Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái

Chương 93: Thế giới hiện thực (14)

Thời gian chiến đấu cũng không lâu, nhưng thời gian dùng để thu dọn chiến trường cũng không ít, một số người đứng xung quanh đề phòng, những người còn lại đứng trong bầy tang thi bắt đầu tìm kiếm tinh hạch trong đầu chúng. Trong đội ngũ của bọn họ ngoại trừ Kê Hạo ra còn có một người dị năng hệ thủy, trực tiếp đảm nhận nhiệm vụ quét dọn vệ sinh cho mọi người. Hơn hai trăm viên tinh hạch sạch sẽ đưa đến trước mặt Tịch Chu, đặt vào trong hai túi nhỏ, dưới ánh mặt trời ngược lại rất rực rỡ.

“Kết thúc công việc.” Tịch Chu ra lệnh một tiếng, các đội viên thu dọn chiến trường hoan hô, nhảy lên xe tải. Lâm Chí khống chế cỏ dại kéo thi thể tang thi sang một bên, dọn ra một con đường lớn, ba chiếc xe tải đồng loạt chạy về phía khu an toàn.

Hai nhân viên trinh sát đứng trên lầu cao nhìn đến trợn mắt há mồm, “Đội ngũ này thật là lợi hại.”

Công tác thông tin ở khu an toàn thành phố B được làm cực kỳ đúng lúc, hai nhân viên trinh sát nhanh chóng báo cáo tình huống của đội ngũ này cho lãnh đạo phía trên.

Nhân viên canh gác phía dưới nhìn thấy ba chiếc xe tải trùng trùng điệp điệp trở về, sau khi dừng lại, người phụ nữ lần trước thương lượng với bọn họ nhảy xuống từ một chiếc xe tải, đưa qua một cái túi, “Đây là tinh hạch chúng tôi cần giao.”

Canh gác mở túi ra, phát hiện là một túi đầy tinh hạch, lóe lên ánh sáng trông cực kỳ chói mắt. Canh gác càng hoảng sợ hơn, mắt trợn thật to, không thể tin nói, “Sao mọi người có thể kiếm được nhiều tinh hạch trong khoảng thời gian ngắn như vậy?”

Lục Man cười thần bí, không trả lời hắn, chỉ nói, “Còn phải làm phiền anh đếm một chút.”

Lúc này canh gác mới kịp phản ứng, có chút hốt hoảng đổ tinh hạch trong túi ra, dưới sự hỗ trợ của một canh gác khác, hai người nhanh chóng đếm tinh hạch hai lần, xác định con số. Canh gác thu tinh hạch vào túi, “Được rồi, nếu sau khi mọi người cách ly không có ai xảy ra dị biến thì có thể trực tiếp vào, nếu có người xảy ra dị biến, chúng tôi sẽ trả lại số tinh hạch tương ứng cho mọi người.”

Canh gác chỉ vào ba mảnh đất trống lân cận bị hàng rào sắt vây lấy, “Mọi người nhiều người, phân cho mọi người ba chỗ, phải ở lại chỗ này nghỉ ngơi cả một đêm.”

Sau khi mạt thế bắt đầu, nhiệt độ chênh lệch ngày đêm trong ngày thay đổi rất lớn, đến buổi tối trời khá lạnh, ngủ một đêm ở chỗ gió lùa tứ phía thế này thật sự không phải trải nghiệm tốt đẹp gì. Mục Kiệt vừa muốn nói gì đó, từ trong cổng khu an toàn bỗng có một người chạy ra, tiến tới nói thầm thì bên tai canh gác.

Lỗ tai Tịch Chu giật giật, khóe miệng nhếch lên nụ cười ý tứ sâu xa.

“Lão đại, sao thế?” Khả năng quan sát nét mặt của Mục Kiệt không thấp, nhanh chóng nhận ra phản ứng của Tịch Chu. Lúc trước hắn đã biết nhĩ lực của Tịch Chu không tệ, có thể nghe thấy rất nhiều thanh âm mà mọi người không nghe được, Mục Kiệt gần như có thể xác định lão đại nghe thấy lời nói của người kia với canh gác nên mới có phản ứng như thế.

