Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt

Quyển 17 - Chương 10: Phiên ngoại 2

Khu chợ dưới chân tường thành phía Đông của Liên Trì Thành còn gọi là chợ Cỏ, nghe tên là hiểu ngay tu vi của phần lớn tu giả bày sạp trong chợ cũng không cao lắm, hơn nữa phần lớn đều là Tán tu.

Tuy tu vi của tu giả bày sạp không cao, nhưng tu vi của các tu giả đi dạo trong chợ lại chênh lệch nhau khá nhiều, Truyền Sơn đã tận mắt thấy mấy đại năng ngụy trang tu vi đi dạo trong chợ.

“Ngươi đừng thấy chợ này tên Cỏ mà lầm nhé, ngày nào cũng có mấy vị đại năng dạo trong chợ đấy, họ đến để nhặt nhạnh xem có kiếm được gì không ấy mà.”

Thấy Truyền Sơn đi vào trong chợ, đại hán đang tìm nhiệm vụ trước bố cáo dán ở cổng thành cũng đi theo. Chắc thấy con người Truyền Sơn cũng không tệ nên đi cùng hắn tán gẫu câu được câu không.

“Ờ? Thế có ai nhặt nhạnh gì được ở đây không?” Truyền Sơn quay đầu cười.

“Có chứ, còn không ít đâu. Ngươi nghĩ xem, tu vi của chủ quầy ở đây cũng không cao lắm, phần lớn chỉ là Tán tu, dù có được bảo bối gì thì cũng chưa chắc đã nhận ra được. Huynh đệ, tên họ gì thế?”

“Họ La, La [Luó] Truyền Sơn. Huynh đài gọi thế nào?”

“Ồ, khéo thật đấy! Ta họ Lạc [Luò], họ của hai ta đọc lên cũng na ná nhau nhỉ. Ta là Lạc Phi Hổ, ha ha, tên tầm thường lắm đúng không? Nương ta đặt cho đấy, bà ấy là thổ phỉ.”

Truyền Sơn nghe ý đại hán, dường như có vẻ rất kiêu ngạo vì có bà mẹ là thổ phỉ.

Đại hán tiếp tục vênh váo nói: “Có điều nương ta là nghĩa phỉ (*), chỉ cướp tiền tài bất nghĩa, chứ không gây thương tổn gì cho người tốt. Bà và đám thủ hạ của bà ấy đã nuôi sống được hẳn 5 thôn đấy. Khi đó thiên tai, à, ta là Tán tu đến từ hành tinh khác, chỗ chúng ta phần lớn đều là người thường thôi. Có một ngày sư phụ đi ngang qua thôn ta, thấy ta Linh căn tương tự với hắn nên đã thu nhận ta làm đồ đệ. Nếu không phải tham gia Đại hội Thử Linh thì có lẽ ta tu luyện đến Nguyên Anh Kỳ cũng sẽ không rời quê đâu.”

(*) nghĩa phỉ: cướp chính nghĩa, kiểu như cướp của người giàu chia cho người nghèo vậy.

“Lạc huynh có thể bộc lộ tài năng trong đại hội Thử Linh ở quê thì chắc cũng giỏi lắm.” Truyền Sơn chân thành khen ngợi.

Lạc Phi Hổ xua tay liên tục, “Ta chỉ mới đầu kỳ Kim Đan, ngươi thấy ta rõ ràng có ngọc điệp thân phận mà không dám nhận nhiệm vụ dán trên bảng bố cáo là biết ngay ta cũng chẳng là gì ở Lan tinh. La huynh đệ, ta đánh bạo hỏi một câu, ngươi tới Lan tinh có phải cũng vì săn Huyết ma thú không?”

Truyền Sơn gật đầu không giấu diếm. Hiện giờ việc này cũng coi như bình thường ở Lan tinh.

Hai người trò chuyện một vài vấn đề an toàn, Đại Hắc chở tiểu ngốc thành thật đi theo họ.

Dù nó muốn gây gổ cũng khó, hầu như tu vi của toàn bộ tu giả ở chợ này đều cao hơn nó, có những cao thủ mà không biết có phải vì mong được yên tĩnh hay không mà còn cố ý tỏa áp lực, nếu không phải trên người nó có pháp bảo hộ thân thì nói không chừng nó đã nằm rạp xuống đường từ lâu rồi.

Lúc đi tới một khoảng đất trống trong chợ, Lạc Phi Hổ dừng bước lại, vô ý hỏi thăm: “La đệ có bằng hữu hay ai tiếp viện ở Lan tinh không?”

“Không có.” Truyền Sơn phóng thần thức ra bốn phía và không phát hiện thấy bất cứ điều gì khác lạ. Hắn mong vị hán tử trông không tệ này không phải là một trong những tên cướp ngoài một đằng trong một nẻo.

“Hai người bạn kia của ngươi có trở lại tìm ngươi không?”

“Không rõ lắm, ít nhất trong thời gian ngắn thì không.” Truyền Sơn liếc Lạc Phi Hổ một cái.

Lạc Phi Hổ nhìn lướt qua Đại Hắc và tiểu ngốc rồi lại nhìn Truyền Sơn, nói thẳng: “Vậy ngươi có hứng thú kết đội với ta không?”

Truyền Sơn sửng sốt. Tuy hắn đã đoán được sơ sơ dự định của Lạc Phi Hổ, nhưng không ngờ gã sẽ nói ra như thế thật, nhất là đối phương cũng không biết rõ về hắn, vả lại hắn còn mang theo hai đứa trẻ tu vi cực yếu.

Truyền Sơn cũng nói rõ: “Tuy ta cũng là Kim Đan Kỳ, còn biết một chút về luyện khí, nhưng ta còn có hai đồ đệ vừa mới bắt đầu tu luyện thôi.” Ý rằng ta còn có hai gánh nặng, ngươi vẫn nên cân nhắc thêm thì tốt hơn.

“Vậy bình thường ngươi làm nhiệm vụ dù gì cũng không thể mang họ theo chứ?”

“Thực ra thì cũng không đến nỗi ấy. Nhưng ta vẫn còn một đạo lữ, y chỉ có tu vi tròn Ngưng Khí Kỳ thôi.”

“Sao không thấy nàng đâu?”

“Y bị thương, đang tĩnh dưỡng, qua một thời gian nữa là sẽ ổn.”

Lạc Phi Hổ trầm ngâm giây lát, “Không dối gì La huynh đệ, ta mời ngươi, một là do thấy con người ngươi không tệ; thứ hai là giờ có muốn tìm một người bạn hợp ý ở Lan tinh để cùng làm nhiệm vụ cũng rất trắc trở. Không phải do tu giả ở Lan tinh ít ỏi, mà là do… lòng người khó dò.”

Truyền Sơn đã hiểu.

Lạc Phi Hổ nhìn lại Đại Hắc và tiểu ngốc, lúc nhìn đến tiểu ngốc đang túm lông Đại Hắc, gã mỉm cười thiện chí, “Thôi chúng ta không lòng vòng nữa, theo ý ta ấy, La huynh đệ mặc dù có vợ con phải lo, nhưng vì thế mà ta càng thấy yên tâm hơn.”

Thế rồi, sau đó gã liền đưa tay chỉ vào vật trang trí trên ngực Đại Hắc và tiểu ngốc, nói: “Nhất là ngươi đối xử với con la và đứa bé này không tồi, trên người ngươi và đồng bạn ngươi cũng không có mấy pháp bảo tốt gì, nhưng bọn chúng lại được đeo mấy pháp bảo hộ thân gần như đạt tới mức thượng phẩm.”

Ánh mắt Truyền Sơn tối sầm lại, để tránh gây sự phiền toái, hắn đã ẩn giấu pháp bảo trên người tiểu ngốc và Đại Hắc, người thường có nhìn thấy cũng chỉ biết đó là pháp bảo hộ thân cấp thấp bình thường nhất thôi. Không ngờ vừa tới Lan tinh đã bị người ta nhìn ra, rõ ràng hắn đã coi thường những tu giả xung quanh này.

Trong nháy mắt, Truyền Sơn đã thầm nghĩ ra mấy phương pháp giải quyết phứt Lạc Phi Hổ để không ai phát hiện ra, nhưng trên mặt chỉ lộ ra vẻ sửng sốt.

Lạc Phi Hổ nói ra câu cuối cùng liền chăm chú theo dõi nét mặt Truyền Sơn, thấy hắn không hề che giấu vẻ kinh ngạc liền nghĩ đây quả là một nam nhi ngay thẳng chính nghĩa, không hề có lòng dạ đen tối nào. Thế là gã càng có thiện cảm với Truyền Sơn hơn.

Nếu muốn lôi kéo chàng trai hiếm có này vào trong đội mình, Lạc Phi Hổ quyết định tiết lộ thêm một điểm, cũng để đối phương biết được thực lực của đội thợ săn này của bọn họ.

Lạc Phi Hổ nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý đến liền cười chỉ vào hai mắt gã, “Không cần kinh ngạc vậy, người che giấu pháp bảo là cao thủ, người bình thường chắc chắn không nhìn ra được. Có điều… môn tu luyện của ta khá đặc biệt, tới một cảnh giới nhất định sẽ có thể sinh ra một môn thần thông, điểm thần thông của ta chính là hai con mắt, giúp ta có thể nhìn thấu phần lớn ngụy trang.”

