Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt

Quyển 4 - Chương 4

“Đó là cái gì? Ngươi đã làm gì với họ!”

Canh Lục rất biết tạo tình thế, đợi đến khi thấy rõ kết cục của nô lệ trong trận pháp, lập tức đã cao giọng thét lên.

Tiếng kêu đó, cũng dẫn tới ánh mắt của một số người tới chỗ Tiết Triêu Nguyên.

Chỉ thấy hai mươi tám nam tử vừa rồi vẫn có thể đi có thể hành động, giờ toàn bộ hóa thành thây khô đổ trên mặt đất, hơn nữa vẻ mặt cực kỳ thê thảm.

Tiết Triêu Nguyên cười nhạt, đây chính là do hắn chưa kịp hấp thu hồn phách của những nô lệ này, bằng không những người này đã sớm hóa thành bột mịn, nào còn thây khô nữa.

“Ngục tốt đâu? Các ngươi chết hết rồi sao? Còn không bắt hết những nô lệ này lại cho bản cung. Ai dám phản kháng giết chết bất luận tội!”

“Vâng!” Các ngục tốt lĩnh mệnh ầm vang.

Truyền Sơn nhìn những nô lệ đói đến ‘thất điên bát đảo’ này, thở dài, đang muốn ra tay với Tiết Triêu Nguyên.

“Đèn! Tắt hết đèn đi!” Canh Lục đột nhiên ngẩng đầu gào to với nô lệ đang hôn loạn. Hắn không biết Truyền Sơn ở đâu, nhưng thấy dây thừng của các nô lệ đều rơi xuống đất cũng đoán rằng hắn đang âm thầm hỗ trợ.

Truyền Sơn không để ý tới giọng điệu ra lệnh của Canh Lục, thoáng cái hắn đã hiểu ý của hắn ta. So với những ngục tốt này, nô lệ sinh hoạt nhiều năm trong bóng tối hầm mỏ tự nhiên chiếm ưu thế hơn, đèn tắt là các ngục tốt liền gặp khó khăn, càng vồ hụt nhiều.

Thế là Canh Lục vừa hô lên, Truyền Sơn đã hít một hơi dài, “Phù ───!” thổi tắt hết toàn bộ đền ***g và đèn mỏ.

“Ai? Ai quấy rối đấy? Đi ra cho bản cung!”

Bóng tối không thể cản trở Truyền Sơn, cũng không thể mang đến cản trở cho Tiết Triêu Nguyên bước vào ma đạo.

Truyền Sơn nghe hắn kêu la, cười lạnh lùng, đề khí liền đánh về phía hắn. Hắn đã nín nhịn bao lâu rồi? Kẻ thù cả đám đều mạnh hơn hắn, vất vả lắm mới tu ma, kết quả vẫn bị người đè đánh.

Con bà nó chứ, ta cũng không tin ta cấp 2 còn không đánh được cái tên cấp 1 nhà ngươi!

Xem lão tử đánh ngươi đến mặt nở hoa ra sao nhá!

“Bụp!”

Hoàng thái tử Lãng quốc cũng vừa nhập ma đạo, còn đang bồi hồi ở cánh cửa ma đạo, bị một đấm này làm choáng váng.

Hắn cũng không phát hiện nắm đấm này lúc nào đập vào mặt hắn, máu từ lỗ mũi chảy ra, cái mũi vốn cao thẳng bị đập cho thụt vào trong mặt.

Truyền Sơn hưng phấn, cảm giác đánh kẻ thù này thật là tốt! Đặc biệt lúc bản thân còn có thể áp chế hắn ta.

Nhưng ông cha ta đã dạy ta một câu, vui quá hóa buồn.

Tiết Triêu Nguyên bị một cú đó, dưới tay khẽ động liền phóng bảo bối của vị đạo trưởng dạy hắn tu ma kia ban tặng ─── tước thú.

Con ma thú này trông giống Ma Tước, còn được gọi là Tốc Điểu (con chim có tốc độ nhanh), nghe tiếng là biết có tốc độ nhanh như tia chớp, lực công kích không mạnh cho lắm, nhưng bởi vì tốc độ của nó quá nhanh, lúc đánh lén tuyệt đối là một thứ tốt.

Cũng may Truyền Sơn đã từng thấy tiểu đạo sĩ bị người này hại, biết trên người Tiết Triêu Nguyên có thứ gì đó ghê gớm, vung quyền đề phòng ngay lập tức. Nhưng tính cảnh giác của hắn dù cao tới đâu, cũng do tu vi vẫn kém hơn tốc điểu, bị tốc điểu mổ mạnh một phát vào sườn bên phải.

“Răng rắc.” Truyền Sơn không cảm thấy đau đớn, chỉ nghe thấy tiếng xương bị mổ vỡ.

Mà con tốc điểu kia cũng phát ra tiếng kêu như loài chim, nhanh chóng lủi về bên cạnh Tiết Triêu Nguyên.

