Khốn Tù | Trói Buộc

Chương 27

Editor: Mạc Lam Như

Ngồi bên trong ghế sô pha, cha một bên vuốt ve tôi, vừa nhìn quyển sách trên tay, trông rất là nhàn nhã.

Tôi lấy điều khiển trên bàn, nhàm chán chuyển kênh.

Cha nói hôm nay nhà có khách, hiện vẫn đang ở nhà đợi, nói rằng vị khách này rất quan trọng.

Tôi ngược lại cảm thấy vị khách trong lời cha nói cũng không có quan trọng đến thế. Bởi vì sau bữa sáng, cha vẫn luôn bên cạnh tôi, bất luận là làm cái gì, cũng luôn đem tôi ủng trong ngực.

Tắt TV đi, tôi tùy tiện ném điều khiển qua một bên, hướng về phía sau, khẽ dựa vào ***g ngực cha.

Tôi nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở dài. Mễ Khải, hiện tại không phải là đang tìm tôi khắp nơi đấy chứ?

Tôi có thể tưởng tượng anh cùng Hàn Sách trong hẻm nhỏ, khắp nơi mà nghe ngóng tin tức của tôi, kêu gào tên tôi, hướng người qua đường hỏi thăm tin tức của tôi.

Hai người chờ thêm một chút thôi, tôi đã nghĩ ra cách để ra ngoài, hiện tại chỉ còn là vấn đề thời gian. Chờ một chút nữa, nhẫn thêm chút nữa, lui một bước, sau sẽ là trời cao biển rộng.

Cha buông sách, thật lâu nhìn về phía khuôn mặt mơ màng của tôi.

Cha nhẹ nâng mặt của tôi lên, chậm rãi mà vuốt ve.

Tôi mở mắt ra, đập vào mắt chính là khuôn mặt ôn nhu cùng thống khổ của cha.


Tôi đưa tay khẽ chạm vào nếp nhăn trên khóe mắt của cha, tràn ra một dáng vẻ tươi cười.

Cha chạm vào tay tôi, áp lấy gương mặt.

Tôi nhìn mí mắt đóng chặt không ngừng run rẩy của cha. Như vậy giống như đứa trẻ tìm được cha mẹ bị lạc, chăm chú nắm lấy góc áo của mẹ, sợ hãi lần nữa mình sẽ bị lạc. Cái cảm giác bị bỏ rơi này luôn cùng với sợ hãi và bất an.

“Cha …”

Tôi không có động tác gì hơn, người trước mặt yếu ớt như vậy, tôi chỉ sợ một rung động rất nhỏ cũng có thể làm cho cha bị nghiền nát.

“Tiểu Hãn” Đáp lại lời tôi, cha chậm rãi mở mắt, trong mắt pha lấy hạnh phúc cùng bi thương.

“Tiểu Hãn, cha yêu con. Cha là người yêu con nhất trên đời. Chon nên, con làm ơn, đừng hận cha. Cha yêu thương con nhất, bất luận so với kẻ nào cũng đều hơn.” Cha ôm chặt lấy tôi, bên cạnh tai tôi, run rẩy cất lời.

Tôi nhắm mắt lại, chậm rãi mà nói: “Con, không hận cha.” Bởi vì cha là cha của con.

Phần tình cảm này, chính là quá mềm yếu, lại chịu quá nhiều cảm tình, làm cho tôi không cách nào tiếp nhận được.

Tôi một mực trốn tránh, một mực thống khổ, một mực căm hận. Không phải là vì cha, chuyện cha làm không có gì sai. Cha chỉ là thích tôi, yêu thương tôi mà thôi. Cha không có sai. Cái sai chỉ là phần tình cảm thân nhân này lại là tình yêu.

Cho nên, “Con không có hận cha.”

Tôi biết rõ, cha cũng rất thống khổ, giày vò. Cha mỗi khắc đều là lo lắng cùng bất an, khủng hoảng cùng sợ hãi. Cha lo lắng tôi hận cha rồi sinh ra chán ghét cha, chính mình trả giá hết thảy cũng không được gì. Cha sợ hãi mất đi tôi, tình cảm cho đi, sẽ không được hồi báo sợ hãi tôi sẽ vứt bỏ cha mà đi, cuối cùng, chính mình cái gì cũng không còn.

Loại giày vò này, tra tấn cả thể xác và tinh thần, tôi biết rõ, thống khổ nhất chính là cha. Cho nên, “Con không hận cha.”

“Tiểu Hãn, con.. có yêu cha không?” Cha có chút kích động, thanh âm không tự giác cao lên vài phần, mà trong giọng nói ngoại trừ vui mừng, còn xen lẫn cả khẩn trương chờ đợi hồi đáp cùng sự lo lắng về đáp án.

Yêu sao? Cảm nhận được cái ôm ấm áp của cha, nhìn khuôn mặt phong sương của cha, không thương cha sao?

“Có không?” Cha cấp bách truy vấn.


Trong khi chờ đợi, tất cả nỗi lo lắng, bất an cùng hiển hiện lên mặt cha.

