Không Biết Sao Yêu Em

Chương 88

Về đến tiểu khu Kim Hải, vừa vào cửa, La Tây dẫn theo Bạch Tổng đi ra, cười nói: “Về rồi sao?”
Đồng Kỳ nhìn Liêu Thành Xuyên, gật đầu: “Dạ, về rồi ạ.”


La Tây cầm lấy áo khoác trên tay con trai, lại cầm túi xách trong tay Đồng Kỳ, Đồng Kỳ sao dám để bà càm, lập tức cầm áo khoác đi, nở nụ cười: “Con cầm vào là được rồi, không dám làm phiền dì.”
La Tây nở nụ cười: “Còn gọi dì sao?”


Đồng Kỳ chợt dừng lại, Liêu Thành Xuyên nhỏ giọng nhắc: “Gọi mẹ…”
Đồng Kỳ trong phút chốc cảm thấy bị mắc kẹt, nhưng thấy dáng vẻ vui vẻ dịu dàng của La Tây, cô mấp máy môi, nói: “Mẹ!”


La Tây cười tươi tắn, khoác tay Đồng Kỳ: “Ấy, khoảng thời gian này phải làm phiền hai đứa một chút, qua giai đoạn này mẹ lại dọn đi, nhà chúng ta rất ít khi ở cùng nhau. Mấy năm trước mẹ với ba Thành Xuyên luôn bay khắp nơi, Thành Xuyên chỉ ở nhà một mình, mẹ không có chăm sóc nó chu đáo, khoàng thời gian này vừa vặn có thời gian, mẹ ở nhà nấu cơm nấu canh cho các con bồi dưỡng thân thể, kết hôn rồi, dù sao cũng phải sin con có đúng không?”


Đồng Kỳ nhất thời không biết nên gật đầu hay im lặng trầm mặc, đối với chuyện sinh con cô còn chưa nghĩ nhiều tới vậy, nhưng sự thật đã lãnh chứng cũng chính là đã kết hôn, trên pháp luật hai người đã là vợ chồng, phải sinh con cũng là chuyện bình thường, cô nỏ nụ cười: “Mẹ, mẹ không cần dọn đi đâu, mẹ ở đây cũng được, hơn nữa, nhà con ở sát bên vẫn bỏ không, nếu mẹ không chê tụi con ồn ào quá, con dọn dẹp lại, lúc đó mẹ đến căn bên cạnh ở là được.”


La Tây nhìn cô gái trước mặt, trong lòng khen ngợi cô gái này thật biết cách ăn nói.


Bà với Liêu Trung Nguyên bay đi khắp nơi, gặp qua không ít thiên kim tiểu thư, không ít cô gái được chiều chuộng đến kiêu ngạo, người thật sự biết cách ăn nói đều là một ngàn người mới tìm được một người, La Tây nở nụ cười: “Được, đến lúc đó tính tiếp.”


Một khi ly hôn, một mình bà, đương nhiên hy vọng sẽ ở cùng với con trai, mà muốn có một đứa cháu, để làm nửa đời sau của bà phong phú hơn chứ không phải giống như trước đây, cả trái tim chỉ đặt trên một người đàn ông, đến cả sự ấm ấp của gia đình cũng không có.


Đồng Kỳ cười: “Dạ.”
Sau đó cô thuận tay tháo khăn quàng cổ xuống, Liêu Thành xuyên cầm lấy, mang vào trong nhà, La Tây kéo Đồng Kỳ ngồi xuống, nói: “Mẹ đi nấu cơm, hai đứa nghỉ ngơi đi, đã bận đến muộn như này.”
Đồng Kỳ xắn ống tay áo, đi theo vào phòng bếp: “Con giúp mẹ nhé.”


