Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt

Quyển 6 - Chương 10

Tiễn tộc, kể cả những ma tu tới tranh đoạt mồi lửa đều cho rằng tên xui xẻo đột nhiên xuất hiện kia chết là cái chắc.

Thậm chí còn có người trong Tiễn tộc tranh thủ đánh giá: “Từ trước tới giờ chưa thấy người từ ngoài tới nào ngu xuẩn như thế, lại đi nhảy luôn vào hố lửa để cướp ngọn lửa, đây không phải muốn chết sao?”

“Không phải tộc trưởng đẩy hắn xuống sao?” Người Tiễn tộc đứng bên trái nói.

“Ta nghi hắn tới tự sát, ngươi không thấy đằng sau hắn có một nữ tộc Sừng Xà sao?” Người Tiễn tộc đứng bên phải hắn đáp.

“À!” Người Tiễn tộc phát biểu cảm nghĩ lúc đầu đã hiểu, “Ta đã nói mà, người từ ngoài tới dù có ngu cũng không điên đến nỗi nhảy thẳng vào hố lửa!”

“Tộc Sừng Xà thật đáng sợ, may mà họ không có hứng thú với Tiễn tộc chúng ta.” Người Tiễn tộc đứng bên cạnh xen ngang.

“Đúng vậy đúng vậy, nếu nói thế, người từ ngoài đến cũng thật đáng thương. Tộc Sừng Xà hình như cực thích người từ ngoài tới.”

“Nhưng tộc trưởng nói là ổng đẩy…” Ý kiến của Tiễn tộc bên trái bị mọi người quên lãng.

So với ý kiến của Tiễn tộc, những Ma tu đều nhất trí, đều thấy Ma tu rơi vào hố lửa này vừa đáng thương vừa bi thảm mà lại cũng rất buồn cười.

Nhưng họ đều hiểu, bị tộc Sừng Xà quấn lấy, thực sự rất đáng sợ. May là ánh mắt của tộc Sừng Xà rất kỳ lạ, hơn nữa nếu ngươi không chủ động trêu chọc họ thì bình thường cũng không sao hết.

Đoạn nhạc đệm kết thúc, mỹ nữ tộc Sừng Xà thương tâm quá đỗi cuối cùng cũng nhớ ra mình còn một khách hàng, vội vã chạy đi tìm hắn. Đám người trông ngọn lửa thì vẫn đứng ở đó.

Ma tu trốn trên vách nham cho rằng mình là kẻ săn cuối cùng, ở bên dưới liều mạng với Tiễn tộc cũng không phải là đánh nhau vô ích, họ đều là người có kinh nghiệm nhất định để bắt ngọn lửa, theo họ, ai tiếp xúc với ngọn lửa trước thì người ấy liền thắng. Bởi vì chỉ cần bắt ngọn lửa vào trong người, người khác liền khó mà đạt được.

Những Ma tu sống chết mặc bây này phần lớn đều không có kinh nghiệm bắt ngọn lửa vào trong cơ thể, bình thường họ đều dùng pháp bảo hút lấy ngọn lửa để sử dụng cho mình. Đây cũng là nguyên nhân họ không dám xuống tay trước.

Mà trận tranh đoạt này chính là so sánh giữa can đảm và tốc độ. Ai tiếp xúc với ngọn lửa trước, ai dám thu mồi lửa vào cơ thể trước thì trận chiến tranh đoạt ngọn lửa này, về cơ bản có thể kết thúc.

Ngọn lửa bị người thu vào tuy có thể đạt được thông qua luyện hóa thân thể nguyên chủ, nhưng với loại tình huống này đạt được ngọn lửa, phẩm cấp của ngọn lửa cũng sẽ bị giảm sút đáng kể. Nếu như gặp phải ma tu tính tình kiên định, thích tự bảo, cùng kẻ địch chơi trò ‘đồng quy vô tận’ (cả địch và ta đều chết), đừng nói đạt được ngọn lửa, giữ được mạng hay không cũng là vấn đề.

Cho nên các Ma tu tới tranh đoạt ngọn lửa đại khái đã chia làm hai đội, một đội muốn tiên hạ thủ vi cường (ra tay trước được trước), một đội thì chờ đợi cơ hội ra tay tốt nhất. Trong đó, người tới xem cũng không phải không có, nhưng rất là hiếm hoi.

Lúc Truyền Sơn bị ngọn lửa màu lam sẫm nuốt trọn, cũng cho rằng mình chết chắc rồi.

Thậm chí hắn còn tưởng chừng như mình đã ngửi thấy mùi da khét khi bị thiêu cháy. Nhưng nỗi đau đớn ban đầu còn chưa tới nỗi không thể chịu đựng được, trong lúc ý thức vẫn còn tỉnh táo, hắn thấy xung quanh thân thể mình đã hình thành một vòng sáng, chắn ánh lửa xanh sẫm ở bên ngoài.

Một đống lửa xanh sẫm cháy bập bùng xuất hiện ở dưới chân, đây là ngọn lửa nguyên thủy sao?

Truyền Sơn cảm thấy thân thể mình đã dừng lại một chút, tựa hồ như bị cái gì đó ngăn trở xu thế rơi xuống.

“Ta đã hiểu.” Canh Nhị đột nhiên nói.

“Ngươi hiểu cái gì?” Truyền Sơn nhịn không được hỏi y.

“Ta đã hiểu nhiệm vụ này rõ ràng không thể hoàn thành vì sao lại có thể trở thành một nhiệm vụ rồi. Đây không phải ngọn lửa nguyên thủy chân chính, đây là ngọn lửa địa tâm do lực lượng của ngọn lửa nguyên thủy kích phát ra. Nhiệm vụ của những ma tu này chắc là bắt nó.”

“… Ý ngươi là ta ngay cả chết cũng không đáng?”