“Buổi tối chúng ta không cần bị đông lạnh rồi.” Tịch Chu cười nhẹ nói một câu như thế.

Mục Kiệt nghi hoặc còn muốn hỏi thêm, bên kia canh gác đã nói chuyện xong. “Thật có lỗi, lúc nãy cho rằng ba gian phòng cách ly kia có người nên mới sắp xếp mọi người ở bên ngoài. Hiện tại phòng cách ly đã trống, tối hôm nay mọi người có thể ở lại đó một đêm. Chúng tôi sẽ cung cấp một ít chăn cho mọi người, nếu như còn nhu cầu gì có thể nói ra, chúng tôi sẽ cố gắng thỏa mãn.” Bây giờ canh gác gần như được coi là vẻ mặt tươi cười, thái độ khiêm tốn không chỉ một chút.

“Được, vậy làm phiền anh.” Lục Man nói cảm ơn người canh gác, theo hắn đi xem ba gian phòng cách ly kia.

Kỳ thật phòng cách ly là phòng chứa đồ, cách nhiệt hơi tệ một chút, nhưng dù sao cũng hơn là phải ở ngoài trời, hơn nữa còn có vài cái chăn, đãi ngộ của bọn họ đã được tính là vô cùng tốt. Mặc dù đội ngũ của Tịch Chu nhiều người, nhưng sau khi mọi người thương lượng với nhau liền dứt khoát dọn ra một gian tương đối nhỏ cho hai người Tịch Chu và Kê Hạo, những người khác thì ở trong hai gian còn lại. Cũng may hai gian phòng khá lớn, tuy nhiều người ở chung không được coi là quá thoải mái, nhưng vẫn có thể chứa được.

Canh gác được dặn dò gần như là lúc nào cũng quan sát tình trạng của bọn họ, nhanh chóng hồi báo tình huống hiện tại lên trên.

Trong khu an toàn thành phố B, khu vực làm việc.

“Hai người kia có uy tín rất cao trong đội ngũ.” Một người trung niên cơ thể cường tráng hơi xoay tách trà trong tay mình nói, “Ý định chia ra để thu nạp bọn họ xem ra có chút khó khăn.”

“Trong đội ngũ này tổng cộng cũng chỉ có sáu bảy người dị năng, có gì đáng để ngài chú ý?” Người đối diện hắn khó hiểu hỏi.

“Mặc dù ít người dị năng, nhưng những người thường trong đội ngũ cũng không đơn giản, động tác bọn họ giết tang thi cũng không chậm hơn người dị năng chút nào.” Người trung niên uống một ngụm trà, trong tròng mắt là suy nghĩ sâu xa, “Hiện tại bất đồng giữa ta và Ngô khu trưởng hơi lớn, hắn đã đào không ít người trong số thủ hạ của ta. Lúc trước một tiểu đội ngũ như thế ta nhất định chướng mắt, nhưng tình huống hiện tại –“

“Nếu phương pháp chia ra để thu nạp không được, vậy hoàn toàn thu nạp hai người đội trưởng đó chẳng phải là một cách tốt hay sao?” Người đối diện nói.

“Vậy chỉ có thể hy vọng hai người kia giải quyết tốt hơn một chút.”

—-

Nếu là bình thường, hai người chen chung một chỗ còn có thể ấm áp một tí, nhưng định luật này không thích hợp với hai người Tịch Chu. Bản thân Kê Hạo đã là tang thi ẩn giấu, tuy bên ngoài không nhìn ra, nhưng nhiệt độ cơ thể lại thấp vô cùng. Khí trời vốn đã lạnh, Tịch Chu và Kê Hạo cơ thể lạnh như băng dán lại với nhau, lạnh đến mức khiến răng cậu không nhịn được run lên.

Kê Hạo nhìn cậu một cái, cuối cùng vẫn thả lỏng vòng tay ôm lấy Tịch Chu, kéo một cái chăn trùm kín cậu lại, sau đó ôm cả người lẫn chăn vào lòng.

“Không cần phải làm vậy.” Tịch Chu dở khóc dở cười, thoát khỏi ôm ấp của Kê Hạo, vén chăn lên, bao người đàn ông lại, “Em có nội lực, lúc nãy quên dùng thôi.”

