Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt

Quyển 9 - Chương 6

Từ đó về sau, Truyền Sơn phát hiện ra quy luật biến thân, thời gian từ giờ Tý tới giờ Dần ở nguyên giới, có ba canh giờ hắn sẽ giữ hình dáng kim cương ma thú nam, giờ Dần vừa qua hắn sẽ lập tức khôi phục như cũ.

Dù hắn đang trong lúc tu luyện, thời gian vừa tới cũng cứ thay đổi không sai, nhưng lại không gây ảnh hưởng tới tu luyện của hắn.

Từ khi tìm ra quy luật này, Truyền Sơn thấy cũng không hại gì nên không bận tâm nữa. Nhưng lúc hắn tu luyện tầng trung, có mấy lần muốn biến hóa ra thể kim cương ma thú mà vẫn không thành.

Canh Nhị nói là tu vi của hắn không bì được với điều kiện thân thể, hiện nay vẫn chưa khai phá đến mức lớn nhất và khống chế sự biến hóa của thân thể mình.

Ừm, Canh Nhị tuy là một kẻ lòng dạ hẹp hòi, nhưng khi cảm thấy mình an toàn thì liền lải nhải. Nhìn mấy lần không nhịn được thì vẫn mở miệng nói chuyện với hắn, chỉ là vẫn không cởi thân hộ giáp hình rùa kia ra.

Truyền Sơn thấy thế cười nhạt. So với nam nhân bình thường, hắn có ưu thế lớn nhất để theo đuổi vợ, đó chính là thời gian.

Lần công thành không thành công này không sao hết, hắn đã lập kế hoạch từng bước tiến tới trong vòng năm trăm năm, nước ấm nấu rùa, không sợ rùa con không rơi vào tay hắn.

Huống hồ trải qua lần trước Canh Nhị nhắc nhở, hắn đã phát hiện một pháp bảo lớn nhất đối phó với con rùa rụt đầu kia.

Không phải ngươi có thể cảm nhận được suy nghĩ của ta ở một mức độ nào đó ư? Không phải thể tinh thần của ngươi từ trước tới nay vẫn có liên hệ với ta sao?

Ca ngày ngày nhớ ngươi, cũng không tin ngươi vẫn không cảm thấy.

Truyền Sơn là người không quyết định thì thôi, một khi đã quyết, lực hành động của hắn rất đáng sợ đấy.

Trước đây hắn luôn trăm phương ngàn kế che giấu, che giấu tình cảm và dục vọng của mình với Canh Nhị, vì sợ Canh Nhị phát hiện, thậm chí không dám nhớ tới y, có đôi khi nhớ ghê quá, hắn cũng luôn dùng ‘tình anh em’ để làm nhạt đi suy nghĩ trong lòng.

Hiện tại hắn quyết định không giấu diếm nữa, không những không giấu, hắn còn muốn để Canh Nhị có thể cảm nhận được tình cảm khác lạ của hắn với y thông qua lời lẽ cử chỉ bình thường của hắn, trong đầu càng ra sức muốn nghĩ thế nào thì nghĩ thế đó. Hoa tiền nguyệt hạ (trước hoa dưới trăng) ngươi em ta anh đó là chút lòng thành, mưa rền gió dữ hoa rơi cúc tàn đó là chuyện thường tình, thi thoảng kim cương ma thú nam cưỡi rùa không biết đang làm gì gọi là tình thú, bảy mươi hai kiểu thuật phòng the nghiên cứu kỹ càng trong đầu, đối tượng nghiên cứu đều là Canh Nhị trẻ tuổi, các mức độ phát dục, gầy béo cao lùn khuyết tật không kiêng dè gì. (đoạn này ảnh đang tưởng tượng trong đầu đó mà)

Canh Nhị bình thường đúng là có thể cảm nhận được tâm tư tình cảm của Truyền Sơn một cách rõ ràng, đó không những liên quan tới song tu tinh thần với đối phương mà nó còn liên quan tới năng lực đọc tâm của y nữa, điều quan trọng nhất là họ La chưa bao giờ đề phòng y.

