Cả hai chỉ còn sống thoi thóp vì mất nhiều máu và vì quá mỏi mệt. Mà rồi tình cảnh của tôi cũng chẳng tốt hơn là bao. Mặc dù tôi là người khỏe mạnh, dẻo dai và có thể chịu đựng tốt hơn người khác, vì người tôi gầy, từng trải và được luyện tập khá, nhưng thú thật chiều hôm ấy tôi cũng phải vất vả lắm mới đứng vững được trên đôi chân của mình. Những lúc quá mệt mỏi, vết thương do con sư tử gây nên ngày xưa lại tái phát và làm tôi rất đau đớn. Thêm vào đó, đầu tôi hầu như cũng vỡ tan từng mảnh khi bị cú đánh buổi sáng đã làm tôi ngất xỉu.
Nói tóm lại, khó mà hình dung nổi người nào có vẻ ngoài thảm hại bằng ba chúng tôi vào buổi chiều đáng nhớ hôm ấy. Chúng tôi tự an ủi mình rằng như thế là còn rất may, vì chúng tôi còn sống sót, trong khi hàng nghìn các chiến binh dũng cảm, buổi sáng còn đầy sức lực và dũng khí, thế mà bây giờ đã nằm chết ngoài đồng. Với sự giúp đỡ của Phulata xinh đẹp, người mà từ khi được chúng tôi cứu thoát, đã tình nguyện trở thành cô hầu của chúng tôi, đặc biệt là đối với Huđơ, chúng tôi đã cởi khỏi mình những chiếc áo giáp rõ là đã cứu sống hai trong số chúng tôi.
Khi cởi áo ra, chúng tôi thấy người mình phủ đày những vết bầm tím. Mặc dù những chiếc áo giáp đã ngăn không cho mũi giáo xuyên vào người, nhưng tất nhiên chúng không thể cho chúng tôi khỏi những vết bầm tím đó. Trên người Henry và Huđơ chi chít những vết thương rỉ máu; cả tôi cũng vậy. Phulata mang đến cho chúng tôi một thứ thuốc nào đó được làm bằng các lá cây vò nát có mùi thơm. Chúng tôi đem đắp lên các vết thương và cảm thấy dễ chịu hẳn. Mặc dù các vết thương rỉ máu ấy rất đau, nhưng chúng không làm cho tôi lo ngại bằng các vết thương sâu của Henry và Huđơ. Ông thuyền trưởng bị đâm một nhát xuyên qua phần mềm của “chiếc chân tuyệt diệu mầu trắng” của mình và đã để mất khá nhiều máu. Còn Henry thì ngoài vô số các vết xây sát khác, còn có một vết thương sâu ở hàm trên do mũi dao của Tuala chém phải.
Cũng may mà Huđơ không phải một nhà phẫu thuật quá tồi, và khi người ta mang hòm thuốc nhỏ bé lại, ông đã cẩn thận rửa sạch các vết thương và sau đó dưới ánh sáng mờ mờ của ngọn đèn đốt bằng mỡ treo trong nhà, ông khéo léo khâu vá chúng lại. Sau đó Huđơ bôi các vết thương bằng một thứ mỡ sát trùng nào đó đựng trong chiếc lọ nhỏ luôn nằm trong hòm thuốc. Cuối cùng, chúng tôi băng các vết thương lại bằng những chiếc khăn mùi soa đã bị rách. Trong lúc đó Phulata nấu cho chúng tôi một món canh thịt, vì chúng tôi quá yếu không thể ăn được các thứ khác. Ăn qua loa xong, chúng tôi nằm lăn xuống đống thảm da thú vật ngổn ngang trên nền nhà của tên vua quá cố. Thật đúng là một sự mỉa mai lạ lùng của số phận: Đêm hôm ấy Henry, người giết Tuala, đã nằm ngủ ngay trên giường hắn, mình quấn chiếc áo khoác của hắn! Tôi nói “ngủ” nhưng thực ra sau một ngày chém giết như thế, ngủ được không phải là chuyện dễ. Từ khắp mọi phía vọng về tiếng rên khóc, than vãn của những người phụ nữ mất chồng, mất con hoặc anh em. Họ khóc than như thế cũng chẳng có gì đáng lạ, vì trong trận đánh khủng khiếp vừa rồi hơn hai mươi nghìn người, tức là một phần ba quân đội Cucuan đã bị giết. Trái tim tôi như vỡ tan thành muôn mảnh khi nằm nghe họ khóc lóc, thương tiếc những người đã không còn bao giờ quay lại. Và chỉ lúc ấy, tôi mới thấy hết toàn bộ sự khủng khiếp của tính hiếu thắng của con người. Đến nửa đêm, những tiếng kêu và khóc không dứt dần dần lắng xuống, rồi im lặng bao trùm xung quanh, chỉ chốc chốc vọng lại những tiếng kêu kéo dài não nuột từ ngôi nhà phía sau: đó là Gagula đang rên rỉ bên cái xác không hồn của Tuala.