Truyền Sơn bỗng nghĩ tới Hắc vương xà đang tu luyện ở Hậu Thổ Môn, hình như nó cũng có một bản lĩnh là mắt thần thông? Chẳng lẽ điểm thần thông này của Lạc Phi Hổ cũng giống với của nó.

Ừm, xem ra hắn phải cố gắng thêm về phương diện luyện khí, tranh thủ lần ngụy trang sau có thể làm ngay cả những người có mắt thần thông cũng không nhận ra được!

Có điều nếu người này đã có thể nhận ra sự ngụy trang trên pháp bảo của hắn, vậy tu vi thực sự của hắn gã có thể nhìn ra không? Truyền Sơn sờ cằm hiếu kỳ.

“Hắn không nhận ra được đâu. Dù Tiểu Hắc Bì (con rắn đen) có tới đây cũng không nhìn ra được tu vi thực sự của ngươi. Cơ thể và công pháp tu luyện của ngươi đã định trước giúp ngươi bộc lộ mọi thứ đều là thật.” Canh Nhị rùa đột nhiên nói.

“… Rốt cuộc thì ngươi có chăm chỉ tu luyện để khôi phục không đấy?” Truyền Sơn dở khóc dở cười.

“Ta vừa lục lại hàng tồn của ta, xem có thứ gì để lấy ra bán nữa không, nhưng đồ tốt… thì đều không thích hợp để lấy ra nữa, trừ phi chúng ta muốn dâng cho người ta hoặc gây sự chú ý. Đồ kém hơn thì lại quá kém, căn bản không bán được bao nhiêu linh thạch.” Canh Nhị rùa nhấn mạnh vào từ ‘của ta’.

Truyền Sơn rất muốn búng vào mai rùa của y, tiếc là không búng được. Bây giờ chạy vào trong thức hải bắt nạt y cũng không ổn, bên cạnh Lạc Phi Hổ đang nhìn phản ứng của hắn.

Canh Nhị rùa lại không sợ chết, thì thầm nói tiếp, “Số tài liệu ngươi kiếm được ở Huyết Hồn Hải trước đây ấy, hơn phân nửa ngươi đều đã cho hai vị Dương Bạch, lại giúp họ làm mấy pháp bảo chống lôi kiếp rồi, phần còn lại ngươi lại chế tạo ra chiếc xe la kia, sau đó thì còn làm mấy pháp bảo cho Đại Hắc và tiểu ngốc. Phần dư lại cuối cùng, ngươi đã lãng phí hết ở đại trận pháp kia rồi, còn dùng thêm một vài tài liệu tốt nữa. Tích lũy bốn trăm năm đấy, ngươi đã dùng hết sạch trong hai, ba năm ngắn ngủi, ngươi thử nói xem ngươi đã tiêu phí cỡ nào hả?”

Canh Nhị nói vậy nếu ai nghe phải, chắc chắn sẽ thấy khó chịu. Nhưng Truyền Sơn quá hiểu rùa con nhà hắn, ngốc tử này bản tính keo kiệt sẵn rồi, nhưng đến lúc hắn cần thật, chỉ cần y có thì tuyệt đối y sẽ lấy ra, cùng lắm là chỉ hơi lắm miệng tí thôi.

Chẳng hạn như chuyện linh thạch đấy, gần như hắn chưa từng chủ động đòi cái gì từ Canh Nhị, hắn cũng không biết trên người Canh Nhị có những bảo bối gì, Canh Nhị không cho hắn, hắn căn bản không biết, nhưng mỗi khi hắn cần, Canh Nhị đều chủ động lấy ra. Hơn nữa chỉ cần thứ mà y lấy ra thì đều là hàng cực tốt.

Vợ mình mình thương. Truyền Sơn càng hiểu Canh Nhị thì càng cảm thấy y đối xử tốt với mình.

Tình cảm thường phát triển theo xu hướng thuận, đã hận sẽ càng hận, đã yêu sẽ càng yêu hơn. Nếu có thể, Truyền Sơn hận không thể dâng mọi thứ tốt đẹp trên thế gian này tới trước mặt cho Canh Nhị chọn lựa, nếu chưa đến lúc cần, hắn nào nỡ bắt y phải lấy ra. Có lúc hắn đòi y linh thạch chẳng qua là muốn đùa y, muốn thấy vẻ mặt tiếc nuối của y thôi.

Đương nhiên, trò này hắn sẽ không nói rõ với ngốc rùa nhà hắn.

Truyền Sơn thầm thì trong thức hải: “Không sao đâu, ngươi không cần lấy gì để đổi linh thạch, ta sẽ nghĩ cách kiếm, cứ tin vào ca đi. Hiện giờ ngươi chỉ cần chăm chỉ tu luyện khôi phục, không được hao tâm tổn sức nữa, cũng không được nói nữa. Ta cho ngươi mười ngày để khôi phục, nếu mười ngày sau ngươi còn chưa khỏe lại thì đừng trách ta dùng cách song tu khác giúp ngươi.”

Canh Nhị rùa… lập tức thực hiện câu châm ngôn ‘Im lặng là vàng’, đối với chuyện song tu cùng tiểu ma đầu, y vừa thích vừa sợ.

Sợ là vì, không biết có phải vì tiểu ma đầu tu luyện ma công hay không mà lại lấy một phần của cơ thể Thiên sinh ma vật để tạo nên thân thể, càng tu luyện thì lòng dạ càng đen tối, chuyện sinh hoạt của hai đứa cũng càng dai sức hơn. Hơn nữa, so với song tu tinh thần, hắn càng thích hai cơ thể trực tiếp kết hợp, khổ nỗi hắn không thể thỏa mãn trong thời gian ngắn, nên mỗi lần đều làm y mệt mỏi cực kỳ.

Còn thích ấy, chính là quá trình tuy chật vật, nhưng đúng là y cũng được sướng thật…

Hiển nhiên Lạc Phi Hổ không nhìn ra vấn đề về mặt tu vi của Truyền Sơn, gã vẫn đang cố gắng giới thiệu về đội ngũ của gã.

“Đội ta có tất cả bốn người, đều lần lượt quen nhau ở Lan tinh cả. Vốn dĩ có năm vị, nhưng có một người hữu duyên đã bái được một vị sư phụ tốt, được mang vào một đại môn phái ở đây làm đệ tử, sau đó thì chúng ta không tìm được người thích hợp nên vẫn chỉ có bốn.” Nói đến người đồng đội kia, Lạc Phi Hổ có phần ước ao.

“Bốn người chúng ta đều được phân công riêng: Mộc Dã hiểu đan dược, Nguyên Tranh là Đao tu, cũng là người lợi hại nhất trong số chúng ta, đã là hậu kỳ Kim Đan rồi, chỉ thiếu chút nữa là có thể kết Nguyên anh thôi; Trần Hiểu đầu óc nhanh nhạy, dẻo miệng, phụ trách quản lý sổ sách và bày sạp; mắt ta thì tốt, phụ trách nhận biết tài liệu, cũng hiểu một chút về luyện khí. Ngoài ra, trong đội nếu có ta chuyện gì đối ngoại thì cũng đều do ta phụ trách.”

Nói cách khác, Lạc Phi Hổ chính là lão đại gì đó của đội ngũ này, thảo nào gã có thể tuyển người thẳng vào đội. Truyền Sơn thật muốn đến xem thử, Lạc Phi Hổ người có thể nhìn một cái đã nhận ra pháp bảo hộ thân mà hắn luyện cho Đại Hắc và tiểu ngốc là thượng phẩm thì chắc hẳn cũng không phải chỉ hiểu chút ít về luyện khí.

“Nói thế thì, các ngươi có sạp hàng ở trong chợ này?”

“Ở đây thì không, có điều…” Lạc Phi Hổ ưỡn ngực, “Chúng ta kiếm được một quầy hàng ở khu chợ trong thành. Tuy chúng ta ít người, nhiệm vụ nhận được cũng không nhiều, đồ bán được lại phần lớn đều là tài liệu kiếm được ở bên ngoài và pháp bảo, đan dược chúng ta tự luyện ra, nhưng việc buôn bán cũng không tệ, ít nhất cũng giúp ích cho bốn chúng ta ở trong thành tu luyện mà không gặp phải bất cứ vấn đề gì.”

“Nghe có vẻ hay đấy.” Truyền Sơn khen ngợi.

Lạc Phi Hổ nhìn hắn, “Nếu ngươi thêm vào đội ta, ta có thể giúp ngươi làm ngọc điệp thân phận ra vào thành trước. Sau này chờ vào đội được chia phần, ngươi lại trả cho ta cũng được.”

Truyền Sơn lắc đầu, “Lạc huynh, cảm ơn ý tốt của ngươi, nhưng ta vẫn dự định tự nghĩ cách kiếm phí vào thành. Hơn nữa ngươi cũng không biết gì về thực lực của ta, cũng không biết ta biết cái gì, chỉ thế mà đã tùy tiện kéo ta vào đội, chỉ sợ đồng đội của ngươi sẽ có ý kiến.”

Lạc Phi Hổ còn muốn nói thêm gì đó nhưng Truyền Sơn đã đưa tay ngăn lại, “Lạc huynh, hãy để ta cân nhắc thêm, dù sao cũng không phải chuyện của một mình ta, ta cần phải bàn bạc với đạo lữ của ta đã.”

“Được! Chờ các ngươi bàn bạc rồi lại nói với ta, trong thời gian này nếu có bất luận chuyện gì, chỉ cần ta có thể làm được thì các ngươi cứ tới tìm ta.” Lạc Phi Hổ cũng thẳng thắn.

