Ông nội nghe nói cháu gái đã kết hôn thì rất vui vẻ, không ngủ nghê được gì nữa, nằng nặc đòi trò chuyện với cô. Tuy Đồng Khải Lập không trách cứ điều gì nhưng sắc mặt có chút phức tạp. Ông kéo Tiêu Ngọc Mai sang một bên, thì thầm hai câu, Tiêu Ngọc Mai lúc này mới phản ứng lại.
Đúng vậy, lĩnh chứng thì cũng lĩnh rồi, những chuyện còn lại thì sao?
Sau khi bà nội nghe chuyện, sắc mặt cũng không thay đổi gì, bà kéo tay Đồng Kỳ, vỗ vỗ bà, nói: “Đều đã qua rồi.”
Trong lúc Tiêu Ngọc Mai với Đồng Khải Lập đang thì thầm to nhỏ với nhau đi tới, sắc mặt bà nội không tốt, nói: “Đây là cháu gái mẹ, con gái của hai đứa, nó thích ai muốn kết hôn với ai mẹ cũng không ý kiến! Nhưng mà, ít nhất người đàn ông này cũng phải nói chuyện về hôn lễ với chúng ta, đúng không? Thời xưa phải chuẩn bị mười tám món sính lễ, chúng ta thế mà một món cũng không có!”
Đồng Kỳ vốn chỉ muốn nói chuyện này với mẹ, lại không ngờ người tức giận đầu tiên lại là bà nội.
Lú này cô cảm thấy may mắn vì không có bác gái cả ở đây xúi giục, bằng không nói qua nói lại một hồi hàng xóm đều biết cả, Đồng Khải Lập đang đứng cạnh mẹ mình, kéo ghế qua, ông ngồi xuống: “Ba cũng đồng ý với bà nội con, có thể kết hôn, có thể lĩnh chứng, nhưng hôn lễ thì sao, coi như không có tiền thì ít nhiều cũng nên tổ chức một cái nho nhỏ, không thể nào miễn cưỡng cho qua.”
Tiêu Ngọc Mai cũng gật đầu.
Ông nội cũng sửng sờ, lập tức xoa dịu mọi người: “Các người đừng có căng thẳng như vậy, Kì Kì nhất định có khổ tâm, hơn nữa, lĩnh chứng trước rồi mới kết hôn không phải là rất bình thường sao? Trước nghe Kỳ Kỳ nói thế nào đã, đứa trẻ Thành Xuyên đó chúng ta cũng đã gặp qua, nó là người rất tốt.”
Bà nội ngẩng đầu nói: “Ông nói là ông quan tâm cháu gái chính là quan tâm như thế này à? Người ta đại khái qua loa đem cháu gái ông đi mất, đến cả một chút lễ nghĩa cũng không cho ông, ông còn cảm thấy đứa nhỏ Thành Xuyên đó tốt?”
Ông nội bị nói đến nghẹn, trực tiếp không nói nữa.
Thực sự Đồng Kỳ không muốn nói chuyện ba mẹ của Liêu Thành Xuyên ra, nhưng trước sự quan tâm của người lớn, cô lại có chút do dự. Qua một lúc, dưới ánh mắt của mọi người, cô đứng dậy, đi đến vali, mở ra, từ bên trong lấy ra một túi văn kiện Liêu Thành Xuyên đưa cho mình, lót đường một chút, cô đặt lên bàn nói: “Thành Xuyên thực ra có nỗi khổ, anh ấy vốn không phải không muốn tổ chức hôn lễ với con, hơn nữa thực sự có khổ tâm. Đây là anh ấy tặng mọi người, bây giờ con gọi video cho anh ấy, để anh ấy nói chuyện với mọi người nhé?”
Sắc mặt bà nội vẫn không tốt, bà chỉ điện thoại: “Gọi! Video!”
Tiêu Ngọc Mai nhìn túi văn kiện, không cầm chỉ hỏi Đồng Kỳ: “Đây là gì vậy?”
