Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt

Quyển 8 - Chương 5

Canh Nhị há hốc miệng nhìn hắn, vẻ mặt ấy y hệt như thấy kẻ điên vậy.

Truyền Sơn càng nghĩ càng thấy khả thi.

“Khi trả qua thời gian lâu dài và một vài cơ duyên đặc biệt, pháp bảo có thể sinh ra khí linh đúng không? Pháp bảo sinh ra khí linh thường có uy lực mạnh hơn các pháp bảo cùng cấp khác. Có vài Khí tu giả giỏi vì muốn pháp bảo họ luyện ra xuất hiện khí linh, sẽ bắt thử một vài Ma thú có linh thức, thậm chí là cả con người, sau đó dùng phương pháp đặc biệt lấy hồn họ, xóa ký ức của họ dung nhập vào trong pháp bảo, lấy đó để sinh ra khí linh phi tự nhiên.”

Truyền Sơn kích động nói: “Ngươi xem, chúng ta có thể tách cơ thể và linh hồn ta thành hai phần, thân thể dùng để luyện khí, còn linh hồn thì chính là khí linh. Mà trùng hợp là, cơ thể ta đã bị hủy hoại tới mức không thể hợp lại được.”

“Ack, còn chưa đến mức không thể hợp lại, chỉ cần…”

Truyền Sơn ngắt lời Canh Nhị, “Có pháp bảo nào như máu thịt không? Trong bài cuối cùng phần luyện khí ngươi cho ta đã từng nhắc tới suy nghĩ này, ta đã cân nhắc kỹ càng rồi, muốn luyện ra pháp bảo tương tự như máu thịt cũng không phải là chuyện không thể.”

“Thì ra ngươi đã nghĩ tới nó từ lâu…” Canh Nhị ngơ ngác nói.

“Đúng, chỉ là điều kiện không thích hợp, mà ta cũng không có dũng khí lấy bản thân làm thí nghiệm.” Đầu lâu mỉm cười, ánh mắt gần như điên cuồng, “Nhưng ta thấy hiện tại là thời cơ tốt.”

“Ngươi, ngươi vì sao muốn lấy thân thể của chính ngươi để luyện thành pháp bảo?” Canh Nhị khó hiểu, như thế đau đớn lắm đấy. “Pháp bảo và khí linh của người ta đều là tách nhau ra trước rồi kết hợp sau. Ngươi thì ngay từ đầu đã liền, luyện như vậy thì ngươi phải chịu đau đớn cả về thể xác và linh hồn?”

“Bởi vì ta muốn trở nên mạnh hơn.”

Một câu nói vô cùng đơn giản làm Canh Nhị im lặng, qua hồi lâu mới nói: “Ngươi sao có thể khẳng định thân thể của ngươi được luyện chế nhất định sẽ trở nên mạnh? Nói không chừng sẽ bị hủy luôn.”

“Cũng có khả năng ấy. Nhưng tục ngữ đã nói rồi, ‘phú quý hiểm trung cầu’ (cầu phú quý trong hiểm nguy). Cơ hội càng nhiều phiêu lưu càng lớn. Tương tự, phiêu lưu càng lớn, cơ hội sẽ càng nhiều. Nếu ta cứ tu luyện từng bước một, qua bốn trăm năm dựa vào tư chất của ta có thể tu luyện tới mức nào? Phân Thần Kỳ à?”

“Cỡ đó. Nếu ngươi không có công lực ngàn năm của Trách Yểm, muốn luyện tới Phân Thần Kỳ trong thời gian bốn trăm năm là không có khả năng.” Canh Nhị nói thật: “Những đệ tử nội môn của đại môn phái đại gia tộc kia cho dù có cả đống linh đan, dược liệu phụ trợ, có trưởng bối chỉ điểm cho thì qua bốn trăm năm, số người có thể tu tới Phân Thần Kỳ cũng là con số rất ít. Mà những người ít cực ít này không những ý nghĩ cũng phải là thiên tài trong thiên tài, mà tư chất thân thể cũng phải tuyệt hảo mới được.”

“Đúng là nó, tư chất tu luyện.” Truyền Sơn hoàn toàn chìm vào trong tư tưởng của mình, ngay cả ba Ma tu bên ngoài cũng tạm thời bỏ quên.

“Ngươi đã từng nói tư chất tu luyện của ta rất bình thường.”

“Cũng không đến nỗi ấy, tốt xấu gì ngươi cũng đã từng ăn quả xương khô…”

“Đúng vậy, ta đã từng ăn quả xương khô làm tư chất cơ thể ta tiến hành cải biến lần đầu tiên. Tựa như ta ban đầu là một cây cải trắng mọc ở mô đất cằn cỗi thiếu dinh dưỡng, bởi vì một lần ngẫu nhiên, được bón phân tốt một lần nên mọc nhanh như gió.”

Canh Nhị nghe cái thí dụ ấy mà trợn tròn con mắt.

“Hiện tại ta đã trở thành một cây cải trắng ngon nghẻ. Như vậy phải làm cách nào mới có thể làm cây cải trắng ấy trở thành một món ăn có mùi vị ngon nhất đây?”

