Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt

Quyển 2 - Chương 5

“Ngươi sợ họ?”

Canh Nhị nhăn nhó gật đầu, “Mỗi lần họ xuống đều sẽ có không ít người chịu tội, còn có thể người bị chết nữa. Hơn nữa họ rất rất rất tham lam, chỉ cần để họ tìm được cơ hội lục soát, họ sẽ tìm ra nhiều đồ tốt. Vả lại vừa lấy vừa đập, đồ đạc vốn đã sắp xếp gọn gàng cũng sẽ bị họ làm lộn xộn, vương vãi, càng làm nhà cửa bẩn thỉu. Mỗi lần họ tới, ta đều phải thu dọn hơn nửa ngày.” Chuyện này đối với y, thật là còn khó chịu hơn cả bị đánh.

“Không được, phải quay về dọn đồ.” Canh Nhị quay đầu muốn đi, Truyền Sơn kéo y lại.

“Đổi đồ lát nữa lại bàn. Đúng rồi, các ngục tốt bao lâu lại xuống một lần?”

Canh Nhị có phần không muốn, y muốn về thu dọn đồ cơ, nhưng lại không muốn để Truyền Sơn thấy y dọn hết đồ.

“Nếu mà ngươi đi…”

“Nói!” Truyền Sơn trừng mắt.

Canh Nhị run run, mau chóng nói: “Tầm hai tháng, có lúc cũng sẽ tới bởi vì có tình huống đặc biệt. Lần này cách lần trước họ xuống còn chưa tới hai tháng.”

“Vậy ngươi có biết lần này xuống vì sao không?” Truyền Sơn nghĩ thầm sẽ không phải vì hắn đập đường thông gió chứ.

Canh Nhị gãi đầu, có thể là đầu bị quấn chặt quá, có hơi ngứa.

“Chắc là vì bọn Đinh lão tam báo lên trên về chuyện động mỏ sụp. Hơn nữa hơn một tháng nay người chết khá nhiều, họ xuống cũng là để kiểm kê nhân số.”

“Ờ? Vì sao phải kiểm kê nhân số? Sợ có người chạy thoát? Nơi này từng có người chạy thoát sao?” Tim Truyền Sơn thoáng cái đập nhanh hơn chút.

“Không có.”

“Không có?” Lòng Truyền Sơn thoáng cái nặng nề.

“Ngươi vào đây đã được bao lâu?” Truyền Sơn đột nhiên nói.

“Có bảy năm rồi đi, nếu ta không nhớ sai.”

“Vậy chắc ngươi cũng khá là quen thuộc nơi đây đi?”

“Không thể nói là quen thuộc nhiều, nhưng đường mỏ nào có thể đi, chỗ nào không thể đi, chỗ nào số lượng than lớn, chỗ nào đã đào gần hết thì đại khái ta vẫn biết chút.” Canh Nhị không rõ vì sao hắn lại muốn hỏi những điều ấy, nhưng vẫn thành thật trả lời.

“Ngươi ở đây lâu như thế, lẽ nào không nghĩ tới chuyện… trốn ra?” Truyền Sơn hỏi những câu ấy, ánh mắt nhìn chằm chặp vào Canh Nhị.

“Ngươi muốn chạy trốn?” Canh Nhị tựa hồ chẳng hề kinh ngạc, kéo nhẹ cái khăn quấn trán, cười khổ nói: “Ai mà không từng nghĩ tới? Nhưng ở đây không ra được.”

“Sao biết?” Đào cũng có thể đào ra một con đường chứ.”

Canh Nhị yên lặng một hồi, nói: “Ta chỉ biết là người muốn đào đường trốn ra đều đã chết.”

“Vì sao?”

“Tình huống nơi đây nguy hiểm hơn ngươi nghĩ nhiều lắm. Vào đây rồi ngươi cũng rất dễ mất phương hướng, nếu như không phải người đã ở đây lâu, phương hướng cũng không thể phân biệt rõ được.

Nếu chỉ dựa vào một người, đào lên trên, không có khung chống tường, đập cũng sẽ bị hòn đá bùn đất đập chết; nếu khoan lỗ, cứ đào cứ đào ngươi sẽ không biết ngươi đào tới chỗ nào, nếu như bùn đất của con đường đằng sau bị sụp xuống, vậy ngươi cũng chỉ tự dựng cho mình một phần mộ; có lúc còn bị ngập nước, thậm chí nổ tung.”

“Nếu như có rất nhiều người hợp tác thì sao?”

“Cũng thế. Dù không đề cập tới địa hình phức tạp thì chế độ mật báo và tội liên đới ở đây cũng có thể ngăn chặn phần lớn kế hoạch trốn ra.”

“Chế độ mật báo? Tội liên đới?”

