Đồng Mạn cũng đến, cô ấy ngồi thẳng người, tay ấn vào, nói: “Chúng ta chơi không giống nhau, người thắng có thể chỉ định đối phương làm một việc.”
Vu Hân cười: “Cái này được.”
Lâm Thần bất lực: “Chúng ta đều là một cặp, em muốn chơi thế nào?”
Đồng Mạn chỉ Lâm Thần: “Tôi khinh, tôi còn chưa nói nữa, đầu anh nghĩ đi đâu vậy? Phạt anh với Tề Hạo miệng đối miệng uống rượu….Á, anh nhéo em làm gì?”
Tề Hạo ở bên cạnh lạnh mặt, hạ thấp giọng: “Anh với Lâm Thần miệng đối miệng?”
Đồng Mạn cười haha: “Rất thích hợp mà, oái đừng nhéo em, anh sờ đi đâu vậy?”
Bất tri bất giác, tay Tề Hạo sờ vào phần eo bên trong quần áo cô, Đồng Mạn đỏ mặt toát mồ hôi, bắt tay Tề Hạo ra, nói: “Chúng ta chơi trước, tùy theo hoàn cảnh mà chơi.”
Đồng Kỳ cũng gật đầu: “Tớ đồng ý.”
Vu Hân gật đầu: “Đồng ý.”
Ba ngừoi đàn ông ngập ngừng, ai cũng không lên tiếng, sao lại có cảm giác bọn họ chơi không lại ba người phụ nữ này? Liêu Thành Xuyên là người thứ tư cầm xúc xắc, Bàn tay với những khớp xương rõ ràng của anh đặt bên trên, bị ánh đèn chiếu vào, lắc lư đến mức Đồng Kỳ muốn ɭϊếʍƈ đến tay anh.
Trong một bầu không khí như này, với loại ánh sáng như này, có rượu ngon có trai đẹp, trái tim Đồng Kỳ rung động, anh nhấc tay đặt lên eo cô, thấp giọng nói: “Lát nữa có trò hay xem.”
Đồng Kỳ cắn răng: “Em không nhắc gì cả, cái gì em cũng chưa nói.”
Anh chỉ tay lên mắt cô: “Trong mắt toàn là hưng phấn.”
Đồng Kỳ: “….” – bị anh phát hiện rồi.
Cách chơi này thực ra là cách chơi thông thường, lắc xúc xắc tính điểm, Đồng Kỳ chơi rất giỏi, trước giờ cô chưa từng sợ, ngược lại Đồng Mạn kéo chân Tề Hạo, thua hai lần, lần đầu là Vu Hân thắng, yêu cầu Đồng Mạn với Tề Hạo uống rượu giao bôi.
Việc này quá đơn giản.
Là một hình phạt ngọt ngào.
Ngừoi thứ hai thắng là Liêu Thành Xuyên, anh nhìn Đồng Mạn từ trên xuống dưới, nói ra lời nói kinh hoàng: “Hôn nồng cháy đi.”
Tề Hạo: “…..”
Nháy mắt mặt Đồng Mạn đỏ ửng, cô giơ tay, chỉ Liêu Thành Xuyên: “Anh, anh….. anh…..”
Vẻ mặt Liêu Thành Xuyên bình tĩnh, cầm ly rượu uống một hớp, còn hôn Đồng Kỳ một cái.
Đồng Mạn tức tối: “Anh chờ đó.”
Giương nanh múa vuốt sau cùng bị Tề Hạo xoay cổ cô, trực tiếp đè áp lên sòa hôn, một nụ hôn nóng bỏng, phát ra một chút âm thanh cũng rất bình thường.
Đồng Kỳ nghe thấy âm thanh đó, phát hiện bàn tay đang đặt trên eo mình có hơi không an phận rồi, tay sờ đến đùi cô, cô đè tay Liêu Thành Xuyên lại: “Liêu Tổng…”
Anh cười khẽ: “Anh đây.”
Hoàn cảnh này bầu không khí này, bên cạnh còn có một đôi đang hôn nhau mãnh liệt, đừng nói người ở bàn Đồng Kỳ, bàn bên cạnh cũng nhìn không nổi nữa rồi, ôm nhau sờ loạn xạ.
