Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt

Quyển 15 - Chương 10

“Lý Du Thế, ngươi thật ác độc!” Một tiếng than dài cực kỳ u oán truyền ra từ trong giếng bát quái.

Minh Hư Tử phát hiện bàn tay mình không thể nào vỗ xuống được.

Hai cha con Trương Nghiễn Gia, biến mất ngay bên cạnh giếng bát quái, trước mặt chúng tu giả, rồi lại xuất hiện ở hành lang Thính Trúc Uyển.

“Ai?” Thanh Nguyệt Tử quát hỏi.

Từ miệng giếng dần trồi lên một người.

Quần áo trắng toát nhiễm máu phập phềnh giữa không trung, mái tóc dài xám trắng chấm đất nửa che nửa đậy cả khuôn mặt.

Cổ tay gầy như que củi giơ lên, từ từ chỉ về phía Thanh Dương Tử.

“Lý Du Thế, tâm địa ngươi thật ác độc!”

Con ngươi Thanh Dương Tử thoắt cái trở lên nhỏ tí, vẻ mặt có thể nói là kinh khủng cực kỳ khó tin.

“Ngươi là ai? Đạo trưởng phái Thanh Vân ở đây, chớ có giả thần giả quỷ?” Minh Quan Tử tay bấm kiếm quyết, pháp bảo song linh kiếm lập tức lao vút về phía nữ quỷ.

Nhưng điều khiến Minh Quan Tử phải trợn mắt nhìn là, song linh kiếm của hắn còn chưa đâm tới người nữ quỷ thì đã hóa thành nước, thoáng cái biến mất trong không khí.

“Không… Không thể nào!”

“Lý Du Thế, ngươi trả mạng cho ta ───!”

“Khoa trương rồi khoa trương rồi, nên vạch trần cái ác của họ trước!”

“À, vậy thì làm lại.”

Nữ quỷ vừa nhào ra khỏi giếng đã nhanh chóng lùi lại, sau khi chỉnh lại nét mặt, khôi phục tư thế bồng bềnh, vừa từ từ bay về phía Thanh Dương Tử, vừa thê thảm lên án: “Lý Du Thế, ngươi và phái Thanh Vân vì một con sâu đểu… chính là Thanh chi Độ kiếp vương kia, lại đi làm tổn hại lẽ trời, hại chết hơn hai vạn bách tính Bán Hồ Thành, bây giờ còn làm hại nhiều tu giả như thế… Thật phiền phức, có thể không thuộc lòng không?”

Truyền Sơn hóa thành Kim cương ma thú nam ngồi nghiêm ở miệng giếng, bất đắc dĩ vẫy tay với ‘nữ quỷ’ nhà hắn, “Quay lại đây.”

Nữ quỷ lập tức bay về.

Kim cương ma thú nam ôm nữ quỷ lên ngồi trên đùi mình.

Nữ quỷ gạt mái tóc vướng víu, lấy một cái bánh rán rắc hành từ trong ngực ra, gặm ngon lành một phát hết cả cái, đến khi ăn xong, còn há mồm cười dọa chúng tu phái Thanh Vân, “Khặc khặc khặc! Nếu không muốn chết thì mau cống đồ gì ngon ra đây!”

Toàn bộ con người trong Thính Trúc Uyển, kể cả cha con Trương Nghiễn Gia đều cảm thấy hình như vừa rồi bất cẩn đi nhầm nơi. Hoặc là hai người kia không cẩn thận đi nhầm nơi?

Vì sao tình hình đang nghiêm túc, bi thương… hoặc là đằng đằng sát khí như thế mà lại tự dưng xuất hiện hai người tới phá rối?

“Các ngươi là ai? Vì sao giả thần giả quỷ ở đây?” Thanh Dương Tử đã bình tĩnh lại.

“Chúng ta là người lão bà ngươi mời tới đánh ngươi.” Canh Nhị nói, nói xong lấy ra hai miếng ngọc phù ném cho cha con Trương Nghiễn Gia, “Đút vào trong ngực, đừng đánh mất, có thể giữ mạng.”

Cha con Trương Nghiễn Gia cuống quýt nhét ngọc phù vào ngực.

Truyền Sơn sửa lại lời Canh Nhị nói, “Không phải lão bà của hắn, Trương Dịch Dao đã hưu hắn rồi, hắn là kẻ bị vợ bỏ.”

“Vậy nên nói thế nào?”

“Ngươi phải nói, Lý Du Thế – tên đạo sĩ giả dối bán con cầu tiên, Trương Dịch Dao phu nhân bảo chúng ta tới giáo huấn kẻ bị vợ bỏ văn dốt võ dát, chuyên ăn bám, thứ hèn nhát vô dụng, trốn tránh trách nhiệm, nhu nhược nực cười, ti tiện vô sỉ, thủ đoạn độc ác, thấp hèn mắc ói, ác độc nham hiểm, bất lực, đáng đời tuyệt tự tám đời nhà mi!”

