Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt

Quyển 2 - Chương 9

“Không phải ngươi coi trọng tính chính trực của tiểu tử này, nghĩ hắn là một hán tử (chàng trai) nên mới giúp hắn sao?” Canh Nhị đột nhiên nói với Kỷ 14.

Kỷ 14 diện vô biểu tình, nhìn Canh Nhị im lặng hồi lâu.

“Ngươi định giúp họ?”

“Dù bây giờ chúng ta giao họ ra, Đinh lão đại cũng sẽ không bỏ qua khi chúng ta đã biết về bí mật. Dù chúng ta bảo họ không nói cho chúng ta biết, họ cũng sẽ không tin.” Sợ là sợ thiếu niên này lòng dạ hung ác, kéo chúng ta chôn cùng. Những lời này Canh Nhị không nói.

“Ngươi có biện pháp?” Kỷ 14 không nói thêm gì nữa. Việc đã tới nước này, nhiều lời cũng vô dụng.

“Nếu chỉ đuổi họ đi, kể thì cũng không phải không có cách.” Canh Nhị nhìn đầu ngón chân y nói.

Ba người cùng nhau nhìn về phía y.

Canh Nhị xấu hổ gãi đầu.

Truyền Sơn trầm ngâm một hồi, nói: “Hôm nay chỉ đuổi họ đi không cũng không được, chúng ta còn phải rút củi dưới đáy nồi, giải quyết gốc rễ của vấn đề. Canh Nhị, trước hết ngươi hãy nói phải đuổi họ đi thế nào, rồi chúng ta cùng nhau bàn bạc vấn đề.”

Kỷ 14 cười châm chọc một tiếng.

“Ta có cách đối phó với Đinh lão đại, nhưng cần các ngươi giúp ta, nhất là Canh Nhị.”

Truyền Sơn rất bình tĩnh, Kỷ 14 cười nhạt hắn cũng không để trong lòng. Muốn người khác lấy mạng mình ra thu dọn cục diện rối rắm, nếu lúc này mình còn ra cái vẻ kẻ sĩ có thể chết chứ không chịu nhục, vậy hắn không phải người nữa, là cứt chó.

Kỷ 14 quay đầu nhìn cánh cửa đang kêu ầm ầm nhưng vẫn chưa coi là đổ, hỏi Canh Nhị: “Còn có thể giữ được bao lâu?”

“Không có người hiểu thì sẽ không xảy ra việc gì.” Canh Nhị cho mọi người một đáp án an lòng.

Thấy thời gian vẫn còn dư dả, Kỷ 14 lại nhìn sang Truyền Sơn, “Nói thử xem, ngươi có dự định gì? Muốn chúng ta giúp ngươi thế nào?”

Truyền Sơn lại nhìn về phía Canh Nhị, “Ngươi muốn đuổi họ đi thế nào?”



“Ngươi nói họ đã chạy trốn rồi?”

Đinh lão tam rất biết kiềm chế, ở nhốt ngoài cửa lâu như vậy cũng không tỏ vẻ nổi trận lôi đình. Có lẽ là bởi vì nguyên nhân Kỷ 14 đã về phe Canh Nhị chăng?

Nhưng những thủ hạ của hắn không có chút kiềm chế nào, cả đám tức đỏ mặt tía tai. Còn có người quát:

“Không thể nào! Chúng ta vẫn một mực canh ở bên ngoài, căn bản không thấy có người đi ra chỉ thấy các ngươi đi vào.”

Canh Nhị rụt cổ trọ trọe nói: “Thật mà, chúng ta về thì Tân 279 đã đi mất rồi. Còn về hai người già trẻ các ngươi nói, chúng ta căn bản không phát hiện.

“À? Đã thế, vì sao các ngươi tới giờ cũng không chịu mở cửa?” Đinh lão tam ngăn thủ hạ bộp chộp, không nhanh không chậm hỏi.

Kỷ 14 đột nhiên nhướn mày: “Đinh lão tam, đây là ngươi đang chất vấn ta hả?”

“Ha ha, sao dám. Chẳng qua là, cũng xin Kỷ 14 huynh giải thích nghi hoặc cho Đinh lão tam ta, Canh Nhị nói các ngươi trở về đã không thấy tăm hơi người đâu, như vậy người đã đi đâu? Còn nữa, các ngươi đã không thấy chột dạ, vì sao ta gõ cửa lâu như vậy, các ngươi cũng không mở?”

“Ngươi bảo đó gọi là gõ cửa?” Kỷ 14 cười nhạt, “Ngươi cũng không phải không biết hiện nay là tình huống gì, ngươi dẫn người vừa đập lại vừa mắng chửi ở cửa nhà người ta, ta còn tưởng các ngươi tới cướp khẩu phần lương thực chứ. Có thể không chuẩn bị một phen sao?”

