Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt

Quyển 11 - Chương 6

Trong lúc mọi người nói chuyện…

“Đùng đoàng! Đùng đoàng!” Truyền Sơn liên tiếp trúng hai tia sét.

Khán giả kêu than sợ hãi, có rất nhiều trọng tài cũng không thể giữ bình tĩnh được.

Vân Tranh Nhân thì sung sướng trong lòng, nếu không phải ngại nơi này là địa bàn Hậu Thổ Tinh, hắn thực sự rất muốn kêu to: đánh hay lắm!

Không ít người có suy nghĩ như Vân Tranh Nhân, chẳng hạn như Ngô Chân thấy mình sắp thua trận lần nữa và Lận Ti Hạc có cảm giác mình sắp đạt giải quán quân lần này.

“A a a!” Vạn Đan kêu la oai oái, ai không biết còn tưởng hắn bị sét đánh trúng chứ. “Vì sao không dùng pháp bảo? Dùng pháp bảo để chắn thôi cũng được mà!”

Đây không chỉ là tiếng lòng của Vạn Đan, mà còn là tiếng lòng của phần lớn tu giả xem chiến. Họ thực sự không hiểu đệ tử Hậu Thổ Môn này vì sao phải cố chịu Lôi kiếp, lẽ nào trên người hắn không có pháp bảo nào hay sao?

“Không phải bảo trên người hắn có Thần giáp sao? Vì sao lúc này còn không mặc Thần giáp vào chứ?”

“Hắn có điên mới mang Thần giáp ra vào lúc này, đổi lại là ngươi, ngươi có mặc Thần giáp trước mặt bao người thế này không?”

“Kể cũng đúng, nhưng hắn không sợ bị Lôi kiếp đánh chết sao?”

“Đợi tới khắc cuối cùng, nếu hắn có Thần giáp thật, dù có không muốn lấy ra, Thần giáp cũng sẽ tự động xuất hiện để bảo vệ thôi.”

“Thật ư, vậy chúng ta cứ chờ xem.”

Có người cố ý xích tới gần chỗ Hậu Thổ Môn đứng, còn có nhiều ánh mắt dòm ngó lên chúng tu Hậu Thổ Môn. Dương Đắc Bảo và trưởng bối Giả gia, Vạn Bảo Môn phát hiện điều lạ, thầm đứng sít lại với nhau, thầm bảo vệ một đám tiểu bối ở giữa.

Kỷ 14 cũng phản ứng nhanh, người này tuy tu luyện không lâu, nhưng gần như nửa cuộc đời đều sống trong giết chóc, tự nhiên rất nhạy cảm với ác ý và sát khí.

Đào Hoa thấy Kỷ 14 xê dịch, lập tức tiến tới trước người Kỷ 14, những người khác chết sống ra sao hắn mặc kệ, nhưng món đồ chơi hắn mới tìm được này, hắn cũng không thể đánh mất hay làm hỏng nó được.

Canh Nhị… rối rắm. Y đang nghĩ đợi lát nữa nếu thực sự phải đánh nhau, y biến về nguyên hình tìm cơ hội chạy trốn có được không nhỉ, hay là khoác bộ hộ giáp lên thân thể yếu đuối hiện tại của mình? Nhưng nếu khoác bộ hộ giáp ấy lên… Ai, vấn đề càng nhiều nữa mất!

“Đùng đoàng!” Lại thêm một tia sét đánh nữa.

Ba tia sét liên tục đánh xuống, Truyền Sơn bị sấm sét bắn trúng ngoại trừ mấy vị tu giả có tu vi cao thâm mới nhìn được dáng dấp hắn ra, những tu giả khác chỉ có thể nhìn thấy một quầng sáng bao phủ, cho nên phần lớn số tu giả đều không rõ lúc này Truyền Sơn thế nào.

Chết đi! Nhanh chóng bị đánh thành tro đi! Ngô Chân lẩm nhẩm trong lòng. Hừ, ai bảo thằng nhóc nhà ngươi dám cướp danh tiếng của ta!

Ít nhất cũng thiêu Ngô đồng mộc kia thành tro bụi cũng được! Lận Ti Hạc ra sức nói, mặc kệ ngươi có đánh thức Khí linh hay không, chỉ cần bị hỏng thì vẫn sẽ thua thôi! Đánh đi đánh đi, tốt nhất đánh hết tài liệu của toàn bộ kẻ địch ở đây là tốt nhất!

Truyền Sơn nghênh đón tia sét thứ bảy.

“Đùng!”

Người Truyền Sơn run rẩy, một tia lam quang toát ra từ trên người hắn rồi nhanh chóng thu hồi.

Sau đó..

“Meo meo meo meo…” Đây là Ngô đồng mộc bị sét đánh tóe lửa. Bởi vì Truyền Sơn cố ý, nó đã bị đánh hai tia sét, làm màu sắc của nó trở nên đậm hơn chút.

“Nữa đê nữa đê!” Đây là Tiểu Lam hưng phấn suýt thì lao ra khỏi người Truyền Sơn.