Canh Nhị: “…”

“Hay! Hay! Chửi hay lắm!” Tiêu Đỗ Cái trông có vẻ tuyệt vọng đột nhiên cất tiếng cười to, “Thì ra Thanh Dương Tử ngươi lại là kẻ bị vợ bỏ, thảo nào suốt ngày mang cái mặt quan tài, cứ như thể người ta ai cũng nợ ngươi mười vạn viên linh thạch vậy. Ha ha ha! Không phải do cái đó của ngươi không dùng được nên mới bị nữ nhân bỏ rơi, rồi buồn đời quyết định tu tiên đấy chứ? Ha ha ha!”

“Câm miệng!” Minh Quan Tử tiến lên tát một cái, đánh cho mặt Tiêu Đỗ Cái sưng vù lên.

Tiêu Đỗ Cái bị trận pháp vây khốn như thể hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, hắn nhìn đăm đăm vào Minh Quan Tử rồi cười thâm độc, cũng không mắng to, mà cũng không có ý phản kháng.

Minh Quan Tử lại bị cái nhìn của Tiêu Đỗ Cái dọa, lùi liền hai bước về sau.

“Hừ!” Minh Quan Tử cảm thấy mất mặt, tiến lên hai bước định ra tay với lão khất cái.

Hùng Mộng Châu đạp hắn qua một bên, “Được rồi! Hắn là tù binh do bản tôn bắt, ngươi còn chưa xứng làm nhục hắn. Đi ra chỗ khác!”

“Ngươi! Ngươi lại dám đánh ta?” Minh Quan Tử tức tới nỗi trán nổi gân xanh, “Hùng tôn giả, ngươi đừng quên ngươi ở bên nào! Ta chính là…”

“Ta biết, ngươi là con trai của chưởng môn đương nhiệm, một trong những người được đề cử làm chưởng môn đời kế. Có điều, ngươi vẫn chưa phải là chưởng môn, chờ đến khi ngươi trở thành chưởng môn rồi hẵng trở lại ra lệnh cho ta.”

“Hùng Mộng Châu!”

“Minh Quan Tử!” Thanh Dương Tử quát Minh Quan Tử rõ ràng đã bị tức ngu người.

Thanh Nguyệt Tử thờ ơ nhìn Minh Quan Tử một cái, thầm không phục thay Thanh Dương Tử. Nếu không phải bởi phế vật này là con trai ruột của chưởng môn, đời trực hệ sau lão tổ thì Thanh Dương Tử sư huynh cần gì dè chừng hắn? Giữ lại một thứ như thế trước mặt chỉ làm thêm phiền phức.

“Tụ hồn phiên – bảo vật trấn phái Thanh Vân ta, có phải đã bị hai ma đầu các ngươi trộm đi?” Thanh Dương Tử vừa từ từ đi tới gần hai cha con Trương Nghiễn Gia, vừa chất vấn hai người Truyền Sơn.

Truyền Sơn cười cười, ra một chưởng làm Thanh Dương Tử ngã nhào, “Lý bất lực, cách cha con Trương gia xa một chút. Các ngươi đã bị mất Tụ hồn phiên, còn muốn dùng máu của cha con Trương gia để liên thông với Hận tình quả sao? Lẽ nào các ngươi không sợ không trấn áp được lệ khí của Hận tình quả, gặp phải phản phệ?”

Không đợi Thanh Dương Tử đáp lại, Truyền Sơn lại nói: “Hay các ngươi cho rằng dựa vào trận pháp các ngươi bố trí ở thành Lâm Diêu, có thể lấy tính mệnh bách tính cả thành, để thay thế cho hơn hai vạn oan hồ Bán Hồ Thanh bị nhốt ở đây hơn bốn trăm năm?”

“Ngươi…”

“Mắt trận trong thành đã bị phá, trẻ tế bên trong toàn bộ đã được đổi thành hình nộm. Vị huynh đài này đúng là giỏi!”

Tiếng tới người cũng tới theo.

Chúng tu phái Thanh Vân vừa thấy người tới, nhất thời đều khom mình hành lễ, miệng nói: “Đệ tử xin chào chưởng môn!”

Thiếu nữ Minh Ý Tử kia vừa thấy chưởng môn xuất hiện, lập tức thê thảm kêu lên: “Chưởng môn sư bá, mau cứu ta, van cầu ngài, mau cứu ta! Ta là Tiểu Ý a, không phải ngài vẫn muốn gả ta cho Minh Quan Tử sư huynh sao? Ta bằng lòng, ta bằng lòng! Chưởng môn sư bá ───!”

Minh Quan Tử vừa vênh váo vừa khinh thường liếc nhìn thiếu nữ một cái.

Thanh niên Minh Phi Tử kia lại thất vọng hô to: “Sư phụ ta đâu? Sư phụ ta ở đâu? Tại sao sư phụ ta chưa tới?”

Minh Hà Tử vẫn im lặng như trước.

Chưởng môn phái Thanh Vân Thanh Vân Tử dường như căn bản không nghe thấy tiếng gọi của hai đệ tử, chắp tay làm lễ với Hùng Mộng Châu trước.

Hùng Mộng Châu hơi khom thân, đáp lễ lại.

Thanh Nguyệt Tử và Thanh Dương Tử chia nhau đi tới hai bên Thanh Vân Tử.