Canh Nhị im bặt, một lát sau mới nhỏ giọng nói: “Không đâu, ngọn lửa nguyên thủy chắc là ngay bên dưới, ta có thể cảm giác được lực lượng của nó.”

“À, nói thế nghĩa là ngươi thấy ta chết rất đáng giá?” Ai kia thấy mình rất xui xẻo, rất oan uổng cực kỳ muốn lấy con rùa kia mài răng.

“… La Truyền Sơn, ngươi ngang ngược không nói lý.”

“Ta đâu có ngang ngược không nói lý? Dừng! Ta không muốn nói đi nói lại với ngươi chuyện này, muội ta cãi nhau cũng như thế này thôi. Bây giờ ta hỏi ngươi, ta nên làm thế nào?”

“Hiện tại ngươi có hai lựa chọn.” Canh Nhị nói, giọng cực kỳ nghiêm túc.

“Nói.”

“Uy lực của ngọn lửa nguyên thủy không phải ngươi của hiện tại có thể chống lại được, nó không những ảnh hưởng tới thân thể mà còn ảnh hưởng tới thần thức. Nếu như rơi xuống thêm chút nữa, ngươi sẽ không thể chịu đựng được, cho dù có hộ giáp hộ thân, nhưng bởi vì tu vi ngươi vốn thấp, hộ giáp không thể phát huy được tác dụng lớn nhất, dù ngươi không bị đốt thành hư vô thì cũng sẽ đau đớn bởi không thể chịu đựng nổi linh hồn bị thiêu đốt, mà dẫn đến thần thức tiêu tán.

“Thần thức tiêu tán thì ta sẽ chết à?”

“Đúng, cho nên hiện tại ngươi có thể chọn lựa: là để ta ném ngươi ra ngoài, ta xuống dưới bắt ngọn lửa; hay ngươi xuống dưới với ta, mạo hiểm cửu tử nhất sinh để ngươi bắt ngọn lửa.”

“Nếu như ta dự đoán được ngọn lửa nguyên thủy, có phải chỉ có bản thân ta mới bắt được nó.” Cũng may Truyền Sơn không bị lửa thiêu đến hồ đồ.

“Đúng. Tuy ta có thể bắt nó trước, sau này để ngươi từ từ thu phục nó, nhưng bởi vì ngươi không phải người đầu tiên thu phục nó, cho dù có mệnh lệnh của ta, nó cũng sẽ không phục ngươi, hơn nữa ngọn lửa đã bị thu phục một lần rồi thì cũng sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển của nó. Ban đầu, người bắt nó tới đây cũng mang nó tới vào lúc nó đang ngủ chứ cũng không thu phục nó thật sự.”

“Thu phục… nó có trí tuệ? Nó sống à?”

“Ừm, ngươi có thể tưởng tượng nó có sinh mệnh na ná như quả xương khô ngươi đã từng ăn ấy.”

“Không có ý thức chủ thể, nhưng có phản ứng bản năng?” Truyền Sơn nhét bao nhiêu tri thức tu luyện căn bản như vậy cũng không phải nhét không.

“Đúng.”

Đây là một bước ngoặt rất quan trọng, Truyền Sơn luôn cảm thấy lần chọn lựa này sẽ quyết định tới độ thuận lợi của con đường tu luyện trong tương lai.

“Canh Nhị, nói thật, ta sợ chết, cũng không muốn chết. Lý trí bảo ta rời khỏi, nhưng tâm lý lại bảo ta không được làm kẻ nhu nhược. Ta cũng không biết chọn lựa thế nào.” Truyền Sơn nói thật.

“Ừa, nhưng bây giờ có một vấn đề…” Canh Nhị ngại ngùng, nói.

“Vấn đề gì?”

“Thực ra, nếu có thể chọn lựa, ta cũng không muốn bắt ngọn lửa ấy, bởi vì sẽ đắc tội… Oa ───!”

“Ai?!” Truyền Sơn cũng gào thét, chết tiệt, là ai đạp hắn một phát ở đằng sau đấy? Ở đây sao lại còn có người khác nữa?

Một phát đạp này làm Truyền Sơn xuyên qua ngọn lửa, rơi thẳng xuống tít chỗ tâm trái đất.

“Canh Nhị!”

“Một đã được chọn! Dù sao ngươi cũng đã rơi xuống rồi, hiện tại ta ném ngươi ra, ngươi chắc chắn phải chết. Nói chung bây giờ ngươi không bắt nó cũng không được!” Canh Nhị không dám mang Truyền Sơn trở lại mặt đất, y sợ cái thằng đạp họ lại nghĩ ra cách gì âm hiểm hơn nữa.

Truyền Sơn không nói gì với Canh Nhị nữa, hiện tại hắn cần vận hành toàn bộ công lực để chống lại nhiệt độ cực cao. Cảm giác khó thở, đau đớn không tả nổi, và cả cảnh sắc ly kỳ đã cướp đi tất cả sự chú ý của hắn.

Hắn cảm thấy mình rơi xuống rất lâu rồi, thấy rõ cả tầng nham thạch, tầng kim loại, xuyên qua tầng nham thạch nóng chảy, còn thấy được cả vô số tinh thạch cực kỳ mỹ lệ chói mắt, thế nhưng rơi xuống đó rồi mà vẫn chưa dừng, mãi đến khi hắn thấy một mảng đỏ sẫm, giống như nội tạng đang phần phật. Bởi vì hang có hình trụ, khiến hắn không thể thấy rõ toàn cảnh vật thể đỏ sẫm đấy, chỉ vô thức cảm thấy thứ đang phần phật kia chắc là một sinh vật sống.

Mà trên vật thể màu đỏ sẫm có nhịp điệu tiết tấu kia, có một khối tinh thể trong suốt trôi nổi, giữa tinh thể khảm một bảo thạch màu xanh sẫm có hình như giọt nước mắt, lấp lánh ánh sáng lạ kỳ.