Chỉ là đạo song tu tinh thần, trừ phi trực tiếp tiếp xúc với thể tinh thần của đối phương, bằng không bên song tu kia rất khó cảm nhận được tâm tư tình cảm của đối phương. Mà Canh Nhị rất nhạy cảm khi tâm tình người khác biến hóa cao độ nên tiếp thu nỗi lòng Truyền Sơn rất hiệu quả, rõ ràng, không chút phòng bị.

Lúc ban đầu, Canh Nhị cảm thấy tâm tư tình cảm của người nọ còn làm y mặt đỏ, còn thấy may vì trước đó chưa phát hiện, có đôi khi người nọ ảo tưởng quá, y còn có thể xách Luyện Long chuy tới thức hải của ai kia giáo huấn hắn một trận.

Thế nhưng một thời gian sau, cảm thụ được nhiều lắm, y dần dần cũng lười đi giáo huấn người kia nữa. Dù sao y có giáo huấn thế nào, gào rú với hắn ra sao, người nọ chưa bao giờ dừng nghĩ tới y.

Biến đổi dần dần lâu dài trở thành thói quen đáng sợ, nhưng chờ Canh Nhị phát hiện mình đối với người kia hình như, hình như đã sinh ra một suy nghĩ kỳ quái thì y đã lọt vào cái hố sâu rộng mà hắn đào cho y rồi…

Đó là một buổi sáng thanh nhàn hiếm có, Truyền Sơn ẩn thân nằm nghiêng trên quái thụ (thụ = cây) thò ra khỏi vách đá dưới sơn cốc, nước suối ngầm trong sơn cốc chảy róc rách xuống men theo mỏm núi đá, tạo nên một cái đầm nước nhỏ trong suốt nhỏ bên dưới quái thụ.

Hắn đang nghĩ tới bạn bè và kẻ thù, còn cả người nhà của hắn nữa. Hắn cần nghĩ vài chuyện phân tán lực chú ý hiện tại, cảnh sắc bên dưới có phần quá kích thích đối với hắn.

Thời gian của người tu luyện rất buồn chán, đồng thời cũng ngắn ngủi. Ngồi thiền một lần thôi cũng mất mấy tháng, thậm chí hơn mười hơn trăm năm, đặc biệt khi hoàn cảnh tu luyện của người đó tốt. Nếu như Hồn cốc không thuộc về Trùng tộc, nếu nơi đây không có nhiều thể tinh thần lòng dạ khó lường như vậy, có lẽ hắn có thể ngồi thiền qua hết hai trăm năm.

Có lẽ bởi vì đặc tính tu luyện của tu giả, hoặc là trí nhớ của hắn mạnh hơn so với trước đây, tuy đã qua gần bốn trăm năm, hắn cũng không mất hay quên ký ức trước đây. Người và chuyện trong quá khứ rõ ràng như vậy, vô luận là người nhà, bạn bè hay kẻ thù, nhắm mắt lại, mặt mũi họ không hề mơ hồ chút nào.

Oán hận sớm đã chẳng phải oán hận đơn giản như thế, dùng cách nói của Canh Nhị, không muốn hóa thành chấp niệm thì nhất định phải giải quyết chúng. Canh Nhị… tên này hình như đã biến thành chấp niệm mới của hắn? Bằng không sao hắn lại làm loại chuyện ngu xuẩn mà chỉ có thiếu niên dưới mười lăm tuổi hoặc đàn ông dục cầu bất mãn mới làm chứ?

Ánh mắt của Truyền Sơn lại rơi xuống dưới tàng cây.

Trong đầm nước nho nhỏ, một thiếu niên lùn mập, mềm mịn đang chơi vui sướng chìm nổi trong đầm nước.

Một con rùa con cởi truồng nghịch nước.

Hai mắt Truyền Sơn xoát tới xoát lui trên người thiếu niên đang nghịch nước như hai cái bàn chải.

A, thấy rồi, hai điểm đỏ mềm mềm kia. A, lại chìm xuống dưới rồi… Nhưng bộ phận mới xuất hiện càng làm hắn tâm can ngứa ngáy.

À, cái mông vênh vểnh kia, toàn thịt là thịt, đánh lên chắc chắn rất sướng. Thật muốn nhéo mạnh cho mấy phát, tốt nhất là để nó… nở hoa, đúng, cứ như vậy, mở hai chân ra, lúc lắc… A a a! Thấy rồi thấy rồi!