“Sư huynh, sư đệ vô năng.”

Thanh Vân Tử tuy có thất vọng, nhưng cũng không nói gì trách cứ Thanh Dương Tử.

Thanh Vân Tử đang quan sát hai người Truyền Sơn.

Truyền Sơn cũng đang nhìn Thanh Vân Tử.

Hắn cho là hắn sẽ rất kích động khi nhìn thấy chưởng môn phái Thanh Vân, sẽ muốn chất vấn hắn người tu hành vì sao không lấy từ bi làm gốc, mà lại đi vung đao giết người, thế nhưng…. không hề có.

Hắn, rất bình tĩnh.

Chẳng bao lâu sau, hắn – một người phàm nhỏ bé phải ngước nhìn những người tu hành này, cũng đã có năng lực ngang với họ?

Không, không phải ngang vai ngang hàng, hắn đã siêu việt hơn họ, biến thành sự tồn tại có địa vị cao hơn.

Đây là ưu điểm của việc nắm giữ lực lượng.

Toàn bộ khó khăn gian khổ hắn bỏ ra đều đã được báo đáp lại.

Sau này, hắn sẽ trở nên mạnh hơn nữa!

… Thế còn sau đó?


“Các ngươi là ai? Và muốn thứ gì?” Thanh Vân Tử không tra ra được căn nguyên tu vi của Kim cương ma thú nam, không dám tùy tiện ra tay, chỉ có thể dằn tâm hỏa xuống trước.

Truyền Sơn không nghĩ ngợi nữa, bật cười nói: “Các ngươi vì sao tới thì ta chính là vì thế.”

“Nếu như huynh đài cũng vì Thanh chi độ kiếp vương, bần đạo có thể tự quyết chia cho huynh đài một phần tư. Chỉ cần huynh đài…”

“Chỉ có một phần tư? Ngươi tưởng ta là kẻ ngu sao? Tất cả các ngươi không ai có tu vi cao hơn ta, dựa vào cái gì ta phải chia xẻ bảo bối? Chẳng lẽ phải nể mặt phái Thanh Vân các ngươi sao?”

Canh Nhị nghe xong cười hì hì. Tiểu ma đầu nhà hắn miệng lưỡi ngày càng lợi hại.

Thanh Vân Tử không hổ là chưởng môn một phái, khả năng kiềm chế hạng nhất, đã đạt đến mức độ này rồi mà vẫn có thể cười gượng được, “Huynh đài cũng không nên nói quá vẹn toàn như vậy, có lẽ mọi người chúng ta ở đây cộng lại đều không phải đối thủ của ngươi, nhưng phái Thanh Vân ta còn có một vị lão tổ Phân Thần Kỳ. Tục ngữ nói rất đúng, mọi sự không nên quá tuyệt tình, sau này gặp lại nhau cũng dễ nói. Huynh đài thân là Ma tu, chắc cũng biết hậu quả của việc tất cả đều tức giận.”

“Nhiều người tức giận? Sao nào? Các ngươi định điên đảo thị phi, tung tin ra ngoài, nói thảm kịch nơi này đều là do một mình Ma tu ta đây tạo thành, còn phái Thanh Vân các ngươi là phái chủ trì chính nghĩa, nên phải lấy yếu đối mạnh?” Truyền Sơn vỗ tay một cái, “Đúng rồi, Ma huyết bỉ ngạn hoa và Hận tình quả đều là bảo vật Ma giới, có một Ma tu vì đạt được chí bảo Ma giới, đã dùng ngàn vạn oan hồn để làm chất dinh dưỡng, hình như cũng bịa được đấy?”

Truyền Sơn lập tức lo lắng nhìn về Canh Nhị bản nữ quỷ, “Làm sao đây? Ta sợ lắm! Truyền ra không phải ta là cái đích cho mọi người chỉ trích sao? Đến lúc đó những tu giả chính phái kia đều vây đánh ta thì làm sao đây?”

Canh Nhị lập tức an ủi hắn, “Đừng sợ, ta bảo vệ ngươi.”

“Hu hu, lão bà, ngươi tốt quá.”

Canh Nhị đấm một phát lên sống mũi hắn, “Ai là lão bà của ngươi.”

Truyền Sơn ấm ức, “Bây giờ ngươi đang mặc quần áo nữ nhân.”

“Mặc quần áo nữ thì là lão bà chắc?” Trọng điểm tức giận của Canh Nhị hình như không bình thường lắm.

Truyền Sơn thành thực gật đầu.

Canh Nhị bôi dầu mỡ lên người hắn, “Vậy ngày mai đổi cho ngươi mặc.”

“… Được.” Mặc thì mặc, dù sao cũng không phải lần đầu, xem ca hóa trang thành tuyệt thế mỹ trang dọa chết ngươi!

Thanh Vân Tử thấy hai người coi hắn như không khí, chỉ biết liếc mắt đưa tình với nhau, dám quên khuấy một người sống sờ sờ như hắn, trong lòng không khỏi vừa tức vừa xấu hổ.

