Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt

Quyển 5 - Chương 8

Canh Nhị mất tích rồi.

Khi Truyền Sơn định hỏi Canh Nhị có tin tức gì về Huyết Hồn Hải không thì tên kia đã không thấy. Tìm mãi cũng chỉ thấy trên một tảng đá trên bàn ăn của hắn có khắc lại tám chữ:

Có việc xuất môn, chớ mong. Canh Nhị.

Truyền Sơn ước lượng tảng đá, nhét vào trong miệng.

“Rôm rốp!” Tảng đá đã bị cắn vỡ.

Ngày hôm sau, Bạch Đồng đúng hẹn đến đây.

Nơi mở Huyết Hồn Hải không có nhiều yêu cầu lắm, chỉ cần âm địa là đều được.

Có dương tất có âm, Hậu Thổ Môn đã có sẵn âm địa để dùng. Truyền Sơn phát hiện phía sau núi của Hậu Thổ Môn lại có một mộ viên nho nhỏ.

Mộ viên là một nơi rất mát mẻ, âm khí nhè nhẹ thoảng ra từ trong mộ viên. Truyền Sơn vô ý hấp thu một ít, cảm thấy khá thoải mái, nhịn không được liền hấp thu thêm nhiều.

Bạch Đồng đứng ngoài mộ đồ thi lễ với mộ viên rồi cũng không nói nhiều, lập tức lấy tinh huyết của mình làm mực, lấy ma lực làm bút, đứng ngoài mộ viên vẽ một hình vẽ mô hình trận địa (trận hình đồ) giữa không trung.

Trận hình đồ hình thành không bao lâu liền bắt đầu quay tròn chung quanh một dấu chấm hỏi, theo tốc độ xoay tròn càng lúc càng nhanh, dấu chấm hỏi trong đó bắt đầu lõm vào trong, “Truyền Sơn, ngươi thả hai giọt tinh huyết vào trận.”

“Vâng.” Truyền Sơn tiến lên, hắn đã biết tinh huyết là thứ gfi trong tri thức tu luyện căn bản. Chính là nguyên tinh và huyết dịch quý giá nhất trên người tu giả.

Trước đây, hắn vẫn cho rằng nguyên tinh nam tử phải nhờ quá trình mập hợp mới bắn ra được, không ngờ sau khi tu luyện lại có thể lấy ra từ trong cơ thể mình, loại nguyên tinh kèm huyết dịch rút ra này, còn gọi là tinh huyết. Nữ tử thì gọi là âm huyết.

Hai giọt tinh huyết của Truyền Sơn vừa nhỏ vào mắt trận, Bạch Đồng lập tức đánh ra thủ quyết liên tục làm cho người ta hoa mắt hỗn loạn.

“Chuẩn bị tốt chưa?” Bạch Đồng bình tĩnh hỏi.

Truyền Sơn ra sức gật đầu một cái, “Rồi.”

Tay bị bắt lấy, cảm thấy căng thẳng, chờ Truyền Sơn phát giác thì Bạch Đồng đã kéo hắn đi vào trong mắt trận liên tục xoay tròn.

Ngoài trận, Dương Đắc Bảo thấy hai người thuận lợi tiến vào Huyết Hồn Hải, mắt trận xoay tròn cũng lập tức biến mất, khẽ thở một tiếng rồi quay đi. Sư huynh không chịu tiễn đưa, tám phần mười là không muốn trưng cái mặt khóc trước mặt Bạch Đồng. (nghi 2 ông này ghê, mỗi tội lão quá rồi = =)

Lần vào Huyết Hồn Hải này, ai biết người còn có thể ra hay không? Nói là một năm, nhưng bên trong là hai trăm năm thật sự a.

Sư huynh là một người, nói năng chua ngoa nhưng lòng dạ mềm yếu, nếu như đúng người lão huynh thích, lão ấy nhất định sẽ tốt với hắn từ tận đáy lòng, lão có thể nhận ra sư huynh rất thích tiểu ma đầu La Truyền Sơn kia, cũng thực sự rất muốn thu hắn làm đệ tử. Nhưng lão huynh cũng biết, Truyền Sơn thân là ma tu càng thích hợp theo Bạch Đồng tu luyện, cho nên lão ấy mới cố nhịn cơn tức hợp tác với Bạch Đồng đi.

Truyền Sơn à, nhớ phải trở về lành lặn.

“Ò ọ ───”

Truyền Sơn thấy vô số trâu. Dày đặc, tất cả đều là lũ trâu nước sừng dài chen chúc một chỗ với nhau vô cùng vô tận.

Hiện tại hắn và Bạch Đồng đã rớt xuống lưng hai con trâu.

Sắc trời xam xám, nửa mờ nửa tối, nhưng cảnh sắc chung quanh vẫn có thể thấy cực rõ. Dõi hết tầm mắt, vẫn là trâu, thật giống như không nhìn thấy được tới tận cùng.

“Đây là thế giới chân thật?” Truyền Sơn nhéo mình một cái.

“Đương nhiên.” Bạch Đồng mỉm cười, “Nơi đây cũng là một bộ phận tồn tại thật sự trong vũ trụ, chỉ là khác không gian, tục truyền chính là thế giới do thân thể của một vị Ma thần viễn cổ thượng giới biến thành.”

