[ Bốn cô gái nhỏ ( ) ]
[ Đồng Kỳ: Tớ muốn kết hôn rồi. ]
[ Mạn Mạn: Cái gì Say rượu một đêm tỉnh dậy cậu nói với bọn tớ, muốn kết hôn? Kết hôn kiểu gì? Ảnh cưới, ngày cưới còn chưa định được, sao kết hôn? ]
[ Tử Đồng: Sợ tới rơi mất ô luôn. ]
[ Vu Hân: Tình hình này là sao? ]
[ Đồng Kỳ: Tớ với Liêu Thành Xuyên muốn đăng ký đã, muốn các cậu đến chứng kiến, có thời gian không? ]
[ Vu Hân: Quá đường đột rồi, từ từ đã. ]
[ Mạn Mạn: Đúng đó, đúng là quá đột ngột, cực kỳ đột ngột, như vậy liền đăng ký? Anh ấy có cầu hôn chưa? ]
[ Đồng Kỳ: Ảnh. ]
[ Tử Đồng: Mẹ kiếp, nhẫn kim cương lớn! ]
[ Mạn Mạn: Rất lớn, rất chói. ]
[ Vu Hân: Đăng ký trước? Sau đó thì sao? Những chuyện khác không có sắp xếp gì cả? ]
[ Đồng Kỳ: Đúng vậy, đăng ký trước, các cậu đến không? ]
[ Mạn Mạn: Nhất định tới. ]
[ Tử Đồng: Đương nhiên đến, tớ đi xin nghỉ, đợi tớ. ]
[ Vu Hân: Thời gian nào, chốt thời gian địa điểm đi, tớ lùi công việc lại cũng đến. ]
[ Đồng Kỳ: Cám ơn ( hôn) ]
[ Mạn Mạn: Đột nhiên mắt tớ ươn ướt. ]
[ Tử Đồng: Tớ cũng có chút. ]
[ Vu Hân: Vui hơn lúc tớ muốn kết hôn nữa. ]
[ Đồng Kỳ: ( chu môi hôn) ]
Ăn cơm trưa xong, Liêu Thành Xuyên đi làm,Đồng Kỳ lái xe đưa Đồng Tương đến trạm tàu cao tốc, lúc Đồng Tương đến hành lý không nhiều, lúc trở về cũng không nhiều, chỉ có một vali và một cái balo, đến trạm tàu cao tốc vừa đúng hai giờ chiều, dừng xe ở lối vào.
Đồng Kỳ đeo kính râm, nghiêng đầu nhìn Đồng Tương, nói: “Quay về cẩn thận, xuống tàu cao tốc thì gửi tin nhắn cho chị. ]
“Vâng.” – Đồng Tương gật đầu, tầm mắt dừng ở phía trước, ở lối vào người đến người đi, người đeo balo lớn, người đẩy vali, người xách cái túi nhỏ, cũng có người không cầm gì cả, vội vội vàng vàng, đến đến đi đi, Đồng Tương nắm chặt túi trong tay mìn, thấp giọng nói: “Chị.”
Đồng Kỳ đang sờ đồ trong túi, nghe thấy đáp đáp một tiếng.
Đồng Tương chần chừ một chút, thấp giọng nói: “Chị, xin lỗi.”
Đồng Kỳ cầm lấy một bao lì xì, dừng một chút mới trả lời: “Ừm!”
Đồng Tương nghiêng người, nhìn cô nói: “Sau này em sẽ chăm chỉ làm việc, lúc đó có vấn đề gì, em có thể hỏi chị không?”
Đồng Kỳ gỡ mắt kính, móc lên cổ áo, gật đầu: “Được, chăm chỉ làm việc.”
“Cám ơn chị.”
Đồng Tương nói xong, tay liền đẩy cửa, Đồng Kỳ gọi cô lại, nhét bao lì xì vào tay cô: “Cho em lì xì năm mới.”
Đồng Tương lập tức đẩy đẩy đi: “Năm mới còn lâu lắm!”
