Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt

Quyển 2 - Chương 3

Canh Nhị cảm thấy hôm nay mình không những không may mắn mà còn cực kỳ xui xẻo.

Lúc y thấy người nọ ngã ở đó, căn bản không muốn giết hắn. Y thích lấy đồ của người chết, đó là bởi vì đối phương dù sao cũng không dùng nữa, nhưng y không thích giết người. Nhưng người nọ vốn không tin y, y đánh thì đánh không lại hắn. Trực giác của Canh Nhị tốt, y vừa nhìn vào ánh mắt và khí thế của người này là biết ngay người này y không thể dây vào được.

Y chẳng qua muốn lấy chút đồ người chết không cần, lại không muốn lấy đồ của hắn. Nếu như đổi là người khác, đã sớm thừa dịp hắn hôn mê, bê tảng đá đập cho hắn chết hẳn luôn ấy chứ. Hừ, cái tên không biết cảm ơn gì sất!

Nhưng y cũng biết mình đã tránh được một kiếp, gặp phải loại tình huống vừa rồi, y không bị giết người diệt khẩu đã là chuyện cực kỳ may mắn. Nhưng y vẫn bị bắt uống độc dược a!

Ai, không ngờ hắn lại tỉnh nhanh như vậy. Nói đến nói đi chính là y xui xẻo.

“Ngươi sống ở đây?” Truyền Sơn tràn ngập hứng thú quan sát nhà của thanh niên.

Đây là một hang động to gần gấp 3 chỗ kia của hắn, dựa sát đuôi phễu, vốn còn tưởng sẽ rất ẩm ướt, nhưng đi vào mới phát hiện hang động này rất thoải mái. Cũng không biết y làm thế nào, tường bốn phía có vẻ khô hơn rất nhiều so với chỗ hắn ở.

Toàn bộ hang động chia làm hai phần, phía trước đại khái là nhà chính và bếp, đằng sau thì là chỗ ngủ. Mỗi nơi đều đã được phân loại, đồ đạc sắp xếp gọn gàng chỉnh tề.

Tường làm nhà chính cũng như tường chỗ hắn, đào nhiều cái giá, trên giá đặt một ít nồi bát, thìa, chậu và các loại dụng cụ sinh hoạt khác. Bên giá cũng có một cái bếp lò, hình thức cũng như cái chỗ hắn, nhưng có chút khác về bề ngoài. Trên bếp lò đặt một hộp ngói, hướng lên trên chính là ống khói.

Ở giữa nhà chính có một tảng đá lớn vuông vức, đây chắc là cái bàn rồi. Xung quanh bàn còn đặt ba hòn đá nhỏ hơn một chút coi như là băng ghế.

Giường chiếu ở bên trong cùng hang động, bên trên cũng là một tầng rơm rạ, nhưng dày hơn một chút với của hắn. Còn có chiếc giường không nhìn ra là màu gì trải ở bên trên, có cả đệm chăn nữa. Sờ lên cũng rất khô ráo, cảm giác ngủ chắc thoải mái hơn giường của hắn.

Theo lý thì gian nhà của một thằng nam nhân chắc phải rất bẩn, đặc biệt là còn ở trong mỏ, nhưng ở đây lại sạch sẽ lạ kỳ.

Quan trọng nhất là, nơi này có một cái cửa, tuy rằng hơi rách nát, nhưng đó là một cánh cửa gỗ chân chính, có thể cài then lại, không cần lo bị người thấy tình hình bên trong.

Truyền Sơn vừa nhìn vừa gật đầu, thỏa mãn vô cùng.

Hang động này tựa ở phía trên cùng đoạn đuôi phễu, lại ở gần mép nhất, không giống với chỗ hắn hay có người đi qua cửa. Đầu tiên là việc riêng tư có thể bảo đảm được. Mà với tình huống hiện tại của hắn, ở đây hiển nhiên là thích hợp hơn nhiều so với chỗ hắn đang ở hiện giờ.

“Lau chân! Vào rồi sao có thể không lau chân?” Canh Nhị lấy một miếng vải không nhìn ra màu sắc, nhìn chằm chằm chân hắn lẩm bà lẩm bẩm. Cặp chân trần của y đã được lau sạch sẽ rồi, chân còn khá là trắng, chỉ là có vết thương và vết chai hơn chút thôi.

“Đi thôi, đi theo ta tới chỗ ta dọn đồ qua, đợi lát nữa xem còn thiếu gì, chúng ta tới chỗ giao dịch đổi.”

Một câu nói thôi mà làm Canh Nhị bị kích thích đến nhảy dựng.

“Ngươi có ý gì? Ngươi muốn sống ở chỗ ta? Dựa vào cái gì? Đây là nhà ta, không cho ngươi ở!”

Truyền Sơn giơ nắm tay lên thổi thổi.

Canh Nhị rụt cỏ lại, nhưng thoáng cái đã lại thẳng băng. Đây là địa bàn của y, ý không được để cho ai khác xâm chiếm.

Truyền Sơn cười, “Ta cũng có thể làm thịt ngươi, vùi vào nền móng dưới hang động này. Như vậy ta có thể vào ở, ngươi cũng sẽ không có ý kiến, thế nào?”