“Như vậy nơi đây chính là Huyết Hồn Hải rồi?” Truyền Sơn cũng không rõ hắn đây là thất vọng hay khiếp sợ.

Bạch Đồng lẳng lặng quan sát xung quanh, “Chắc là vậy. Theo những tu giả xa xưa từng tiến vào Huyết Hồn Hải nói, nơi họ đặt chân hoàn toàn không giống nhau. Chúng ta chỉ là tiến vào một góc nào đó của Huyết Hồn Hải.”

“À? Vậy hiện tại chúng ta phải đi về đâu?”

“Cứ chờ một lát, sẽ có sứ giả nghênh đón tới.”

“Còn có sứ giả nghênh đón?” Truyền Sơn khá là kinh ngạc.

Bạch Đồng gật đầu, nhìn thoáng qua Truyền Sơn, chìa tay đưa tới trước mặt hắn, “Trong miếng ngọc giản này đã ghi lại toàn bộ bí quyết luyện và tự ngộ tâm đắc của ta. Tất cả những điều ta lĩnh hội từ ma công tâm pháp, luyện thể thuật, trận pháp, thuật pháp, luyện đan, luyện khí tới khi đột phá tiến cấp đều ở trong đó. Ngươi cứ tuần tự mà xem, không nên tham nhiều.”

Truyền Sơn do dự một chút, vẫn nhận lấy, “Xin lỗi.”

Bạch Đồng biết hắn xin lỗi là ý gì, cười như không có gì, nói: “Tu giả chú ý duyên pháp, ma tu cũng như vậy. Duyên pháp của ngươi và ta đã như vậy, cưỡng cầu cũng không có ý nghĩa.”

“Bạch sư phụ.” Truyền Sơn cúi người làm lễ với Bạch Đồng. Ơn truyền nghệ, còn có cái giá tu vi hai trăm năm, hắn sẽ nhớ kỹ, chỉ cần không chết, tương lai rồi cũng sẽ cơ hội báo đáp.

Bạch Đồng nhận lễ, giơ tay nói: “Đứng lên đi, ta vốn cũng là đệ tử Hậu Thổ Môn, ngàn năm trước chỉ vì tiểu nhân gây xích mích phụ nữ che mờ mắt, làm ta bị ép phải chủ động rời khỏi Hậu Thổ Môn. Quang Minh lão… mặt ngoài thoạt nhìn thì hiểu lầm rất sâu, mặc ta giải thích thế nào cũng không nghe. Ngay từ đầu ta cũng oán hận lão, mãi đến sau này… Ta mới hiểu được, khi đó hắn xử sự như vậy với ta, thực ra là một cách bảo vệ.”

Bạch Đồng dường như đang nhớ lại một chuyện gì đó ấm áp, trên mặt lộ ý cười khá nhu hòa, “Về phần thái độ hiện tại của hắn đối với ta, có thể nói là đã thành thói quen, không sửa được. Ha hả.”

Truyền Sơn cung kính nghe.

“Ta không cần ngươi nhận ơn ta, chỉ hy vọng nếu ngươi có thể ra ngoài, nhớ kỹ sau này phải quan tâm Hậu Thổ Môn đôi chút là được.”

“Việc này không cần ngài nói, ta cũng sẽ làm được.” Truyền Sơn thật tình thực lòng nói.

Bạch Đồng gật đầu, “Tạo hóa của ngươi chắc lớn hơn ta, ta tin ngươi nhất định có thể thuận lợi đi ra ngoài từ nơi này. Sứ giả nghênh đón tới.

Từ phương xa, một con khỉ đội mũ đen đang hoạt bát chạy tới. Con khỉ cao chừng như đứa trẻ hai tuổi, một đôi mắt đen xoay tít vừa nhìn đã thấy rất giống trộm.

Sứ giả nghênh đón – con khỉ chạy tới trước mặt hai người, miệng thì nói tiếng người: “Chỉ có hai người các ngươi? Các ngươi đã quyết định muốn vào Huyết Hồn Hải?”

“Vâng.”

“Được rồi.” Con khỉ quơ một cái từ trong hư vô, lấy ra một cuộn thẻ tre.

Khỉ mở thẻ tre, đọc theo thẻ tre, nói: “Người xông quan hai người, tỷ lệ thời gian so với nguyên giới (thế giới ban đầu) là 1:200. Tức là, các ngươi có thể ở Huyết Hồn Hải lâu nhất là hai trăm năm. Người ở lâu quá hai lần thời gian sẽ vĩnh viễn bị nhốt trong Huyết Hồn Hải. Điều ấy, các ngươi đã rõ chưa?”

Còn có cơ hội kéo dài? Hai người kinh ngạc, nhất tề gật đầu.

Khỉ tiếp tục đọc rằng: “Huyết Hồn Hải tổng cộng chín mươi chín cửa, từ dễ tới khó, mỗi khi phá một cửa mới có thể vào cửa tiếp theo, không thể vượt cấp, không thể quay lại. Nếu muốn trở lại thế giới ban đầu, cần tìm được Tiễn đưa đại tôn, mời xem hình tượng của Tiễn đưa đại tôn.”