Đinh lão tam nheo mắt lại, nếu không cần thiết, lão cũng không muốn đắc tội Kỷ 14 – một trong thập đại hung ma. Chẳng qua người mất tích ở đây, hắn cũng chỉ có thể tìm tại nơi đây.

“Được, không nhắc tới chuyện các ngươi giữ cửa không mở, các ngươi nói họ đi rồi, họ đi đâu rồi.”

Kỷ 14 nhìn về phía Canh Nhị.

Canh Nhị vẻ mặt không tình nguyện đi tới góc tường, quay đầu lại nhìn qua đám người Đinh lão tam, thấy Đinh lão tam chán ghét nhìn hắn, vội vã quay đầu lại. Trong miệng lầu bầu một câu, sau đó thì thấy y xoay bếp lò ở góc tường một cái, dưới bếp lò liền xuất hiện một cái hang đen kịt.

Vừa thấy có một cái hang như thế thật, sắc mặt Đinh lão tam càng sầm xuống.

“Hang này thông đến đâu?” Đám người Đinh lão tam cùng nhau vây tới.

Đến ngay cả Kỷ 14 cũng hiếu kỳ nhìn mấy cái. Nghĩ thầm nhìn không ra Canh Nhị cũng có chút bản lĩnh thật.

“Thông thẳng ra hầm mỏ.” Canh Nhị trả lời.

“Đi, chúng ta xuống dưới xem.” Có người vội vàng muốn chui vào trong đó.

“Chờ đã!” Đinh lão tam ngược lại nhìn về phía Canh Nhị, lại nhìn Kỷ 14, nheo mắt nói: “Vẫn mời Kỷ 14 huynh đi cùng chúng ta một chuyến.”

“Hang này do ta đào…”

Đinh lão tam không để ý tới Canh Nhị.

Kỷ 14 vỗ Canh Nhị, không nói gì, một tay chống rồi nhảy vào trong hang.

Đinh lão tam vừa nháy mắt, thủ hạ đã biết ý, cả đám liên tiếp nhảy xuống.

Mắt thấy thủ hạ Đinh lão tam đều cùng nhau xuống dưới một hồi lâu rồi, Đinh lão tam vẫn khoanh tay đứng trước ahng động không nói cũng không nhúc nhích. Canh Nhị hiếu kỳ tới gần một chút, nói:

“Tam gia, ngài không…”

Đinh lão tam lập tức quay đầu trách mắng: “Cách ta xa một chút, đừng tới gần.”

Canh Nhị liền lui lại vài bước, nuốt hết lời muốn nói vào bụng.

Cũng không biết đợi bao lâu, Canh Nhị đứng ở góc cách Đinh lão tam xa nhất, đầu tiên là đứng, sau sửa thành ngồi xổm, cuối cùng đặt luôn mông ngồi xuống đất, bắt đầu buồn chán vẽ vời trên đất.

Đinh lão tam cũng mặc kệ y, ngồi xuống một cái ghế bên bàn đá.

Cuối cùng…

“Tam gia!”

Người không chui ra từ trong hang, mà đi từ cửa vào.

Đi phía trước là thủ hạ của Đinh lão tam, Kỷ 14 đi cuối cùng.

“Thế nào?”

Một nam tử cường tráng đi tới trước mặt Đinh lão tam, ghé vào bên tai lão nói gì đó.

Đinh lão tam cau mày nhăn nhó, nhìn qua Kỷ 14.

Kỷ 14 diện vô biểu tình.

“Khi đó vì sao ngươi muốn giúp Tân 279?”

Kỷ 14 tựa hồ không lạ vì sao Đinh lão tam lại đột nhiên hỏi hắn điều này, hất cằm, tỏ ý phương hướng

Canh Nhị ngồi. Ý là không phải hắn giúp Tân 279, mà là giúp vị ngồi vẽ vời dưới đất kia kìa.

Lúc này Canh Nhị đang chuyển hướng hai chân, vùi đầu vào giữa, hết sức chăm chú vẽ thêm lỗ tai cho heo béo trên bức tranh của y. Nhìn kỹ thì, con heo béo này lại có những tám cái chân dài.

Đinh lão tam chuyển ánh nhìn về phía Canh Nhị. Kỷ 14 dự định gì lão không rõ, đơn giản cho rằng theo Canh Nhị có thể có cơ hội rời khỏi đây.

“Canh Nhị!”

Canh Nhị sợ run cả tay, con heo béo của y hỏng mặt mất rồi.

“Ngươi vì sao muốn cứu Tân 279?”