“Phù!” Đây là bản thân Truyền Sơn không biết là sướng hay là gì. Hắn không phải thích bị ngược, lại càng không muốn trước khi có được Canh Nhị và báo thù rửa hận đã chơi tự sát, nhận sấm sét chỉ là thuận theo dục vọng tha thiết sinh ra trong cơ thể hắn… muốn bị sấm sét đánh trúng, muốn toàn thân được đắm chìm trong sấm sét. Dường như trong sấm sét có ẩn chứa một nguyên tố mà hiện tại thân thể hắn đang thiếu, cần bổ sung cấp bách.

Nhờ đợt sấm sét liên tục đánh này, khối thân thể của hắn bắt đầu sinh ra sự thay đổi nào đó. Truyền Sơn nhìn mình lại bị mất khống chế biến thành kim cương ma thú nam lần nữa, không khỏi mỉm cười xấu xa.

Hắn vất vả lắm mới khống chế được sự thay đổi của thân thể, làm sao mà mới vài ngày đã mất khống chế nữa chứ?

Nhưng… Truyền Sơn nhếch khóe miệng, hắn nghĩ tới một ý kiến hay để đánh lừa dư luận.

Không phải người xưa thường nói ‘trong họa có phúc, trong phúc có họa’ sao? Có lẽ hắn có thể lấy dương mưu địch lại âm mưu?

Tia sét thứ chín kết thúc, mây đen nhanh chóng tan dần, chỉ chốc lát sau đã lộ ra bầu trời trong xanh vốn có.

Một sinh vật to lớn có ngoại hình tuyệt đối khác với nhân loại, phát ra ánh sáng màu vàng kim rực rỡ xuất hiện giữa sân thi đấu.

Chỉ thấy sinh vật to lớn này có chiều cao chừng chín thước rưỡi, tứ chi như thú, kim loại đan xen, cả cơ thể ấy cực kỳ phát triển đặc biệt là vai và lưng, nửa người dưới là to nhất. Các đốt ngón tay còn mọc tua tủa những cái gai xương kim loại vừa nhìn đã biết cực kỳ sắc bén và cứng chắc.

Ngực bụng, lưng, hạ thân chỗ yếu hại của hắn lại được hộ giáp dạng mai rùa bảo vệ. Phần cổ tay trái cũng xuất hiện một mảnh mai rùa vuông tầm hai thước, giống như tấm chắn. Còn trên mai rùa che chắn lưng, vai, đầu cũng mọc ra gai xương kim loại sắc bén.

Nam nhân giống như kim cương ma thú ngẩng đầu, tay phải bắt lấy Ngô đồng mộc, cánh tay kinh khủng tựa như vũ khí trí mạng ấy vẫy vẫy về một nơi nào đó trên khán đài.

“Ma tu! Thì ra đệ tử Hậu Thổ Môn là Ma tu!”

“Hắn đang mặc trên người bộ hộ giáp gì vậy? Lại có thể chống được Lôi kiếp sơ cấp?!”

“… Lẽ nào đó chính là Thần giáp?!”

Mấy tiếng hô giật mình vang lên, kể cả mấy trọng tài cũng thiếu chút mất khống chế.

“Ma tu thì làm sao?” Khấu Tồn Kim là người đầu tiên tỏ vẻ khó chịu.

“Ma tu đương nhiên không làm sao.” Chưởng môn Ngũ Âm Môn cười mỉa, hắn chỉ quá giật mình thôi, không thấy lão tổ tông Ma tu còn đang ngồi trên sao? Dù hắn có thực sự có định kiến với Ma tu cũng không dám nói lung tung. Nhưng so với việc Truyền Sơn tu ma, hắn càng để ý tới hộ giáp hình rùa trên người người nọ hơn.

Người để ý tới mai rùa trên người Truyền Sơn đương nhiên không chỉ có mình chưởng môn Ngũ Âm Môn, cũng chẳng trách mọi người nghi ngờ được, thật sự là dáng dấp hiện tại của Truyền Sơn làm người ta phải mặc sức suy nghĩ.

“Hắn là đồ nhi của ta, có thay đổi như thế cũng bình thường thôi.” Bạch Đồng nói dứt lời, còn ai dám nói hình dạng hiện tại của La Truyền Sơn không bình thường nữa?

“Kể cả mai rùa?”

“Kể cả mai rùa.”

Nghe thấy đáp án ấy, Minh đại vu dù có không tin, cũng chỉ có thể nuốt nghi vấn lại vào bụng. Nói kể cũng lạ, bất luận vị tu giả gì ở Hậu Thổ Tinh hắn cũng có thể không coi ra gì, đến ngay cả Dương lão nhi lợi hại nhất hắn cũng có thể cãi lộn được, nhưng vị Ma tu Bạch Đồng này tuổi trẻ hơn cả Dương lão nhi và hắn nhiều lắm, hắn lại có phần… không muốn đối kháng với đối phương.