Cứng rồi. Hắn biết ngay sẽ thế mà, dù nghĩ tới chuyện khác phân tán tâm tư cũng không được.


Truyền Sơn thở dài, hắn cũng phải hạn chế nghĩ thôi. Dù sao đối với người tu luyện, nguyên tinh là thứ rất quan trọng, dứt khoát không thể tiết. Cho nên mấy chục năm nay hắn đều nhìn nó ‘lên’, lại nhìn nó từ từ mềm xuống. Thực ra cũng không phải là không thể tiết, nhưng có lẽ hắn đã thành chấp niệm thật rồi, chỉ muốn nguyên tinh lần đầu kiểu gì cũng phải bắn trong cơ thể của tiểu vô lại kia. Cho nên mấy chục năm qua hắn cứ cố nhịn như thế.

Những ngày ấy khi nào thì kết thúc? Uổng cho hắn đã thuộc làu nhớ kỹ song tu bổ sung đại pháp gì đó, tùy thời tùy chỗ đều có thể kéo người xác minh.

Ngươi rốt cuộc lúc nào mới có thể lớn cỡ mười bảy, mười tám tuổi? Nhỏ như thế, bảo ta xuống tay dày vò ta cũng ngại. Nhưng nếu ngươi đồng ý, ta đương nhiên cũng không chối từ.

Tiểu vô lại ngươi đang làm gì đó? Tay người sờ đâu vậy? Đó là rửa mông sao? Đây là ngươi đang trắng trợn câu dẫn ta!

À à à, đúng, chà đi chà đi, này này, tắm sao có thể qua loa như thế, ngươi… không được chìm xuống!



Canh Nhị luôn cảm thấy người kia ở ngay gần đó. Nhưng tìm mãi vẫn không thấy đâu.

Đáng tiếc không thể biết chính xác hắn ở đâu, chỉ có thể cảm giác được phương hướng và phạm vi đại khái. Cảm nhận của y nói cho y biết, người nọ ở ngay trong phạm vi năm trăm thước xung quanh y, có lẽ người nọ tu luyện ngay trên đỉnh sơn cốc?

Canh Nhị ngửa đầu nhìn lên trên, chênh chếch trên đầu y có một gốc cây kỳ quái, thân cây trơn tuột không có bao nhiêu cành lá, chỉ có một thân cây làm gốc vươn ra khỏi vách đá. Ồ, liên hệ tinh thần của mình và người kia càng ngày càng mạnh, cũng không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu?

Bỗng nhiên, thân thể Canh Nhị run lên.

Oa oa oa, tên kim cương ma thú nam khốn kiếp kia đang nghĩ cái khỉ gió gì vậy?

Canh Nhị nổi nửa người trên mặt nước, khuôn mặt càng ngày càng đỏ.

Người kia thực sự đang tu luyện sao? Sao lại nghĩ những chuyện linh ta linh tinh thế này? Hắn cũng không sợ tẩu hỏa nhập ma à!

Suy nghĩ mơ hồ truyền vào đầu y.

Một người đàn ông cao lớn ôm ấp một thiếu niên béo mập, dùng sức vuốt ve y, xoa nắn đến nỗi làm thiếu niên rên rỉ không ngớt. Người đàn ông kia còn luôn há mồm gặm cắn thiếu niên, cuối cùng còn mạnh mẽ tách hai chân thiếu niên ra…

“Họ La kia! Ngươi trốn ở đâu? Ngươi đi ra cho ta! Ngươi cái tên khốn kiếp! Ngươi ngươi ngươi… Ngươi đi ra ta liều mạng với ngươi!”

Truyền Sơn nhìn chằm chằm vào nhóc béo phị đang nổi giận trong đầm nước, nén hơi thở, trong đầu vẽ ra một vài hình ảnh cực độ *** dục. Sớm muộn gì, sớm muộn gì ta cũng sẽ biến những ảo tưởng đó thành hiện thực.

Canh Nhị cấp tốc nổi lên mặt nước. Tên kia chắc chắn lại trốn ở gần đó nhìn lén y tắm rồi!

