Sau khi thả Bạch Tổng ra, Liêu Thành Xuyên đi rót rượu, ôm Đồng Kỳ ngồi trên sofa, mở tivi, hai người một chó dựa vào nhau trò chuyện, Đồng Kỳ ngồi nhổm dậy, lòng bàn tay áp lên trán anh: “Đúng thật đã hạ sốt rồi này.“
Liêu Thành Xuyên mở to mắt, tay đặt lên eo cô, cười: “Hạ sốt rồi.“
“ Vậy thì tốt. “ – Đồng Kỳ cầm ly rượu chạm lên ly anh một cái, Liêu Thành Xuyên ngửa đầu uống cạn, lại giữ lấy cằm cô, đem rượu vang đỏ trong miệng đẩy qua miệng cô, Đồng Kỳ hé môi, cho phép anh đưa đến lại còn có ý đồ xấu hút lấy cánh môi mỏng của anh, Liêu Thành Xuyên nhíu mày: “Vợ à——”
Đồng Kỳ cười thả anh ra, ngã vào lòng anh.
Anh xoa bả vai của cô, hai người dựa vào nhau tận hưởng bầu không khí này, qua một lúc sau, Đồng Kỳ mới thấp giọng nói: “Em từ chức rồi.“
Tay Lục Thành Xuyên đặt trên vai cô hơi ngừng lại sau đó lại tiếp tục xoa, hỏi: “Tiếp theo em định làm gì?“
Đồng Kỳ uống một ngụm rượu vang: “Em muốn khởi nghiệp.“
Liêu Thành Xuyên có chút kinh ngạc: “Khởi nghiệp? Làm khách sạn?“
Đồng Kỳ ngẩng đầu nhìn anh: “Phải, anh ủng hộ không?“
Đôi mắt cô thật sự rất đẹp, lúc nhìn người khác rất dễ dàng hút mất linh hồn anh đi, Liêu Thành Xuyên che mắt cô, che lại ánh nhìn của cô, khẽ cười: “Em muốn làm gì anh đều ủng hộ, việc mở khách sạn này đầu tiên tiền đầu tư rất lớn, không phải như em tưởng tượng đây, trong lòng em đã chuẩn bị gì chưa?“
Đồng Kỳ đáp: “Em có một chút tài sản, sau đó muốn vay ngân hàng……“
Cô phẩy tay anh ra.
Liêu Thành Xuyên cười cúi đầu, hôn lên đôi môi hồng nhuận của cô: “Bây giờ thành phố S tấc đất tấc vàng, em mua đất xây nhà rồi kinh doanh khách sạn, việc này không thực tế, việc em có thể làm chính là thu mua, nhưng thu mua sẽ có rủi ro, em phải có đội ngũ giúp em đánh giá tính toán, cần có một công ty chống đỡ cho em, dòng tiền của em phải đủ, thậm chí là em phải có sự chuẩn bị cho ba năm đầu thu không bằng chi, em có thể làm được không?“
Sắc mặt Đồng Kỳ trắng đi vài phần, cô đều nghĩ đến rồi, nhưng từ miệng anh nói ra, lại có cảm giác tàn khốc hơn, thực ra còn có một điểm nữa, cô biết cô cần phải có đối tác.
Nếu không cô làm việc này một mình, sẽ không thể vượt qua được.
Đồng Kỳ nói: “Đương nhiên em làm được, em muốn làm, em cũng biết rất khó khăn.“
Liêu Thành Xuyên nhìn cô, đột nhiên từ trong mắt cô nhìn thấy một cô gái yếu đuối, anh nở nụ cười, có một loại cảm giác đàn ông đột ngột hình thành, từ tốn nói: “Anh đầu tư cho em.“
Đồng Kỳ dừng lại: “Anh đầu tư cho em?“
Liêu Thành Xuyên nói: “Vợ anh muốn làm gì, anh cũng đều ủng hộ, cho dù bây giờ em muốn đến Paris mở một cái khách sạn anh cũng sẽ ủng hộ.“
Đồng Kỳ ôm lấy cổ anh: “Đầu tư cho em, có lẽ anh sẽ không thể lấy lại vốn ban đầu.“
“Anh tin tưởng em, điều tệ nhất không phải vẫn còn có anh sao?“ – Ngừoi đàn ông nhướng cao lông mày, trong vẻ mặt mang theo sự tự tin, Đồng Kỳ rất thích nhìn vẻ mặt này của anh.