“Không, hắn không phải Ma tu, hắn rõ ràng là Yêu tu!” Chu Thao phản bác lại.

Giả Xuân Sinh nhìn hắn. Chu tiểu đệ, ngươi rốt cuộc nhìn đâu mà bảo hắn là Yêu tu? Hơn nữa đây là trọng điểm cần thảo luận lúc này sao? Rõ ràng mọi người đang để ý việc khác.

“Hắn không có Ma khí! Hơn nữa thân hình của hắn rõ ràng chính là hình thú!” Chu Thao nói chắc như đinh đóng cột.

Vừa nói thế, Giả Xuân Sinh cũng thấy do dự. Đúng vậy, tiểu tử này nếu nói là Ma tu thì không cảm thấy trên người hắn có Ma k hí, nhìn thân hình biến hóa kia cũng thấy rất giống Yêu tu.


“Có loại Yêu thú nào có hàm lượng kim loại cao thế không?” Khấu Tồn Kim khó chịu mở miệng lần nữa: “Xin hãy nhìn kỹ đi, kia rõ ràng là Ma tu chúng ta! Hơn nữa ngay cả Bạch lão tổ cũng nói ─── đây là đồ đệ của hắn!”

“Thế vì sao Ma tu không có Ma khí? Hơn nữa Yêu tu chúng ta cũng không chỉ giới hạn trong Thú yêu, chỉ cần là Yêu thú có thể tự sinh ra ý thức và khai trí, ngoại trừ nhân loại và Ma tộc trời sinh, đó chính là Yêu rồi!” Chu Thao không phục.

Được rồi, phân loại Yêu và ma trong giới tu giả là một đề tài cãi mãi cũng không có kết quả, để phòng ngừa hai vị này khắc khẩu vô chừng mực, cũng không muốn mọi người để ý tới vấn đề khác, Giả Xuân Sinh mở miệng nói: “Mặc kệ La Truyền Sơn là Ma tu hay Yêu tu, việc chúng ta cần làm lúc này phải là bình luận và thẩm tra kết quả dung hợp tài liệu lần này, và công bố danh sách người thắng cuộc mới phải chứ?”

Chính xác, ngay lúc Truyền Sơn tiếp nhận Lôi kiếp, thời gian đợt thi thứ hai đã kết thúc. Bởi vì có khống chế tình thế, dù chưởng môn Ngũ Âm Môn không tuyên bố, một vài người dự thi chưa hoàn thành nhiệm vụ dung hợp đã bị trận pháp can thiệp ép dừng luyện chế lại.

Vân Tranh Nhân sầm mặt, nhìn kỹ còn thấy hắn dường như đang nghi ngờ điều gì đó. Tuy hắn là người truyền lời đồn nói Thần giáp ở trong tay La Truyền Sơn, nhưng không ngờ họ La thực sự có một bộ hộ giáp hình rùa, hơn nữa trông cấp bậc tuyệt đối không thấp.

Nhưng mặc kệ thứ họ La mặc có phải Thần giáp hay không, hiện tại tin đồn đã có ba phần sự thật. Điều này đối với kế hoạch của hắn chỉ có lợi chứ không có hại. Nghĩ tới đây, Vân Tranh Nhân thầm mỉm cười ─── đúng là trời cũng giúp ta!

Khu vực trọng tài, khán đài, không biết có bao nhiêu tu giả tràn ngập hiếu kỳ với sự biến hóa và bộ hộ giáp trên người Truyền Sơn, nhưng Đại hội Thử Linh còn chưa kết thúc, dưới sự uy hiếp của các cao thủ và năm vi lão tổ, cũng không có ai dám hành động thiếu suy nghĩ, mỗi người đều đang chờ đợi những người khác chủ động nhảy ra gây sự.

Ai cũng nghĩ vậy, kết quả thành ra chẳng ai dám chủ động xuất đầu lộ diện.

Sau khi Canh Nhị nhìn thấy sự thay đổi của Truyền Sơn thì có phần nghi ngờ.

Bộ hộ giáp hiện ở trên người người này sao nhìn quen mắt thế nhỉ? Nhìn kiểu gì cũng giống như là tổ hợp giữa mai rùa của Nhị y và gai xương kim loại.

Ngươi, rốt cuộc có dự định gì?

Truyền Sơn liếm môi nhìn Canh Nhị ở xa xa.

Chưởng môn Ngũ Âm Môn thấy cũng không thể kéo dài thời gian thêm nữa, chầm chập đứng lên tuyên bố với toàn trường: “Thời gian đã đến, các vị đặt tài liệu sau khi dung hợp lên đĩa ngọc, máy nhận biết pháp bảo sẽ cho biết tài liệu của ai dung hợp qua cửa, của ai không đạt yêu cầu. Phàm là tác phẩm được máy nhận biết pháp bảo tuyên bố không hợp tiêu chuẩn, người luyện chế ấy cũng coi như mất đi cơ hội thi vòng 3.”