Thực ra Truyền Sơn muốn đổi chỗ ở với y, nhưng đoán rằng y cũng sẽ không đồng ý, cũng không muốn giết người cướp nhà thật liền đưa ra ý kiến ở cùng.

Canh Nhị nắm chặt nắm tay, mồm mép mấp máy cũng không biết đang nói những cái gì, nhưng một lát sau vẫn nhụt chí buông tha. Nói thật thì y hơi sợ người này, trên người người này có khí chất làm y sợ.

“Ta, ta không muốn ở cùng người khác.”

Truyền Sơn lại nói khác, “Ta thấy chỗ ngươi không tồi, những người khác đã tới chỗ ngươi chưa? Nếu có người đến rồi, chắc cũng sẽ muốn ở chỗ ngươi đi?”

Canh Nhị không lên tiếng nữa. Y tự nhiên có cách giữ gian nhà này, nhưng y không muốn để Truyền Sơn biết điểm ấy.

“Nếu như ta vào ở, có hai người giữ nhà dù sao cũng tốt hơn là một người. Người khác thấy hai chúng ta cùng ở một chỗ, dù có muốn tới cướp, cũng phải suy nghĩ năng lực bản thân đã. Bây giờ chúng ta chính là châu chấu trên một sợi dây, tin ta dù sao cũng hơn là tìn người khác?”

Canh Nhị xoay người, không muốn để ý tới hắn.

“Đi nào. Ngươi không đói bụng sao? Dọn đồ qua đây, chúng ta làm chút đồ ăn.”

Canh Nhị không tình nguyện bị Truyền Sơn kéo ra khỏi cửa giúp hắn dọn nhà ── dọn vào trong nhà y! Hu hu.

Bên ngoài đã yên tĩnh lại, ngoại trừ những ngọn đèn đường cơ bản sẽ không tắt ra, đại đa số đèn ***g đều đã tắt, điều này làm cho cả hang động thoạt nhìn càng thêm sâu không thể đo.

Suy tính thời gian, chắc đã là đêm khuya, hai người đi đường không đụng phải bất kỳ ai.

“Ở đây buổi tối không có ai ra ngoài đào mỏ sao?” Truyền Sơn hạ giọng hỏi. Hắn nghĩ tới tình huống đặc thù của mình, nếu cứ dựa theo tình huống đặc biệt của hắn để làm việc thì hắn không làm được mấy thời gian.

“Có, nhưng cách khá xa. Tất cả mọi người sợ ầm ĩ. Ở đây ban ngày ngắn đêm dài, chỉ có đến trưa mới có chút ánh nắng, phía trên hang động mới có chút ánh sáng chiếu xuống, nhưng cũng chỉ tầm hai ba canh giờ thôi. Mùa đông ngắn, mùa hạ dài, cho nên ở nơi đây, con người nếu như không dựa theo quy luật sinh hoạt nhất định thì sẽ chẳng chịu đựng được bao lâu mà điên mất.

“Ngươi nhìn chiếc đèn ***g đỏ to kia không? Đó là tượng trưng cho chỗ giao dịch. Khi nào chỗ ấy tắt đèn thì có nghĩa là đã tới lúc ngủ; sáng, thì có nghĩa là phải thức dậy làm việc.”

Lúc này, ngọn đèn ấy đang tắt.

Truyền Sơn phát hiện Canh Nhị rất thích nói, vừa rồi còn tức giận với hắn, bây giờ đã oang oang liên tục không ngừng.

“Đó là nơi nào?” Truyền Sơn chỉ một cái cổng đốt một ngọn đèn cung đình.

Đèn cung đình và mỏ than đá? Thật kỳ lạ, cũng chỉ có chỗ ấy luôn luôn có bóng người ra vào, đèn cũng vẫn đang sáng.

Canh Nhị liếc mắt, cúi đầu nói: “Nơi nữ nhân ở.”

“Ngươi đã từng vào chưa?” Truyền Sơn thuận miệng hỏi.

Canh Nhị đột nhiên kéo hắn một phen.

Một tên nam tử vóc người khỏe mạnh rũ đầu đi qua bên cạnh họ. Truyền Sơn cảm giác được sự khẩn trương của Canh Nhị, cũng yên lặng lui qua một bên, để đối phương đi trước. Không ngờ là đối phương lại quay đầu lại nhìn họ một cái, khi thấy Canh Nhị thì rõ ràng là cau mày.

“Ngươi còn chưa chết?”

“… Nhờ phúc.”

Nghe thấy Canh Nhị trả lời, khóe mắt nam tử hơi nhướn, mang ba phần không đứng đắn, ánh mắt nhìn Canh Nhị cũng từ khinh thường biến thành chán ghét.

Truyền Sơn không biết ân oán của hai người, không có mở miệng.

“Muộn thế rồi còn đi đâu? Chơi gái sao? Chỗ ấy của ngươi có được không?”

Lời nói sỉ nhục người khác như thế, đến Truyền Sơn không phải đương sự còn không chịu nổi. Nhưng Canh Nhị là đương sự cũng không có vẻ giận lắm, chỉ cúi đầu, không trả lời.

