Khoái Xuyên Chi Đả Kiểm Cuồng Ma

Quyển 7 - Chương 4

Chờ gã vừa đi, mặt Chu Doãn Thịnh lập tức thản nhiên lại, tuỳ ý dùng tay lau vết máu trên trán đi, cười lạnh một tiếng. Cung nhân bên cạnh hắn đã bị thôi miên, chỉ trung với hắn. Lúc này tất cả đều cúi đầu, làm như không thấy.


Lý Cẩn Thiên chật vật trở về Dưỡng Tâm điện, ngồi trước bàn tấu chương mà ngẩn người. Bản tấu chương trên cùng là do giám chính của Khâm Thiên giám trình lên, liệt kê một vài phong hào lựa chọn kỹ càng, chuẩn bị cho Cao Lãng sắp nhậm chức quốc công.


Trong đó ba chữ “Ngu quốc công” được dùng bút ngự khoanh đậm, hiển nhiên là ý của Cao Mân. Ngu quốc công, trong giấc mơ thứ hai, chẳng phải chính là Cao Lãng được phong làm Ngu quốc công hay sao? Có phải điều này có nghĩa những cảnh trong mơ kia đều là sự thật?


Bàn tay nắm tấu chương của Lý Cẩn Thiên run lên, sau đó hung hăng ném hết ra ngoài. Nhưng hiện giờ muốn đổi ý cũng đã chậm, cả triều văn võ đều biết Cao Lãng sắp lên chức quốc công. Hơn nữa để lấy lòng Cao Mân, ngay từ đầu gã đã ban thưởng một phủ đệ theo quy chế quốc công, cho người nhà họ Cao chuyển vào.


Lúc này Lý Cẩn Thiên như ăn phải mấy trăm con ruồi, nuốt cũng được, nhả cũng không xong, trong lòng khó chịu đừng hỏi. Gã uống mấy ấm trà lạnh liên tiếp mới đè nén được cảm xúc đang bốc lên, chợt nghe ngoài điện có người bẩm báo thị tì thân cận của Cao quý quân thỉnh cầu yết kiến.


“Vào đi.” – Lý Cẩn Thiên lại càng nóng nảy, nhưng vẫn không đuổi người đi. Gã thật sự không thể dứt lòng với Cao Mân.


“Nô tỳ khấu kiến Hoàng thượng! Chủ nhân sai nô tỳ đến đây chuyển lời, nói Tề quý quân tự tiện đến ngự thư phòng (*), muốn đưa một vị hoàng tử về, hỏi ngài nên xử trí thế nào?” – Gương mặt thị hơi ẩn hiện vẻ khó chịu. Rất hiển nhiên, thị cảm thấy Tề Tu Kiệt không có tư cách nuôi dưỡng hoàng tử.


(*) Phòng học cho vua chúa, hoàng tử.
“Xử cái gì mà xử, cho Tề quý quân nhận nuôi hoàng tử là ý của trẫm, các ngươi ai dám phản đối?” – Không trị được Cao Mân, chẳng lẽ còn không trị được một thị tỳ nho nhỏ? Giọng điệu của Lý Cẩn Thiên vô cùng lạnh lẽo.


Thị tỳ kia hoàn toàn bất ngờ, thấy ánh mắt hoàng thượng đã toát ra sát khí, thị vội vàng cáo tội rời khỏi.
Trước cửa ngự thư phòng, Chu Doãn Thịnh đụng độ với Cao Mân.


Mặc dù đã trải qua đủ loại khổ hình trong thiên lao, sống lưng của người này vẫn thẳng tắp như cũ, ánh mắt khi nhìn người khác mãi luôn mang vẻ cao cao tại thượng. Nhưng hắn có gì để cao ngạo chứ? Nhà họ Tề đã biến mất, chỉ còn lại một mình hắn kéo lê cơ thể mục nát sống tạm mà thôi.


Nghĩ đến đây, Cao Mân khinh miệt mỉm cười, nhưng không đợi nụ cười này hoàn toàn nở rộ, lời nói mà cung nữ thì thầm vào tai y đã khiến sắc mặt y tái nhợt.
Chu Doãn Thịnh nhếch môi, chắp tay, hờ hững nói – “Đi trước một bước.” – Rồi lập tức thản nhiên bước vào ngự thư phòng.