Dừng lại, chưởng môn Ngũ Âm Môn thấy La Truyền Sơn đã không còn ở trong khu vực dự thi của hắn, mới nói tiếp: “Còn về đệ tử La Truyền Sơn của Hậu Thổ Môn, bởi vì trận pháp của ngươi đã bị phá, ngươi hãy đứng vào vị trí tham gia thi ban đầu của ngươi, đợi máy nhận biết pháp bảo đi tìm ngươi.”

Máy nhận biết pháp bảo? Truyền Sơn nghe vậy cảm thấy hứng thú, chân sải bước dài, tiến thẳng vào khu vực thi ban đầu bị sấm sét phá tanh bành.

“Chờ đã! Ta cho rằng như vậy thật bất công!” Lận Ti Hạc đột nhiên la lớn.

Bất kể khán đài hiện tại có trở nên sôi động vì lời đồn đãi nào đó hay không, vừa nghe tới sắp tuyên bố kết quả thi, mọi người vẫn dõi ánh mắt kích động về phía trong sân thi, nhất là tu giả quan tâm tới Khí linh mới sinh, chỉ hận không thể lập tức tuyên bố kết thúc đợt thi, họ có thể lập tức ra tay tranh đoạt Khí linh.

Một tiếng hô to của Lận Ti Hạc nằm ngoài dự đoán của mọi người đã làm chúng tu chú ý và hưng phấn lạ kỳ, cũng khiến cho không ít tu giả sốt ruột khó chịu.

Truyền Sơn bỗng cảm thấy lửa giận hừng hực. Những người này thua không nổi sao?

“Ngươi thấy bất công chỗ nào?” Chưởng môn Ngũ Âm Môn hỏi với tâm tình phức tạp.

Chưởng môn Thần Sa Môn nhíu mày, hắn không hy vọng đệ tử môn hạ thua, nhưng càng không hy vọng đệ tử môn hạ làm môn phái mất mặt.

Người xem cuộc chiến cùng nhau vểnh tai. Đến ngay cả Canh Nhị đang rối rắm lo nghĩ cũng muốn nghe xem người này sẽ nói những gì.

Lận Ti Hạc cảm thấy mình có lý, dù chưởng môn nhà mình sắc mặt sầm sì cũng không e ngại lắm, nói năng rành mạch: “Đợt thi lần này rõ ràng có ràng buộc về thời gian, toàn bộ người dự thi chúng ta cũng đều tuân thủ, có những đạo hữu sắp thành công, bởi vì thời gian đã điểm, phải bị ép bỏ cuộc. Nhưng La đạo hữu lại bởi vì Lôi kiếp phá hỏng trận pháp, không bị trận pháp ràng buộc, đây chẳng lẽ không phải bất công?”

“Đúng vậy. Nói thế, đệ tử Hậu Thổ Môn đã được lợi rồi.” Lời Lận Ti Hạc nói được rất nhiều người phụ họa.

Có những người dự thi tuy cảm thấy nói thế đúng là cưỡng từ đoạt lý, nhưng bởi vì việc có liên quan tới lợi ích bản thân nên cũng đều ngậm miệng lại.

Canh Nhị đang cắn hạt dưa vừa nghe thấy, nổi giận, ném hạt xuống dưa xuống lấy kèn đồng ra hét: “Bất công ở đâu chứ? Truyền Sơn rõ ràng đã dung hợp xong tài liệu trong thời gian quy định, sau đó mới bị Lôi kiếp. Mọi người không phải đều thấy sao!”

“Nói thế… kể cũng có lý.” Khán giả hóng chuyện lại dời lập trường lần nữa.

Những người còn lại của Hậu Thổ Môn, Vạn Bảo Môn, Giả gia cũng cùng nhau gật đầu, Đào Hoa thấy Canh Nhị lấy kèn đồng ra liền đỏ con mắt.

“Đúng thế!” Vạn Đan hét lên: “Này, có phải ngươi thấy La sư huynh đã đánh thức được Khí linh, sợ hắn lại thắng ngươi lần nữa, cho nên muốn làm hắn mất tư cách thi đấu đúng không?”

“À, thì ra là thế!” Các tu giả hóng trò vui đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Lận Ti Hạc.

Lận Ti Hạc giận quá, “Câm miệng! Oắt con nhà ngươi đừng có nói năng xằng bậy! Rõ ràng ta nói dựa theo quy tắc, sao lại là ta, ta…”

“Ngươi ghen tị với Truyền Sơn!” Canh Nhị giải quyết dứt khoát.

Lận Ti Hạc suýt thì không thể giữ phong độ bản thận, chỉ vào Canh Nhị mắng: “Ngươi là cái đồ che đầu che mặt không thể ra mặt gặp người, ngươi là gì của hắn? Tên họ La kia còn chưa mở miệng, ngươi ở đó cắn gì mà cắn!”

Chúng tu cùng quay đầu ‘xoạt’ phát về phía La Truyền Sơn đã biến thành kim cương ma thú nam.

