Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt

Quyển 11 - Chương 9

Liếm, cắn, mút. Mặt, cổ, ngực, bụng, hai tay, hai đùi, hai chân, không có một chỗ nào là không liếm.

Hiển nhiên, ma thú nam thích phần mềm mịn nhất trên người Canh Nhị, hai tay ra sức xoa nắn cơ ngực không được coi là đầy đặn, tuy cảm xúc có phần khác với nhóc béo phị, nhưng vẫn làm hắn mê mẩn vô cùng.

Đầu ti mềm mềm vẫn ngon miệng tới nỗi làm người ta ảo não như trước. Ma thú nam chẳng hài lòng với tí thịt con con ấy nên cứ ra sức mút như thể bú sữa mẹ, còn dùng đầu răng sắc lẻm của mình gặm và day khẽ nữa.

Canh Nhị cứ liên tục vung vẩy hai tay, ra sức phát vào ma thú nam, ý bảo buông y ra.

Ma thú nam dường như chẳng cảm giác được, vừa dùng miệng tiếp tục mút mát, vừa mò hai tay tới mông Canh Nhị, xoa bóp nắn day bằng hết sức có thể lên hai cánh mông đầy thịt ấy.

“Cho ta, ngoan, cho ta hết đi!”

“Khốn kiếp! Đồ khốn kiếp!”

“Nhị, Nhị bảo bối của ta…”

“A ──!”

Mỗi khi Canh Nhị cảm thấy mình đau tới mức chịu hết nổi rồi thì nam nhân hóa thân thành ma quỷ lại đúng lúc bỏ rơi nơi vừa chà đạp quá độ, ngược lại đi lấp miệng y.

“Ưm ưm…” Miệng bị nhấm nháp suồng sã, từng góc đều bị liếm tới, đầu lưỡi khác với nhân loại tựa như một loại đồ chơi *** bừa bãi tàn sát trong miệng y. Đến khi y quơ quào bắt lấy lưng hắn, bảo hắn tha cho cái miệng của y thì ma quỷ lập tức chuyển chiến trường tới ngực y. Thế là, cứ tới tới lui lui, Canh Nhị cũng chẳng nhận ra được rằng ma thú nam bắt đầu dùng ngón tay biến dị của hắn để ma sát khe mông của y.

“Ngươi đã đủ chưa!”

Ma thú nam dùng tiếng ậm ừ như cổ vũ từ sâu trong yết hầu.

Chẳng có gì là đủ hay không! Chút tí teo ấy sao mà đủ được? Hắn còn muốn nhiều hơn nữa, hắn muốn sâu hơn nữa, hoàn toàn giữ lấy người trong lòng hắn ấy! Hắn khát vọng kết hợp với Canh Nhị từ lâu lắm rồi.

Canh Nhị cảm thấy vị trí còn chưa chuẩn bị sẵn sàng kia bị ngón tay thô ráp sần sùi mân mê sờ mó, bắt đầu chạy trốn theo bản năng, y sợ. Tuy cơ thể của y đối với nhân loại cũng coi như rắn chắc thon dài, song so với kim cương ma thú nam cao lớn thì tựa như trẻ nhỏ vậy, bò ra ngoài lại bị kéo trở về, lật qua lật lại mấy hồi.

Sau mấy lần bò ra kéo về, có lẽ ma thú nam cũng biết Canh Nhị cũng không phải muốn phản kháng thật nên động tác cũng dịu dàng hơn không ít. Dù là như vậy, mỗi một mảng da thịt trên người Canh Nhị đều từng bị gặm cắn bóp nắn, nơi riêng tư và nhạy cảm càng bị tàn phá dữ dội, hai viên ‘đậu đỏ’ màu thịt vì bị gặm cắn quá độ, giờ chỉ cần thoáng dùng lòng bàn tay xẹt qua là có thể làm y rưng rức nghẹn ngào.

Ma thú nam tham dục chẳng đủ ôm lấy Canh Nhị, chút giao lưu răng miệng tay chân ấy đã không thể thỏa mãn được hắn. Chênh lệch cơ thể to lớn làm ma thú nam chưa sờ mó đủ để khơi gợi lòng phản kháng của Canh Nhị. Thế là hắn một tay nâng lưng Canh Nhị, một tay đè hai chân Canh Nhị lên ngang đầu.

Canh Nhị cảm thấy tư thế xấu hổ làm y bắt đầu hối hận về quyết định của y, mà động tác kế tiếp của hắn càng làm đầu óc Canh Nhị thoáng cái đặc quánh.

Ma thú nam nâng hẳn cơ thể bị hắn ép thành hai nửa lên, vùi luôn đầu vào vị trí riêng tư nhất của y…



Trần Vong đang ở trong phòng tu luyện, lòng thấy kích động, hắn lại cảm nhận được nguyên khí hỗn độn nữa rồi, hơn nữa còn đậm hơn trước nhiều.

Nhịn mãi, nhưng vẫn không thể nhịn được, hắn lần mò ra ngoài.

Hắn không tin, lần này hắn dùng tới Thiên Cương tuyệt mạc (*) mà hai người Dương, Bạch còn có thể phát hiện ra hắn.