“Không lâu, rất mau, cầm trước đi.” – Đồng Kỳ nhét vào túi xách của cô ấy.
Đồng Tương không cầm, đẩy tay cô đi, mở cửa, mau chóng chạy đi ra ra, sau đó chạy vào toa tàu, Đồng Kỳ nhìn bao lì xì hai giây, cuối cùng bất đắc dĩ, cô cầm bao lì xì đi xuống xe, vộ vàng chạy vào trạm tàu cao tốc.
Đồng Kỳ muốn đưa, nhưng không có cách nào đưa được, Đồng Tiền biến mất trong đám người rất nhanh chóng.
Đồng Kỳ đứng ở bên cạnh xe, để bao lì xì xuống, xoay người đi vào trong xe. Mấy năm nay, trong nhà bác trai lớn sống không được tốt lắm, vấn đề này cô biết.
Lần này Đồng Tương đến đây làm việc, bởi vì thời gian quá ngắn, có lẽ cũng không có được bao nhiêu tiền lương.
Đồng Kỳ châm điếu thuốc, ngậm trên miệng, lái xe rời khỏi cửa ra vào của trạm cao tốc.
Cô gọi điện thoại cho Đồng Mạn, vòng qua nhà kho nhỏ của cô ấy đón người, Đồng Mạn ôm mấy bộ quần áo trong lòng, mở cửa cửa sau, ném chúng vào trong, Đồng Kỳ nghiêng đầu nhìn: “Gì vậy?”
Đồng Mạn chui vào trong xe: “Đồ cậu mặc cho ngày đi đăng ký, bộ sưu tập mùa thu mới nhất, rất đẹp đấy.”
Tề Hạo biết cô ấy lười, nên cũng chiều theo cô ấy. Lúc trước mua căn hộ tràn ngập ánh sáng thành thị kia, Đồng Mạn còn muốn bỏ tiền ra, Tề Hạo không đồng ý, anh ấy tình nguyện gánh vác một mình.
Đồng Mạn bởi vì lười, bình thường lại càng nhàn rỗi hơn, vừa hẹn là có thể ra ngoài ngay.
Sau khi lên xe, Đồng Mạn nói: “Cậu định đi đặt nhẫn riêng cho anh ấy?”
Đồng Ký nghĩ một chút: “Đúng vậy.”
“Sao không đến chỗ của Hoài Viễn ca ca?”
Đồng Kỳ cười như không cười: “Đến chỗ của Trương Hoài Viễn?”
Đồng Mạn đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, lập tức bịt miệng: “Á, anh ta để ý đúng không? Nhưng bây giờ cũng không có thương hiệu nào coi được cả.”
Đồng Kỳ đáp: “Bây giờ đặt làm riêng cũng đẹp lắm, có một bạn học đại học của chúng ta đang làm cái này.”
“Vậy cũng được.”
Đồng Mạn thắt dây an toàn, Đồng Kỳ khởi động xe, hướng về phía nhà của bạn đại học mà đi.
Nhà của bạn đại học này có tiền, điều kiện rốt, sau khi tốt nghiệp đại học thì ở lại trường làm việc và bồi dưỡng, về phần cửa hàng chế tác tư nhân cũng không biết mở lúc nào, nhưng danh tiếng trong giới bạn bè cũng không tệ. Sau khi đến, Đồng Mạn với Đồng Kỳ đến phòng sưu tầm của bạn học.
Bên trong tất cả đều là phỉ thúy còn có kim cương, cả gian phòng đều là châu báu, lấp la lấp lánh.
Sau cùng, Tần Nghệ cầm ra một cái hộp, phía trên tất cả đều là nhẫn bạch kim, có loại có kim cương cũng có loại không có, nhẫn trơn còn có vòng trơn.
Tần Nghệ hỏi: “Kích thước tay bạn trai cậu bao nhiêu? Tôi xem giúp cậu.”