Đồng Kỳ chống cằm, đôi bàn tay to lại sờ lên đùi cô, Đồng Kỳ đè lại, lại bị anh sờ lên, tức chết mà.
Đồng Mạn đỏ mặt bị Tề Hạo kéo dậy, hung hăng đấm Tề Hạo vào cái, không tình nguyên ngồi thẳng người, cô kiên quyết lần này không thể thua.
Chơi thêm mấy vòng, Vu Hân và Lâm Thần cũng ôm nhau hôn mấy lần.
Rốt cuộc cũng đến Liêu Thành Xuyên không cẩn thận để thua.
Ánh mắt Liêu Thành Xuyên nhìn Đồng Kỳ có chút vô lại, Đồng Kỳ nắm chặt cằm anh: “Anh cố ý?”
Anh lắc đầu: “Thật sự không có.”
Ngừoi thắng là Tề Hạo, Tề Hạo đang nghĩ nói cái gì, bị Đồng Mạn kéo qua, Đồng Mạn lầm bà lầm bầm không biết đã nói gì, sau đó ánh mắt của cô lóe lên tia tà ác, cười xấu xa hai tiếng, Tề Hạo mở miệng, nuốt hai cái, ho hai tiếng, cười nói: “Ừm, thực ra hình phạt cũng rất đơn giản, Đồng Kỳ ngồi trên ngừoi Liêu Tổng, đút Liêu Tổng uống rượu là được, có phải rất đơn giản không?”
Đồng Kỳ: “…..”
Đôi mắt Liêu Thành Xuyên chợt lóe.
Vu Hân: “….Đơn giản? Chậc chậc.”
Lâm Thần: “Lúc nào cũng có thể lau súng cướp cò.”
Đồng Mạn lập tức nói: “Còn nữa, còn nữa, không được dùng miệng đút, phải có một khoảng cách nho nhỏ, sau đó dùng lưỡi đưa rượu qua….”
Vu Hân che mặt: “Mẹ ơi, Đồng Mạn, tối nay cậu điên rồi.”
Đồng Mạn đắc ý.
Liêu Thành Xuyên buông lỏng tay: “Rất đơn giản mà.”
Vẻ mặt tùy thời tùy lúc đã sẵn sàng chờ đợi.
Đồng Kỳ: “….. Khụ.”
Cô nhìn ra ý cười ẩn sâu trong mắt anh, cũng sắp không giấu được nữa.
Ngừoi đàn ông này!
“Mau lên!” – Đồng Mạn đẩy Đồng Kỳ.
Đồng Kỳ cười đáp: “Được được được, nhìn cho kỹ vào.”
Nói xong cô đứng lên, chân dài vắt ngang qua, ngồi lên chân anh, Liêu Thành Xuyên dựa vào phía sau, bàn tay lớn vịn thắt lưng cô, váy cô thực sự quá ngắn, vừa ngồi lên liền bị đẩy lên trên, cho dù đã mặc quần an toàn, nhưng lúc ngồi lên đùi anh, da thịt cô vẫn trực tiếp dán lên quần anh, nhiệt độ theo đó tăng lên.
Bốn người bốn cặp mắt, toàn bộ nhìn chằm chằm về bên này, Đồng Kỳ chống bả vai Liêu Thành Xuyên, nhìn anh, tay anh đặt trên eo cô xoa xoa: “Đến đây.”
Đồng Kỳ cầm ly rượu bên canh, ngửa đầu uống một ngụm, từ trên cao nhìn xuống, nhắm chuẩn đối diện với đôi môi mỏng của anh, đầu lưỡi cô chống đỡ hướng xuống dưới, thật cẩn thận rót rượu xuống.
Anh khẽ há miệng tiếp nhận, từng giọt từng giọt rượu được rót vào trong miệng anh, hai người bởi vì tư thế này, tầm mắt quấn chặt lấy nhau.
Cô nhìn thấy dục vọng nhảy nhót trong đáy mắt anh.