Y phải nuôi y béo lên, xem tên kia còn có dục vọng với y được nữa không.

“Lên đây.”

Canh Nhị ngẩng đầu, nhìn bóng người lộ ra trên cây, tức há mồm mắng: “Ngươi quả nhiên là trốn trên đó! Ngươi còn biết xấu hổ không? Có lão đại nào nhìn em trai tắm như ngươi không?”

Truyền Sơn hít sâu một hơi, dẹp dục hỏa bốc lên xuống, “Ngươi lên đây, ta cho ngươi đánh hết giận.”

“Ngươi nghĩ ta không dám à?” Canh Nhị vung nắm đấm.

“Vậy ngươi lên đây.”

“Lên thì lên, sợ ngươi chắc.” Canh Nhị xác định mình đã dùng hộ giáp bảo hộ mình chặt chẽ rồi bấy giờ mới thả người nhảy lên quái thụ.

Truyền Sơn duỗi tay ra, đón lấy y.

Canh Nhị tựa hồ lại béo ra một chút, khuôn mặt đầy thịt, khuôn mặt tiểu tam yêu nghiệt ban đầu kia hiện tại nhìn kiểu gì cũng thấy vui.

Truyền Sơn đặt Canh Nhị ngồi lên bụng mình, bày ra dáng vẻ ngươi muốn đánh thế nào thì tùy.

Canh Nhị ngồi khoanh chân trên bụng Truyền Sơn, tựa hồ hoàn toàn không phát hiện tư thế này có gì khác lạ, y còn đang nghĩ phải giáo huấn tên này ra sao.


“Hôm nay đừng dùng lôi phù được không? Ta có chuyện nghiêm túc muốn nói với ngươi.”

“Nhưng ta đấm ngươi thì ngươi cũng có đau đâu.”

“Vậy ngươi cắn ta đi?”

Canh Nhị dùng ánh mắt hoài nghi nhìn hắn, “Mỗi lần ta cắn ngươi xong, vẻ mặt ngươi trông rất ghê tởm.”

“Đó là dấu hiệu chứng tỏ ta đau.”

“Đừng tưởng ngươi dùng vẻ mặt nghiêm chỉnh này nhìn ta thì ta sẽ tin ngươi. Hừ hừ hừ, hiện tại ta không đánh lại ngươi, nhưng đó chỉ là tạm thời, chờ sau này ta…” Canh Nhị nhích người, “Đằng sâu mông ta hình như có một cây gậy dựng thẳng?”

“Trái tim vẩn đục đang ảnh hưởng đến ta.” Những lời này của Truyền Sơn cũng không phải bịa, hắn đúng thật có cảm giác ấy.

“… Vô sỉ đừng có mượn cớ.” Canh Nhị lấy ngón tay chọc hắn.

“Ta đã tính thời gian rồi, chúng ta nên đi tìm Tiễn đưa đại tôn thôi.”

Canh Nhị phải nhịn lửa giận trong lòng, lấy tay véo cho mấy phát, nghĩ ra được vài cách trả thù rồi những ngẫm thấy kẻ bị thiệt thòi cuối cùng vẫn là y nên đành phải cảnh cáo một câu, “Ngươi còn nghĩ vớ vẩn nữa thì ngày ngày ta sẽ dùng Luyện Long chuy đập ngươi!”

“Được.”

“Ack… ta làm thật đấy!”

“Ừ.”

Nhìn ánh mắt dịu dàng của Truyền Sơn? Mặt Canh Nhị tự dưng đỏ lên, mông lặng lẽ dịch về phía trước, muốn tận lực tránh khỏi vật thể hình trụ đang ra sức thể hiện sự tồn tại của nó.

“Ta cũng đang muốn nói với ngươi việc này. Vậy ngươi định lúc nào thì đi?”

“Ngày mai đi luôn.”

“Ngày mai? Sao mau thế?”

“Chúng ta phải dành thời gian tìm kiếm Tiễn đưa đại tôn nữa.”

“Cũng đúng. Ta cứ luôn cảm thấy sau này sẽ có chút phiền toái… Ở lâu quá ta cũng không ứng phó được.” Canh Nhị đau đầu, vị kia sao lại để họ dễ dàng đi ra ngoài thế được? Nghĩ kiểu gì cũng không có khả năng.

