Khoái Xuyên Chi Đả Kiểm Cuồng Ma

Quyển 12 - Chương 7

Chuyển ngữ: Phong Lưu
Beta: BuBu


Lôi linh căn không giống với ngũ hành linh căn, gần như không có pháp thuật nào có thể ức chế nó, là linh căn mạnh nhất trong các linh căn. Biết linh căn của Phương Tinh Hải chẳng qua chỉ là vụ linh căn vô dụng nhất, tâm trạng đề phòng của Tống Vũ Phi đối với hắn tức thì tiêu tán quá nửa.


Tu sĩ vụ linh căn thạo ẩn nấp, nếu hắn hoá thành sương mù vô hình, người ngoài đúng là không có biện pháp gây tổn thương cho hắn, trong khi hắn lại có thể lặng lẽ hiện hình để đánh lén. Đại khái đây chính là ưu thế lớn nhất của Phương Tinh Hải.


Mạc Ngữ, Trâu Dịch Minh đều bị đánh úp, nhưng Tống Vũ Phi thì hoàn toàn có thể không theo ý hắn.


“Phương Tinh Hải, đã lâu không gặp, ngươi vẫn cứ thích giấu đầu hở đuôi như trước kia. Tính tình ngươi ti tiện, khϊế͙p͙ nhược, vụ linh căn này quả nhiên là linh căn hợp với ngươi nhất.” – Y giơ hai tay bấm một pháp quyết Lôi Đình Vạn Quân.


Một tia sét tím xẹt qua không trung, chỉ trong chớp mắt đã lan khắp màn sương dày đặc thông qua những giọt nước li ti. Đối với những tu sĩ bình thường, thi triển phép thuật tấn công diện rộng là một hành vi cực kỳ phí linh lực. Nhưng đối với tu sĩ lôi linh căn, mỗi công kích của họ đều có sức công phá khổng lồ, mà linh lực cần bỏ ra lại rất ít ỏi.


Nơi có nhiều hơi nước thì còn hơn nữa. Từ rất lâu trước kia, Tống Vũ Phi đã phát hiện ra nước có thể dẫn điện.
“Tu sĩ lôi linh căn quả nhiên lợi hại!” – Trông thấy màn sương bị vô vàn tia sét bao quanh, các đệ tử dưới đài không khỏi cảm thán.


Chu Doãn Thịnh trốn trong sương mù đương nhiên có thể cảm nhận thấy cảm giác tê dại khi dòng điện chạy qua người. Nhưng ngay cả cửu cửu thiên kiếp hắn còn có thể chịu đựng được, mấy tia sét tầm phào này căn bản không thể gây tổn thương cho hắn. Nhưng điện làm nước bốc hơi, khiến sương mù trở nên loãng hơn.


Thân hình vụ hoá của hắn như ẩn như hiện trong không khí, hắn buộc phải nâng tay thả ra linh lực chế tạo thêm nhiều sương hơn. Linh lực mà hắn thả ra cũng không phải linh lực của chính hắn, càng không phải linh lực trong không khí, mà là linh lực của Tống Vũ Phi.


Đây chính là Hoá Vụ mà hắn tu luyện. Đây là công pháp đáng sợ nhất, khiến người ta khó lòng phòng bị. Nó có thể ngấm vào cơ thể tu sĩ theo linh khí, sau một vòng tuần hoàn sẽ tự chui ra cùng với nhiều linh khí hơn. Lan tràn, xâm nhập, dung nạp, tiêu tán, đây là đặc tính của sương mù. Mà điều Chu Doãn Thịnh làm là đưa chúng vào công pháp, khiến chúng phát huy ra uy lực mạnh nhất.


Thấy làn sương mỏng dần đi dưới sự tấn công của sấm sét, Tống Vũ Phi mỉm cười, liên tiếp bấm thêm vài pháp quyết. Từng tia sét tím xẻ ngang xẻ dọc, phát ra những âm thanh “rè rẹt” khiến người ta sởn gai ốc. Nếu Phương Tinh Hải vẫn trốn trong sương mù, chắc hẳn lúc này không dễ chịu chút nào. Tống Vũ Phi chỉ cần chờ hắn hiện hình rồi cho hắn một cú nổ tung kim đan.