Canh Nhị không muốn nói, nhưng đối phương không như Truyền Sơn, không phải y cứ ngậm miệng là có thể đối phó được.

“Hắn… giúp ta hết giận.”

Đinh lão tam không nói gì, người này chỉ vì cái lý do dở đời ấy, lại làm một đám người xui xẻo cùng y.

Nếu không phải người này không thể giết, lão thật muốn đâm y một phát.

“Ngươi biết những tên kia sẽ trốn ở đâu không?”

Canh Nhị lắc đầu.

“Tam gia, tên kia đã bị thương thành như vậy, còn có thể trốn được đi đâu? Ta thấy…” Một tên thủ hạ tới gần Đinh lão tam.

“Hắn còn có một người có thể nương nhờ.” Kỷ 14 từ từ mở miệng nói.

Đinh lão tam và các thủ hạ cùng nhìn về phía hắn.

“Ai?”

“Canh Lục.”


“Canh Lục?” Đinh lão tam căn bản không tin, “Tân 279 và Canh Lục nào có giao tình? Kỷ 14, ngươi coi ta ngốc vậy à, muốn lừa chúng ta…”

Kỷ 14 khoát tay, “Ta cũng chỉ là suy đoán.”

“Hừ!”

“Nhưng suy đoán của ta không phải không có chứng cứ.” Kỷ 14 quay đầu nhìn về phía Canh Nhị.

Canh Nhị lườm hắn, ngươi nói không được sao, vì sao nhất định phải ta nói?

Kỷ 14 cũng không mở miệng, chỉ nhìn hắn.

Đinh lão tam cũng theo ánh mắt Kỷ 14 nhìn về phía Canh Nhị.

Ánh mắt của mọi người có áp lực quá lớn, Canh Nhị chịu không nổi, đành phải không tình nguyện mà thấp giọng nói:

“Đinh lão đại sẽ chết trên tay Canh Lục.”

“Ngươi nói cái gì?!” Đinh lão tam và thủ hạ của hắn lập tức trở nên rối loạn.

Canh Nhị vội vàng bò dậy, tiến đến bên Kỷ 14, lúc này mới lớn gan lặp lại lần nữa: “Tân 279 cũng biết. Hắn, hắn…”

“Hắn từng đề nghị nương nhờ Canh Lục.” Kỷ 14 nói tiếp: “Nhưng Canh Nhị không muốn, còn về nguyên nhân không muốn, ta nghĩ Đinh lão tam ngươi cũng biết.”

Sắc mặt Đinh lão tam lần đầu tiên trở nên hung ác độc địa, gắt gao nhìn chằm chằm Canh Nhị, giọng âm trầm, nói: “Ngươi nói thật chứ?”

Canh Nhị không nói, nhưng nét mặt y cho thấy y không nói sai.

Kỷ 14 kỳ lạ nhìn Canh Nhị, trong lòng nhất thời xuất hiện một ý nghĩ lạ kỳ. Lẽ nào Đinh lão đại thực sự chết trong tay Canh Lục?

“Ngươi còn biết cái gì?”

Canh Nhị liều mạng lắc đầu.

Đinh lão tam yên lặng hồi lâu, xoay người liền đi, không nói câu gì.

Thủ hạ của lão thấy lão đi, cũng vội vã đi theo phía sau.

Hang động chật hẹp lại trở nên yên tĩnh.

Kỷ 14 đi ra đóng cửa lại.

Canh Nhị đi tới bên cạnh bàn đá cũng không biết tính làm gì, lúc này cảnh thay đổi, trở lại hang động sạch sẽ ngăn nắp rộng rãi ban đầu.

Truyền Sơn cảm thấy mình tựa như đang xem một tuồng kịch, thấy Canh Nhị thực sự tìm được ra một cái hang, cũng không khỏi trợn trừng mắt.

Thiếu niên ở bên cạnh hắn càng khẩn trương hơn, mãi cho đến khi Đinh lão tam dẫn người rời đi, lúc này mới thở dốc ra một hơi.

“Xem ra tạm thời có thể giấu được. Chẳng qua Đinh lão tam nhất định sẽ phái người giám thị ở cửa, trong khoảng thời gian này sợ rằng còn phải vất vả cho các ngươi, ta và họ sợ là trong thời gian ngắn cũng không thích hợp lộ mặt.” Truyền Sơn chắp tay tỏ lòng biết ơn.

“Vậy chuyện trong nhà ngươi làm hết.” Canh Nhị nhanh miệng nó. Lập tức sờ cái giá bên tường, cái hang vừa mở kia lập tức biến mất.

“Được.” Truyền Sơn cũng rất thẳng thắn.

Canh Nhị đã hài lòng, còn chưa cười ra tiếng thì đã gặp phải cái liếc đểu của Kỷ 14.