“Nếu có người phát hiện ý đồ đào động chạy trốn, chỉ cần hắn vạch trần người kia với ngục tốt, hắn có thể được đào lên trên làm việc. Đây là chế độ mật báo. Tội liên đới thì có nghĩa là, nếu như có người chạy thoát thật, một khi bị phát hiện, toàn bộ người làm việc trong mỏ sẽ mất đi nguồn gốc sinh hoạt. Hơn nữa, chúng ta lại lấy đường ống khói và lỗ thông khí để sinh tồn cũng sẽ bị lấp kín lại.”

“Con mịa nó, thật đúng là tàn nhẫn.”

Canh Nhị bất đắc dĩ thở dài, “Đúng vậy, có hai chế độ này tồn tại, mọi người kiềm chế lẫn nhau, ai cũng khỏi nghĩ muốn trốn ra. Huống hồ ngục tốt nơi đây cứ hai tháng lại xuống thu thập linh thạch một lần, có đến hơn trăm ngục tốt ấy. Khi đó tất cả mọi người phải tập trung ra sân mỏ, nếu như quá mười người không xuất hiện, những ngục tốt này sẽ nhờ người dẫn đường chỉ dẫn, mỗi người một động lục soát. Cho nên nơi đây mặc dù có hiện tượng giết người, nhưng cũng không càn rỡ.”

Canh Nhị nói xong thì liếc nhìn Truyền Sơn một cái, ý tứ ấy giống như đang nói: người vừa mới tới đã một mình làm thịt tám chín người, theo ta biết thì ngươi là người đầu tiên đấy.

Truyền Sơn nhận ra ý của y, cười tàn khốc. Thế giới này là như thế đó, cá lớn nuốt cá bé, thậm chí có lúc ngươi căn bản chẳng làm chuyện gì sai cũng có thể bị người tàn sát. Như ta là còn tốt đấy, chí ít người không phạm ta, ta cũng không phạm người.

Truyền Sơn không phát hiện, suy nghĩ thậm chí quan niệm đạo đức hắn tạo dựng từ nhỏ đã có chút thay đổi. Cái gì là đúng, cái gì là sai, ranh giới giữa hai điều đó đã từ từ mờ dần trong lòng hắn.

Chỗ giao dịch xếp hàng dài. Đám nô lệ mỏ kéo lê sọt than đi về phía trước, đổi thành phẩm khổ cực đoạt được đổi thành vật phẩm sinh hoạt cần thiết trong Hắc Ngục này.

Những cục than trong sọt thì bị đổ vào trong xe than, do nô lệ mỏ làm việc trên mặt đất điều khiển gia súc vận chuyển ra khỏi động mỏ.

Truyền Sơn bất động thanh sắc nhìn những xe than này, trong lòng đã có một ý tưởng.

Canh Nhị bỗng nhiên nhẹ nhàng đụng vào hắn một chút.

Truyền Sơn quay đầu.

“Vô ích thôi.”

Truyền Sơn nhíu mày.

“Bên ngoài động mỏ có rất nhiều ngục tốt trông coi. Những xe than này trước khi ra khỏi động sẽ được kiểm tra ba lần, cuối cùng đến lúc tháo dỡ than trên xe, ngục tốt hai bên đều nhìn. Không có cơ hội đâu.”

Truyền Sơn thấy kỳ lạ, y sao lại biết trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì? Lẽ nào ý nghĩ của mình dễ bị người ta nhìn ra như thế? Truyền Sơn thầm rùng mình, càng khống chế biểu cảm trên mặt.

“Ngươi sao lại biết những điều đó?”

“Ở lâu thì biết thôi. Ngươi nói hôm nay chúng ta đổi thịt có được không?” Canh Nhị liếm môi, ánh mắt lộ vẻ khát cầu: “Ở đây không có thịt tươi, nhưng thịt khô và thịt muối cũng không tồi, chính là có hơi đắt.”

Truyền Sơn có lẽ là do vào cũng chưa lâu nên cũng không thèm thịt cho lắm, lắc đầu nói: “Sau này lại bàn, đổi chút thuốc đi, còn lại đổi hết thành lương thực. Nước còn đủ không?”

“Nước vẫn đủ.” Nghe thấy Truyền Sơn không đồng ý đổi thịt, Canh Nhị hơi buồn, chưa từ bỏ ý định lại nói nhỏ thêm một câu: “Thuốc ở đây đều không tốt, đều là loại kém nhất. Dùng nó chi bằng không dùng.”

“Kém cũng là thuốc, dù sao cũng hơn là chờ chết.”

Canh Nhị mồm mép ngập ngừng, dường như đang nói gì nhưng lại không phát ra tiếng.