Đầu lâu ra sức nói: “Lúc này chúng ta cần phải có các loại gia vị, còn có cả đồ nấu kèm nữa!”

Cải trắng mới là đồ nấu kèm chứ nhỉ? Canh Nhị rất muốn chỉ ra sai sót này.

“Đồ nấu kèm tuyệt nhất của cải trắng là gì?”

Canh Nhị cố nghĩ, trong đầu ít nhất cũng xuất hiện hơn mười loại thịt.

“Thịt dê!” Truyền Sơn kích động hô: “Thịt dê là phải nấu với cải trắng, giống như Lục kim tủy thạch và xương của ta ấy!”

Canh Nhị, “…”

“Nhưng mà nếu muốn nấu một món thịt dê cải trắng, còn cần các loại gia vị, chẳng hạn như dầu nành, muối tinh, nước tương, đường trắng, tương đậu, bột tiêu, còn cần cả tư nhiên (cây thì là Ai Cập) nữa. Đương nhiên độ lửa cũng rất quan trọng, đầu bếp giỏi càng quan trọng hơn. Khi những thứ đó đều chuẩn bị đầy đủ rồi, một món thịt dê nấu cải trắng nóng hôi hổi, ngọt và cay, ngon cực kỳ sẽ xuất hiện.”

Canh Nhị mắt sáng rỡ, theo miêu tả của Canh Nhị, nước miếng của y bắt đầu đầm đìa.

“Ngươi thấy ta hiện tại cải trắng đã có, thịt dê cũng có rồi, lửa có Tiểu Lam, đầu bếp có đại sư Khí tu đã từng luyện ra tiên khí là ta, chỉ cần tìm được những gia vị thích hợp khác, chúng ta có thể chế biến đun nấu món đó. Mà người phụ trách cả quá trình là ngươi, ta tin có mặt người, ta sẽ không luyện mình thành đồ bỏ?”

Canh Nhị vô thức gật đầu, đầu y bây giờ toàn là thịt dê nấu cải trắng.

“Vậy thì chúng ta bắt đầu đi, chúng ta cùng cố gắng để ta – cây cải trắng này trở thành cây cải trắng ngon lành nhất trên đời này!”

Canh Nhị đột nhiên ôm đầu lâu, “oạp” một cái cắn xuống.

“… Ngươi hiện tại không chê mùi trên người ta nữa à?” Đầu lâu kia âm trầm nói.

“Phì!” Canh Nhị ngửi phải mùi thối phun nước bọt đầy đầu lâu, chưa nghĩ gì đã đá đầu lâu văng thật xa.

“Bịch!” Tiếng vật thể kiên cố đụng vào vách động.

“… Ngươi cái đồ bất hiếu ───!” Truyền Sơn giận điên.

Bên ngoài, ba Ma tu bvà ba con Ngọc chi Huyết nhục trùng càng đấu càng khí thế ngất trời.

Náo nhiệt bên trong cũng không thua kém với bên ngoài, một đầu lâu há mồm đuổi theo một bé rùa con.

Bé rùa con đáng thương bị đuổi vòng vòng trong hang động bé ti kêu oai oái.

“Kèn kẹt, kèn kẹt.” Đầu lâu mấy lần đều ngoặm phải mai rùa.

“Dừng! Dừng! Không chơi, không chơi nữa.” Tiểu Canh Nhị hươ tay kêu to.

“Vậy ngươi để ta cắn một phát.” Đầu lâu uy hiếp tiểu Canh Nhị.

“Sẽ đau…”

Truyền Sơn đầu hàng, hắn chính là điển hình kiểu người ăn mềm không ăn cứng. Một đứa bé mềm mềm nho nhỏ như thế cắn ngón tay đáng thương nhìn hắn, hắn có thể xuống miệng được sao? Trừ phi hắn là biến thái.

“Con người! Các ngươi thật to gan!”

Có tình hình?

Một đứa nhỏ, một đầu lâu cấp tốc tiến đến bên khe hở bên tảng đá nhìn ra bên ngoài.

Bên ngoài, con sâu xanh to đùng hát vang bài ‘Ta là côn trùng gây hại’ đột nhiên xuất hiện, phẫn nộ rít gào ba con người muốn bắt con cháu của nó.

Ba người Mặc Sĩ Thiên Kiêu thấy con sâu xanh to đùng thì càng hoảng sợ, lấy tu vi đầu kỳ Phân Thần của họ mà lại không phát hiện ra nó xuất hiện thế nào.

“Ba người kia thảm rồi.” Canh Nhị lẩm bẩm nói.

“Ta thấy họ rất lợi hại, họ liên thủ cũng không đấu lại được Thanh chi Huyết trùng vương sao?”

“Đây là tốp thứ hai. Trước khi ngươi tỉnh lại đã có một tốp người vào đây, bọn họ trước sau có năm người, đều là tu vi đầu kỳ Phân Thần, nhưng cuối cùng vẫn bị con sâu xanh to kia đánh bại.”

Ba người Mặc Sĩ Thiên Kiêu tựa hồ không nhận ra Thanh chi Huyết trùng vương, nhưng cũng không biết con sâu này khó đối phó, ba người chưa thương lượng đã tự nhiên liên thủ lại cùng chung tay đối phó con sâu xanh.