(*) Thiên Cương tuyệt mạc: mạc = màn chắn, Thiên Cương = một vì sao, màn chắn đoạn tuyệt hết với bên ngoài.

Trên thảm cỏ xanh biếc ở sau núi Hậu Thổ Môn.

Hai bóng người một lớn một nhỏ quấn vào nhau, tiếng thở dốc ồ ồ tiết lộ họ đang làm chuyện nguyên thủy nhất trong thiên địa.

Con nai trắng vừa khai trí và mấy con sơn dương nhìn hai bóng người từ xa, chúng nó thích nơi truyền ra khí tức ấy, tựa như cây cỏ vậy, cả đám vui mừng khôn xiết.

Nai trắng nghiêng đầu, nhìn động tác nguyên thủy nhất kia, đột nhiên cảm thấy khí huyết có phần bất ổn. Hai con sơn dương bên cạnh đã cưỡi lên người đồng bạn, cùng hai người trên thảm cỏ kia, bắt đầu làm chuyện sung sướng nhất giới sinh vật. (*** tập thể nhá, gô cổ cả đám =)))

“Ngươi mau biến trở lại ban đầu đi, như thế này không được, cơ thể ta vất vả tu luyện lắm mới thành được, ngươi không thể hủy nó như thế…” Canh Nhị nhìn quái vật đang ma sát khe mông y, nhỏ giọng khóc cầu.

“Có thể vào rồi.” Hắn vừa mới đưa rất nhiều nước bọt vào, hiện nơi đó đã bị hắn làm mềm đi rồi.

“Không thể, thực sự không thể!”

“Xin lỗi… ta không thay đổi được.”

“Hộc! Vậy ta cũng trở lại hình dáng ban đầu.”

“Ngươi không thể xấu thế…”

“Tại sao không thể?” Canh Nhị bất đắc dĩ dùng sức từ chối, thứ kia chẳng giống thứ mà nhân loại nên có tẹo nào.

Truyền Sơn hít ngược một hơi lạnh, gầm nhẹ: “Ngươi không muốn còn dùng tay trêu chọc nó?”

“Ta đâu…”

“Vậy ngươi còn bắt lấy nó vỗ làm gì! Hơn nữa nếu ngươi không bảo ta dùng trái tim vẩn đục, ta có thể biến thành như vậy không? Ngươi còn định chạy trốn trách nhiệm?”

“Hô..”

“Được rồi, nghe lời, đêm nay ngoan ngoãn để ta làm, mai ta làm cho ngươi một đống đồ ăn ngon.”

“Ta cảm thấy… mệt lắm.”

“Không mệt, đảm bảo làm ngươi thoải mái… được rồi, trước đó có khả năng sẽ đau, nhưng sau đó ta nhất định làm ngươi thoải mái, có được không nào? Ngươi nên tự tin vào thể lực của ta.” Truyền Sơn vững tin lời đồn nghe được trước đây, nam nhân chỉ cần duy trì được càng lâu thì người vợ tuy ban đầu khó chịu, nhưng sau đó sẽ rất thoải mái.

“…”

Canh Nhị cứ cảm thấy lời này có phần không ổn, nhưng đồ khốn kiếp đã thề thốt như vầy: Vợ chồng con người đều như vậy, ban đầu thì khó chịu, sau đó sẽ rất thoải mái rất thoải mái.

“Nhưng ta cảm thấy không vào được…”

“Vào được! Ngươi xem đã có thể cho vào hai ngón tay rồi này.” Ngón tay hắn hiện giờ tuy đã rút móng lại, nhưng vô luận độ cứng độ to đều hơn hẳn ngón tay nhân loại.

Canh Nhị bị hắn nhét ngón tay tới nỗi khó chịu, cái mông uốn tới ẹo lui.

Y xoay thế càng làm hắn bốc hỏa, tiện tay phát hai ba cái lên mông y rồi dùng sức bóp mấy cái, thúc giục: “Nghe lời, không được biến thân giữa chừng, ngoan ngoãn để ta làm xong, sau này cho ngươi sướng.”

“Có dở hơi mới tin ngươi! Hôm qua ngươi cũng nói sau này không bắt nạt ta… Hu hu!”

“Đây không phải bắt nạt, ngoan, ngươi không nghe người ta nói song tu rất sướng sao? Nhanh lên nào! Ta thực sự không nhịn được nữa! Tới lúc đó dù ngươi có thực sự biến thành rùa, ta cũng cứ làm… A!”

“Oa a! Đau quá!” Canh Nhị bị sức mạnh bất thình lình húc tới, sợ cứng cả người.

Truyền Sơn méo mó mặt mày, cắn răng kêu lên: “Đừng… kẹp ta! Thả lỏng…”

“Thả.. không thả được…” Canh Nhị cũng khó chịu vô cùng.

“Vậy ta rút ra, ngươi thả lỏng người đi.”

“Ngươi thực sự rút… ra à?”

Truyền Sơn ra sức gật đầu.

Canh Nhị thở gấp, cảm thấy khốn kiếp kia thực sự đang lui ra dần, hơi yên tâm nên cũng tự nhiên thả lỏng.

Thứ xấu xí và to lớn của nam nhân rút ra.