Đồng Kỳ: “Nhà cửa, biệt thự.”
Đồng Khải Lập: “Cái gì”
Tiêu Ngọc Mai lập tức mở túi văn kiện, lấy đồ ở bên trong ra, vừa lật xem, trực tiếp vứt lên bàn, chỉ vào những thứ đó, lại nhìn về phía Đồng Kỳ: “Những thứ này sao có thể lấy? Dùng những thứ này để câu giờ với con sao?”
Đồng Khải Lập liền liếc nhìn, sắc mặt xanh mét: “Đưa những thứ này thì coi như triệt để bỏ qua những thứ lễ nghĩa này sao?”
Dường như trong cùng một thời điểm, mọi người đều hiểu sai ý tứ của Liêu Thành Xuyên.
Trong lòng Đồng Kỳ dâng lên nỗi oan ức thay anh, cô cắn răng nói: “Mọi người đừng nhìn một phía mà định tội cho người ta mà! Đợi chút, con gọi video cho anh ấy….”
Nhưng một giây sau, tầm mắt cô lại rơi trên tivi đang phát, tivi vẫn chưa tắt, nhưng âm thanh không lớn, lúc này dòng chữ phụ đề màu xanh trên màn hình lóe lên
Phóng viên trên màn hình đang đứng bên ngoài cửa lớn tòa nhà Tín Lập, đón gió đông giá rét, vừa nói: “Hôm nay đột nhiên có tin truyền ra Liêu Thành Xuyên tập đoàn Tín Lập muốn cắt đứt quan hệ cho con với nhà kinh tế học Liêu Trung Nguyên. Tin tức này vừa truyền ra, thị trường chứng khoáng của tập đoàn TÍn Lập lập tức giảm xuống, lúc này chúng tôi đang đứng trước của lớn tòa nhà tập đoàn Tín Lập, chính là vì muốn tự mình phỏng vấn Liêu Thành Xuyên, hỏi rõ sự tình……”
Đồng Khải Lập và người nhà Đồng Kỳ cũng nhìn về phía tivi.
Trái tim Đồng Kỳ co rút lại, cô hoảng loạn cầm điện thoại, tìm được số của Liêu Thành Xuyên, gọi cho anh, nhưng không ai nghe máy.
Tiêu Ngọc Mai hoảng sợ hỏi: “Tình huống này là thế nào?”
Đồng Khải Lập nhìn dáng vẻ ôcn gái mình vội vàng như vậy, nắm tay cô: “Con đừng vội.”
Đồng Kỳ không ngừng gọi điện thoại: “Sao con không vội được, mọi người đều thấy đó, anh ấy không phải không chịu kết hôn với con, hơn nữa ba anh ấy không đồng ý chúng con bên nhau, cho nên anh ấy mới đưa con đi lĩnh chứng trước. Ba anh ấy muốn tìm một cô gái môn đăng hộ đối cho anh ấy, năm lần bảy lượt đều ép anh ấy…”
Cả ngôi nhà, lặng ngắt như tờ.
Đồng Kỳ nghẹn ngào nói: “Anh ấy muốn cho con thứ tốt nhất, có lẽ anh ấy không còn cách nào khác, bọn họ là cha con mà, con không ngờ anh ấy vậy là lại muốn cắt đứt quan hệ cho con, quan hệ gia đình anh ấy vốn dĩ đã mỏng manh…”
Điện thoại Liêu Thành Xuyên không gọi được.
Gọi ba bốn lần vẫn không được, Tiêu Ngọc Mai lập tức rút khăn giấy lau nước mắt cho con gái, thấp giọng nói: “Con từ từ thôi, đừng nôn nóng, có thể bây giờ cậu ấy đang bận gì đó….”
Đồng Kỳ không thể từ từ, cô không chậm được nữa, cô phải gọi được cho anh.