“Ta không biết ngươi làm yêu phép gì khiến Hoàng thượng tha cho ngươi, nhưng ta tuyệt đối sẽ không để ngươi sống yên!” – Cao Mân lạnh lùng nói, dường như cảm thấy hành động buông lời đe doạ của mình chẳng khác nào đám phụ nữ thích tranh sủng kia, sắc mặt càng trở nên khó coi.


Chu Doãn Thịnh cười nhạo một tiếng, càng đi càng xa. Hắn đương nhiên sẽ không tự tiện xông vào ngự thư phòng khi tiên sinh giảng bài. Hiện tại đang giờ nghỉ trưa, các hoàng tử đều đang dùng bữa ở thiên điện, cũng không cần kiêng kỵ.


Nói là tuỳ tiện nhận nuôi một đứa, chứ thực ra hắn đã có mục tiêu, chính là Lục hoàng tử – trợ thủ đắc lực nhất, trung thành nhất của hoàng đế tương lai Lý Húc Viêm.


Lục hoàng tử tên là Lý Húc Đông, mẫu phi là vũ nữ mà nước nhỏ vùng biên thuỳ dâng tặng, địa vị vô cùng ti tiện, vừa sinh ra hắn liền qua đời. Sau khi sống lại, trong mắt Lý Cẩn Thiên chỉ có Cao Mân và Ngũ hoàng tử mà Cao Mân sinh hạ, hoàn toàn không có tình cảm gì với các hoàng tử khác, lại càng không quan tâm đến sự sống chết của bọn họ.


Lục hoàng tử xuất thân thấp kém, không ai quan tâm, không cần nghĩ cũng biết hắn phải trải qua cuộc sống thế nào trong cung. Hiện giờ hắn vẫn còn là một đứa trẻ đáng thương người người bắt nạt. Trong tương lai sẽ vì không chịu nổi ngược đãi mà giết chết ba cung nhân bên cạnh. Từ đó khiến Cao Mân chú ý và đồng tình, sau đó nhận về nuôi, dốc lòng giáo dục.


Lý Húc Đông tính tình tàn nhẫn, nhưng cũng biết đền ơn đáp nghĩa, từ đó về sau một lòng một dạ với cha con Cao Mân. Mười bốn tuổi, hắn đã theo Cao Mân đi chinh chiến khắp nơi, lập nhiều chiến công hiển hách, có thể thấy là một người rất có tài năng.


Nếu muốn nuôi, đương nhiên là phải chọn đứa mạnh nhất trong đám nhóc con. Tuy rằng đối phương đã mười ba tuổi, có khả năng tư duy độc lập, nhưng Cao Mân còn có thể thuần dưỡng hắn, Chu Doãn Thịnh không tin mình không làm được. Huống hồ không thuần được cũng chẳng sao, hắn sẽ có biện pháp diệt đối phương.


Trong lúc suy nghĩ, thiên điện đã gần ngay trước mắt, từng luồng hương cơm bay ra từ cửa sổ rộng mở. Lý Húc Viêm được chúng hoàng tử và thư đồng vây quanh nịnh hót lấy lòng, rất ra dáng trung tâm của vũ trụ. Còn một hoàng tử dáng người gầy yếu khác thì ôm hộp cơm núp trong góc, ngấu nghiến từng miếng từng miếng một như bị đói ghê gớm lắm.


“Hoàng đệ ăn chậm một chút, cẩn thận bị nghẹn. Cho ngươi miếng sườn kho này.” – Lòng dạ Lý Húc Viêm thành thục sớm, hơn nữa giỏi giao lưu, không bao giờ đắc tội ai cũng không phớt lờ ai, đi đâu cũng được ngợi khen.


Hoàng tử gầy yếu kia, cũng chính là Lý Húc Đông, vội vàng che hộp cơm, gương mặt lộ vẻ xấu hổ, sau đó cúi thấp đầu cảm ơn Lý Húc Viêm, nói mình đã ăn no rồi.


Ở góc không ai nhìn thấy, hắn hơi nhếch môi, nở một nụ cười đầy trào phúng. Nếu như Lý Húc Viêm thực sự có lòng, sao có thể không nhận ra sự quẫn bách của hắn? Với địa vị độc nhất vô nhị của y, không cần ngày ngày nhường đồ ăn cho hắn, chỉ cần nói lại đôi lời với những người hầu kia là có thể cải thiện hoàn toàn tình cảnh của hắn. Nhưng Lý Húc Viêm không làm vậy, mà là lựa chọn thờ ơ lạnh nhạt.


