Khốn Tù | Trói Buộc

Chương 6

Editor: Mạc Lam Như

Nghỉ hè với tôi mà nói là một khoảng thời gian rất nhàn hạ, không cần phải đi học, cũng không cần học bổ túc hay làm việc gì. Tôi không thường hay đi ra ngoài, ngoại trừ hằng năm vào thời gian này luôn cùng cha đi du lịch ở nước ngoài, còn lại thì thỉnh thoảng có ra ngoài đi chơi với bọn Dịch Tân vài lần. Ở đó có mấy người của đội bóng rổ, Dịch Tân cùng với anh chàng bạo lực, nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng của học trưởng.

Tôi ngẩn người ngồi ở trên khán đài nhìn ảnh chụp học trưởng, Dịch Tân lúc này đi tới đưa cho tôi chai nước.

” Sao vậy, không chơi à?” Cất ảnh chụp đi, tôi cầm lấy chai nước, quay đầu hỏi.

” Ừ, không chơi nữa. Bọn họ thể lực thật là tốt. Chơi cáp treo rồi lại chạy tới chỗ thuyền hải tặc, tôi không thể chơi nổi nữa. Bọn họ thật không hổ là người của đội bóng rổ.”

Dịch Tân le lưỡi, mở đồ uống trong tay ra rồi bắt đầu uống ừng ực từng hớp.


Nhìn bộ dạng Dịch Tân ngửa đầu mà uống nước, tôi cảm thấy chuyện tình cảm đến từ hai phía thật là hạnh phúc.

Từ xa anh chàng bạo lực chạy tới, sau đó là một màn hai người trao đổi ánh mắt yêu thương, hoàn toàn không có để ý gì đến tôi.

Lúc về đến nhà, cha vẫn còn đang làm việc. Tôi nằm luôn trên ghế sa lông, cảm thấy vô cùng mệt mỏi, hoàn toàn không muốn động đậy chút nào. Nằm thoải mái như vậy khiến tôi có cảm giác mình có thể vĩnh viễn khỏi cần dậy nữa, cứ như vậy rồi ý thức mất dần, tôi chậm rãi mà tiến vào giấc mộng đẹp. Trong thoáng chốc, tôi cảm thấy như có người hôn lên môi mình…

Kì nghỉ hè chậm rãi trôi qua, dần đến kì nhập học vào tháng ba. Việc học có phần vất vả hơn nhưng tôi vẫn tiếp tục tham gia huấn luyện. Học trưởng rất ít khi xuất hiện ở sân bóng rổ. Dù sao kì thi đại học cũng là việc hệ trọng của đời học sinh mà.

Không cùng nhau luyện tập nhưng cùng học chung một trường, cũng khó tránh khỏi việc có những lúc sẽ chạm mặt nhau. Cũng có khi chỉ cần từ xa nhìn ngắm học trưởng, nhìn dáng vẻ tươi cười tràn đầy sức sống của anh ấy, tôi cũng cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.

Mùa hè dần dần đi qua, mùa thu tới, gió thu lành lạnh, lá cây dần trở nên vàng khô. Đột nhiên tôi có cảm giác nhớ tới những ngày mùa hạ nóng bức cùng tiếng ve kêu râm ran, và còn có hình ảnh thân thuộc ở sân bóng đang lau mồ hôi nữa..

Tập luyện xong, đứng ở cửa nhìn về phía trường học, nghĩ đến rồi sẽ có lúc mình phải chia tay ngôi trường này rời xa học trưởng cùng mọi người, tôi bỗng có cảm giác thật sự rất chán ghét mùa thu.

Từ xa, Dịch Tân với khuôn mặt tươi cười đi tới, sau lưng còn có mấy người trong đội bóng rổ, đương nhiên trong đó cũng có cả anh chàng bạo lực.

“ Mọi người định cùng nhau đi chơi, cậu cũng đi nhé!’’

Nhìn Dịch Tân rồi lại nhìn sang anh chàng bạo lực, tôi áy náy nói: “ Thật tiếc, hôm nay tôi quên mang tiền rồi. Lần sau chúng ta cùng đi nhé.”


Dịch Tân còn muốn giữ tôi lại, nhưng tôi đã xoay người ra về.

Trời thu mang đến cho tôi cảm giác phiền muộn cùng mất mát, cảm giác như chính mình đang mất đi thứ gì đó vậy.

Lúc về đến nhà, trời đã sâm sẩm tối. Không thấy trong nhà mở đèn, tôi nghĩ trong nhà không có ai. Nhưng lúc mở cửa xong, tôi lại phát hiện cha đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, trầm mặc không nói gì.

Tôi cảm thấy kì lạ, bật đèn lên thì thấy ví tiền của mình đang nằm trên bàn uống nước, bị mở ra, ảnh chụp của cha được đặt sang một bên. Ảnh chụp học trưởng đang bị cha cầm trong tay, đã nhăn nhúm không ra hình dạng gì nữa rồi.

Tôi có cảm giác cổ mình như bị ai đó bóp chặt, làm cho tôi không cách nào hô hấp nổi.

Thời gian chậm chạp trôi qua, tôi có cảm giác như mình đã đứng chôn chân ở đó cả thế kỉ vậy. Cha quay đầu, nhìn tôi, hai mắt đỏ ngầu.


Hô hấp đình trệ, xung quanh hoàn toàn không có bất kì một âm thanh nào, tôi sợ hãi mà nắm chặt lấy áo mình.

Ánh mắt cha tràn đầy sự tức giận cùng bi thương dồn nén, nhìn thật lâu về phía tôi, như muốn nhấn chìm tôi trong sự giày vò tàn nhẫn.

Tựa như một pha quay chậm một cách nặng nề, tôi thấy cha lấy ra cái bật lửa, đốt bức ảnh, rồi buông nó ra, xoay người đi về phía phòng ngủ. Bức ảnh bị thả ra, rơi xuống đất, lửa bùng lên vài lần rồi dần tắt.

Khi ngọn lửa dập tắt, cũng chính là lúc tâm tư cùng tình cảm bấy lâu cất giữ trong lòng giống như ngọn lửa mà chậm rãi tiêu tan.

Bước tới nhặt lên tấm ảnh, hình đã bị cháy chỉ còn lại một góc. Bức ảnh học trưởng đang tươi cười đã bị mất đi gần hết, chỉ còn lại đôi mắt, nụ cười của học trưởng và một góc bầu trời xanh trong mùa hạ.

Chính tại mùa thu này, tôi đã mất đi một thứ mà bản thân sẽ không bao giờ lấy lại được nữa