Đồng Kỳ lấy điện thoại a, tìm một tấm ảnh chỉ chụp mình Liêu Thành Xuyên, nhưng tấm đó Liêu Thành Xuyên không lộ mặt, chỉ có tay đặt trên bàn, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, tấm này chụp hôm nay, hai người ăn sáng trên giường, Đồng Kỳ châm điếu thuốc, Liêu Thành Xuyên cũng rít một hơi, lúc đặt tay lên bàn, bị Đồng Kỳ chụp lại.
Bàn tay khớp xương rõ ràng ở trong ảnh đặc biệt gợi cảm, nhất là điếu thuốc kia, ở chính giữa ngón tay, ngón út của anh hơi cong lên.
Cổ tay cũng bị chụp được.
Tần Nghệ nhìn nửa ngày, chậc một tiếng, cảm thán: “Tay bạn trai cậu đẹp thật đấy! Người trông thế nào?”
Đồng Mạn đứng một bên nâng mặc: “Siêu đẹp trai!”
Tần Nghệ cười cười: “Ngón tay kiểu này, đeo cái nào cũng đẹp cả, tớ cảm thấy nhẫn trơn đi, khắc chữ nhỏ nhỏ lên trên sẽ hợp với anh ấy.”
Ánh mắt Đồng Kỳ rơi trên mặt nhẫn trơn, gật đầu, tán đồng: “Tớ cũng thấy vậy.”
Tần Nghệ nhìn theo ánh mắt co cầm lên, nói: “Vậy tớ giúp cậu làm một cái nhé? Sau khi cậu về, đưa số đo của anh ấy cho tôi…”
Đồng Kỳ đáp: “Không cần, tớ có đem theo một sợi dây nhỏ.”
Nói xong cô lấy từ trong túi xách ra một cái túi nhỏ màu đỏ, bên trong là phân nửa sợi dây. Buổi sáng Đồng Kỳ nhân lúc Liêu Thành Xuyên nghe điện thoại, lấy vòng chỉ ra, lúc đó anh nghe điện thoại suốt, chỉ tập trung vào văn kiện trên máy tính, Đồng Kỳ lén lén lút lút luồn vào vào rồi tháo ra.
Tống Nghệ cười: “Đúng là chuẩn bị chu đáo quá, được rồi, tôi chiếu theo cái này làm, nếu như không vừa lúc đó sẽ đổi lại, cô đây là lén đi mua hả?”
Đồng Kỳ nhướng mày: “Đúng vậy.”
Đồng Mạn: “Thật là bỏ công bỏ sức.”
Sau cùng chọn chữ gì để khắc, lại trò chuyện thêm một lúc, Đồng Kỳ với Đồng Mạn mới rời khỏi nhà Tần Nghệ. Lúc này đã sắp sáu giờ, Liêu Thành Xuyên gọi điện đến nói tối nay không về nhà ăn cơm, dặn Đồng Kỳ tự ăn cơm. Đồng Kỳ dựa vào ửa sổ xe hỏi anh: “Công ty mới có người không?”
Liêu Thành Xuyên: “Có, Triệu Hoa ở bên đó, em muốn đi?”
Đồng Kỳ cười: “Đương nhiên, em đến xem thử.”
“Ừm, vậy anh dặn Triệu Hoa đặt thức ăn.”
“Được, đặt hai người nhé.”
“Còn ai nữa?”
“Đồng Mạn.”
“Được, hôn một cái muahhh ~~ “
“Muah ~~ “
Sau khi Đồng Kỳ cúp máy, xe rẽ hướng, chạy về địa chỉ của công ty mới. Vị trí này không biết Liêu Thành Xuyên cố ý hay là như thế nào, chính là ở ngay cạnh tòa nhà khách sạn trung tâm Danh Đô. Đồng Kỳ đỗ xe xong, xuống xe với Đồng Mạn, liền thấy Triệu Tùng Lộ đang cầm điện thoại trên tay, vội vàng từ Danh Đô đi ra, hai ngừoi đúng lúc đối mặt nhau,Đồng Kỳ thản nhiên ôm tay Đồng Mạn, vốn không để ý tới.