Cô ôm chặt lấy anh: “Cám ơn anh.“
Anh cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô: “Hai hôm nay rất phiền não phải không? Có phải sau khi huấn luyện trở về công ty có biến động? Làm em không thể không từ chức?“
Đồng Kỳ ở trong lòng anh gật đầu: “Đúng vậy, muốn điều em đi còn nói em không có sự lựa chọn, ép em đến chỉ có thể từ chức.“
“Điều em đi đâu?“
“Thành phố D.“
Vẻ mặt Liêu Thành Xuyên lập tức trầm xuống: “Điều em đi thành phố D?“
Đồng Kỳ ngồi thẳng người dậy: “Ừ, hừ, rất đáng ghét đúng không?“
Liêu Thành Xuyên cười lạnh một tiếng: “Việc này cũng đồng nghĩa đắc tội với anh rồi.“
Đồng Kỳ chọc chọc ngực anh, đồng tình: “Đúng vậy đúng vậy.“
Anh cúi đầu nhìn cô, anh thấy rất thích nhìn dáng vẻ này của cô, mặt mày giãn ra dịu dàng vài phần, cầm ly rượu vang bên cạnh, hớp một ngụm đút cô uống.
Đồng Kỳ ngửa đầu nhận lấy, nở nụ cười nhìn anh.
Môi răng quấn quýt, mang theo hương vị của rượu vang, anh gảy sợi tóc vương trên vai cô: “Không cần lo lắng, em không đi làm, anh cũng có thể nuôi em.“
Đồng Kỳ chậc một tiếng: “Em lại không thích bị anh nuôi.“
“Không muốn anh nuôi, em muốn ai nuôi?“ – Anh nhướng mày.
Đồng Kỳ cười không đáp, từ trong ngực anh nhảy xuống, Liêu Thành Xuyên giật mình, lập tức giơ tay túm lấy cô, Đồng Kỳ cười haha, chạy vào phòng, còn chưa chạy được đến bên giường liền bị Liêu Thành Xuyên chạy tới ôm lấy vứt lên giường, ngừoi đàn ông cao thân hình cao lớp liền áp xuống, nghiêng người nhìn cô, nắm lấy cằm cô: “Nói anh nghe, em muốn ai nuôi?“
Đồng Kỳ ở dưới thân anh, không giãy dụa được, cô đẩy anh: “Sao phải nói với anh?“
“Không nói với anh? – mặt mày anh nhướng lên, sau đó lật người Đồng Kỳ, đè chặt cô lại, đánh lên mông cô, rất nhẹ.
Giọng điệu mang theo ý tứ hung dữ: “Nói, em muốn ai nuôi?”
Đồng Kỳ nằm sấp trên giường, trợn trắng mắt đưa tay nắm lấy chăn, cố ý thở dốc: “Anh đánh quá nhẹ, em không có cảm giác bị uy hϊế͙p͙ gì cả.“
Tiếng thở dốc của cô làm tay anh ngừng lại, anh nhịn không được xoa xoa, sau đó kéo dây đai áo ngủ của cô, cúi đầu hôn xuống. Qua một hồi sau, Đồng Kỳ nắm chặt lấy gối, Liêu Thành Xuyên ưỡn thắt lưng, trực tiếp cắn lên thùy tai cô: “Lần này có cảm giác uy hϊế͙p͙ rồi chứ?“
Đồng Kỳ cắn răng: “Cút ——“
“Trả lời anh, muốn ai nuôi?“ – Anh đẩy một cái hỏi một câu.