Canh Nhị thì thào nói tiếng “cảm ơn”.

Truyền Sơn đáp lại y, “Không cần cảm ơn.” Nói xong, cười dữ tợn một cái, hạ thân ra sức đẩy, “phụp phụp” một tiếng đâm vào.

“Oa a a a───!”

“A a a ──!” Móa! Sướng thế!” Vừa mềm, vừa non, vừa nóng, còn co dãn nữa chứ, bên trong còn tầng tầng lớp lớp, lực hấp dẫn truyền đến từ sâu bên trong, đây là cảm nhận hoàn toàn khác hẳn với ban nãy đâm vào.

Nếu như húc tiếp vào trong? Nếu như có thể rút ra đâm vào?

“Tâm can ơi, bảo bối ơi! Nhị rùa yêu quý của ta ơi, ngươi cứ theo ta đi!” Truyền Sơn mắt đỏ tai đỏ, cũng mặc kệ Canh Nhị kêu la bảo hắn ra ngoài, vừa phát vào mông Canh Nhị bảo y thả lỏng, vừa ‘hắc hưu hắc hưu’ (xxoo) cố chen vào.

Thấy Canh Nhị vô cùng đau đớn, khuyên nhủ kiểu gì y cũng không chịu thả lỏng, Truyền Sơn đành phải vừa phân tâm dùng thần thức dỗ dành y, vừa nghiến răng nghiến lợi ‘công thành đoạt đất’. Con mịa nó, vì sao người khác song tu dễ như thế, đến lượt hắn thì khó nhằn vậy?


Canh Nhị khóc lớn, vì sao người ta song tu đều là tinh thần trước sau mới thân thể, dù thực sự có song tu thân thể đi nữa, tiếp xúc thực tế cũng rất thoải mái, vì sao tới lượt y thì thân thể trước tinh thần sau, còn đau đớn như vậy?

Chắc được an ủi về tinh thần, Canh Nhị cảm thấy nơi bị đau ghê gớm kia bắt đầu vô thức phân bố dịch thể.

Truyền Sơn rút ra đâm vào, phát hiện càng ngày càng trơn ướt, lập tức sướng kinh hồn, vừa hôn Nhị bảo bối rùa nhà hắn, vừa bắt đầu đuổi theo sung sướng tận xương.

Qủa nhiên nam nhân phải kiên trì!

Ma thú nam tự nhận là mình đã nắm giữ được chân lý về phương diện ấy, ra sức kháng cự sung sướng sắp tung trời, đẩy nhanh tốc độ, tăng thêm sức mạnh, cố gắng lắc phần eo của mình, muốn để rùa con yêu quý được sung sướng trước.

Canh Nhị vừa cắn răng gian khổ chờ đợi nam nhân đột phát, vừa rơi lệ không ngừng, vì sao mông y vẫn đau thế? Hu hu!

“Có thoải mái không? Ca làm ngươi có thoải mái không?” Ma quỷ đáng ghét vừa sướng rên vừa ra sức ép hỏi y.

Đầu tiên Canh Nhị lắc đầu, nhưng sau đó phát hiện y càng lắc, ma thú nam trên người y càng ra sức xông tới, trông như thể không ‘làm’ y tới khô héo thì tuyệt không buông tha vậy.

“Thoải mái thoải mái mà! Truyền Sơn ngươi tha ta đi… Hu hu.”

Canh Nhị ngu ngốc, những lời này vừa thốt ra, nam nhân vốn còn có chút thương tiếc, cố gắng đè nén hoàn toàn mất đi lý trí. gào to một tiếng kéo rùa con nhà hắn vào địa ngục ***.



Trần Vong đứng trên mảnh đất sau núi Hậu Thổ Môn, rõ ràng cảm thấy bên dưới có nguyên khí hỗn độn đậm đặc, nhưng bất kể hắn thi triển pháp quyết ra sao, dùng linh thủy rửa sạch hai mắt thế nào cũng không thể nhìn ra được trong màn sương mù trên bãi cỏ sau núi có gì đặc biệt.

Hắn muốn xông vào, nhưng đây rõ ràng là một trận pháp, nếu hắn cứ nhất quyết vượt trận, sợ rằng trước khi hắn vào được đã bị hai người Dương, Bạch phát hiện.

Lẽ nào chỉ có thể bỏ cuộc? Trần Vong không cam lòng. Đợi hơn nửa đêm cũng không thấy sương mù dày đặc phía dưới tán đi, thấy trời dần sáng, chỉ đành giận dữ rời đi. Hắn quyết định sau này tạm thời phải dè chừng tên đệ tử họ La kia, có lẽ căn nguyên của nguyên khí hỗn độn có liên quan mật thiết tới người này.



Sáng dậy, Đào Hoa hí hửng chạy tới cửa phòng Truyền Sơn chờ để xem trò hay.

Kết quả… Đợi mãi mà cũng không thấy ai đi ra, nhịn không được lén he hé cửa nhòm vào nhưng bên trong không một bóng người.

“Dương tiền bối vừa truyền âm thông báo, nói bọn Truyền Sơn đi ra ngoài tìm tài liệu, mấy ngày nay sẽ không quay về.” Kỷ 14 đứng ở cửa nói.