Truyền Sơn cũng không để ý, kéo sọt than đi về phía trước.

Người xếp hàng phần lớn đều đang tán dóc với người bên cạnh, có đôi khi gặp người quen còn có thể chào hỏi nhau. Nhìn một cái, cũng chẳng khác gì với các thợ mỏ bên ngoài.

Truyền Sơn để ý thấy tựa hồ có không ít người biết Canh Nhị, nhưng không có ai chào hỏi với y. Ngược lại, người nhìn thấy y tựa hồ đều mang chút khinh bỉ và chán ghét. Có lúc còn có người vừa liếc họ, vừa cúi đầu nói xì xầm gì đó.

Lúc này, đằng sau có tiếng gây rối truyền đến.

Truyền Sơn và Canh Nhị cùng nhau quay đầu lại.

Chỉ thấy một gã nam tử trung niên vóc người không cao, hơi gầy, mặt có vết sẹo, rắn chắc cực kỳ, đeo xích bạc, gánh một gánh than đi về phía này. Hắn ta cũng không xếp hàng theo trình tự tới trước đứng trước như những người khác mà là gánh thẳng về phía trước, cũng không dừng lại.

Kỳ lạ là người xếp hàng đằng sau chẳng nói câu khó chịu nào, trái lại đều nhường đường, để hẳn ra một con đường cho hắn ta.

Truyền Sơn mắt thấy nam tử trung niên ấy gánh một gánh than đi qua bên cạnh hắn, một mạch đi thẳng về phía trước. Một nô lệ mỏ đã già vốn đã đợi đến lượt trao đổi, thấy hắn ta cũng lập tức tránh ra nhường đường cho hắn đổi trước.

“Hắn ta là ai vậy?” Truyền Sơn thấp giọng hỏi.

“Kỷ 14. Một người ‘độc lai độc vãng’, tính tình gàn dở, không dễ đối phó, bị liệt vào một trong thập đại hung ma.” Canh Nhị cũng hạ giọng trả lời.


“Thập đại hung ma?”

“Ừ, chính là mười người không thể đắc tội trong mỏ, thấy họ tốt nhất là nên tránh đi. Mười người này đều có chút năng lực đặc biệt, ngay cả Đinh lão đại và Canh Lục cũng không đám đơn giản đụng chạm họ.”

“Hắn ta đổi đồ ở chỗ giao dịch của Đinh lão đại, chẳng lẽ không thuốc quyền Đinh lão đại?”

Canh Nhị lắc đầu, “Mười người này, không, có một nhóm người, ta nghĩ ngươi chắc là đã nghe Tân 134 nói rồi, trong mỏ ngoại trừ Đinh lão đại và Canh Lục, Kỷ Thập Tam Nương, còn có một tốp thế lực. Tốp thế lực này không có chủ cố định, đều là những tên liều mạng, họ không nghe lệnh Đinh lão đại và Canh Lục, nhưng cũng không chủ động chống lại họ. Nhóm người này muốn giao dịch chỗ nào cũng tùy họ.”

“Ờ?”

“Nhưng nhóm người này cũng là nhóm bị chết nhanh nhất.” Canh Nhị căng thẳng nói tiếp.

“Vì sao?”

“Tàn sát lẫn nhau. Trong nhóm đó căn bản không kiêng dè cái gì. Muốn nhận được nhiều linh thạch và đồ dùng sinh hoạt hơn, cướp giật vốn là cách nhanh nhất.”

“Nhận ra họ kiểu gì?”

“Nhìn sọt hoặc là vai. Sọt của thủ hạ Đinh lão đại và Canh Lục ở bên thành sọt có ký hiệu khác nhau. Nếu không muốn nghe lệnh hai vị này thì bứt đứt ký hiệu đó trên sọt hoặc là hủy nó đi là được.”

Canh Nhị chỉ vào cái sọt của họ, bị Canh Nhị nhắc, lúc này Truyền Sớn mới để ý thấy sự khác biệt của thành sọt. Sọt của thủ hạ Đinh lão đại, ở mép trên bên dưới sọt có bện một hình chữ X; còn thủ hạ của Canh Lục ở xa xa, thì bện thành chữ I; lại nhìn sọt của Kỷ 14 đổi đồ xong đi qua họ, chỗ vốn có hình ở trên sọt hắn ta quấn một vòng dây mây gia cố.

Truyền Sơn nhìn ngẩn ngơ, nhất thời không để ý tới Kỷ 14 đã dừng lại bên cạnh họ.

Truyền Sơn ngẩng đầu, phát hiện Kỷ 14 chỉ quét nhìn hắn một cái rồi nhìn về phía Canh Nhị co đầu rụt cổ.