La Tay xoay người đẩy Đồng Kỳ ra ngoài, nói: “Không cần, không cần, mẹ làm, khó có dịp nấu một bữa cơm cho hai đứa, con đừng nhúng tay vào.”
Đồng Kỳ bị đẩy ra ngoài, cũng không cố gắng kiên trì, trở lại phòng khách, cô ngồi xuống, lấy máy tính xách tay bên cạnh, mở ra xem.


Liêu Thành Xuyên đã thay bộ quần áo ở nhà, đi đến ngồi bên cạnh cô, gác tay lên lưng ghế phía sau Đồng Kỳ, cúi đầu ghé gần lại cô, nhìn bản đồ thiết kế bên trong, ngón tay trắng muốt nõn nà của cô trượt con chuột, nghiêng đầu hỏi anh: “Anh thấy như này thế nào?”


Liêu Thành Xuyên nhìn khóe môi cô, hôn một cái, sau đó ôm cô vào lòng, ngón tay trượt con chuột trả lời: “Hiệu ứng hình ảnh anh đã xem qua, rất tốt nhưng em phải chú ý những phòng ở phần cuối này, nhất định phải thông gió và có ánh sáng mặt trời.”
Đồng Kỳ nói: “Có, em mở cho anh xem.”


Cô mở một tệp hình ảnh khác, là tình hình một số thiết kế phòng ốc: “Ban đầu những phòng này thật ra cũng được coi là sạch sẽ, chỉ do khong có người ở trong thời gian dài nên vấn đề vệ sinh cũng không làm, có một số thiết bị hỏng hốc cũng không sửa, đẫn dến vừa bước vào cửa liền có mùi rất kì lạ, em gọi người giữu lại những bức tường sạch kia, ngoài ra còn thêm một số cửa sổ sát đất cho những căn phòng này.”


Hiệu quả hình ảnh xuất hiện, Liêu Thành Xuyên nhìn, gật đầu: “Không tồi, như vậy phòng ốc sáng sủa hơn nhiều.”
Đồng Kỳ cười, đường nét gương mặt cong cong: “Đúng chứ.”
“Vợ anh quá giỏi.” – Cằm anh tiến lại gần cô, hôn lên má cô.


Đồng Kỳ cảm nhận được tay anh theo lưng cô trượt dần xuống, chạm lên eo, Đồng Kỳ theo phản xạ nắm tay anh kéo ra, xoay đầu nhìn về phòng bếp, Liêu Thành Xuyên cũng nhìn theo cô, sau đó hơi buong tay, chỉ khoác tay lên eo cô.
Ở chung với ba mẹ thật sự không thuận tiện.


Bình thường Đồng Kỳ tự do quen rồi, cô chỉ cảm thấy sau khi kết hôn vẫn có hai người thôi thì tốt hơn, tự do tự tại, cô có thể mặc đủ loại quần áo tình thú.
Nhưng lúc này không tiện nghĩ như vậy, dù sao bây giờ cũng đang là thời điểm nhạy cảm của La Tây.


Cô cúi đầu hỏi Liêu Thành Xuyên: “Tại sao đột nhiên mẹ lại muốn cùng ba anh ly hôn.”
Liêu Thành Xuyên hôn lên trán cô: “Lát nữa nói em biết.”
“Được.”


Mùi thơm từ phòng bếp bay ra, Đồng Kỳ đứng dậy, đi vào phòng bếp bưng đồ ra, tay nghề nấu nướng của La Tây là hạng nhất, sắc – hương – vị đủ cả, Đồng Kỳ ăn vụng một miếng thịt bò, lập tức giơ ngón cái: “Ngon quá.”
La Tây đổ thức ăn lên đĩa, cười nói: “Thật không đó?”


Đồng Kỳ gật đầu: “Siêu ngon.”
“Vậy thì tốt, sợ các con không thích.”
“Không đâu ạ.”
Đồng Kỳ đi lấy bát, La Tây hỏi Đồng Kỳ: “Nghe Thành Xuyên nói, lúc đầu con làm việc trong khách sạn?”
Đồng Kỳ đặt bát lên bàn đáp: “Vâng ạ.”