Cuối cùng tôi cũng thiếp đi trong giấc ngủ chập chờn, thỉnh thoảng lại giật mình tỉnh dậy. Tôi luôn mơ thấy như tôi lại lần nữa là nhân vật chính của tấn thảm kịch diễn ra mấy ngày nay. Lúc thì tôi thấy người chiến binh đã bị chính tay tôi giết chết đang lao vào tôi lần nữa trên đỉnh ngọn đồi, lúc thấy mình đang ở giữa các chiến binh của đạo quân Khiên Xám, những người đã trở thành bất tử trong trận chiến đấu chống các đạo quân của Tuala. Lại có lúc tôi thấy chiếc đầu đẫm máu, có cắm lông chim của chính Tuala đang lăn bên cạnh chân tôi, với hai hàm răng nghiến chặt và con mắt chột long lên giận dữ.
Nhưng rồi dù sao cái đêm ấy cũng trôi qua. Khi trời rạng sáng, tôi thấy các bạn tôi cũng chẳng ngủ ngon hơn. Huđơ bị sốt nặng và chẳng bao lâu sau bắt đầu mê sảng và khạc nhổ ra máu. Điều này đã làm tôi hết sức lo lắng. Chắc đó là dấu hiệu của một sự chảy máu đâu đó bên trong, gây nên bởi tên chiến binh Cucuan khi hắn liên tục đâm mũi giáo nặng của mình lên áo giáp Huđơ. Nhưng tình trạng sức khỏe của Henry thì tốt hơn nhiều, trông ông có vẻ tỉnh táo và khỏe mạnh, mặc dù cả người ông tê dại, đi lại rất vất vả, còn vết thương trên mặt thì làm ông không thể ăn uống gì được, thậm chí cả mỉm cười cũng khó.
Gần tám giờ sáng, Inphadux đến thăm chúng tôi, ông ta nói rằng suốt đêm ông ta không hề chợp mắt thậm chí cũng chẳng nằm xuống giường. Những sự kiện khủng khiếp của ngày trước đó hình như không để lại dấu vết nào trên người ông. Ông ta là một chiến binh già, dầy dạn trong các trận đánh. Inphadux rất vui mừng khi gặp lại chúng tôi, thân mật bắt tay chúng tôi, mặc dầu tình trạng nguy kịch của Huđơ làm ông lo lắng. Tôi nhận thấy ông ta đối với Henry đặc biệt kính cẩn, như thể Henry không phải là một người bình thường. Và quả đúng thế thật, sau này chúng tôi được biết cả Đất nước Cucuan<D> đều xem ông bạn người Anh to lớn của chúng tôi như một vị thần. Các chiến binh nói với nhau rằng không một ai có thể sánh với ông ngoài chiến trận, và họ thực sự ngạc nhiên khi thấy sau một ngày đánh nhau mệt mỏi như vậy, ông lại đấu tay đôi với chính Tuala vua và là chiến binh khỏe mạnh nhất trong cả nước - và rồi chỉ bằng một nhát dao đã chém rơi đầu hắn. Nhát chém ấy sau này đã đi vào tục ngữ của người Cucuan, từ đấy người ta dùng từ “nhát chém Incubu” để chỉ bất kì một biểu hiện sức mạnh phi thường nào, hay một chiến công kì diệu nào.