“Đa tạ.” Hai người bèn nhìn nhau cười.

Hai người nói tới đây, tự nhiên đã thêm vài phần thân thiết hơn người xa lạ, lời nói cũng tự nhiên hơn nhiều.

Chợ có quy mô không nhỏ, tu giả cũng không ít, Lạc Phi Hổ có vẻ rất quen thuộc nơi đây, vừa đi vừa giới thiệu cho Truyền Sơn.

“Tên bán dược thảo kia chính là Yêu tu, nhìn thấy chưa? Chất lượng dược thảo nhà hắn là tốt nhất, nếu ngươi biết luyện đan và không có thời gian tự đi hái dược thảo thì cứ tới chỗ hắn mua, đồ đạc đầy đủ hết lại còn rất rẻ, hơn nữa không hề có hàng giả.”

“Kia là Nữ tu nhà họ Duẫn, một gia tộc nhỏ, tu luyện về nữ công, chuyên thêu dệt bện các loại vải vóc. Vải vóc được nàng ta tự tay làm ra không những không làm hỏng chất lượng của tài liệu ban đầu mà còn có thể bổ trợ nữa. Chợ trong thành cũng có cửa hàng của nhà họ, ở đó có cả may đo quần áo nữa.”

Truyền Sơn nhìn lần lượt từng hàng một.

“Ngươi muốn nhận nhiệm vụ thì phải chú ý xem xét những quầy hàng có cắm mũi tên đỏ này này, chúng chứng tỏ chủ quầy có việc muốn nhờ người khác là. Còn về chi tiết nhiệm vụ như làm gì và thù lao thì cần phải nói chuyện riêng với chủ quầy.”

Qủa nhiên, Truyền Sơn phát hiện mấy quầy hàng có cắm mũi tên đỏ, cũng thầm ghi nhớ.

Lạc Phi Hổ lại đưa mắt nhìn về phía một quầy hàng khác, “Nhìn chỗ kia kìa, ở đó có một ông lão Kim Đan Kỳ. Ngươi nhất định phải nhớ kỹ người này, ông ta trông hiền lành thành thật, nhưng thực ra cực kỳ gian xảo. Đồ của ông ta không phải không thể mua, nhưng phần lớn là lừa khách hàng thôi, nhất là đừng mua rượu lão bán. Ông ta không làm ăn được ở chợ trong thành mới phải ra chợ ngoài thành bày quầy lừa người ta thôi.”

Ông lão bày sạp kia vốn đang ngủ gà ngủ gật, lúc này đột nhiên mở choàng mắt ra, mắng Lạc Phi Hổ: “Tiểu tử ngươi lại phá mối làm ăn của ta hả! Không phải lần trước chỉ cướp một con Huyết ma thú của các ngươi thôi sao, có cần phải ghi hận tới giờ không? Chẳng biết thương ông lão già cả gì sất.”

Lạc Phi Hổ nổi giận đùng đùng đi tới trước sạp của lão, chỉ vào mũi chửi: “Ngươi mà già cả á? Có ông lão già cả nào vô lương tâm lại còn gian xảo như thế không? Ngươi nào có cướp mỗi mồi của chúng ta, lần trước ngươi thấy chúng ta không hiểu cổ văn nên lừa mua ngọc giản có chứa truyền thừa với giá thấp, lại còn bán đấu giá cao ngất ở trong thành. Nếu không phải chúng ta thường để ý tới những tin tức bán đấu giá thì chắc cũng đã bỏ lỡ mất rồi! Cả lần trước nữa, ngươi dùng rượu thuốc kém chất lượng lừa chúng ta, hại chúng ta lúc làm nhiệm vụ không đủ sức, suýt thì chết ở bên ngoài.”

“Xuỵt xuỵt xuỵt, được rồi mà, nói lớn tiếng thế làm gì chứ?”

Ông lão nhức đầu, thấy mọi người xung quanh nghe được đang quan sát lão, lão liền lập tức giả vẻ vô tội.

“Rượu thuốc bán cho các ngươi cũng là thứ ta mua từ người khác thôi, người ta bảo ta thế nào thì ta nói lại với các ngươi, làm sao ta biết đối phương lại lừa ta? Cả ngọc giản kia nữa, ban đầu ta cũng không nhìn ra được, sau đó được người ta chỉ bảo mới biết đó là ngọc giản truyền thừa thôi.”

Lạc Phi Hổ cười nhạt, “Ngươi cứ bịa đi! Ta xem ngươi có thể tết (*) được đóa hoa nào không.”

(*) nguyên văn là biên [编]: tác giả chơi chữ, vừa có nghĩa là bện, tết, thắt vừa có nghĩa là bịa đặt.

Lão đầu muốn trở mặt, nhưng nghĩ đến đối phương không chỉ có một người, nhất là tu vi của tên Đao tu trong đội của gã tương đương với hắn, nếu không cần thiết, hắn thực sự không muốn đấu với đối phương.

Ông lão nhịn cơn tức, nhìn về phía Truyền Sơn đang ngồi trước sạp của ông, mặt cố cười một cái: “Anh bạn này mua pháp bảo, đan dược hay rượu thuốc hả? Chỗ ta có các loại bùa chú cấp thấp, và một vài ngọc giản công pháp. Chỉ cần anh bạn cần gì thì cứ nói, không chừng ông lão ta đây có thể giúp được anh bạn đấy.”

Truyền Sơn chỉ vào chu sa từng được luyện chế trên sạp, “Cái này một lượng bán bao nhiêu thế?”

Tiểu ngốc ngồi trên lưng Đại Hắc nhìn theo ngón tay Truyền Sơn chỉ, nhìn thấy liền lập tức chuyển mắt sang chỗ khác, tiếp tục túm lông mới dài được chút ít của Đại Hắc.

Đại Hắc mặc nó túm, dù sao tiểu tử kia túm cũng không đau, túm mãi cũng không túm được gì. Coi như tiểu tử kia vuốt lông cho nó, mặc dù có hơi đau.

Lạc Phi Hổ thấy Truyền Sơn hỏi giá thì cũng không cản hắn, chỉ đứng bên nhìn chằm chằm vào ông lão kia.

Ông lão thấy thứ Truyền Sơn hỏi là chu sa không đáng tiền, nụ cười trên mặt kém tươi hẳn, nhưng vẫn lừa gạt theo thói quen: “Chu sa chỗ ta được lấy từ dãy Hồng Hà, chính là chu sa thượng phẩm nguyên chất nhất. Sau đó được đại sư luyện khí tự tay luyện ra, bên trong đã được thêm rất nhiều tài liệu quý báu mới tạo thành chu sa Xích Mi này. Bất kể là luyện đan, luyện khí hay là vẽ bùa, có thì có thể tăng xác xuất thành công cho ngươi. Ngươi dùng một lần là biết.”

“Bán thế nào?” Truyền Sơn kiên trì hỏi.

Ông lão thấy Truyền Sơn có ý mua thật liền lưu loát đáp: “Ba viên linh thạch tiêu chuẩn cấp thấp hoặc một lạng ma thạch.”

Lạc Phi Hổ giận cười, “La huynh đệ, ông lão này đang lừa ngươi đấy! Ba viên linh thạch cấp thấp có thể mua nửa ký chu sa này, đi thôi, ta mang ngươi sang chỗ khác mua, đảm bảo tốt và rẻ hơn đồ của lão.”

Ông lão tức đỏ bừng mặt.

Truyền Sơn đứng dậy, cười với Lạc Phi Hổ trước, nói: “Có điều ta thấy chu sa của lão cũng được lắm, so với loại ta gặp trước đây tốt hơn niều, hơn nữa ta có thể thấy chu sa này lúc luyện đã được bỏ thêm bột linh thạch, linh khí đúng là đậm hơn chu sa luyện bình thường.”

Ông lão nghe vậy vui vẻ, “Có nghe chưa? Người ta biết hàng hơn đứt ngươi đấy.”

Lạc Phi Hổ tức tái mặt, nhìn Truyền Sơn nhưng lại không thể nói gì.

Truyền Sơn lại bảo ông lão: “Xin lỗi, đồ thì đúng là tốt thật, cơ mà hơi đắt, bây giờ ta còn chưa mua được, lát nữa ta kiếm được linh thạch sẽ qua.

Truyền Sơn rời khỏi sạp của ông lão đi về phía một quầy hàng hắn vừa mới nhìn thấy.

Lạc Phi Hổ đi theo bên hắn cứ muốn nói lại thôi.

Truyền Sơn quay đầu cười: “Ta làm thế là có ý định riêng, đợi lát nữa huynh sẽ biết.”

Truyền Sơn nói vậy, làm Lạc Phi Hổ hiếu kỳ không thôi.


Thế là Lạc Phi Hổ cũng không đi làm chuyện của mình, cứ theo bên Truyền Sơn, xem hắn muốn làm gì.

Truyền Sơn đi tới một quầy hàng có cắm mũi tên đỏ.

Chủ quầy này là một thanh niên đang ở cấp hai Ngưng Khí Kỳ, trên sạp bày vài tài liệu và pháp bảo cấp thấp.

“Chào tiền bối, có nhìn trúng gì không? Tài liệu và pháp bảo chỗ chúng ta đều do người trong đội ta tự thu thập và chế tạo, giá cả cực kỳ rẻ, chất lượng thì ngài cứ nhìn là biết.” Thanh niên thấy hai cao thủ không nhìn ra tu vi đi tới, lập tức ân cần giới thiệu.