Chẳng phải Thái Thượng trưởng lão cũng đã nói đấy ư, lên sân đấu miễn bàn chuyện sinh tử. Nếu Phương Tinh Hải đã có thể đối xử với người khác như vậy, y đương nhiên cũng có thể đáp trả hắn bằng cách y hệt. Nếu Thái Thượng trưởng lão nhất quyết muốn tính sổ với y, cùng lắm thì y rời khỏi Vô Cực tiên tông là được.


Y vốn cũng chẳng có tình cảm gì sâu đậm với môn phái.


Nhưng chẳng bao lâu sau, y liền phát hiện tình huống khác thường. Linh khí trong đan điền y bắt đầu thoát khỏi sự khống chế của y mà tự động chảy theo kinh mạch, sau đó toát ra ngoài theo lỗ chân lông, hoá thành những làn sương trắng. Sương mù bị sét đánh bay hơi lại trở nên đặc quánh. Nếu tiếp tục công kích, e rằng sẽ chỉ hao phí càng nhiều linh lực của bản thân.


Sao lại có thể như vậy? Tống Vũ Phi hoảng sợ, vội vàng sử dụng thần thức quan sát đan điền thì phát hiện bề mặt kim đan mình đã bị phủ kín bởi một lớp sương trắng từ khi nào không hay. Chúng đưa linh khí vào kim đan, rồi lại mang nhiều linh khí hơn ra ngoài cơ thể, như thể đang bị thứ gì đó chi phối.


Phương Tinh Hải! Rốt cuộc vẫn xem nhẹ ngươi! Tống Vũ Phi nghiến răng, lập tức vận công xua tan sương trắng bám trên kim đan. Nhưng lớp này vừa tan biến, linh khí mà y hấp thu từ bên ngoài đã lập tức mang một lớp khác vào, quả thực vô cùng vô tận.


Đến tận lúc này, Tống Vũ Phi mới biết, thì ra Phương Tinh Hải hoà sương mù mà hắn luyện hoá vào trong linh khí, chỉ cần mình còn cần hấp thu linh khí, hắn còn có thể rút linh khí trong đan điền mình ra. Công pháp này đúng là quỷ quyệt, làm người ta phòng cũng không được tránh cũng không xong!


Tống Vũ Phi gác lại sự ngạo mạn trước đó, lấy bình Nhị Khí Âm Dương quý giá trong ngọc hoàn ra. Đây là một pháp khí bậc nhất, tuy không thể bằng những bảo vật sánh cùng thiên địa, nhưng cũng chỉ kém hơn một chút. Nó có thể hấp thu vạn vật, xua tan tà ma, thậm chí có thể hút tu sĩ cao hơn mình hai cảnh giới lớn vào bình rồi luyện hoá thành linh khí.


Nhờ chính bình Nhị Khí Âm Dương này mà Tống Vũ Phi mới thoát khỏi vô hiểm hoạ, đồng thời cũng âm thầm luyện hoá không biết bao nhiêu tu sĩ. Hiện tại, họ đã hoá thành linh khí dự trữ trong đan điền y. Nếu không vì công pháp của Phương Tinh Hải quá quỷ quyệt, khó lường, y chắc chắn sẽ không bất chấp nguy cơ bại lộ mà lấy nó ra.


May mà trên đài phủ đầy sương, có thể che giấu phần nào, chỉ cần giấu đi trước khi sương bị hấp thu hết là được. Tống Vũ Phi mở nắp bình, chĩa miệng bình vào màn sương dày đặc xung quang. Nếu Phương Tinh Hải ẩn nấp trong đó, hắn nhất định sẽ không thoát được kiếp nạn này.


Một trận gió ào ào thổi qua, sương mù đều bị hút vào bình, hiện ra khán đài đông nghìn nghìn.


Nhân lúc sương mù chưa tan hết, Tống Vũ Phi nhanh chóng cất bình quý vào ngọc hoàn, đoạn ngó quanh, làm bộ làm tịch mà gào lên – “Phương Tinh Hải, đừng có trốn, ngươi ra đây cho ta!” – Vừa kêu vừa tung ra vài phát sấm đùng đoàng.


Đệ tử dưới đài cũng nhìn trái nhìn phải, tìm kiếm bóng dáng Phương Tinh Hải.