Tức giận là vì hai Ma tu này không coi đường đường chưởng môn một phái như hắn ra gì, xấu hổ là vì phái Thanh Vân luôn tự nhận là môn phái tu chân lớn nhất Lam tinh, thế mà hôm nay, tu vi của một chưởng môn như hắn lại không thể chống đỡ được tôn nghiệm của phái.

Minh Quan Tử tức tối nhất, người cha hắn kính trọng nhất lại bị người ta khinh thường, như thế bảo hắn làm sao mà nhẫn nại cho được?

Thế nhưng ngay cả phụ thân hắn – lão tổ cấp Nguyên Anh cũng tự nhận không phải đối thủ của hai Ma tu này, hắn tìm tới hai tên đó cũng chỉ tự rước lấy nhục mà thôi, cho nên hắn đành nhịn!

Ba người hàng chữ Thanh đang thầm truyền âm.

Minh Quan Tử và Minh Hư Tử nhận được chỉ thị, lặng lẽ dịch đến bên cạnh những tu giả bị bắt kia.

“Hai vị, rốt cuộc các ngươi muốn thế nào? Nói ra nghe thử xem sao?” Thanh Vân Tử cố gắng phân tán sự chú ý của hai người.

“Ngươi muốn nghe yêu cầu của ta?” Truyền Sơn cười.

“Phải, mời nói.”

“Nói ra các ngươi có thể làm được sao?”

“Có lẽ…”

“Được!” Truyền Sơn giơ ba ngón tay, “Thứ nhất, nộp Lý Du Thế cho ta; thứ hai, giao tiểu tử áo xám trong trận pháp chuyển đổi kia; thứ ba, ta muốn linh thạch, dâng 3000 viên linh thạch thượng phẩm, các ngươi có thể cút!”

Minh Hà Tử ngồi ngay ngắn trong trận, đang chống đỡ trận pháp khẽ rung người một cái, trợn mắt nhìn kim cương ma thú nam tùy ý ngồi trên mép giếng.

“Ba nghìn viên linh thạch thượng phẩm? Không thể nào!” Minh Quan Tử là người đầu tiên hét toáng lên.

Truyền Sơn ‘chẹp chẹp’ thở dài, “Ta vốn còn tưởng các ngươi sẽ từ chối nộp Lý Du Thế đầu tiên, không ngờ mối quan tâm đầu tiên lại là linh thạch, không hổ là phái Thanh Vân tàn sát đồng môn, tự giết nhau là bài học hằng ngày của ngươi chứ gì?”

“Minh Quan Tử, ngươi lui xuống!” Thanh Vân Tử quát thằng con.

Minh Quan Tử cũng biết nói sai, cẩn thận nhìn Thanh Dương Tử một cái.

Thanh Dương Tử vẫn im lìm.

Thanh Vân Tử ôn tồn thương lượng: “Thanh Dương Tử là sư đệ ta, nếu có chỗ nào đắc tội, xin hãy… tiền bối bao dung. Minh Hà Tử là Mộc linh căn, là một mắt xích quan trọng trong trận pháp chuyển đổi, nếu không có hắn, trận pháp chuyển đổi này không thể thành công được, Thanh chi độ kiếp vương cũng liền…”

“Kẻ cần Thanh chi độ kiếp vương là các ngươi chứ không phải ta.”

“Tiền bối, Thanh chi độ kiếp vương cũng hữu dụng với Ma tu. Hơn nữa dùng nó luyện thành Độ kiếp đan, một lò ít nhất cũng được bốn viên đan. Nếu tiền bối giúp ta hoàn thành trận pháp chuyển đổi, đợi lão tổ luyện thành Độ kiếp đan, chắc chắn sẽ dâng tặng một viên cho tiền bối. Tiền bối, ở Lam tinh muốn tìm được Đan tu có thể luyện thành Độ kiếp đan cũng không dễ lắm.”

“Thế còn linh thạch?”

“Cái này… Không phải phái Thanh Vân ta không muốn dâng linh thạch, thật sự là cả môn phái ta cũng không kiếm đâu ra được 300 viên linh thạch thượng phẩm.”

“Ừa? Không có đủ linh thạch, vậy sao các ngươi lại có khả năng tu luyện tới Kim Đan Kỳ, Nguyên Anh Kỳ, thậm chí Phân Thần Kỳ? Chẳng lẽ…” Truyền Sơn giả vờ suy tư, “Sơn môn phái Thanh Vân có nơi tụ tập linh khí phải không?”

Đám Thanh Vân Tử đều thầm chấn động.

Đây là cơ mật tối cao trong phái, sao người này lại biết được? Kể cả là đoán, việc này truyền ra cũng sẽ gây rất nhiều phiền phức cho phái Thanh Vân.

Ma đầu kia nhất định phải trừ bỏ! Nhưng phải làm cách nào? Hiện giờ mời lão tổ ra ngay sao? Điều này có phải huy động nhân lực quá mức không?

Nhưng lão tổ cũng rất muốn có Thanh chi độ kiếp vương, nếu họ cứ bỏ mặc nó trở lại, lão tổ luôn đợi Độ kiếp đan để đột phá… sợ rằng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho họ.

Thanh Vân Tử nhìn Thanh Dương Tử, lại nhìn Thanh Nguyệt Tử, hạ quyết tâm.