Kim cương ma thú nam lúc này, khuôn mặt giống đực với thân thể cường tráng đã cười như thể hoa nở. Thấy Canh Nhị nhát gan sợ phiền phức vì hắn mắng người khác, lòng rất muốn lập tức tiến lên bổ nhào lên người rùa con nhà hắn, đồng thời quyết định quyết tâm dù Canh rùa con có muốn ăn gì, cho dù là gan rồng óc phượng, hắn đều phải nghĩ cách làm được!

Nhìn khuôn mặt tươi cười của Truyền Sơn, Canh Nhị đã tự cổ vũ mình: tuyệt đối không thể để bất luận kẻ nào cướp vị trí thứ nhất của họ La, càng khỏi cần nói cướp tư cách dự thi của hắn. Y đã đặt cược tròn hai vạn viên linh thạch thượng phẩm, cược họ La lại nhận được hạng nhất lần nữa.

Hai vạn viên linh thạch thượng phẩm a, nếu cứ mất như vậy, nhất định sẽ trở thành tâm ma trong lòng y, sau này khối thân thể này của y cũng đừng nghĩ tới việc tiến cấp.

“Y là bầu bạn song tu của ta, lời y nói chính là lời ta muốn nói. Còn về rốt cuộc phán đoán và tính công bằng thế nào, cũng không phải dựa vào miệng ngươi ta, ta tin các vị trọng tài và các vị khán giả sẽ cân nhắc và cho ra quyết định công bằng nhất.” Truyền Sơn tâng bốc rùa con nhà mình.

Canh Nhị ưỡn ngực, tiện tay kéo mũ sa xuống, y mới không phải hạng che đầu che mặt không gặp được ai! Dù trông y có không tốt, đó cũng là mặt của y!



Bỗng nhiên, Canh Nhị phát hiện bầu không khí xung quanh có phần không đúng. Sao tất cả trở nên yên tĩnh vậy? Vừa rồi không phải đang cãi nhau sao?

“Ai bảo ngươi gỡ mũ sa xuống! Đội lên!” Tâm tình sung sướng thoáng cái đã chuyển thành giận dữ và ghen tuông. Truyền Sơn lừ toàn bộ tu giả. Nhìn cái gì mà nhìn? Đó là vợ ta! Nhìn nữa giết sạch các ngươi!

“… Mỹ nhân.” Vạn Trinh ngơ ngác lẩm nhẩm.

Giả Tĩnh Tâm đỏ bừng mặt.

Vạn Khương… cảm thấy mình đã tìm được nguyên nhân nhóc béo phị biến mất, đồng thời càng khẳng định nhóc béo phị 99% đã bị làm thịt.

Giả Bất Đồng nhướn lông mày, đứa trẻ này sao trông lại thế? Hắn đã từng gặp nhiều mỹ nhân rồi, nhưng cái loại trông yêu nghiệt thế này, vừa nhìn đã biết là hạng hại nước hại dân thì hắn mới thấy lần đầu. Trời sinh đã vậy sao? Hay cố ý làm thế?

Giả Tĩnh Đan nói thay tiếng lòng của toàn bộ nữ tu: “Nam nhân mà như vậy, bảo nữ nhân sống sao đây?”

“Đệt!” Nhiều tu giả trẻ tuổi nhìn đăm đăm, “Gia biết giới tu giả lắm mỹ nhân, nhưng chưa thấy qua ai quyến rũ người như thế! Đây là Yêu tu đi? Hừ, không phải Hồ yêu, thì chính là Đào yêu!” (hồ yêu: yêu quái cáo; Đào yêu: yêu quái tu từ hoa đào thành!”

Đào Hoa vừa thấy mình bị vu khống, lập tức nổi giận quát: “Ai bảo y là Đào yêu? Đừng sỉ nhục hoa đào như vậy! Các ngươi đã từng thấy hoa đào nào trông như vậy chưa? Y rõ ràng chính là…”

Canh Nhị bụm miệng hắn lại! Vô lại này chắc chắn không có lòng tốt, biết rõ hiện tại lời đồn về Thần giáp đang truyền xôn xao, lúc này vạch trần nguyên thân của y, không phải phơi bày để người ta hoài nghi sao! Đào hoa thối!

Kỷ 14 cũng vừa vặn bóp lấy cổ Đào hoa, để hắn đừng gây phiền nữa.


Dương Đắc Bảo thở dài, nói với Canh Nhị: “Ngươi vẫn nên đội mũ sa lên đi.”

Canh Nhị yên lặng đội mũ sa lên. Ngươi nói, ban đầu sao y lại tu ra khuôn mặt như thế?

“Ta muốn khiêu chiến với hắn!” Một tu giả trẻ tuổi bỗng nhiên gắt gỏng.

Bạn bè bên cạnh hắn nhìn hắn, “Ngươi muốn khiêu chiến ai?”

“La Truyền Sơn!”

“… Vì sao?”

“Dựa vào cái gì hắn lại luyện được Khí linh, còn có bầu bạn song tu yêu nghiệt như thế? Dựa vào cái gì để hắn chiếm hết cái tốt? Tiểu gia ta đã ngứa mắt ngay từ khi hắn đạt được hạng nhất đợt luyện khí thứ nhất rồi!”