Tống Vũ Phi đã sớm hạ quyết tâm giả bộ như không tìm thấy Phương Tinh Hải. Trong ngoài ngọc hoàn đều được tiên tử thiết đặt vô số cấm chế, theo nguyên văn lời của tiên tử thì – “Trừ phi Tiên đế Tiên tôn giáng trần, còn không người nơi này căn bản không thể phát hiện ra trong ngọc hoàn có một bí ẩn khác”. – Kết thúc trận đấu này, y sẽ luyện hoá kim đan của Phương Tinh Hải trước, sau đó phá huỷ thần trí hắn, biến hắn thành một thằng đần rồi ném đại hắn vào khu vực nguy hiểm nào đó.


Đến lúc Thái Thượng trưởng lão tìm thấy hắn, có lẽ hắn đã thành một đống xương khô rồi cũng không biết chừng. Không tang chứng vật chứng, Thái Thượng trưởng lão cũng không thể làm gì mình. Nếu hắn cứ nhất định muốn vấn tội, động phủ bí mật nào đó mà mình tìm thấy cũng có thể tránh khỏi sự dò tra của Thái Thượng trưởng lão. Linh khí nơi đó vô cùng dồi dào, không kém gì Vô Cực tiên tông, đến khi nào thực lực tăng cao ắt sẽ có cơ hội trở về.


Tống Vũ Phi tính toán rất chu đáo, cũng ôm quyết tâm được ăn cả ngã về không. Bắt y nhường nhịn một tên tiểu nhân như Phương Tinh Hải, y không làm được. Cho dù lần so tài này y chịu nhận thua, về sau Phương Tinh Hải thực sự có thể bỏ qua cho y hay sao? Không ai hiểu rõ cái thói ăn đũa trả đũa của đối phương hơn y.


Nhưng y nào hay Tông Y đã sớm nhìn thấu cấm chế của thiếu nữ nọ, còn làm nàng ta bị thương nặng bằng nguyên thần. Vì thể diện Huyền tiên của mình, nàng ta không hề đề cập đến chuyện này mảy may. Nếu y thực sự hút Phương Tinh Hải vào bình Nhị Khí Âm Dương mà luyện hoá, Tông Y chỉ cần nhìn một cái là có thể phát hiện ra, hơn nữa sẽ khiến y hồn phi phách tán.


Thấy y diễn sâu như vậy, thiếu nữ tuyệt sắc trong ngọc hoàn tức thì biết y có ý đồ gì, đang định lên tiếng nhắc nhở thì biến cố chợt phát sinh.


Những giọt nước li ti dính trên đạo bào Tống Vũ Phi thoáng chốc hoá thành sương mù bủa vây y, trong đó có một làn sương màu xám nhạt chui vào mũi y, đi vào cơ thể, tụ cùng dòng linh khí cuồn cuộn rồi lắng xuống đan điền.


Trong nháy mắt, sân đấu lại bị sương mù bao phủ, khiến các đệ tử dưới đài lơ tơ mơ không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
“Vui không?” – Chu Doãn Thịnh thì thầm vào tai trái Tống Vũ Phi như một hồn ma.


Tống Vũ Phi tung nắm tay trải đầy sấm sét về phía hắn, thế nhưng chỉ đấm trúng một khoảng mù sương.
“Ngươi nhiều bảo vật thật đấy.” – Lần này, Chu Doãn Thịnh ghé vào tai phải y mà cười cợt.


Nét mặt Tống Vũ Phi sa sầm, biết đối phương e rằng đã ngắm trúng bảo vật của mình. Giết người đoạt bảo là chuyện thường tình trong giới tu chân, một khi bị Phương Tinh Hải để ý, mình chỉ còn đường chết. Ai bảo hắn có một sư tôn có pháp lực cao cường cơ chứ.


Nếu đã như vậy, hôm nay y nhất định phải giết chết Phương Tinh Hải. Lên sân đấu miễn bàn chuyện sinh tử, đây là nguyên tắc của môn phái, Thái Thượng trưởng lão sẽ không trực tiếp ra tay với mình, mình vẫn còn thời gian tính đường lui.


Đáy mắt Tống Vũ Phi loé lên sát khí lạnh toát. Y bất chợt rút toàn bộ linh khí trong đan điền ra, tung ra chiêu thức Lôi Bôn Vân Nguyệt có uy lực mạnh nhất. Bầu trời xanh biếc trên tầng sương bỗng chốc ùn ùn mây đen, thậm chí có tiếng sấm đùng đoàng từ xa đổ lại, vang vọng khắp chân trời.