Một miếng ngọc phù vỡ vụn.

Truyền Sơn bỗng nhiên mỉm cười, hết sức có lỗi nói với Thanh Vân Tử: “Xin lỗi, kể từ sau khi ta phá trận pháp của các ngươi, bởi vì vị kia nhà ta khá là cẩn thận nên đã tiện thể sửa lại trận pháp của các ngươi rồi.”

“Vốn dĩ đang ở trạng thái trừ bùa truyền tin của phái Thanh Vân các ngươi có thể truyền tin ra ngoài thì những người khác đều không thể, nhưng bây giờ đã bị vị kia nhà ta đổi lại thành ngoại trừ hai ta, những người khác đều không thể truyền tin ra ngoài được… Như vậy, cũng tức là, chỉ cần ở trong thành Lâm Diêu này, các ngươi không thể truyền bất cứ một tin tức nào ra ngoài.”

Đám người Thanh Vân Tử biến sắc mặt.



Canh Nhị thấy con trai Trương Nghiễn Gia đang lén nhìn y, thế là y liền biến ra một gương mặt quỷ thực sự, dọa nhóc kia sợ ngã phịch mông xuống đất, Canh Nhị mừng rỡ vô cùng, vừa xoay đầu đã sơ ý thấy tu giả phái Thanh Vân giết tu giả dùng để tế trận.

“Ái chà chà, bắt đầu giết người diệt khẩu rồi đấy! Tiểu ma đầu, thằng nhóc trông không tệ lắm mà ngươi nói kia hình như sắp không kiên trì nổi nữa rồi.”

Nhưng vào lúc này, bên tai Truyền Sơn đột nhiên có người truyền âm cho hắn.

“Tiền bối, tại hạ Hùng Mộng Châu, đám Thanh Vân Tử tuyệt không thể giữ lại! Xin tiền bối chớ mềm lòng, giết!”

Hùng Mộng Châu đột nhiên giết Minh Hư Tử, chúng tu phái Thanh Vân không đề phòng, bị hắn thuận lợi xong việc.

Minh Hư Tử đạo mất hồn tan.

Thanh Vân Tử không còn để ý được Hùng Mộng Châu nữa, hét lớn một tiếng, “Hành động!” Lập tức cùng Thanh Nguyệt Tử đánh về phía Truyền Sơn.

Hiện tại họ chỉ có thể hợp lại liều mạng thôi!

Thanh Dương Tử vòng ra đằng sau, cắt cổ tay của hắn, ép ra ba giọt máu tươi vẩy vào miệng giếng.

Máu tươi vừa rơi xuống, lòng đất Trương phủ bỗng rung chuyển mạnh.

“Ai nha, suýt thì quên mất, Lý Du Thế này là cha của Anh nhi.” Truyền Sơn vỗ trán, nhét Canh Nhị vào lòng, “Ma vật kia sắp ra đời rồi, ngươi ngoan ngoãn cho ta, đừng chạy loạn, cẩn thận người ta ngậm mất đấy!”

Bộ quần áo màu trắng nhiễm máu rơi xuống đất, một con rùa ngọc nho nhỏ bò từ ngực Truyền Sơn lên trên đỉnh đầu hắn.

“Đánh họ đi! Đoạt lấy người nào! Phá hỏng trận pháp của họ đi!” Rùa ngọc vì được đứng trên đỉnh đầu Truyền Sơn nên diễu võ dương oai chỉ huy.

Thanh Vân Tử vừa công kích Truyền Sơn, vừa gầm rú với Hùng Mộng Châu: “Hùng Mộng Châu, ngươi dám! Lão tổ sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!”

Hùng Mộng Châu không biết sơ hỡ của trận pháp ở đâu, chỉ có thể công kích vào đại trận pháp Ngũ linh hiến tế chuyển đổi.

Rùa ngọc coi trận mà sốt cả ruột, từ trong lòng lấy ra một bộ cung tên nhỏ, kéo dây cung, bắn một phát về phía mắt trận pháp chuyển đổi.


Một mảnh linh thạch vỡ vụn, Hùng Mộng Châu lập tức cảm giác được trận pháp chuyển đổi sinh ra dao động.

Rùa ngọc lại bắn thêm một mũi tên nữa.

Hùng Mộng Châu cuối cùng cũng hiểu ra, giơ bạch phiên lên khua mạnh về phía tên bắn xuyên qua.

Thanh Vân Tử và Thanh Nguyệt Tử hai người liên thủ vẫn còn lâu mới là đối thủ của Truyền Sơn, cảnh giới của họ còn kém quá xa.

Truyền Sơn không hề thủ hạ lưu tình, Thanh Vân Tử và Thanh Nguyệt Tử sắp chết muốn tự bạo, bị Truyền Sơn bóp nát Nguyên anh và Kim đan trước.

“Cha ───!” Minh Quan Tử kêu thảm thiết, chạy ra ngoài Trương phủ.

Truyền Sơn ngưng tụ một quả cầu kim loại ngay giữa không trung, tùy tiện ném về phía trước. Qủa cầu kim loại xuyên qua xương sọ Minh Quan Tử, xuyên qua từ trán hắn. Minh Quan Tử ngã người xuống, chết không nhắm mắt.