“… Bởi vì trước đó ngươi chặn đường cướp của hắn, cuối cùng ngoan ngoãn để hắn cướp, nên mới hận hắn như vậy đi?”

“Oa nha nha, nói chung ta quyết định phải coi hắn là kẻ địch!”

Thần Sa Môn trên khán đài bên kia, từ khi Diệp Phong nghe thấy Truyền Sơn nói người đội mũ sa che mặt Canh Nhị đúng là bầu bạn song tu của hắn, trong lòng đã oán giận, nhìn lại nam tử gỡ mũ sa xuống quả nhiên chính là Canh Nhị mỹ nhân hắn vẫn khó quên, lúc này chỉ thấy tên họ La kia thật ngứa mắt.

“Người Hậu Thổ Môn đương nhiên nói giúp đệ tử Hậu Thổ Môn.” Hắn mới không thừa nhận Canh Nhị là bầu bạn của họ La.

“Nhưng nếu là dung hợp tài liệu, tự nhiên phải tính sau khi dung hợp toàn bộ tài liệu xong, dù xuất hiện Khí linh, đương nhiên cũng phải chịu kiếp xong mới tính kết thúc lần dung hợp này, bằng không sẽ không coi là dung hợp thành công thật.”

Có lẽ chẳng ai ngờ Diệp Phong sẽ mở miệng nói thế. Lận Ti Hạc cảm kích nhìn thoáng qua Diệp Phong, Vụ Tỉnh lại cảm thấy có phần bất an, nhìn Canh Nhị ở xa xa, càng ngày hắn càng hối hận khi đó không đánh chết yêu nghiệt kia tại chỗ!

Truyền Sơn nhếch miệng cười với Diệp Phong, hàm răng trắng lóa cực kỳ uy hiếp, Diệp Phong hừ lạnh một tiếng, lại lườm Canh Nhị một cái. Canh Nhị thấy khó hiểu, đồng thời cũng cảm thấy đệ tử Thần Sa Môn cản đường phát tài của y thật đáng ghét!

Diệp Phong khổ sở, vừa ra sức cảnh cáo mình rằng tám phần mười đối phương đã thi triển thuật quyến rũ với hắn, nếu không phải thuật mê hoặc, sao hắn lại chỉ gặp một lần rồi nhớ mãi không quên? Vừa nhịn không được dùng ánh mắt tham lam nhìn Canh Nhị, ánh mắt nóng cháy ấy như thể muốn khoét hai cái lỗ trên mũ sa Canh Nhị đội.

Kim cương ma thú nam sát ý hừng hực, hiện tại hắn nhìn ai cũng cảm thấy như muốn đào góc tường nhà hắn, muốn cướp vợ hắn!

Sự khiếp sợ từ dung mạo Canh Nhị mang lại cho chúng tu tạm thời trôi qua.

Dung mạo ở giới tu giả cũng không phải tuyệt đối, lực lượng và tu vi mới là mục tiêu họ theo đuổi. Hơn nữa, ở giới tu giả mà có dung mạo nổi bật quá cũng không phải chuyện gì may mắn, đặc biệt là khi không có chỗ dựa hay năng lực bảo vệ bản thân, tu giả có khuôn mặt đẹp tám chín phần mười sẽ rơi vào kết cục thành lô đỉnh giúp người khác tăng tiến tu vi. (hành vi lợi dụng 1 lần rồi bỏ)

Không phải không có tu giả nào ngấp nghé rình mò Canh Nhị, chỉ là hiện giờ Truyền Sơn đã bộc lộ tài năng, sau lưng có Dương, Bạch hai vị lão tổ làm chỗ dựa, muốn ra tay với Canh Nhị, nhất định phải gánh chịu hậu quả đắc tội với mấy vị cường giả, mà tu giả có thể gánh được hậu quả ấy ở Hậu Thổ Tinh gần như không có.

Rất nhanh, sức chú ý của chúng tu lại trở lại trận đấu.

Người dự thi và khán giả chia thành hai phái, có người cho rằng Truyền Sơn đã kết thúc dung hợp có thể tham gia bình xét cuối cùng, có người lại cho rằng Khí linh độ kiếp cũng coi như một phần dung hợp, không hoàn thành đúng thời hạn quy định thì không thể tham gia bình xét cuối cùng.

Các trọng tài còn chưa cho ra kết luận, chúng tu trên khán dài đã sắp đổi từ khắc khẩu sang tranh đấu.

“Quy tắc chó má gì! La đạo hữu, La huynh đệ, ngươi mặc kệ đi! Ngươi bán Hỏa xà Khí linh ngươi dung hợp cho ta, ta trả cho ngươi một trăm viên Linh thạch thượng phẩm! Sau này ngươi chính là bạn của Lôi Phách ta!” Tên nam tu thuộc tính hỏa kia đã đợi lâu sốt ruột, vội vàng hô to lên trong lúc rối loạn. (nghèo quá không chơi được đâu anh)

Vừa nghe có người ra giá, những tu giả khác rất sợ Truyền Sơn thực sự sẽ bán Khí linh đi nên cũng vội hô lên.