Trông qua còn tưởng có tu sĩ nào sắp độ kiếp.
Các đệ tử dưới đài lập tức rời khỏi phạm vi mây đen bao phủ để tránh bị ảnh hưởng đến, đồng thời cũng cảm thán tu sĩ lôi linh căn quả nhiên là thành phần ngoại tộc có pháp lực mạnh mẽ nhất.


Chu Doãn Thịnh ẩn nấp trong sương mù, nhếch miệng cười nhạt. Ngay cả cửu cửu thiên kiếp hắn còn không sợ, sao có thể để bụng thứ sấm chớp nhỏ nhặt này.


Tống Vũ Phi liên tục bấm pháp quyết, thiết đặt tầng tầng lớp lớp cấm chế trên sân đấu. Thứ nhất là có thể ngăn ngừa Phương Tinh Hải bỏ chạy, hai là để tăng cường uy lực sấm sét. Chưa đầy một giây, y đã bày ra chín tầng cấm chế. Cùng lúc đó, một cột sét lớn cũng giáng xuống, đánh mạnh lên đài thi đấu.


Sương nổ lách tách, hình thành những làn khói tím. Uy lực kia dường như có thể huỷ diệt trời đất. Tống Vũ Phi đứng giữa trung tâm trận pháp, liên tục biến đổi tư thế tay, khiến nơi này hoàn toàn trở thành vùng sấm chớp, quyết đánh tan xác Phương Tinh Hải, không chừa một mẩu xương.


“Ngươi chỉ có chút tài vặt này thôi à?” – Chu Doãn Thịnh ngưng tụ thân hình đang vụ hoá thành thực thể, cười khẩy.
Tống Vũ Phi hơi nâng ngón tay, bổ mấy tia sét về phía hắn.


“Ta cũng biết bày trận gọi sấm sét đấy, cho ngươi thử này.” – Thân hình Chu Doãn Thịnh thoắt ẩn thoắt hiện, thoải mái vòng qua mấy cột sét, đồng thời phóng ra tám mươi mốt cột sét từng bị hố đen nuốt chửng lúc trước.


Tiếng gầm gứ khiến người ta sởn tóc gáy nổ vang trên không trung, vô vàn tia sét chói mắt hơn, đáng sợ hơn cả sét của Tống Vũ Phi trải rộng khắp màn sương trắng dày đặc, bổ về phía Tống Vũ Phi.


Phương Tinh Hải rõ ràng là tu sĩ vụ linh căn, sao lại có thể khống chế sấm chớp? Trong cơn hoảng loạn, bước chân của Tống Vũ Phi trở nên rối loạn, bị sét đụng trúng. Theo lý thuyết, y là tu sĩ lôi linh căn, lẽ ra không sợ sét đánh mới đúng. Nhưng sấm sét của cửu cửu thiên kiếp cũng không phải vật phàm.


Gặp phải thứ sét này, ngay cả Cửu kiếp Tán tiên cũng phải cắn răng chống đỡ, huống hồ một tu sĩ Kim đan hậu kỳ như y.


Thân thể cháy đen, kinh mạch đứt đoạn, kim đan xuất hiện những vết rạn ti ti do va đập liên hồi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng y sẽ phải bỏ mạng lại nơi này. Tống Vũ Phi muốn trốn, rồi lại bị những tia sét như rồng cuộn trói buộc không thể nhúc nhích, để lại cho y sự tuyệt vọng vô cùng tận.


“Tiên tử, cứu ta với!” – Y rốt cuộc gạt bỏ lòng tự trọng, cầu xin sự giúp đỡ từ thiếu nữ tuyệt sắc trong ngọc hoàn.
Thiếu nữ còn hy vọng sau này phi thăng y sẽ mang mình về tiên giới, đương nhiên không thể trơ mắt nhìn y chết. Nàng ta vội vàng vận pháp lực ngăn chặn sấm sét, hất y ra khỏi sân đấu.


“Ta nhận thua!” – Trước khi rơi xuống đất, Tống Vũ Phi gắng sức kêu to.


Mọi người xung quanh chỉ thấy vô vàn tia sét trải khắp màn sương, tia sau mạnh hơn tia trước, mấy tia cuối cùng thậm chí làm rung động cả vùng địa giới được thiết đặt trận pháp phòng ngự của môn phái, khiến nhiều nơi nứt toác, đều cho rằng Tống Vũ Phi – người sở hữu lôi linh căn đang làm phép, trong lòng không khỏi vừa kính vừa sợ.