Sau khi Thanh Dương Tử nặn ba giọt máu ra, cả người như già đi mười tuổi, đợi đến khi thấy Truyền Sơn đi tới gần hắn, hắn mới cười ‘ha hả’ hai tiếng.

“Lý Du Thế, có người đang chờ ngươi trả nợ, nàng không muốn để ngươi chết dễ dàng.” Truyền Sơn bắt lấy Thanh Dương Tử muốn tự bạo Kim đan, móc thẳng Kim đan của hắn ra, ném người vào trong giếng bát quái.

Từ trong giếng bát quái xuất hiện một bóng đen, ngậm lấy Thanh Dương Tử vẫn còn thoi thóp.

Đại trận pháp chuyển đổi bị phá vỡ.

Hùng Mộng Châu ôm lấy Minh Hà Tử.

Minh Phi Tử vừa cảm thấy cơ thể thả lỏng, lập tức lủi ra ngoài trận. Hắn phải về bẩm báo tất cả mọi chuyện xảy ra với sư phụ!

Thanh Vân Tử đã chết, con hắn cũng đã chết. Hắn và sư phụ của hắn nếu bàn giao thỏa đáng thì sẽ nhanh chóng trở thành chủ nhân thực sự của phái Thanh Vân! Nhưng lão tổ vẫn còn đó, nếu hắn và sư phụ hắn không muốn lão tổ ghi hận thì phải nghĩ cách dời thù hận của lão tổ.

Khóe mắt Hùng Mộng Châu quét thấy thanh niên, tiến lên đá một phát vào trán hắn.

Minh Phi Tử đến chết vẫn không tin được Hùng Mộng Châu lại giết hắn, gã sao lại dám giết chưởng môn tương lai chứ? Hắn chính là Đan linh căn hiếm thấy trên đời…

Minh Hà Tử nắm chặt vạt áo của Hùng Mộng Châu.

Hùng Mông Châu vỗ hắn, “Minh Phi Tử là loại người gì ngươi còn không rõ sao? Tiểu tử này giữ lại cũng chỉ là tai họa, để hắn trở lại sơn môn, vì trốn tránh trách nhiệm tất sẽ khua môi múa mép, đến lúc đó không chỉ ngươi ta đều không có kết cục tốt, chỉ sợ sư phụ ngươi cũng sẽ bị liên lụy.”

Thân thể Minh Hà Tử hơi co quắp.

Hùng Mộng Châu yêu thương ôm chặt hắn, đứa trẻ này đã tu luyện tới một mức độ nhất định nhưng tâm tính lại hoàn toàn chỉ là một đứa trẻ đơn thuần, cũng không biết là do sư phụ hắn bảo vệ quá tốt hay dạy quá tốt nữa.

Thiếu nữ Minh Ý Tử nín thở rê người ra ngoài Thính Trúc Uyển, khi nàng thấy Hùng Mộng Châu đi tới gần nàng thì nàng hét toáng lên rồi bỏ chạy về phía Kim cương ma thú nam.

Truyền Sơn đang đối mặt với bóng đen, nhất thời, hắn và rùa ngọc trên đỉnh đầu hắn cùng giần giật khóe môi.

Ngoại hình của bóng đen trông rất giống… kim cương ma thú nam.

“Thiên sinh ma vật xuất thế bình thường cũng không có hình thể cố định, thông thường thứ chúng thấy đầu tiên sẽ trở thành hình tượng của chúng. Hình người… đều là sau mới tu thành.” Rùa ngọc lấy ra một mũi tên, dùng mũi tên chọc da đầu nam nhân, “Con gái ngươi đấy, có vui không?”

“Con gái?!” Hai mắt Truyền Sơn chuyển tới bộ ngực của ma vật kia, lập tức che hai mắt rên rỉ một tiếng, “Nó lại có bộ ngực! Hình dạng của nó theo ta, thế mà lại dám có một bộ ngực!”

“Chắc nó vẫn bị ảnh hưởng bởi Anh nhi.” Rùa ngọc lại chọc hắn thêm chút nữa.

Nam nhân kiên quyết nói: “Nó không phải con gái ta! Nó chỉ đang bắt chước theo thôi.”

“Đúng, nó đang bắt chước theo kẻ mạnh, chọn lựa hình dáng thân thể có lợi cho nó nhất, còn ngươi đã được chọn, có vui không?”

“… Đừng chọc nữa được không? Ta không vui chút nào, nó cũng không phải do người sinh…. Áu ───!”

Thiên sinh ma vật có ngoại hình ma thú nam, nhưng lại có một bộ ngực đồ sộ dè dặt đề phòng Truyền Sơn.

“Đi đi, tránh xa một chút, đừng để chưa kịp lớn đã bị người ta bắt đi luyện đan luyện khí.” Truyền Sơn phất tay, bắn chút chấp niệm còn lại của Trương Dịch Dao lên người ma vật.

Ma vật kia cũng không ghét bỏ chấp niệm của Dịch Dao, ngược lại, nó còn vui vẻ hừ mấy tiếng.