Triệu Tùng Lộ lại gọi cô: “Đồng Kỳ!”
Đồng Kỳ đứng lại, nhìn Triệu Tùng Lộ, nở nụ cười: “Triệu Tổng, xin chào.”
Triệu Tòng Lộ nhìn gương mặt trước mắt, trong lòng có mấy phần hối hận, lại có mấy phần oán hận. Nếu là công ty do Đồng Kỳ tự thành lập, ông ta ngược lại cũng không cần sợ.
Nhưng bây giờ Tín Lập đỡ đầu cho Đồng Kỳ, công ty này mấy nay làm bất kỳ hạng mục nào cũng đều thành công, ông ta muốn ngăn trở cũng khó.
Mà khách sạn kia ông ta không lấy được, thì cũng hiểu nó đã rơi vào tay Đồng Kì.
Vì vậy mà Triệu Tòng Lộ bị Khâu Tổng trách mắng, lại thêm không biết kẻ nào tiết lộ quan hệ của ông ta với Hà Lương Nguyện, đột nhiên hỗn loạn thành một nồi cháo, vợ ông ta từ Canada quay về, vừa về liền quậy đến mấy ngày làm ông ta mặt xám mày tro. Nhìn thấy bộ dáng lạnh của Đồng Kỳ lúc này, Triệu Tòng Lộ nghẹn tức muốn hộc máu, ông ta nói: “Đồng Kỳ, làm người phải khoan dung độ lượng, lúc đầu tôi để cô đi thành phố D, là thật sự vì cô giỏi giang, không giang phát triển bên đó lớn, mà tiền công với đãi ngộ gì đó đều cao hơn bên này, cô ở đây, chỉ có thể bị Hà Lương Nguyệt đè đầu, sao cô lại không hiểu ý tốt của tôi?”
Đồng Kỳ cười: “Triệu Tổng, trong lòng ông có ý gì, chúng ta đều rất rõ, nên đừng ở trước mặt tôi giả mù sa mưa nữa, ngày sau còn dài, chuyên tâm đánh một ván cờ hay.”
“Cô!” – Triệu Tòng Lộ chỉ Đồng Kỳ.
Lúc này điện thoại của Triệu Tòng Lộ vang lên, kêu rất to, ông liếc mắt nhìn, trên mặt lóe lên một tia buồn phiền, lại nhìn Đồng Kỳ, sau đó cắn răng một cái, xoay người rời đi.
Đồng Mạn nhìn ánh mắt ông ta có hơi sợ hãi, nhìn thấy ông ta đi rồi mới thở phào một hơi, thấp giọng nói: “Bộ dạng ông ta xấu qá đi mất, cái cô Hà Lương Kia sao mà nuốt xuống được vậy!”
Đồng Kỳ cười khẽ: “Tắt đèn rồi không phải đều như nhau?”
Đồng Mạn há miệng, đẩy bả vai cô: “Đi đi đi, không phải đến xem công ty mới của cậu sao? Vợ ông chủ.”
Đồng Kỳ: “Là bà chủ.”
“Phải phải phải, bà chủ Đồng.”
Hai người đi lên lầu, tòa nhà này rất cao, công ty ở tầng mừoi sau, mới vừa ra khỏi thang máy, Triệu Hoa đã đứng đợi các cô ở cửa công ty, cười nói: “Liêu Tổng nói hai ngừoi đến đây, tôi ở đây đợi mãi đợi mãi, cũng không thấy người đâu.”
Đồng Kỳ đi qua, trước của lớn có tên công ty: “Khách sạn quốc tế Cẩm Lý.”
Đồng Mạn mở to hai mắt: “Chậc, vừa nhìn liền thấy cao cấp.”
Triệu Hoa nói: “Cái tên này Liêu Tổng nhờ người xem giúp, Cẩm trong cẩm tú, Lý có ý chính là như ở nhà.”
Đồng Mạn: “Nam thần quả nhiên không giống người thường.”
- -----oOo------