“Ta trả 500 viên ma thạch thượng phẩm! Ta và ngươi đều là Ma tu, ngươi đương nhiên phải bán cho ta!”

“Thối lắm! Ma tu thì giỏi lắm sao? Ai bảo pháp bảo Ma tu luyện chế ra chỉ có thể bán cho Ma tu? Huống chi người ta căn bản chưa nói mình là Ma tu, đừng tự mình đa tình nữa đi! La đạo hữu, ta và Dương Đắc Bảo của quý môn chính là tri kỉ, xin hãy nể mặt nhau, ta trả 800 viên linh thạch thượng phẩm mua Hỏa xà Khí linh của ngươi!”

Thế này là thế nào? Truyền Sơn còn chưa biết nên từ chối khéo thế nào, chợt nghe một giọng nói trẻ trung kiêu ngạo lấn át tất cả hô lên:

“Cái đám nghèo nàn các ngươi! Một Khí linh thuộc tính hỏa mới sinh còn chưa nhận chủ mà các ngươi trả giá thấp như thế, đúng là ta cũng phải hổ thẹn thay các ngươi! La huynh đệ, Ngũ Châu Linh Giác ta trả một vạn viên ma thạch thượng phẩm mua đứt Khí linh của ngươi!”

Toàn trường thoáng cái yên lặng, chúng tu cùng nhìn về phía tu giả giàu có nhiều tiền kia, đến ngay cả Truyền Sơn cũng nhịn không được đưa mắt nhìn đối phương.

Ừm, Ma tu thanh niên tên Ngũ Châu Linh Giác này, có liên quan gì tới tên Ma tu trẻ tuổi tên Ngũ Châu Thanh Ngọc hắn gặp trong Huyết Hồn Hải kia không nhỉ? Nếu như có, vì sao hắn chạy từ Lan tinh tới Hậu Thổ Tinh?

Ngũ Châu Linh Giác đắc ý vênh váo nhìn khắp toàn trường, may mắn hắn không muốn xem Đại hội Thử Linh của Lan tinh không có mặt hắn nên chạy tới hành tinh nghèo nàn xơ xác này, bằng không chẳng phải sẽ bỏ lỡ bảo bối rồi ư? Còn về việc vì sao hắn lại chọn rời Lan tinh tới Hậu Thổ Tinh xa xôi như vậy, đương nhiên là vì gia tộc Ngũ Châu còn chưa vươn vòi tới đây được.

Ở đằng sau nam tu trẻ tuổi, hai nam tu trung niên tỏ khí thế mạnh mẽ, đúng là hai Ma tu cao thủ Xuất Khiếu Kỳ.

“Thảo nào kiêu ngạo như thế, thì ra có cao thủ hộ vệ. Tiểu tử vô lại này là đệ tử nhà ai vậy?” Được rồi, đúng là giới tu giả, chẳng thiếu người giàu có.

“Ngũ Châu? Gia tộc Ngũ Châu của Lan tinh?” Có tu giả hỏi.

“Đúng vậy, ta chính là con trai trưởng của gia tộc Ngũ Châu ở Lan tinh.” Ngũ Châu Linh Giác hãnh diện nói.

Thái độ của người thanh niên này thực sự rất gọi đòn! Đáng tiếc dù muốn ra tay cũng phải dè chừng hai bảo tiêu đằng sau hắn, còn người không dè chừng hai bảo tiêu đó thì căn bản khinh thường ra tay với một thằng nhãi ranh vừa mới Kết Đan.

“Vậy sao, ta trả ba vạn viên linh thạch thượng phẩm.”

Truyền Sơn khẽ nhíu mày, hắn nhíu mày không phải vì thanh niên tên Ngũ Châu Linh Giác, mà là tu giả không rõ đã xác nhận tư cách của thanh niên rồi còn hô lên ba vạn. Người nọ… hắn lại cảm thấy có chút quen thuộc?

Đào Hoa nhìn thanh niên giàu có mặt mày xấu xa, đây không phải tên mù mắt vừa mới coi rùa thành hoa đào sao?

Đào Hoa đảo đôi mắt to nhìn quét người thanh niên từ trên xuống dưới, tựa hồ đang định giá bộ giáp trụ hắn mặc trên người. Bất luận kẻ nào đắc tội hắn đều không thể thoát được đâu nha.

Canh Nhị không giàu có, cũng không thèm để ý trước đó bị thanh niên hiểu lầm thành hồ ly tinh hay Đào yêu, trước đây người gọi y như vậy cũng không ít. Hiện tại y chỉ lo cúi đầu lục lọi túi đồ, xem có thứ gì y có nhiều hay là không cần lắm, y chuẩn bị lấy ra chào hàng với thanh niên giàu có.