La Tây lau tay: “Bây giờ tự mình làm, chắc là bận hơn đúng không?”
Đồng Kỳ cười: “Vâng, không sao đâu ạ.”
“Bận thì bận, phải chăm sóc thân thể đó.”  -La Tây múc canh cho Đồng Kỳ, Đồng Kỳ thấp giọng nói “cám ơn”, Liêu Thành Xuyên rửa tay xong cũng ngồi vào bàn.


La Tây nói với Liêu Thành Xuyên: “Thử thịt bò xào hôm nay đi.”


“Được.” – Liêu Thành Xuyên gắp một miếng để vào chén Đồng Kỳ, rồi gắp miếng nữa cho mình, giơ ngón cái với La Tây. Trong lòng La Tây như được an ủi, nở nụ cười, ngồi xuống, cũng không ăn nhiều, chỉ gắp cho hai người là nhiều, Đồng Kỳ cũn gắp đồ ăn cho La Tây nói: “Mẹ cũng ăn đi.”


“Được, được.” – La Tây cầm đũa, cũng bắt đầu ăn.
Bà cũng có chút không quen, lần đầu tiên không đặt hết trọng tâm lên người chồng.


Ăn cơm xong, Đồng Kỳ muốn rửa bát, La Tây không cho, đẩy Liêu Thành Xuyên đi rửa, Liêu Thành Xuyê nắm tay Đồng Kỳ, nhéo rồi nhéo, anh cười: “Tay vợ phải chăm sóc thật kỹ.”
Đồng Kỳ cười trừng mắt nhìn anh, bị La Tây kéo đi.
La Tây kéo cô đến ghế sofa, hỏi cô một số chuyện trong nhà.


Đồng Kỳ đều trả lời từng câu một, La Tây gật đầu: “Chuyện lãnh chứng có phải còn chưa nói với người nhà không?”
Đồng Kỳ cười: “Vâng ạ, dự định tết về nhà sẽ nói với người trong nhà ạ.”


La Tây dừng một chút, nói: “Thành Xuyên đã nói với mẹ, muốn cùng con về nhà, mẹ cũng tán thành, nhưng mà, mẹ nghĩ chúng ta phải chuẩn bị một chút, còn có qua một khoảng thời gian nữa, vừa vặn là ngày giỗ của ông nội Thành Xuyên, mẹ với ba nó lại xảy ra chút chuyện này, cho nên, Thành Xuyên có thể không về nhà cùng con được, đến lúc đó bảo nó lái xe đưa con về, đợi mùng hai, chúng ta lo xong mọi chuyện, mẹ sẽ cùng Thành Xuyên về nhà con, con xem có được không?”


Đồng Kỳ cười: “Có thể ạ.”


Liêu Thành Xuyên có về cùng cô không, cô thật sự không có gì cả, đời người đến hơn ba mươi tuổi, ba mẹ lại nói đến chuyện ly hôn. Tuy là không hệ trọng như lúc mười mấy tuổi, nhưng những mối bất hòa gì gì đó trong gia đình này, đều ở đây, Đồng Kỳ tạm thời không giúp ích được gì cả, cho dù là muốn đi giúp đỡ, cũng chỉ thêm phiền phức.


La Tây gật đầu, vuốt tóc Đồng Kỳ: “Cám ơn con, mắt nhìn Thành Xuyên thật tốt, mẹ rất thích.”
Đồng Kỳ nở nụ cười, không lên tiếng.


Liêu Thành Xuyên rửa bát xong, lau tay, xắn tay áo đi ra, bưng một đĩa hoa quả  dặt lên bàn trà, ngồi xuống, sofa lún xuống, anh xiên một miếng dưa hấu đút vào trong miệng Đồng Kỳ, Đồng Kỳ thấy La Tây ở bên cạnh, lập tức giơ tay tay cầm lấy tự ăn.