Ngay từ đầu, ba người và con sâu xanh còn đánh qua lại được, nào ngờ con sâu kia đánh một hồi đột nhiên ngửa đầu hô to một tiếng: “Các huynh đệ, lên!”

Sáu con sâu xanh hình thể giống nhau như đúc chui ra nhanh chóng từ trong hang động, triển khai thế vây công tiến lùi có độ với ba người kia.

“Ơ? Sao lại có thêm sáu con nữa?” Truyền Sơn kinh ngạc, hắn nhớ kỹ ngoại trừ con sâu xanh đại ca còn sống, sáu con khác đã bị chết rồi.

“Thanh chi Huyết trùng vương đồng thời cũng là thân thể bất tử, chỉ cần chúng còn lại tí ti thôi, dù chỉ là một sợi lông thôi, chúng cũng có thể sống lại lần nữa. Chúng ta muốn luyện chế thân thể ngươi ở đây thì phải né chúng nó, bằng không một khi bị phát hiện, chúng ta cũng không chạy khỏi kết cục bị bắt đâu.”

Bảy con sâu xanh chống lại ba người Mặc Sĩ Thiên Kiêu, tình hình chiến đấu rất nhanh nghiêng về một phía.

Ba người dù sao cũng là lần đầu gặp mặt, lần đầu phối hợp, hơn nữa giữa ba người còn dè chừng lẫn nhau, sự phối hợp đó tự nhiên cũng không thể làm đến mức nhuần nhuyễn. Mà chỉ với chút sơ hở ấy thôi cũng đã bị con sâu to giỏi về chiến đấu kia bắt được cơ hội.

Hai con sâu chia nhau ra cuốn lấy hai người khác, năm con sâu còn lại thì tập trung đối phó với một người trong đó.

Truyền Sơn càng nhìn kỹ càng kinh hãi. Bảy con sâu xanh tựa hồ rất quen thuộc với việc vây đánh Ma tu nhân loại, không những phối hợp ăn ý, hơn nữa chúng còn có thể nuốt ăn được pháp bảo?!

“Thanh chi Huyết trùng vương không phải ăn linh dược sao?”


“Ai bảo thế? Chúng còn thích ăn khoáng thạch chất lượng tốt và các loại bảo vật giàu linh tính. Pháp bảo của con người có lẽ là một trong những món ăn vặt chúng thích nhất.”

“Giỏi, quá là giỏi.”

Chu Lý là người đầu tiên bị vây đánh cũng là người đầu tiên bị mất pháp bảo.

Thấy Chu Lý cũng không phải là đối thủ, Mặc Sĩ Thiên Kiêu đã có ý lùi bước, nhưng thấy hang động này cũng không có lối ra, bắt buộc gã chỉ có thể bay lên trên.

Đột nhiên, Mặc Sĩ Thiên Kiêu hét thảm một tiếng. Một kim mang xuyên cơ thể gã như thoi đưa.

“Kim mang kia là cái gì?” Truyền Sơn vừa tỉnh lại thì đã chú ý tới bóng màu vàng trong màn hướng khí đỏ đen phía trên sơn động, đây cũng là nguyên nhân hắn vẫn không dám bay lên trên.

“Tang hồn. Thiên sinh ma vật do vạn ma tang khí sinh ra.” Canh Nhị trả lời.

“Bảo bối?” Truyền Sơn mẫn cảm hỏi.

“Đối với Ma tu thì đúng là bảo bối, nhưng cũng phải có phúc mới tiêu thụ được.”

Truyền Sơn nghĩ tới quả xương khô cũng là Thiên sinh ma vật, gật đầu thầm hiểu, “Thứ này có gì lợi hại?”

“Vạn ma tang khí mê hoặc tâm trí con người, tang hồn thì thích ăn các loại linh hồn. Chúng nuốt linh hồn càng nhiều, càng dễ thu được linh trí trở thành Thiên sinh ma vật. Nếu có ai có thể bắt được nó trước khi nó thành ma, bất kể là làm thuốc hay luyện khí, đều có hiệu quả ngoài mong đợi. Luyện khí thì có thể chuyên đả thương hồi phách người khác, hơn nữa làm ngươi không thể phát hiện ra được, cực kỳ ghê gớm. Chế thuốc thì có thể bồi đắp chữa trị thần hồn, công hiệu cực tốt.”

Trong lúc hai người nói chuyện, cuộc chiến đã kết thúc.

Mặc Sĩ bất cẩn bị tang hồn tổn thương thần hồn, lập tức mất sức chiến đấu, rơi xuống mặt đất bị bắt giữ.

Chu Lý phát hiện con sâu xanh chỉ vây chứ không giết họ, vì cầu một con đường sống, tự động bỏ chống cự. Con sâu xanh ép Chu Lý há miệng, nhét một viên trứng sâu màu đỏ chỉ cỡ móng tay vào miệng hắn.

Pháp bảo của Lưu Trừng Trừng bị con sâu xanh cắn nuốt hết, muốn chạy trốn lên đỉnh cây hoa đào, lại bị một cành đào quật vào giữa đầm lầy.