Sau đó, Truyền Sơn thấy Kỷ 14 ghé bên tai Canh Nhị nói một câu, Canh Nhị mặt nhăn mày nhó, bất đắc dĩ phải gật đầu.

Kỷ 14 không có biểu cảm gì nhìn Canh Nhị cái nữa, tựa hồ đang cảnh cáo y.

Canh Nhị thấp đầu, Kỷ 14 chưa nói gì đã đi mất.

Truyền Sơn xoay đầu, mỗi người đều có bí mật của riêng họ. Nếu Canh Nhị không muốn nói, hắn cũng không ép buộc.

Canh Nhị tựa hồ cũng không muốn giải thích với Truyền Sơn, chỉ cau có, mồm mép mấp máy, tựa như một… người có bệnh thần kinh.

Mà Truyền Sơn cũng để ý thấy, các nô lệ mỏ vốn vừa nhìn họ vừa xì xầm gì đó, sau khi thấy Kỷ 14 nói gì với Canh Nhị xong, mỗi người đều xoay đầu qua chỗ khác, miệng ngặm chặt.

Người phụ trách đổi đồ chính là Đinh lão tam và một vài thân tín của lão.

Thấy Truyền Sơn và Canh Nhị đi tới, Đinh lão tam vẫy tay với Truyền Sơn, ý bảo đến một bên nói chuyện.

Truyền Sơn giao đồ cho Canh Nhị, nói thứ mình muốn đổi rồi đi cùng Đinh lão ta ra cái lều đằng sau.

Đinh lão tam tìm hắn cũng không có việc gì khác, chỉ hỏi hắn sao lại không đi cùng Tân 134 nữa, lại hỏi hắn có biết Tân 134 giờ ở đâu không.

Truyền Sơn dừng một chút, nói: “Giết rồi.”

Đinh lão tam giật mình, gật đầu tùy ý, lại không nói gì nữa.

Truyền Sơn thầm cười trong lòng. Ngay từ đầu hắn còn lo Đinh lão tam biết Tân 134 bị giết rồi sẽ có phản ứng gì không tốt. Nhưng trải qua hai ngày nay, hắn tỉnh táo lại nghĩ thì đã nghĩ ra trong đó có điều lạ.

Nhìn từ thái độ của Đinh lão tam với hắn, chắc là khá thưởng thức hắn, hoặc là nói muốn lôi kéo hắn. Như vậy đối với người lão muốn lôi kéo, lão vì sao phải phái một Tân 134 thích chiếm lợi của người khác, chẳng phải một vị sư phụ tốt tới mang hắn?

Đúng lúc hắn lại từ miệng Canh Nhị biết được Tân 134 ở trong ngục cũng không được người ta thích như cái mặt hắn ta, vậy thì Đinh lão tam phái Tân 134 dẫn hắn, ý tứ trong đó đã làm hắn phải nghiền ngẫm rồi.

Bây giờ Tân 134 đã chết, ngoại trừ bản thân Đinh lão tam, sợ rằng chẳng có ai biết nguyên do trong đó nữa. Nhưng Truyền Sơn lại căn cứ theo phân tích của bản thân hắn, cho ra kết luận Đinh lão tam muốn mượn tay Tân 134 để thử mình. Nói không chừng mục đích chân chính là muốn mượn tay hắn giết chết Tân 134. Cho nên hắn nói thật, cũng dự tính xem phản ứng của Đinh lão tam ra sao.

“Ngươi sao lại đi tới cùng Canh Nhị?” Bỏ chủ đề Tân 134, Đinh lão tam hơi nhíu mày, hỏi.

Truyền Sơn cười đáp: “Trong lúc vô tình, y thấy ta giết Tân 134, ta không muốn để y lắm miệng, muốn giết y. Y cầu xin ta, đồng ý làm trâu làm ngựa cho ta, ta liền giữ y lại.”

Đinh lão tam cả kinh, lại thấy may mắn, nói: “May mà ngươi không giết y.”

“Vì sao?”

Đinh lão tam hơi dự, không trả lời thẳng vấn đề của Truyền Sơn, mà là nói: “Cùng y một chỗ không phải may mắn gì, ta khuyên ngươi tốt nhất sớm ngày rời khỏi y đi thì tốt hơn. Nếu ngươi lo không quen động mỏ, ta có thể phái người khác tới mang ngươi một thời gian.”

Truyền Sơn đầu óc rất tỉnh táo, cũng không từ chối Đinh lão tam thẳng thừng, gật đầu nói: “Được, nhưng lập tức bỏ thì sợ không ổn, chờ thêm một khoảng thời gian nữa, ta sẽ tìm lý do rời khỏi y.”

“Đừng giết y.” Đinh lão tam dặn hắn một câu.

Truyền Sơn nhìn lão.