“Chiếp chiếp! Chủ nhân, xương người kia cứng quá.” Tốc điểu phát ra tiếng oán giận chiếp chiếp chiếp, tiếc là Tiết Triêu Nguyên không hiểu được.

Truyền Sơn sờ sườn phải của mình, nổi giận.

Tiết Triêu Nguyên thấy rõ hình dạng Truyền Sơn, vừa hoảng sợ cũng đồng thời nổi giận lôi đình, “Ngươi là ai? Ngươi sao lại dám…”

“Ngươi không biết ta là ai?” Truyền Sơn âm trầm nói.

Trên mặt người bôi toàn bụi than, trái một vết phải một vết, ai mà thấy ngươi mặt mũi ra sao?

“Ngươi là người hay ma? Ai sai ngươi tới?” Tiết Triêu Nguyên có thể lên làm thế tử đương nhiên không phải phế vật, cố nhịn tức giận, vừa che mũi vừa tìm hiểu nội tình kẻ địch.

“Ngươi đã quên ta?”

“Ngươi là ai?”

“Ta là La Truyền Sơn nha, ngươi đừng bảo là quên mất tên này rồi chứ?”

Âm chữ ‘chứ’ vừa thốt ra, Tiết Triêu Nguyên đã lập tức chỉ huy tốc điểu tấn công địch.

Phản ứng này không thể coi là chậm, nhưng có một bóng đen đã sớm canh một bên xem trò hay.

Có lẽ tu vi của nó không cao bằng con tốc điểu này, nhưng thế gian còn có một từ gọi là ‘Thiên địch’. Xui sao, nó còn là thiên địch khắc chế con tốc điểu này!

“Hắc vương xà?” Truyền Sơn vô thức kêu lên.

Đuôi hắc xà vung lên, quất lên vai Truyền Sơn.

“Thật là ngươi?” Truyền Sơn vui sướng, không ngờ lại gặp phải đứa bạn cũ đã từng chung hoạn nạn lúc làm lẩn vào làm mật thám trong quân đội Lãng quốc trước đây.

Hắc vương xà lại quất hắn một cái, ý bảo hắn chuyên tâm đối địch.

Có hắc vương xà giúp chống lại tốc điểu, Truyền Sơn nhe rằng cười với hoàng thái tử Lãng quốc.

Bên kia, ngục tốt và hộ vệ cũng không lo giết người nữa, trước hết nghĩ cách châm đèn ***g và đuốc lên mới là quan trọng.

Các hộ vệ không nhận được chỉ thị của thái tử điện hạ, không dám rời khỏi đầu đường canh giữ, chỉ cần có người muốn đi ra ngoài thông qua giao lộ, các hộ vệ sẽ nhắm mắt chém bừa một trận, cũng mặc kệ người qua là nô lệ hay ngục tốt. Dù sao những ngục tốt này đã thấy bí mật của thái tử điện hạ, chắc chắn là không thể giữ lại.

Canh Lục thừa dịp loạn, mang một đám thân tín và mấy phụ nhân chuồn vào nơi hắn ở ngày trước, chỗ ấy hắn có đào một hang động bí mật nối thẳng với sâu tít trong hầm mỏ.

Các nô lệ khác cũng không phải kẻ ngốc, nếu đã biết ở lại chắc chắn phải chết, lúc này cũng bất chấp bụng đói mờ mắt có thể đi lại hay không, chỉ cần có thể di chuyển, dù phải bò cũng phải bò ra khỏi sân mỏ ăn thịt người này. Rất nhiều nô lệ không có đường để đi, phần lớn đều chạy về phía các hang động trên cầu thang.

Chờ tới lúc Canh Nhị chạy tới, phòng khách đã không còn lại bao nhiêu nô lệ, các ngục tốt cuối cùng cũng châm được mấy cây đuốc, nhưng độ sáng của mấy cây đuốc đó rõ ràng không đủ.

Thấy những nô lệ còn sót lại khoanh tay chờ chết đáng thương, cũng không muốn để ngục tốt đuổi theo giết các nô lệ chạy trốn khác, Canh Nhị phất tay tắt hết những cây đuốc kia.

Y làm thế này có coi như trái quy tắc không? Y chỉ dập tắt lửa mà thôi, cũng không đả thương người. Canh Nhị thầm biện hộ cho hành động của y.

Xử lý xong việc nhỏ này, Canh Nhị vừa quay đầu đã thấy một góc đại sảnh, hắc xà vẫn len lén đi theo họ kia đang quấn lấy một con Ma Tước. Tốc độ của Ma Tước rất nhanh, phẩm cấp cũng cao, nhưng hắc xà ỷ vào da thô thịt dày cộng thêm thuộc tính vừa vặn khắc chế con Ma Tước kia, kể ra cũng lép vế.

Thấy đôi này không có vấn đề gì, Canh Nhị chuyển ánh mắt sang người đôi khác.

Bên này thì không giống bên kia, hoàn toàn là trận đánh tơi bời mang tính áp đảo.