Đồng Kỳ cắn chặt răng, muốn chạy thoát, lại bị anh một lần nữa bắt trở về, đè người ở dưới thân: “Còn không trả lời anh.“
“Mẹ kiếp……“ – Đồng Kỳ sụp đổ, toàn thân cô nóng lên, chịu không nổi hơi nóng kia: “ Anh nuôi…… cho anh……nuôi mà! “
“Lần này thì đúng rồi.“
Đồng Kỳ thật sự rất mệt, Liêu Thành Xuyên rút ra từ phía sau, cô dựa vào giường dường như không nhúc nhích, Liêu Thành Xuyên đi vào phòng tắm lấy nước nóng đi ra, vắt khô khăn mặt, giúp cô lau chùi. Mắt cô vẫn không mở, quần áo lộn xộn khoác trên người, giống như mới bị người ta dịu dàng hôn qua ngàn lần.
Liêu Thành Xuyên ôm cô, để cô nằm thẳng, lại dọn dẹp một chút rồi mới quay lại giường. Đồng Kỳ mơ mơ hồ hồ, cô ngáp một cái, mắt cũng không mở, Liêu Thành Xuyên ôm chặt cô vào lòng, hôn một cái nói: “Ngủ đi.“
“Ừm.“
Ngày hôm sau, hai người một chó lại ra ngoài chạy bộ buổi sáng, Bạch Tổng bị buộc vào dây thừng đã vội vàng muốn chạy, Liêu Thành Xuyên giữ chạy sợi dây, Bạch Tổng liền phun ra hơi thở hồng hộc với anh. Đồng Kỳ chạy chậm bên cạnh Liêu Thành Xuyên, nghênh đón ánh mặt trời, Liêu Thành Xuyên nhịn không được đưa tay nắm tay cô, giữ chặt trong tay.
Đồng Kỳ nghiêng đầu nhìn anh một cái, Liêu Thành Xuyên nói: “Anh muốn có một gia đình.“
Đồng Kỳ cười: “Em cho anh nhé?”
“Được.“
Đôi mắt anh sáng ngời.
Thời tiết dần dần lạnh, sương sớm càng ngày càng dày, nhưng chạy xong vẫn đổ rất nhiều mồ hôi, lên lầu, Đồng Kỳ không đi với Liêu Thành Xuyên về nhà, mà quay về nhà mình, vừa vào của liền thấy Đồng Tương mới từ phòng ngủ đi ra, đôi mắt còn hơi sưng, giống như đã khóc cả đêm.
Đồng Kỳ nhìn cô ấy vài giây.
Đồng Tương lập tức quay đầu đi, quơ lấy túi xách bên cạnh nói: “Em đi làm.“
Đồng Kỳ giữ lấy cô ấy: “Đừng vội, chị đưa em đi, đêm qua em ngủ không ngon?“
“Vâng. “
Đồng Tương vội vàng trả lời một tiếng.
Đồng Kỳ thấy cô ấy không muốn nói gì thêm, cũng không hỏi nữa, đi vào phòng, thay đồ rồi đi ra, chải lại lại ra ngoài, Đồng Tương đang nghe điện thoại, Đồng Kỳ gọi cô ấy đi ra cửa, lúc khom lưng thay giày cô đột nhiên ngừng lại.
Trong nhà rất yên tĩnh, trong điện thoại Đồng Tương truyền đến tiếng con gái, vốn dĩ đây chỉ là nội dung của một cuộc nói chuyện rất bình thường, cô gái ở bên kia lại liên tục nói: “Công việc có tốt không thì có liên quan gì? Cậu ở thành phố S mau chóng tìm một người đàn ông rồi gả đi mới tốt, nghe nói ở đó có rất nhiều đàn ông có tiền, cậu lớn lên xinh đẹp thế này, làm việc làm gì? Làm một thiếu phu nhân là tốt rồi!“
Đồng Tương không nói, chỉ ừm ừm hai tiếng.