Loại đạo đức giả này khiến Lý Húc Đông buồn nôn.


Chu Doãn Thịnh đứng ngoài cửa sổ âm thầm quan sát không nhịn được mà bật cười. Hắn cứ tưởng rằng cha con Cao Mân đã lôi kéo được Lý Húc Đông, nhưng giờ xem ra là không phải. Cũng đúng, hiện giờ Lý Húc Đông không hề có giá trị lợi dụng, sao có thể khiến Cao Mân chú ý? Không thể không thừa nhận, mắt nhìn người của Cao Mân cũng khá là tinh tường. Lý Húc Đông là một con sói, biết cắn người, nhưng nuôi lâu cũng sẽ trung thành bảo vệ chủ.


Hắn bước vào, các vị hoàng tử và thư đồng sôi nổi hành lễ với hắn, ngoại trừ Lý Húc Viêm. Hắn cũng không thèm để ý, lập tức đi đến bên cạnh Lý Húc Đông, quyết đoán mở hộp cơm bị hắn che kín như bưng ra.


“Gạo nâu cũ, cải thảo luộc, bữa trưa của ngươi chính là thế này?” – Thức ăn đã bị ăn sạch, nhưng Chu Doãn Thịnh chỉ cần ngửi một chút là có thể biết trong hộp cơm đã có những gì.


Lý Húc Đông ngửa đầu ngơ ngác nhìn hắn, không biết nên đáp như thế nào. Hắn hoàn toàn không hiểu vì sao vị Tề quý quân này lại chú ý đến mình.
“Người hầu của ngươi đâu? Gọi hắn vào đây.” – Thấy Lục hoàng tử không trả lời, Chu Doãn Thịnh véo véo tai hắn.


Lúc này Lý Húc Đông mới hoàn hồn, vành tai chậm rãi đỏ lên, ngập ngừng nói – “Người hầu đang dùng cơm trong rừng trúc bên ngoài, một lát nữa sẽ đến thu dọn.”


Chu Doãn Thịnh hất tay, cung nhân bên cạnh lập tức rời khỏi thiên điện, đi tìm người hầu của Lục hoàng tử, còn tiện thể mang luôn hộp cơm chưa ăn xong của gã về.


Chu Doãn Thịnh liếc nhìn một cái, cười lạnh nói – “Cơm gạo trắng, thịt gà rang, canh hải sản tươi, bữa ăn của ngươi phong phú thật đấy. Bổn quân hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi là hoàng tử hay hắn là hoàng tử?”


Người hầu sợ đến nhũn cả chân, vội vàng quỳ xuống dập đầu xin tha. Chu Doãn Thịnh không thèm để ý, lập tức dắt Lý Húc Đông đi. Trong mắt người ngoài, hiện giờ hắn vẫn là người có tội, xử lý một nô tài sẽ không tránh khỏi điều ra tiếng vào, cứ để đấy cho Lý Cẩn Thiên ứng phó đi, cũng tiện thể để gã ra oai giúp mình.


“Tề quý quân, một lát nữa ta, ta còn phải lên lớp, đi bây giờ tiên sinh sẽ tức giận.” – Lý Húc Đông vừa nói vừa xoa xoa cái tai nóng bừng. Từ khi sinh ra đến nay, hắn chưa từng được nếm trải hành động thân mật như thế bao giờ.


“Học cái gì, theo ta đến Từ Thần cung. Từ nay về sau ngươi chính là con ta.” – Chu Doãn Thịnh xoa xoa đầu Lục hoàng tử.


Bởi vì dinh dưỡng không đầy đủ, Lục hoàng tử thấp bé gầy yếu hơn Ngũ hoàng tử rất nhiều, trông chỉ như mới hơn mười tuổi. Nhưng thật ra hai người bằng tuổi, đều là thiếu niên mười ba, sinh nhật chỉ cách nhau một hai tháng.


“Làm con của ngài?” – Lý Húc Đông cực kỳ kinh ngạc, vô thức nắm chặt bàn tay đang đặt trên đầu mình.