“Họ có thể chống lại thật?” Kỷ 14 không thấy tình cảnh trước mắt lạc quan chút nào.

“Chờ hai ngày là biết.” Truyền Sơn bình tĩnh nói.

Kỷ 14 đột nhiên nhìn về phía Canh Nhị, “Không phải Đinh lão đại sẽ chết trong tay Canh Lục thật chứ?

Ta nhớ ngươi không nói dối về mặt tiên đoán.”

Tiên đoán? Thiếu niên lập tức nhìn về phía Canh Nhị với ánh mắt kinh dị.

“Ai nha! Đói quá! Ăn ăn, ăn thôi nào. Tất cả mọi người không đói bụng sao? Hôm nay để ta làm cơm.”

Canh Nhị quát to một tiếng, chạy đi làm việc.

Kỷ 14 càng lạnh mặt hơn.

Truyền Sơn sờ hạt châu trước ngực, nghĩ thầm chẳng lẽ mình mèo mù vớ cá rán, thuận miệng bịa một chuyện lại xảy ra thật?

Tiết Triêu Á thấy Canh Nhị chạy đi làm việc, còn hắn lại không có gì để làm. Đảo mắt một cái rồi đi theo qua.

“Ta giúp ngươi. Có gì muốn ta làm không?”

Canh Nhị đang múc nước ngẩng đầu lên, chỉ thấy thiếu niên đang cười ngại ngùng với y.

“Ack, không cần, ta một mình có thể…”

“Ta là Á sinh, ngươi tên Canh Nhị? Ta gọi ngươi Nhị ca được chứ?”

“Ack…” Canh Nhị thấy thiếu niên nhiệt tình mà hoang mang.

Truyền Sơn chống cuốc đi tới, giơ chân lên đá mông Canh Nhị.

Canh Nhị quay đầu lại, giận: “Làm gì?”

“Buổi tối làm thịt xào đỗ đi.”

“Ăn nhờ ở đậu mà còn muốn chọn món!”

“Ngươi không làm?” Truyền Sơn nhướn mày một cái.

Canh Nhị dẩu môi, trợn mắt nhìn hắn một hồi lâu, tức giận hừ ba tiếng tỏ vẻ oán giận, lập tức bước huỳnh huỵch đi ngắt đỗ.

Truyền Sơn mỉm cười, ngược lại nhìn về phía thiếu niên muốn tới giúp đỡ, chống cuốc đưa ra ngăn lối đi của hắn.

Thiếu niên ngẩng đầu khó hiểu.

“Y trông thì ngốc, nhưng cũng không ngốc. Ngươi muốn lợi dụng y cũng được nhưng phải nói rõ với y. Y đồng ý thì giúp ngươi, không đồng ý… ngươi tốt nhất nên cách xa y một chút.”

Thiếu niên đổi sắc mặt, cố cười gượng một cái: “Ân công, Á sinh không hiểu ngài đang nói gì? Ta chỉ muốn giúp đỡ một chút…”

“Muốn giúp đỡ, đồng bạn của ngươi vẫn nằm ở đằng kia kìa, ngươi đi trông nom lão là được rồi.” Truyền Sơn nói xong, chống cuốc cà nhắc bỏ đi. Hắn đã nói hết nước, còn về thiếu niên cuối cùng sẽ làm gì, vậy phải do chính thiếu niên quyết định.

Tiểu quỷ, hy vọng ngươi sẽ không làm ta hối hận vì đã cứu ngươi.

Thiếu niên mím chặt môi, cúi đầu che giấu ưu tư trong đôi mắt.

“Vì sao phải nói rõ với hắn ta?”

Trong khoảnh khắc Truyền Sơn đi qua bên người Kỷ 14, Kỷ 14 thấp giọng hỏi.

Truyền Sơn dừng một chút, đáp: “Ta không thích chơi mưu kế với tiểu hài tử.”

“Người do ngươi cứu mà.”

“Ta có thể cứu hắn, cũng có thể giết hắn. Canh là một tên ngốc, ta không nếu không biết y thì thôi, ta đã biết y thì…” Sẽ không để người khác bắt nạt y đâu.

“Thảo nào…”

“Cái gì?”

“Ngươi là người thứ hai Canh Nhị gần gũi cũng cố hết sức săn sóc.”

“Người thứ hai?” Truyền Sơn cau mày, không phải cau mày vì mình xếp hạng thứ hai, mà là thấy lạ vì sao Kỷ 14 lại nói với hắn điều ấy.

“Người thứ nhất là ai?”

“Sau ngày ngươi chắc sẽ gặp thôi.” Kỷ 14 nói nửa chừng.

“Ngươi vừa nói thảo nào cái gì?”

