Không Có Kiếp Sau

Chương 101: Trận đấu cuối cùng (1)

Hạng nhất hạng mục quân bị hậu cần — đây là hạng nhất thứ hai Học viện tổng hợp đế quốc giành được tính đến giờ, cũng là hạng nhất giá trị nhất.


Với tư cách tổng chỉ huy cuộc thi của Học viện tổng hợp đế quốc, tên Mục Căn lần đầu tiên xuất hiện trước mắt nhóm ông lớn Quân đội. Tuy rằng Học viện tổng hợp đế quốc mới chân ướt chân ráo tham gia cuộc thi quân huấn, nhưng ngay từ hạng mục mở đầu đã lưu lại ấn tượng sâu sắc trong lòng mọi người. Dù thành tích trước đó tương đối bình thường, thậm chí áp chót, song khá nhiều tân sinh được mọi người nhớ kỹ tên. Tỷ như Dobby trong thi đấu chạy đường dài, Avery trong thi đấu cơ giáp, Brad trong hạng mục chỉ huy quân hạm…


Gồm cả hạng mục quân bị hậu cần vừa kết thúc, dẫu Mục Căn là quan điều phối, nhưng người nhóm ông lớn có ấn tượng sâu nhất không phải cậu, mà là người nói “Mãnh thú ăn ngon lắm” – bạn Kerry của khoa Âm nhạc.
Úi chà?


Một tổng chỉ huy chìm nghỉm như thế, thật đúng là mới thấy lần đầu nha.
Cuộc thi tiến triển đến bây giờ, học viện khác đã ngầm biết rõ tổng chỉ huy của học viện quân sự khác là ai từ lâu, chỉ riêng tổng chỉ huy của Học viện tổng hợp đế quốc thì cho tới nay vẫn chưa ai biết mặt mũi.


Không ít người đoán chắc là Brad của khoa Chỉ huy chiến hạm, còn có một phần đoán là Domra, thậm chí có người đoán là Dobby, nhưng chả ai buồn quan tâm Mục Căn.


Ngay cả các nhân vật lớn của Quân đội, nếu không thấy dòng trong ngoặc đơn, bất luận thế nào cũng không cho rằng Mục Căn là tổng chỉ huy của Học viện tổng hợp đế quốc.


Lúc này, bảy học viện, ảnh chụp và tên họ của bảy tổng chỉ huy song song xuất hiện trên màn hình lớn trong phòng họp. Mặc dù mặt mũi của mấy tổng chỉ huy bộ thoạt nhìn còn non nớt, song khí thế nghiêm khắc đã mơ hồ thành hình trong khí chất.
Được rồi, chỉ có gương mặt là ngoại lệ.


Bất đồng hẳn với những gương mặt vô cảm của tổng chỉ huy khác trong ảnh, Mục Căn cười toét đến là hớn hở, cười khoe cả tám cái răng trắng tinh sáng rực luôn biết không?
←_←


Ôn hòa vô hại, thích phòng ngự hơn tấn công, tin cậy sức mạnh đồng đội hơn cả sức mạnh bản thân… ừm… cười rất đáng mến — Mục Căn rốt cuộc khắc ghi bóng dáng cười hì hì trong lòng nhóm ông lớn.
Cuộc thi đã kéo dài sáu ngày, hôm nay chỉ còn một hạng mục nữa thôi.


Khảo nghiệm toàn diện những kiến thức tân sinh học được trong quân huấn, cũng là hạng mục ảnh hưởng lớn nhất đến thành tích tổng kết – hạng mục thực chiến.
Từng học viện phải tuyển một tổng chỉ huy trước khi cuộc thi mở màn, cốt cũng vì hạng mục cuối này!


Đây là cuộc tranh tài cuối cùng giữa các học viện, trên hết còn là cuộc tranh tài giữa nhóm tổng chỉ huy trẻ tuổi!


Đề thi thực chiến mỗi năm mỗi khác, đám tân sinh có thể sẽ tham dự một chiến dịch hư cấu, hoặc chiến dịch mô phỏng từ thực tế, cũng có khả năng là các học viện đối kháng nhau, thậm chí là hỗn chiến, đề năm ngoái chính là vậy, đội giành thắng lợi chung cuộc cũng là đội khải hoàn.


Nội dung của hạng mục thi đấu này vẫn được các quan chức viết trên tờ giấy nhỏ, rồi quyết định bằng hình thức rút thăm.


“Để ta rút xem nội dung thi đấu cuối là gì nào…” Quan phụ tá đã thu thập giấy của mọi người rồi đặt lên một đĩa sứ, Nguyên soái Rothesay cười tủm tỉm vươn tay ra, không tìm tòi trong mớ giấy mà trực tiếp bốc đại một tờ dưới cùng, mở giấy ra, vừa thấy đề mục liền “ơ” một tiếng.