Lưu Trừng Trừng đang muốn bay ra khỏi đầm lầy, lại bị con sâu xanh vọt tới vây đánh.

Ngay lúc Lưu Trừng Trừng trôi trên đầm lầy miễn cưỡng chống đỡ thì một con cá đầu tam giác cực to đột nhiên nhảy ra khỏi đầm lầy, cắn một phát đứt chân trái Lưu Trừng Trừng rồi lại nhanh chóng chìm vào đáy đầm.

Tiếng thét chói tai của Lưu Trừng Trừng vang vọng cả hang động. Bảy con sâu xanh to tựa hồ có phần dè chừng với đầm lầy, không đợi Lưu Trừng Trừng rơi vào đầm lấy lần thứ hai, con sâu xanh rất sợ bị cướp mất con mồi rướn người dài một cái, quấn lấy Lưu Trừng Trừng bỏ chạy.

Trong nháy mắt, ba người Mặc Sĩ Thiên Kiêu đã mất pháp bảo thì chớ lại không thể chạy đi đâu đều bị thua thảm hại.

Truyền Sơn thấy ba người đều bị đút một viên trứng sâu màu đỏ, hiếu kỳ hỏi: “Nếu Ngọc chi Huyết nhục trùng là con cháu của Thanh chi Huyết trùng vương, vậy viên trứng sâu kia là thứ gì?”

Canh Nhị thấy trứng sâu màu đỏ, vẻ mặt tựa hồ khá giật mình. “Trứng sâu màu đỏ không phải con cháu của Thanh chi Huyết trùng vương, đó là… một loại sâu khác.”

“Hạ cổ (*)?” Truyền Sơn bỗng nghĩ tới một loại thủ đoạn mà hắn đã được nghe ở trong quân.

(*) cổ là một loại sâu độc làm hại người, cũng có thể cứu người. Những nơi mán mọi thường dùng chúng bỏ vào đồ ăn đồ uống, người nào ăn phải thì rồ dại mê man.

“Ừ, hạ cổ chẳng qua là một nhánh để sai khiến linh thú. Cổ trùng mà ngươi gọi so với những con sâu này…”

Canh Nhị còn chưa nói hết, chỉ thấy trên trán ba người bị ép nuốt viên trứng sâu màu đỏ đều xuất hiện một đường vân kỳ lạ, vừa giống dấu vết lại vừa giống hình xăm.

Hai người thấy đại thanh trùng đã nhét ba người vào ba hang động hình tròn khác nhau, sau đó cùng rời khỏi, không khỏi nhất tề thở phào một hơi.

“Tình huống nơi này còn nguy hiểm hơn ta nghĩ, ngươi muốn ở đây luyện chế thân thể, khó!”

“Chúng bắt ba bạch y nam kia làm gì?”

Hai người đồng thời mở miệng.

Truyền Sơn nhìn về phía Canh Nhị, Canh Nhị nhăn nhó đau khổ nói: “Không biết. Ta cũng không phải biết hết về Huyết Hồn Hải, nhưng nếu viên trứng sâu màu đỏ kia thực sự là con sâu kia hạ, ba người bạch y nam kia… kết cục sẽ rất thảm.”

“Con sâu kia còn ghê gớm hơn cả Thanh chi Huyết trùng vương?”

Canh Nhị ra sức gật đầu, “Ghê gớm hơn nhiều lắm!”

“Tên là gì?”

Canh Nhị không trả lời, chỉ vội la lên: “Chúng ta phải nghĩ cách nhanh chóng rời khỏi đây đã. Suy nghĩ muốn luyện chế thân thể ngươi cũng không phải là không thể được, nhưng ở đây không thích hợp. Trước đó không phải chúng ta không bị bọn sâu kia phát hiện, mà là chúng căn bản không coi chúng ta ra gì. Nhưng nếu ngươi bắt đầu luyện thân thể, thế thì chắc chắn sẽ khiến chúng chú ý.”

“Bắt người còn phải xem thực lực mạnh à?” Lần đầu tiên Truyền Sơn phát hiện bị khinh bỉ cũng có lợi ghê.

“Chúng ta bị đá tới đây, sự tình đã bắt đầu không thể khống chế. Giới chủ Huyết Hồn Hải không phải loại lương thiện đâu, nếu chúng ta sơ sẩy một cái, thực sự rất có khả năng bị nhốt ở đây đấy.”

Truyền Sơn phát hiện Canh Nhị từ khi thấy viên trứng sâu màu đỏ thì trở nên cực kỳ bất an. Viên trứng sâu màu đỏ kia có ghê như thế không? Hay là con sâu hạ trứng ghê gớm?

“Vậy ngươi nói phải làm thế nào mới rời khỏi đây được? Đánh bại gốc hoa đào kia? Ngươi cảm thấy ta mạnh hơn bảy con đại thanh trùng kia sao?”