Kỷ 14 không nói rõ, trái lại nói một câu: “Hy vọng ngươi sẽ không như người thứ nhất.”

Ý gì vậy? Truyền Sơn nghe chẳng hiểu gì cả.

Kỷ 14 không nói thêm gì nữa.

Truyền Sơn thấy Kỷ 14 không muốn nhiều lời, cũng không suy nghĩ nhiều nữa. Dù sao tên Canh Nhị cũng nhiều bí mật, hắn cũng không phải ngày đầu tiên mới biết. Nếu Kỷ 14 nói sau này hắn sẽ gặp được ‘Người thứ nhất’, hắn cũng không cần phải đa tâm nhiều nữa.

“14 huynh,”


Kỷ 14 dừng bước chân.

“… Đa tạ.”

Trong mắt Kỷ 14 có lờ mờ một thứ gì đó, hắn đưa tay vỗ vai Truyền Sơn, tất cả đều đã nói hết trong im lặng.

Có đôi khi, giữa con người với con người lạ kỳ thế đó. Có người ngày nào cũng gặp nhau, mặt đối mặt chưa chắc đã trở thành bạn bè, nhưng có người, chỉ nói mấy câu, thậm chí chỉ gặp mặt một lần là có thể kết tình huynh đệ.

Kỷ 14 và Truyền Sơn, vốn dĩ hai người không hề có quan hệ gì, bình thường cũng không thân thiết lắm, đôi bên nói chuyện cũng chẳng nể mặt nhau, nhưng giữa hai người lại sinh ra ăn ý và tín nhiệm như cặp bạn bè thân thiết đã chơi với nhau vài chục năm. Đây đại khái cũng coi như ứng với cách nói vật họp theo loài ha?

Ngày thứ mười năm cửa hầm mỏ đóng.

Truyền Sơn giữ lời hứa, cũng bắt đầu ra khỏi hang tìm cái ăn. Thiếu niên Tiết Triêu Á xấu hổ vì vẫn ăn chực, cũng bôi đen mặt đi ra ngoài tìm cái ăn. Còn lão bộc Tạ bá của hắn ta coi mòi đã tới bờ hấp hối, chỉ có thể nằm đợi trong hang chờ chết.

Mấy ngày nay, người phá cửa muốn xông vào càng ngày càng nhiều. May là cửa gỗ của Canh Nhị đủ chắc chắn, từ hôm y lấy máu vẽ hình lên trên, cánh cửa ấy đã không còn bị người ta dỡ ra được.

Có một nơi có thể cho người ta cảm thấy an toàn, với tình huống hiện tại, đây chắc chắn là một việc làm người ta cảm thấy thoải mái nhất.

Tiết Triêu Á thấy Canh Nhị mới là cao nhân hắn ta cần tìm, mấy ngày nay cứ cố ý vô ý tiếp cận y, thậm chí là lấy lòng y. Nhưng Canh Nhị tựa hồ hơi sợ sự nhiệt tình của thiếu niên, mỗi lần thiếu niên tới gần, y đều bối rối không biết làm sao.

Truyền Sơn thấy hết mọi điều trong mắt, thấy thiếu niên cũng không có hành động đặc biệt gì, cũng không yêu cầu Canh Nhị làm chuyện gì quá đáng, nên cũng không chú ý nữa. Dù sao, ở nơi như thế này, với loại tình huống này, chỉ cần là con người thì đều muốn tìm một chỗ dựa vững chắc, hắn cũng không thể nói cách làm của thiếu niên không đúng được. Trước đây hắn còn bởi vì vừa ý cái hang động của Canh Nhị mà suýt thì giết người cướp nhà cơ mà.

Một đường đi tới, tâm tình Truyền Sơn càng ngày càng trầm trọng.

Ta không giết mọi người, mọi người vì ta mà chết. Khi đó nếu Canh Nhị không cứu hắn, không hô lên câu kia, trong hầm mỏ cũng sẽ không xảy ra bạo động. Nếu không có bạo động, bên trên cũng sẽ không dùng việc đóng cửa hầm mỏ để nghiêm phạt họ.

Mà nếu không đóng cửa hầm mỏ, cũng sẽ không làm nhiều người chết như vậy.

Nơi vốn có chút sinh khí hôm nay tựa như tràn ngập một tầng tử khí. Sân mỏ và chỗ giao dịch vốn được coi là náo nhiệt đã không còn thấy bóng người, ngọn đèn trong sân mỏ cũng không còn thắp sáng.