Inphadux báo cho chúng tôi biết rằng tất cả các đạo quân của Tuala đã hàng phục Icnôzi và rằng tất cả các thủ lĩnh trên toàn Đất nước Cucuan<D> cũng đều quy thuận anh ta. Henry giết chết Tuala, và bằng cách ấy đã chấm dứt mọi sự băn khoăn lo lắng và vì Xcraga là con trai duy nhất của vua bị lật đổ, đã chết, nên Icnôzi không còn một đối thủ nào đang sống để có thể tranh ngôi vua.
Khi tôi nói với Inphadux rằng Icnôzi giành được quyền lực sau khi đã để đổ rất nhiều máu, ông chiến binh già chỉ nhún vai.
- Vâng, - ông ta đáp - phải thỉnh thoảng có máu đổ mới giữ được dân chúng Cucuan bình yên. Vâng nhiều người đã bị giết, nhưng những người phụ nữ còn sống, và chẳng bao lâu sau sẽ lại xuất hiện các chiến binh mới thay chỗ những người đã chết. Bây giờ thì trong một thời gian đất nước sẽ được thanh bình.
Sau khi Inphadux đi khỏi, sáng hôm ấy, Icnôzi cũng đến thăm chúng tôi một chốc. Trán anh ta có đính viên kim cương chỉ dành cho vua. Nhìn anh ta đang bước tới gần, chúng tôi với sự long trọng của người có quyền lực và được bao quanh bằng cả một đám đông các tuỳ tùng, vô tình tôi chợt nhớ tới anh ta mới chỉ mấy tháng trước đây đã tìm đến chúng tôi, ở Durban để tình nguyện làm người hầu hạ. Và tôi vô tình nghĩ tới sự tráo trở của số phận, và việc nó đã thay đổi một cách thật bất ngờ đối với mỗi người trong chúng ta.
- Xin chào vua, thưa vua! - tôi vừa nói vừa đứng dậy.
- Vâng, Macumazan, thế là cuối cùng tôi được làm vua, và tất cả đều nhờ công của ba ông.
Icnôzi nói rằng mọi việc đều tốt đẹp và anh ta hi vọng sau hai tuần nữa sẽ tổ chức một cuộc vui lớn để ra mắt dân chúng.
Tôi hỏi anh ta định làm gì với Gagula.
- Gagula là con quỷ độc ác của đất nước chúng tôi - anh đáp.- Tôi sẽ giết mụ cùng tất cả những mụ già săn phù thủy khác. Mụ sống lâu đến nỗi không ai còn nhớ đã có thời mụ từng trẻ. Chính mụ đã dạy nghề cho các mụ săn phù thủy khác. Có trời chứng giám, rằng chính mụ đã làm đất nước chúng tôi trở nên độc ác.
- Nhưng mụ lại biết nhiều điều, - tôi nói. - Giết kiến thức bao giờ cũng dễ hơn là thu nhập chúng Icnôzi ạ.
- Quả đúng thế, - anh trầm ngâm đáp. - Chỉ một mình mụ biết bí mật của ba Thần Phù Thủy ở chỗ Con đường vĩ đại đã đi qua. Các vua của chúng tôi được chôn ở đấy, và các Thần Im lặng cũng ngồi canh giữ ở đấy.
- Cả kim cương cũng ở đấy nữa! Anh đừng quên lời hứa của mình. Icnôzi. Anh phải đưa chúng tôi tới các kho báu, thậm chí để làm điều ấy, anh phải tha chết cho Gagula, vì chỉ một mình mụ biết đường tới đó.