Đinh lão tam khe khẽ thở dài, “Xin lỗi, hiện giờ ta không thể nói nguyên nhân cho ngươi, đây là giao ước của một vài lão già chúng ta. Hắn có thể chết bởi vì tai nạn mỏ, chết bởi bệnh tất, chết bởi toàn bộ những cái chết tự nhiên, nhưng không thể chết do con người. Còn về nguyên nhân trong đó, có lẽ tương lai… một ngày nào đó ngươi sẽ biết.”

Truyền Sơn hiếu kỳ thì hiếu kỳ nhưng cũng sáng suốt không hỏi nhiều nữa.

Đinh lão tam xua tan nghi vấn trong lòng, cũng không trò chuyện thêm với Truyền Sơn nữa, hai người ra khỏi lều.

Canh Nhị tiến lên gọi một tiếng ‘Tam gia’, tiếp theo hài lòng mà nói với Truyền Sơn: “Đã đổi xong đồ rồi, chúng ta về thôi.”

Truyền Sơn hành lễ với Đinh lão tam rồi cùng đi về với Canh Nhị.

Truyền Sơn cùng Canh Nhị không biết, ở đằng sau họ, Canh Lục đứng chỗ cửa giao dịch bên thế lực của hắn ta, đang mặt mũi âm trầm nhìn bóng lưng họ.

Trở lại chỗ ở, Truyền Sơn lấy từng vật phẩm đã đổi trong sọt ra. Một lát sau, gầm lên giận dữ: “Canh Nhị! Thuốc ta bảo ngươi đổi đâu?”

Canh Nhị sợ đến run tay, gói giấy dầu vừa lấy ra từ trong ngực rơi ‘bịch’ xuống đất.

Truyền Sơn quay đầu lại, thấy rõ thứ trên đất, tức giận đến chửi ầm lên: “Ngươi là heo à! Chỉ biết có ăn thôi! Cầm đi đổi thành thuốc trị thương cho ta! Còn không mau đi!”

Canh Nhị run chân, khom lưng nhặt thịt muối trên mặt đất lên, cố lấy dũng khí nhỏ giọng nói: “Ta, ta không đi.”

“Ngươi nói cái gì?”

“Ta, ta không đi.” Thanh âm hơi lớn hơn một chút.

“Con mịa nó!” Truyền Sơn tức lên xắn tay áo.

“Ngươi ngươi ngươi làm gì?” Canh Nhị cầm miếng thịt muối ấy, đảo mắt, đột nhiên bỏ chạy.

“Chạy? Ngươi đứng lại đó cho ta! Hôm nay lão tử không đánh cái tên tham ăn nhà ngươi thì không được.”

Canh Nhị chân chạy không nhanh bằng Truyền Sơn, hơn nữa Truyền Sơn gần cửa hơn y. Hai ba bước đã bị Truyền Sơn bắt được.

Truyền Sơn tóm được y, giơ nắm tay lên định gõ lên đầu y, vừa gõ vừa mắng: “Cái đầu heo này hỏng thì hỏng này, ngươi không chịu chữa là chuyện của ngươi. Con mịa nó chứ, thương thế của lão tử thì làm sao đây? Hả? Ngươi nói coi!”

Canh Nhị một tay tóm chặt miếng thịt muối, một tay liều mạng che đầu, trong miệng nức nở kêu: “Đau a đau a đau a đau a, đừng đánh!”

“Không đánh? Không đánh ta thấy ngươi căn bản là không kêu ra tiếng! Ta hỏi ngươi, rốt cục mạng quan trọng, hay là ăn quan trọng? Nói!”

“Hu hu!”

“Không được khóc! Đại nam nhân khóc lóc cái gì?”


“Hu hu…”

“Thịt cho ta!”

Canh Nhị chết sống nắm chặt không buông.

Truyền Sơn tức đến đầu nổi gân xanh, một chưởng bổ về phía cổ tay Canh Nhị.

Canh Nhị bị đau, bàn tay buông lỏng, thịt muối rơi xuống đất.

Truyền Sơn nhặt thịt muối lên, đẩy Canh Nhị ra, cũng mặc kệ y ngoác miệng khóc hu hu, đóng sầm cửa lại muốn đi đổi thuốc.

Canh Nhị bị Truyền Sơn đẩy ngồi phịch mông xuống đất, xoa đầu, rớt nước mắt lạch tạch.

Hu hu, y không nhìn sai mà, người này chính là một kẻ xấu, ma đầu! Không phải người tốt!

Truyền Sơn đổi thuốc về, phát hiện Canh Nhị không ở trong phòng, đợi một hồi cũng không thấy y về, cũng lười đợi y thêm nữa, tùy tiện làm vài thứ rồi ăn. Ăn xong một lát, nỗi đau cứ ba canh giờ lại phát tác lại bắt đầu.