“Nữ nhân không được, sửa thành nam nhân?” Nam tử không đứng đắn lúc này như mới phát hiện ra Truyền Sơn, tùy ý liếc hắn một cái.

Truyền Sơn yên lặng không nói gì.

Trong mắt nam tử toát ra khinh bỉ, “Ngươi có biết y có bệnh về đầu óc hay không? Người như thế cũng chơi? Hay là y rẻ quá?”

“Đầu ta không có bệnh!” Giọng Canh Nhị có hơi run, nhưng rất rõ ràng.

Nam tử căn bản không coi sự phủ nhận của Canh Nhị ra gì, cười nhạo nói: “Ngươi hét giá bao nhiêu với hắn? Làm một lần ba thìa gạo hay một cây dưa muối? Ngươi muốn bán thật, không bằng đi tìm Kỷ 13, nói không chừng còn có thịt cho ngươi ăn.”

“Ta, ta không ngủ cùng nam nhân.” Canh Nhị nói rất nghiêm túc.

Nam tử và Truyền Sơn cùng nhìn về phía y.

Canh Nhị còn cố nói thêm: “Ta cũng là nam nhân, ta sẽ không làm chuyện này với nam nhân. Ta đã từng xem, ta mới không làm.” Gật đầu, giọng nói càng thêm chắc chắn.

“… Có bệnh!” Ánh mắt nam tử nhìn Canh Nhị càng giống như thấy thứ buồn nôn, vẻ mặt chán ghét.

“Người như ngươi, vì sao không chết sớm một chút?” Bỏ lại những lời này, nam tử xoay người đi mất.

Sắc mặt Canh Nhị càng tái nhợt, nhưng lần này lại ngậm chặt miệng, không phản bác lại.

“Chờ đã.” Truyền Sơn đột nhiên mở miệng.

Nam tử xoay người lại.


“Huynh đệ, ngươi đã quên một thứ.”

“Thứ gì?” Nam tử cau mày hỏi.

Truyền Sơn dùng đầu đập tới.

Nam tử không đứng đắn không ngờ là Truyền Sơn cũng dám ra tay đánh hắn ta, sơ suất thế là bị đánh một cái. Nhất thời, hai đường máu mũi đã chảy xuống.

Nam tử ngẩng đầu, lau máu mũi đi, nhe răng cười: “Tiểu tử ngươi giỏi!” Nụ cười này, càng thêm không đứng đắn.

“Ừ, giỏi hơn ngươi nhiều.”

Nam tử trên dưới quan sát Truyền Sơn mấy lần, lại không ra tay, chỉ là cười đểu, ngay cả một pha nói cũng không nói đã đi mất.

Mãi đến khi nam tử đi xa, Truyền Sơn mới nghe thấy Canh Nhị chậm rãi thở dài một hơi.

“Hắn ta là ai vậy?”

“… Canh Lục.”

Canh Lục? Truyền Sơn cảm thấy cái tên này sao mà quen thế. A! “Ngươi nói hắn ta là Canh Lục? Người đối đầu với Đinh lão đại kia?”

Canh Nhị gật đầu.

Truyền Sơn sững sờ, “Ngươi sao không nói sớm với ta?”

Nói sớm với ta, ta cũng không ra tay mau như vậy, chí ít cũng sẽ không trực tiếp đánh hắn ta. Giờ thì hay rồi, mới vừa vào mỏ đã đắc tội với một trong những lão đại ở đây. Truyền Sơn không khỏi than vãn cho sức mạnh vận xui của mình.

“Ta cũng không ngờ ngươi lại ra tay…”

“Nè, làm người không thể yếu nhược như vậy chứ? Hắn ta cũng đã nói ngươi như thế rồi, dù hắn ta là Canh Lục, ngươi cũng không thể cứ mềm yếu như thế để mặc hắn ta bắt chẹt chứ?” Truyền Sơn có hơi giận.

“Ngươi không biết…”

“Ta không biết cái gì?” Mặt Truyền Sơn hơi lạnh. Dù sao thì hắn ra tay cũng là vì y, nhưng phản ứng của người này ngược lại như bị hắn làm hại ấy.

“Người kia rất đáng sợ.”

“À?”

“Thật đấy, hắn ta đáng sợ hơn ngươi nghĩ nhiều lắm.” Canh Nhị nghiêm túc lặp lại lần nữa.

“Hắn ta vì sao phản cảm với ngươi như vậy? Các ngươi sao lại quen nhau?”

Canh Nhị ngậm chặt miệng.

Truyền Sơn phát hiện người này khờ cũng rất hay, nếu như người khác gặp phải điều không muốn nói, bình thường đều sẽ tìm lý do qua loa tắc trách. Y thì ngược lại, ngậm chặt miệng luôn.

“Tùy ngươi, không muốn nói thì thôi. Nhanh lên nào, thời gian không còn sớm, đừng lề mề nữa.” Truyền Sơn bạnh mặt, đi nhanh về phía trước.

Canh Nhị chạy đuổi theo đằng sau, cúi đầu ghé vào lỗ tai hắn nói gì đó. Truyền Sơn không để ý tới y.