Người đánh là Truyền Sơn, người bị đánh là hoàng thái tử Lãng quốc mới cấp đầu Luyện Khí Kỳ.

Tên họ La khinh người quá đáng, vậy mà cưỡi trên người vị thái tử đáng thương kia, hết đấm này tới đấm khác, đánh cho vị thái tử kia kêu au au thảm thiết không đáp trả nổi, mà xung quanh họ còn có vài nam tử mặc trang phục hộ vệ, xem ra đều là do tên kia trừng trị.

Tiện tay ném tiểu đạo sĩ trần trụi khiêng trên vai xuống mặt đất, Canh Nhị tiến tới hỏi: “Người này có thù với ngươi à?”

“Thù lớn! Cả nhà lão tử đều bị hắn làm hại!” Truyền Sơn thở phì phì, hai mắt đỏ ngầu, đánh người cũng đánh ra tiết tấu được, mỗi đấm là một cái răng, không nhiều không ít.

“Đừng đánh nữa, ta cảm thấy có cao thủ đang hướng về phía này.”

“Đây là nguyên nhân ngươi tới trễ?” Truyền Sơn lại đấm thêm vài phát, “Tặc đạo phái Thanh Vân?”

“Chắc là bọn họ. Ta đã bày một trận pháp ở lối họ vào hầm mỏ, có thể tạm thời kéo dài một thời gian.”

“Một thời gian là bao lâu?”

“Ta nghĩ… sợ rằng không được bao lâu. Ta quên không làm chút gì với đỉnh hầm, họ thấy lối vào có vấn đề, với tính cẩn thận của họ, chắc chắn sẽ chọn đường khác.” Canh Nhị chỉ đỉnh hầm.

Truyền Sơn cũng ngẩng đầu nhìn lên trên. Đỉnh hầm bị tiểu đạo sĩ phái Thanh Vân nổ cho một chưởng, chỗ hổng ấy thoạt nhìn to hơn ngày xưa rất nhiều, thậm chí loáng thoáng cũng thấy được sao trên bầu trời bên ngoài.

“Rất tốt, cứ để họ chó cắn chó là được!” Đây là bước thứ ba của lấy yếu thắng mạnh, tạo nên tất cả khả năng, từ nội bộ kẻ địch vượt qua kẻ địch, tốt nhất là để họ chém giết lẫn nhau.

Lúc đạo sĩ phái Thanh Vân mở cấm chế nhảy từ trên đỉnh xuống thì Truyền Sơn và Canh Nhị đã mất dạng, theo họ cùng nhau biến mất còn có một gã đạo sĩ, một gã hoàng thái tử, mặt khác còn có một con hắc xà cùng một con Ma Tước.




Tiết Triêu Nguyên cảm thấy mình chưa từng bị uất ức như thế.

Cứ thử nghĩ xem, hắn đường đường là một hoàng thái tử lại bị một nô lệ đê tiện, còn là gian tế Hi triều đè lên đấm, còn bị đánh cho không sức đáp trả.

Thấy người này ngay từ đầu đã có bản lĩnh và thân thể thay đổi như kẻ tu ma, lạ là trên người người này lại không có mùi của kẻ tu ma. Nhưng dù sao đi nữa, nếu ngươi đã không phải con người bình thường, vậy thì xin ngươi dùng thủ đoạn không phải của con người ra. Sao ngươi còn dùng nắm đấm đánh người?

La Truyền Sơn phải không? Hắn đã hoàn toàn nhớ ra người này rồi.

Hồi đó, lúc mật thám này bị tể tướng Hi triều Hồ Dư coi như lễ vật đưa tới Lãng quốc, hắn còn nhớ rõ vẻ chật vật và vô lực của hắn, khi đó họ muốn lăng nhục dằn vặt người này thế nào cũng được.

Lúc đầu người này còn mang dáng dấp của một con người rắn rỏi, nhưng sau khi biết người nhà và bạn thân của mình bị hắn liên lụy bỏ mình thì liền kêu gào chửi mắng giận dữ cực kỳ, thề phải báo thù rửa hận, nhưng sao lại ra thế này chứ?

Mặc hắn mắng rách họng, phát lời thề độc nhất trên đời, trong mắt họ cũng chỉ là một thằng hề đang nhảy nhót giãy dụa chờ chết mà thôi.

Ai cũng không nghĩ tới thằng hề này lại có năng lực tìm được đường sống trong chỗ chết, thậm chí báo thù. Khi đó hắn thậm chí căn bản không coi tên mật thám này là người. Chẳng qua là một con sâu nhỏ Hi triều phái tới, hắn dùng giầy để giẫm chết tên đó.

Nhưng hôm nay tất cả đều ngược lại…

Hắn giận dữ, hắn bất bình! Vì sao thằng hề này cũng có thể tu ma? Hơn nữa tiến cảnh còn nhanh hơn hắn?