Không biết là do Đinh lão đại hay Canh Lục đã làm chuyện tốt, người chết trên sân mỏ đều được vùi lấp tại chỗ, không tạo thành thảm cảnh thi thể ngang dọc khắp nơi trên đất. Chẳng qua, vẫn luôn có một thứ mùi thi thể hư thối vẫn cứ phảng phất trong không khí, luồn vào lỗ mũi, có lẽ là mùi từ người hắn phả ra chăng?

Truyền Sơn đưa tay sờ hạt châu đeo trước ngực, nói cũng lạ, từ khi hắn đeo hạt châu này lên, chẳng bao lâu sau, hắn đã cảm thấy đau đớn dằn vặt hắn không còn nặng như trước mà giảm xuống mức độ hắn có thể chịu đựng được. Thậm chí tình trạng hư thối của hắn càng ngày càng nghiêm trọng cũng hơi dừng một chút, không tốt hơn nhưng cũng không tệ hơn.

Vì sao tên kia không lấy ra sớm một chút chứ? Hắn bất giác nghĩ thế. Nhưng ai bảo khi đó giữa hai người còn ở giai đoạn bất minh chứ. Dù cho tới giờ, hắn cũng không nghĩ tới muốn coi tên kia là người nhà.

Nhưng ai mà ngờ…

Bởi vì chúng ta là bạn bè.

Truyền Sơn cười một nụ cười chân thực từ đáy lòng. Nhưng lập tức, trái tim hắn tựa như bị ai đó bóp chặt một cái, hắn nghĩ tới Ngô Thiếu Hoa và Lý Hùng.

Bạn bè của hắn không có ai có kết cục tốt. Còn Canh Nhị? Canh Nhị hiện tại đang ở cạnh hắn sẽ có kết cục gì?

Không phải hắn đã quyết định không kết giao bạn bè, không gây họa cho bất kỳ ai, vì sao lại dính dáng tới Canh Nhị chứ?

Tên ngốc kia coi hắn là bạn! Còn hắn cũng không đối tốt với y cho lắm, cũng không biết trong đầu y sao lại nghĩ vậy nữa?

Nói y ngốc thì y cũng có thủ đoạn mưu sinh, cũng biết theo cát tránh hung.

Nói y thông minh thì lại cảm thấy sỉ nhục từ thông minh này.

Có lúc cảm thấy y lỗ mãng, ăn nói không suy nghĩ; có khi lại cảm thấy y dè dặt cẩn thận quá chừng…

Nhìn từ thái độ làm người xử sự của y, lại thấy y rất biết khuyên răn bản thân. Chẳng qua không phải do thiên tính mà là do những điều y đã trải qua, cứ như thể không làm thế thì không thể nào sống sót được nữa vậy.

Thứ gì cũng phải phân loại bày biện, thứ gì cũng phải bày đúng chỗ, có một chút lệch lạc thôi y cũng phải sửa lại cho đúng mấy lần. Hành vi như vậy, nhìn thế nào cũng không giống người bình thường. Còn có tính sạch sẽ làm người ta khó hiểu, thế là khuôn mặt ấy suốt ngày bị bụi đen che giấu.

Y đã từng trải qua những cái gì?

Y như vậy phải sống chung với người nhà như thế nào?

Y vì sao lại tới đây?

Vì sao y không lợi dụng thêm năng lực của y?

Một người mâu thuẫn, một người có rất nhiều bí mật.

Canh Nhị…

Truyền Sơn nắm chặt tay, hắn mất đi người nhà, mất đi bạn bè, mất đi trưởng bối đáng tôn trọng và kính yêu, lúc này đây… Hắn thề hắn tuyệt đối không để lịch sử diễn lại nữa!

“Ân công,”

Truyền Sơn thu tâm tình lại, “Đừng gọi ta ân công, gọi 279 hoặc là Truyền Sơn, ngươi chọn một cái.”

“Không biết họ ân công?” Tiết Triêu Á dè dặt hỏi. Thật là lạ, hắn ta rõ ràng là do người này cứu, cũng do người này kiên trì giữ hắn ta lại, hắn ta lại sợ nhất người này. Rõ ràng Kỷ 14 có vết sẹo thoạt trông lạnh lùng hơn so với hắn, hung ác nhiều hơn.

“La.” Truyền Sơn vừa nói chuyện, vừa mắt nhìn sáu hướng tai nghe tám phương. Đề phòng có người đột nhiên xông lên đột kích họ.

“Vậy Á sinh có thể gọi ngài là La đại ca không?”

“Tùy ngươi.” Truyền Sơn kéo hắn ta một cái, kéo phắt ra đằng sau.

Cách đó không xa, có một tên nô lệ mỏ vóc người vừa vừa, trong tay cầm xẻng, quan sát họ mấy lần, đại khái thấy họ đều cầm vũ khí trong tay, tinh thần cũng tốt, hơn nữa lại là hai người, cảm thấy mình không phải đối thủ, bước nhanh bỏ đi.