“Mời Nguyên soái Rothesay cùng tiến hành vòng thi cuối với tân sinh.” Nội dung hết sức ngắn gọn, chỉ có một hàng chữ.
“Thú vị! Thú vị đây!” Nguyên soái Rothesay cười.


“Quả là một đề mục sáng tạo, mấy năm trước chưa thi giống vầy bao giờ đâu!” Thấy đề mục, đại tướng Condon cũng nảy sinh hứng thú: “Tôi cũng muốn tham gia, ngài Nguyên soái, phái tôi làm tiên phong nhé!”


“Không thành vấn đề, từ ngày anh thăng chức lên trung tướng, ta chẳng mấy khi thấy anh tự mình ra sân nữa, lần này cho anh thỏa cơn nghiền!” Nguyên soái Rothesay thổi thổi râu.


Hai ông lớn quân hàm cao nhất trong phòng họp bắt đầu thảo luận hăng say, thấy họ như thế, người khác cũng rối rít phụ họa. Tới đây, hạng mục thi đấu chung cuộc của cuộc thi quân huấn rốt cuộc xác định!


Hạng mục thi đấu cuối là thực chiến, vòng thi diễn ra trong bốn ngày, và tiến hành trong môi trường hư cấu. Vì trận đấu này, Quân đội còn cố ý sáng lập một sân thi đấu phù hợp yêu cầu trong hệ thống mô phỏng!


Cảm giác đau được nâng lên 100%, bất cứ tuyển thủ nào bị “thương nặng không trị” đều sẽ “chết” trong trò chơi, bởi cảm giác đau giống y đúc hiện thực nên các tuyển thủ cần đặc biệt lưu ý bảo vệ mình, đừng tưởng đang trong hệ thống mà lơ là.


Nhiệm vụ cụ thể sẽ công bố khi mọi người tiến vào hệ thống, hãy chú ý bảng nhiệm vụ.
Đám tân sinh chỉ nhận được vài thông báo như trên, xong được xếp vào cabin hình trứng quen thuộc mà chẳng hiểu mô tê gì.


Cùng ngồi vào cabin hình trứng với họ còn có ngài Nguyên soái Rothesay và đại tướng Condon, dựa theo phương án đã thương lượng ổn thỏa từ trước, tân sinh của bảy học viện sẽ chia nhau xuất hiện tại một tinh cầu, nhóm tân sinh phụ trách phòng thủ, còn họ phụ trách tấn công, học viện thể hiện xuất sắc nhất trong bốn ngày sẽ trở thành người chiến thắng.


Bởi ngài Nguyên soái đích thân ra trận, thành thử cuộc thi tầm thường trong mắt các ông lớn Quân đội bỗng chốc trở nên vô cùng trang trọng, mấy màn hình xung quanh phòng họp được nâng lên cao, chúng quan chức quyết định theo sát cuộc tranh tài từ đầu tới cuối.
Nhưng —


Khi hình ảnh đầu tiên hiện trên màn hình, quang cảnh trong ảnh dần rõ nét, mọi người trong phòng họp đồng loạt thẫn thờ.
Đây là…
Không đúng!
***
Trong bóng đêm, Mục Căn chợt mở mắt.


Bốn phía vô cùng im ắng, cậu thừ ra một lúc, toan nhảy dựng lên lại phát hiện thân thể bị dây an toàn trói buộc. Vì vậy Mục Căn không giãy giụa nữa, nương theo đèn ngủ trên vách và thấy rõ tình trạng chung quanh: Đây là bên trong một phi thuyền, ngoài cửa sổ là vũ trụ mênh mang.


Bên cạnh đó, cậu cũng không ở một mình, các bạn ngồi vây quanh cậu, mặc quân phục giống nhau, trong tay ôm súng ống, thân thể được dây an toàn cố định trên bức tường sau lưng, trông họ cứ như binh lính sắp lên chiến trường…
A! Phải ha, giờ họ đang thi đấu mà ~
Mục Căn sực nhớ ra.


Trong thời gian quân huấn đã tiến hành vô số lần huấn luyện tại hệ thống mô phỏng, đáng lý Mục Căn phải quen với hệ thống lắm chứ, song lần này Mục Căn lại thấy là lạ.
Cậu dòm dòm tay mình, luôn có ảo giác rằng: Độ chân thật cao hơn trước nhiều.


Tháo dây an toàn, Mục Căn nhẹ nhàng nhảy lên như một chú báo linh hoạt, hai chân chạm đất không hề phát ra tiếng động.
Dobby ngủ ngay kế cậu, ngủ cực ngon lành, Mục Căn đẩy lâu thật lâu mà chẳng thèm tỉnh, Kerry bên cạnh họ cũng thế, mặc kệ Mục Căn làm kiểu chi cũng không tỉnh.