Nói xong, một tay Tịch Chu vòng lấy thắt lưng người đàn ông, hai người kề sát, rất nhiều khí lạnh len lỏi chui vào, mặc dù có chuẩn bị nhưng Tịch Chu vẫn bị chúng làm co rụt người lại. Cậu vận nội công tâm pháp của mình, cơ thể nhanh chóng nóng lên, ở nơi hai người dính vào nhau, nhiệt độ cơ thể Tịch Chu truyền sang người Kê Hạo.

“Cảm giác thế nào? Hiện tại khá hơn chút nào không?” Một tay Tịch Chu dán lên trái tim người đàn ông, nhiệt độ trên tay không ngừng truyền tới.

Con mắt đen ngòm của Kê Hạo yên tĩnh nhìn Tịch Chu, bàn tay to lớn phủ lên tay cậu, “Rất ấm áp.”

Tịch Chu nở nụ cười, “Vậy là tốt rồi.”

“Ta muốn hôn em.” Kê Hạo lẳng lặng nói, vẻ mặt bình tĩnh, “Được không?”

Đầu tiên Tịch Chu sửng sốt, sau đó không khỏi buồn bực cười rộ lên, “Đương nhiên là được, chẳng qua em hy vọng là em chủ động.” Tiếp đó, Tịch Chu liền đỡ gáy Kê Hạo, môi dán lên, cảm giác rét buốt mềm mại khiến Tịch Chu ngay cả nội công tâm pháp cũng quên vận chuyển. Cậu không thích uống rượu, thứ nhất là không thích mùi rượu, thứ hai là ghét cảm giác sau khi uống xong có chút choáng váng. Mà hiện tại, dường như Tịch Chu được uống một thứ rượu thượng hạng, say bí tỉ, trong đầu trống rỗng.

Nhưng Tịch Chu thích cảm giác này, vô cùng thích.

Môi răng thân mật, ôn nhuyễn triền miên. Cậu không muốn nghĩ ngợi về bất kỳ điều gì bên ngoài, chỉ muốn cùng người trước mắt đắm chìm trong hương vị ngọt ngào mềm mại trong mộng.

Một lúc sau, hai người tách ra, Tịch Chu nhìn Kê Hạo vẫn nhìn mắt mình chằm chằm cười khẽ “Anh có nhớ cái tên lúc trước em đặt cho anh không?”

Người đàn ông khẽ gật đầu, “Nhớ, Tịch Kiều.”

“Lúc đó vốn em muốn để anh theo họ em, làm em trai em, nhưng hiện tại nhìn lại, suy nghĩ này nhất định không được.” Tịch Chu nắm chóp mũi cứng rắn của người đàn ông, đùa giỡn nói, “Chẳng qua ngược lại anh có thể gả cho em, theo họ của em.”

“Được.” Còn không đợi Tịch Chu nói xong, người đàn ông liền đồng ý, giọng nói trầm thấp đập vào tai Tịch Chu, hơi ngứa, theo thần kinh trực tiếp truyền đến trái tim của cậu khiến nó tan thành một vũng nước, tạo nên tầng tầng gợn sóng.

Nét đùa giỡn ở khóe môi Tịch Chu dần phai nhạt, vẻ mặt xuất hiện chút nghiêm túc, “Đã nói rồi thì không được đổi ý, đợi ngày mai em dẫn anh đi gặp gia trưởng. Chờ đến khi kết hôn, anh chính là người của em, mỗi một tấc trên người đều là của em, vậy nên không thể tùy tiện bị thương.”

Con ngươi đen của người đàn ông nổi lên ý cười, “Được.”

Không khí lạnh bị cách ly được một lúc, chỗ hai người nằm lại tràn ra chút gì đó ấm áp, hoàn toàn vây lấy cả hai, quấn cùng một chỗ.

Tịch Chu hôn lên môi người đàn ông một cái, “Ngủ ngon.”

Kê Hạo đổi tư thế để Tịch Chu dựa vào thoải mái hơn một tí, thấp giọng nói, “Ngủ ngon.”