Đồng Kỳ thay giày xông, đứng thẳng người dậy, nhìn Đồng Tương.
Đồng Tương đối diện với cái nhìn của Đồng Kỳ, lúc này mới phát hiện âm thanh của điện thoại mình hơi vang, trên mặt cô ấy lóe lên tia hoảng hốt, vội vàng nói với người bên kia: “Cúp đây!“
Trực tiếp cúp máy.
Sau đó cô ấy làm bộ như không có chuyện gì muốn đi thay giày, Đồng Kỳ mãi vẫn không động đậy, Đồng Tương thay giày xong, đứng thẳng người nói: “Đi thôi. “
Đồng Kỳ lại trực tiếp nắm tay cô, kéo ra ngoài, lạnh lùng nói: “Chị là chị em, cho dù chỉ là một tháng thì cũng sinh ra trước em. Trước đây chị nghe Vu Hân nói em, không chuyên tâm làm việc, không nỗ lực, chị chỉ coi như em không hợp với công việc này, nhưng mà nếu như em có tâm tư xấu nào khác, vậy chị khuyên em mau chóng về nhà đi, về chỗ ba mẹ em ấy.“
Sắc mặt Đồng Tương trắng bệch.
Đồng Kỳ dựa lên ván cửa, híp mắt nói: “Em nhớ cho kỹ, việc gì cũng nên dựa vào bản thân mình, nếu em muốn làm thiếu phu nhân, có ý muốn đến tìm một người đàn ông mà không phải nghiêm túc làm việc, vậy thì em mãi mãi cũng không tìm được một người đàn ông tốt đâu. Đàn ông không phải kẻ mù, em tự hỏi bản thân em có bản lĩnh gì!?“
Sắc mặt Đồng Tương không chỉ trắng bệch mà còn có một loại tủi nhục vì bị mắng.
Đồng Kỳ mặc kệ trong lòng cô ấy nghĩ gì, mở cửa, đi ra ngoài, trước khi đi còn lạnh lùng nói: “Mau chóng tìm nhà đi! Chỗ này của chị em không ở lâu được!“
Lời nói đuổi người này cực kỳ làm tổn thương ngừoi khác, nhưng Đồng Kỳ đành phải làm vậy.
Ra khỏi cửa, Đồng Tương không đi theo, Liêu Thành Xuyên đứng ở cửa thang máy chờ cô, kéo tay cô vào thang máy, tháng máy đi xuống dưới, anh giơ tay xoa đầu cô: “Cãi nhau à?“
Đồng Kỳ hít sâu một hơi: “Cãi nhau rồi, lần đầu tiên mắng ngừoi với tư cách chị gái.“
Liêu Thành Xuyên gật gật đầu.
Đồng Kỳ ngẩng đầu hỏi anh: “Anh không tò mò em với em ấy cãi nhau cái gì sao?“
Liêu Thành Xuyên cúi đầu cười nói: “Anh chỉ quan tâm em, em không chịu tủi thân gì là được.“
Đồng Kỳ ôm cánh tay anh, hai ngừoi đi xuống lầu, Đồng Kỳ vẫn để xe lại cho Đồng Tương, cô ngồi xe của Liêu Thành Xuyên đến khách sạn.
Trước khi đi vào cô nói anh: “Hôm nay em có một buổi họp lớp, anh không cần đến đón em, em đi chung xe với Tử Đồng. “
Liêu Thành Xuyên gật đầu: “Được.“
Xuống xe, Đồng Kỳ đi vào khách sạn.
Buổi chiều có cuộc hẹn, cô đem công việc hoàn thành vào buổi sáng, bây giờ về cơ bản cô ở trạng thái nửa nghỉ ngơi.
- -----oOo------