Truyền Sơn lặng lẽ nắm bàn tay đầy thịt của Canh Nhị, hai mắt nhìn Canh Nhị, dùng giọng nói trầm thấp dịu dàng như nước thủ thỉ: “Sau khi ra ngoài chờ mọi chuyện xong xuôi, ta sẽ mang ngươi tới nhà ta gặp cha mẹ em trai em gái, còn cả ông nội, bà nội và ông ngoại bà ngoại ta nữa.”

“Mười tám món thôn quê nữa.”

“Cái gì?”

Canh Nhị nhắc nhở hắn, “Trước đây ngươi đã đồng ý với ta sẽ mang ta về nhà ngươi ăn mười tám món thôn quê, ta nhớ kỹ lắm! Có lợn rừng, nai rừng, gà rừng, thỏ rừng, vịt cỏ, cá nước ngọt, cua đồng… mười tám món dân dã, mười tám phương pháp chế biến.”

Truyền Sơn cười ha ha, cười híp cả mắt lại, “Được.”

Một con chữ bình thường, thế mà làm người ta nghe ra sự mờ ám và nhu tình vô hạn trong ấy. Canh Nhị nghe thấy chữ ấy mà tâm can rối bời, trái tim run rẩy.

“Bà nội ta làm món ăn rất ngon, bà giỏi làm món xào nhất, đến ngay cả Ngự trù (đầu bếp của vua) của không làm ngon bằng bà.” Truyền Sơn chưa từng gặp hoàng đế, càng chưa được ăn món Ngự trù sao, nhưng hắn không ngại khẳng định bà tay nghề xào nấu của bà nội hắn là giỏi nhất.

Canh Nhị mắt sáng bừng lên. Lúc này, tội ác Truyền Sơn ý *** (YY) y đã bị y quên béng rồi, ấy dà, dù sao cũng chỉ nghĩ thầm thôi, lại không làm gì y thật, Canh Nhị y không phải người lòng dạ hẹp hòi như vậy.

“Mẹ và bà ngoại ta hay làm mì phở, mì sợi, bánh chẻo, bánh màn thầu, bánh bao, món gì cũng biết làm. Bánh ông ngoại ta nướng, ngoài cứng trong mềm, ăn vào là thơm phưng phức. Ông nội ta thích hầm canh xương, mỗi lần ông hầm canh, chó cả thôn đều chạy tới cổng nhà ta vẫy đuôi sủa ầm. Cha ta tuy không biết làm món gì, nhưng ông ấy biết nướng khoai lang, khoai lang nướng xong thơm mềm ngọt bùi lắm.”

Canh Nhị mặt mơ màng.

“Em trai em gái ta rất biết điều, chúng nhất định sẽ thích ngươi.”

“Thật sao?” Canh Nhị có phần xấu hổ.

“Ừ, cả nhà chúng ta đều sẽ thích ngươi, bởi vì ta cũng thích ngươi…”

Nét dịu dàng ẩn trong mắt Truyền Sơn gần như sắp chảy ra, cứ lẳng lặng nhìn Canh Nhị như vậy, nắm chặt tay y, tựa hồ muốn khắc hình bóng y vào trong đôi mắt ấy.

Sắc mặt Canh Nhị có phần lạ, gương mặt dần đỏ hết lên, y từ từ cúi đầu xuống.

Truyền Sơn kéo y, ôm y vào trong lòng hắn. Thân thể Canh Nhị từ từ ngả xuống, Truyền Sơn đang muốn vươn tay ôm y thì Canh Nhị bỗng dưng giẫm lên bụng hắn, trượt xuống dưới.

Truyền Sơn ngồi dậy nhìn phía dưới tàng cây.

Bên đầm nước một nhóc béo phị ngửa đầu nhìn hắn một cái, thoáng cái đã biến mất. Truyền Sơn ngẩng đầu, nhìn bầu trời màu vàng tro một lát, bỗng nhiên cười ha ha.

Cha mẹ ơi, con đã nhận định y rồi, sau này dẫn y về gặp cha mẹ, hai người nhất định sẽ thích y.

HẾT 6.