“Hả? Rùa ngốc kia lại chạy mất hả? Xấu hổ gì chứ, không phải là mông bị đâm thôi sao, người ta thấy nhiều rồi, sẽ không chế giễu y đâu.”

Ngươi không chế giễu y có quỷ mới tin, Kỷ 14 qua xách Đào Hoa lên, “Trẻ con đừng ăn nói thô tục. Còn nữa, sau này không được rình trộm.”

“Nào có, người ta không có rình trộm bọn họ.” Thiệt là quá đáng! Không phải là chút nguyên khí hỗn độn thôi sao, tối qua những thực vật sau núi đều cùng nhau từ chối giúp hắn rình trộm, làm hắn muốn xem hiện trường cũng không xem được, thật là quá thể đáng!

Đương nhiên có đánh chết Đào Hoa cũng không thừa nhận điều ấy, hắn chỉ ngửa đầu chớp đôi mắt to với Kỷ 14, nói: “14 ca ca, người ta cũng có thể làm ngươi dục tiên dục tử nha.

“…” Trong nháy mắt, trán Kỷ 14 hằn ba đường gân xanh.



Truyền Sơn rất thỏa mãn mà cọ mặt nhóc béo phị đang nằm trong lòng, một cái tay còn sờ tới sờ lui bên hông nhóc béo phị.

Chính là thịt trên người nhóc béo phị vốn ít hơn rất nhiều so với ban đầu, điều này làm nam nhân có phần bất mãn, còn có phần đau lòng nữa.

Canh Nhị nằm trong lòng Truyền Sơn, trên mặt vẫn chưa thôi ửng hồng, cơ thể vẫn rất nhạy cảm, không chịu được cái vuốt ve như có như không của nam nhân, lập tức liền nhấc chân đạp hắn một phát.

“Thế nào? Còn muốn nữa à? Ngươi cũng cảm thấy chuyện này rất thoải mái đúng không? Nhất là khi chúng ta đã kết hợp cả thân thể và linh hồn với nhau.” Mặt mày nhộn nhạo, hiển nhiên Truyền Sơn vẫn còn chìm trong dư vị. Kiềm nén 423 năm, làm liền một mạch năm canh giờ, vất vả rồi!

Canh Nhị khóc, hu hu, làm rùa đồng tử bao nhiêu vạn năm, một khi bị người ta phá, đúng là vất vả vất vả thiệt! Oa nha nha, y nhất định phải tu luyện khối thân thể này trở nên cơ bắp, hơn nữa nhất định phải sớm tiến cấp hơn La khốn kiếp nữa, bằng không sau này y chỉ có nước bị La ma đầu bắt nạt hay sao?

Thấy Canh Nhị hớp hớp miệng như thể trẻ con, Truyền Sơn thích thú mà không hiểu vì sao, há mồm gặm mấy cái trên mặt Canh Nhị.

“… Thời gian không còn nhiều nữa, không phải ngươi ra ngoài tìm tài liệu sao?” Canh Nhị dùng cái tay đầy thịt vuốt nước miếng đầy mặt, nước mắt có muốn rớt cũng chẳng rớt nổi nữa.

“Không vội, vạn sự cũng không quan trọng bằng ngươi.” Nam nhân vừa nếm được mùi vị mây mưa ân ái rất dễ trở nên mê muội, Truyền Sơn cũng chẳng nằm ngoài phạm vi này.

“Ngươi không vội về nhà à? Ngươi không báo thù sao? Ngươi mặc kệ người nhà ngươi ư?”

Canh Nhị hỏi liên tục ba vấn đề làm Truyền Sơn cuối cùng cũng tỉnh táo hơn chút.

“Khụ, đương nhiên không phải. Nếu không phải trong lòng còn nặng việc này, ngươi tưởng tối qua ta có thể dễ dàng buông tha ngươi thế sao? Đừng khinh thường thể lực nam nhân.” Truyền Sơn vỗ cái mông nục nạc của nhóc béo phị.

Canh Nhị lại đạp tên nam nhân vô sỉ này thêm phát nữa.

Truyền Sơn bắt lấy cái chân trần của Canh Nhị, sờ nắn xoa bóp trong lòng bàn tay.

“Sau này đợi ta tìm được người nhà, dàn xếp cho họ xong xuôi, chấm dứt mọi chuyện cần làm, ta sẽ mang ngươi đi khắp thiên hạ, ăn hết món ngon, tu một thân trù nghệ giỏi, ngày ngày đút căng bụng ngươi, ngươi muốn gì ta cũng làm cho ngươi, ai bắt nạt ngươi ta liền đánh người đó, bất kể đó là ai.”

“… Thật chứ?” Canh Nhị là một con rùa béo dễ lừa.

“Ừ.” Truyền Sơn gật mạnh đầu.

“Nhưng trước đây ngươi còn nói sau khi ngươi ăn no ta mới có thể ăn.” Canh Nhị bấm đốt ngón tay bắt đầu tính sổ.

Hử? Còn có chuyện này à? Truyền Sơn giật mình, nhanh chóng tỏ rõ thái độ: “Yên tâm, sau này tuyệt đối đút ngươi no trước, dù không đủ cái ăn, cũng đều cho ngươi!”