“Hiện ngươi cái ngươi nhìn thấy chính là tâm của thế giới này.” Canh Nhị giải thích trong đầu hắn.

“Giọt nước mắt dạng bảo thạch kia chính là ngọn lửa?” Truyền Sơn cố sức hỏi. Vì sao hắn lại cảm thấy ngọn lửa này tựa hồ không có thiện ý với ‘trái tim’ đang hoạt động như có sự sống ở phía dưới? Mà tinh thể bao vây nó kia chính là để không cho nó tiếp xúc trực tiếp với ‘trái tim’?

Bên trong ngọn lửa dường như có cái gì đó đang cuộn trào, thi thoảng lại lóe lên một tia sáng đỏ, làm cho tinh thể càng thêm hoàn mỹ trong suốt… làm tất cả mọi thứ xung quanh trở nên mộng ảo, mỹ lệ. Truyền Sơn nhìn mà hoa mắt mơ màng, thậm chí ngay cả đau đớn như bị nướng cũng có thể tạm thời nhịn được.

“Thùng thùng! Thùng thùng!”

Truyền Sơn tựa hồ nghe thấy có ai đó đang gọi hắn, làm hắn bất giác vươn tay ra….

“Ngươi không biết bắt, để ta giúp ngươi.”

Truyền Sơn còn chưa nói được chữ ‘chờ’ ra khỏi miệng, phần ngực hộ giáp đã nhanh chóng phát ra một tia sáng màu tím đen, tinh thạch vỡ tan, ngọn lửa xuất hiện, ánh sáng không đợi ngọn lửa chạy trốn, lập tức bao vây lấy ngọn lửa nhanh chóng thu về trong cơ thể Truyền Sơn.

“A a a ───!” Canh Nhị! Ta hận ngươi! Người nửa xương khô đáng thương kêu gào thảm thiết, có ngọn lửa đang phừng phực trong bụng hắn, thoáng cái, tất cả người đều biến thành một quả cầu lửa.

“A… đúng là không dễ bắt.”

Trước khi ý thức bị bao trùm bởi nỗi đau do ngọn lửa gây ra, dường như Truyền Sơn đã nghe thấy Canh Nhị kinh hoảng hô lên một câu như vậy.

“Cái kia… Bây giờ ta giúp ngươi bắt ngọn lửa vào trong người người, ngươi cần phải chịu đựng, không được chết đó.” Canh Nhị vẫn đang thầm thì cái gì đó với hắn, nhưng hắn đã không còn nghe rõ nữa.

Loại đau đớn này quả thực hơn hẳn những loại đau khổ trước kia, đến ngay cả nỗi đau bị quả xương khô dằn vặt như xé rách linh hồn cũng không thể bằng được.

Trong mông lung, hắn cảm thấy da, lông, tóc, cơ quan, nội tạng, kể cả xương cốt, tất cả đều bị thiêu đốt.

Hắn hối hận rồi, hắn muốn đi ra ngoài, hắn không cần ngọn lửa, hắn tin bản thân mình không cần ngọn lửa cũng có thể trở nên mạnh hơn, cùng lắm thì không đi con đường luyện khí này nữa, vừa vặn hắn cũng thấy hứng thú với con đường Kiếm Tu. Nam nhân mà, so với làm ra thứ gì đó, hắn càng thích lấy vũ khí để công kích hơn.

Đốt đi đốt đi, dường như hắn cảm thấy thức hải tối tăm của hắn cũng bị biến thành biển lửa, dòng suối máu kia cũng bắt đầu sôi trào…

“Truyền Sơn, ta đang nói với ngươi đây, ngươi phải dựa theo lời ta nói để thu phục ngọn lửa nguyên thủy này, dung nạp nó một cách an toàn vào cơ thể ngươi. Họ La kia? La Truyền Sơn!”

Canh Nhị phát hiện y gọi kiểu gì Truyền Sơn cũng không phản ứng thì luống cuống.

Xong rồi xong rồi, người này không phải cứ thế tiêu tán thần thần thức chứ?

Tuy rằng y có chút tư tâm, không dám tự bắt ngọn lửa này, thế nhưng y cũng thực sự không có ý hại họ La.


“Truyền Sơn? Ngươi tỉnh tỉnh! Ngươi không thể mất đi ý thức vào lúc này, mau tỉnh lại đi!”

Hu hu, y làm chuyện xấu rồi. Lúc nãy trước khi rơi xuống hoàn toàn, y không nên do dự, dù đắc tội sư huynh cũng tốt hơn là nhìn thấy người này chết?

Hay rồi, bây giờ kết quả của việc y do dự chính là làm họ La bị mất sạch ý thức. Mà nếu họ La không chủ động thu phục ngọn lửa, y dùng hộ giáp bảo vệ thân thể hắn cũng không có nhiều tác dụng lắm, ngọn lửa ấy rất nhanh sẽ luyện hóa hết toàn bộ thân thể hắn, từ trong ra ngoài, thậm chí cả linh hồn hắn. Mà khổ nỗi y lại là người nhét ngọn lửa vào trong cơ thể người này…

Làm sao giờ? Lẽ nào người này thực sự không thoát được cái chết?

Sớm biết như vậy, còn không bằng để hắn chết ở dưới lưỡi đao, ít nhất còn thoải mái chút. Canh Nhị vạn phần tự trách, luôn cảm thấy bản thân mình lại hại người, người này, người này còn là đồng bạn y gần đồng ý rồi chứ.

Hu hu hu! Đáng nhẽ y nên nghĩ tới, tu vi chân chính của người này chỉ có Luyện Khí Kỳ, thu phục ngọn lửa nguyên thủy đối với hắn căn bản là nhiệm vụ không thể hoàn thành được. Y, y lại hại người rồi… Hu hu!