Tay khỉ lại quơ vài cái trên hư không, một con khỉ cả người đỏ lừ xuất hiện trước mặt hai người.

Khỉ đỏ chiều cao và hình thể cũng chẳng khác khỉ đen là mấy, trên đầu cũng đội mũ, nhưng là màu đỏ.

Khỉ kéo thẻ tre ‘soàn soạt’ ra bên phải, ngó một đống hạng mục cần chú ý bên trên, bực mình nói: “Sao dài vậy? Không phải đã bảo rút gọn sao? Lần nào cũng phải đọc nhiều như vậy, phiền thế.”

Truyền Sơn mỉm cười, vẻ mặt Bạch Đồng không đổi.

“Các ngươi đã thấy rõ chưa?” Khỉ đen gãi gãi tai hỏi.

Thấy hai người gật đầu, khỉ đỏ lập tức mất dạng.

“Hỏi các ngươi lần nữa, các ngươi quyết ý xông vào Huyết Hồn Hải chứ? Sinh tử không bàn?”

“Phải.” Truyền Sơn nghiêm mặt nói.

Bạch Đồng cũng gật đầu.

“Được.” Khỉ đen rất vui, cuộn thẻ tre lại, cất đi rồi bắt chuyện với hai người: “Đi theo ta.”

Truyền Sơn hiếu kỳ hỏi: “Phía sau thẻ tre kia còn viết những gì đấy? Vì sao không đọc?”

Khỉ đen vừa nghe, lập tức nhảy bật lên cao ba thước, kêu xì xì loạn lên, chỉ tay thẳng mũi Truyền Sơn mắng: “Dài dòng như vậy đọc rất là phiền, ngươi có biết hay không? Ngươi rốt cuộc có muốn vào Huyết Hồn Hải không? Không muốn thì cút ra ngoài cho ta!”


Bạch Đồng kéo Truyền Sơn, thầm Truyền Sơn cho hắn: “Không thể đắc tội sứ giả nghênh đón.”

Truyền Sơn lùi ra phía sau một bước, tỏ vẻ mình tuyệt đối không có ý trèo lên đầu sứ giả nghênh đón đại nhân.

Khỉ đen thấy thái độ Truyền Sơn cũng cung kính, lúc này mới bỏ dáng vẻ phát điên, mang theo hai người nhảy về phía trước.

Truyền Sơn theo Bạch Đồng, giẫm lên lưng trâu di chuyển rất nhanh về phía trước.

“Ò ọ ───” Trâu con bị giẫm, như là cực kỳ không vui, nhưng bởi vì chật quá, chúng nó muốn lắc ngã sinh vật trên lưng cũng không thể.

Theo sứ giả nghênh đón chừng nửa canh giờ, chân đáp xuống đất bằng, một đầm lấy lớn vô cùng xuất hiện trước mắt hai người.

Truyền Sơn cảm thấy có gì không đúng, nhìn lại, đàn trâu biến mất, phía sau họ cũng là đất đầm lầy.

Khỉ đen nhảy ‘ùm’ vào trong đầm lầy sùi bọt.

Bạch Đồng không do dự, lôi kéo Truyền Sơn cùng nhảy theo.

Đây là thế giới thế nào?

Truyền Sơn dại người, nhìn kiến trúc thật lớn trước mắt.

Đây là một công trình kiến trúc khác hẳn với những kiến trúc hắn đã từng tiếp xúc, cảm giác cân đối cực kỳ vặn vẹo, hình dạng hoàn toàn không có quy tắc gì để tả, độ cao không thể nhìn thấy đỉnh là đâu, cùng với cách phối hợp màu sắc tuyệt đối dùng để khảo nghiệm trình độ tiếp nhận của con mắt, những thứ này hợp lại tạo thành một kiến trúc cực kỳ hùng vĩ trước mắt đây.

Đúng vậy, dù tòa kiến trúc này thoạt nhìn giống như một bãi rác phóng to, nhưng nó vẫn hùng vĩ. Khi xấu xí đã đạt tới cảnh giới nhất định, vậy không phải xấu nữa, mà là chấn động.

“Các ngươi thấy cái gì?” Khỉ đen đột nhiên quay đầu lại hỏi.

Hử? Truyền Sơn không rõ, lẽ nào kiến trúc mỗi người thấy không giống nhau?

Bạch Đồng trầm tĩnh đáp: “Núi, núi cao. Còn có bậc thang không có tận cùng.”

Khỉ đen nhìn về phía Truyền Sơn.

Truyền Sơn suy nghĩ một chút, quyết định vẫn ăn ngay nói thật: “Kiến trúc đống rác phóng to, một tầng lại một tầng, hình dạng mỗi tầng đều khác nhau, màu sắc phối hợp nhì nhằng, toàn bộ làm người ta cảm thấy rất cao, rất xấu, rất hùng vĩ.”

“Chi chi chi!” Khỉ đen đột nhiên hớn hở khua tay múa chân nói, “Nói quá đúng! Ta cũng thấy rất xấu, nhưng thứ ta nhìn thấy không giống ngươi.” Khỉ đen giảo hoạt không nói ra thứ mình thấy.