“Ngươi còn bảo ta giặt quần áo quét nhà chăm con nữa.”

Sao nghe quen vậy nhỉ? Truyền Sơn cố gắng nhớ lại.

“Ngươi còn bảo ta không được cãi lời ngươi nữa.”

A, nhớ ra rồi! Đây không phải hiệp ước bất bình đẳng hắn bắt Canh Nhị ký lúc ở trong Hắc Ngục sao?

“Kể ra thì mảnh áo in dấu vân tay bằng máu đó chính là vật đính ước của chúng ta rồi, đáng tiếc sau đó Hắc Ngục hỗn loạn quá, cũng không biết đã rơi đâu mất.” Truyền Sơn thở dài nói.

“… Ở chỗ ta đây.” Thứ dính máu của y sao có thể ném lung tung được, đã thu hồi nhân lúc người này lơ đễnh.

“Này, tiểu ma đầu, sau này ngươi chịu trách nhiệm giặt quần áo quét nhà chăm con, cả làm cơm nữa!” Canh Nhị chọc hắn.

Truyền Sơn cười, ôm chặt nhóc béo phị, “Được. Kia… ngươi định sinh cho ta một đứa con sao?”

Trong đầu Canh Nhị như hiện lên cảnh tượng gì đó, sắc mặt đại biến, vội bụm miệng Truyền Sơn lại, “Loại chuyện này không thể hứa hẹn lung tung!”

Truyền Sơn gạt tay Canh Nhị, hắn cũng không phải muốn sinh con thật, chỉ là tùy ý nói chơi thôi, thấy nhóc béo phị khẩn trương thì cười nói: “Được được, tùy ngươi hết đấy, ngươi muốn sinh thì sinh, ngươi không muốn sinh thì thôi.”

Canh Nhị thấy Truyền Sơn đồng ý, điều kiện đưa ra trước đó đều chấp nhận hết, nhất thời to gan, nhỏ giọng hỏi thử: “Vậy… sau này ngươi cũng nghe lời ta hết chứ?”

Truyền Sơn cười mỉm chi beo nhìn y, “Ừ, đều nghe lời ngươi.”

“Thật sự?”

“Chúng ta là bầu bạn song tu, đương nhiên ta phải nghe lời ngươi hết, nhưng ngươi cần phải phụ trách đút no ta đấy.”

Canh Nhị thấy yêu cầu Truyền Sơn đưa ra rất hợp lý, dù sao trước đó người ta cũng nói sẽ ngày ngày nhồi đầy bụng cho y, còn vì y đi học một thân trù nghệ, y ngoan ngoãn đút no người ta cũng là chuyện phải làm. Huống chi Truyền Sơn chính là bầu bạn song tu của y, càng không thể để hắn đói.

Giữa hai người đã tạo được hiệp nghị bầu bạn mới nhất.

Cảm thấy hiệp nghị ban đầu của y trở thành rác rưởi, hiệp nghị mới được khắc lại vào linh hồn của họ, Canh Nhị buồn bực, nhất thời cũng không để ý vị trí thay đổi từ tiểu đệ chuyển sang lão đại.

Mãi tới khi Truyền Sơn gặm mũi y, Canh Nhị mới phát hiện tát cho hắn một phát.

Phu phu hai người một đường cãi nhau ầm ĩ, Canh Nhị muốn tự đi, Truyền Sơn chết sống không chịu.

“Chúng ta như vậy phải tìm tài liệu thế nào đây?” Canh Nhị gấp.

“Ta đã nghĩ xong xuôi rồi, đi tới Vạn Bảo Môn hỏi trước một câu, xem có thể mượn được chút ít gì không.” Truyền Sơn ung dung nói.

“Vạn Bảo Môn cũng có đệ tử tiến vào đợt thi thứ ba, cho dù có tài liệu cũng sẽ không cho ngươi.”


“Ta chỉ hỏi xem nơi nào có tài liệu tốt thôi.”

“Vậy vì sao ngươi không hỏi hai vị sư phụ Dương, Bạch?”

“Không phải ngươi không muốn gặp ai sao? Bảo ta truyền âm một tiếng liền bắt ta phải đi.”

“Ta chỉ là…” Canh Nhị đỏ mặt rồi.

“Ta hiểu ta hiểu.” Truyền Sơn cười híp cả mắt, “Nhị rùa nhà chúng ta xấu hổ đó mà.”

“Đừng gọi ta là Nhị rùa!”

“Vậy ngươi bảo gọi thế nào?”

Canh Nhị do dự.

Truyền Sơn bực bội, hai người họ đã là quan hệ gì rồi, tên này còn giấu giếm hắn tên của y nữa chứ.

Canh Nhị chậm rãi đưa miệng tới gần tai Truyền Sơn, môi mấp máy.

Truyền Sơn vẻ mặt kỳ quái, một lát sau hỏi, “Đây là tên thật của ngươi?”

Canh Nhị giận, “hừ” một tiếng quay phắt đầu sang hướng khác.

Truyền Sơn nhịn cười, xoay đầu nhóc béo phị lại, hỏi: “Ai đặt tên cho ngươi?”