Lẽ nào cứ như thế nhìn hắn hóa thành hư vô sao?

Không! Không thể được! Nhất định có cách gì có thể giúp hắn, nghĩ kỹ lại đi, đừng có hoảng, hãy nghĩ kỹ lại đi…

Canh Nhị vẽ lên bắp đùi mình như bị thần kinh, từng biện pháp hiện lên trong đầu y.

Có rồi! Canh Nhị nhảy dựng lên.

Sao mà ta lại ngu như thế, đến giờ mới nhớ ra cách này! Canh Nhị đấm vào đầu một phát, chạy thẳng tới bộ xương khô trong suối máu.

“Phụp phụp!”

Canh Nhị nhảy vào suối máu, ôm chặt lấy bộ xương khô màu máu không có ý thức phản ứng, rồi lại đưa thần thức của y hòa vào thần thức của Truyền Sơn không hề do dự, dự định thức tỉnh hắn từ bên trong.

Đây là một cảm giác rất kỳ diệu.

Trong mông lung, Truyền Sơn cảm thấy có thứ gì đó đang hòa vào mình, đau đớn bị lửa thiêu dần xa, một loại cảm giác thoải mái không thể dùng ngôn ngữ để tả làm hắn suýt thì rên rỉ thành tiếng.

“Truyền Sơn? Truyền Sơn…”

“… Canh Nhị?”

“Là ta, ngươi cảm giác được ta rồi chứ?”

“Ừ…” Truyền Sơn say sưa trong niềm vui giao hòa linh hồn, vừa rồi thống khổ bao nhiêu thì lúc này tiêu hồn bấy nhiêu.

“Tình cảnh hiện tại của ngươi rất nguy hiểm, ngươi phải tập trung tinh lực nghe ta bảo.”

“Xuỵt… Đừng nói gì cả, như vậy cũng rất tốt, dường như ta đã thấy hình dạng của ngươi khi còn bé rồi…” Truyền Sơn mặt mày rạng người.

Canh Nhị thầm nghĩ, ta sẽ làm ngươi quên đi.

Truyền Sơn phát ra tiếng cười, “Nhị xấu xa, ngươi bây giờ nghĩ gì ta cũng biết hết.”

“Vậy ngươi nghe thử xem chuyện bây giờ ta muốn ngươi làm nhất là gì!” Canh Nhị giận.

“Không cần.” Truyền Sơn biết được cách thu phục ngọn lửa trực tiếp từ trong tâm tư của Canh Nhị sẽ gặp phải nỗi đau đớn thế nào, từ chối thẳng thừng. Hắn không muốn chịu đau đớn thế nữa, như bây giờ thoải mái biết bao. Ô, hắn muốn tiếp tục nhìn lén hình dạng Canh Nhị khi còn bé…

“Ngươi sắp chết…!”

“Chết thì chết đi.”

“Chết rồi ngươi sẽ không thể giúp người nhà ngươi báo thù, cũng không thể thực hiện lời hứa với Dương lão và Bạch Đồng, càng…”

“Càng không thể gặp lại ngươi, còn có thể cảm nhận ngươi như vậy đúng không?”

“Ack, không phải, ý ta là…”

“Được rồi, ta đi thu phục mồi lửa, nhưng ta muốn ngươi phải đồng ý với ta một việc.”

Canh Nhị đã từ trong thần thức người này biết luôn điều kiện của hắn, lập tức mặt mày nhăn nhó.

“Ta thích loại cảm giác này, Nhị ngoan, ngươi đồng ý sau này thường giao hòa thần thức với ta thế này thì lão đại ngươi làm gì cũng được hết.”

Canh Nhị xấu hổ giơ ngón tay.

Truyền Sơn cảm nhận được suy nghĩ của y, trái tim đột nhiên bất ổn, thật là lạ, hiện tại hắn lại còn có thể cảm nhận được nhịp đập trái tim nữa.

“Không thể nào? Đây là một loại song tu sao?”

“Ừ.” Canh Nhị nhỏ giọng đáp, vừa rồi nguy cấp cũng không nghĩ nhiều, bây giờ tỉnh táo lại mới phát hiện mình làm chuyện hoang đường biết bao.

“Hai nam nhân cũng có thể song tu à?”

Đó không phải vấn đề quan trọng được không? Canh Nhị không biết nên giải thích thế nào, chỉ có thể đẩy hắn: “Nhanh lên chút đi! Thân thể của ngươi sắp không thể chống đỡ được nữa rồi! Trở lại nhanh chóng vận hành ma công hỗn độn ta đã dạy ngươi đi.”

Truyền Sơn còn muốn tiếp tục hưởng thụ niềm vui sướng ấy, nhưng hắn cũng không muốn thân thể của hắn thực sự hóa thành hư vô, không đợi Canh nhị giục lần nữa, lập tức cắn răng tiếp nhận thân thể của chính hắn do Canh Nhị dẫn đường.

“Au! Nương của ta a!” Đau quá chừng!

Vừa quay lại hiện thực, Truyền Sơn đã bị bao phủ bởi nỗi đau đớn khắp cả người, không thể quên được, giống như dời núi lấp biển.

“Mau! Vận hành ma công đi.”

Truyền Sơn phát huy năng lực ý chí lớn nhất của bản thân để chống chọi với thống khổ để vận chuyển ma công.

“Ta nghĩ sau này chắc chắn ta có thể chịu được đau đớn…”

“Đừng lãng phí tinh lực của ngươi để nói!” Canh Nhị lớn gan quở trách hắn.

“Ngọn lửa nguyên thủy cũng là một mạch của hỗn độn, ma công của ngươi không bài bác nó, khiến nó cảm thấy ngươi là người một nhà, thu phục nó sẽ dễ dàng hơn.”

