pháp giải quyết kỹ thuật, chúng ta bắt đầu loại bỏ người tình nghi.”


“Kẻ tình nghi thứ nhất là tôi.”
***
Ban nãy bị Mục Căn đẩy đến xô đi, thậm chí phút chót còn vỗ mấy phát lên mặt cũng chẳng thèm tỉnh – đám tân sinh của Học viện tổng hợp đế quốc rốt cuộc tỉnh lại.


Bởi đang trong hệ thống mô phỏng nên họ chỉ nôn khan nửa ngày, khó khăn lắm mới chờ được cơn khó chịu qua đi, nhóm Kerry liền đỡ đầu tìm đến Mục Căn trong khoang điều khiển.


“Mấy cậu thức rồi hả?” Lúc bọn họ chạy tới, Mục Căn đang tại kiểm tra vị trí tọa độ hiện tại của phi thuyền, trông thấy Kerry, Mục Căn cao hứng bắt chuyện: “Các cậu thấy sao rồi?”


“… Không tốt xíu nào, chẳng biết có phải ảo giác không mà tôi cứ cảm thấy mặt mình sưng lên.” Kerry chần chừ sờ sờ mặt mình.
^_^ Nhớ hồi nãy không đánh thức Kerry dậy nổi, hình như mình có tát cậu ấy mấy phát, thế là Mục Căn chỉ đành cười ngu.


Tạm thời chuyển thiết lập phi thuyền sang hình thức tự động phi hành, Mục Căn cùng Kerry ra sau khoang.


“Báo cáo tổng chỉ huy! Học sinh trường mình cơ bản đều đến đủ! Chỉ có bạn Brad khoa Chỉ huy chiến hạm là không rõ tung tích.” Thời điểm Kerry đi tìm Mục Căn, Dobby đã phát huy kinh nghiệm chăn bò lâu năm, tự giác đi kiểm kê nhân số.
“Rốt cuộc là sao đây?” Domra phía sau cũng sáp tới.


“Hiện tại là vòng thi cuối cùng…” Mục Căn vốn đang tự hỏi tung tích của Brad, nghe Domra hỏi xong, bèn quyết định thuật lại những điều mình chứng kiến nãy giờ cho các bạn hay.


“Nghĩ cách cứu viện ngài Nguyên soái Rothesay và đại tướng Condon bị bắt cóc, không hạn chế thời gian — hai người kia là ai?” Đọc đề lại một lần, Gordo gãi gãi đầu.


“Nghe cũng quen quen nhở.” Kerry – chưa bao giờ xem tin tức chính trị, nhân vật chính trị một người cũng không biết, lại thuộc nằm lòng nhân sĩ giới âm nhạc – cũng nghiêng đầu.


“Chỗ tôi ở cũng có một ông nhà giàu họ Condon, cơ mà ổng có phải đại tướng gì đâu nha…” Dobby thừa cơ chêm ý kiến của mình vào.
“囧////” Nghe đối thoại của mấy đứa này, Domra trợn tròn mắt.


Lý tưởng tương lai là tòng quân, làm một chiến sĩ cơ giáp quang (lắm) vinh (tiền), Domra là đứa trẻ hiếm hoi ở độ tuổi này chịu xem bản tin chính trị mỗi ngày. Hắn tuyệt không xa lạ với Nguyên soái Rothesay và đại tướng Condon có tỷ lệ xuất hiện trên bản tin cực cao.


“Nguyên soái Rothesay là Nguyên soái hiện nay của Quân đội đó o o o o! Còn đại tướng Condon là lão đại đứng ngay sau Nguyên soái trong Quân đội i i i i!” Domra phát điên.
Thế là ba đứa nhất tề ngó sang Mục Căn.


“Đúng rồi, ngày đầu tiên của cuộc thi, người phát biểu trước toàn thể tân sinh chính là Nguyên soái Rothesay.” Mục Căn đứng bên cạnh bổ sung.
“Nhưng nhiệm vụ hơi kỳ cục thì phải?” Gordo nghĩ nghĩ.


Tất cả nhiệm vụ trước đó đều là giả tưởng, chưa từng xuất hiện người thật, hôm nay loáng cái xuất hiện hai đại nhân vật thực sự tồn tại trong thực tế, cứ thấy quái quái như nào.


“Thêm nữa còn không hạn chế thời gian, vụ này còn kỳ hơn, hạng mục cuối cùng của tụi mình rõ ràng chỉ có bốn ngày.” Kerry xoa mặt, đồng thời chau mày.


“Không sao, tụi mình chỉ cần biết đây là nhiệm vụ được rồi. Huấn luyện viên từng bảo, thiên chức của quân nhân là phục tùng, vô luận là dạng nhiệm vụ gì, điều duy nhất chúng ta cần nghĩ tại thời điểm nhận được nhiệm vụ chính là làm thế nào thực hiện nó.”


Nghe Mục Căn nói, hết thảy học sinh đều gật đầu, không nghĩ đến điểm bất hợp lý của vòng thi nữa, bọn họ dồn lực chú ý lên cách hoàn thành nhiệm vụ.


“Vấn đề trước nhất đặt trước mặt chúng ta là: Mới nãy tôi bay xa quá, Người Đổ Bộ sắp cạn ráo tài nguyên rồi, tụi mình nên làm gì trong tình thế này đây!” Mục Căn vươn một ngón tay, cười cười xấu hổ.
“Gì?!” Cả bọn 囧.
—–


Tác giả có lời muốn nói: Nói đến bàn tay vàng của Mục Căn.
Thiệt tình, tôi rất không thích thuyết pháp bàn tay vàng này.


Trên cơ bản, nếu câu chuyện nào đó kể về nhân vật chính bàn tay vàng, tôi sẽ không bao giờ lật quyển truyện ấy ra. Nên từ bấy tới nay, Mục Căn luôn bị liên hệ với bàn tay vàng, khiến tôi có hơi 囧


Tôi đã xem qua bình luận của các bạn, Miêu Miêu Mạo Tử nói đúng giả thiết trong lòng tôi nhất: đây không phải câu chuyện về quá trình trưởng thành của một thiếu niên bình thường.


Mục Căn không phải mấy người có thân phận củi mục dựa vào bàn tay vàng để vùng lên (thực ra tôi không hiểu nổi thiết lập đó, cũng không cho rằng củi mục có thể trở mình).


Truyện này nói về quá trình trưởng thành của người đàn ông đã định sẵn sẽ thành truyền kỳ trong tương lai, là Mục Căn, cũng là Ollie, hai đứa sẽ tạo nên sắc thái của riêng mình tại thời đại tương lai thuộc về chúng.


Tuy rằng cách hành văn có lẽ không chạm tới cảm giác ấy, nhưng tôi sẽ từ từ thể hiện, từng chút một miêu tả câu chuyện mà bản thân muốn kể cho các bạn.
Mục Căn là thiên tài, dẫu chính cậu không hề nghĩ thế.


Số Mục Căn rất may mắn, nếu không may mắn thì cậu và các bác đã sớm lìa đời tại tinh cầu hoang vu kia rồi. Song may mắn không được xem là bàn tay vàng, bởi vận khí mà trong mắt người khác là “nhóc kia số đỏ kinh” đều là kết quả tất nhiên của giữ được đạo thì nhiều người hỗ trợ, đánh mất đạo thì ít người hỗ trợ.


Tính tình Mục Căn đã định trước cậu sẽ phải trả giá rất nhiều, đồng thời nhận được rất nhiều từ người khác.