Canh Nhị lớn tiếng hơn: “Cảm ơn.”

“Hử?”

“Ta, ta cũng đã muốn đánh hắn ta lâu lắm rồi, nhưng không đánh lại được.”

Không đánh lại hắn ta thì làm sao? Với cái tính sợ phiền phức này của ngươi mới làm người ta cưỡi lên đầu bắt nạt ấy, nếu đổi lại là Ngô Thiếu Hoa hay Lý Hùng, dù không đánh lại được, cũng sẽ tìm cách chọc cho hắn một trận!

Nghĩ đến bọn bạn ngày trước, trong lòng Truyền Sơn đau xót, sắc mặt cũng càng khó coi.

Nhưng mà Canh Nhị không nhìn thấy sắc mặt hắn, ở đằng sau nói thêm một câu: “Sau này ngươi gặp phải Canh Lục phải cẩn thận một chút, người rất âm hiểm, tuyệt đối hắn ta sẽ không chịu thiệt không trả đâu. Rất nhiều người hắn ta, chết cũng không biết chết ra sao đấy.”

Lửa giận thoáng cái đã vọt lên tới đỉnh. Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu hắn ta dám ra tay với ta thật, ta thật muốn xem cuối cùng là ai chơi ai!

Sau đó hai người không gặp phải ai khác. Đến chỗ Truyền Sơn ở rồi, theo ý Truyền Sơn chỉ đem những thứ hữu dụng dọn qua, chỗ Canh Nhị có rồi thì không cần mang. Nhưng Canh Nhị không đồng ý, phàm là thứ có thể dọn đi được thì tất cả đều bỏ vào trong sọt.

Truyền Sơn nhận ra ý của y, nếu không phải hòn đá làm bàn quá nặng, có thể là y cũng dọn luôn cả cái đó.

Cũng lười cãi cọ với y, Truyền Sơn chỉ lo đem những thứ mình cần vào trong chăn đệm cuộn lại rồi khiêng lên vai mang đi. Canh Nhị còn ở đằng sau tháo dỡ lò than.

Tuy có tranh luận, nhưng đồ ít, dọn cũng khá là mau. Một chuyến đi là hai người đã dọn xong. Kết quả lúc vào nhà, Canh Nhị chết sống bắt Truyền Sơn cởi giày, nói giày của hắn quá bẩn. Truyền Sơn ngại phiền, đẩy y ra rồi đi vào.

Canh Nhị tức liên tục giậm chân đằng sau y mắng.

Truyền Sơn đặt giường chiếu của mình đối diện với giường chiếu của Canh Nhị, giữa hai người chỉ cách một lối đi nhỏ.

Canh Nhị không chịu, Truyền Sơn nhất định muốn.

Đúng lúc trong lòng hai người đầy lửa giận, được! Lại đánh một trận. Sau đó thực sự đói quá rồi, đành phải bỏ mặc.

Đào qua giá, Truyền Sơn hào phóng đem một chút lương thực mình đổi được cho Canh Nhị, Canh Nhị thì vui vẻ đi làm cơm. Truyền Sơn lắc đầu, đây không phải điển hình nhớ ăn không đòn sao? Nhìn Canh Nhị làm cơm, thừa dịp y không chú, lén kéo lấy chút rơm rạ khô dưới giường y trải xuống dưới giường mình.

Chờ Truyền Sơn thuận lợi xâm chiếm được địa bàn rồi, bên kia Canh Nhị cũng đã nấu xong cơm nước.

Truyền Sơn duỗi người đứng dậy thì trông thấy Canh Nhị mặt nhăn mày nhỏ, đứng đằng sau hắn, nhìn hắn rất là không vui.

“Lại sao nữa?”

“Đồ đạc của ngươi sao để lộn xộn vậy? Công cụ phải để ở đây, đồ ăn phải để trên cái giá bên kia, còn nữa, ai cho ngươi đụng đến đồ của ta? Ngươi xem ngươi đều làm lộn xộn hết cả rồi.”

“Ta không phải chỉ dịch một chút thôi sao? Lộn xộn chỗ nào?”

“Lộn xộn chỗ nào à? Tránh ra tránh ra!”

Canh Nhị chắc là không chịu nổi nữa, bắt Truyền Sơn tránh ra, tự tay thu dọn đồ lần nữa. Dọn xong đồ của mình, nhìn qua thứ của Truyền Sơn, nhìn thế nào cũng thấy ngứa mắt, thế là lại thu dọn luôn.

“Đồ đạc luôn cần dùng, sắp xếp gọn gàng như thế làm gì?”

Cuối cùng Truyền Sơn cứ thấy quai quái. Nào có ai để đồ gọn gàng như thế? Hơn nữa cứ để hẳn hỏi là được? Y còn nhất định phải điều chỉnh chúng mấy lần mới hài lòng, làm hắn ở bên cạnh nhìn thôi cũng thấy mệt.

Canh Nhị cũng không để ý tới hắn, mãi cho đến khi sắp xếp hết toàn bộ mới hài lòng, lúc này mới vỗ tay tỏ vẻ đã xong việc.