- Tôi sẽ không quên, Macumazan, và sẽ suy nghĩ kĩ những lời ông nói.
Sau khi Icnôzi đi khỏi, tôi liền tới cạnh Huđơ và thấy ông ta đang trong cơn mê sảng nguy kịch. Cơn sốt do vết thương gây ra đang phát triển đến cực độ và mỗi lúc tình trạng của ông càng trở nên tồi tệ. Trong vòng bốn năm ngày sau đó bệnh tình của Huđơ hầu như vô vọng. Tôi tin tưởng một cách chắc chắn rằng ông đã chết từ lâu, nếu không được Phulata chăm sóc một cách tận tình như thế. Nghĩa là phụ nữ bao giờ cũng là phụ nữ, không phân biệt ở đâu và màu da gì. Tôi ngạc nhiên quan sát cô gái da đen xinh đẹp này suốt ngày đêm quanh quẩn bên giường người bệnh, làm hết tất cả mọi việc để chăm sóc ông ta như một cô y tá giàu kinh nghiệm. Hai đêm đầu tôi định giúp Phulata, cả Henry cũng thế, chừng nào sức khỏe của ông ta cho phép, nhưng cô ta không thích sự can thiệp của chúng tôi. Cuối cùng cô ta một mực yêu cầu chúng tôi trao toàn quyền chăm sóc Huđơ cho cô ta, viện cớ rằng sự có mặt của chúng tôi gây phần hà cho người bệnh.
Tôi nghĩ về điểm này Phulata đã đúng. Cô ta thức cả ngày lẫn đêm để chăm sóc Huđơ, luôn tay đuổi ruồi muỗi và cho ông ta chỉ uống một loại thuốc, là thứ nước giải nhiệt vắt từ một loại củ giống như hành được đem pha với sữa. Bây giờ tôi vẫn còn nhớ như in cái cảnh mà hết đêm này đến đêm khác tôi đã chứng kiến dưới ánh đèn mờ lúc ấy: Huđơ nằm vật vã trên giường, khuôn mặt gầy xọm, đôi mắt mở to rực sáng và luôn nói mê đủ chuyện. Còn cô gái Cucuan cân đối xinh đẹp thì ngồi cạnh, ngay trên sàn nhà, lưng tựa vào tường. Khuôn mặt mệt mỏi với đôi mắt màu nhung của cô thấm đầy một vẻ thương cảm sâu sắc. Hay có thể đấy không chỉ là thương cảm, mà là một cái gì đó lớn hơn.
Trong suốt hai ngày liền, tin chắc Huđơ sẽ chết, chúng tôi luôn đi lại quanh nhà với tâm trạng vô cùng buồn bã.
Chỉ một mình Phulata là không nghĩ thế, và luôn miệng nó rằng ông ta sẽ sống.
Xung quanh ngôi nhà của Tuala, trong một diện tích có bán kính gần ba trăm mét, là một sự im lặng tuyệt đối. Theo lệnh vua, những người sống ở ngôi nhà phía sau, trừ tôi và Henry đều bị chuyển đi nơi khác để không một tiếng động nào lọt đến tai người bệnh.
Một tối nọ, khi Huđơ ốm đã được năm ngày như thường lệ, trước khi đi ngủ, tôi vào thăm ông ta.
Tôi lặng lẽ bước vào nhà. Ngọn đèn mờ đặt trên bàn giúp tôi nhìn thấy Huđơ đang nằm trên giường không còn vật vã như trước, mà hoàn toàn bất động.
Phải chăng thế là hết? Trái tim tôi đau thắt, và vô tình tôi kêu lên một tiếng như tiếng khóc.
- Xì!... Có ai đó ra hiệu im lặng, tôi nhìn kĩ và thấy một bóng đen mờ mờ ngồi bên gối Huđơ.