Tiết Triêu Á ở đằng sau Truyền Sơn lặng lẽ che mũi lại, giữ hô hấp, vẻ chán ghét trên mặt khó nén.

Người đằng trước này thực sự quá thối! Nhưng trên mặt hắn ta cũng không dám lộ ra vẻ chán ghét.

Nhưng vị Canh Nhị biết bày binh bố trấn bình thường hay mắng người này thối như cá chết. Không biết người này bị mắng khó nghe như vậy, trong lòng tư vị thế nào? Nếu hắn ta bị người mắng như vậy, hừ!

“Cẩn thận một chút.”

Hai người tiếp tục đi về phía trước.

Tiết Triêu Á không muốn đi ở cuối gió nên bước nhanh thêm vài bước đi song song với Truyền Sơn.

Truyền Sơn cười cười, chính hắn cũng biết hắn khó ngửi thế nào, hắn biết chứ. Mấy ngày trước Canh Nhị đã bắt đầu dùng khăn che kín mặt mũi, còn không cho hắn lên bàn ăn, nói hắn vô luận từ trong hay ngoài đều tản ra thứ mùi, cực độ ảnh hưởng tới thú ăn của người khác. Chỉ có thiếu niên này không dám nói rõ, chỉ có thể cố nhịn, đáng thương ghê.

“Đằng trước hình như có người đang nhóm lửa.” Tiết Triêu Á nhẹ giọng bảo. Hắn ta còn ngửi thấy một mùi…

Truyền Sơn cũng ngửi thấy. Đối với họ – người đã lâu không nếm vị thịt, mùi thịt quay này đủ làm họ phát điên.

Nơi đốt lửa nằm ở một góc con đường, cách họ cũng không xa.

“Đi, đi qua xem. Xem có thể cướp một bữa không.” Cũng không biết ai trắng trợn quay thịt bên đường trên sân mỏ như thế, không sợ mọi người cướp đoạt sao.

Nhưng mà, có người có lá gan này, chắc chắn là khó đối phó. Có lẽ là người trong thập đại hung ma Canh Nhị đã nói. Đương nhiên cũng có khả năng là thủ hạ thân tín của Đinh lão đại và Canh Lục.

Nhưng dù sao đi nữa, nếu hắn có thể lấy một miếng thịt quay về…

Vừa nghĩ đến cảnh mình đang lắc lư thịt quay, mà con mèo tham ăn đầu óc ngờ nghệch kia lại mang vẻ mặt lấy lòng, nước bọt tí tách vây lấy hắn… Ha hả, Truyền Sơn tức thì trở nên hào hứng.

Ngươi vây quanh đống lửa tổng cộng có bốn người. Còn có một người đang nằm sấp một bên không biết làm gì.

Bốn người cùng tham lam nhìn cái giá quay thịt. Theo điệu xoay của gậy gỗ, màu thịt quay càng trở nên hấp dẫn, mùi vị cũng càng đậm hơn.

Truyền Sơn và Tiết Triêu Á cùng nhau nuốt nước bọt. Bên đối phương nhiều người, họ sợ không có phần thắng. Nhưng cứ nhìn thịt như thế, lại cảm thấy không bằng lòng.

“La đại ca, ngươi họ lấy thịt ở đâu ra?”

Truyền Sơn sửng sốt. Đúng vậy, cái nơi quỷ quái này đã đóng cửa hầm mỏ nửa tháng rồi, thịt ở đâu ra?

Hơn nữa nhìn màu tảng thịt quay và dầu tràn ra đó cũng không giống thịt muối hay hàng khô.

“Xuỵt. Người trốn ở đây đừng nhúc nhích, để ta qua xem.”

Truyền Sơn cong lưng, lặng lẽ tới gần đống lửa.

Sau đó hắn thấy một màn làm hắn suốt đời không thể quên được.

Đó là một nữ nhân.

Con mắt nữ nhân đối diện hắn như cá chết.

Có thể nhận ra nàng là một nữ nhân, là bởi vì trên người nàng có một tên nô lệ mỏ đang ra sức phát tiết thú tính bóp lấy bầu ngực nàng.

Bộ chân của nữ nhân đã biến mất, chỉ còn lại nửa đoạn thân thể trên bị nô lệ dày vò bên dưới.

Truyền Sơn không dám nhìn miếng thịt quay trên đống lửa, đột nhiên mùi thịt quay hấp dẫn hứng thèm ăn biến thành khí độc làm người ta buồn nôn, từng đợt buồn nôn cuộn trào lên trong dạ dày. Theo cơn buồn nôn là đợt phẫn nộ dâng trào lên.