“Sư phụ ta.’

“Ừ, chuẩn lắm.” Rùa con nhà hắn tám phần mười mới sinh đã tham ăn.

“Vì sao lại là họ Mai? Vì sao không phải họ Quy?” (Mai là mai, mơ; Quy là rùa)

Canh Nhị nhăn nhó hồi lâu, lại tiến đến bên tai Truyền Sơn, môi mấp máy mấy cái.

“Ừm? Có thể để ta xem không?”

“… Lần sau đi.” Canh Nhị xấu hổ.

Truyền Sơn thấy Canh Nhị như vậy, nhịn không được cũng tiến đến bên tai y nhỏ giọng nói một câu: “Lần sau ngươi biến về nguyên hình, ta cưỡi trên người ngươi làm một lần. Đừng biến nhỏ quá, ta sợ làm hỏng.”

Canh Nhị lập tức đỏ bừng mặt đầu bốc khói, đấm một nhát rồi lại quay mặt đi.



Lúc này, các đệ tử của Vạn Bảo Môn cũng rất rầu rĩ, đừng thấy họ thân là danh môn luyện khí Hậu Thổ Tinh, thực ra họ cũng chẳng có nhiều của báu, Hậu Thổ Tinh càng ngày càng ít tài nguyên, đây là sự thực có muốn tránh cũng không được.

Nhưng dù sao đi nữa cũng là môn phái lấy luyện khí để lập nghiệp, tốt xấu gì cũng còn có chút tích lũy, tài liệu thượng vàng hạ cám trong môn phái tính ra cũng có thể cho Vạn Đan sử dụng trong đợt thi thứ 3.

“Lận Ti Hạc có môn phái làm chỗ dựa, gộp lại hai phần tài liệu chắc là không khó. Nhưng Ngô Chân, Hùng Tiểu Hoán và La Truyền Sơn có thể gộp đủ một phần tài liệu hay không cũng là vấn đề. Mười ngày này, ngoại trừ những người bế quan, toàn bộ đệ tử đều ra trông coi sơn môn cho ta. Mặt khác, chia tài liệu ra mà giữ, nhất là những tài liệu hiếm và quý.

Chưởng môn Vạn Bảo Môn hạ lệnh cho đệ tử toàn phái, cũng huy động toàn bộ trưởng lão mang đệ tử đi tuần núi, mong có thể giữ được chắc môn phái trong mười ngày này.

Theo thông lệ, số lượng gộp lại ít nhất cũng phải hai phần tài liệu luyện khí hoặc luyện đan, dù sao chẳng ai đảm bảo được bản thân luyện một lần là thành công ngay. Đến ngay cả tông sư luyện khí cũng không dám nói bản thân luyện khí lần nào cũng có thể thành công trăm phần trăm.

“Sư phụ, chúng ta đề phòng Ngô Chân và Hùng Tiểu Hoán là được, vì sao phải đề phòng cả La Truyền Sơn?”

Chưởng môn Vạn Bảo Môn đau đầu nhìn về phía Nhị đồ đệ của mình, đứa trẻ đã quên nó từng bị cướp sao? “Ngươi tưởng La tiểu tử là người tốt chắc?”

“Nhưng mà…”

“Ta hiểu ý các ngươi, chúng ta cần giao hảo với Hậu Thổ Môn, tiểu tử La Truyền Sơn này… Chúng ta có thể lôi kéo thì phải tận lực lôi kéo.” Nói đến đây, chưởng môn Vạn Bảo Môn cũng rất buồn. Khi ba đứa La tiểu tử tới Hậu Thổ Tinh, hắn cũng từng nghe nói, chỉ là đuổi tới chậm một bước, đồ đệ đã thành của người khác rồi!

A a a! Vì sao mầm luyện khí tốt thế mà không tới Vạn Bảo Môn bọn họ, lại cứ tới Hậu Thổ Môn còn nghèo hơn họ gấp trăm lần? Không phải là có một lão tổ Độ Kiếp Kỳ, còn có một lão tổ Ma tu làm chỗ dựa sao, có gì mà giỏi chứ!

Vạn Trinh và Vạn Khương thấy sắc mặt chưởng môn đột nhiên trở nên đáng sợ dữ tợn, hai cậu sợ quá xoay người chỉ muốn chuồn ra ngoài.

“Đứng lại! Hai thằng nhóc các ngươi đưa thiếp tới Hậu Thổ Môn cho ta, cứ nói chúng ta có thể cung cấp một vài tài liệu phổ biến, tuy rằng số lượng không nhiều, nhưng coi như tỏ tâm ý… Thôi, để ta viết thiếp, các ngươi đưa đi vậy.” Chưởng môn Vạn Bảo Môn phất tay, không chắc hai đứa đồ đệ có thể bày tỏ rõ ý tốt của Vạn Bảo Môn.

Thế là hai người Truyền Sơn đã nhận được bùa bay từ Dương Quang Minh trên đường chạy tới Vạn Bảo Môn.

Trong bùa bay không những nói rõ Vạn Bảo Môn có ý kết giao với Hậu Thổ Môn, còn kèm theo danh sách liệt kê mười hai loại tài liệu Vạn Bảo Môn cung cấp cho Truyền Sơn.