Khi Canh Nhị trở về, Truyền Sơn đã đau đến ngất rồi.

Xác định Truyền Sơn không tỉnh lại, lén lút giấu diếm gói giấy dầu ở trong ngực. Lại liếc liếc, ừ, không tỉnh. Canh Nhị nhanh chóng thu dọn toàn bộ đồ tốt, miễn để hôm sau ngục tốt phá hỏng.

Làm xong tất cả mọi việc, Canh Nhị cầm một con dao thái bằng đá rón ra rón rén lặng lẽ đi tới trước giường Truyền Sơn, thấy hắn vẫn hôn mê như trước, lập tức giơ dao làm thức ăn lên oán hận khua tay múa chân với đầu hắn vài cái, chung quy vẫn không nhẫn tâm giết hắn. Tức giận mắng hai câu, xoay người muốn đi phát huy công năng thực thụ của dao làm thức ăn.

Đồ ăn thiếu rất nhiều, Canh Nhị tức ném dao đi, đi tới trước bếp lò, một phen xốc vại gốm hầm trên bếp lò lên.

Canh Nhị nhìn cái vại còn hơn nửa thì yên lặng.

Một đêm yên ắng.

Sáng sớm, Truyền Sơn thức dậy, sau khi thắp nến, nhìn hang động vắng vẻ mà sững người.

Hắn đang nằm mơ sao?

Nhéo bắp đùi mình, đau quá, hắn không nằm mơ.

Nhưng đồ đạc trong phòng đâu?

Lẽ nào tên tiểu tử ấy thừa dịp hắn hôn mê đã chiếm hết đồ rồi?

Truyền Sơn quay đầu lại, nếu không phải tiểu tử ấy hiện giờ vẫn đang khò khò, ngửa mặt lên trời ngủ như heo, hắn có khả năng đã cho rằng đó là thật rồi.

“Này! Dậy đi, đồ đạc trong nhà đâu?”

Canh Nhị mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy là hắn, nghiêng người, không để ý tới.

“Ta hỏi ngươi đồ đạc đâu rồi? Ngươi cất rồi? Cất đi đâu rồi?” Truyền Sơn duỗi chân đá mông y.

Canh Nhị ngồi vụt dậy, hằm hằm nhìn chằm chằm hắn.

“Gì chứ? Muốn đánh nhau hả?” Truyền Sơn hai tay nắm chặt, hoạt động gân cốt.

Canh Nhị đứng dậy, đẩy hắn ra, đi tới trước bồn cầu cởi dây lưng đi tiểu.

Truyền Sơn nhướn mày, tên này có ý gì? Phản kháng trong im lặng?

Đang chuẩn bị cho y chút giáo huấn, tiếng chiêng đồng chói tai vang lên ‘keng keng keng’, quanh quẩn trong hang động to như vậy, tạo lên một tiếng vọng thật lớn.

Canh Nhị vừa nghe tiếng chiêng đồng, lập tức rảo bước, thắt dây quần lại, ngay cả mặt cũng không rửa, mở cửa liền chạy.

Truyền Sơn đoán tiếng chiêng đồng có thể có liên quan với việc ngục tốt muốn xuống đây, cũng đi theo ra ngoài cửa.

Vừa ra khỏi cửa thì phát hiện khắp các hang động đều có người đi ra, nhất thời trên cầu thang rộn ràng nhốn nháo, mặc dù loạn nhưng cũng không ầm ĩ.

Rất nhanh, các nô lệ mỏ cấp tốc tụ tập về phía sân mỏ.

Hôm nay, sân mỏ có phần khang khác, đèn ***g nhiều hơn, có vẻ sáng sủa hơn bình thường.

“Nhanh lên một chút! Đừng lề mề nữa! Qúa một nén nhang mà ai còn chưa tới thì phạt hai mươi trượng!”

Trên đài cao ở sân mỏ, tiếng hô quát truyền tới, nhất thời, các nô lệ mỏ còn chưa chạy tới sân mỏ đều chạy lên. Nô lệ mỏ nào chạy chậm, bị đằng sau đẩy ngã, té ngã muốn bò dậy cũng không được, có nô lệ mỏ sợ không kịp thì giẫm luôn lên người bị ngã.

Bảo sao Canh Nhị vừa nghe thấy tiếng chiêng đồng thì chạy nhanh thế. Tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tiếp. Truyền Sơn vừa tăng bước chân, đồng thời cẩn thận không để bị đẩy ngã, vừa ngẩng đầu nhìn về phía đài cao. Vóc người hắn cao, người trước mặt có nhiều nữa cũng thấy rõ ràng.