Nói thì dễ! Ngươi thử mà xem đi! Truyền Sơn thầm gào rú. Lúc này hắn còn không biết thống khổ này là ai kia có tư tâm chủ động mang tới cho hắn, đến một ngày hắn biết được chân tướng….

“Cố gắng lên! Nếu ngươi có thể thu phục ngọn lửa nguyên thủy này, trong quá trình thu phục, thân thể ngươi sẽ được ngọn lửa rèn luyện sơ bộ, nếu rèn luyện thành công, sau này cho dù gặp phải tu giả Kết Đan Kỳ cũng không cần lo họ có thể phá nát cơ thể ngươi. Chúc mừng ngươi, cố gắng chịu đựng đi, ngươi có thể nhận được cơ thể ‘kim cương bất hoại’ đấy.” Canh Nhị giả tạo, ra sức bốc phét các điểm tốt của việc thu phục ngọn lửa.

Truyền Sơn… đã bị ngọn lửa nguyên thủy tôi rèn cho ‘tiêu hồn phệ cốt’, chết đi sống lại, chẳng phản ứng được mà cũng không thể nhắn nhủ Canh Nhị.

“Ta tạm thời sẽ không rời khỏi thần thức của ngươi.”

Truyền Sơn cảm thấy cuối cùng mình cũng nhận được đôi chút thoải mái.

“Nói cách khác… dù đau đớn tới đâu, ngươi cũng sẽ không ngất. Này, ngươi làm sao thế? Khí tức sao tự dưng bất ổn vậy? Ngươi phải chống đỡ a, tranh thủ trở thành tu giả đầu tiên thu phục ngọn lửa nguyên thủy chứ!”

Truyền Sơn bị dằn vặt đến ‘dục tiên dục tử’ rất muốn hỏi cái tên hâm đơ này, trước đây có phải đã từng có tu giả thu phục ngọn lửa nguyên thủy rồi không? Những người thu phục ngọn lửa nguyên thủy như vậy đều là quái vật gì vậy?

“Then chốt của việc thu phục ngọn lửa, đầu tiên phải giao các nguyên tố trong thân xác tiến hành sắp xếp lại một lần, giống như sắp xếp các phòng ấy, ngươi phải thu dọn ra một gian cho ngọn lửa nguyên thủy ở, sau này cần thì lấy nó từ trong căn phòng ấy ra là được. Tu giả bình thường đều sẽ đặt ngọn lửa ở đan điền, ngươi có thể thử xem.”

Canh Nhị ra sức chỉ bảo, “Nhưng cường độ thân thể hiện tại của ngươi còn quá kém, phải để nó giúp ngươi rèn luyện thân thể một chút, ngươi đừng bài bác nó, mở rộng tâm thần để nó đốt, có hộ giáp bảo vệ ngươi, chỉ cần ý chí tỉnh táo, thần thức không tiêu tan thì ngươi sẽ không chết được.”

Truyền Sơn vừa mắng vừa thử thả lỏng tâm thần. Dường như hắn đã thấy ngọn lửa rồi, thứ ấy đang tàn sát bừa bãi trong cơ thể hắn, tựa hồ muốn chui vào trong tim hắn?

Giỏi cho cái tên nhà ngươi! Tim của gia là nơi ngươi muốn chui thì chui sao? Đứng lại cho ta!

“Nhớ kỹ! Ngươi ngàn vạn lần không thể để nó khống chế, ngươi phải cho nó biết ngươi mới là chủ nhân của khối thân thể này. Ý chí của ngươi nhất định phải mạnh hơn nó, để nó biết ngươi không sợ nó, ngươi còn mạnh hơn nó.”

Ngọn lửa xoay tròn chuyển tới chuyển lui, tựa hồ biết có người muốn bắt nó, lập tức bắt đầu tán loạn không quy luật khắp nơi.

Ta cho ngươi chạy! Ta xem ngươi chạy đi đâu nào!

Truyền Sơn nghiến răng nghiến lợi đuổi theo ngọn lửa, ngọn lửa chạy về chỗ nào, hắn liền đuổi theo hướng đó.

Đốt đi a, ngươi có giỏi thì thiêu cháy cha ngươi đi! Ta cũng không tin không thu phục được thằng nhãi nhà ngươi!

Một tháng trôi qua.

Ma tu trước đài tế đã không còn nhiều nữa, thế nhưng đến nay vẫn chưa có ai có thể thành công tới gần đài tế.

Dưới đài tế, sâu tít trong tâm vùng đất Huyết Hồn Hải.

Truyền Sơn đuổi theo ngọn lửa thương lượng với nó: “Tiểu Lam, chúng ta có gì thì nói, ngươi cứ đuổi ta thì chạy, ngươi cũng không ngại chóng mặt à. Cha dựng một căn phòng trong người cho ngươi an cư, sau này cha con chúng ta cùng nhau sinh hoạt, thế nào?”

Ngọn lửa đang đốt đầu hắn, dùng sức lớn nhất dằn vặt ký chủ của hắn để trả lời.

Canh Nhị ngồi xổm một bên nhăn nhó: “Ngươi mau đồng ý đi mà, ta đã một tháng không ăn gì rồi, ta cảm thấy sắp đói chết thôi.”

Hai tháng trôi qua.


Người Tiễn tộc tựa hồ đã bỏ việc canh giữ đài tế, chỉ có hơn mười Ma tu tu vi trên Kết Đan Kỳ nhìn bên nọ bên kia, trong đó Giang Hâm, Kỷ Tú An và vị nhân ngư Ma tộc Biển Đen kia cũng có mặt.

Ở sâu tít trong tâm đất, Truyền Sơn ngồi bên ngọn lửa ra sức đốt răng hắn, hát với nó rằng:

“Gió to thổi vù vù, tiểu hỏa thiêu ù ù, ngươi nói ngươi ra sức như thế là vì sao? Chúng ta cùng nhau sống tốt đẹp biết bao, thật tốt đẹp biết bao!”