Truyền Sơn đã hối hận, hắn phải nên giết người cướp nhà luôn mới đúng. Thoạt trông thì hắn đã được lợi từ Canh Nhị, nhưng nhìn tính tình ở chung với người này, sợ rằng sau này hắn càng phiền phức nhiều hơn… Người này không phải có bệnh về đầu óc thật chứ?

“Ăn.” Canh Nhị vừa nhắc đến hai chữ ăn cơm liền có vẻ vui lắm, cười hi hì ngồi vào trước bàn đá.

Truyền Sơn đã sớm đói lắm rồi, không cần y bảo đã ngồi xuống bưng bát.

Mấy loại cháo hoa màu nấu chung lên, phối với bánh ngô hấp hai ngày trước, một chậu mầm đậu Canh Nhị xào, chỉ có nhiêu đó, hết rồi.

Hai thằng đàn ông cực kỳ đói, liếm sạch đến hạt cơm cuối cùng, nhưng vẫn không cảm thấy no bụng.

“Sao ngươi không nấu nhiều hơn? Không phải vẫn còn gạo và mì sao?”

“Thế sau này nhịn ăn à?” Canh Nhị hung dữ nói. Người này còn bảo y tham ăn, gắp thức ăn còn dữ hơn y.

“Ngày mai liền đem mấy sọt kia đi đổi cái ăn hết.” Truyền Sơn vốn muốn giữ để đổi công cụ, nhưng bây giờ có đồ của Tân 134 thì chỉ nghĩ muốn ăn ngon, tội nghiệp hắn vào đây mà chưa có hôm nào được ăn cơm no.

“Được!” Canh Nhị vừa nghe đổi hết lấy cái ăn, nhất thời mặt mày rạng rỡ, thoáng cái đã cảm thấy Tân 279 thuận mắt hơn rất nhiều.

Ăn xong, hai người thu dọn đồ đạc, tắt đèn, đều tự đi ngủ.

Truyền Sơn phát hiện Canh Nhị cũng không thổi tắt lò lửa, còn bỏ thêm một ít than mới, sau đó phủ mép, chỉ để lại một khe.


Truyền Sơn cười mỉa, nghĩ thầm trách sao căn phòng này lại ấm hơn phòng hắn. Như hắn, không thường thức, để bớt than, đêm nào cũng tắt lò, sáng dậy thì mất giờ mất sức, buổi tối còn lạnh, trong phòng cũng vẫn ẩm ướt. Hắn không bị bệnh, thật đúng là nhờ có cơ thể khỏe mạnh, nhưng cơ thể hiện giờ của hắn còn có thể chịu bao lâu?

“Ơ? Giường của ta có phải ngươi đã động qua rồi không?”

“Khò…”

Canh Nhị xiết chặt nắm tay lại xiết chặt nắm tay, cuối cùng… bực tức lật người kéo chăn lên che đầu.

Trong hang động cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Nửa đêm, Canh Nhị bị tiếng lật qua lật lại bên cạnh, còn cả tiếng rên rỉ cố đè nén đánh thức.

Tiếc rẻ chút đèn, Canh Nhị sờ soạng thò đầu ra gọi: “Ngươi ầm ĩ cái gì? Còn không để cho ai ngủ à?”

Đối diện cũng không yên tĩnh lại vì lời kháng nghị của y.

Truyền Sơn cũng biết bây giờ mình rất nguy hiểm. Hắn đang cược, cược Canh Nhị này lòng dạ không xấu, sẽ không thừa dịp hắn yếu ớt để đập chết hắn.

Nếu thắng cược, hắn liền có thêm một người bạn trong Hắc ngục này. Nếu thua cược, dù sao lúc hắn đau thì cũng muốn chết, chẳng qua không có dũng khí tự sát mà thôi. Vừa muốn chết vừa không muốn chết, chính hắn cũng cảm thấy mình mâu thuẫn. Aizz, còn không phải đều do quả xương khô chết tiệt kia sao!

Vừa nghĩ đến quả xương khô thì nghĩ tới những kẻ thù của hắn. Truyền Sơn không chỉ đau đớn về thể xác mà lòng dạ càng như bị xoắn vặn.

“Nè, rốt cục ngươi bị làm sao thế? Ăn gì linh tinh hả?”

Tiếng rên rỉ của Truyền Sơn không sao khống chế được, cũng không muốn khống chết, đau lăn quanh giường, trong miệng cũng phát ra tiếng tru lên như dã thú.

Canh Nhị nghe tiếng truyền trong bóng đêm thì im lặng. Y yên lặng ngồi trên giường một hồi lâu.

“Kèn kẹt, kèn kẹt.” Lò than bị đóng cửa được hé ra, trong phòng sáng sủa hơn một chút.

Canh Nhị châm ngọn nến, đi tới bên cạnh Truyền Sơn.

“Nè, ngươi xảy ra chuyện gì? Có nặng lắm không?”

Truyền Sơn nào trả lời được, lúc này hắn hận không thể róc hết da thịt của mình xuống, móc hết nội tạng của mình ra mới tốt.

Nỗi đau thúc giục, trách sao hắn lại giết Tân 134, có thể là bởi vì hắn đã để tên tham lam kia phát hiện ra bí mật của hắn, cũng mượn ấy uy hiếp hắn ư? Canh Nhị ngồi xổm một hồi, nhìn hắn trông rõ thê thảm, nhịn không được mềm lòng.