“Không, đánh bại gốc hoa đào kia ít nhất cũng phải có tu Hợp Thể Kỳ. Ở đây không chỉ có một cửa khẩu, có lẽ chỉ cần làm cây đào bị thương thì coi như qua cửa rồi. Để ngươi vượt qua cửa cây đào này đúng là làm khó dễ ngươi, nhưng cửa đầm lầy này cũng không dễ đi, người thủ vệ cũng không phải để ngồi không.” Canh Nhị nói nhỏ, gấp đến độ xoay vòng quanh.

Truyền Sơn há miệng ngáp một cái thiệt to.

Canh Nhị dừng nói.

Chợt nghe đầu lâu lười biếng nói: “Dù sao cũng không ra được, nếu đã nguy hiểm bị bắt, không bằng bắt đầu từ giờ luôn đi.”

Canh Nhị há miệng, “Ngươi thực sự muốn…”

“Thực sự!”

Có cảnh tượng gì đó xẹt qua đầu Canh Nhị. Canh Nhị quá sợ hãi, đây, đây là La Truyền Sơn?!

Ừm… Làm sao giờ? Tên này chẳng qua mới tiếp xúc với luyện khí đã dám làm bừa như vậy, nếu y không giúp hắn, cảnh tượng cuối cùng y thấy nói không chừng sẽ trở thành hiện thực thực sự.

Canh Nhị gấp, y phải làm sao mới nói được người này đây, nói ngươi có thể luyện ra được tiên khí không phải dựa vào kỹ thuật của ngươi, mà là nhờ máu của ta ư?

Vừa nghĩ tới hậu quả có thể xảy ra… Canh nhị đã lắc đầu như trống bỏi.

Truyền Sơn nhìn Canh Nhị lúc thì đổi sắc mặt, lúc thì lắc đầu mà thầm nhe răng cười. Nhóc con, đừng tưởng ta không biết tiên khí kia là do ngươi giở trò quỷ, dựa vào tiêu chuẩn ta mới tiếp xúc với luyện khí được hai năm, có thể luyện ra được pháp bảo hay không cũng là vấn đề. Tiên khí? Có mà mơ!

Nếu không có nhóc nhà ngươi, ta cũng không dám lớn mật lấy thân thể mình để luyện chế.

Ta liền cược đi! Cược ý nghĩ lần ‘luyện khí’ này, cược nhóc nhà ngươi sẽ không trợn mắt nhìn ta biến mất…

Đây là một lần cược liều.

Canh Nhị thầm hạ quyết tâm. Y quyết định trong lúc người này luyện khí lực, y phải thêm chút nguyên liệu, thêm thời gian, còn về hiệu quả… Còn có thể sữa chữa sau mà, dù sao người đau cũng không phải y.

Tảng đá đen thật lớn bị đẩy ra, một bóng người nho nhỏ len lén dò đầu ra ngoài nhìn hồi lâu, lúc này mới từ hang động giữa không trung trượt xuống mặt đất.

Bé rùa lưng mang mai rùa chân trần chạy tới bên đầm lầy, lấy xương cốt ngâm trong đầm máu dùng một túi lưới nhỏ chụp vớt toàn bộ, lại nhanh chóng chạy về góc cất xương.

Đầm lầy máu và mặt đất bên bờ lại xuất hiện vô số nhuyễn trùng. Phàm là chỗ bé rùa con sờ tới, bọn nhuyễn trùng đều tránh né.

Bé rùa con triệt hồi trận pháp, đem toàn bộ xương ném vào túi lưới, ngó mặt đất, bắt luôn cả bọn nhuyễn trùng vào đầy một túi lưới, xách túi xong liền dán tấm bùa phi hành lên người mình, bay trở lại hang động.

“Kèn kẹt kèn kẹt.” Cự thạch đen chặn hang động lại chặt chàng.

Trong huyệt động, một cái đầu lâu đang dùng tinh thần điều khiển ngọn lửa cắt Lục kim tủy thạch.

Tinh thần điều khiển ngọn lửa cũng không phải chuyện dễ, Truyền Sơn bận liền năm ngay, đến nay mới chỉ thu thập được ba khối khoáng thạch kích cỡ không đồng nhất.


“Tiểu Lam chết tiệt, chả thèm phối hợp chút nào!” Truyền Sơn tức giận mắng.

Canh Nhị đang bận lén thêm nguyên liệu cho xương cốt cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Phương pháp điều khiển của ngươi sai rồi. Đối với thể hỗn độn còn chưa hoàn toàn khai trí, chúng chỉ tuân thủ một nguyên tắc, thắng được yếu thua. Ngươi dỗ nó, dụ nó đều vô ích cả, như vậy sẽ chỉ làm nó hư thêm thôi. Một phương pháp, nó không nghe lời, ngươi liền đánh, cứ đánh cho tới khi nào nó phục mới thôi.”

Được rồi, hắn không nên thấy Canh Nhị nhà hắn mềm mềm mà tưởng y là người thiện lương, yêu quái này nói không chừng mới là giống tàn nhẫn chân chính tuân thủ quy tắc vật cạnh thiên trạch (*), rùa không như tiểu bạch thỏ, nó chính là kẻ đói quá thì có thể ăn được cả thịt người.