Một người có thể nào đồng thời xuất ra nhiều biểu tình cùng một lúc như vậy sao?

Tôi bình tĩnh nghĩ.

Nét mặt tôi bây giờ, nếu bị cha thấy được, thì sẽ như thế nào đây?

Con ngươi cha tràn đầy ảm đạm mà nhìn xuống dưới.

Tôi biết rõ, cũng không nói gì, cứ để mọi chuyện trôi qua. Tôi há miệng nhưng rốt cục cũng chẳng có thanh âm nào phát ra.

Dù cho kế hoạch của tôi có bị hủy, nhưng mọi việc hết thảy cũng đã xong. Bất kể là kết cục tốt đẹp hay là kết quả xấu, tất cả yêu hận rồi cũng tan thành mây khói.

Tôi thấy biểu tình cha lại trở nên thống khổ. Cha giãy giụa, tìm cớ, kéo dài. Cuối cùng, bất luận là có thuyết phục thế nào đi chăng nữa, điều đó đều không tồn tại, hiện chỉ còn biết đối diện với sự thật.

“…” Tôi nhìn thấy miệng cha chậm rãi mở ra, lời quyết định giống như theo đó mà sắp được tuôn ra.

Tôi nghĩ chính mình hiện thậm chí còn giống như đang đợi cha tuyên án.

“Đính đoong” Chuông cửa đột nhiên vang lên.

“… Cha đi mở cửa.” Cha giật giật miệng, nói ra một câu.

Cha quay người lại, tôi tựa như được trút đi gánh nặng mà thả người trên ghế sa lông. Chỉ còn một chút nữa thôi, chuyện kia dường như có thể được giải quyết, chỉ một chút nữa.

Cha đưa người khách trở vào trong phòng khách. Khi nhìn thấy người đó, tôi chỉ có cảm giác như mình bị đánh rơi vào địa ngục, nhưng đồng thời lại mang theo một cảm giác vui thích.

Nhìn phía sau gương mặt quen thuộc của Trương, tôi không thể tin được, tôi như vậy mà có thể cùng anh gặp mặt.

Ngày đêm nhớ mong cùng tưởng niệm, mà tại đây, lại chính là được tận mặt nhìn thấy.


“Khải…” Mở miệng nói, thanh âm tôi có chút khàn khàn.

Đôi mắt kia, bờ môi kia, gương mặt kia, so với trong hồi ức đã phác họa tới ngàn lần của tôi giống y hệt.

Thâm tình ngưng mắt nhìn, trong đôi mắt lúc này chan chứa biết bao tình nghĩa nồng đậm. Đôi mắt cùng ánh sáng chói lọi từ anh tiếp xúc, thật lâu đan vào nhau.

Trong ánh mắt anh, tôi đọc được tình cảm tương tự, nóng bỏng mà sâu sắc hơn. Đốt cháy lẫn nhau, chậm rãi hòa tan.

Anh gầy, tiều tụy đi rồi. Anh vốn luôn là người tràn đầy tinh thần, sức sống. Bộ dạng anh có chút u buồn, so với trong trí nhớ kia, quả thật là không tương xứng. Đôi lông mày của anh hơi nhăn lại, đôi môi mím chặt, lần nữa lại cho thấy biểu tình hiện đang thống khổ của anh.

Tôi vươn tay, muốn chạm vào nỗi u buồn của anh. Khải, anh nhìn thấy không? Em ở chỗ này rất tốt, không có bị tổn thương. Khải, anh nghe được không? Anh nghĩ tới em sao? Em thật sự rất nhớ anh, mỗi ngày, mỗi ngày, trong đầu chỉ có hình bóng anh.

Thời gian qua anh sống ra sao? Nghe nói anh bị đuổi học, trong nhà còn có chuyện nữa. Em thực xin lỗi anh, là em đã hại anh. Nhưng hiện tại anh không cần lo lắng, em sẽ đền bù tổn thất gấp đôi cho anh. Chúng ta sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ, hạnh phúc mà chung sống bên nhau, mãi mãi …

Nước mắt đang bị tay ngăn lại, cũng cứ theo vậy mà trào ra, tôi còn chưa có làm gì đã bị cha kéo lại trong ngực, một tay ngăn cách tôi và Mễ Khải.

“Ngồi đi!” Mặc dù đây là lời nói với Mễ Khải, nhưng cha lại ôn nhu nhìn tôi, giúp tôi lau nước mắt.

“Không cần, tôi sẽ đi ngay.” Ánh mắt anh nhìn tôi cùng cha dao động một hồi, cuối cùng nhất định chăm chú trên người của cha, không … liếc nhìn tôi lấy một cái.

Cha cũng ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn về phía Mễ Khải. Ánh mắt hai người chạm nhau, không ai nhường ai. Trong không khí sản sinh ra một loại khí tức nồng đậm mùi thuốc súng.

“Đổng Vũ Hãn, chúng ta chia tay đi.” Mễ Khải nhàn nhạt mà nói, che đi thống khổ tận sâu trong lòng.