Truyền Sơn chỉ vào mấy pháp bảo được thanh niên đặt ở một bên hỏi, “Những thứ này bán thế nào?”

Thanh niên sửng sốt, cười giễu nói: “Mấy pháp bảo này đều bị hỏng cả, cũng không thể tiến hành sửa chữa nữa, hơn nữa do từng được luyện nên cũng không thể tách tài liệu ra được, để ở đây cũng chỉ làm vật trưng bày, cho mấy tay mơ mới học luyện khí dùng để nghiên cứu thôi.”

“Cảm ơn đã giải thích. Những thứ này bán thế nào?” Truyền Sơn tiếp tục hỏi.

“Ack…” Thanh niên do dự, Lạc Phi Hổ cũng khó hiểu nhìn về phía Truyền Sơn, hỏi hắn: “La huynh đệ đang học luyện khí?”

Truyền Sơn mập mờ đáp: “Phải.”

“Đã thế thì chỗ ta cũng có một số pháp bảo bị hỏng hẳn, nếu ngươi cần…”

“Cảm ơn, không cần, trên người ta còn mấy viên linh thạch cấp thấp, chắc cũng mua được một hai thứ.” Truyền Sơn không hề che giấu túi tiền, lại chứng tỏ không muốn nhận sự giúp đỡ.

Thanh niên vừa nghe thấy trên người Truyền Sơn không có linh thạch liền mỉm cười, “Nếu tiền bối nhất thời không thể kiếm được thì mấy pháp bảo bị hỏng này cứ đưa không cho tiền bối là được.”

Thanh niên thầm nghĩ dù sao cũng đều là thứ vô dụng, chi bằng tặng cho người ta kiếm mối duyên.

“Không cần, ngươi ra giá đi.”

“Đây đều là đồ hỏng không dùng, tại hạ thực sự khó mà ra giá được. Hay là tiền bối xem có muốn mua pháp bảo nào của tiền bối không, mua một cái đi? Như con hạc giấy pháp bảo phi hành cấp thấp này này, có thể chịu được trọng lượng năm chục ký, chuyển linh khí vào là có thể bay được ở tầng trời thấp, chỉ cần hai mươi viên linh thạch hoặc ma thạch cấp thấp thôi, còn được tặng kèm một pháp bảo bị hỏng này nữa.

Truyền Sơn thầm nghĩ nếu hắn mất hai mươi viên cấp thấp để mua một pháp bảo vô dụng này về, chắc Canh Nhị sẽ lầu bầu hắn đến chết mất.

Bất đắc dĩ, Truyền Sơn đành phải hỏi: “Ta thấy ngươi có cắm mũi tên đỏ, có phải có việc cần nhờ người làm không?”

Thanh niên không biết vị cao thủ này không có hai mươi viên cấp thấp hay thực sự ngứa mắt với pháp bảo trên sạp hắn, đành phải cẩn thận đáp: “Vâng. Đội chúng ta nổi tiếng là luyện khí sư, nhưng hắn chỉ có thể luyện hoặc sửa pháp bảo và pháp khí cấp thấp. Trong đội chúng ta có một đồng đội bị hỏng pháp bảo, hắn không thể sửa được, nên định bày ra cho ai đấy biết thì sửa hộ.”

“Ở đâu? Cho ta xem.”

Thanh niên không dám từ chối, đành phải lấy pháp bảo cấp trung cần sửa ra, “Chính là thanh quạt này, pháp bảo công kích, cấp trung, vỗ nó một cái là có thể sinh ra gió to.”

Truyền Sơn đưa tay nhận lấy.

Trước mặt nhiều người như thế, thanh niên nghĩ chắc hắn cũng không dám cướp pháp bảo này đâu nên cứ để hắn cầm.

Truyền Sơn tùy ý xoay xoay đuôi quạt bị gãy nan này, gật đầu, “Không tệ, ngoại trừ quạt ra gió, trong nan quạt còn cất giữ mười đường kiếm khí có thể bắn ra.

Thanh niên thấy Truyền Sơn chỉ tùy tiện nhìn qua thôi đã nhìn ra được thuộc tính ẩn dấu trong pháp bảo này, không khỏi hứng khởi lên hẳn, đồng thời cũng có chút cảnh giác, không rõ vị cao thủ như thế này sao lại nhìn trúng sạp của hắn, các sạp khác cũng bán không ít pháp bảo a.

Lạc Phi Hổ cũng giật mình nhìn Truyền Sơn. Hắn nói hắn hiểu luyện khí, chẳng lẽ không phải vừa mới học, mà là luyện khí sư ư? Thế nên, cao thủ tiến hành ngụy trang pháp bảo cho cao la và đứa bé kia cũng là bản thân hắn?

“Sửa được nó thì sẽ được trả bao nhiêu?” Truyền Sơn cũng mặc kệ tâm tư hai người kia, hỏi thẳng về thù lao.

“Vị đồng đội kia của ta có thể trả một viên linh thạch cấp trung.” Thanh niên sợ Truyền Sơn chê giá thấp liền vội bảo: “Hắn có thể cung cấp tài liệu sửa chữa.”

Truyền Sơn chấp nhận giá này, thực ra dù giá có thấp nữa, hắn cũng sẽ nhận, “Vậy mang tài liệu ra đây.”

Thanh niên nhìn Lạc Phi Hổ, lại nhìn Truyền Sơn, cắn răng một cái mang tài liệu ra. Hắn biết Lạc Phi Hổ nên cũng không sợ không tìm thấy người.

Truyền Sơn nhận tài liệu rồi lật xem qua, lập tức bắt đầu ra tay sửa ngay pháp bảo hình quạt này trước mặt hai người.

Cấu tạo của pháp bảo này đối với Truyền Sơn thực sự rất đơn giản. Lúc hắn lật quạt xem xét đã nhìn ra chỗ bị hỏng, chẳng qua là nan quạt bị hỏng nên kiếm khí chứa bên trong không thể bắn ra được thôi.

Nhưng do lúc sửa cần bẻ hết phần nan quạt đi, thêm một vài tài liệu vào để luyện lại, nếu không phải luyện khí sư cấp thấp từng luyện pháp bảo cấp trung thì đúng là không dám tùy tiện ra tay.

Truyền Sơn khéo léo tách mặt quạt và nan quạt ra, cũng lấy tài liệu sửa chữa mà đối phương cung cấp ra cho vào.

Thanh niên và Lạc Phi Hổ há hốc miệng, người này luyện nan quạt không cần lò luyện sao? Dù gì cũng phải có tam muội chân hỏa gì đấy chứ. Sao chả thấy ánh lửa sáng lên gì vậy?

Không phải hắn đang lừa người ta đấy chứ? Thanh niên hối hận vô cùng.

Điều làm thanh niên và Lạc Phi Hổ kinh ngạc vẫn còn ở phần sau.

Chỉ thấy nan quạt bị hỏng kia được điều khiển bay lơ lửng trước mặt Truyền Sơn, sau khi cắt sửa tài liệu cho vào xong, tài liệu sửa chữa kia cũng chính là mấy thứ kim loại đã dung hợp hoàn mỹ với nan quạt.

Lúc này, tu giả có hiểu biết đi ngang qua thấy vậy cũng sửng sốt hô lên, đứng lại nhìn chăm chú vào màn sửa chữa pháp bảo của Truyền Sơn.

Vốn dĩ việc dung hợp những tài liệu này cần một ít thời gian, nhưng Truyền Sơn tu luyện theo cách tâm luyện, thêm nữa là chân hỏa đan điền không giống người thường, còn là kết hợp của ngọn lửa nguyên thủy Tiểu Lam với máu phượng hoàng nên hắn không cần dùng lửa, chỉ cần lấy khí đốt, thế là đã hoàn thành hai bước hòa tan dung hợp trong lò tâm luyện.

Bởi vì có tâm luyện điều khiển nên hỏa khí cực nóng lúc luyện tài liệu cũng không bị truyền ra ngoài.

Thực ra ngoài cách này, Truyền Sơn còn có thể dùng đặc tính của cơ thể hắn, phân giải những tài liệu này thành những mảnh nhỏ rồi dung hợp hoàn mỹ với nan quạt kia, nhưng nếu thế, chất lượng của pháp bảo này sẽ tăng rất cao. Theo Truyền Sơn thấy, làm như thế, có vẻ gây sự chú ý ở một nơi mới như thế này.

Nhưng Truyền Sơn không biết, chỉ với phương pháp tâm luyện của hắn cũng đủ làm người khác chú ý, huống chi là đặc thù ngọn lửa của hắn, chờ đến khi hắn sửa xong pháp bảo này, chất lượng của nó đã tăng hẳn một cấp, từ trung phẩm cấp một lên trung phẩm cấp 2.

Lạc Phi Hổ là người hiểu biết, thấy Truyền Sơn chỉ thoáng cái đã sửa xong pháp bảo, còn làm pháp bảo thăng cấp thì không khỏi nheo mắt lại.

Hắn thực sự rất muốn tự khen ngợi mắt nhìn người của mình, có lẽ trong lúc vô tình hắn đã phát hiện ra một vật báu? Điều này cũng làm hắn chắc chắn với suy nghĩ lôi kéo Truyền Sơn vào đội hơn.

Thanh niên nhận lấy chiếc quạt xếp mà không dám tin.

Nó đã được sửa rồi à? Thiệt hay giả vậy?

