Khốn Tù | Trói Buộc

Chương 15

Editor: Mạc Lam Như

Xe lửa bắt đầu xình xịch chuyển động. Nghe thấy âm thanh còi hơi từ xa vang lên, nương theo tiếng bánh xe rầm rập quay. Nhiều âm thanh đan xen, quanh quẩn, quấn lấy nhau tạo ra một khúc nhạc tự do.

Nghĩ tới khi xe lửa dừng lại, nơi kia sẽ là nơi tôi bắt đầu tận hưởng tự do, tôi không kiềm chế khỏi sự hưng phấn. Từ nhỏ tới giờ, tôi chưa từng có hôm nào kích động như hôm nay. Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy ngồi yên lặng tại vị trí của mình lại khó khăn đến vậy.

Trên mặt tôi không tự giác mà hiển hiện lên dáng vẻ tươi cười, tùy ý để mặc suy nghĩ của mình bay tới tận nơi kia, tưởng tượng về bờ biển nhỏ xanh lam cùng bầu trời bao la xanh thẫm hòa vào nhau.

“Này, tiểu tử. Có muốn ăn chút gì đó không? Đây là rau ngâm mà “bạn già” của tôi làm. Bà ấy tay nghề rất cao, đảm bảo ăn ngon cực kỳ.” Một bác trai phía đối diện dáng vẻ tươi cười chân thành đem một bình rau ngâm ra đưa cho tôi.

“Cảm ơn.” Tôi tiếp nhận, mỉm cười nhìn bọn họ. Cầm lấy một khối rau ngâm, tôi đem bình trả lại.


“Này, ông già kia, mỗi lần đều ghét bỏ nói cơm tôi làm khó ăn. Hôm nay như thế nào lại chào hàng tài nấu ăn của tôi thế hả?” Bác gái bên cạnh hung hăng nói. Hẳn đó là người “bạn già” trong lời của bác trai rồi.

“Ờ thì có thể có nhiều người ăn đồ bà nấu rồi thì sẽ bớt khổ cho tôi một chút ấy mà.” Bác trai tiếp nhận bình, ngượng ngùng nói.

“Ông, cái lão già chết tiệt này. Hôm nay ngứa da có phải không?” Bác gái trưng ra bộ dạng của Mẫu Dạ Xoa.

“Tôi nào dám!” Bác trai khúm núm, “Bây giờ đang ở trên xe, còn có người khác, bà làm ơn để lại cho tôi chút mặt mũi.”

“Ah” Những lời này quả nhiên hiệu nghiệm, bác gái khuôn mặt lập tức thu lại hết thảy đanh đã vừa rồi, cười đến run rẩy hết cả người, hướng tôi xin lỗi: “Ha ha, thật là xin lỗi, để cháu phải cười chê rồi.”

Bác gái đột nhiên thay đổi thái độ làm tôi không kịp trở tay, chỉ có thể gượng cười.

“Bà xem bà đi, hù cháu nó sợ đến như vậy.” Bác trai lắc đầu thở dài.

“Tôi vừa rồi cũng không có làm gì mà.” Bác gái thập phần khó hiểu.

“Bà không cần làm gì cả, chỉ vậy thôi mà cũng có thể dọa người đó. Tôi lúc trước không biết tại sao lại nhìn lầm mà cưới bà về chứ?”

“Ông chán sống rồi phải không?”

Tôi ngốc người nhìn hai bác ngồi đấu võ mồm. Tuy hai người biểu hiện ra bên ngoài là phàn nàn rất nhiều nhưng chính ở sự phàn nàn, bực tức ấy lại là tình nghĩa sâu đậm.


Cuộc sống con người còn gì quý giá hơn cái này chứ. Có thể cùng yêu nhau tới đầu bạc răng long, vô luận có cùng nhau tranh cãi cũng là niềm hạnh phúc khiến người ta phải hâm mộ.

Tôi nghĩ, chờ đến lúc tôi tìm được chỗ ở rồi, tôi, ừm, cái người có thể cùng tôi đến đầu bạc răng long kia có lẽ cũng sẽ xuất hiện.

Xe lửa tiếp tục lắc lư đi tới, chở mọi người cùng những suy nghĩ hạnh phúc của họ mà chậm rãi chuyển động.

Đã ngồi xe lửa một ngày một đêm, tôi được bác trai, bác gái chiếu cố rất nhiều, rốt cuộc cũng tới Đề Tuyền. Bác trai lúc đó chỉ đơn giản đưa tôi bình rau ngâm còn thừa hơn phân nửa tiễn tôi, lại làm cho bác gái đối với bác trai tốt một hồi rồi lại lạnh lùng trừng mắt nhìn nhau.

Cầm bình rau ngâm đi trên đường cái lạ lẫm, tôi có chút mê man, nhất thời không biết mình nên làm cái gì. Tự do đột ngột khiến cho tôi có chút chưa kịp thích ứng.

Nơi này và thành phố nơi tôi ở hoàn toàn khác nhau. Không có quy hoạch, nhà cửa xây dựng lố nhố, trong còn kèm theo nhà trệt, đường đi gập ghềnh, không có chỗ đất bằng phẳng xe cộ lui tới ngược xuôi, có trồng cây xanh nhưng cũng bị khói xe át hết rồi người đi đường khắp nơi xuyên ngang qua đường, khung cảnh hỗn loạn vô cùng.

Thật là một thành phố không được điều hành tốt, tôi có chút hối hận khi tới nơi này.


Hay là trước hết đi xem biển cái đã. Nếu như không muốn ở đây, còn những thành phố khác mà. Tôi tự nói với chính mình. Trước tiên ở đây xem xét vài ngày đã.

Nghĩ như vậy, tôi đón xe taxi, đi tới bờ biển.

Trái lại với ấn tượng ban đầu, khung cảnh trước mắt như được những làn sóng xanh gột rửa.

Gió biển thổi phần phật bên tai, mùi nước biển mặn chát tràn ngập khoang mũi. Chim biển bay lượn trên bầu trời, mọi người đang bơi lội, thuyền đánh cá đang tung lưới, tất cả tựa như một bức họa sống động về khung cảnh sinh hoạt trên biển.

Trời xanh mây trắng, nước thanh cát trắng, trước mắt tôi giờ thực sự là một cảnh tượng như vậy.

Ngước mắt nhìn lên bầu trời, tôi, đã yêu nơi này rồi. Tôi quyết định, tương lai tốt đẹp của mình sẽ chính tại nơi này.