Ngọn lửa theo bản năng cảm thấy mình bị ức hiếp, càng nhảy tưng tưng ba trăm lần một ngày trong người Truyền Sơn như phát điên, thiêu xương cốt Truyền Sơn thành màu đỏ pha vàng.

Canh Nhị dò xét thân thể Truyền Sơn một vòng, bình luận trúng đích: “Tình huống rèn luyện không tệ, so với ta nghĩ còn tốt hơn. Nhưng nó lúc nào mới hết điên a? Ta thực sự thực sự rất đói rồi.”

Truyền Sơn nhún vai, hài tử không nghe lời, hắn cũng rất bất đắc dĩ.

Ba tháng trôi qua.

Ma tu lại ít đi một nửa, lần này không phải kết quả của chém giết, mà là sau khi suy nghĩ về thực lực của mọi người ở đây, cảm thấy không địch lại thì chủ động rời khỏi. Giang Hâm chính là người chủ động rời đi.

Bên dưới, Truyền Sơn cuối cùng cũng dọn được một không gian ở đan điền, kích động chạy đi tìm ngọn lửa.

“Tiểu Lam, Tiểu Lam à! Mau đến xem đi, cha dọn nhà cho ngươi rồi này, ngươi xem có thích không?”

Ngọn lửa thù hằn nhìn người nửa xương khô… Không tự do, không bằng chết!

“Ta thấy cũng gần được rồi.” Canh Nhị nhỏ giọng nói với Truyền Sơn

“Ta thấy cũng sắp.” Ai đó bị thiêu từ nửa xương khô thành cả người xương khô sờ cằm, cảm thấy còn cần phải cố thêm chút nữa.

Bốn tháng trôi qua.

“Ta đi đây.”

Nữ tướng tộc nhân ngư Biển Đen vì có tu vi cao nhất, nhận được cơ hội bắt ngọn lửa đầu tiên.

Nàng dùng một pháp bảo như vỏ sò, nhưng vỏ sò ném vào động một lúc, nàng đã mất liên hệ với pháp bảo.

Nhân ngư nữ tướng rất thẳng thắn, thấy pháp bảo không có công hiệu, lúc này tuyên bố rời khỏi, không hề lưu luyến mà rời khỏi thánh địa của Tiễn tộc. Nhiệm vụ này không thành, nàng còn có thể chờ nhiệm vụ khác, không đạt được ngọn lửa đối với nàng cũng chẳng là vấn đề gì.

Nữ tướng nhân ngư tu vi cao nhất rời khỏi rồi, lại có hai người thử dùng pháp bảo bắt ngọn lửa thất bại cũng lục tục rời đi.

Lúc này, Truyền Sơn đã lừa được lòng của cậu bạn ngọn lửa.

“Tiểu Lam à, hiện tại ngươi chỉ có bản năng, còn chưa tu ra được thần thức, theo cha ngươi đi, ngươi cũng có thể tu luyện theo ta, bằng không ngươi cứ đợi ở dưới này mãi, vĩnh viễn chỉ là trạng thái một hạt giống thôi. Cô đơn biết nhường nào a, chán chường biết bao, ngươi nói đúng không?”

Cậu bạn ngọn lửa do dự, ấm ức, chần chừ ở chỗ đàn điền nhưng không chịu vào nhà.

“Đúng vậy, ngươi có thể theo chúng ta đi ra xem thế giới này, ừ, càng nhiều thế giới hơn. Có rất nhiều rất nhiều thức ăn ngon và đồ chơi vui, chờ ngươi tu hành ra thần thức rồi, có ý thức của ngươi rồi, ngươi có thể cảm thụ được những điều đó. Nếu ngươi có thể tu thành thân thể…” Canh Nhị đang ngắm nghía ba pháp bảo vừa lấy được, đột nhiên như ý thức được gì đó, nhanh chóng liếc Truyền Sơn rồi im tiếng không nói.

Truyền Sơn coi như mình không nghe thấy. Yêu quái thì yêu quái đi, ngươi không bỏ ca, ca cũng không ghét bỏ ngươi. Mặc kệ tiểu tử ngươi là rùa biến thành hay hộ giáp biến thành, chỉ cần ngươi vẫn là Canh Nhị là được.

Cậu bạn ngọn lửa lặng lẽ bước thêm bước tới gần gian nhà.

Truyền Sơn thấy vậy, lập tức rèn sắt khi còn nóng: “Tiểu Lam à, cha đáp ứng ngươi, chờ ngươi tu ra thần thức, ngươi có thể tùy thời rời đi.”

Canh Nhị nói, ngọn lửa nguyên thủy này muốn tu ra ý thức bản thân, ít nhất còn cần ba, năm vạn năm. Lâu như vậy… hắn còn không biết có thể sống được tới lúc đó không nữa là. Hơn nữa không cần đến ngàn năm, chắc hắn đã có thể tu ra được tam muội chân hỏa của hắn, đến lúc đó có tiểu lam hay không cũng chẳng sao sất.

Cậu bạn ngọn lửa nghe người nửa xương khô dụ dỗ rồi, chỉ có thể phán đoán dựa vào bản năng.

Ừm… hình như, hình như… vào trong thân thể này ở cũng không tệ.

Năm tháng trôi qua.

Một người trong năm tên tu ma còn lại bước về phía đài tế một bước.

Năm Ma tu này cũng đều có bản lĩnh bắt ngọn lửa nhốt thẳng vào trong cơ thể, tu vi đôi bên cũng kha khá nên cứ theo dõi nhau giữ đến bây giờ.

Một người hành động, tất cả mọi người hành động.

Năm người gần như cùng một lúc đánh về phía huyệt động giữa đài tế. Trong tay mỗi người đều bấm một loại pháp quyết bắt ngọn lửa, người nào người này thoạt nhìn đều như tình thế bắt buộc.