Tôi bước lại gần hơn. Thì ra ông ta chưa chết mà đang ngủ say, nắm chặt trong bàn tay nhợt nhạt của mình những ngón tay xinh xắn của Phulata. Giây phút hiểm nghèo nhất đã qua, và bây giờ chắc ông ta sẽ sống! Cứ thế ông ta ngủ liền một mạch mười tám tiếng đồng hồ và tôi chắc bạn đọc sẽ không tin nếu tôi nói rằng trong suốt cả thời gian ấy, cô gái chung thuỷ kia đã ngồi bên Huđơ, không dám làm một cử động nhỏ, không dám rút tay để khỏi làm ông ta tỉnh dậy.
Không ai bao giờ có thể biết được cô mệt mỏi và cả người cô đã tê dại như thế nào, đấy là chưa nói đến việc suốt cả mười tám giờ ấy cô không hề ăn uống một tí gì. Khi Huđơ tỉnh dậy và buông tay cô, thì cô suýt ngất xỉu, tay chân cứng đờ và người ta phải đỡ cô dậy, khiêng đi.
Khi vượt qua khỏi phút giây nguy hiểm, Huđơ bắt đầu hồi phục rất nhanh. Chỉ lúc ấy Henry mới kể cho ông ta nghe việc trong suốt mười tám giờ Phulata ngồi bên gối ông ta, không dám cựa quậy vì sợ làm ông thức giấc. Huđơ, người thủy thủ trung thực, rơm rớm nước mắt, quay nhìn chỗ khác, và ngay lúc ấy liền đi vào ngôi nhà nơi Phulata đang chuẩn bị bữa ăn trưa cho chúng tôi, vì lúc ấy chúng tôi đã quay lại ở chung một nhà.
Ông ta dắt tôi đi để nếu cần thì dịch hộ, nhưng tôi phải nói rằng Phulat nói chung bao giờ cũng hiểu rất chính xác lời Huđơ nói, dù kiến thức ngoại ngữ của ông ta, kể cả tiếng Dulux ở cái trình độ không lấy gì làm khá cho lắm.
- Nhờ ông nói hộ - Huđơ nói, - rằng chính cô ta đã cứu sống tôi, và tôi sẽ không bao giờ quên ơn cô ta.
Tôi dịch xong và thấy Phulata đỏ bừng mặt, mặc dù da cô ta đen.
Bằng một động tác rất nhanh và đẹp làm cho tôi luôn nghĩ tới đường bay của con chim hoang dại, cô ta quay lại, nhìn Huđơ bằng đôi mắt mở to màu đen của mình và khẽ đáp:
- Ông chủ của tôi quên rằng chính ngài đã cứu tôi thoát chết. Vả lại tôi chẳng phải là đầy tớ của ngài hay sao?
Phải nói thêm rằng chắc cô gái trẻ này đã quên là cả tôi và Henry cũng góp phần cứu cô khỏi móng vuốt của Tuala. Nhưng phụ nữ là thế. Tôi nhớ người vợ trẻ của tôi ngày xưa cũng xử sự hệt như vậy. Phải thú thật rằng sau buổi nói chuyện hôm ấy, tôi cảm thấy ít nhiều lo lắng: tôi không thật thích cái nhìn quá âu yếm của Phulata, vì tôi không lạ gì cái tính dễ yêu, si tình của dân thủy thủ nói chung và Huđơ nói riêng
Trong đời, tôi khám phá ra hai điều không có cách nào ngăn nổi. Đó là ngăn đàn ông Đulux không cho đánh nhau, và ngăn thủy thủ không cho yêu.
Mấy ngày sau cuộc nói chuyện giữa Huđơ và Phulata, Icnôzi cho triệu tập một cuộc yết kiến Vĩ đại mà ở Đất nước Cucuan gọi là “inđaba”. Trong cuộc yết kiến này, các “inđuna”, tức là các bậc kì hào quan trọng nhất đã chính thức công nhận Icnôzi là vua.