Thở dài, đặt nến xuống, múc một thìa nước từ trong hang, thấm ướt khăn vải, quay trở lại ngồi xổm bên cạnh Tân 279. Có thể là cảm thấy ngồi xổm không thoải mái, Canh Nhị đổi sang tư thế khác, một chân nửa quỳ trên đất, một chân đặt trên giường, thò người qua lau mồ hôi cho hắn, muốn cho hắn thoải mái hơn chút.

Vừa lau, vừa cởi quần áo hắn, thế là một thân vết thương do bị tra tấn của Truyền Sơn cũng lộ ra. Canh Nhị thấy thì bĩu môi, nghĩ thầm quả nhiên không phải người tốt lành gì.

Trong tích tắc Canh Nhị tới gần Truyền Sơn, cả người hắn căng thẳng. Khi khăn vải ẩm ướt tiếp xúc đến người, Truyền Sơn vô thức vung ra một quyền, không ngờ Canh Nhị đúng lúc điều chỉnh tư thế, tránh thoát một quyền của hắn.

Truyền Sơn đánh ra quyền ấy, sức lực trên người cũng trút gần hết. Lúc muốn ngưng tụ lực để giải quyết đối phương thì cảm xúc trên người lại nói với hắn, đối phương cũng không ác ý, ngược lại còn làm hắn thoải mái hơn chút.

Canh Nhị lau lau, phát hiện trên người Tân 279 không chỉ có những vết thương to nhỏ mới cũ, da ở cánh tay và ngực còn xuất hiện triệu chứng sưng đỏ. Ánh mắt Canh Nhị cứng lại, dùng bụng ngón tay nhẹ nhàng di di trên chỗ sưng đỏ ấy vài cái. Một đường da trên tay tách ra, một thứ máu đen đặc chảy ra từ chỗ da nứt, kỳ lạ là, máu đen không chảy được bao lâu đã tự động dừng lại.

“Ai bảo ngươi bắt nạt người, ông trời báo ứng ngươi rồi đấy. Hừ hừ, thiện có thiện báo, ác có ác báo, nếu là chưa báo, chẳng qua là chưa tới giờ thôi. Kẻ xấu đều sẽ gặp báo ứng, ai cũng không thoát được.” Canh Nhị nhìn chằm chằm phần da ấy lẩm bẩm nói.

Truyền Sơn đột nhiên ôm chặt Canh Nhị một phen.

Canh Nhị lại càng hoảng, cúi đầu muốn xem tên tự dưng ôm chặt y. Chỉ thấy hai cánh tay Tân 134 ôm y cực chặt, vùi đầu vào lòng y, phát ra tiếng như tiếng khóc. Này, này, này…

Lòng Canh Nhị thoáng cái nát như bùn ao.

Thằng bé đáng thương. Canh Nhị đưa tay ôm lấy hắn, nhẹ nhàng vỗ lưng tên ác ma chiếm sào huyệt của y. Aizz, y cũng không muốn nhẹ dạ, nhưng y không thể bỏ mặc người ta ra vẻ đáng thương được. Sao giờ?

Hơn nữa, hôm nay người này còn ra mặt giúp y, tuy là hắn ra tay dưới tình huống không rõ đối phương là ai, nhưng cũng thực sự đã giúp y xả giận, mà Canh Nhị y lại là người có ân tất báo…

Truyền Sơn làm động tác này cũng là cố ý, cũng là để thử Canh Nhị, không ngờ Canh Nhị này lại… đúng là người tốt, thế là hắn dứt khoát không cố nén nữa, phát ra tiếng gầm đau khổ. Tiếng khóc này như tiếng trẻ con thấy người lớn thương mình thì ăn vạ, không được thương thì không dám khóc thành tiếng vậy.

Truyền Sơn đúng là không chịu nổi nữa. Đau quá, dằn vặt cứ ba canh giờ một lần này quả muốn dằn vặt hắn đến phát điên.

Ta không thể chết được! Ta không muốn chết! Ta muốn sống, ta phải cố gắng chịu đựng! Ta còn cừu hận phải báo…!

Lúc sáng sớm Truyền Sơn tỉnh dậy, phát hiện tay chân mình đang quấn lấy người Canh Nhị.

Canh Nhị bị hắn quấn rõ chặt, lấy một loại tư thế ngủ cực khó chịu, ngủ cứ khò khà khò khè.

Truyền Sơn chùi mặt, buông Canh Nhị ra bò dậy.

Ở đây ngày đêm khó phân biệt nhất, Truyền Sơn cũng không biết giờ là canh giờ nào, chỉ có thể dựa vào cảm giác suy đoán chắc là sáng sớm.

“Ùng ục.” Bụng tối qua chưa ăn no đã kháng nghị rồi, Truyền Sơn cũng không đánh thức Canh Nhị, thắp sáng ngọn nến, tự lấy đồ ăn ra bắt đầu xử lý.