Do vậy, Mục Căn đứng thẳng người lần nữa.
“Điều khiển viên hãy lập tức trở lại khoang điều khiển! Điều khiển viên hãy lập tức trở lại khoang điều khiển!” Đúng lúc này, đèn đỏ trên phi thuyền phát sáng, hệ thống cảnh báo cũng vang lên dồn dập.
Ớ… Nhiệm vụ thứ nhất đây hả?


Mục Căn không nghĩ nhiều mà nhanh chân chạy đến khoang điều khiển của phi thuyền. Cửa khoang mở toang, bên trong không một bóng người, trên bàn điều khiển phức tạp, phím ấn lập lòe ánh sáng xanh đỏ đan xen, từng hàng số liệu đại biểu các loại hàm nghĩa liên tục xẹt qua màn hình. Đồng thời, ký tự cảnh báo màu đỏ không ngừng nhảy lên tại góc phải bên dưới màn hình.


Mục Căn ngốc lăng, tức tốc ngồi xuống bàn điều khiển.
***
Cùng lúc đó, trên màn hình, một chiến hạm đang lẳng lặng di chuyển đột ngột nổ tung thành mảnh nhỏ! Không tia lửa, không âm thanh, chiến hạm kia phát nổ trong im lặng!


“Số hiệu Nina bị phá hủy, tử vong 324 người, mất tích 278 người.” Tiếng thông báo lạnh băng của hệ thống là âm thanh bối cảnh duy nhất của vụ nổ.
“Gì –” Chuẩn tướng Petunia không tin nổi mà đứng bật dậy.


Nina là chiến hạm chở học sinh của Học viện quân sự Horsey, toàn bộ học sinh tham gia cuộc thi lần này của Học viện quân sự Horsey đều có mặt trên chiến hạm, thông báo vừa nãy của hệ thống chỉ thuyết minh một sự kiện: Học viện Horsey bị knockout.


“Báo cáo chuẩn tướng! Vẫn chưa liên lạc được với tân sinh trong hệ thống, ngoài ra… cũng không thể liên lạc với phía ngài Nguyên soái.” Đúng lúc này, quan phụ tá của chuẩn tướng Petunia truyền đến một tin tức họa vô đơn chí.


Ngay từ khắc các tân sinh và nhóm ngài Nguyên soái tiến vào hệ thống, mấy quan chức ngồi trong phòng họp đã lập tức nhận ra điều bất ổn!


Chẳng có điểm nào giống cảnh tượng mà ngài Nguyên mô tả ban đầu, đám tân sinh hẳn nên xuất hiện trên tinh cầu lại có mặt trong vũ trụ, mà ngài Nguyên soái và ngài Condon đáng lẽ nên xuất hiện trong vũ trụ đảm đương vai trò người tấn công lại không rõ tung tích!


Gặp chuyện rồi – trong đầu mọi người thoáng chốc hiện lên câu giống nhau.


Sự tình phát sinh sau đó như muốn xác minh linh cảm của họ, trong vũ trụ bỗng xuất hiện kẻ đuổi giết thân phận bất minh, đó là một đoàn chiến hạm trắng bạc vô danh, chở đầy hỏa lực, và đang phát động công kích mãnh liệt với chiến hạm của các tân sinh!


Hai phi thuyền của Học viện quân sự Dowland Offa lần lượt bị chiến hạm trắng bạc bắn trúng và phá hủy. Toàn thể thành viên chết trận!
Kinh ngạc xong, Quân đội tức tốc phái người gọi tân sinh của Học viện quân sự Dowland Offa ra khỏi cabin hình trứng, muốn hỏi thăm xem họ rốt cuộc gặp phải tình huống gì trong hệ thống.


Nhưng lại phát hiện một sự việc càng tồi tệ hơn: Nhân viên kỹ thuật của Quân đội không cách nào mở cabin hình trứng từ bên ngoài, cũng vô phương liên hệ với bên trong, bọn họ triệt để mất liên lạc với tuyển thủ trong hệ thống!


Chẳng những thế, tình hình của ngài Nguyên soái và ngài Condon cũng không khác gì!
Ngay thời điểm mọi người trong phòng họp đang chứng kiến Nina lẳng lặng nổ tung, thì thông qua thiết bị khuếch đại âm thanh, hệ thống rốt cuộc phát ra âm thanh đầu tiên kể từ lúc nhóm tân sinh tiến vào.


“Hiện tại xin công bố nội dung thi đấu: Hãy nghĩ cách cứu viện ngài Nguyên soái Rothesay và đại tướng Condon đang bị bắt cóc, không hạn chế thời gian.”
Giọng điệu cứng nhắc lạnh lùng, tin tức truyền ra lại khiến mọi người trong phòng họp chấn động.