Nhớ ban đầu hắn giết nhiều người như vậy mới chỉ bước vào bậc cửa của tu ma, dựa vào cái gì con sâu kia chẳng có gì chỉ ở trong hầm mỏ là có thể trở nên mạnh hơn hắn?

Lẽ nào hầm mỏ này ngoại trừ có mỏ than và linh thạch, còn có bí mật gì mà hắn và phái Thanh Vân cũng không biết?

Đột nhiên, Tiết Triêu Nguyên trợn trừng hai mắt, đầu nâng lên, miệng phát ra một tiếng rên rỉ kỳ lạ giống như nhụt chí, theo đó hai mắt đảo một cái liền đổ rầm một tiếng xuống đất.

Truyền Sơn giật mình vì hắn, vô thức giơ bàn tay trái mà vừa nãy vô tình đặt ở đan điền Tiết Triêu Nguyên lên.

Ngay vừa rồi, khi tay trái hắn dán lên đan điền của Tiết Triêu Nguyên không lâu, một luồng khí lạnh lẽo đột nhiên thuận theo bàn tay chảy vào cơ thể hắn, tốc độ rất nhanh, lúc hắn tỉnh ra rút tay lại thì luồng khí lạnh lẽo đó đã biến mất.

Đây là chuyện gì vậy?

Người nọ bị hắn vô tình đánh chết rồi, hay là… Truyền Sơn giơ bàn tay trái còn lành lặn của mình lên nhìn, không thấy xuất hiện điều gì khác lạ.

Truyền Sơn không biết nên nói gì, hắn hận vị hoàng tử này, nhưng hắn vẫn còn muốn lợi dụng người này nhiều lắm, tạm thời còn chưa muốn để người này chết. Nếu người này cứ chết như vậy, cũng khó tránh quá hời cho hắn ta.

Nhưng chuyện vừa nãy rốt cục là thế nào? Truyền Sơn suy xét, lại một lần nữa dè dặt đưa tay trái dán lên đan điền Tiết Triêu Nguyên, dán một hồi lâu cũng không thấy động tĩnh gì.

Truyền Sơn không giải thích được, thầm vận hành ma khí, cũng không thấy gì khác lạ, lập tức coi chuyện này như một sự trùng hợp rồi quên luôn.

“Chết rồi à?” Canh Nhị đưa đầu tới.

“Không biết.” Truyền Sơn ấn tay trái lên trái tim Tiết Triêu Nguyên, cảm nhận xem có mạch đập hay không, đợi mãi cũng không thấy đập, “Xem ra là đã chết.”

Canh Nhị đang định tỉ mỉ ngó coi vị hoàng thái tử này rốt cục đã chết hay chưa thì đã bị Truyền Sơn tâm tình không tốt đẩy ra.

“Đi, giúp ta đào một cái hố.”

Người đã chết, tự nhiên phải ‘xuống mồ vi an’. Dù người nọ là kẻ thù của hắn, hắn cũng không thể vứt thấy lang thang thế được.

Canh Nhị gãi đầu, người ngu đần như y, trong nháy mắt Truyền Sơn chạm vào y, tất cả bi thương và áy náy sâu trong lòng đối với bạn bè người thân của người dối diện cũng nhắn nhủ tới đáy lòng y. Lúc này, y lựa chọn im lặng, yên lặng tìm một chỗ bắt đầu đào hầm chôn người.

Canh Nhị tự nhiên sẽ không vứt bỏ cơ hội ‘nhặt rác’, ba hai cái đã lột sạch thái tử Lãng quốc. Ngay khắc y giao Tiết thái tử trở về trạng thái sơ sinh cho Truyền Sơn, tay y bỗng nhiên dừng lại.

Truyền Sơn nghi hoặc nhìn y một cái, kéo thi thể hoàng thái tử Lãng quốc qua tiện tay ném vào trong hố đã đào sẵn, lại tùy ý hất chút đất coi như đã vùi.

Canh Nhị ngó ‘thi thể’ bị ném trong hố, lại ngó La Truyền Sơn vẻ mặt bất thiện, suy nghĩ một chút, y quyết định không nói gì nữa, dù sao kết cục đều như nhau.

Tâm tình Truyền Sơn đang rối rắm, cũng không để ý tới vẻ mặt Canh Nhị ở bên kia.

Một vị hoàng thái tử đã chết trên tay hắn như thế, giản đơn biết bao?

Qúa đơn giản, trái lại làm hắn không cảm thấy vui vẻ khi báo thù, đây là điểm tốt của việc nắm chắc lực lượng. Khi ngươi đứng chỗ thế mạnh tuyệt đối thì kẻ địch mạnh ngày xưa cũng trở nên yếu đuối chật vật, thậm chí thua ngươi một kích.

Đáng tiếc vị thái tử này biết quá ít tin tức, hắn chỉ khai ngôi vị Hoàng đế Hi triều đổi chủ, tể tướng bán nước Hồ Dư dìu dắt ấu chủ đăng cơ, tự phong nhiếp chính vương, phong con Hồ Kế Hiếu là binh mã đại nguyên soái. Còn về tung tích người nhà, bạn bè, Vương tướng quân và Trịnh quân sư của hắn thì đều chẳng biết.