Truyền Sơn thở dài một tiếng, “Ta vốn định đến Vạn Bảo Môn dùng pháp bảo đổi với họ một vài tài liệu, xem ra giờ không cần nữa, kể thì giờ có phần bất tiện.”

Nếu lúc này chưởng môn Vạn Bảo Môn biết được dự định của Truyền Sơn, nhất định hắn sẽ tự thân bay tới Hậu Thổ Môn mời Truyền Sơn tới. Cho nên, hiểu lầm ấy à, luôn luôn sinh ra ở những mối quan hệ chưa đủ sâu sắc.

“Ta thấy họ đoán được ngươi sẽ đi tìm họ, vì không để ngươi đòi hỏi hai vị lão tổ nên lấy ra một vài loại tài liệu họ có thể có để chặn miệng ngươi.”

Canh Nhị đưa đầu nhìn danh sách tài liệu, nói: “Đây đều là những tài liệu khá phổ biến ở Hậu Thổ Tinh, hai vị sư phụ Dương, Bạch nói chỗ họ cũng có một chút, gom góp lại tất cả có thể được 50,60 loại, chỉ là tính ra vẫn không đủ được.”

“Khá phổ biến… nói cách khác những người dự thi khác cũng có thể có. Tuy dùng những tài liệu này cũng có thể luyện chế được một vài pháp bảo, nhưng muốn thắng thì khá khó khăn đấy.” Truyền Sơn cũng phân tích thêm.

Dựa vào kinh nghiệm hiện giờ của hắn, lúc nhìn tới tài liệu, hắn gần như có thể suy đoán ngay được chúng có thể tạo thành pháp bảo gì, thậm chí ngay cả cấp bậc cũng đánh giá được tầm tám chín phần mười.

“Không phải chỉ cần dùng hai phần ba tài liệu bản thổ trở lên là được sao? Ngươi có thể dùng tài liệu chúng ta lấy được ở Huyết Hồn Hải làm tài liệu chính.” Canh Nhị đề nghị.

Truyền Sơn gật đầu trầm tư. Lời Canh Nhị nói hắn cũng từng cân nhắc, đây quả thật cũng là một cách, đám người Ngô Chân chỉ sợ cũng làm như thế.

“Ta hoài nghi đợt thi lần này sợ rằng sẽ tính điểm dựa trên lượng tài liệu bản địa có trong pháp bảo được tạo ra.”

“Ừ, có khả năng lắm.”

Ánh mắt Truyền Sơn rơi xuống biển cát mênh mông vô bờ bến, “Tài liệu thiếu thốn sao…”

“Thực ra…” Canh Nhị muốn nói lại thôi.

Truyền Sơn quay đầu nhìn y.

“Còn một cách có thể làm ngươi đạt được kha khá tài liệu luyện khí tốt.” Canh Nhị gãi gãi đầu.

Truyền Sơn tỏ ý chăm chú lắng nghe.

Canh Nhị cẩn thận dè dặt ngẩng đầu nhìn trời.

Vừa thấy động tác của y, Truyền Sơn biết ngay điều rùa con sắp nói có lẽ sẽ phạm vào thiên cơ.

“Thôi, chúng ta cứ tự tìm trước xem, ngươi đừng động tí lại lợi dụng sơ hở của các quy tắc.” Hắn không nỡ để rùa con nhà hắn bị sét đánh.

Canh Nhị đoán chừng lời y sắp nói cũng sẽ không phạm quy, nhưng vẫn cẩn thận ghé tai Truyền Sơn, dùng giọng nói nhỏ như muỗi: “Chúng ta có thể trao đổi.”

Thực ra hai người họ đều biết dù họ có nói nhỏ tới đâu, dù cho họ giao lưu trong thần thức thôi, nếu làm trái quy tắc thiên địa thì vẫn phải chịu sét đánh.

“Hửm?” Truyền Sơn nhướn mày.

Canh Nhị nặng nề gật đầu với hắn, ra sức nói: “Trao đổi.”

Truyền Sơn nhìn ánh mắt của Canh Nhị, mặt dần lộ ý cười. Hắn nghĩ hắn hiểu ý của Canh Nhị. Còn mười ngày nữa, có lẽ hắn thực sự có thể thử một lần?

Hai người không lãng phí thêm thời gian nữa, cấp tốc dùng Thoi bay tìm địa điểm thích hợp, Hậu Thổ Tinh có khá nhiều nơi mênh mông mù mịt không người, cuối cùng hai người chọn một sơn cốc quái thạch cách Hậu Thổ Môn hơn ba trăm dặm.

Diện tích sơn cốc khá lớn, bởi vì trên dưới trái phải đều có đá tảng bao quanh, vừa vặn tạo nên một dải chắn hoàn chỉnh.

“Trước đây ta cũng từng nói với ngươi, trận pháp cũng được, khẩu quyết cũng tốt, đều là một loại ngôn ngữ để kết nối với thiên địa. Tài liệu hoặc công lực dùng trong trận pháp chính là vật hiến tế cho thiên địa. Nhưng những thứ này đều là thứ đã xác định được mục đích hiến tế và trao đổi, không cần mặc cả bớt một thêm hai với thiên địa.”