“Bất kể các ngươi đã nhìn thấy cái gì, cửa khẩu của Huyết Hồn Hải là ở đây. Bây giờ, các ngươi có thể tiến vào. Chúc các ngươi chơi vui vẻ ở bên trong, hẹn không gặp lại a!” Khỉ đen không đợi hai người hỏi thêm gì, xoay người đã nhảy tưng tưng chạy đi xa.

“Đi thôi.” Bạch Đồng bình thản, đi đầu vào trong ngọn núi cao hắn thấy.

Cái gì đến rồi cũng sẽ đến, vậy không nên suy nghĩ nhiều, cứ tu luyện cho tốt cái đã. Thời gian hai trăm năm, hy vọng bản thân sẽ không lãng phí chút nào. Chỉ là tròn hai trăm năm chỉ có mình mình ở một thế giới kỳ lạ khó hiểu thế này, Truyền Sơn còn chưa xông quan đã bắt đầu thấy cô đơn.

Tên ngu ngốc Canh Nhị kia, lúc nào không đi được chứ? Không thể chờ hắn một ngày sao? Mình có rất nhiều điều muốn phân phó với y, nếu mình không ra được, còn hy vọng giao người nhà cho y, nếu có khả năng thì tiện báo thù cho hắn nữa.

Nhưng bây giờ ngẫm lại, tên Canh Nhị kia là người có thể dựa dẫm sao? Giao phó cho Kỷ 14 còn được. Đáng tiếc mình vẫn không nhín ra chút thời gian để đi gặp Kỷ 14.

Nếu Canh Nhị và 14 huynh có thể cùng mình vào thì tốt rồi. Truyền Sơn cảm thấy tiếc nuối sâu sắc, thở dài, thấy bóng lưng Bạch Đồng đã biến mất, cũng không dừng lại nữa, lập tức cất bước về phía tầng đầu tiên của kiến trúc xấu xí mà hắn thấy.

“Nè nè nè! Chờ đã!”

Ống tay áo của Truyền Sơn bị kéo lại, vừa quay đầu đã thấy khỉ đen dẫn đường vừa rồi kêu ‘chi chi chi’ với hắn.

“Xin hỏi sứ giả nghênh đón có gì phân phó?”

Khỉ đen nhe răng với hắn, cười một cái như con người, coi vẻ khá hài lòng với giọng điệu tôn kính của Truyền Sơn.

“Ta đã quên nói với ngươi, ngươi khác với ma tu vừa rồi kia, thời gian ngươi ở Huyết Hồn Hải là 1:400, cũng chính là một năm nguyên giới, tương đương ngươi ở đây bốn trăm năm.”

“Vì sao?” Truyền Sơn kinh hãi, rụt bước chân xoay người quay đầu lại.

Khỉ đen bảo: “Bởi vì có người dùng tu vi của bản thân trả giá cho ngươi đổi thêm thời gian hai trăm năm. Ngươi phải quý trọng đấy, đi đây!” Nói xong liền đi, không để cho Truyền Sơn thêm cơ hội hỏi han.

“Sứ giả nghênh đón đại nhân! Ngươi ít nhất cũng phải nói cho ta biết là là người đổi thêm thời gian cho ta chứ?” Truyền Sơn gào to lên.

Khỉ đen mặc kệ, chạy thẳng.

Là ai lại vì hắn đổi thêm thời gian hai trăm năm tu luyện? Là ai tin tưởng hắn có thể ở Huyết Hồn Hải đợi bốn trăm năm vẫn có thể sống sót ra ngoài?

Truyền Sơn lòng đầy nghi hoặc, bước vào con đường khổ tương ứng bốn trăm năm của hắn.

Cửa thứ nhất của Huyết Hồn Hải, hoặc là tầng thứ nhất, là một căn nhà gỗ nhỏ linh lung khéo léo, nhìn từ tạo hình tổng thể kiến trúc, tựa như chân bó của một lão thái thái thể hình béo tốt vậy, còn là một chân.

Truyền Sơn trước khi tiến vào cảm thấy rất lo tòa kiến trúc này có thể sụp xuống không, nhưng khi hắn tiến vào rồi thì không còn cảm giác này nữa.

Vừa vào trong, căn nhà gỗ lại là một bình nguyên vô cùng rộng, trên bầu trời còn treo một vật thể phát sáng lắc qua lắc lại. Cả không gian tràn ngập ánh sáng, cũng không có chút cảm giác âm u nào.

“Bụp bụp bụp!” Từ xa xa có một tiếng động như tiếng đốn củi truyền tới.

Truyền Sơn quan sát cảnh vật chung quanh một hồi, nơi hắn đứng hiện giờ hình như là một dải rừng rậm sát biên giới, xa xa có thể thấy rừng cây, chỗ gần có thể thấy một tòa nhà gỗ, tiếng đốn củi tựa hồ truyền ra từ sau căn nhà gỗ.

Truyền Sơn bước chân về phía nhà gỗ. Tiếng đốn củi càng ngày càng gần.

Truyền Sơn đi vòng qua nhà gỗ, thấy một ma vật một mắt có con mắt to chừng nắm tay, đặt ở chính giữa trán.