Nghi lễ ấy chính thức này đã gây nên một ấn tượng mạnh, vì nó được kèm theo một cuộc diễu binh long trọng.
Các chiến binh còn lại của đạo quân Khiên Xám đóng một vai trò đặc biệt trong cuộc diễu binh, và trước toàn quân đội, họ được tuyên dương vì các chiến công oanh liệt và lòng dũng cảm tuyệt vời thể hiện trong trận đánh vĩ đại chống Tuala. Mỗi người trong số họ được vua tặng nhiều súc vật, và tất cả đều được cất nhắc làm các cấp chỉ huy trong đạo quân Khiên Xám mới đang được thành lập.
Có lệnh vua thông báo trong toàn Đất nước Cucuan rằng chừng nào cả ba chúng tôi còn là khách quý ở đây, thì dân chúng phải chào chúng tôi bằng câu chào dành cho vua, và đón tiếp, cư xử với chúng tôi cũng cùng những nghi lễ tương tự. Còn có cả lệnh cho phép chúng tôi quyền quyết định sống chết đối với các thần dân Cucuan. Trước sự có mặt của mọi người Icnôzi một lần nữa nhắc lại các lời hứa của mình, rằng từ nay sẽ không ai bị giết nếu không có tòa án xét xử, và tục săn phù thủy sẽ bị cấm.
Sau phần nghi lễ long trọng, khi chỉ còn lại một mình với Icnôzi trong nhà anh ta, nơi chúng tôi đến thăm, chúng tôi nói rằng muốn biết về các kho báu ở cuối Con đường Vĩ đại, và hỏi anh ta có biết gì về việc này không.
- Thưa các bạn của tôi, - anh ta đáp, - sau đây là những điều tôi mới biết. ƠŒ đấy có ba tượng đá khổng lồ mà chúng tôi gọi là Thần Im lặng. Chính do các thần này mà Tuala định giết Phulata để làm vật tế. Ơ đấy, trong một hang động rất lớn nằm sâu trong núi là nơi các vua của chúng tôi được chôn cất, trong số đó bây giờ có thể thấy cả xác Tuala đang ngồi với những người chết trước hắn. Cũng ở đấy, có một cái giếng rất sâu do những người xưa đào để tìm thứ đá lấp lánh mà các ông nói tới. Khi ở Natan, tôi nghe người ta nói ở Kimbecli (Một thành phố ở Nam Phi, thành lập năm 1872 sau khi tìm thấy các mỏ kim cương ở đấy. ) cũng có những giếng tương tự. Đồng thời, trong Lâu đài Thần chết có một kho hầm bí mật chỉ hai người biết tới là Tuala và Gagula, Tuala đã chết, tôi thì không biết cả kho hầm lẫn những gì giấu trong đó. Ơ nước chúng tôi có truyền thuyết nói rằng, nhiều, rất nhiều năm về trước đã từng có một người da trắng vượt được núi tới đây. Một người đàn bà nào đó đã dẫn ông ta tới kho hầm bí mật và cho ông ta thấy các của cải giấu trong đó. Nhưng trước khi ông ta kịp mang chúng đi thì bà này đã phản lại, và ngay trong ngày hôm ấy, ông ta đã bị đức vua đuổi ra khỏi đất nước, đi vào núi, và từ đó tới nay chưa hề có một người nào tới đấy.
- Có lẽ đúng thế thật, Icnôzi ạ. Chúng ta chẳng đã thấy xác một người da trắng trong núi là gì, tôi nói.
- Vâng, chúng ta đã nhìn thấy ông ta. Còn bây giờ như tôi đã hứa, nếu các ông tìm thấy kho hầm bí mật ấy và trong đấy quả có các viên đá lấp lánh thật thì...
- Viên kim cương trên trán anh đã đủ để nói rằng ở đấy có viên kim cương, tôi ngắt lời anh ta, tay chỉ viên kim cương lớn mà tôi đã gỡ từ trán Tuala.