“Cạch cạch.” Đài tế phát ra tiếng động kỳ quái.

“Cạch cạch cạch cạch cạch.” Tiếng động càng ngày càng rõ ràng.

Năm tên Ma tu đồng thời thu tay lại, nhất tề lùi ra ngoài một bước.

“Ầm ───!”

Đài tế nứt toạc ra, một ngọn lửa hung mãnh bùng bùng nhảy lên giữa không trung.

Có người sốt ruột vừa thấy ngọn lửa liền cho rằng ngọn lửa xuất thế, khẩn cấp xông lên muốn bắt.

Mà trong đó cũng có người nhãn lực tốt, nhìn ra trong ngọn lửa tựa hồ bao vậy một khối thân thể hình người, sửng sốt rồi liền hãm chân lại.

Cảm giác bắt ngọn lửa vào đan điền… Truyền Sơn không có phúc khí được hưởng.

Lúc ngọn lửa xông vào chỗ hắn dọn cho nó ở đan điền, “Ầm” một tiếng, hắn nghe thấy tiếng đan điền của mình nứt toác ra.

Tiếp theo hắn liền thần trí mù mờ, thoáng giây đó đã kích thích làm hắn từ sâu tít trong tâm vùng đất nhảy thẳng ra ngoài.

Vừa ra đã thấy ba người xông lên vây xung quanh hắn.

“Bên trong có người! Có người chiếm được ngọn lửa!” Một gã Ma tu hổn hển kêu lên.

“Giết hắn!”

Kỷ Tú Anh xuyên qua ngọn lửa thấy được hộ giáp quen thuộc, hưng phấn suýt thì kêu ra tiếng. Thấy bốn người khác cùng vây tới, hắn lại lùi về sau một bước.

Hắn ta biết tu vi thực tế của người này cũng không ra gì, dựa vào thân hộ giáp kia thôi, hắn ta có thể chờ, chờ tới lúc hắn cởi hộ giáp kia ra, đến lúc đó hắn có thể không tốn chút sức lấy được cả người, bảo bối, ngọn lửa.

Bốn Ma tu còn lại nhãn lực cũng không kém, lúc đó đã có người kêu lên: “Nhìn hộ giáp của hắn!”

“Pháp bảo siêu cấp?!”

Âm tắt, “vù vù vù”, trong khoảnh đất trống lại thêm mấy người nữa. Những người này đều là Ma tu giả bộ rời đi, nhưng trốn ở một bên chuẩn bị ngồi làm ngư ông đắc lợi. Nhưng nay thấy ngọn lửa đã bị người đoạt được, pháp bảo siêu cấp cũng xuất hiện, cuối cùng họ đã không nhịn được nữa.

“Truyền Sơn cẩn thận!” Canh Nhị nhắc nhở trong đầu hắn.

Truyền Sơn thoáng thanh tỉnh một chút, chỗ đan điền tựa hồ có lực lượng gì đó đang nổ tung, hắn sắp không khống chế nổi nữa rồi.

“Toi rồi! Tu vi ngàn năm của Trách Yểm và lực lượng của ngọn lửa xung đột nhau! Ngươi cần thời gian luyện hóa. Mau! Dùng thủ thế thủ quyết đánh phù trận ra, đẩy lùi họ rồi đi!”

Truyền Sơn không dùng phù trận, hắn cần xả hơi trực tiếp!

Trong nháy mắt, cánh tay phải của hắn đã biến thành một bộ lợi kiếm xương khô huyết hồng, mảnh che tay trên cánh tay trái biến thành tấm chắn, nam nhân bày ra tư thế công kích quen thuộc nhất hắn học được trong quân đội.

Không sợ chết thì tới đi! Nam nhân cười dữ tợn, xem gia giáo huấn các ngươi thế nào!

“Người này không nhìn ra được tu vi, mọi người chỉ có vây công hắn mới có cơ hội!” Kỷ Tú Anh thừa dịp loạn hô.

“Trước cứ giết hắn cái đã! Đồ đến sau lại chia.” Có người cao giọng hô.

“Mọi người cùng tiến lên, muốn ngọn lửa và hộ giáp, mỗi người ra một pháp bảo, cuối cùng ấn theo ai đóng góp nhiều mà chia chác, ai cũng sẽ có phần.” Một cao thủ Nguyên Anh Kỳ đặt phương thức phân chia tự nhận là công bằng nhất.

“Được!” Tất cả mọi người thấy biện pháp này không tệ, đều đồng ý hết.

Truyền Sơn cười to một tràng, thân thể trong ngọn lửa lúc thì xuất hiện da, lúc thì chỉ có khung xương, thật giống như có thứ gì đang tiến hành đại chiến trong cơ thể hắn.

“Ha ha ha, các tiểu nhi, đừng lề mà lề mề ở đó nữa, các ngươi không lên thì để gia lên! Tất cả đều về với ông bà đi thôi!”

Khi hỗn chiến bắt đầu, Truyền Sơn nửa điên cuồng lấy một địch cả, có tu vi ngàn năm của Trách Yểm bùng nổ và bảo hộ của hộ giáp, nam nhân chỉ có Luyện Khí Kỳ hóa thân chiến thần, ngọn lửa chỉ mang người nhằm phía kẻ địch của mình.

Người vây công cũng không ngờ người này tu vi lại cao như thế, công kích sắc bén như vậy, trên người người này toát ra sát khí sắc bén và mùi máu tươi đậm đặc, tựa như sát tướng có kinh nghiệm sa trường. Chiếu thức công kích chiêu nào chiêu nấy trí mạng, tựa hồ đã quen lấy tính mạng người.

Nhân vật lợi hại này từ danh môn đại phái nào ra vậy?

“Bẹp!”

“A… au!” Ma từ đánh lén từ đằng sau che họng mình, ngã xuống mà không thể tin nổi. Đằng sau người này cũng có mắt sao?