Ma vật một mắt có thân thể khổng lồ, cao hơn Truyền Sơn phải hai cái đầu; trên eo quấn một cái váy da, cơ thịt trên người uốn lượn bện chặt, tay chân như người; phần mặt có hai cái đầu, ở giữa lõm vào; con mắt là khí quan rõ nhất trên mặt; môi dày, hàm răng sắc nhọn, hàm răng trên dưới giao nhau như răng nanh; mũi lõm ở giữa chỉ thấy hai cái lỗ đen xì.

Thân thể khổng lồ của ma vật một mắt cũng không thấy chậm chạp, đốn củi cũng chém rất nhanh nhẹn.

Đây là ma vật chân chính sao? Buồn cười thật, Truyền Sơn thân là người tu ma vẫn là lần đầu tiên thấy yêu ma quỷ quái thật sự không giống như mình, trái tim bất giác bắt đầu đập nhanh.

Truyền Sơn đề phòng không dám tới gần. Đối phó tên ma một mắt này có phải là cửa thứ nhất hắn phải qua?

Ma một mắt không biết có phát hiện ra hắn hay không, chỉ một lòng đốn củi.

Bỗng nhiên, có một thứ gì đó nhẹ nhàng giẫm lên trên mu bàn chân hắn. Truyền Sơn cúi đầu, thế mà lại là một con rùa nhỏ màu xanh ngọc lớn cỡ đồng tiền, đang cố sức bò lên trên từ ống quần hắn.

Ơ? Tiểu tử kia nhìn rất quen mắt. Truyền Sơn nhất thời quên mất ma vật một mắt cách đó không xa, thích thú nhìn rùa ngọc cố gắng bám víu ống quần hắn đi lên.

Rùa ngọc càng bám càng cao, từ từ bò tới chỗ ngực Truyền Sơn, mắt thấy rùa ngọc còn muốn bò lên trên nữa, Truyền Sơn đưa tay lấy nó từ trên áo xuống.

Truyền Sơn nâng rùa ngọc trên bàn tay, đưa tới trước mặt nhìn kỹ.

Rùa ngọc vươn cái đầu ra, hai con mắt bé như hạt đầu đúng lúc nhìn vào hai tròng mắt đang quan sát của Truyền Sơn.

“Đi giúp hắn đốn củi.”

Cái gì? Truyền Sơn vểnh tai.

“Đi a.”

“Ngươi đang nói chuyện với ta à?” Truyền Sơn kinh ngạc cười, dùng ngón áp út xương khô nhẹ nhàng xoa cái mai của rùa ngọc.

“Ta không nói chuyện với ngươi, còn có thể nói với ai?” Rùa ngọc tựa hồ đang khinh bỉ hắn?

Truyền Sơn cười. “Vật nhỏ, ta nhớ kỹ ngươi, có phải ngươi là con rùa trong Hắc ngục kia không? Sao ngươi cũng tới đây? Ngươi đi theo ta sao? Sao ta không phát hiện ra ngươi? Hay ngươi vốn đã sống ở đây, chỗ Hắc ngục nối liền với nơi này à?”

Vấn đề đúng thật là nhiều, rùa ngọc chóng mặt, dùng móng vuốt nhỏ cào lòng bàn tay Truyền Sơn, nói: “Đừng hỏi nhiều như vậy. Nhanh giúp hắn đốn củi, chủ động giúp đỡ chỉ có lợi chứ không có hại với ngươi. Hiện giờ ngươi và ma một mắt đánh nhau, chỉ có phần chết thôi.” Rùa ngọc dùng móng vuốt cào lòng bàn tay hắn, ý bảo Truyền Sơn đặt mình lên đầu hắn.


Truyền Sơn không đặt nó lên đỉnh đầu theo như nó phân phó, mà là vứt vào trong ngực. Mặc kệ rùa ngọc này có phải yêu tinh hay có ý đồ mà đến, hắn luôn cảm thấy rùa ngọc tuyệt đối sẽ không thương tổn hắn.

Rùa ngọc cảm thấy trước mắt tối sầm lại, bất mãn ló mình ra từ trong vạt áo, ba hai cái đã nhanh chóng bò lên đầu Truyền Sơn.

“Khụ, xin chào, vị huynh đài này, có cần tại hạ hỗ trợ không?”

Ma một mắt dừng tay chẻ củi nhìn về phía Truyền Sơn.

Truyền Sơn trưng ra khuôn mặt tươi cười hòa ái, thân thiết nhất.

“Ngươi là Thiên sinh ma vật?” Thanh âm to rõ có phần khờ dại vang lên, ma một mắt mở miệng hỏi.

“Ack, không thể coi như thế. Ta chỉ từng ăn một trái cây của Ma giới.”

Ma một mắt gật đầu, trên mặt mang theo chút ước ao, “Vận khí ngươi không tệ. Ngươi muốn giúp tau đốn củi?”

“Nếu như ngươi cần giúp.” Hy vọng ‘vận’ của ta sẽ không mang tới nơi này, Truyền Sơn thầm khẩn cầu ông trời.

“Ngươi không phải người ở đây? Từ ngoài tới?”

“Ừ.” Truyền Sơn không giấu diếm.