Thanh niên vội vã đưa tin cho chủ nhân pháp bảo, bảo hắn qua xác nhận lại.

Truyền Sơn cũng không ngại, sờ lưng Đại Hắc, vỗ tiểu ngốc đang cười ngốc, thong thả chờ đợi.

Tiểu ngốc sờ bụng, nói với Truyền Sơn, “A a.”

Truyền Sơn nhanh chóng sờ vào thùng gỗ đeo ở lưng, kết quả chẳng lần được cái gì, thức ăn ở chỗ Canh Nhị cả.

Đúng lúc này, Truyền Sơn cảm thấy ***g ngực lồi lên, đưa tay vào sờ, lấy ra được một cái bánh thịt nóng hôi hổi.

Truyền Sơn đen mặt đưa bánh thịt cho tiểu ngốc, lại lấy ra một cái hồ lô nho nhỏ vừa xuất hiện, trong hồ lô chính là nước nóng.

Hắn dám cược rằng, ngốc rùa kia nhất định không ngoan ngoãn tu luyện, bằng không thì sao chuyện bên ngoài y đều biết cả? Còn đúng lúc đưa đồ như thế?

Tiểu ngốc nhận lấy cái bánh thịt và hồ lô, ngồi trên lưng Đại Hắc chầm chậm ăn uống, dáng vẻ nghiêm túc với thức ăn kia thật giống Nhị cha của nó.

Lạc Phi Hổ nhướn mày, cảm thấy mắt mình có khả năng đã nhìn lầm rồi.

Trông thì nghèo, nhưng người ta không những có thể đeo cho đứa bé pháp bảo thượng phẩm tinh xảo mà bản thân còn có pháp bảo chứa đồ trân quý hơn nữa!

Người xung quanh có người muốn nói chuyện với Truyền Sơn, thậm chí có người muốn nhìn thử pháp bảo đã được sửa kia, nhưng thanh niên sống chết không cho.

Thanh niên cảm thấy chuyện xảy ra ngày hôm qua thật quái dị, sợ có người liên hợp lại muốn đối phó với tiểu đội của họ, chẳng hạn như nghĩ cách phá hủy pháp bảo của họ.

Còn về việc suy nghĩ này có hợp lý hay không, thanh niên không nghĩ nhiều được thế.

Chủ nhân pháp bảo đang ở cổng thành xem bảng nhiệm vụ, nhận được tin tức liền vội vã chạy tới.

“Đã sửa được rồi hả?” Chủ nhân pháp bảo cũng là một thanh niên trông chỉ mới hai mươi tuổi đầu, mặt như môi đỏ như son, trông khá là phong lưu.

Người thanh niên ấy nhận lấy pháp bảo rồi bắt đầu kiểm tra, không bao lâu sau, hắn đã mỉm cười, “Sửa được thật rồi! Hơn nữa hình như…”

“Còn tăng hẳn một cấp.” Lạc Phi Hổ chỉ rõ ra.

“A, Lạc tiền bối đấy à. Thảo nào có thể sửa được tốt thế, thì ra là Lạc tiền bối ra tay.” Thanh niên ấy rõ ràng cũng biết Lạc Phi Hổ.

Lạc Phi Hổ cười khổ, “Ngươi nhầm rồi, không phải ta, là vị đại sư này giúp ngươi sửa đấy.”

“Đại sư?” Thanh niên ấy kinh ngạc nhìn về phía Truyền Sơn.

Truyền Sơn tủm tỉm chìa tay ra, “Phí sửa chữa, cả mấy pháp bảo hỏng kia nữa cũng đều đưa cho ta đi.”

Vì pháp bảo tăng hẳn một cấp, thanh niên ấy chủ động trả thêm mười viên linh thạch cấp trung, cũng đưa thêm cả những pháp bảo cấp thấp bị hỏng kia cho hắn.

Truyền Sơn nhận thù lao muốn đi, nhưng hắn không đi ra ngoài chợ, mà là đi vào sâu trong chợ.

Lạc Phi Hổ vội vã đuổi theo, hắn vốn đã có chút hứng thú với Truyền Sơn, giờ thì càng không muốn buông tha người này.

Có mấy tu giả chứng kiến quá trình sửa pháp bảo của Truyền Sơn cũng yên lặng đi theo, không biết là có mục đích gì.

Hai thanh niên còn lại kia liếc mắt nhìn nhau, thu dọn sạp rồi cũng đuổi theo.

Truyền Sơn để ý thấy, nhưng hắn chỉ khoát tay lên lưng Đại Hắc, để hai đứa nhỏ đi theo mình, không còn động tác gì khác.

Lạc Phi Hổ rất hiếu kỳ, ngẫm nghĩ rồi hỏi Truyền Sơn rằng: “La huynh đệ, không ngờ ngươi lại giỏi về mặt luyện khí như thế. Rốt cuộc ngươi dùng cách gì để sửa pháp bảo kia vậy? Vì sao không dùng lò luyện? Cả những pháp bảo hỏng này ngươi lấy để làm gì vậy?”

Truyền Sơn cười với Lạc Phi Hổ.

Lạc Phi Hổ đỏ mặt, hắn cũng biết vấn đề hắn hỏi có phần quá đáng, điều này có liên quan tới phương pháp luyện khí của riêng người ta, mà bí mật ấy có ai lại kể lung tung được?

Thực ra trong lòng Truyền Sơn cũng rất bất đắc dĩ, hắn vốn không hề muốn gây sự chú ý, nhưng không phải vì hắn không có lò luyện sao, lại còn đang cần linh thạch, đành phải để lộ phương pháp tâm luyện.

Nhưng hắn nghĩ lại, dù sao phương pháp này cũng đã bị người ta biết ở Hậu Thổ Tinh, nếu người nào muốn điều tra hắn, sớm muộn gì cũng sẽ biết về điều này, chi bằng cứ thoải mái thể hiện ra vậy. Có lẽ sẽ có người nảy lòng tham rình mò phương pháp tâm luyện của hắn, nhưng thân phận của một luyện khí sư tài giỏi cũng sẽ giúp hắn dễ làm việc ở Lan tinh hơn.

Ấn tượng của Truyền Sơn đối với Lạc Phi Hổ không tệ, thấy hắn đỏ mặt liền cười tiết lộ đôi chút, “Những pháp bảo bị hỏng này không phải không thể sửa, chỉ là không đáng sửa thôi.”

“Cái gì? Những pháp bảo hỏng hẳn này rồi mà ngươi vẫn sửa được á?” Lạc Phi Hổ giật mình sợ hãi, người này rốt cuộc là luyện khí sư cấp mấy vậy? Lợi hại thế cơ à?

Truyền Sơn cười, “Thứ gì mà chẳng sửa được? Chỉ là mất thời gian và tài liệu thôi. Có điều ta muốn chúng không phải để sửa mà là dự định chia tách tài liệu của chúng.”

Lạc Phi Hổ hoảng sợ. Có thể sửa được pháp bảo gần như hỏng hẳn này đã đủ gây sốc rồi, thế mà người này vẫn có thể chia tách tài liệu của pháp bảo đã hoàn toàn dung hợp lại?

Giới luyện khí ai chẳng biết một thường thức rằng dung hợp tài liệu thì dễ mà tách tài liệu đã dung hợp mới khó!

Mang vẻ mặt kinh ngạc, Lạc Phi Hổ cùng Truyền Sơn trở lại quầy hàng của ông lão kia.

Ông lão kia thấy Truyền Sơn quả nhiên đã quay lại, lập tức cười như nở hoa, muỗi dù nhỏ cũng có thịt, có thể bán được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.

Truyền Sơn cũng không nhiều lời với ông lão, “Chu sa kia ông có bao nhiêu?”

“Tầm sáu lạng tất cả.” Ông lão đáp.

“Được, ta lấy hết, ngoài ra, cục khoáng thạch màu đen và mảnh ngọc tím bên cạnh kia ta cũng lấy. Tất cả bao nhiêu linh thạch?”

Ông lão thấy Truyền Sơn thẳng thắn, cũng không tăng giá nhiều, “Chu sa sáu lượng mười tám viên linh thạch cấp thấp, cục khoáng thạch thô kia 5 viên linh thạch cấp thấp, viên ngọc tím kia 2 viên, tất cả 25 viên linh thạch cấp thấp.”

Lạc Phi Hổ ở bên nghe mà giần giật khóe miệng, giá mà ông lão này ra luôn đắt hơn của người khác, gã không rõ vì sao Truyền Sơn lại muốn mua tài liệu ở chỗ ông lão này, rõ ràng những tài liệu bình thường này ở quầy hàng khác cũng có.

Nhưng gã đã biết sơ sơ về sự bất phàm của Truyền Sơn, đoán chắc là hắn có dụng ý khác nên cũng không ngăn cản, chỉ cảm thấy xót xa lúc Truyền Sơn trả linh thạch.

Truyền Sơn thanh toán tiền với ông lão xong, quay lại nhìn Lạc Phi Hổ, truyền âm bằng thần thức hỏi gã: “Có phải ngươi ngứa mắt ông lão này không?”

“Đương nhiên.” Lạc Phi Hổ cũng dùng thần thức đáp lại.

“Vậy ngươi có muốn trả thù lão, nhìn lão khó chịu, đau khổ không?”

Lạc Phi Hổ sáng mắt lên, lập tức hỏi: “Ngươi muốn làm gì vậy?”

Truyền Sơn cười mà không nói, lấy ra mấy pháp bảo cấp thấp đã bị hỏng, nhanh chóng phân giải chúng.