“Nhưng hôm nay chuyện chúng ta phải làm chính là không có mục đích, cũng không biết có thể trao đổi được thứ gì, tức là cần chúng ta phải bàn bạc với thiên địa.” Canh Nhị giải thích: “Cũng chính là bày một trận pháp chuyên dùng để hiến tế và liên kết.”

“Hiến tế?” Truyền Sơn đi giày vào cho Canh Nhị, thả y xuống đất.

Canh Nhị ngồi xếp bằng dưới đất, nói: “Lam tinh cũng thế, hoặc là hành tinh có sinh vật khác, đều có loại hoạt động tương tự như vậy. Chắc ngươi đã từng gặp rồi, có một vài nơi ở chỗ các ngươi, dân chúng sẽ tiến hành hoạt động hiến tế với thần linh trong truyền thuyết hoặc là thiên địa đi? Loại hiến tế này chính là trận pháp liên kết với thiên địa từ thời xa xưa. Chỉ là hiện tại nó chỉ được cái mã, còn tạo được hiệu quả thực sự thì rất ít.”

“Ta cần làm gì?” Truyền Sơn lấy nước Linh tuyền và một chút thịt đặt trước mặt Canh Nhị, thấy y ngồi bệt lên cát đá liền lấy một mảnh da trải ra, sau đó ôm lấy Canh Nhị đặt lên đó.

Canh Nhị được hầu hạ thoải mái như thể một ông lớn, có ăn có uống tâm tình sảng khoái, nhìn nam nhân tự nhiên cũng thuận mắt hơn tối hôm qua, ít nhất cũng không còn đáng ghét như vậy nữa.

“Ngươi phải học một loại bùa chú được tổ hợp riêng biệt, hoặc có thể nói là một loại trận pháp mới.”

“Loại tổ hợp này chính là… ngôn ngữ kết nối với thiên địa?”

“Đúng, ngươi hoàn toàn có thể hiểu như vậy. Ta đã từng nói ký hiệu chính là chữ viết, loại tổ hợp đặc biệt này giống như là văn chương quan viên viết tấu sớ dâng cho hoàng đế, sử dụng ký hiệu cũng như vậy, nhưng phương thức cấu thành lại hoàn toàn khác biệt.”

“Sự khác biệt giữa ngôn ngữ viết và ngôn ngữ nói?”

“Hơn nữa còn là cách dùng từ hoàng gia, càng khó đọc và kỳ quặc nữa.” Canh Nhị nói nghiêm nghị: “Còn phải dùng nhiều loại kính ngữ và lời khiêm tốn, trong đó còn một vài cách dùng từ đặc biệt, hoàn toàn khác với việc vận dụng ký hiệu bình thường. Đồng thời, cả quá trình không được mắc lỗi, giữa chừng càng không thể ngắt quãng, một khi ngắt quãng sẽ làm tác dụng của trận pháp hoàn toàn biến mất, phải lặp lại từ đầu.”

“Mắc lỗi thì sao?” Truyền Sơn hỏi.

“Ngươi sẽ nhận trừng phạt, thậm chí còn phải trả giá bằng sinh mạng.”

“Hậu quả nghiêm trọng vậy à?”

“Đương nhiên. Đây là một phần của quy tắc. Nếu ai cũng có thể kết nối với thiên địa thì thiên địa có mà phiền chết.” Canh Nhị nói như thể đúng rồi.

Truyền Sơn ngẫm cũng đúng.

“Ngươi có thể hiểu thiên địa là chủ giới, bất kỳ một hành tinh nào cũng đều có chủ giới, ngươi có thể coi chủ giới là cổ thần đặt ra quy tắc. Để tránh việc kết nối không được ngược lại còn bị trách phạt, ta kiến nghị trước khi ngươi chính thức thực hiện hiến tế kết nối thiên địa ở đây, hãy thử nghiệm hơn mười lần đã.”

Truyền Sơn gật đầu, đây là dĩ nhiên rồi, lập tức lại nghĩ tới một vấn đề: “Đúng rồi, ngươi đã nói là hiến tế, vậy chắc chắn có vật tế, vật tế là gì vậy?”

“Cái này không quy định cụ thể. Chẳng hạn hiện tại chúng ta muốn nhận được tài liệu từ Hậu Thổ Tinh, vậy vật tế tốt nhất là thứ Hậu Thổ Tinh thiếu thốn nhất, ví dụ như cây cối hoặc Linh tuyền.”

“Cây cối gì cũng được hử? Nước Linh tuyền cần bao nhiêu?”

“Ừm, cái này cũng không quy định rõ. Càng có linh tính, ẩn chứa năng lượng càng lớn lại càng tốt.”

“Nói chung ta cống hiến vật tế càng tốt thì càng có khả năng được chủ giới Hậu Thổ Tinh ưu ái đúng không?”

“Đúng.”

HẾT9

Nê: thế là vẫn không thể biết được tên thật của Nhị béo rồi, haizz. Mà chương sau các bạn sẽ được xem một màn mặc cả hoành tránh nha.