Anh cũng nhìn thấy sự quyến rũ trong đáy mắt cô.
Tay có chút không khống chế được, anh sờ cô, rượu trong miệng cô rót xuống, có mấy giọt không rơi vào trong miệng anh, mà chảy dọc theo cằm, trượt xuống áo sơ mi của anh, ngực anh lập tức ướt đẫm, áo sơ mi dán sát vào lồng ngực hiện lên đường vân rõ ràng, Đồng Kỳ liếc mắt một cái, toàn thân mềm nhũn.
Anh giữ lấy cổ cô, đè xuống, chặn môi cô lại. Trong miệng cô vẫn còn rượu, lập tức tràn ra, theo cằm cô chảy xuống giữa hai người. Cảm xúc thị giác kia thật sự quá mạnh mẽ. Cô cảm giác anh cứng rồi, đầu lưỡi bị anh quấn đến tê dại, nhưng cô không nỡ dời đi, ngược lại ôm chặt lấy cổ anh, răng môi quấn quýt. Váy trên đùi cô từng tấc từng tấc hướng lên trên, lộ ra da thịt trắng như tuyết, đèn lướt qua một vòng, liếc mắt một cái, bầu không khí chung quanh bắt đầu nóng lên.
Anh cắn đầu lưỡi cô, tiến sâu vào.
Rượu trong miệng Đồng Kỳ bị đầu lưỡi gần như bị anh nuốt vào, hơi hé miệng, toàn bộ đều là mùi rượu.
Ngừoi trên bàn đều đỏ mặt, Đồng Mạn vùi vào ngực Tề Hạo, chỉ vào bàn tay thon dài của Liêu Thành Xuyên đang đặt trên đùi Đồng Kỳ, anh xoa đến đùi Đồng Kỳ đỏ hết lên: “Mẹ kiếp! Tớ, tớ không bảo bọn họ trực tiếp hôn mà!!!”
Vu Hân chậc chậc hai tiếng, ngược lại nhìn đến kinh sợ.
Lâm Thần với Tề Hạo nhìn nhau một cái, trong mắt hai ngừoi hiện lên: “Mẹ nó vậy mà chơi không lại Liêu Tổng”
Vốn dĩ bầu không khí trong quán dễ dàng sinh ra ảo giác này, thậm chí mượn không khí này làm mấy việc thế này cũng cảm thấy kích thích. Bàn bên cạnh chú ý đến bàn bên này, nhìn chằm chằm hai ngừoi đang đè nhau hôn trên sofa cũng sắp củi khô lửa cháy. Tóc Đồng Kỳ rũ uống che một nửa gương mặt Liêu Thành Xuyên, chỉ nhìn thấy nửa cằm anh. Trong ánh sáng mờ ảo chỉ có thể nhìn ra đó là một người đàn ông rất đẹp trai.
Thoáng cái bầu không khí lại càng nóng hơn.
Có một số người một lấy điện thoại ra, sắc mặt Lâm Thần trầm xuống, trực tiếp kéo rèm che bàn bên này lại, ngăn chặn toàn bộ ánh mắt của người bên ngoài.
Đồng Kỳ hé mắt, ngồi thẳng dậy, nhìn thẳng vào Liêu Thành Xuyên, mấy giây sau khóe môi cô nhếch lên, hơi thở tựa hoa lan: “Kích thích.”
Liêu Thành Xuyên dựa vào lưng ghế sofa, thu bàn tay trong váy cô lại, cắn nhẹ lên môi cô lần nữa: “Vẫn còn tưởng em muốn ở chỗ này trực tiếp làm anh.”
Đồng Kỳ híp mắt: “Không phải anh làm em à?”
Liêu Thành Xuyên: “Anh vẫn còn một chút lý trí, bạn em cũng sẽ không thật sự muốn nhìn chúng ta làm thật đâu.”
Lâm Thần: “Tôi không để ý.”
Tề Hạo: “Đang đợi xem kịch hay, hai người thế mà dừng rồi.”
Tề Mạn cực kỳ xấu hổ: “Đừng nói nữa, chúng ta chơi tiếp.”