Nhưng may mắn là, Truyền Sơn từ miệng Tiết Triêu Nguyên biết được, người nhà hắn cũng không bị Hồ Dư bắt, cũng không rơi vào tay Lãng quốc, hiện nay tung tích không rõ. Còn tung tích của Vương đầu và Trịnh quân sư thì hoàn toàn không rõ, không biết có phải đã bị Hồ Dư giết trong tù không nữa. Lãng quốc từng tìm chứng cứ chỗ Hồ Dư, Hồ Dư nói là đã xử tử người, nhưng không đem người sống tới Lãng quốc. Còn về Lý Hùng và Ngô Thiếu Hoa, chỉ là h ai quan quân bình thường, tầng lớp trên Lãng quốc càng không rõ tung tích của họ.

Ông trời phù hộ, hi vọng các ngươi đều còn sống!

Canh Nhị vỗ vai Truyền Sơn, vị hoàng thái tử này chết cũng chết rồi, dù sao vị thái tử điện hạ này mà tiếp tục tu luyện nữa, lâu dần sẽ biến thành huyết ma thú tại họa cho sinh linh trên tinh cầu này, hiện tại chết là chết rồi. Thứ như huyết ma thú, thật là không thể lưu lại.

“Ngươi không cắn nuốt ma nguyên của vị hoàng thái tử là này là chọn lựa chính xác.” Canh Nhị làm bộ vô tình nói thế.

Tuy chỉ trong giây lát, nhưng cảm giác dưới tay vẫn nói cho y biết, bản nguyên của khối thân thể ấy đã khô kiệt, sau này cho dù có cơ hội sống sót cũng không thể tu luyện được nữa, nhưng y rõ ràng không thấy họ La có hành động gì, thật là lạ.

Truyền Sơn không lên tiếng, hắn không biết nên miêu tả tình hình vừa rồi cho Canh Nhị nghe như thế nào, đến bây giờ hắn vẫn còn hồ đồ. Lúc vừa đề khí kiểm tra, hắn phát hiện tu vi của hắn tựa hồ cao hơn trước đây một chút?

“Ơ? Thân thể của ngươi…”

“Cơ thể ta làm sao?” Truyền Sơn cúi đầu nhìn người mình.

“Sao ngươi khỏe nhanh vậy?”

Truyền Sơn cũng rất kinh ngạc, vết tích bị sét đánh vang trời trên người hắn đã mất hết, không những thế, đến ngay cả vết thương con Ma Tước để lại cho hắn cũng phục hồi như cũ. Ấn lên xương sườn của mình, tốt, không có bất luận gì khác lạ.

“Ta cũng không biết.” Nhìn tay trái lành lặn của mình, Truyền Sơn quyết định giả vờ hồ đồ. Không phải hắn không tin Canh Nhị, mà là chính hắn cũng không biết rõ những biến hóa này rốt cục là thế nào.

Khi đó, lúc tay trái hắn đặt ở trên đan điền Tiết Triêu Nguyên thì tựa hồ trong đầu hắn đang suy nghĩ gì đó, nội dung hình như là… ‘Nếu ta có thể hấp thụ thẳng ma nguyên của người này phế bỏ hắn? Sau đó hắn liền cảm thấy từ chỗ đan điền của Tiết Triêu Nguyên xuất hiện một luồng khí lạnh lẽo truyền lên theo cánh tay, tiếp theo đó Tiết Truyên Nguyên liền…

Ý nghĩ, tay trái, đan điền, có lẽ lần sau hắn có thể tìm cơ hội thử lại xem?

Canh Nhị nghi hoặc quan sát hắn mấy lần, không tìm ra được nguyên nhân, đành phải chuyển đề tài khác, “Sau này ngươi dự định làm thế nào?”

“Người này chắc chắn sẽ không tỉnh lại đúng không?” Truyền Sơn chỉ tên trần truồng họ vứt ở một bên.

“Ừ. Ta đã cho hắn ăn một viên Tiên nhân túy, dù tu vi ban đầu của hắn không tổn hại cũng phải ngủ trên mười năm. Còn bây giờ, có lẽ ít nhất phải ngủ trên dưới trăm năm đi.” Canh Nhị vỗ ngực bảo đảm.

Truyền Sơn coi như y đang bốc phét, nhưng thấy Canh Nhị như thế, xem ra Tiên nhân túy gì kia dù không có hiệu quả cao như thế cũng có thể có ba phần. Đã xác định được tặc đạo đã tu luyện đến không coi người thường ra gì này tạm thời không tỉnh lại, Truyền Sơn tiện tay ném tên trần trụi đó vào trong một hang động nhỏ hẹp.

“Ngươi bày một trận, đừng để người khác tìm thấy hắn, ta vẫn còn cần hắn.”

Canh Nhị duỗi tay ra.

“Cái gì?”

“Linh thạch.”