“Tống sư huynh không hổ là đệ tử nổi bật nhất cuộc thi lần này!”
“Đây là phép thuật gì? Uy lực thật là mạnh! E rằng ngay cả cao thủ Nguyên anh kỳ cũng phải chịu thua ấy chứ!”
“Tu sĩ lôi linh căn quả nhiên là một sự tồn tại vượt khỏi lẽ thường! Lần này e rằng sư thúc tổ lành ít dữ nhiều!”


Mọi người châu đầu ghé tai, bàn luận một cách sôi nổi.
Trên đài cao, phong chủ núi Lôi Nguyên nhìn chằm chằm mấy cột sét cuối cùng, gương mặt toát vẻ trầm tư. Đẳng cấp phép thuật như này ngay cả tu sĩ Độ kiếp hậu kỳ như mình cũng chưa chắc thi triển được chứ đừng nói Tống Vũ Phi.


Các phong chủ và trưởng lão còn lại thỉnh thoảng xem xét nét mặt của Tông Y, sợ hắn vì vậy mà nổi giận.


Xích Tiêu chân nhân lạnh lùng nhìn sân thi đấu, trong lòng vô cùng khoái trá. Nếu Tống Vũ Phi có thể giết Phương Tinh Hải, ông ta không ngại chống đối lại Thái Thượng trưởng lão, bảo vệ tính mạng Tống Vũ Phi.


Trên sân đấu miễn bàn chuyện sinh tử, đó là quy tắc trong môn phái, không ai có thể phán xét điều gì.
Nhưng ngay giây sau đó, ánh mắt khoái trá của ông ta chuyển thành kinh ngạc. Toàn thân Tống Vũ Phi cháy đen, bị hất văng khỏi vùng sương mù dày đặc, ngã phịch xuống dưới đài, miệng còn hô to ta nhận thua.


Mấy đệ tử nhanh tay đỡ lấy y. Nhìn rõ dáng vẻ chật vật của y, ai nấy đều hoảng sợ. Chuyện gì vừa diễn ra vậy? Chẳng phải Tống sư huynh là tu sĩ lôi linh căn hay sao? Sao lại bị sét do chính mình gọi đến đánh thành thế này?


Chu Doãn Thịnh hút sét và sương mù về đan điền, sau đó đi đến rìa sân thi đấu, nhìn xuống Tống Vũ Phi, làm động tác móc kim đan.
Tống Vũ Phi hộc ra mấy hớp máu tươi, ôm nỗi uất hận không cam lòng mà bò đến bên cạnh Thái Bình chân nhân.


Dẫu sao cũng là đệ tử của mình, sao có thể trơ mắt nhìn y chịu nhục. Thái Bình chân nhân nhét một viên Quy Nguyên đan vào miệng y, chắp tay với Tông Y – “Thái Thượng trưởng lão, đồ nhi ta đã nhận thua, trận đấu này có thể dừng ở đây được rồi chứ?”


Tông Y đứng dậy đi về phía đồ nhi, nói một cách hờ hững – “Được.”
Hai người đứng trên ánh kiếm đen bay về núi Phần Tịch, để lại chúng đệ tử ngơ ngác nhìn nhau, vẻ mặt vô cùng khó hiểu.


Hết rồi à? Phần thưởng cuộc so tài cũng bỏ luôn? Phương Tinh Hải quả nhiên đến chỉ để báo thù. Hắn đấu ba trận, vậy mà đến một chiêu cũng chưa từng để lộ. Thực lực của người này đúng là sâu không thể lường.


“Về thôi.” – Thái Bình chân nhân đỡ Tống Vũ Phi dậy, dưới chân loé lên ánh chớp rồi lập tức biến mất.
Xích Tiêu chân nhân khoát tay giải tán mọi người. Ông ta nhìn về phía núi Phần Tịch đằng xa với ánh mắt lạnh lẽo, mãi lúc lâu sau mới thong thả rời đi.
——————–


Mạc Ngữ nằm trên giường. Vì bị rút mất căn cốt nên ngoại trừ đôi mắt, toàn thân ả không nơi nào có thể cử động, vùng bụng cũng đau đến khó lòng chịu đựng.