Ai mà không có phụ mẫu, ai không có tỷ muội? Người làm ra loại chuyện này căn bản không thể được gọi là người.

Trong đầu Truyền Sơn đột nhiên hiện lên dáng dấp thê thảm vươn hai tay cầu cứu của mẫu thân và ấu muội hắn.

Mẫu thân và ấu muội hắn rơi vào tay kẻ địch sẽ có kết cục gì?

Hắn không dám nghĩ nữa.

“Ack… Ack…” Cánh tay nữ nhân đột nhiên giật giật, trong miệng cũng phát ra tiếng rên rỉ như cầu cứu.

Trời ơi! Nữ nhân này còn sống!

Chờ Truyền Sơn tỉnh táo lại, tên nô lệ mỏ nằm trên người nữ nhân phát tiết thú tính đã vỡ tan đầu nằm trên bụng nữ nhân.

Truyền Sơn chống cuốc thở dốc, đưa tay ra muốn túm tóc nam nhân xuống khỏi người nữ nhân.

Đột nhiên bị tập kích, bốn người bên đống lửa nướng thịt từng chút phản ứng lại. Chờ họ phát hiện đồng bạn đã ngã xuống, lập tức cầm vũ khí như cuốc xẻng trong tay vọt tới.

Tiết Triêu Á trốn trong một góc bí mật gần đó run người, hắn ta căn bản không ngờ nam nhân đáng sợ cả người hư thối kia lại đột nhiên lao ra.

Cái cuốc giơ cao ấy, sắc mặt dữ tợn ấy, Tiết Triêu Á suýt thì thét chói tai lên.

Trong khoảnh khắc ấy, hắn ta tưởng mình đã thấy ma quỷ lao lên từ vực sâu địa ngục!

Mắt thấy Truyền Sơn lấy một địch bốn, Tiết Triêu Á do dự. Có nên ra giúp đỡ hay không? Nhưng bốn người kia thoạt nhìn đã không phải dạng dễ chọc, họ chỉ có hai người, nếu hắn đi ra, phải chết là cái chắc.

Dù sao… Người kia cũng không sống được lâu nữa…

Như vậy hắn còn có thể bớt phải báo đáp một ân tình, tuy rằng hắn đã đồng ý sau khi ra ngoài sẽ cùng hưởng tâm pháp tu chân và Trúc Cơ Đan, nhưng trong lòng hắn thực sự chẳng muốn tẹo nào.

Huống hồ La Truyền Sơn này tuy rằng chiếm vị trí ân công hàng đầu của hắn, nhưng cao nhân chân chính có thể cứu hắn lại là Canh Nhị, chỉ cần Canh Nhị không chết, hắn vẫn an toàn. Nghĩ tới hắn đường đường là hoàng tử, thực sự không đáng để chết vì một tên nô lệ mỏ này.

Đúng rồi, hắn có thể trở về báo tin.

Như vậy hắn cũng không cần ra mặt cứu người, ở trước mặt hai người kia cũng có thể mượn cớ trở về.

Cuối cùng nhìn thoáng qua Truyền Sơn đang liều mạng, Tiết Triêu Á lặng lẽ nói: ta trở lại báo tin cho ngươi để họ tới cứu ngươi, cũng coi như báo đáp ân tình của ngươi. Ngươi chết cũng đừng tới tìm ta.

Tiết Triêu Á chạy về thì đúng lúc gặp được Kỷ 14 và Canh Nhị tay không đi về. Hôm nay họ không tìm thấy con mồi thích hợp, hiện tại tình trạng cướp giật cái ăn đã tới cấp độ quyết liệt.

“Ngươi nói cái gì? Hắn ở đâu?”

Canh Nhị và Kỷ 14 lập tức mang vũ khí lao ra khỏi hang động. Cũng dặn thiếu niên đợi trong hang động không được đi đâu.

Đây chính là ý muốn của Tiết Triêu Á, ngoài miệng nói vài câu mình cũng muốn đi giúp. Nhưng hắn ta còn chưa nói xong một câu, hai người kia đã chạy mất dạng.

Tiết Triêu Á đóng cửa gỗ lại, cửa vừa đóng lại, nơi đây đã trở thành nơi an toàn nhất trong cả hầm mỏ này.

Đi qua xem gia nô Tạ bá vẫn đang kéo dài hơi tàn, Tiết Triêu Á nhìn hang động vắng vẻ, đột nhiên ý thức được đây là lần đầu tiên chỉ có một mình hắn ta ở lại.

Ánh mắt của Tiết Triêu Á chậm rãi chuyển từ cái giá trên vách tường dừng lại nơi phòng ngủ ở bên trong cùng, nơi đó hắn ta chưa bao giờ đi vào một mình.