(*) vật cạnh thiên trạch: vật cạnh = cạnh tranh sinh tồn giữa các loài sinh vật, thiên trạch = chọn lọc tự nhiên. Đây là thành ngữ chỉ việc sinh vật cạnh tranh với nhau, kẻ có thể thích ứng được mới có thể sống sót. Ban đầu chỉ dùng để quy luật tiến hóa chung, sau thì dùng chủ yếu cho sự phát triển thế giới loài người.

Truyền Sơn đã biết rõ cách không còn khách sáo với ngọn lửa Tiểu Lam nữa, bắt đầu triển khai đại chiến trong biển thức hải.

Thấy đầu lâu lại chuyên tâm tu luyện tinh thần lực, Canh Nhị lặng lẽ móc một túi đồ từ trong ngực ra, vẩy đều lên xương cốt.

Vật thể màu hồng phấn nhìn như bột phấn vừa tiếp xúc với xương cốt đã phát ra tiếng vang ‘ken két’, đống xương đen thui tỏa làn sương khói màu phấn hồng và bong bóng máu.

Cũng may thứ này vẩy lên cũng không cảm thấy được, Canh Nhị thầm thấy may mắn.

Hai ngày, ba ngày… Khi lục kim tủy thạch đã thu thập được một đống cao như một người thì Canh Nhị mở miệng.

“Ý nghĩ luyện thể của ngươi có lẽ không sai, nhưng có vài điểm cần sửa chữa. Chẳng hạn Lục kim tủy thạch ngay từ đầu không thể trộn vào quá nhiều, như vậy ngũ hành thân thể ngươi sẽ mất cân bằng. Hơn nữa toàn bộ xương cốt đều phải luyện cùng nhau, cùng một lò, đầu lâu là phần quan trọng nhất, càng không thể khinh thường.”

“Nhưng bây giờ ta cũng vẫn chưa điều khiển tinh thần lực được thuần thục cho lắm…”

“Cái đó có liên quan gì tới việc ngươi không ở lại được trong đầu lâu sao? Hơn nữa ta còn có thể giúp ngươi nữa.”

Truyền Sơn nghĩ thấy cũng đúng, bắt đầu tách khỏi đầu lâu.

Thoát ly cũng trắc trở như dung hợp vào, mất gần nửa tháng thì Truyền Sơn mới miễn cưỡng đưa hồn mình ra khỏi đầu lâu.

Canh Nhị vừa thấy Truyền Sơn hồn phách rời thân thể, lập tức ôm đầu lâu tới trong đống xương cốt kia.

Lúc này Truyền Sơn mới phát hiện trong đống xương kia có thêm không ít thứ.

“Sao ngươi lại lấy cả bùn trong đầm lầy ra?”

“Bùn? Không biết gì sất! Đây là xá thân hủ thổ (*), một trong những nguyên liệu thuộc tính thổ tốt nhất. Trộn nó vào, không những có thể cân bằng ngũ hành trong cơ thể ngươi, còn có thể làm vững chắc bồi đắp bản nguyên, làm bản nguyên thuần khiết hơn. Hơn nữa thứ này đối với người tu luyện hỗn độn ma công thì tốt hơn cả tức nhưỡng nữa.”

(*) xá thân hủ thổ: xá thân = Phật tổ hi sinh thân thể để tỏ biểu lộ lòng đại từ đại bi, hủ thổ = đất mục.

“Ờ?” Truyền Sơn phát hiện vô luận là trong tri thức luyện khí hay luyện đan thì cũng không hề giới thiệu tới thứ có tên là ‘xá thân hủ thổ’ này. Nhưng nó còn tốt hơn so với tức nhưỡng có thể tự động sinh trưởng trong truyền thuyết, nói thế nào cũng sẽ không phải là thứ quá kém đi.

Canh Nhị có vẻ không muốn nói nhiều lời, chỉ hàm hồ giải thích: “Trên thế giới này không gì là không thể có, không có cuốn sách nào có thể bao quát được toàn bộ tri thức trong thiên hạ, ngươi trước đây không biết, hiện tại đã thấy, dùng tới, sau này chẳng phải sẽ biết sao?”

“Vậy những con sâu này? Còn cả cánh hoa đào kia?”

“Đều là thứ để cân đối ngũ hành. Công dụng của chúng sau này ngươi sẽ từ từ cảm thụ.” Canh Nhị không nhịn được phải đáp, bàn tay nhỏ lôi một thanh thiết chùy (búa sắt) to đùng từ trong lòng ra.

Truyền Sơn bỗng cảm thấy không ổn.

Canh Nhị kéo ngược thanh thiết chùy bự đó, nghiêng đầu ngó đống xương trước mặt.

Y không phải là muốn…

Truyền Sơn do dự một chút, chỉ một chút như thế thôi, Canh Nhị bỗng nhiên giơ thiết chùy lên, nhắm ngay vào đống xương kia đập.

“Dừng… A a a! Đau chết ta rồi!”

Nghe thấy bên tai đột nhiên có tiếng kêu thảm thiết vang lên, bé rùa con lại càng hoảng sợ, động tác tay cũng dừng lại.

Đại thiết chùy dừng lại, kịch liệt đau đớn như xé rách linh hồn cũng lập tức dừng lại, Truyền Sơn hít sâu một hơi, nhanh chóng vọt tới trước mặt y.