Ma một mắt cười ngốc, miệng rộng đầy răng dài và nhọn thoạt nhìn khá kinh khủng, “Được, nếu ngươi giúp tau đốn củi, tau sẽ cung cấp cơm nước cho ngươi. Tau làm cơm ngon lắm.”

Lộp độp. Truyền Sơn cảm thấy trên đỉnh đầu tựa hồ có giọt nước khả nghi nào đó rơi vào tóc hắn. Ma vật này thoạt nhìn tựa hồ không kinh khủng như hắn tưởng? (đáng sợ, a là đồ tham ăn)

“Nà, kia có một đống cây mới chặt xuống, ngươi chặt chúng thành từng đoạn, rồi chẻ chúng ra, kích cỡ khoảng như tau là được.”

Ma một mắt hăm hở giơ thanh củi mình đã chẻ cho Truyền Sơn xem, Truyền Sơn đã chú ý tới, khổ thanh củi ma một mắt chẻ gần như bằng nhau chằn chặn.

Truyền Sơn theo lời đi tới trước đống cây ma một mắt chỉ, trợn tròn mắt.

Đây là cây? Không đúng, chúng xác thực có hình dạng cây cối, nhưng đám con mắt kia là thế nào? Còn cả những cành cây đang dương nanh múa vuốt kia, chúng đã bị chặt xuống, vì sao vẫn có thể di chuyển?

“Đây là cây độc lựu ma (ma nhọt độc), biết ăn thịt, dùng những u nhọt phun nhựa độc, cành cây biết bắt người, sau khi đốt để lại tinh thể màu xanh thẫm làm tài liệu luyện khí.”

Trong đầu Truyền Sơn vang lên tiếng rùa ngọc. Ô, vì sao hắn lại cảm thấy thanh âm này quen vậy nhỉ?

“Chẻ nó đi!” Xem ra rùa ngọc khá khét những cây độc lựu ma này.

Dùng gì bổ? Để Kỷ 14 phòng thân, hắn đã đưa kiếm Sát Lục Trách Yểm để lại cho hắn cho Kỷ 14 rồi.

“Cẩn thận những nhọt này, chúng biết phun nhọt độc đấy.” Rùa ngọc nhắc nhở hắn.

Đã muộn rồi, Truyền Sơn không để, trên người bị nhựa độc văng trúng, ‘xì xì’ một tiếng, một miếng và quần áo đã bị ăn mòn.

Thật là lợi hại! Truyền Sơn nhịn đau, giơ cánh tay phải xương khô lên.

Năm lưỡi dao sắc bén nhún ra từ năm đầu ngón tay, Truyền Sơn phát động công kích với đống cây trên mặt đất kia.

Cây độc lựu ma bị chém rồi thì lực công kích không còn cao nữa, nhựa độc trong nhọt độc phun ra cũng không còn nữa, những cành cây như xúc tua này chỉ cần bị chém đứt cũng sẽ như những cành cây bình thường, không còn sức lực để công kích. (sao cứ như là GO ấy nhỉ)

Một hồi sau, Truyền Sơn đã nắm giữ được phương pháp đối phó với cây độc lựu ma.

Trước hết, hắn kích thích cây ma phun nhựa độc với hắn, khi nhọt độc trên thân đối phương phun hết rồi, hắn sẽ vung móng sắc vót cành cây của người ta.

“Pặc! Pặc pặc pặc!” Tốc độ của Truyền Sơn càng lúc càng nhanh.

“Ngươi đang làm gì?” Thanh âm to rõ vang lên sau lưng.

“Chặt a.” Truyền Sơn quay đầu lại nói với ma một mắt.

“Vì sao ngươi phải kích thích chúng phun nhựa độc, còn phải cố sức mà chém cành cây của chúng?” Ma một mắt rất khó hiểu.

“Bởi vì…” Truyền Sơn đảo mắt, hỏi: “Bình thường ngươi đối phó với chúng thế nào?”

“Chém luôn a, chém tung chúng thì không sao nữa rồi. Ngươi muốn chém như vậy tới khi nào? Hơn nữa cây độc lưu ma có những cái nhọt đó thì đốt mới thơm, ngươi làm nhựa độc phun hết rồi thì tau chém nhiều cây độc lựu ma về thế vô ích à?”

Truyền Sơn nghe ma một mắt nói vậy, lại tỉ mỉ nhìn củi lửa đối phương vừa chém, giờ mới phát hiện những thanh củi này mỗi một thanh đều giữ lại một đến ba cái nhọt.

“Tốc độ tốc độ, chỉ cần tốc độ của ngươi nhanh hơn nó, trước khi nó phun nhựa độc đã giải quyết nó rồi, ngươi sẽ không cần phiền phức như thế nữa.” Thấy lưỡi dao sắc bén trên đầu ngón tay Truyền Sơn, ma một mắt hiếu kỳ đưa tay sờ.

Truyền Sơn nhịn xuống không công kích.

“Không phải tay à? Sắc thật đó. Nhưng dùng để chặt thì không thực dụng, còn không bằng búa của tau. Ngươi có cần búa của tau không? Một viên ma thạch trung phẩm có thể đổi cho ngươi.”