Lưỡi dao xương khô sắc bén cuối cùng cũng thấy máu, đây là Ma tu đầu tiên chết dưới tay Truyền Sơn.

Ma tu Kết Đan Kỳ này bị chết cũng rất là oan uổng, hắn nào biết trong đầu Truyền Sơn còn có một người. Nhưng có lẽ hắn chết như vậy là rất tốt, nếu hắn biết tu vi thực của Truyền Sơn chỉ có Luyện Khí Kỳ, có lẽ chết rồi cũng bật mình sống lại được ấy chứ.

Truyền Sơn đổ máu càng điên cuồng hơn, bọc trong ngọn lửa vung lưỡi dao sắc bén và tấm chắn đánh nhau bừa bãi.

Giết giết giết! Người chắn ta đều đáng chết!

Công kích của người vây công đều bị hộ giáp trên người Truyền Sơn ngăn trở, pháp bảo công kích ném ra cũng bị Truyền Sơn một kiếm chém vỡ.

Thậm chí có Ma tu bất cẩn dây vào lửa trên người Truyền Sơn, kêu gào thảm thiết, bị thiêu cháy sống.

“La Truyền Sơn! Không được tạo thêm sát nghiệt nữa! Mau đi thôi!” Canh Nhị gào to trong đầu hắn.

“A a a!” Nam nhân kêu gào, thu lại thế tiến công, giơ lưỡi dao xương khô phát ra kiếm khí đánh nát nham thạch trên đỉnh đầu, chân đạp một bước xông lên, lưng phá tan nền đất nham thạch, lao ra khỏi mặt đất.

Ma tu không chết, không cam lòng cùng đuổi theo, Kỷ Tú Anh đuổi sau cùng, hắn ta biết người kia muốn đi đâu.

Thấy tất cả Ma tu đều đi hết, Tiễn tộc không biết trốn ở đâu chạy ra như ong vỡ tổ.

“Tộc trưởng, thánh hỏa mất rồi.” Người Tiễn tộc đứng bên trái rơi lệ, nói.

Tộc trưởng lưng đầy gai nhọn mù mờ nhìn đài tế bị nghiền nát, sờ râu mép, nói: “Mất rồi thì thôi, chỉ cần tay nghề chúng ta vẫn còn, tất cả đều không phải vấn đề.”

“Tộc trưởng, ngài quái lợi hại! Lời nói luôn có đạo lý.” Người Tiễn tộc đứng bên phải lập tức vỗ mông ngựa. (nịnh hót)

“Đúng đúng, tộc trưởng, lòng dạ ngài thật quảng đại. Ngay cả Thánh hỏa lão tổ tông truyền xuống bị mất cũng không coi ra gì.” Tiễn tộc đứng đằng sau cũng không cam lòng tỏ ra yếu kém, vỗ mông ngựa không được, hắn còn có thể vỗ móng ngựa. (ngu)

“Tiểu tử ngươi nói gì?” Tộc trưởng lé mắt, gai nhọn sau lưng xù lên.

“Ack, ta nói… người xem, chúng ta lại có thêm một cánh cửa ra vào lòng đất rồi, còn là lộ trình thẳng nhất nữa nhé.” Tiễn tộc đằng sau lập tức giơ ngón tay chỉ lên trời.

Ánh mắt của chúng Tiễn tộc cùng nhau nhìn theo ngón tay của đồng bạn.

“Bộp bộp bộp bộp.” Vô số hạt mưa rơi xuống, Huyết Hồn Hải tiến vào mùa mưa.

“Nhìn gì đấy? Còn không chắn cái lỗ lại! Không thấy dột nhà dột rồi à!” Tộc trưởng tức giận mắng to: “Đám lười biếng các ngươi! Thánh hỏa tổ truyền trông coi nửa tháng đã mất thì thôi, dù sao thứ đó cũng là tai họa. Nhưng nhà dột các ngươi cũng mặc kệ, các ngươi rốt cuộc muốn lười tới mức nào?”

“Ai nha, ta bận quá, tộc trưởng, không phải ta không muốn giúp, ta đã đồng ý làm đồ xx cho người xx mà còn chưa xong nữa nè.”

Chúng Tiễn tộc vội vã nói những nội dung tương tự rồi giải tán cả đám.

… Ta muốn bãi quan cách chức! Tộc trưởng Tiễn tộc gào lên lần thứ năm trăm lẻ chín lần trong lòng, gào xong một lúc, hắn lại tự an ủi lần thứ năm trăm lẻ chín lần rằng: trời muốn giáng một trách nhiệm lớn lao cho người nào, trước khiến khổ tâm trí, mệt nhọc gân cốt….(1)

“Bộp bộp bộp bộp.” Mưa càng rơi càng lớn, dần dần át cả giọng tộc trưởng Tiễn tộc lải nhải, cũng buộc hắn phải rời khỏi thánh địa thưở xưa này.

(1) Nguyên văn là “thiên hàng đại nhâm vu tư nhân dã, tất tiên khổ kỳ tâm trí, lao kỳ cân cốt, ngạ kỳ thế phu, khống hạp kỳ thân, hành phận loạn kỳ sở vi. Sở động tâm nhẫn tánh tăng ích kỷ sở bất năng” của Mạnh Tử, tức là “Trời muốn giáng một trách nhiệm lớn lao cho người nào, trước khiến khổ tâm trí, mệt nhọc gân cốt, đói rét thể xác, cùng quẫn thân thể; hễ muốn làm việc gì thì hoàn cảnh khiến gặp điều nghịch lý trở ngại. Trời làm như thế, để kích thích tâm tánh kiên nhẫn của người ấy,, hầu có đủ nghị lực xúc hành những việc chưa làm được.” Nói chung là trước khi đạt được điều gì đó phải khổ tận cam lai cái đã