Mễ Khải vừa dứt lời, bên tai tôi truyền đến tiếng cười khẽ của cha.

Tôi kinh ngạc quay đầu, trông thấy khuôn mặt tươi cười của cha, lại chuyển hướng qua Mễ Khải, anh thất bại cúi đầu.

Thật lâu sau, trong phòng khách không ai nói thêm câu nào. Thời gian cứ yên tĩnh mà trôi qua, lời tuyên án cho sự sống của tôi như vậy mà mất đi.

“Vì, vì sao …?” Tôi đã không biết mình hiện đang ở nơi nào, trong đầu đang nghĩ tới cái gì. Mà có lẽ, tận thế cũng không hơn gì cái này rồi.


“Em lừa gạt anh, lừa anh thê thảm! Em căn bản tên gọi không phải là Dương Hạo, sinh nhật cũng không phải là ngày 9 tháng 3. cũng chưa đầy 18 tuổi.” Không có xúc động, phẫn nộ lên án, hết thảy mọi thứ đều được anh bình thản nói ra, “Em là người có tiền, thấy thú vị liền ra ngoài giải sầu đôi bữa. Không thú vị, liền vỗ mông ra đi. Để rồi sau đó, em lưu lại một cục diện rối răm để cho bọn anh giải quyết.”

“Không phải, không phải là như thế.” Trong cái ôm ấm áp của cha, tôi bắt đầu giãy giụa. Chỉ cần một chút, cho dù là một chút, để cho tôi chạm vào Mễ Khải, một chút thôi là đủ rồi, không cần đến lời nói, tâm ý chúng tôi có thể tương thông, anh rồi sẽ hiểu rõ.

“Chuyện kia rồi sẽ ra sao?” Mễ Khải ngẩng đầu, trên mặt tràn đầy bi thương, “Cho dù không phải như vậy, em là nam, anh cũng là nam, trong nhà đều là con trai độc nhất, làm sao mà có khả năng cùng nhau một chỗ.”

Tôi trừng lớn mắt, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn anh. Nối dõi tông đường đương nhiên là việc đại sự trong cuộc đời con người. Nhưng là loại sự việc này, chẳng phải từ lúc trước khi kết giao cần phải nghĩ kỹ đó sao.

“Tại sao? Tại sao hiện tại anh mới nói đến việc này? Em tưởng là anh đã suy nghĩ kỹ về việc này rồi, chứ không phải là nhất thời xúc động mới làm ra quyết định đó. Em vẫn cho là anh đã suy tính rõ ràng …” Tôi cảm thấy đầu óc choáng váng, mọi thứ dường như đều có vẻ ngưng trệ hết lại.

“Anh không có như vậy, giống như tưởng tượng của em. Thật xin lỗi, làm cho em thất vọng rồi. Em đã tìm được đối tượng rất tốt…” Anh chậm rãi nói ra, ngưng một chút, “Như là cha của em.”

Tôi nhắm mắt lại.

“Em rồi sẽ sống thật tốt.”

Bừng tỉnh, thế giới trước mắt trở nên sáng tỏ vô cùng.

“Nói xong chưa?” Cha cười nhẹ mà nói.

Mễ Khải liếc nhìn cha, không nói gì. Anh thò tay gãi đầu, trên ngón áp út kia vẫn còn chiếc nhẫn sáng loáng có thể rõ ràng thấy được.

Một khắc này, chết lặng trong tâm bắt đầu chuyển động, kịch liệt nổi lên đau đớn.

“Không tiễn.” Cha mở cửa, làm ra tư thế xin mời.

Tôi nhìn thấy thân ảnh Mễ Khải xuyên qua cửa sắt rộng mở, cửa dần khép lại, anh xoay người liếc tôi khi cánh cửa khép lại, chặt đứt tất cả ánh mắt.

Chính là cái liếc nhìn này, trong thiên ngôn vạn ngữ, đó là cái liếc nhìn của ngàn vạn tình nghĩa.

Sự sống đang ở bên bờ vực, được cánh tay hữu lực kéo trở lại.


Chiếc nhẫn kia vẫn còn trên tay anh, anh còn đeo, là có ý nghĩa tràn đầy yêu thương, nên anh mới ngoái đầu lại nói cho tôi biết – anh không có thay lòng đổi dạ.

Vui thích tràn ngập lan tràn, là cảm giác linh hồn thoát ra khỏi thân thể mà trở nên bay bổng cùng nhẹ nhõm. Tôi lẽ ra cần sớm nghĩ đến, hết thảy những lời anh nói đều không phải lời thật lòng.

Anh có thể tới đây, cái này vốn là một việc không thể nào. Nhất định là cha đã có làm gì rồi. Cha luôn dùng thủ đoạn mà. Tại sao tôi lại ngu ngốc như vậy, không chịu tiếp thu bài học trước, lại một lần nữa rơi vào cái bẫy như vậy?

Tôi tự cười khổ chính mình ngu ngốc, đồng thời trong nội tâm lần nữa lại có động lực, cháy lên niềm hy vọng.