Truyền Sơn lại phẩy tay với nó lần nữa.

Thiên sinh ma vật lùi về sau một bước, quỳ gối làm đại lễ với Truyền Sơn rồi ngậm Thanh Dương Tử chạy đi.

“Ma tộc tôn ti trên dưới rất nghiêm, đối với kẻ mạnh hơn mình, chúng đều sẽ dùng thái độ hoặc tránh né hoặc phục tùng. Sau này nếu không cần thiết, chắc tiểu ma đầu này sẽ tránh ngươi.”

“Vậy là tốt! Ta cũng không muốn thấy một ‘ta’ có ngực xuất hiện trước mặt ta.” Truyền Sơn tái mặt.

Mỹ nữ có gò ngực cao ngất, đối với nam nhân là sự hưởng thụ về mặt thị giác, nhưng một con ma thú cao to hùng vĩ khí phách mà lại có bộ ngực đồ sộ… Thần a, chọc mù mắt hắn đi!

“Tiền bối cứu mạng! Tiền bối cứu mạng!” Minh Ý Tử lảo đảo xông tới trước mặt Truyền Sơn, “bụp” một phát quỳ xuống trước mặt hắn.

Truyền Sơn ngạc nhiên. Nha đầu kia muốn làm gì? Trên đỉnh đầu, rùa ngọc lại lấy ra một mũi tên.

“Tiền bối mau cứu ta, Hùng tôn giả muốn giết ta! Tiền bối, cầu xin ngài, chỉ cần ngài cứu Ý nhi, Ý nhi cái gì cũng bằng lòng làm. Ý nhi nguyện làm đỉnh lô của ngài, Ý nhi có thể…”

“Câm miệng!”

“Có thể hầu hạ…”

“Ta bảo ngươi câm miệng!” Ma thú nam đáng sợ sừng sộ.

Minh Ý Tử một tay bịt miệng lại.

Truyền Sơn hỏi Hùng Mộng Châu ôm Minh Hà Tử đi tới, “Vì sao phải giết nha đầu này?”

Tuy hắn ghét đệ tử phái Thanh Vân, nhưng cũng không phải thấy ai cũng muốn giết, môn phái dù xấu xa đến đâu dù sao cũng vẫn sẽ có vài người tốt tồn tại.

Minh Hà Tử ngọ ngoạy đòi xuống, Hùng Mộng Châu cẩn thận đặt hắn xuống.

Minh Hà Tử đoan chính quỳ rạp, dập đầu chín cái vang với Truyền Sơn.

Truyền Sơn đường hoàng nhận đại lễ này.

Hùng Mộng Châu ôm quyền, “Tiền bối, nha đầu kia không thể lưu lại.”

Minh Ý Tử khóc thành tiếng, hai con mắt bị nhòa nước lộ hận ý sâu đậm.

“Nàng tên Minh Ý Tử, đừng thấy nàng còn nhỏ, thực ra đã hơn tám mươi tuổi, nổi danh là *** phụ độc phụ ở tầng lớp trên của phái Thanh Vân.”

“Ngươi nói bậy! Ta không phải *** phụ, ta bị ép buộc!”

“Sư phụ nàng cũng là một trong các trưởng lão, dưới tay có nuôi mười mấy nữ đồ đệ, phần lớn đều là người đáng thương, thường bị Thanh Khâu Tử đưa cho người khác làm đỉnh lô để đổi lấy một vài thiên tài địa bảo hoặc là đan dược pháp bảo. Nhưng Minh Ý Tử thì khác những nữ đệ tử đó, nàng chủ động bái làm môn hạ của Thanh Khâu Tử, chủ động làm đỉnh lô cho người khác, thái độ tham lam, hơn nữa bản tính ghen ghét rất nặng, vì một vài việc nhỏ có thể hại chết sư tỷ muội đồng môn của mình. Để nàng sống, nàng sẽ hại nhiều người chết hơn nữa.”

“Ta không có! Hùng Mộng Châu, ngươi vô sỉ! Chính bởi vì trước đây ta cự tuyệt ngươi, không muốn song tu cùng ngươi, ngươi vì thế mà vu cáo ta, ngươi đúng là kẻ độc ác!”

Hùng Mộng Châu cũng không thèm phủ nhận, “Lão tổ cũng là một trong những người ăn ở với nàng ta. Lần này nàng vốn dĩ không nên đến đây, nhưng cũng không biết nàng từ đâu nghe được tin đồn, nói lần này nhiệm vụ môn phái sẽ giúp những người tham dự đạt được lợi ích lớn, cho nên nàng quyết định phế bỏ tu vi của nữ đệ tử vốn được chọn, tự tay đưa đến trên giường sư phụ nàng để đổi lấy hành trình lần nhiệm vụ này.

Nực cười là nàng lại không biết nhiệm vụ lần này chính là một nhiệm vụ đi vào chỗ chết. Đương nhiên, ngay cả ta cũng không biết, nàng là một đệ tử nội môn mà lại không biết. Minh Ý Tử, ngươi có hối hận không?”