La Tây nở n ụ cười, giả vờ không nhìn thấy, cầm điều khiển mở tivi.
Bạch Tổng ngồi giữa La Tây với Đồng Kỳ, lắc lắc cái đuôi màu trắng của mình, La Tây vuốt lông Bạch Tổng.
Đồng Kỳ lại xiên một miếng dưa hấu đưa cho La Tây, La Tây nhận lấy, cười nói: “Cám ơn.”


Liêu Thành XUyên năm tay Đồng Kỳ, mặt mày khẽ nhíu, chỉ vào khóe môi mình mình, Đồng Kỳ lặng lẽ véo eo anh, mới xiêng một miếng đưa tới bên môi anh, anh ngậm lấy còn hôn lên tay cô
Đồng Kỳ nhẫn nhịn không trừng anh.
Xem tivi một lúc, La Tây ngáp một cái, nói muốn đi ngủ.


Thật ra Đồng Kỳ cũng mêt rồi, sáng sớm mai còn một đống chuyện, cô cũng đứng dạy, kéo tay Liêu Thành Xuyên lôi anh đứng dậy.
La Tây đi được một nửa, dừng lại, quay đầu nói với Đồng Kỳ: “Đúng rồi, bình thường Bạch Tổng có ngủ chung với người không?”


Đồng Kỳ hơi sững sờ, cười nói: “Có ạ, mẹ muốn ngủ chung với nó sao?”
La Tây cúi đầu nhìn Bạch Tổng đang quấn quít bên chân mình: “Ừm, tối nay mẹ muốn ngủ cùng nó.”
“Ừm.”
La Tây nở nụ cười, gọi Bạch Tổng đi vào phòng với bà.


Cửa phòng vừa đóng lại, Liêu Thành Xuyên liền ôm ngang Đồng Kỳ lên, Đồng Kỳ lập tức ôm cổ anh, hạ thấp giọng nói: “Anh nhỏ tiếng một chút.”
Liêu Thành Xuyên hôn lên khóe môi cô, sau đó tắt hết đèn, ôm cô đi vào phòng, thuận tiện đóng cửa lại.


Lúc Đồng Kỳ bị anh đặt lên giường, lật người muốn ngồi dậy, Liêu Thành Xuyên trực tiếp đè lên cô, tay ở chân cô sờ lên trên, chặn môi cô lại: “Đến làm.”
Đồng Kỳ giãy dụa: “Mẹ anh đang ở sát vách đó!”
Liêu Thành Xuyên cười khẽ: “Đừng sợ, cách âm tốt.”


Đồng Kỳ trợn mắt, nhưng rất nhanh cô bị anh hôn đến nhũn người, nâng cao chân quấn lên thắt lưng anh. ngẩng đầu nhìn anh, anh đã cởi áo, lộ ra xương quai xanh cùng lồng ngực săn chắt, Đồng Kỳ nhịn không được phủ lên.


Cơ bắp dưới lòng bàn tay làm tim cô đập nhanh hơn, anh mạnh mẽ ưỡn người, Đồng Kỳ kêu lên một tiếng đau đơn, ngón tay cào một đường trên ngực anh, hơi thở của anh ngày một nặng hơn, bàn tay lớn nắm lấy tay cô thấp giọng cười: “Đừng sờ lung tung, mẫn cảm đó.”


Đồng Kỳ chậc một tiếng, anh lại dùng lực mạnh hơn, Đồng Kỳ cắn răng trở tay nắm lấy chăn nói: “Liêu Thành Xuyên, nếu như anh của mười một năm sau là một người đàn ông bụng bự, em chắc chắn sẽ không liếc nhìn anh một cái….”


Anh nắm cằm cô, cắn chặt, thắt lưng lại đâm thẳng lên, đâm đến những lời nói vô nghĩa kia của cô đều trở thành tiếng rên rỉ, ngâm nga.
- -----oOo------