Sáng sớm hôm sau, canh gác đón bọn họ ra khỏi phòng cách ly, đội của bọn Tịch Chu tất nhiên không ai dị biến, mọi người đều lành lặn không chứt sứt mẻ ngon giấc. “Hoan nghênh gia nhập khu an toàn thành phố B, kế tiếp sẽ có người thu xếp ổn thỏa cho mọi người. Mọi người nhất định phải nhớ kỹ quy củ bên trong khu an toàn, hậu quả vi phạm rất nghiêm trọng.”

Bọn Tịch Chu theo chỉ dẫn của nhân viên tiến vào khu an toàn, dọc trên đường đi, hướng dẫn viên nói cho bọn họ biết một vài chuyện cơ bản trong khu an toàn. Ở đây ngoại trừ tinh hạch ra, điểm cống hiến cũng cực kỳ quan trọng, ví dụ như hiện tại dưới tình huống bọn Tịch Chu không có điểm cống hiến thì căn bản không có bất kỳ khả năng nào vào khu nội thành ở, biện pháp duy nhất là quân đội trong nội thành trực tiếp thu bọn họ vào dưới trướng, phân một ít điểm cống hiến của bản thân cho bọn họ.

Bởi vì trong khu an toàn khá đông người nên nhà ở cũng eo hẹp, hướng dẫn viên phân cho bọn một căn nhà gạch đơn giản, thoạt nhìn là do người dị năng hệ thổ đắp lên tại chỗ. Đương nhiên, nếu bọn Tịch Chu có đủ tinh hạch cũng có thể đổi được một chỗ tốt hơn ở ngoại thành.

“Xin hỏi một chút, những người mười ngày gần đây quân đội cứu được sắp xếp ở đâu?” Tịch Chu nói.

“Quân đội đã tới không ít lần, người được cứu cũng không phân chính xác ở chỗ nào, nếu cậu muốn tìm người có thể khá phiền phức.” Hướng dẫn viên nói, “Chẳng qua cậu có thể đến trạm phát thanh tìm thử xem, nhưng giá tương đối cao, gọi một lần phải tốn năm mươi tinh hạch.”

Mục Kiệt bên cạnh nghe thế nghẹn họng nhìn trân trối, “Sao lại mắc như vậy! Hơn một trăm người chúng tôi vào khu an toàn chỉ tốn một trăm hai mươi lăm tinh hạch!”

“Chỗ trạm phát thanh này vốn cũng không phải phục vụ cho một người, nếu đặt giá quá rẻ, ai ai cũng lên kêu một tiếng, khi trong khu thật sự có việc cần thì có ai yên tĩnh nghe.” Hướng dẫn viên nói, “Nhiệm vụ dẫn dắt mọi người của tôi đã xong, nếu cậu phải đến trạm phát thanh tôi có thể tiện đường dẫn đi, nếu không hiện tại tôi phải đi rồi.”

Tịch Chu vừa định trả lời một câu, Bạch Diễm bên chân lại lập tức nhảy lên vai cậu, bộp một cái vỗ má Tịch Chu. Một thanh âm mềm mại nhưng có chút nghiến răng nghiến lợi vang lên bên tai cậu, “Cậu đồ ngu ngốc này, linh thức của tôi hoàn toàn có thể giúp cậu tìm người, cậu cần gì phải tốn tinh hạch!”

Một bàn tay xuất hiện trên bả vai Tịch Chu, tóm gáy Bạch Diễm, không chút do dự ném ra ngoài.

Tịch Chu nhìn Kê Hạo, khóe miệng giật giật, “Đừng đối xử với nó như vậy.”

Vẻ mặt Kê Hạo lạnh nhạt phủi tay, “Được.”

“Cuối cùng cậu có đi không?” hướng dẫn viên hơi mất kiên nhẫn, “Kế tiếp tôi còn phải làm việc.”

“Không đi, cảm ơn.” Tịch Chu nói.

“Chúng ta còn hơn một trăm tinh hạch, hoàn toàn có thể đến trạm phát thanh kêu hai lần.” Lục Man đưa túi tinh hạch tới trước mặt Tịch Chu. Cậu cười khẽ lắc đầu, “Không sao, tôi biết đại khái cha mẹ tôi ở đâu, trực tiếp qua tìm là được.”