Thấy Truyền Sơn có thể nhanh chóng và lưu loát phân giải pháp bảo đã dung hợp, Lạc Phi Hổ, ông và những người khác chú ý quan sát Truyền Sơn đều cùng sững sờ đến ngây người.

Xung quanh dần có đông người tụ tập lại quan sát hơn, có người, có Yêu, cũng có cả ma nữa.

Ma tộc và Ma tu nhân loại có trực giác trực tiếp nhất đối với Ma tu cấp cao, hai Ma tu vây tới xem náo nhiệt kia lập tức kính cẩn gật đầu hành lễ với Truyền Sơn.


Truyền Sơn chỉ nhìn họ một cái rồi giải thích cho Lạc Phi Hổ: “Những pháp bảo cấp thấp bị hỏng này đúng là không có ích lợi gì, dù tách tài liệu ra rồi cũng chỉ là những tài liệu bình thường thôi.”

Lạc Phi Hổ: “Vậy vì sao ngươi…”

Truyền Sơn nhìn ông lão cũng đang hiếu kỳ nhìn hắn, cười nói: “Nếu ta không nhìn thấy thứ này, cũng sẽ khó mà tách được những tài liệu này ra.”

Nói xong, Truyền Sơn liền lấy mảnh khoáng thạch màu đen kia, theo lời ông lão thì đó là quặng sắt tinh khiết.

Truyền Sơn chính trực thở dài, “Ngươi nói rất đúng, ông lão này buôn bán chẳng thành thật gì cả. Khoáng thạch này đúng là quặng sắt, nhưng không phải sắt thô, bên trong còn lẫn một ít tạp chất nữa.”

Ông lão biến sắc, muốn bác bẻ lại nhưng không thể nói được gì. Nhìn đối phương dễ dàng tách được tài liệu đã dung hợp, có thể thấy đối phương phải là luyện khí sư tài giỏi.

Tu giả biết luyện khí và luyện đan có rất nhiều, nhưng cũng như tu luyện vậy, nhập môn chỉ cần đạt đủ điều kiện nhất định là được, nhưng nếu muốn thăng cấp thì cực kỳ khó khăn.

Trong giới tu giả, luyện khí sư và luyện đan sư tài giỏi cũng như những vị đại năng có tu vi cao thâm vậy, nếu không cần thiết, chẳng có ai muốn đắc tội với họ.

Lạc Phi Hổ cũng nhìn ra đó không phải quặng sắt tinh khiết, lúc trước còn khinh thường hộ Truyền Sơn. Bây giờ thấy hắn cố ý chỉ ra điểm ấy, hắn cũng không phải người ngu, lập tức nhanh chóng phát hiện ra những tạp chất ấy rất có thể có điểm đặc biệt.

Tiếc là mắt nhìn của hắn chỉ giúp hắn nhận ra tạp chất trong đó chứ không thể nhận ra được tạp chất đó là gì.

Truyền Sơn thở dài xong lại chuyển giọng, nói với vẻ mặt may mắn: “Nhưng những tạp chất này cũng đáng giá nhất, may mà ta nhận ra nó. Phải biết là giá trị của phần tạp chất này hơn hẳn so với phần sắt tinh khiết trong khoáng thạch kia.”

Mặt ông lão tái xanh, trước mặt chủ quầy mà nói thế, định tát vào mặt lão chắc!

Lạc Phi Hổ vui quá, suýt thì cười ha ha, nói ngay: “La đệ, tạp chất này rốt cuộc là gì? Nói ra cho huynh đệ được mở mang kiến thức vậy.”

Truyền Sơn cười cười, nói rõ: “Tạp chất này là Lục kim tủy thạch, khoáng thạch đứng hàng thứ hai trong bảng các loại khoáng thạch quý hiếm, đứng thứ ba trong số các bảo bối, nghe nói pháp bảo dùng nó để làm tài liệu có thể tự tiến hóa theo năng lực của người dùng, thậm chí có thể sinh ra khí linh nữa.”

“Lục kim tủy thạch?!” Có tu giả nghẹn ngào kêu lên.

Tất cả mọi người ở đây đều há hốc miệng, hầu như vị tu giả nào cũng đều tham lam nhìn chằm chằm vào mảnh khoáng thạch kia.

Ông lão hối hận muốn đấm ngực giậm chân, nhưng chỉ đành phải nhịn. Lão không thể để Lạc Phi Hổ chê cười!

Có điều trong cục khoáng thạch kia mà lại có chứa Lục kim tủy thạch ư? Thiệt hay giả thế? Không phải là Lạc Phi Hổ mướn người đến cố ý chọc giận trêu lão đấy chứ?

Truyền Sơn lại thở dài, “Chỉ tiếc hàm lượng của Lục kim tủy thạch trong cục khoáng thạch này quá ít, chỉ có thể làm tài liệu phụ.”

Chúng tu vừa nghe thế cũng thấy thất vọng, nhưng ngược lại cũng muốn có chút phúc khí ấy, nào có ngại nó ít.

Truyền Sơn như thể vô tình cảm thán: “Nếu biết nguồn gốc của nó thì tốt rồi, Lục kim tủy thạch thường có theo cụm, trong cục khoáng thạch này nếu đã có một ít thì chắc xung quanh mỏ sắt này cũng sẽ có quặng Lục kim tủy thạch.”

Vừa nghe thấy thế, toàn bộ tu giả nhất thời cùng lộ vẻ tham lam, hung ác độc địa nhìn vào ông lão. Không ít người đã hạ quyết tâm lát nữa phải tìm cách ép hoi ông lão nguồn gốc có được cục khoáng thạch này.

Ông lão tái mặt, vội vã kêu la: “Đừng nhìn ta! Lão cũng không biết nguồn gốc của nó đâu, ta chỉ lấy được từ một tu giả thôi.”

“Tu giả kia là ai?” Một trong hai Ma tu ép hỏi.

Ông lão nhăn nhó, cân nhắc thiệt hơn, đành phải nói thật, “Được rồi, lão nói thật đây, ta không biết. Ta thật sự không biết! Ta chỉ sờ được từ trên người một kẻ đã chết. Người kia chết trong cốc Hồng Diệp cách đây hơn ba mươi dặm, không tin các ngươi đi tra xem, hai ngày trước thi thể vẫn còn, nhưng bây giờ còn hay không thì ta chịu.”

Truyền Sơn đúng lúc lộ vẻ thất vọng, chuyển giọng nói: “Loại bảo bối này có được nó cũng là phúc, không có được thì cũng là đúng thôi. Ta có một chút thế này đã thỏa mãn rồi, hơn nữa có ít Lục kim tủy thạch như thế, có thể tăng chất lượng cho pháp bảo không ít, huống chi ta còn phát hiện ra chu sa Xích Mi này.”

Có tu giả thấy lạ hỏi, “Chu sa Xích Mi này có gì lạ? Ta nhớ là nó rất bình thường mà.”

Ông lão run cả người, lẽ nào trong chu sa này có chứa tài liệu gì khó lường?

Lạc Phi Hổ cũng hỏi, “La đệ, chu sa Xích Mi này có gì đặc biệt?”

“Chu sa Xích Mi không đặc biệt, cái đặc biệt chính là nguồn nước dùng lúc luyện nó.” Truyền Sơn ngậm ngùi, “Nếu không phải ta hiểu chút ít về luyện khí thì cũng không ngửi ra được chu sa Xích Mi này từng dùng nước sâu dưới khe suối lạnh để tẩy trắng. Có lẽ người luyện ra nó lúc đó không thể dung hợp hoàn mỹ bột linh thạch và chu sa này nên đã dùng nước lạnh để làm giảm tính nóng của chu sa, nhân cơ hội đó thêm bột linh thạch vào. Cách xử lý này tuy không phải là tối ưu, nhưng cũng rất sáng tạo, cũng đã tăng thêm một tính chất cho loại chu sa Xích Mi này.”

Lạc Phi Hổ hỏi dồn: “Tính chất gì?”

Truyền Sơn chỉ nói hai chữ: “Ổn định.”

“A!” Tu giả hiểu về luyện khí đều khẽ kêu lên.

Chu sa Xích Mi không đáng giá, nhưng có thêm tính chất này thì lại khác hẳn.

Có tu giả nóng lòng hỏi ông lão, chu sa này còn hàng không?

“Hết rồi, có bao nhiêu thì bán hết cho hắn rồi.” Ông lão tái mặt, lau miệng, hoài nghi rằng mình đã phun ra máu.

“Vậy ngươi lấy hàng ở đâu? Chúng ta không hỏi nguồn cung cấp, chỉ cần ngươi kiếm thêm một ít tới đây, chúng ta sẽ đợi ở đây để mua.” Có tu giả nói.

Ông lão co rúm mặt lại, lão buôn bán lừa lọc, có nhiều mối chỉ làm một lần, tu giả bán chu sa cho ông cũng thế, ông đã ép giá rất thấp để mua được chu sa này, đắc tội người ta rồi, tu giả kia đã tuyên bố sẽ không bao giờ cung cấp hàng cho lão nữa.

Khi đó ông nào có thèm, chu sa này bày ở đây lâu cũng không bán được, ông cũng chẳng quan tâm, nào ngờ…!

“Này, anh bạn kia, ngươi nói thật với lão đi, mảnh ngọc tím kia có điểm gì đặc biệt?” Ông lão đã chuẩn bị tâm lý chịu kích thích.