Truyền Sơn đen mặt. Ma vật trong Huyết Hồn Hải này còn buôn bán luôn sao? Nhưng… hoàn cảnh ở đây đã tốt hơn hắn tưởng nhiều rồi, …. ít nhất không phải vừa tới đã vừa đánh vừa giết, càng không có những thứ như núi máu biển thịt xương khô.

“Cảm ơn, trên người ta không mang ma thạch. Ta vẫn dùng… tay của mình thì hơn.”

Ma một mắt nghe Truyền Sơn nói không có ma thạch thì thất vọng, “Vậy ngươi cứ dùng tay chém đi, lúc nào ngươi có ma thạch thì đổi lấy búa của tau.”

“Được, nếu ta cần.” Truyền Sơn cười gượng một cái.

Ma một mắt đang muốn đi, khóe mắt liếc thấy lỗ thủng trên quần Truyền Sơn, lại quay đầu lại: “Ngươi bị thwong, nhựa độc của cây độc lựu nếu không rửa sạch sẽ liên tục ăn mòn thân thể ngươi, ngươi có thuốc không?”

Truyền Sơn lắc đầu, lỗ thủng trên người kia ngay từ đầu là như thế nào thì bây giờ vẫn là như thế đó, thật sự không mở rộng diện tích ăn mòn, còn hắn bây giờ lại có thể chịu được đau nhức, cũng tạm thời không quan tâm tới nó.

“Ta có thuốc, nhưng ngươi không có ma thạch để đổi.” Ma một mắt buồn phiền gãi trán.

Vất vả lắm mới thấy một người ngoài tới, lại còn thú vị như thế, hắn còn muốn chơi thêm với hắn ta một hồi nữa, không muốn để hắn ta nhanh chóng rời đi như vậy, làm sao bây giờ chứ?

“Ngoại trừ đốn củi, ta cũng có thể giúp ngươi làm chuyện khác.” Truyền Sơn đề nghị lao động để đổi lấy thuốc.

“Ừ… được rồi, ta chữa trước cho ngươi. Tối ngươi giúp ta bắt trai, lấy nước, làm cơm, cần một thùng to như thế này này, lấy mười thùng to.” Ma một mắt chỉ cho Truyền Sơn xem một loạt những chiếc thùng gỗ to đùng cao chừng đến ngực Truyền Sơn, đường kính to bằng ba người Truyền Sơn.

Truyền Sơn giần giật da mặt, an ủi bản thân: ngươi hiện tại đã là ma tu, đổ đầy mười chiếc thùng gỗ này chắc chắn không thành vấn đề.

“Trai sông trôi theo dòng nước từ trong rừng rậm ra, ngươi chỉ cần đến mép ngoài rừng rậm lấy là được, đi về phía trái theo con đường ta chỉ, nghe thấy tiếng nước thì tìm theo là thấy. Đúng rồi, ta khuyên ngươi tốt nhất đừng tùy tiện bước vào rừng rậm, ngươi… quá yếu.” Ma một mắt nói thực.

“Cảm ơn, ta sẽ chú ý không để mình đi vào rừng rậm.”

“Thùng xách nước ngươi tự chuẩn bị, không được dùng của ta. Phì phì!” Ma một mắt nhổ hai ngụm nước miếng lên lỗ thủng trên quần Truyền Sơn, “Được rồi. Ngươi đi làm đi, nhớ trước khi ráng mây tím lên đến giữa thời thì phải thu nước lại.”

Thì ra nước miếng của ngươi chính là thuốc… Thật đúng là nguyên thủy. Truyền Sơn sờ lỗ thũng ở chỗ quần mình, có lẽ nước bọt của ma một mắt thực sự hữu hiệu, đau đớn vốn như khoét da khoét thịt kia đã biến mất không ít.

“Ma một mắt cả người đều là bảo bối. Nước bọt của hắn có công năng giải trừ được đại đa số ma độc, da hắn có thể làm bì giáp cấp 3 thấp phẩm, máu và xương hắn có thể dùng để luyện đan hoặc luyện khí, ăn sống tim hắn có thể mang lại sức mạnh cực lớn cho người bình thường, một mắt của hắn móc xuống có thể hóa thành ngọc thành hình mắt, người nào dưới Nguyên Anh Kỳ chỉ cần nhìn vào là bị mê hoặc chỉ trong một chén trà nhỏ.” Rùa ngọc tăng tri thức cho Truyền Sơn.

“Ngươi rất hiểu nơi đây à?”

“Chẻ củi đi! Chuyện đã đồng ý với ma một mắt nhất định phải làm được, ma một mắt ghét nhất sinh vật không giữ lời.” Rùa ngọc vỗ đầu Truyền Sơn, giục hắn.

Truyền Sơn không ép hỏi rùa ngọc nữa, có một Canh Nhị thần bí, làm hắn bây giờ đã học được cách bình tĩnh đối mặt với những sinh vật thích giả thần bí, ngược lại, hắn dời mắt lên trên lưỡi dao sắc bén trên đầu ngón tay mình, nghĩ xem chúng ta có thể gộp lại thành búa hay không.

Lưỡi dao trên đầu ngón tay kéo dài hơn chút, tựa hồ có chút thay đổi, lưỡi dao trở nên dày hơn, nhưng cũng không biến thành một cái búa theo tưởng tượng của hắn.