Phóng viên tin tức lúc này đã vào tòa nhà, nhưng dường như cũng không tìm được Liêu Thành Xuyên, Wechat của Đồng Kỳ lập tức nổ tung, Tử Đồng còn có Đồng Mạn, Vu Hân đều gửi tin nhắn đến hỏi chuyện gì vậy, nói cổ phiếu Tín Lập tụt giá, lại nói đây quả thực là quá bùng nổ…
Đồng Kỳ không trả lời ai, nhưng tin nhắn Wechat gửi đến làm cho cô bình tĩnh lại một lúc, cô từ bỏ gọi điện cho Liêu Thành Xuyên, chuyển sang gọi Triệu Hoa.
Trên tivi, phóng viên tìm không được Liêu Thành Xuyên nên đang phỏng vấn Nhạc Lẫm, hô hấp Đồng Kỳ chợt ngưng lại, căng thẳng nhìn chằm chằm Nhạc Lẫm. Nhạc Lẫm đối diện với ống kính, sắc mặt thoải mái: “Được rồi, tôi biết mọi người muốn hỏi chuyện gif, qua mấy hôn, Tín Lập sẽ đưa ra một câu trả lời thật sự, mọi người đừng nôn nóng vội.”
Phỏng viên đưa micro hỏi: “Nhưng mà cổ phiếu Tín Lập bây giờ của mọ người đang rớt giá, nếu cứ tiếp tục như vậy ngài không sợ sẽ ảnh hưởng đến hoạt động sao?”
Đôi mắt Nhạc Lẫm chớp chớp: “Anh thực sự là quá quan tâm đến Tín Lập chúng tôi rồi, anh tên gì, phỏng vấn lần sau sẽ tìm anh…”
Phóng viên đỏ mặt, những phóng viên khác thấy thế chen chúc tiến lên, chặn Nhạc Lẫm lại, Nhạc Lẫm hai ba lần đều nói sẽ gọi điện cho bọn họ.
Cả nhà Đồng Kỳ đều chăm chú xem.
Đồng Kỳ nhìn sắc mặt Nhạc Lẫm không quá tệ, cô nhẹ nhõm đôi chút, nhưng cô cũng không gọi được cho Triệu Hoa, điện thoại vẫn không kết nối, Liêu Thành Xuyên đã gọi lại, Đồng Kỳ suýt chút làm rơi điện thoại, cô nhấn nghe máy.
Giọng nói khàn khàn của người đàn ông vang lên: “Vợ à, em đến nhà rồi sao?”
Vừa nghe được giọng nói này, cơ thể căng thẳng của Đồng Kỳ từ từ buông lỏng, cô hạ thấp giọng, đi đến ban công: “Em xem tin tức thấy rồi.”
Liêu Thành Xuyên nở nụ cười, giọng điệu rất nhạt: “Đừng lo lắng.”
Đồng Kỳ: “Sao em không lo lắng được, bây giờ em mới biết, anh thật sự muốn cùng ba anh…..”
“Phải.”
Anh không đợi cô nói hết.
Hô hấp Đồng Kỳ dừng lại: “Anh làm như vậy……”
Liêu Thành Xuyên thấp giọng nói: “Anh làm như thế mới đúng, anh khôn thể tiếp tục vì ba mẹ mình mà đi ngược lại với bản thân.”
Nửa ngày Đồng Kỳ cũng không lên tiếng.
Liêu Thành Xuyên không đợi cô lên tiếng, thoải mái hỏi: “Ông bà nội khỏe không?”
Đồng Kỳ quay đầu nhìn về phía phòng khách, trong phòng rất yên tĩnh, bốn người đều nhìn cô, ánh mắt hiện lên sự lo lắng, Đồng Kỳ nói: “Ông bà nội rất lo cho anh.”
Giọng điệu Liêu Thành Xuyên càng mềm mại hơn: “Dặn ông bà đừng lo lắng, anh giải quyết mọi chuyện trong tay xong hết sẽ lập tức qua đó.”
Đồng Kỳ: “Nhưng mà ngày giỗ ông nội anh sắp đến rồi sao?”