Chỉ thấy trên đài cao có khoảng hai mươi tên ngục tốt xuất hiện, đi đầu chính là ngục tốt trung niên đã ủi chữ cho hắn lúc đầu, đã thấy hắn ta bỏ vẻ lười nhác lúc đó, cùng với ngục tốt của hắn ta, cầm lưỡi dao sắc bén trong tay, sắc mặt hung ác độc địa đề phòng.

Sát ý hiện lên trong lòng Truyền Sơn. Cúi đầu, miễn để cho sát ý trong mắt bị người khác phát hiện.

Chưa đến một chén trà nhỏ, trên sân mỏ đã đứng đầy nô lệ mỏ. Đến ngay cả nữ nô lệ mỏ bình thường hiếm thấy cũng xuất hiện trên sân mỏ.

Ba thế lực, phân biệt rõ ràng, Truyền Sơn chú ý tới người như Kỷ 14 phân tán khắp nơi, cũng không tụ tập lại một chỗ.

“Keng keng keng.” Ba tiếng chiêng đồng vang lên, ngục tốt trung niên trên đài cao hô to: “Yên lặng hết cho ta! Những thằng nào chưa chạy ra sân kéo sang một bên đánh hai mươi trượng! Đinh 25, Canh Lục các ngươi phái người kiểm kê nhân số, sắp hàng chỉnh tề cho ta, không được loạn thế này.”

“Tha mạng a! Mã diêm vương tha mạng a!” Nô lệ mỏ té trên mặt đất không chạy đến kịp cùng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.

Truyền Sơn phát hiện những nô lệ mỏ này phần lớn đều là những người lớn tuổi sức yếu, hai mươi trượng này mà phạt thì không biết mấy người sống được.

“Câm miệng! Yên tĩnh hết cho ta! Ầm ĩ nữa là thêm hai mươi trượng!”

Thoáng cái, sân mỏ đã trở nên cực kỳ yên tĩnh. Hai người Đinh, Canh tiếp nhận được mệnh lệnh phái thân tín ra phân công hợp tác, dựa theo trình tự Thiên Can bắt đầu kiểm kê số người, người báo số lên thì đi về phía trước một bước, lấy dãy số làm trình tự, trăm người làm một hàng xếp xuống.

Truyền Sơn thấy sau mình lại xuất hiện hai tên nam tử, Tân 280 và 281. 280 nhìn tuổi cũng sắp năm mươi, tóc đã hoa râm một nửa; 281 lại là một hài tử choai choai, hài tử này thân thể tựa hồ không tốt lắm, đứng ở đó liên tục ho khan. 280 và 281 dường như quen nhau, thấy 281 khó chịu, 280 một mực nhẹ nhàng vỗ lưng, im lặng dỗ dành hắn ta.

“Keng keng keng keng.” Các ngục tốt như hổ như sói ấn theo những nô lệ mỏ đến muộn, dùng trượng gỗ đánh họ. Vừa đánh vừa mắng, gặp phải người nào hơi phản kháng hay cầu xin tha thứ là dùng chân đạp cho một trận.

Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp, có vài nô lệ mỏ đã bị đánh cho dần dần tắt tiếng.

Truyền Sơn cũng không nhìn nhiều, ở nơi đây, lòng đồng cảm cũng không phải một đạo đức tốt đáng để khởi xướng ─── đây là hiện thức hắn vào đây không lâu thì cảm nhận được sâu sắc nhất.

Kiểm kê số người hoàn tất, cuối cùng do Đinh lão đại đem số người báo lên ngục tốt trung niên. Ngục tốt trung niên nghe thấy số người, chau mày, mở miệng hỏi Đinh lão đại gì đó, cuối cùng không vui vung tay lên, Đinh lão đại lui ra.

Truyền Sơn lần đầu tiên nhìn thấy Đinh lão đại, đứng khá xa, không nhìn rõ lắm, chỉ có đại khái nhìn ra hắn ta là một người đã hơi già khá to lớn.

Ba tiếng chiêng đồng lại vang lên lần nữa, rất nhanh, xe! Tiếng ròng rọc truyền đến từ đường mỏ, hàng loạt ngục tốt xuất hiện bên một chiếc xe ngựa ở sân mỏ.

Những ngục tốt này vừa xuống xe ngựa lập tức vây hình bán nguyệt quanh các nô lệ mỏ trong sân mỏ, còn có khoảng mười tên ngục tốt xách đao đứng vây quanh hai đạo sĩ đi lên đài cao.

Đạo sĩ?

Truyền Sơn không hiểu. Vì sao trong hầm mỏ này lại xuất hiện đạo sĩ? Bọn họ tới đây làm gì? Có phải là đồng môn của Minh Quyết Tử hay không? Hầm mỏ này rốt cuộc có bí mật gì?