“Muốn linh thạch không có, muốn mạng có một cái.”

Canh Nhị tức giận gào: “Ta biết ngay ngươi sẽ nói thế mà!”

“Biết rồi còn hỏi? Có bệnh hả?”

Canh Nhị bê một tảng đá bên chân lên muốn đập.

Truyền Sơn cười ha ha, vừa chạy vừa kêu: “Nhà ta có con gà trống nhỏ, hắn tham ăn lại keo kiệt, tên Canh Nhị thật đúng là Nhị (hâm), rảnh rỗi là thích bê đá đập chân mình. Ha ha ha!”

“La Truyền Sơn ───!”

Được Canh Nhị giúp đỡ, con hắc vương xà nuốt con Ma Tước kia cũng lắc lư cười đùa.

Canh Nhị nhìn thấy, càng giận!

Hai người đuổi đuổi đánh đánh chạy về thạch thất, đẩy mở cửa đá, đã nghe bên trong có người nói giọng khàn khàn:

“Ta nghe bên ngoài ồn như vậy đã biết ngay là hai người các ngươi.”


Truyền Sơn mắt tỏa sáng, thoáng cái đã xông lên giường, vui vẻ hỏi han: “14 huynh, ngươi không sao chứ?”

Canh Nhị bày trận đằng sau cũng đã đuổi tới, trở tay đóng cánh cửa đá nặng nề lại, suýt thì kẹp luôn con hắc xà muốn chui vào.

“Xì xì!” Hắc vương xà kháng nghị.

Canh Nhị không đuổi nó, chỉ dùng mắt lườm lườm tên nửa người xương khô kia.

Kỷ 14 khẽ gật đầu.

Thấy Kỷ 14 đã khôi phục thần trí, Truyền Sơn thở dài một hơi.

Canh Nhị tiến lên ra sức đẩy đẩy người chen vào. Truyền Sơn thì ngoan ngoãn lùi qua một bên, hắn cũng không quên tu vi của y cao hơn hắn bốn cấp, chọc giận người ta thật á, hắn chắc chắn là bị xử.

Ai, là tiểu đệ lại mạnh hơn đại ca, đây không phải bi kích thì là gì? Không được, hắn nhất định phải cố gắng hùng mạnh hơn nữa, sớm muộn gì cũng có một ngày đè được y!

“Các ngươi đều còn sống.” Kỷ 14 khàn khàn hỏi.

“Đúng vậy. Chúng ta đều còn sống.” Truyền Sơn nghiêm mặt, nhấn giọng.

“Tốt.” Kỷ 14 thả lỏng thân thể.

Ba người nhìn nhau một vòng, hơi có cảm giác bừng tỉnh như cách một thế hệ, im lặng nghẹn họng. Đáng tiếc ba người rõ ràng cũng không phải nhà thơ, bầu không khí mùi mẫn còn chưa dâng lên đã bắt đầu bị phá hỏng liên tiếp.

Đầu tiên là Canh Nhị nghiêng đầu, vì sao y lại cảm thấy lời Kỷ 14 nói, y không hiểu được?

Tay tiện vỗ gáy Canh Nhị, Truyền Sơn giải thích nghi hoặc cho y: “14 huynh tám phần mười cho rằng hắn đã chết, ba người chúng ta đang gặp nhau ở hoàng tuyền đấy.”

Kỷ 14 không phủ nhận, lúc vừa tỉnh lại hắn thực sự có một loại cảm giác mờ mịt không rõ thân nơi đâu, mãi tới giờ thấy hai người xuất hiện rõ rệt trước mặt mình, hắn vẫn chưa thể hoàn toàn khẳng định, đặc biệt là La Truyền Sơn dáng dấp nửa xương khô không biết là người hay ma.

Canh Nhị bừng tỉnh đại ngộ, nhanh chóng tiến lên khoe thành tích: “Nói ngươi đã chết một lần cũng không sai. Trước đó, khi chúng ta trở về ngươi đã sốt sắp chết, vết thương cũng rữa ra, nếu không phải ta hạ nhiệt cho ngươi, lại giúp ngươi lấy thuốc, hiện tại nói không chừng ngươi đã thực sự đợi ở hoàng tuyền rồi.”

Truyền Sơn giơ tay liền vỗ bụp lên gáy người này.

Canh Nhị bị hắn đánh một cái lảo đảo về phía trước, sau đó liền che gáy quay trở lại trợn mắt.

Truyền Sơn phất tay như đuổi gà, “Có ai kể như ngươi không? Không biết nói thì né qua một bên đi, đi đi đi, qua chỗ khác mà chơi, đừng ở đây cản trở người lớn nói chuyện.”

“Họ La kia, cái tên vong ân phu nghĩa nhà ngươi! Cũng không ngẫm lại xem ai giúp ngươi bò từ dưới lòng đất ra, còn giúp ngươi tu đến cấp hai Luyện Khí Kỳ, ngươi đừng quá đáng! Nghĩ ta sợ ngươi thật à?”