Các tu giả khác, kể cả Lạc Phi Hổ đều phấn khởi nhìn Truyền Sơn.

Truyền Sơn nháy mắt mấy cái, nói với giọng kinh ngạc: “Mảnh ngọc tím này rất đặc biệt sao? Sao ta không nhìn ra thế? Ta chỉ thấy nó chất lượng khá tốt, giá ông bán cũng không đắt nên mới mua thôi.”

Chúng tu thất vọng, cuối cùng tâm trạng của ông lão cũng cân bằng hơn.

“Có điều…” Truyền Sơn cười, “Tuy mảnh ngọc tím không có gì đặc biệt, nhưng cộng thêm mấy tài liệu vào lại có thể tạo ra một vài hiệu quả khá thú vị.”

Ông lão, “…” Yên lặng lấy một viên đan dược ổn định khí huyết ra nhét vào miệng, nhai rôm rốp.

Truyền Sơn ngậm ngùi nói với Lạc Phi Hổ: “Nếu không phải thấy tử ngọc ở đây, ta cũng không nghĩ đến việc mua về những món pháp bảo bị hỏng này, chia tách tài liệu của chúng ra. Khổ nỗi nơi đây không chỉ có mỗi tử ngọc, còn có Lục kim tủy thạch và chu sa Xích Mi có thể ổn định tính chất của pháp bảo, coi như cũng đã lợi rồi.”

Lạc Phi Hổ lẽ nào không biết Truyền Sơn xả giận hộ gã, bằng không trên chợ nhiều tài liệu như thế, với tay nghề luyện khí của hắn, muốn luyện ra cái gì mà chẳng được?

Lạc Phi Hổ vừa muốn giận ông lão kia, bản thân cũng hiếu kỳ, hỏi: “Thảo nào, vậy, những tài liệu và tử ngọc này dung hợp sẽ có hiệu quả thú vị thế nào?”

Truyền Sơn giải thích: “Tính chất của tử ngọc này cứng rắn, thực ra rất hợp để làm vật dẫn cho pháp bảo, nhưng nếu không có tài liệu thích hợp thì chất lượng chỉ giới hạn trong bản thân nó, chất lượng của pháp bảo khó mà tăng lên được, cùng lắm chỉ có thể làm ra một vài pháp bảo cấp thấp nhất mà thôi.

Những tu giả có lòng với luyện khí vội vàng ghi nhớ lời này lại.

Truyền Sơn cũng không keo kiệt, hắn gọi thẳng tên những mấy thứ tài liệu kia ra.

“Có những tài liệu này thì khác hẳn, dung hợp rồi, mảnh ngọc tím này sẽ trở nên rất mềm mại, có thể tiếp nhận dung hợp với rất nhiều loại tài liệu đặc biệt, đồng thời phát huy được hiệu quả lớn nhất của chúng.”

“La đệ ngươi kiến thức rộng rãi, vi huynh bội phục!” Lạc Phi Hổ cảm thán, “Vậy là nếu dung hợp những tài liệu này lại thì có thể luyện ra pháp bảo gì?”

“Chờ ta luyện ra thì ngươi sẽ biết.” Truyền Sơn không có ý luyện ngay tại chỗ.

Nhưng ông lão và những tu giả vây xem cũng không muốn buông tha hắn.

Ông lão không còn giả vẻ hàm hậu nữa, cười lạnh nói rằng: “Nghe ngươi nói từng bước từng bước, có ai biết đấy là thật hay giả. Lục kim tủy thạch dễ tìm thế sao? Ngươi thì có thân phận gì mà nhận ra Lục kim tủy thạch? Cả chu sa Xích Mi kia nữa, ngươi nói ngươi ngửi cái là biết nó từng ngâm qua cái gì, mũi ngươi thính thế ư? Sao người khác không ngửi ra được?”

Tu giả vây xem phần lớn cũng chỉ từng nghe qua tên những tài liệu này, chứ chưa từng gặp. Nhất thời cũng có chút nghi ngờ, trên đời này thật sự có chuyện khéo thế ư?

Lạc Phi Hổ nghe ông lão nói năng khó nghe liền muốn nổi cơn.

Truyền Sơn ngăn gã lại, “Lời ta nói là thật hay giả thì có liên quan gì tới ngươi. Ngươi và ta đã thanh toán tiền xong, ngươi tin hay không là chuyện của ngươi, tạm biệt.”

“Khoan đã!” Ông lão đứng bật dậy, “Tiểu tử ngươi có phải liên hợp với Lạc Phi Hổ cùng trêu đùa lão đây không? Ngươi để mấy thứ kia lại, lão không bán cho ngươi nữa!”

Truyền Sơn vừa nghe, vừa bực mình vừa buồn cười, ông lão này không những xấu thói còn đanh đá nữa.

Những người vây xem kia cũng nhìn ông lão một cái.

Ông lão mặc kệ hết, tu vi của ông cũng là Kim Đan Kỳ, nếu đánh nhau thật ông cũng không sợ. Tuy làm thế có khả năng đắc tội với đội ngũ của Lạc Phi Hổ, nhưng bảo bối ngay trước mắt, sao ông có thể tự dưng dâng cho người ta!

Khổ nỗi còn có những tu giả muốn thăm dò năng lực của Truyền Sơn, cố ý đổ thêm dầu vào lửa: “Ông lão này dù khá là vô lại, nhưng nếu các ngươi liên hợp lại cố ý tới phá đám lão, vậy thì cũng huề nhau thôi. Trừ phi các ngươi có thể chứng minh được lời ngươi nói đều là thật.”

Vừa thấy có người ủng hộ, ông lão càng hăng hơn, kêu gào lên rằng: “Đúng! Có giỏi ngươi luyện pháp bảo kia ngay tại đây đi, chỉ dùng mấy thứ ngươi vừa nói, không được thêm tài liệu nào khác, bằng không ngươi đang lừa người ta, phải trả tài liệu này cho ta!”

Truyền Sơn đang cân nhắc mình ở Lan tinh chỉ lộ ra tu vi Kim Đan Kỳ có phải là cách làm đúng đắn hay không.

Nếu hắn bộc lộ tu vi Xuất Khiếu Kỳ, sợ rằng trận phiền toái này đã không có, ông lão kia cũng không dám kiêu ngạo với hắn như thế.

Có điều mọi việc có lợi có hại, che giấu tu vi cũng có cái hay của nó.

Sau khi nghĩ thông suốt, Truyền Sơn mỉm cười với chúng tu.

Chúng tu thầm rùng mình, hai Ma tu thì lùi hẳn lại hai bước.

“Muốn xem ta luyện chế, được thôi. Có điều mỗi người xem đều phải nộp một viên linh thạch cấp trung, vậy thì ta sẽ không chỉ có thể luyện tại chỗ mà thậm chí pháp bảo ta luyện ra được, ta còn có thể bán đấu giá ngay ở đây. Ngoài ra, ông lão kia phải đền bù cho ta một trăm viên linh thạch trung phẩm để bồi thường cho tổn hại danh dự của ta. Ngược lại, nếu ta không luyện ra được pháp bảo từ những tài liệu này, ta cũng sẽ đền bù lại cho lão một trăm viên linh thạch trung phẩm.”

Chúng tu xì xào bàn tán.

“Ta có thể nói ra cách luyện chế trong lúc luyện.”

Chúng tu nhất thời im lặng.

“Kể cả mánh khóe luyện?” Có tu giả hỏi.

Truyền Sơn cười cợt: “Ngươi có nói cho người khác phương pháp tu luyện của ngươi không?”

Tu giả kia không hé răng nữa.

Truyền Sơn thấy có không ít tu giả động tâm, lại đầu độc thêm: “Một viên linh thạch hoặc ma thạch trung phẩm, ngươi có thể học được một phương pháp để luyện ra pháp bảo có thể tăng tiến năng lực. Chuyện có lợi như thế tìm đâu ra?”

“Nếu ngươi không luyện ra được pháp bảo như ngươi nói, vậy thì sao?” Có tu giả ép hỏi.

“Vậy ta sẽ đền linh thạch gấp đôi cho mọi người.”

“Ngươi chạy mất thì sao?” Ông lão xoi mói, lão bực mình Truyền Sơn còn có thể lợi dụng trường hợp này để kiếm tiền, quá là… gian xảo!

Truyền Sơn giật mình, “Các ngươi có nhiều người như thế, ta có thể trốn được sao? Không thấy ta còn mang theo hai đứa trẻ sao?”

Chúng tu nhìn lại Đại Hắc và tiểu ngốc, không khỏi càng tin lời Truyền Sơn nói hơn. Nếu người này chỉ muốn lừa linh thạch thì sẽ không mang theo đứa bé yếu ớt thế này ra. Con la đen và đứa bé kia trông rất thân thiết với hắn, cũng không giống kẻ bị làm vật thế thân để lừa.

Phí tham quan – một viên linh thạch trung phẩm được chúng tu tiếp nhận, điều kiện thứ hai Truyền Sơn nhắc tới cũng được toàn bộ tu giả ngầm thừa nhận, đến ngay cả ông lão cũng không hó hé, tình thế như vậy ông cũng không dễ kháng nghị.

Vì kiếm thêm nhiều linh thạch, Truyền Sơn dứt khoát nhờ Lạc Phi Hổ truyền tin này ra ngoài.