Liêu Thành Xuyên: “Ừm, sắp rồi, xong rồi anh mới đi.”
Đồng Kỳ: “Anh từ từ đến.”
“Ừm.” – Anh cười khẽ.
Ông nội hô: “Kỳ Kỳ, là Thành Xuyên sao? Đưa điện thoại ông nghe.”
Liêu Thành Xuyên trong điện thoại nghe thấy, cười nói: “Vợ à, anh nói chuyện với ông một chút.”
Đồng Kỳ chỉ có thể đưa điện thoại qua cho ông nội, ông nội nhận lấy, mò mẫn chiếc điện thoại, dán lên bên tai, gọi: “Thành Xuyên à.”
Ở bên kia không biết Liêu Thành Xuyên trả lời những gì trong điện thoại.
Ông nội tủm tỉm cười: “Tết đến đây đi, để mẹ con làm mấy món ngon cho con ăn.”
Đột nhiên Đồng Kỳ không cầm được nước mắt, Tiêu Ngọc Mai thấy thế tiến lên ôm bả vai con gái, Đồng Kỳ dựa sát vào lòng mẹ, lặng lẽ khóc.
Tiêu Ngọc Mai đau lòng muốn chết, ông nội cũng nhìn Đồng Kỳ đang khóc muốn nói cho anh biết, Đồng Khải Lập một tay che miệng ông nội, ở bên tai khe khẽ nói câu gì đó.
Ông nội gật đầu, vẻ mặt lo lắng, nói với Liêu Thành Xuyên: “À, Đồng Ký hả, con bé đi vệ sinh rồi, đợi nó ra ông bảo nó gọi lại cho con nhé, đến đây ăn tết nha….”
Ở bên kia Liêu Thành Xuyên vẫn còn muốn nói chuyện thêm một lát với Đồng Kỳ, nghe thấy vậy có chút mấy mát nói: “Vậy được ạ, ông nội con cúp máy trước nha.”
“Được được được.”
Ông nội nói xong trực tiếp tắt màn hình, điện thoại đã ngắt.
Đồng Kỳ vẫn dựa vào lòng mẹ mà khóc.
Ba nội lúc này cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì, bà vuốt ve cánh tay Đồng Kỳ: “Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, sau này đối xử tốt với người ta một chút. Chuyện này, sao lại có thể cắt đứt quan hệ cha con được chứ.”
Cả nhà nhìn Đồng Kỳ khóc, trong lòng đều cảm thấy đau xót, Đồng Kỳ nhất thời kềm không được mà khóc rất lâu, Tiêu Ngọc Mai bất đắc dĩ nói: “Con rất ít khi khóc, mỗi lần khóc lòng mẹ đều muốn vỡ vụn, con xem ông nội kìa, ông cũng cũng muốn khóc theo con rồi.”
Đồng Kỳ mở to hai mắt, nhìn thấy vành mắt ông nội rưng rưng nước mắt.
Cô nhào qua ông nội, được ông ôm vào lòng. Cánh tay gầy guộc của ông vỗ vỗ lên vai cô: “Không sao không sao, đều đã qua hết rồi.”
Từ sau khi Đồng Kỳ biết chuyện này, trái tim cô thắt chặt.
Nhưng khóc cũng rất lâu, khóc cả một chiều đến mệt mỏi, cô lên lầu nghỉ ngơi.
Trên Weibo vẫn có tin tức, vẫn luôn đưa tin về Liêu Thành Xuyên.
Đến tối, có một tin mới.
Weibo Liêu Trung Nguyên trả lời dòng tin tức kia.
[ Hành giả Liêu Trung Nguyên: Nghi ngờ đó chỉ là suy đoán. Chúng tôi chỉ có một đứa con trai Liêu Thành Xuyên, sẽ không đồng ý đơn phương cắt đứt quan hệ cha con. Xin đừng để dư luận dẫn dắt @Kinhtếtứcthời. ]
- -----oOo------