“Ta sợ ngươi được chưa? Ngoan, qua một bên chơi đi, ta và 14 ca ca có chuyện cần nói.”

Kỷ 14 nằm trên giường đá thấy hai người đấu võ mồm, nhìn rất thân mật. Cảnh này có thể thấy được thì cứ nhìn đi.

Cuối cùng Truyền Sơn rảnh rỗi quan sát gian thạch thất này một phen. Thạch thất không lớn, không nhận ra là hình thành do tự nhiên hay trải qua bàn tay điêu khắc của con người.

“Ở đây thoạt nhìn tựa hồ rất an toàn, ngươi tìm được à?”

Canh Nhị khó chịu khi thấy hắn lảng sang chuyện khác.

“Không tệ, tay nghề giỏi ghê nhỉ.”

Khóe miệng Canh Nhị nhịn không được nhếch lên.

Kỷ 14 chen miệng rất hợp thời: “Canh Nhị bày trận pháp ở đây, người bình thường đại khái không uy hiếp được chúng ta.”

Canh Nhị đắc ý nói: “Đó là đương nhiên, cũng không xem là trận pháp ai bày. Ta dùng bốn viên linh thạch, nơi đây ít nhất có thể chống chịu được hai, ba năm. Nói xong, lại nhỏ giọng bỏ thêm một câu: “Chỉ cần đạo sĩ phái Thanh Vân không trực tiếp tìm tới cửa.”

Tuy nghe được câu cuối cùng, nhưng Truyền Sơn vẫn thả lỏng không ít, hắn đã lâu không được ngủ một giấc an tâm rồi, dù chỉ có một ngày an ổn cũng là tốt. Còn về vấn đề ở đây không có giường, càng không có chăn, hắn tin Canh Nhị có thể giải quyết được.

Truyền Sơn thu hồi ánh mắt quan sát thạch thất, hỏi mọi người: “Các ngươi có đói bụng không?” Hắn quyết định chờ ăn cơm xong lại bàn bạc chuyện sau này với Kỷ 14.

“Đói.” Canh Nhị gật mạnh đầu.

“Ừ.” Kỷ 14 cũng không phải làm bằng sắt, gần hai ngày chưa ăn gì, bụng đã dán vào lưng từ lâu rồi.

“Ăn cơm trước đã.” Truyền Sơn đề nghị.

“Được.” Canh Nhị tán thành.

Hai người đến đây mới coi như miễn cưỡng hòa hảo.

Truyền Sơn và Kỷ 14 cùng nhau nhìn về phía Canh Nhị, chính xác mà nói là nhìn ngực y.

Cũng may Canh Nhị không phải nữ nhân, dưới ánh mắt công kích cường đại và hèn mọn như vậy cũng không cảm thấy khó chịu chỗ nào, chỉ nổi da gà đầy người.

“Cùng nhau nhìn ta làm gì?” Canh Nhị hoàn toàn không biết bản thân đã lưu lạc thành kho lúa kiêm quản lý kho, khó hiểu hỏi.

“Đồ ngươi thu.”

“Cái ăn không tìm ngươi thì tìm ai?”

Kỷ 14 cùng Truyền Sơn nhìn nhau cười.

Canh Nhị bĩu môi, bất đắc dĩ đưa tay vào ngực, ngoan ngoãn lấy đồ ra như thường.

Lò than, than đá, nồi bát thìa chậu, đũa, chăn…

Truyền Sơn đoán chắc trong ngực Canh Nhị có một công cụ cất đồ loại như túi thần kỳ, nhưng mở to mắt thấy y lấy từng thứ từng thứ to đùng ra ngoài, vẫn có kích thích nhất định, lập tức không khỏi hiếu kỳ đưa tay tới gạt banh ngực Canh Nhị ra.

Hắc vương xà cũng buông đầu từ trên đỉnh thạch thất xuống giúp vui.

Kỷ 14 tỉnh rụi chú ý vị khách mới đến ở này, thấy thái độ của Truyền Sơn và Canh Nhị, họ chắc là quen hắc xà này?

Canh Nhị cảnh giác che ngực, “Ngươi làm gì?”

Truyền Sơn dùng móng xương khô ngoắc vạt áo của y, liếm môi, tham lam hỏi: “Trong quần áo ngươi dấu cái gì? Túi thần kỳ? Xem ra ngươi giấu nhiều thứ tốt nha.”

Canh Nhị che chặt ngực, không nói gì.

“Có phải huynh đệ hay không? Phải thì lấy ra chia cho mọi người tí đi.”

Canh Nhị dựng bốn ngón tay.

“Ý gì?”

Canh Nhị nói từng chữ một: “Đừng quên, ta cao hơn ngươi bốn cấp.”

“À… ta sợ ngươi ghê a!”

Canh Nhị vỗ ‘bộp’ cái móng đỏ ngoắc quần áo mình ra, đưa từng vật phẩm mình lấy ra để làm cơm tới trước mặt nam nhân, “Ta xuất lương, ngươi làm cơm.”