Canh Nhị bị mùi hương bữa sáng dụ tỉnh, dụi mắt đứng dậy, thấy Tân 279 đã chuẩn bị cơm nước xong xuôi, nhất thời hoài nghi mình còn chưa tỉnh ngủ, không phải nói việc nấu cơm sẽ do y lo sao?

Nghĩ đến tối qua người này nói muốn đổi toàn bộ những thứ đoạt được hôm qua đổi thành cái ăn, sáng nay lại không bắt y làm việc như trên chứng từ, Canh Nhị không khỏi bắt đầu gãi đầu. Lẽ nào tên này thực ra là người tốt? Hay là y nhìn lầm rồi? Nếu như là thật…

“Dậy rồi à? Dậy rồi thì súc miệng ăn cơm, đợi lát nữa ngươi mang ta đi làm việc.”

Canh Nhị mơ mơ màng màng đứng dậy, vừa lắc người hoạt động gân cốt, vừa đi đến bên bồn cầu gần góc tường, xốc cái nắp đậy lên, cởi dây lưng ra tiểu vào đó.

Rửa mặt, súc miệng, đổ hết nước bẩn đã dùng vào một chỗ để lúc khác dùng, rồi buộc tóc đơn giản, Canh Nhị cuối cùng đã hoàn toàn tỉnh táo lại.

“Nè, Tân 279, tối hôm qua ngươi làm sao vậy? Ngươi… có phải có bệnh trong người không?”

Truyền Sơn chỉ phía chỗ đối diện mình bên bàn, ý bảo Canh Nhị ngồi xuống nói.

Canh Nhị đương nhiên không khách sáo, ngồi xuống là bưng bát cháo lên ăn sùm sụp hơn nửa.

“Ta họ La, tên Truyền Sơn. Truyền của truyền lại, sơn của sơn hải.”

Trải qua chuyện tối qua, Truyền Sơn sinh lòng kết giao với Canh Nhị, báo họ tên thật cũng coi như tạo dựng bước hữu nghị đầu tiên, nhưng lòng phòng người không thể không có, Truyền Sơn cũng không định nói chuyện độc dược thực ra không phải độc dược ra cho Canh Nhị nghe.

“Ta, ta họ Mai.” Canh Nhị nghe Truyền Sơn báo họ tên thật, ác cảm với hắn lại tan ba phần.

Truyền Sơn thấy y vẫn không muốn nói tên ra, cũng coi như thôi.

“Tân 134 bình thường có quan hệ gần gũi với ai không?”

Canh Nhị lắc đầu, nói: “Ở đây rất ít người gần gũi với nhau, mọi người trên cơ bản đều là sinh hoạt đơn lẻ. Tân 134 thích chiếm lợi của người khác, không nghe nói hắn ta có chơi thân với ai hay không.”

“Tuy rằng như vậy, chúng ta vẫn phải khớp lời khai, miễn để có ai hỏi thì lộ dấu vết.”

Canh Nhị cũng hiểu đạo lý đó, liền hỏi hắn phải ứng đối thế nào.

Truyền Sơn suy nghĩ một chút, nói: “Cứ nói ta thương thế chưa lành, Tân 134 ngại ta phiền toái nên đi rời bỏ. Còn ngươi…”

“Như vậy không tốt. Công cụ của hắn ở trên tay ngươi, ta còn muốn bán giầy của hắn ta, việc này liền không suôn sẻ.” Canh Nhị lắc đầu phản đối.

“Vậy ngươi có ý gì hay không?” Truyền Sơn cũng không thấy Canh Nhị thoạt nhìn hơi khờ mà coi nhẹ y. Nếu Canh Nhị thực sự là một thằng ngốc không đầu óc, sao có thể sống ở đây đến nay?

Canh Nhị khuấy chiếc đũa nghiêm túc suy nghĩ.

“Nếu có ai hỏi, ngươi cứ nói… Ừm, ngươi cứ nói ngươi đào ra một tảng đá, không giống than nhưng cũng không giống nham thạch bình thường, ngươi đưa tảng đá đó cho Tân 134 xem, Tân 134 liền chủ động đưa ra ý kiến đổi toàn bộ thứ trên người hắn với tảng đá của ngươi. Ngươi biết rõ tảng đá này không chỉ có giá ấy, nhưng lo Tân 134 sẽ ngầm cướp, bản thân vừa tới cũng dễ bị người ta lừa nên đã đồng ý điều kiện của Tân 134.

“Sau đó, Tân 134 không còn thấy tăm hơi. Còn ngươi trùng hợp gặp được ta, bởi vì chúng ta đã từng gặp một lần ở trên đường lớn, ngươi liền chia một phần đồ của Tân 134 cho ta với điều kiện sau này ta mang ngươi đi đào mỏ.”

“Ngươi muốn để người khác nghĩ rằng Tân 134 chiếm được linh thạch thượng phẩm, cũng mượn đó để đổi cơ hội rời khỏi nơi đây, phải không?” Truyền Sơn cân nhắc một phen, không khỏi nhìn Canh Nhị với con mắt khác xưa, lý do này quả đúng là đáng để người ta tin hơn lý do hắn đưa ra.