Truyền Sơn vô thức quay đầu tìm kiếm Canh Nhị, kết quả phát hiện người nọ cách hắn một khoảng cách không nhỏ, số của y ở đầu nên cũng đứng gần đầu.

“Chào đạo trưởng. Lại phải làm phiền các ngài rồi.” Ngục tốt trung niên bước lên một bước nghênh đón, tất cung tất kính nói.

Hai đạo sĩ một trung niên một thanh niên, cũng không gần gũi thân thiết gì với ngục tốt trung niên, miệng thì ‘ừ’ một tiếng, coi như đã đáp lại.

Ngục tốt trung niên tựa hồ đã tập mãi thành quen, cũng không bởi thế mà cảm thấy nhục nhã gì, trái lại vẻ mặt cung kính mời hai đạo sĩ đứng ra chủ vị.

“Tổ Giáp, có linh thạch tiến lên đây!” Ngục tốt trung niên hô lớn với phía dưới.

Không ai nhúc nhích.

“Tổ Ất,…”

Báo mãi đến tổ Mậu mới thấy có người đi ra từ trong đám người, đi tới dưới đài cao, từ trong lòng nâng ra một thứ như hòn đá.

Nhất thời, các ánh mắt hoặc ước ao, hoặc ghen tị cùng hướng về phía người này.

Ngục tốt trung niên nhận lấy hòn đá, lúc này đưa đến cho vị đạo sĩ trẻ tuổi trong hai đạo sĩ.

Đạo sĩ trẻ tuổi cầm lấy hòn đá trong tay, nhắm mắt lại tựa hồ đang cảm nhận gì đó. Chỉ chốc lát sau đã thấy hắn mặt lộ vui mừng, giao linh thạch cho đạo sĩ trung niên bên cạnh, ghé vào tai hắn nói gì đó.

Đạo sĩ trung niên thản nhiên thốt ra hai chữ: “Hạng trung.”

Tên nô lệ giao nộp khoáng thạch dưới đại vừa ngẩng đầu, tựa hồ cực kỳ kích động.

“Được, Mậu 63, đây là khối linh thạch hạng trung đầu tiên ngươi tìm được, trước đó ngươi đã giao ra 6 khối linh thạch hạng thấp, cứ tiếp tục cố gắng đi, nói không chừng ngươi rất nhanh có thể rời khỏi đây về nhà rồi.” Ngục tốt trung niên cầm một cuốn sổ ghi chếp, dùng bút ký xuống.

“Nếu như sau đó ta không tìm được linh thạch hạng trung nữa, vậy thì ta phải tìm mấy khối linh thạch hạng thấp mới có thể rời khỏi đây?” Gã nô lệ mỏ đó hỏi.

Ngục tốt trung niên bất mãn trừng hắn một cái, lập tức nhìn về phía hai đạo sĩ kia.

Vẫn là đạo sĩ trung niên mở miệng, “Một viên hạng cao bằng năm viên hạng trung, một viên hạng trung bằng hai mươi viên hạng thấp; một trăm viên hạng thấp có thể đổi được tự do.”

Vai của gã nô lệ mỏ ấy hơi sụp xuống. Còn những bảy mươi bốn viên linh thạch hạng thấp nữa, hắn phải tìm đến lúc nào đây? Nhưng… dù sao cũng có hy vọng đúng không? Nếu như không có hy vọng, chỉ sợ hắn cũng không kiên trì nổi tới nay.

Nhìn Mậu 63 lết bước về chỗ cũ, Truyền Sơn cảm thấy lòng mình trầm xuống. Mậu 63 không nhìn ra bao nhiêu tuổi, chỉ có thể đoán chừng giữa ba mươi đến năm mươi, người cực kỳ gầy, nếp nhăn trên trán rất sâu, nhưng tóc đen thui, hai cánh tay dài lạ kỳ, dài qua cả đầu gối.

Lẽ nào hắn cũng phải ở đây lấy hy vọng là tìm linh thạch, tìm mãi đến khi chết sao? Nhưng hiện giờ hắn có thể sống được một năm hay không cũng là vấn đề rồi. Nhất thời, tuyệt vọng sâu thẳm bắt hắn làm tù binh.

Tiếp theo lại có bốn người giao ra linh thạch. Chia ra là Kỷ Thập Tam Nương hai khối hạng thấp, Kỷ 14 3 khối hạng thấp, Canh Lập 5 khối hạng thấp, Canh 100 hai khối hạng thấp.

“Ai là La Truyền Sơn?” Đột nhiên, đạo sĩ trẻ tuổi vẫn không nói gì trên đài cao mở miệng hỏi. Giọng hắn không lớn, nhưng mọi người ở đây đều nghe thấy rõ.