Đồng Kỳ ở trên chân Liêu Thành Xuyên leo xuống, tiếp tục chơi xúc xắc, lần này an phận hơn nhiều. Bọn họ không mặn không nhạt chơi thêm mấy vòng, Đồng Kỳ tửu lượng tốt, uống liền mấy ly cũng không có vấn đề, Liêu Thành Xuyên cũng vậy, đến cuối cùng Đồng Mạn có chút say khướt.
Đồng Kỳ cầm bình rượu, rót số rượu còn dư cho mỗi người một ly, đứng dậy, cầm ly rượu, nói: “Chúc chúng ta ngày mai càng tốt đẹp hơn!”
Bọn Lâm Thần biết chuyện công việc của Đồng Kỳ, cũng hiểu rõ lời này của cô là có ý gì, sôi nổi nâng lý, sáu ly rượu của sáu người ở phía trên mặt bàn chạm vào nhau, ting tang một tiếng.
Tề Hạo nói: “Chúc chúng ta ngày mai càng tốt đẹp hơn!”
Đồng Mạn hai má đỏ hồng, nói xong, hét to: “Uống!”
Hay lắm, cô say rồi.
Liêu Thành Xuyên nghiêng người, chạm ly với Đồng Kỳ, trong ánh sáng mờ ảo nơi đây đôi mắt anh là một mảng ôn nhu, trơn bóng như ngọc, anh thấp giọng nói: “Anh hứa với em, em sẽ phú quý kiêu ngạo cả đời.”
Đồng Kỳ kinh ngạc nhìn anh, anh dùng ly rượu chạm nhẹ vào mặt cô, khẽ hỏi: “Được không?”
Đồng Kỳ cong môi, nắm lấy tay anh, đem ly rượu của anh kéo về phía miệng mình, đẩy tay anh, đem rượu rót vào miệng, cô nuốt xuống, trả lời: “Em hứa anh sẽ có một cô vợ xinh đẹp.”
Liêu Thành Xuyên nhịn không được khẽ cười: “Cho nên em muốn gọi anh là chồng sao?”
Đồng Kỳ nghiêng người qua, bên tai anh nhẹ nhàng gọi: “Chồng ơi~”
Tay anh giữ chặt eo cô, giọng điẹu mang theo một chút hưng phấn: “Ơi!”
Sáu người từ quán bar đi ra, đã sắp hai giờ sáng. Đồng Mạn giữ bọn họ lại, run tay muốn chụp ảnh. Tề Hạo bất lực, mấy ngừoi họ tụ tập lại, ở một góc xéo cạnh quán bar, giơ tay lên, sáu người tiến vào, cách anh gần nhất, cả gương mặt đều sưng lên, lớn gấp đôi.
Đồng Mạn ở trong lòng anh lẩm bẩm: “Em phải gửi cho Tử Đồng, hôm nay cô ấy không đến, nhất định rất tiếc nuối.”
Vì thế cả đám tỳ ý cô giày vò chụp mấy tấm ảnh, mới gọi lái xe hộ. Đồng Kỳ với Liêu Thành Xuyên vẫn còn tỉnh táo, tiễn bọn họ lên xe rồi chính mình mới lên sau, lái xe hội khởi động xe, lái về tiểu khu Kim Hải. Đồng Kỳ hơi buồn ngủ, ngáp một cái miệng đều là mùi rượu.
Liêu Thành Xuyên ôm cô, sau đó trực tiếp ôm cô ra khỏi thang máy, mở cửa, ôm cô đi vào, giúp cô lau mình, thay quần áo, lăn qua lăn lại đến gần ba giờ, mới xong xuôi. Liêu Thành Xuyên giúp cô đắp chăn, lại nhìn bức tranh trên tường một lần.
Cô đang cười với anh, cũng đang cười với tất cả mọi ngừoi trong phòng.
Liêu Thành Xuyên cúi đầu, hôn lên người thật trên giường. Anh cầm tay Đồng Kỳ, kéo ngăn kéo, bên trong có một chiếc hộp nhung màu đỏ đang yên tĩnh nằm đó.
- -----oOo------