“Ừ, đây là lý do duy nhất không khiến ai hoài nghi. Dù tương lai Tân 134 có thể bị người ta phát hiện ra, người khác cũng cho rằng hắn ta bởi vì linh thạch mà chết. Mà ở nơi đây, trên người tử thi không có quần áo, cũng hoàn toàn bình thường. Chẳng qua nói tới như thế, quần áo giầy của hắn ta xem ra là không giữ được rồi.” Canh Nhị khẽ nhíu mày.

“Ngươi nói không sai.” Truyền Sơn buông bát đũa đột nhiên đứng dậy, lấy quần áo và giầy của Tân 134 ra ném luôn vào bếp lò.

“Này, này! Ngươi đừng lãng phí như thế, để lại dùng thêm một chút cũng được. A a, ngươi căn bản không biết ở đây những đồ dùng sinh hoạt như thế này khó kiếm như thế nào!” Canh Nhị lòng đau bưng bát giậm chân.

Truyền Sơn mặc kệ y, vừa tiêu diệt chứng cứ vừa giục y ăn nhanh lên một chút.

Kết quả ra cửa nhìn mới thấy, trong hang động đã có một tia sáng xuyên vào từ trên đỉnh, điều này có nghĩa là hắn thức dậy muộn hơn bình thường. Xem ra tối qua sau khi hết đau đớn, hắn đúng là đã ôm Canh Nhị đánh một giấc ngon lành.

Canh Nhị vẫn không chịu nói chuyện với hắn, rõ ràng còn đang giận hắn đốt mấy thứ ấy.

Nhưng đợi đến lúc đi tới đầu đường mỏ, nhìn Truyền Sơn thắp nến, mang công cụ đào bới ra, kéo cái sọt muốn đi thì Canh nhị nhịn không được nữa.

“Tân 134 chưa nói qua với ngươi sao?”

“Nói gì?” Truyền Sơn còn đẩy y, ý bảo y đi nhanh lên. Thời gian của hắn có hạn, có khả năng làm hai canh giờ là phải về rồi.

“Khăn che mặt đâu?”

“Ha? Lấy thứ ấy làm gì? Làm kẻ trộm à?”

“Rắm!” Canh Nhị tức quá nói bậy, lập tức lại cẩn thận nhìn Truyền Sơn một cái, thấy hắn không giận mới chậm rãi nói: “Lẽ nào ngươi không nhìn thấy người khác mang gì sao? Tân 134 cũng không đeo à?”

“Ta còn tưởng đó là khăn lau mồ hôi.”

Canh Nhị bất đắc dĩ, đành phải kể với hắn: “Đường đi trong mỏ không bằng hang động chúng ta ở, chỗ ấy đâu đâu cũng nguy hiểm. Lúc vào tốt nhất là mang một chiếc khăn che mặt phòng bụi than, khăn lau mồ hôi đương nhiên cũng phải mang, nếu có mũ giáp dùng khi chiến tranh thì là tốt nhất, nhưng ở đây mấy ai có được. Nến không thể cứ thế mang vào được, phải chụp một cái ***g đèn bằng giấy thật dày bên ngoài, giống như đèn ***g ấy, nhưng không lớn như thế, khoảng chừng như đèn bão là được.”

Truyền Sơn thu ngọn nến lại, tiện tay xé một mảnh vải ở mép áo làm khăn che mặt.

“Còn nữa, nếu đi theo sau người khác làm thì không sao. Nếu không phải, tốt nhất là mang theo một miếng gỗ vuông để chống nóc hầm, đây là để phòng mỏ sập. Ngoài ra, ngươi đã mang theo ấm nước chưa?”

“Những thứ ngươi nói ta đều không có.” Truyền Sơn định dựa vào Canh Nhị. Tuy ở vài phương diện, người này có chút khó thể chịu đựng được, nhưng rõ ràng đáng tin cậy hơn Tân 134 nhiều lắm.

“Được rồi, những thứ này ngươi đều có thể dùng của ta, nhưng điều thứ bốn trên chứng từ sau này coi như không tính!”

“Được.” Truyền Sơn cũng rất rõ ràng.

Canh Nhị đã thỏa mãn, nhìn quét Truyền Sơn một vòng nói: “Đã buộc chặt ống quần chưa? Ống tay áo cũng phải buộc chặt. Sau này trên cổ phải buộc một mảnh vải, đề phòng bụi than rơi từ cổ vào người. Đôi giày vải này của ngươi không tồi, nhưng dễ ẩm ướt, không tốt như giày ống dài, lâu lâu dễ mắc bệnh phù chân. Ừm, giày ống dài cũng như thế, còn không tốt bằng ta đi chân đất.”

Vậy ngươi cởi giầy ta làm gì? Những lời này Truyền Sơn chỉ thầm nói trong lòng, sợ nói ra người này lại thẹn quá thành giận.

“Thế là cũng hòm hòm rồi, những các khác sau này từ từ đổi đi. Ngoài ra còn có một vài thường thức, ta vừa đi vừa nói với ngươi.” Canh Nhị hiếm khi được ở trên cơ, vênh váo tự đắc ngẩng cao đầu, kéo cái sọt lên rảo bước vào trong mỏ.

Truyền Sơn cười cười, cũng đi theo.