Minh Ý Tử đột nhiên ôm đùi Truyền Sơn, dứt khoát cởi áo, lộ ra nửa bộ ngực trần trụi, nửa nằm nửa quỳ trên mặt đất khóc lớn nói: “Ta không muốn chết! Tiền bối, mau cứu ta! Ta sai rồi, sau này ta không bao giờ sẽ… Ack!”

Hùng Mộng Châu ngay trước mặt Truyền Sơn, “rắc” một tiếng, vặn gãy cổ Minh Ý Tử.

Truyền Sơn không ngăn cản, Canh Nhị cũng không mở miệng kêu oan cho nàng ta.

Minh Hà Tử dù có đơn thuần, nhưng cũng không phải người không biết phân biệt, huống chi hắn có vị sư tỷ bị chết kỳ lạ, Minh Ý Tử là một trong những nghi phạm, chỉ là hắn và sư phụ vẫn không có chứng cứ, còn một vài vị trưởng bối sư môn đều thiên vị nữ nhân này, làm họ chỉ có thể âm thầm điều tra.

Đám người sống sót như Tiêu Đỗ Cái và Lý Thiện Tư qua chào Truyền Sơn, cha con Trương Nghiễn Gia cũng do dự có nên tới hay không.

Truyền Sơn vẫn duy trì hình dáng Kim cương ma thú nam, nói đơn giản nhưng rõ ràng rằng: “Không cần nói cảm ơn với ta làm gì, ta cũng chỉ là gặp dịp thì ra tay. Cho nên… các ngươi đều có thể đi.”

Đám người may mắn còn sống như Tiêu Đỗ Cái khom người hành lễ với Truyền Sơn, không nói nhiều đã xoay người rời khỏi Trương phủ.

Hùng Mộng Châu cũng lần thứ hai ôm quyền, “Tiền bối, đa ta ơn cứu giúp. Đại ân không có lời nào cảm tạ hết được. Hùng mộ tạm biệt từ đây, sau này nếu tiền bối có gì sai khiến, xin hãy dùng miếng ngọc phủ này gọi tại hạ là được.”

Truyền Sơn không muốn miếng ngọc phù, “Ngươi đưa ta một lọ đan dược, ta trả ngươi một cái mạng, chúng ta coi như thanh toán xong.”

“Đan dược? Ngài là…” Hùng Mộng Châu há mồm không thể tin nổi.

Truyền Sơn mỉm cười với hắn, lại nhìn Minh Hà Tử, hỏi họ, “Các ngươi còn dự định trở lại phái Thanh Vân không?”

Hùng Mộng Châu do dự.

Minh Hà Tử khom người nói: “Khởi bẩm tiền bối, đệ tử đang định trở lại phái Thanh Vân.”

“Ừm? Ngươi không sợ lão tổ của các ngươi trách cứ?”

“Sợ. Nhưng sư phụ ta vẫn còn ở đó, hơn nữa sư phụ ta cũng sẽ không rời khỏi phái Thanh Vân.”

“Sư phụ ngươi gọi là gì?”

“Thanh Nham Tử.”

“Trừ sư phụ ngươi ra, còn có ai khác mà ngươi muốn bảo vệ không?”

“Tiền bối?” Minh Hà Tử giật mình nhìn về phía Ma thú nam cao to.

“Ngươi cảm thấy lão tổ của ngươi sẽ bỏ qua cho ta sao?”

Minh Hà Tử lắc đầu.

“Ngươi cảm thấy phái Thanh Vân hiện tại có phải là phái Thanh Vân ngươi hy vọng không?”

Minh Hà Tử cắn răng, lắc đầu lần nữa.

“Ngươi truyền tin báo cho sư phụ ngươi một cái tin bình an, trong vòng hai năm tiếp theo không nên trở lại phái Thanh Vân.”

“Tiền bối ngài định…”

“Trong vòng hai năm tới ta và phái Thanh Vân sẽ có một kết cục. Ta tin có Hùng tôn giả, các ngươi trốn một hai năm cũng không phải vấn đề gì.”

Minh Hà Tử đột nhiên quỳ xuống, “Tiền bối, phái Thanh Vân hơn nghìn đệ tử, trong đó tuy có những kẻ quá quắ, nhưng phần lớn đệ tử đều chưa từng bước ra khỏi sơn môn. Họ, họ đều là người vô tội, xin tiền bối đến lúc đó có thể nương tay, để lại cho phái Thanh Vân ta một con đường.”

Truyền Sơn không nói gì, chỉ nhìn Minh Hà Tử, Minh Hà Tử ngẩng đầu lên, không sợ nhìn thẳng vào hắn.

Truyền Sơn gật đầu với hắn coi như hứa hẹn, Canh Nhị hài lòng dùng móng vuốt vỗ đầu hắn.

Truyền Sơn cưng chiều sờ rùa ngọc trên đầu, xoay người đi về phía cha con Trương Nghiễn Gia.

Minh Hà Tử và Hùng Mộng Châu thầm thấy thả lỏng, nét cười vẫn chưa kịp lỗ đã thấy ma thú nam đột nhiên quay đầu hỏi: “Các ngươi không có giao hảo gì với Minh Quyết Tử đấy chứ?”