Có thay đổi nghĩa là có hy vọng, có lẽ tu vi của mình còn chưa đủ, qua một khoảng thời gian nữa có lẽ có thể biến ra được một cái búa. Truyền Sơn an ủi mình, ánh mắt rơi xuống trên ‘bó củi’ lần nữa.

Tốc độ ư? Phải làm cách nào để nâng cao tốc độ của mình?

Ở trong quân doanh, Truyền Sơn cũng đã từng tiếp nhận luyện tập tốc độ hiểu, muốn nâng cao tốc độ chỉ có một cách, đó chính là luyện tập. Phải luyện tập nhiều, liên tục và đột phá.

“Đây là cửa thứ nhất của ta? Truyền Sơn hỏi rùa ngọc trên đỉnh đầu.

“Có phải cửa thứ nhất hay không, phải tự qua mới hiểu được.” Rùa ngọc trả ba phải.

Không biết đã chém bao lâu, có lẽ khoảng ba canh giờ, chợt nghe rùa ngọc trên đỉnh đầu hô lên với hắn: “Ráng mây tím sắp xuất hiện rồi, ba đêm sắp tới, bây giờ ngươi phải nhanh chóng đi múc nước.”

Truyền Sơn ưỡn thẳng lưng, phản ứng của cây độc lựu cực kỳ nhanh, ba canh giờ qua hắn chỉ có thể bổ trúng một đao trong nháy mắt đối mặt với cây nhọt độc.

“Chờ đã, ngươi phải làm thùng gỗ trước.” Rùa ngọc kéo tóc trên đầu hắn.

“Nhất định phải làm thùng gỗ sao?” Trải qua hai tháng luyện tập trên Hậu Thổ Tinh, hắn đã học được cách tách vật chất kim loại trong cảnh vật chung quanh, tiến tới ngưng tụ thành hình dạng mình muốn.

“Cần thùng gỗ.” Rùa ngọc nói chắc như đinh đóng cột.

Bất đắc dĩ, Truyền Sơn hoàn toàn không biết gì về Huyết Hồn Hải chỉ đành nghe theo phân phó của rùa ngọc.

Làm thùng gỗ cần vật liệu gỗ, rõ ràng cây nhọt độc không thích hợp làm vật liệu để tạo thùng gỗ. Truyền Sơn bước qua đống củi đi về phía ma một mắt.

“Đại huynh đệ, có vật liệu nào không dùng, thích hợp làm thùng gỗ không?”

Ma một mắt ngó sắc trời gãi mông, không rên một tiếng mà đi tới mé phải nhà gỗ, từ một đống gỗ phế liệu rút ra một đoạn gốc cây, tiện tay ném cho Truyền Sơn. Truyền Sơn ôm đoạn gỗ bay tới, cũng may không bị đặt mông ngồi phệt xuống đất.

“Đây là gốc cây Hương Nghiên, ở bên ngoài chỉ cần hai lạng là có thể bán được mười lăm viên linh thạch thấp phẩm. Một gốc to như này, khoảng chừng đáng giá ba mươi lăm viên linh thạch thấp phẩm.” Rùa ngọc lại giải thích.

Đáng giá như thế? Truyền Sơn hận mình không có bảo bối như túi Càn Khôn, bằng không hắn có thể mang gốc cây to này về Hậu Thổ Tinh rồi.

Thùng gỗ dễ làm, Truyền Sơn là trưởng tử trong nhà, việc thợ mộc đơn giản đều có thể làm một vài ít, sau đó vào quân đội, thi thoảng cũng sẽ làm mấy lần. Để đơn giản hóa quá trình làm thùng gỗ, Truyền Sơn chặt gốc cây thành hình tròn, bên trong đào rỗng, lại đục lỗ ở hai mép thân thùng, thế là thân thùng coi như xong.

Tiếp đó bắt tay, dùng phần bên trong gốc cây vừa đào ra và vật liệu xung quanh thân Hương Nghiên, chẻ thành hai cây gậy ngắn một cây gậy dài, hai đầu gậy gỗ dài nhất để chừa ra hai cái mộng, hai cây ngắn thì một đầu đục làm lỗ mộng, một đầu chừa ra làm mộng của thân thùng, đem lỗ mộng của hai cây gậy ngắn và hai đầu mộng của gậy gỗ dài khớp lại với nhau, thế là liền có chỗ luồn tay xách nước.

(*) cái mộng, lỗ mộng: thuật ngữ trong nghề mộc, ta cũng chưa tưởng tượng được, nhưng mn cứ hiểu cái lỗ mộng và cái mộng theo kiểu mấy thanh chống dát giường của chúng ta vậy.

Sau đó, đưa tay bắc vào lỗ mộng của thùng gỗ, liền làm thành một chiếc thùng gỗ đơn giản nhất.

“Xấu thế.” Rùa ngọc bình luận thùng gỗ.

“Có thể dùng là được.” Truyền Sơn cũng mặc kệ, dù sao chỉ là dùng nhất thời thôi, làm đẹp để làm gì?

Truyền Sơn lúc này vạn phần không ngờ, công cụ đơn giản lần đầu tiên làm thành của hắn trong Huyết Hồn Hải này, sẽ làm bạn với hắn trong một thời gian rất dài.