Canh Nhị lùi về sau một bước. Người này có lẽ đã quên sau khi hắn thoát khỏi đầu lâu, chỉ còn lại có thể linh hồn, khổ nỗi không biết là hắn đã quên hay không nhớ tới, chẳng thèm biến bộ quần áo nào ra mặc vào, cứ trần truồn như thế đứng trước mặt y.

Độ cao hiện tại của Canh Nhị vừa vặn nhìn thấy thứ kia ở nửa người dưới của đối phương cứ lắc lư trước mặt y, còn lắm lông nữa chứ.

“Ngươi đang làm gì đấy?”

“Giúp ngươi luyện chế thân thể a.” Canh Nhị lại lui về sau một bước.

“Luyện chế thân thể phải đập nát xương ta à?”

“Đương nhiên, không thì làm thế nào dung hợp được với các tài liệu khác?”

Truyền Sơn không nói gì. Ý nghĩ luyện thể của hắn rõ ràng không phải thế này, hắn chỉ dự định lấy Lục kim tủy thạch bọc tầng xương ngoài cùng cho mình, sau đó lại thông qua ngọn lửa nguyên thủy để luyện chế, kết hợp hoàn mỹ hai thứ lại.

“Ngươi chắc chắn không phải đang trả thù ta chứ?”

Canh Nhị kiên định lắc đầu.

“Thịt dê cải trắng tuy ngon, nhưng cây cải trắng ngươi vẫn chỉ là một cây cải trắng bình thường hơi khác thường mà thôi, món ăn nấu ra rồi dù có ngon cũng chỉ là vật phàm.”

Nhìn sắc mặt Truyền Sơn, Canh Nhị kéo cây đại thiết chùy thong thả nói: “Nếu ngươi muốn để thân thể ngươi thực sự hoàn toàn biến chất, vọt một bước có thể trở thành thể chất tu luyện thể hảo hơn cả tuyệt phẩm linh căn thì với suy nghĩ của ngươi vẫn chưa thể đủ. Ngươi đã có gan lấy bản thân làm thành pháp bảo để luyện chế, như vậy tại sao không luyện thành tốt nhất luôn? Không chỉ là xương cốt, còn cả da thịt, thậm chí lông tóc, thần hồn, đều có thể luyện.”

Lúc này, Canh Nhị tựa như một tiểu ác ma dụ người mắc câu.

Truyền Sơn sờ cằm, khuôn mặt thoạt nhìn chính nghĩa hào hùng lóe chút âm ngoan.

“… Bắt đầu đi!”

“Ngươi chắc chứ? Sẽ rất đau rất đau đó, hơn nữa thời gian rất dài rất dài.” Canh Nhị thấy người mắc câu thì tự dưng lại không dám, chủ yếu là nét mặt họ La quá đáng sợ.

Truyền Sơn mỉm cười, khom người nói với Canh Nhị: “Ta là ma, ma thì luôn điên cuồng.”

Canh Nhị lạnh run người, cơn lạnh từ lòng bàn chân tuột lên thẳng đầu. Y làm như vậy rốt cuộc có đúng không? Nhìn từ hành động muốn thay đổi tương lai của y trước đây, tựa hồ… sẽ chỉ làm kết quả càng tồi tệ?

Mà điều càng tồi tệ hơn nữa là, loại phương thức luyện thể ấy một khi bắt đầu sẽ không thể dừng lại.

Canh Nhị lần thứ hai giơ đại thiết chùy lên, Truyền Sơn không ngăn y.

“Ta hỏi lại ngươi một vấn đề cuối cùng. Ngươi xác định đập nát thân thể ta vẫn có thể phục hồi như cũ?”

Canh Nhị gãi đầu suy tư, “Chắc là được, ta đã lâu lắm rồi không làm việc này, trình tự chắc là không lầm đâu.” Nói xong, còn đặc biệt căn dặn một câu: “Ngươi ngàn vạn lần đừng quấy rối ta.”

“…” Truyền Sơn thề, nếu tên đối diện kia thoạt nhìn không phải cỡ năm tuổi, hắn nhất định nhào tới đánh tên nhóc ấy tới mức ngay cả nương y cũng không nhận ra y luôn.

Có lẽ nhìn ra sắc mặt Truyền Sơn không dễ coi, Canh Nhị nhanh chóng bổ sung một câu, “Yên tâm, dù có thất bại vẫn có thể làm lại, nhưng phải mất nhiều thời gian, sẽ không để ngươi chết.”

Truyền Sơn khóc không ra nước mắt, cái gì gọi là “Dù thất bại vẫn có thể làm lại”? Bây giờ hắn hối hận có kịp không?

“Ta có thể vẫn dựa theo suy nghĩ ban đầu của ta không?” Hắn mặc dù có dũng khí mạo hiểm, nhưng vấn đề đối phương thực sự không kiêng nể gì.

“A… nhưng vừa rồi ta đã đập nát khá nhiều.”

Truyền Sơn giần giật khóe môi, vẻ mặt âm trầm, “Vậy ngươi vì sao không thể hỏi ta trước khi đập?”

“… Quên mất.”