- Có thể là thế, - anh ta nói. - Nếu ở đấy có những viên đá lấp lánh thì các ông có thể tha hồ lấy mang đi bao nhiêu tùy sức, ấy là nói trong trường hợp quả các ông muốn bỏ tôi mà đi thật.
- Trước hết, chúng ta phải tìm hầm bí mật đã - tôi nói.
- Chỉ có một người duy nhất có thể giúp các ông, đó là Gagula.
- Nếu mụ không muốn thì sao?
- Thì mụ sẽ chết. - Icnôzi đáp, vẻ cương quyết - Chính vì mục đích ấy mà tôi còn để mụ sống. Các ông cứ chờ rồi sẽ thấy. Mụ sẽ phải lựa chọn giữa cái sống và cái chết.
Rồi Icnôzi gọi người hầu, sau dẫn Gagula tới.
Ít phút sau, mụ già kinh tởm bước vào, đi kèm mụ có hai người lính gác luôn bị mụ vừa đi vừa nguyền rủa.
- Hãy để mụ ở lại đây! Icnôzi ra lệnh cho họ.
Hai người kia vừa đi ra khỏi, các đống giẻ rách này (quả mụ giống một đống giẻ rách thật, với hai con mắt rực sáng và độc ác như mắt rắn) liền ngã xuống đất thành một mớ hình thù kì dị.
- Ngươi muốn làm gì với ta, Icnôzi? - mụ kêu ré lên.- Ngươi sẽ không dám động đến ta đâu. Động đến ta, ta sẽ làm ngươi chết ngay tại chỗ. Hãy coi chừng các thần phép của ta!
- Trò phù thủy của ngươi đã không cứu nổi Tuala thì cũng chẳng làm gì được ta, - Icnôzi nói. - Hỡi con sói già kia, hãy lắng nghe ta nói: Ta muốn ngươi chỉ cho ta biết hầm kho bí mật, nơi cất giấu những viên đá long lanh!
- Ha! ha! ha - mụ phù thủy già phá lên cười to. - Không ai biết được điều đó, còn ta thì sẽ chẳng bao giờ chỉ cho ngươi. Những con quỷ da trắng kia sẽ phải tay không rời khỏi đây.
- Ngươi phải nói cho ta biết. Ta sẽ bắt ngươi phải nói.
- Bằng cách nào, thưa vua? Ngươi vĩ đại thật, nhưng liệu sự vĩ đại của ngươi có lôi được điều bí mật khỏi miệng một người đàn bà hay không?
- Khó, nhưng sẽ làm được.
- Làm bằng cách nào, thưa vua?
- Nếu không nói ngươi sẽ phải chết một cái chết từ từ đau đớn.
- Chết? Mụ kêu ré lên sợ hãi và giận dữ. - Ngươi sẽ không dám động đến ta. Ngươi chỉ là một con người. Ngươi không biết ta là ai! Thế ngươi nghĩ ta bao nhiêu tuổi? Ta đã từng biết cha ngươi và cha của cha ngươi. Khi đất nước còn trẻ, ta đã ở đây, khi đất nước già ta sẽ còn ở đây. Ta không thể chết. Ta chỉ có thể bị giết bởi một sự ngẫu nhiên nào đó, nhưng sẽ không ai dám làm điều ấy.
- Thế mà ta sẽ giết ngươi. Hãy nghe đây, Gagula, mụ phù thủy độc ác! Ngươi đã già đến mức không còn muốn sống thêm làm gì. Cái chết là gì đối với một mụ già như ngươi, như một đống giẻ rách, không tóc, không răng, không có gì khác ngoài sự giận dữ và đôi mắt độc ác? Ngươi phải cám ơn ta nếu ta giết ngươi.