Chỉ trong thời gian một chén trà, đa số những tu giả có hứng thú với luyện khí hoặc thuần túy có tiền muốn xem trò vui đều chạy tới. Nghe nói phải giao một viên linh thạch cấp trung cũng không hề do dự, dù sao ai cũng từng nghe tới đại danh của Lục kim tủy thạch, nhưng tu giả từng sử dụng nó thì cực ít, phần lớn tu giả đều chưa từng thấy mặt mũi nó ra sao.

Hơn nữa, người luyện chế không những định luyện ngay tại chỗ mà còn dự định công khai phương pháp luyện chế, tuy phương pháp luyện chế pháp bảo được công khai lưu truyền khá nhiều, nhưng phương pháp dung hợp những tài liệu và tử ngọc này, họ chưa từng nghe bao giờ.

Dù đã biết tên gọi của chúng, nhưng không hề biết lượng sử dụng thực tế, cũng không biết trình tự trước sau thêm nếm thế nào, càng không biết trong phương pháp luyện pháp bảo này còn chứa cả hai loại tài liệu Lục kim tủy thạch và chu sa Xích Mi.

Tính gộp tất cả, chúng tu liền cảm thấy cái giá một viên linh thạch trung phẩm cũng không đắt.

Ông lão và những quầy hàng gần đó tự giác nhường chỗ, để một nhà ba người Truyền Sơn đứng ở giữa khoảnh đất trống.

Đại Hắc bị chúng tu vây xem thì có phần ngại ngùng, nó bất an xoay người, “Lão đại, ngươi thấy trong số những Yêu xung quanh đây có con la cái nào không?”

Truyền Sơn im lặng xoa đầu nó.

Trước đây tiểu ngốc thường bị người ta nhìn ngó ─── khi vào triều, thế nên gặp trường hợp này nó cũng rất bình tĩnh, nó vẫn đang nhai miếng bánh thịt kia, thi thoảng còn uống ngụm nước nóng.

Lạc Phi Hổ được nhờ thu phí tham quan, đi hết một vòng, gã không khỏi sửng sốt.

Một viên linh thạch cấp trung nghe thì không nhiều, nhưng đi hết một vòng gã đã thu thập được trăm hai mươi viên.

Truyền Sơn cười tủm tỉm lấy ra một con số, thêm vào hai mươi mấy viên còn thừa cho Lạc Phi Hổ.

Cũng không biết nghĩ gì mà Lạc Phi Hổ cười hì hì chứ không từ chối.

Chờ đến khi Truyền Sơn thi triển ra phương pháp tâm luyện lần thứ hai trước mặt mọi người, không ít tu giả vẫn đang hoài nghi đã phải ngậm miệng lại

Một vị đại năng đến đây xem nhìn thấy liền thốt ra: “Tâm luyện?! Không thể nào, phương pháp này không phải đã thất truyền rồi sao?”

Chúng tu nhiệt liệt nhìn về phía nam tử anh tuấn cao tu ở giữa sân.

Truyền Sơn ung dung bày từng tài liệu ra, để ông lão và thanh niên bày sạp xác nhận xong liền lưu loát trôi chảy bắt đầu luyện pháp bảo trước mặt mọi người.

Hắn vừa luyện vừa giải thích, giải thích hết sức tỉ mỉ, cũng không giấu diếm điều gì.

Truyền Sơn không những nói rõ những bước phối hợp tài liệu mà ngay cả những bước cần chú ý như độ lửa cần dùng, thời gian đốt cũng đều phân tích kỹ càng. Thậm chí trong lúc chờ đợi, hắn còn giới thiệu một vài bí quyết nhỏ của những tài liệu này, cùng với các mục cần chú ý.

Vốn dĩ những tu giả chỉ đến quan sát thôi cũng dần chăm chú hơn, còn những tu giả muốn học tập phương pháp phối chế càng im lặng lắng nghe, một vài người có điều kiện và đầu óc linh hoạt còn dùng ngọc giản để ghi chép lại toàn bộ quá trình và giải thích của Truyền Sơn.

Lục kim tủy thạch không dễ luyện hóa, dù là Truyền Sơn cũng phải mất một canh giờ.

Đợi đến khi pháp bảo được luyện chế ra đã là chuyện ba canh giờ sau.

Pháp bảo vừa thành đã tỏa ánh sáng chói mắt.

“Đây là ánh sáng mà chỉ có pháp bảo trung phẩm thượng cấp mới có thể phát ra được!” Có tu giả sợ hãi kêu lên.

“Sao có thể? Ngoại trừ Lục kim tủy thạch, các tài liệu khác cũng chỉ bình thường thôi, có thể luyện ra pháp bảo cấp thấp đã là tốt lắm rồi, sao có thể luyện ra được hẳn trung thượng phẩm?”

“Đó là Lục kim tủy thạch!” Tu giả kêu lên sợ hãi khinh bỉ tu giả hỏi, “Đó là thiên tài địa bảo có thể tăng cấp cho tất cả tài liệu, đồng thời còn có thể tự tiến cấp!”

“Vậy không phải tức là sau này pháp bảo còn có không gian để phát triển nữa sao?” Tu giả bị khinh bỉ cũng không giận, sửng sốt nói.

“Đương nhiên!”

Các tu giả khác liên tục hỏi tu giả thành thạo kia, “Các ngươi có ai nhìn ra không, đó là loại pháp bảo gì? Bề ngoài trông như ngọc bội, nhưng màu sắc vào tạo hình kia thì trông rất cổ xưa, dù chỉ làm vật trang sức ta cũng muốn mua.”

Lạc Phi Hổ hết sức kích động, Truyền Sơn luyện thành pháp bảo mà cứ như là gã luyện thành không bằng.

Truyền Sơn bình tĩnh chuyển ngọc bội lơ lửng trên không trung cho mọi người xem.

“Cổ ngư bội, pháp bảo hộ thân, trung phẩm thượng cấp, lúc bị kích thích sẽ nhìn thấy hai con cổ ngư bảo vệ phía trước, có thể chống được ba cú đánh toàn lực của tu giả Nguyên Anh Kỳ. Có thuộc tính ẩn dấu khác là ẩn thân. Thời gian ẩn thân tùy theo tu vi của tu giả, ngắn dài khác nhau, điểm ấy cần bản thân người chủ tự suy đoán, có điều cho dù là tu giả có tu vi thấp nhất đầu kỳ Luyện Khí thì cũng có thể đảm bảo thời gian ẩn thân trong vòng một nén nhang.”

Chúng tu ồ lên.

Lan tinh được tính là hành tinh lớn, nhưng pháp bảo thượng phẩm không phải dễ gặp được, dù có gặp được cũng chưa chắc đã đạt được. Pháp bảo trung thượng phẩm gần như là pháp bảo cao cấp nhất mà tu giả dưới Nguyên Anh Kỳ có thể tìm được.

Ông lão sầm mặt, muốn chuồn êm, nhưng bị Lạc Phi Hổ coi rất kỹ, lão muốn khóc lóc giả vờ đáng thương, nhưng lại bị Lạc Phi Hổ cười nhạo hai câu, suýt thì tức chết, cuối cùng nổi giận quá, ném ra một trăm viên linh thạch cấp trung chạy mất.

Lạc Phi Hổ thấy vậy rất là thoải mái, chợt cảm thấy đã trả thù được hết cơn giận trước đó.

Bên này, tiếng hô giá gần như liên tiếp vang lên sau khi Truyền Sơn vừa nói dứt lời.

Truyền Sơn tung thêm một vài lời trong tiếng hô giá của mọi người, “À đúng rồi, bản thân ta tới nơi đây mà trong túi không còn gì, bắt đầu từ hôm nay sẽ tiếp nhận công việc luyện pháp bảo và sửa chữa, kể cả loại pháp bảo có chứa không gian chứa đồ, đối với người cung cấp hai phần tài liệu, phí luyện ra sẽ giảm một nửa.”

Giờ thì chúng tu không ồ lên nữa mà là hoan hô luôn.

Tu giả này quả là luyện khí sư cao minh, ngay cả luật lệ hai phần tài liệu hắn cũng không cần, có thể thấy xác xuất thành công của hắn rất cao, hơn nữa hắn còn có thể luyện ra pháp bảo kiểu không gian chứa đồ vật!

Lạc Phi Hổ thở dài, xem ra gã muốn kéo người này vào đội là không thể rồi. Tuy phương pháp tâm luyện khiến người ta sửng sốt, nhưng cũng chỉ là cách tu luyện khác biệt mà thôi. Nhưng chỉ với việc có thể luyện ra pháp bảo có không gian chứa vật thì sau này không biết sẽ có bao nhiêu môn phái, tổ chức lớn muốn nhận hắn.

Dù vị La huynh đệ này không gia nhập môn phái hay tổ chức lớn nào thì chỉ dựa vào chính năng lực ấy của hắn, muốn tự lập nên một đội ngũ cũng không phải việc gì khó.

Một luyện khí sư cao minh có thể luyện ra pháp bảo không gian tới Lan tinh. Tin tức này cuồn cuộn như sóng biển, cấp tốc truyền ra ngoài, chưa đến hai ngày, gần như tất cả những người có chút địa vị ở Lan tinh đều đã biết chuyện này.

Con đường kiếm linh thạch của Truyền Sơn cũng vì thế mà rộng mở hơn, càng ngày càng kiếm được nhiều hơn, làm Canh Nhị rùa tham tài keo kiệt mừng rỡ cười tít mắt.

Săn Huyết ma thú ư?

À, đương nhiên họ đang săn Huyết ma thú, có điều không tích cực lắm thôi.

Hết PN2