“Tìm hiểu kỹ chưa? Tống sư huynh đã giết chết Phương Tinh Hải chưa?” – Thấy "đạo đồng"(*) đẩy cửa đi vào, ả gằn giọng hỏi.
(*) Người hầu nhỏ tuổi để sai việc vặt của người tu tiên.
“Tống sư huynh thua rồi ạ.” – Đạo đồng quỳ xuống cạnh giường, nói nhỏ.


Mắt Mạc Ngữ long sòng sọc, điên cuồng rít lên.


“Gào cái gì mà gào! Nếu không phải tại ngươi quá ngu xuẩn thì hôm nay sao có thể rơi vào kết cục này? Đang yên đang lành là đơn linh căn, ngươi đi cướp lá bổ thiên của người ta làm gì?” – Xích Tiêu chân nhân bước đến cạnh giường, nói môt cách lạnh lùng.


Mạc Ngữ hối hận tột độ, mong sao thời gian có thể quay trở lại, ả tuyệt đối sẽ không nghe theo sự giật dây của Tống Vũ Phi, đi cướp lá bổ thiên giúp y nữa.


“Cha, nhất định là cha có cách giúp con phục hồi linh căn, đắp nặn lại kim đan đúng không? Cha, cha là tông chủ Vô Cực tiên tông mà.” – Ả hỏi với niềm hi vọng tràn trề.


“Ngươi tưởng ta là Thái Thượng trưởng lão chắc? Muốn phục hồi linh căn, đắp nặn lại kim đan, trên đời này chỉ có Đoạt Thiên Tạo Hoá đan mới làm được. Nhưng linh thảo để chế Đoạt Thiên Tạo Hoá đan quý hiếm vô cùng, ta thậm chí còn chưa từng nghe nói, huống gì tìm đủ cho ngươi. Cho dù tìm được rồi, ta biết đi đâu tìm đan sư cấp Hỗn mang chế thuốc cho ngươi? Đừng ảo tưởng cha ngươi quá mức thần thông quảng đại. Giờ cha chỉ có thể giúp ngươi mọc lại xương cốt thông thường, muốn tu tiên e là không thể.” – Xích Tiêu chân nhân nói giọng bình tĩnh, vành mắt lại hơi đỏ lên.


Đây dẫu sao cũng là đứa con duy nhất mà đạo lữ hao hết tu vi và tính mạng mình để sinh cho ông ta. Sao ông ta có thể không đau lòng?


“Không! Con không muốn trở thành người thường! Cha, cha nhẫn tâm nhìn con già cả chết bệnh, hoá thành một nắm đất vàng hay sao?” – Mạc Ngữ kêu gào trong tuyệt vọng – “Cha, cha đi cầu xin Thái Thượng trưởng lão, xin ông ta cho con một viên Đoạt Thiên Tạo Hoá đan đi mà cha! Con đồng ý xin lỗi Phương Tinh Hải, dẫu phải dập đầu với hắn cũng được! Sau này trông thấy hắn con sẽ đi đường vòng, không bao giờ dây vào hắn nữa!”


Hình ảnh người nọ rút căn cốt của ả, phá huỷ đan điền ả, bóp nát kim đan ả cứ tái diễn trong đầu ả như một cơn ác mộng. Ả thực sự biết sợ, nếu sớm biết thủ đoạn của Phương Tinh Hải tàn nhẫn, hiểm độc như vậy, có chết ả cũng sẽ không dây vào hắn.


“Ngươi nghĩ Đoạt Thiên Tạo Hoá đan dễ luyện đến thế à? Mà bảo cho là cho?” – Xích Tiêu chân nhân phất tay áo bỏ đi, ngẫm nghĩ vài canh giờ, cuối cùng vẫn hạ mình đến núi Phần Tịch nhận tội. Không ngờ vừa đến chân núi, đạo đồng hình nhân lại nói Thái Thượng trưởng lão và Phương Tinh Hải đã bế quan, e là mấy chục năm tới sẽ không ra.


Xích Tiêu chân nhân cũng hết cách, đành phải cho con mình uống Sinh Cốt đan, để ả mọc lại xương cốt trước, sau đó đổ một số tiền lớn vào mua một viên Duyên Thọ đan và một viên Dưỡng Nhan đan, giữ cho ả hai trăm năm thọ mệnh và nhan sắc thanh xuân, sau đó sai người đưa ả đến nhân gian. Ả đắc tội quá nhiều người trong Vô Cực tiên tông, giờ đây không có khả năng tự bảo vệ mình, không chừng một ngày nào đó sẽ bị người ta ám hại.