Trần Duẫn La được vây trong vòng người vung thủy tụ (*) dài chấm đất, bỏ ánh mắt phức tạp đối với Truyền Sơn, sắc mặt bình tĩnh. Lúc này, chẳng ai nhìn ra được suy nghĩ của nàng.

(*) thủy tụ: tụ = tay áo, thủy tụ ở đây có thể là tay áo bằng nước (do TDL thuộc thủy linh căn [tức gốc gác thuộc thủy]) cũng có thể là tay áo thướt tha như nước.

Trên khu vực trọng tài.

“Đúng rồi, hôm qua người dùng kèn đồng không phải là một nhóc béo phị sao? Hôm nay sao lại đổi người rồi?” Minh đại vu háo hức hóng hớt nói.

Những tu giả có tu vi như họ đã không còn xúc động gì với vẻ ngoài của Canh Nhị nữa, nhưng lòng hiếu kỳ vẫn còn đó.

“Đồ đệ ta biết biến hình, vợ của đồ đệ ta đương nhiên cũng biết.” Dương lão nhi lười biếng đáp.

Minh đại vu nghẹn lời.

Trần Vong mở miệng với ý tứ khó hiểu: “Lời đôi bên nói đều có lý, việc này đúng là không dễ cân nhắc quyết định. Chúng ta là năm vị có tư cách cao nhất của Hậu Thổ Tinh, hành sự không thể bất công, nhưng cũng không thể để tu giả bên ngoài chê cười chúng ta được.

Dương lão nhi chỉ cười không nói.

“Lần đầu tiên ta mới nghe nói thi luyện khí phải tính cả Lôi kiếp vào đấy.” Khấu Tồn Kim châm chọc.

Vân Tranh Nhân rất muốn mở miệng cãi lại, nhưng hắn sáng suốt nên biết, lúc này bất kể nói gì, đều có khả năng bị chụp mũ luận âm mưu, thế là dứt khoát ngậm miệng, dù sao hắn không nói gì, những người dự thi này cũng không có khả năng để La Truyền Sơn được hạng nhất.

“Nhưng Đại hội Thử Linh tới mấy cấp cuối, đúng là cũng có trường hợp gặp phải pháp bảo siêu phẩm ứng kiếp, khi đó cũng đúng là phải tính Lôi kiếp xong mới xếp thứ hạng.” Chu Thao nói ngập ngừng.

Có lẽ Khấu Tồn Kim chưa xem hai cấp cuối của Đại hội Thử Linh, nhất thời không phản bác được, chỉ có thể gắt gao trừng Chu Thao tỏ vẻ oán giận.

Chu Thao gãi đầu, hắn chỉ nói ra điều hắn biết dựa trên lập trường công bằng thôi mà. Hắn thề, hắn tuyệt đối không có bất luận ý kiến cá nhân gì với tên đệ tử Hậu Thổ Môn kia, ngược lại còn có phần tán thưởng.

“Ừ, Chu đạo hữu nói đúng.” Trong sáu vị trọng tài ngoại lai, Ngọc Thanh Quan Tín Chân Nhân tinh thông luyện khí nhất mở miệng nói.

Lận Ti Hạc và vài người dự thi bắt đầu chờ mong.

Ngô Chân vẫn không mở miệng, cũng không biết lòng hắn đang nghĩ gì, chỉ là sắc mặt khó coi.

Lận Ti Hạc liếc Ngô Chân một cái, nghĩ thầm người này chẳng lẽ muốn ngồi mát ăn bát vàng? Đúng là kẻ gian xảo âm hiểm, muốn để một mình ta làm kẻ ác chứ gì? Hừ, nằm mơ đi! Ta đắc tội hai vị lão tổ, ngươi cũng đừng nghĩ trốn được.

“Ngô đạo hữu, ngươi thấy sao? Lẽ nào cũng cảm thấy tài liệu dung hợp của La Truyền Sơn có thể cùng tiến hành bình xét với chúng ta?” Lận Ti Hạc nhấn mạnh vào hai chữ ‘chúng ta’, chỉ cần là người không bị điếc đều hiểu ý hắn.

Tín Chân Nhân vốn muốn nói tiếp gì đó, thấy Lận Ti Hạc mở miệng, nể mặt mũi Thần Sa Môn, liền tạm thời ngậm miệng lại.

“Vô sỉ!” Ngô Chân lạnh giọng quát mắng.

Lận Ti Hạc mỉm cười, “Ta cũng cảm thấy đệ tử Hậu Thổ Môn rất vô sỉ, rõ ràng vi phạm quy tắc, nhưng dựa vào chỗ dựa vững chắc hùng mạnh mà cưỡng từ đoạt lý.”

Chưởng môn Thần Sa Môn nghe vậy cảm thấy cực chói tai.

Minh đại vu trợn mắt trắng, môn hạ của hắn sao lại có đệ tử ngu thế? Lời này nói như thể Dương Quang Minh và Bạch Đồng còn giỏi hơn hắn vậy?

“Ta nói người vô sỉ là ngươi!”

HẾT6