“Ta làm thì ta làm.” Truyền Sơn thấy điều tốt thì đồng ý, có những người bụng dạ nhỏ nhen, đùa quá y sẽ xù lông.

Hắc vương xà tiếc rẻ lắc đầu, lại trườn về cái tổ lúc vừa tới đây tìm thấy được. Nó quyết định rồi, sau này nó sẽ ở đây.

“Tay ngươi làm sao vậy?” Kỷ 14 không biết Canh Nhị dùng phương pháp gì đoạt lại mạng mình từ tay Diêm vương, chỉ cảm thấy người ngợm uể oải, mặc dù vô lực nhưng không thống khổ như trước. Nếu không phải vết thương trên ngực còn chưa khép lại hoàn toàn đang nhắc nhở hắn, hắn còn tưởng mình chưa từng bị thương.

“Ngươi nên hỏi ta cái tay bên phải bị làm sao.” Truyền Sơn đang châm lò quay đầu lại cười nói.

Kỷ 14 rất biết tiếp thu, hỏi: “Cái tay bên phải ngươi bị làm sao?”

“Nát sạch rồi, chỉ còn xương thôi.” Truyền Sơn thở dài, ngược lại trêu đùa Kỷ 14: “14 huynh, ngươi có muốn xem không? Huynh đệ ta cởi cho ngươi xem?”

Kỷ 14 mặt không đổi sắc, “Cởi đi, ta rất hiếu kỳ cái phía dưới của ngươi có bị nát sạch không.”

Được rồi, rõ ràng sức tưởng tượng của vị này còn mạnh hơn hắn.

Canh Nhị nghe vậy cũng lập tức quay đầu lại nhìn nửa người dưới của hắn.

Truyền Sơn đứng dậy, tay đặt ở lưng quần, nói kiểu vô lại: “Các ngươi muốn xem thật?”

Canh Nhị liều mạng gật đầu, ngoài miệng còn nói: “Nói không chừng bên phải nát rồi, bên trái vẫn còn. Ta đã từng thấy nhiều điều quái dị, nhưng vẫn chưa thấy thứ quái dị như thế, đương nhiên phải ra mắt một cái.”

Hắc vương xà chui ra từ tổ nó, đơn thuần muốn mở mang chút ít.

Truyền Sơn có thẹn quá thành giận không ư? Có xấu hổ không ư?

Chỉ thấy người này rất là thành thạo cởi áo tháo đai lưng, xoạt một phát đã cởi quần ra.

… Kỷ 14 vẻ mặt rất bình tĩnh, ngoại trừ con mắt trợn trừng.

… Vẻ mặt Canh Nhị rất hay, miệng thì hơi mở, trong mắt tràn đầy vẻ khó hiểu, trên mặt còn mang ba phần oán khí và bất bình.

Hắc vương xà… Quay đầu trở về tổ nó. Có gì giỏi đâu, không phải một con rắn nhỏ sao? Chu vi thắt lưng và chiều cao của ca có thể làm nó xấu hổ đấy!

“Nhìn xong chưa? Lần này miễn phí, lần sau muốn xem, mặc kệ các ngươi là ai đều phải đưa bạc cho đại gia ta.”

“… Thèm vào!” Canh Nhị bất mãn bĩu môi.

“Khụ, không tệ. Ta cảm thấy vợ người sau này sẽ không bất mãn gì với ngươi.” Kỷ 14 bình luận rất đúng trọng điểm.

Truyền Sơn túm quần lên, đá Canh Nhị, “Diêm đâu?”

Canh Nhị có lẽ bị bắt nạt quen rồi, ‘à’ một tiếng không hề để tâm, lấy hộp diêm ra từ trong ngực.

Truyền Sơn nhướn mày, đang chuẩn bị nhắc lại một vài yêu cầu hà khắc thì đã nghe thấy Kỷ 14 ngồi trên giường hỏi: “Đùi phải của ngươi… Không bất tiện chứ?”

“Không bất tiện, không đau cũng không ngứa, ngoại trừ không có thịt thì cơ bản cũng không khác gì ban đầu.”

“Vì sao lại là màu đỏ?”

“Có lẽ là do bên trên có mạch máu đi qua.” Truyền Sơn vừa nói vừa ngồi xổm người xuống tiếp tục làm cơm tối của hắn.

“Bây giờ ngươi có còn tính là người không?”

Câu này của Kỷ 14 tuyệt đối không có ý mắng chửi người, Truyền Sơn cũng hiểu, cười khổ rồi trả lời thẳng: “Ta không muốn chết, cho nên… đã tu ma rồi.”

“À.” Nói đến đây, Kỷ 14 tựa hồ không còn nghi ngờ gì nữa, thấy nét mặt hắn cũng không cảm thấy Truyền Sơn tu ma có gì lạ.

Một lát sau, chợt nghe người này chậm rì rì hỏi dò: “Vậy ta cũng có thể tu ma chứ?”