Ta thực sự rất muốn đánh y, làm thế nào giờ?

“Đúng rồi, loại phương thức luyện thể này cũng có lợi cho việc tôi rèn tinh thần lực của ngươi đấy.”

“Ờ?” Truyền Sơn nghe vậy cuối cùng cũng thoải mái hơn.

“Chỉ cần ngươi có thể kiên trì, sau này người khác sẽ rất khó mà tổn thương được nguyên thần của ngươi, mỗi lần tâm ma kiếp ngươi cũng sẽ dễ vượt qua hơn. Chỉ là có phần đau.”

“Đau cỡ nào?”

“Ừm… luyện hồn thông thường đều là một loại hình phạt tàn khốc nhất, bởi vì quá tàn nhẫn, quá khó chịu, thậm chí ngay cả Ma tộc chính tông cũng xóa bỏ nó khỏi các hình phạt.”

“… Canh Nhị cười ngây ngô, không thừa nhận bản thân đúng là có chút chột dạ.

Những ngày sau đó, Truyền Sơn chỉ cảm thấy bản thân quá mức thê thảm. Nếu cho hắn cơ hội đổi ý, hắn tình nguyện không quen con rùa tên Canh Nhị kia.

Ai nói chó cắn người là chó không sủa ấy nhở? Lời này quả là chuẩn! Thuộc tính của tiểu đệ Canh Nhị nhà hắn tuy là rùa, nhưng y nói cũng ít đúng không? Hơn nữa rùa con một khi buồn bực hờn dỗi, thường co đầu rụt cổ càng cắn ác hơn, cắn rồi là không chịu buông!

Chỉ cần vừa thấy xương cốt dư lại của hắn, bất kể là nhỏ cỡ nào, hỗn đản tiểu Canh Nhị lập tức lết cây đại thiết chùy tên là Luyện Long Chùy kia xông lên đập loạn một đợt, đập đến nỗi hắn tiêu hồn chẳng khác gì đứt gân nhừ xương.

Hiện tại Truyền Sơn nhìn bé rùa con, nhìn kiểu gì cũng thấy đáng trách, mỗi ngày đều muốn bắt y đánh một trận tơi bời.

“Ngươi đang nghĩ gì đó? Vừa rồi bảo ngươi nhớ nội dung chủ yếu của Tiểu Thiên La Trận ngươi đã nhớ chưa?” Bé rùa con đột nhiên tới gần hắn, đôi mắt trợn to hỏi: “Thiên Quyền Ngọc dùng ở Đại Thiên La Trận hay Tiểu Thiên La Trận?”

Truyền Sơn sửng sốt, nhanh chóng nhớ lại.

“Muộn rồi! Đã bảo trong lúc luyện thần không được thất thần!”

“Ầm!” Luyện Long Chuy vô tình đập lên đầu hắn.

“Canh Nhị chết tiệt, ngươi lại tới! A a a ───!!!!”

Đây là phương thức tu luyện đồng bộ Canh Nhị lấy cái danh hoa mỹ đặt tên, không được lãng phí thời gian.

Truyền Sơn đáng thương ngày ngày phân nửa thời gian ngoại trừ phải thừa nhận thống khổ rèn luyện thân thể, còn nửa thời gian thì tiếp thu các loại dằn vặt về tinh thần. Bé rùa con mỗi ngày đều kéo đại thiết chùy buộc hắn thành thạo ghi nhớ các loại tri thức căn bản trên phương diện tu luyện, đừng nói lười biếng, chỉ cần hơi thất thần thôi, cây đại thiết chùy tên Luyện Long kia sẽ đập mạnh vào hắn. Nên nhớ hiện tại hắn chính là thể tinh thần, bị đập cái thôi là có thể làm hắn sống lại lần nữa.

Hỗn đản Canh Nhị, ngươi nhớ đó cho ta, hôm nay ngươi đập ta bao nhiêu lần, tương lai ta nhất định phải trả gấp trăm ngàn lần! Ngươi có giỏi thì đừng rơi vào tay ca!

Bé rùa hưng phấn nhễ nhại mồ hôi. Đây vẫn chỉ là huấn luyện trí nhớ, sau này rèn luyện tinh thần lực sẽ càng cần dùng sức hơn, y có thể dùng Luyện Long Chuy muốn đập thế nào thì đập thế đó. Ai bảo trước đây ngươi bắt nạt ta, oa ha ha!

“Sung sướng’ luyện thể lại một lần, thời gian luyện thần cứ thấm thoát như thoi đưa.

Hai người lén lút chơi trốn tìm trong sơn động với các đại thanh trùng, Ma tu tới đây qua cửa cứ hết tốp này tới tốp khác. Có người lao ra cửa khẩu rời khỏi sơn động, cũng có người bị đại thanh trùng bắt vào hang động, trong đó còn có hai người thà chết không theo, bị đại thanh trùng bắt mất hồn phách.

Mỗi khi đại thanh trùng hoặc các Ma tu xuất hiện, Canh Nhị và Truyền Sơn liền trốn ở trong hang động dùng bùa chú niêm phong hết tầng này tới tầng khác vờ như mình không tồn tại.