“Đúng vậy. Nhà họ Tề ta tuy rằng đã sụp đổ, nhưng vẫn đủ sức bảo vệ ngươi. Ta một thân một mình, ngươi cũng mồ côi mẹ từ nhỏ, từ nay về sau hai chúng ta sẽ sống nương tựa lẫn nhau, ngươi thấy thế nào?” – Hắn hơi xoay người, nghiêm túc nhìn thiếu niên.


Ánh mắt của hắn vô cùng trong trẻo, rực rỡ, không có quan tâm giả dối, chỉ có ý mời chân thành. Sống nương tựa lẫn nhau, năm chữ vốn có vẻ thê lương, nhưng khi được thốt ra từ miệng hắn lại như mang theo hơi ấm. Lý Húc Đông nằm mơ cũng muốn có một người thân có thể cùng sống nương tựa lẫn nhau. Hốc mắt hắn đỏ lên, lại quật cường không để nước mắt chảy xuống, gật đầu một cái thật mạnh.


Thanh niên ngửa đầu cười to. Dưới ánh nắng mặt trời, khuôn mặt vốn hội tụ diễm sắc trong thiên hạ quả thực khiến người ta loá mắt. Lý Húc Đông ngơ ngác nhìn, cũng ngốc nghếch cười rộ lên theo.
———————————


Trong Dưỡng Tâm điện, thái giám tổng quản nghe được tin lập tức trở về bẩm báo – “Khởi bẩm hoàng thượng, Tề quý quân chọn Lục hoàng tử.”


“Lục hoàng tử? Sao không phải là Thập Nhị hoàng tử?” – Lý Cẩn Thiên cảm thấy rất khó hiểu. Kiếp trước nhà họ Tề vốn bí mật nuôi dưỡng Thập Nhị hoàng tử, sau đó giúp đỡ y lên ngôi. Gã cho rằng kiếp này Tề Tu Kiệt vẫn sẽ đưa ra lựa chọn giống như vậy.


Dù sao Thập Nhị hoàng tử chỉ mới sáu tuổi, là hoàng tử nhỏ tuổi nhất, còn chưa hình thành nhân cách và tư tưởng độc lập, nhìn sao cũng thấy dễ nuôi hơn Lục hoàng tử.
Thái giám tổng quản ngừng thở, cẩn thận đáp – “Hoàng thượng, ngài quên rồi sao? Thập Nhị hoàng tử đã đi rồi.”


“Đi? Sao lại như vậy?” – Lý Cẩn Thiên hoảng sợ.
Thái giám tổng quản khom người, run rẩy giải thích – “Ba năm trước Ngũ hoàng tử trúng độc hôn mê, ngài lệnh cho tất cả thái y đến Thiên Thần cung chữa trị. Đúng lúc ấy Thập Nhị hoàng tử bị nhiễm phong hàn… Cứ thế, cứ thế đi.”


Tuy rằng thái giám tổng quản không nói rõ, nhưng Lý Cẩn Thiên đã biết, là vì thái y chỉ lo chạy chữa cho Ngũ hoàng tử nên mới lơ là Thập Nhị hoàng tử. Đứa con duy nhất duy trì huyết mạnh và ngôi vị hoàng đế của mình kiếp trước lại cứ thế biến mất? Đứa nhỏ được nhà họ Tề vất vả che giấu năm năm, dốc hết sức lực cả gia tộc cũng phải bảo vệ lại cứ thế biến mất?


Một nỗi khủng hoảng thật lớn ùa lên trong lòng Lý Cẩn Thiên, giống như ngai vàng của gã cũng nguy ngập theo vậy. Gã vốn tưởng rằng kiếp này, mọi chuyện đều đang phát triển theo hướng tốt, nhưng hình như gã đã nghĩ sai rồi. Gã vốn tưởng rằng tất cả đều nằm trong tay mình, nhưng thật ra tất cả đều đang dần mất khống chế.


Lý Cẩn Thiên bắt đầu không nhịn được mà run rẩy. Nhưng gã không biết, đây chính là nguyên nhân mà Chu Doãn Thịnh ghép Thập Nhị hoàng tử vào trí nhớ gã. Hắn muốn gã sợ hãi và nghi ngờ. Khi không để ý, Lý Cẩn Thiên đương nhiên có thể sóng vai với Cao Mân chia sẻ thiên hạ, nhưng một khi gã để ý, Cao Mân làm gì cũng là sai.


Lòng người chính là thứ yếu ớt như vậy.