- Ngươi là một thằng ngốc! - Mụ già lại kêu ré lên. - Một thằng ngốc đáng nguyền rủa! Ngươi nghĩ rằng cuộc đời chỉ ngọt ngào cho những người đang còn trẻ hay sao? Nếu thế thì ngươi chẳng biết tí gì về trái tim của con người. Đôi khi những người trẻ chờ mong cái chết, vì họ còn biết xúc cảm. Họ yêu và đau khổ, họ buồn khi người yêu của họ đi sang bên thế giới bên kia, nhưng những người già không có các cảm xúc ấy, họ không yêu và - Ha! Ha! Họ cười vui khi thấy người khác chết. Ha! Ha! Họ sung sướng khi thấy sự độc ác tồn tại trên đời này. Cái duy nhất mà họ yêu là sự sống, là mặt trời ấm áp và không khí ngọt ngào. Họ sợ cái lạnh - cái lạnh và bóng tối. Ha, ha, ha!. - Rồi mụ phù thủy già co rúm người lại, cười như hóa điên và lăn tròn trên nền đất.
- Thôi đừng có kêu thé lên một cách độc ác như thế nữa. Nào hãy trả lời ta! - Icnôzi giận dữ nói - ngươi có định chỉ cho ta biết chỗ giấu các viên đá lấp lánh đấy không? Nếu không, ngươi sẽ chết, ngay bây giờ?. - Nói rồi, anh ta vớ chiếc giáo giơ ngay trên đầu mụ.
- Ta sẽ không chỉ cho ngươi chỗ đó, ngươi không dám giết ta đâu, không dám! Ai giết ta, người ấy sẽ bị nguyền rủa suốt đời!
Icnôzi từ từ hạ giáo xuống cho đến khi mũi nhọn của nó đụng và người mụ.
Gagula rú lên kinh sợ, nhảy chồm dậy, rồi lại ngã xuống và bắt đầu bò lên trên đất.
- Vâng, tôi đồng ý chỉ cho ông. Đồng ý! Có điều là hãy cho tôi sống! hãy cho tôi ngồi sưởi dưới mặt trời và có miếng thịt để mút, tôi sẽ chỉ cho ông tất cả.
- Được. Ta đã biết được cách làm cho ngươi tỉnh lại. Ngày mai ngươi sẽ đi tới đó cùng Inphadux và những người anh em da trắng của ta. Nhưng xem chừng chớ định lừa ta, lúc ấy ta lại sẽ bắt ngươi chết một cách chậm chạp đau đớn. Ta đã nói hết.
- Không tôi sẽ không lừa ông, Icnôzi. Bao giờ tôi cũng giữ lời hứa của mình. Ha! Ha! Ha! Ngày xửa ngày xưa có lần, một người đàn bà đã chỉ kho hầm bí mật ấy cho một người da trắng. Và rồi thế nào? Và rồi bất hạnh đã đổ lên đầu ông ta. - Vừa nói những câu này, mắt mụ vừa long lên giận dữ. - Tên của người đàn bà ấy cũng là Gagula, hay có thể đó là tôi?
- Mày nói dối! Tôi quát - Từ bấy đến nay đã mười đời người trôi qua.
- Có thể, có thể như thế lắm. Khi sống quá lâu người ta dễ lú lẫn mọi chuyện. Có thể mẹ của mẹ tôi đã kể cho tôi nghe điều ấy, nhưng tôi biết chắc chắn rằng người đàn bà ấy cũng có tên là Gagula. Hãy nhớ lấy! - Mụ quay sang nói với chúng tôi. ƠŒ chỗ có giấu những đồ chơi long lanh, các ông sẽ thấy một chiếc túi da dê đựng đầy những viên đá. Đó là chiếc túi của người da trắng kia, nhưng ông ta không kịp mang đi theo, vì như tôi nói, tai họa đã đổ xuống đầu ông ta! Có thể mẹ của tôi đã nói với tôi điều ấy... Dọc đường chúng ta sẽ vui vẻ vì được nhìn thấy xác những người đã chết trong trận đánh vừa rồi. Quạ đã móc mắt họ, còn xương sườn họ thì bị thú dữ gặm hết. Ha! Ha! Ha!