Mạc Ngữ khóc bù lu bù loa, còn định xông vào núi Phần Tịch cầu cạnh. Nhưng Tông Y đã nói ngay từ đầu rằng không cho ả đặt chân đến nơi này một bước, vì thế đạo đồng còn chưa kịp ngăn cản, trận pháp phòng ngự đã tự đá bay ả.


Mạc Ngữ vô cùng ân hận, nằm gục dưới chân núi khóc hồi lâu.


Ở một nơi khác, kim đan bị bóp nát, Trâu Dịch Minh mất đi vị trí đại đệ tử, bị chuyển đến gian dành cho đệ tử bình thường. Vết thương trên bụng gã đã khỏi hẳn, nhưng khi muốn dẫn khí nhập thể lại từ đầu thì phát hiện ra trong đan điền phủ đầy sương xám. Làn sương kia hấp thu linh khí mà gã dẫn vào cơ thể, sau đó lại nhanh chóng bài xuất khỏi cơ thể theo đường kinh mạch, không sót một chút nào.


Gã thử đi thử lại nhiều lần mà vẫn không thành công, vẻ mặt bình tĩnh bắt đầu rạn nứt, toát lên vẻ điên cuồng.


“Phương Tinh Hải, ngươi khinh người quá đáng!” – Gã đá văng cửa phòng, lao đến núi Phần Tịch. Hiện giờ gã chỉ là một người thường, ngay cả dẫn khí nhập thể cũng chưa làm được, nói gì đến ngự kiếm phi hành. Nếu sương mù trong bụng không biến mất, gã sẽ phải rời xa con đường tu tiên mãi mãi. Điều này khiến gã khó chịu đựng hơn cả giết gã.


Không có gì bất ngờ, gã cũng bị đạo đồng ngăn cản. Biết Phương Tinh Hải sẽ bế quan mấy chục năm, gã tức thì phát cuồng mà đâm chém cây cối bên cạnh.


Tống Vũ Phi vừa dưỡng thương vừa lưu tâm đến động thái của Mạc Ngữ và Trâu Dịch Minh. Biết hai người đều thành người thường, người bị đưa đến nhân gian, người thì ngay cả dẫn khí nhập thể cũng không được, bị một đám đan sư thí nghiệm đủ thứ như dược nhân, Tống Vũ Phi không khỏi lấy làm kinh hãi.


“Thủ đoạn thật tàn nhẫn! Nếu không phải tiên tử kịp thời hất ta ra khỏi sân đấu, e rằng hiện giờ kết cục của ta cũng giống hai người đó.”


“Về sau đừng dây vào sư đồ bọn họ. Công pháp của họ đều không đơn giản. Lần đầu tiên ta trông thấy một tu sĩ vụ linh căn có thể khống chế sấm sét có uy lực lớn đến vậy, cửu cửu thiên kiếp cũng chỉ đến vậy là cùng.” – Vẻ mặt thiếu nữ tuyệt sắc nọ vô cùng nghiêm túc.


Tống Vũ Phi chần chờ – “Vấn đề bây giờ không phải là ta có dây vào hắn hay không. Trên đài thi đấu hắn đã tận mắt trông thấy ta lấy bình Nhị Khí Âm Dương ra, giờ e rằng đã tâm niệm rồi.”


“Vậy thì rời môn phái, ra ngoài rèn luyện. Đến khi tích luỹ đủ thực lực rồi thì không cần sợ người khác tâm niệm nữa”
“Tiên tử nói phải, ta đang có ý này.”


Hai người thương lượng xong liền nhanh chóng rời khỏi môn phái. Đi đến nửa đường, Tống Vũ Phi mới phát hiện kim đan của mình có vấn đề. Độ sáng của nó càng ngày càng giảm, màu vàng kim chói lọi dần dần hoá thành màu xám đen, không khác gì một kim đan đã hư hại.


“Tiên tử, sao lại thế này?” – Giọng Tống Vũ Phi run rẩy.


Thiếu nữ tuyệt sắc cũng không hiểu ra sao, đưa thần thức vào thì phát hiện kim đan đã bị khoét rỗng, bên trong bao phủ một lớp sương màu xám đen, toả ra hương thuốc rất nhẹ, chính là một trong những loại thuốc thâm độc nhất giới tu chân – Dung Hồn đan. Đan dược này có thể hoà tan kim đan, nguyên anh, nguyên thần, khiến người tu chân thân tử đạo tiêu. Từ vạn năm trước, phương thuốc này đã sớm bị các môn phái lớn tiêu huỷ, hoàn toàn biến mất khỏi giới tu chân.


Rốt cuộc là ai, chẳng những có thể chế ra loại thuốc này, mà còn có thể lặng lẽ đưa vào đan điền Tống Vũ Phi ngay dưới mắt mình? Thiếu nữ nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có thể nghĩ tới Phương Tinh Hải.


Khá khen cho một người lòng dạ nham hiểm, một thủ đoạn quỷ quyệt, đến nàng ta cũng không khỏi muốn khen đối phương một tiếng “tuyệt” thật to.


Nghe thiếu nữ phân tích, Tống Vũ Phi chỉ muốn bất chấp tất cả mà lập tức chạy về giết chết Phương Tinh Hải. Nhưng y biết, cho dù là khi mạnh nhất y cũng không thắng nổi Phương Tinh Hải, huống gì hiện tại.


Thái Thượng trưởng lão không hổ là thái thượng trưởng lão, ngay cả phế vật như Phương Tinh Hải cũng có thể được hắn dạy dỗ thành thiên tài tu chân. Tống Vũ Phi ghen tị đến đỏ mắt, mãi mới tạm tỉnh táo lại, hỏi thiếu nữ nọ có cách cứu vãn nào không.


Thiếu nữ nọ cũng không dám chắc, nói ra vài vị linh thảo có thể giải bách độc để y tự đi tìm. Hai người trốn trốn tránh tránh, chân nam đá chân chiêu mà khởi hành đi về phía Tây.
——————–


Bốn mươi năm sau, Chu Doãn Thịnh tỉnh lại từ nhập định, Tông Y cũng tỉnh lại theo. Hai người trán kề trán, thần thức va chạm, ma sát nhau tạo ra những tia lửa loá mắt trong hư vô. Chu Doãn Thịnh không nén nổi mà hơi nghiêng đầu, ngậm lấy bờ môi mỏng của Tông Y.


Tông Y bế hắn ngồi lên đùi, nghiêm túc nhấm nháp hương vị ngọt ngào trên môi hắn. Xét về tu vi, hiện nay Chu Doãn Thịnh đã có thể xung đến Nguyên anh kỳ, nhưng bí cảnh Bách Thảo sắp mở, hắn cần tìm hài cốt Phương Văn Quang về an táng, không có thời gian độ kiếp. Hai quyển công pháp luyện thể và công pháp luyện hồn đã giúp thực lực hắn càng ngày càng mạnh, hắn có linh cảm chỉ cần tu luyện đến Đại thừa kỳ, mình sẽ có thể thoát khỏi sự ràng buộc của Chủ Thần, sở hữu một thân thể mới hoàn toàn.


Một nụ hôn kết thúc, Chu Doãn Thịnh xoa nhẹ chiếc cằm lún phún râu của Tông Y, cười nói – “Con muốn đi bí cảnh Bách Thảo, người đi cùng con chứ?”
“Linh dược cần cho quyển bảy chỉ còn thiếu đúng một loại, ta phải đi ma giới một chuyến.” – Tông Y thở dài một cách nuối tiếc.


Hai người sến rện một hồi, lúc này mới mở cấm chế cung Phá Thiên ra. Vừa hay tin, Xích Tiêu chân nhân lập tức đến cầu kiến, xin trưởng lão ban một viên Đoạt Thiên Tạo Hoá đan, bị Tông Y cự tuyệt thẳng thừng.


Chế một viên thuốc chỉ là chuyện nhỏ đối với hắn, nhưng Mạc Ngữ là kẻ thù của đồ nhi, hắn không tự tay giết ả đã là nhân từ lắm rồi, sao có thể giúp ả bước lên con đường tu tiên lần nữa?
Ả mà chết ở nhân gian thì đương nhiên là tốt nhất.


Xích Tiêu chân nhân cũng hết cách, đành cáo từ rời đi, trong lòng âm thầm ghi hận hai sư đồ.