Khiêu Khích Bên Người

Chương 6

Trở lại ngã tư đường quen thuộc, tiểu khu quen thuộc, cổng chính quen thuộc, tầng ở quen thuộc.

Chính là phòng ở đã đổi sang một hướng khác.

Lúc Sở Hàm từ thang máy bước ra, trong nháy mắt có một loại cảm giác thực vi diệu, không thể nói rõ, chính là thấy rất quái lạ.

Theo thói quen ấn chuông cửa, qua ba phút mới thấy Trâu Nhạc vẻ mặt không được ngủ đủ ra mở cửa.

Trong miệng còn ngậm một điếu thuốc. “Không mang chìa khoá?”

“Có mang”.

Sở Hàm còn cầm túi xách trong tay, nhìn theo Trâu Nhạc uống một cốc nước rồi ngồi xuống sofa, sau đó ngẩng đầu trừng y. “Có mang còn ấn chuông cửa làm gì? Cậu giữ chìa khoá để ăn à?”

Rõ ràng tâm tình hiện tại của Trâu Nhạc không tốt lắm, hắn nhíu mày rút ra điếu thuốc thứ hai, xoay người trở về thư phòng, trước khi đi còn ném lại cho Sở Hàm một câu. “Tủ lạnh không có đồ ăn, tự mình nghĩ cách giải quyết cơm tối đi”.

Sau đó chính là tiếng đóng cửa ‘sầm’ một cái.

Sở Hàm sửng sốt mất năm phút đồng hồ mới phản ứng lại với sự việc vừa xảy ra, bất tri bất giác cảm thấy một cỗ lửa giận lan ra toàn thân. Y nhìn cánh cửa thư phòng đã đóng chặt, nghiến răng nghiến lợi xả một câu. “Đệch! Anh đúng là cái đồ tâm thần phân liệt!”

Sau khi ném cho Sở Hàm một câu, cả tối Trâu Nhạc vẫn không trở ra.

Sở Hàm xuống siêu thị dưới lầu tự mua chút đồ ăn sẵn, nghĩ nghĩ cuối cùng vẫn là mua thêm một phần cho Trâu Nhạc, nhưng y chỉ để trên bàn cơm, không thèm đi gọi hắn.

Thợ sửa nhà tối muộn mới đến, Sở Hàm một bên cầm điện thoại cùng văn kiện chữ nhật xử lý công việc, một bên cẩn thận theo dõi quá trình công nhân làm việc. Tuy rằng tiếng động không tính là nhỏ nhưng không có ai đến trách cứ, tiến triển coi như là thuận lợi.

Ban ngày Sở Hàm đi làm, buổi tối những người khác phải nghỉ ngơi, tiến độ mỗi ngày cũng chỉ được ba bốn tiếng, Sở Hàm một bên ai oán không biết bao giờ mới được trở về ngủ trên chiếc giường yêu dấu nhà mình, một bên chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp tục ở nhờ nhà Trâu Nhạc hỉ nộ bất thường.

Nói thật ra, ấn tượng đầu tiên của Sở Hàm với đối phương trừ bỏ gương mặt ra thì chính là cảm thấy hắn rất kỳ quái.

Ngữ khí trêu chọc kia đến bây giờ y vẫn còn nhớ, chỉ sợ trong chốc lát muốn quên cũng chẳng quên được.


Về sau gặp phải trận hoả hoạn này, Trâu Nhạc có thể đáp ứng thỉnh cầu ở nhờ của y, vốn dĩ y còn đang nghĩ người này không tồi, lúc này mới qua mười mấy tiếng, ấn tượng tốt mới tích luỹ được cơ hồ đã hao mòn bằng sạch.

Thật sự không ổn, y vẫn nên đến chỗ của Nhâm Kiệt thôi….

Cứ mải ôm ý tưởng này trong đầu, đến hai giờ sáng Sở Hàm mới mơ mơ hồ hồ chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Sở Hàm bị tiếng chuông đồng hồ ầm ĩ đánh thức. Y mơ màng mở mắt, ngồi dậy cào cào mái tóc, chứng huyết áp thấp sau khi rời giường thật làm cho người ta rất không thoải mái.

Đã ở cùng một tầng, cho dù diện tích các nhà có khác nhau thì việc sắp xếp các phòng cơ hồ vẫn giống y như nhau. Sở Hàm theo thói quen đi vào phòng tắm, quen thuộc mở cửa, quen thuộc đóng cửa, sau đó bắt đầu đánh răng rửa mặt.

Đánh được một nửa, Sở Hàm bỗng cảm giác bên cạnh tựa hồ có điểm không thích hợp.

Vừa quay đầu, Trâu Nhạc ngũ quan vặn vẹo cũng đang nhìn y.

Trên người hắn dính đầy bọt xà phòng tắm, tay vẫn đang giữ nguyên động tác gội đầu.

Cả miệng Sở Hàm đều đầy kem đánh răng, mặc độc một chiếc quần lót, một tay bưng cốc nước một tay cầm bàn chải.

Hai người đối mắt trừng nhau nửa ngày, sau đó vẫn là Trâu Nhạc phản ứng trước lau bọt dầu gội đầu ở khoé mắt đi, biểu tình rất bất đắc dĩ. “Đại ca, cậu vào sao không gõ cửa trước?”

“Làm gì có ai đi đánh răng còn gõ cửa!” Sở Hàm cuối cùng cũng tỉnh táo lại, y nhổ bọt kem trong miệng ra, sau đó khó nén xấu hổ lui ra ngoài, còn không cam chịu mà bỏ lại một câu. “Anh đi tắm cũng không biết khoá cửa à?”

“Cậu tắm trong nhà mình còn khoá cửa làm gì?”

Thanh âm của Trâu Nhạc ở bên trong giương cao một chút, Sở Hàm đứng bên ngoài trừng mắt với cánh cửa cũng không còn lời nào để nói.

Đều là đàn ông độc thân, cuộc sống đã thành quy luật đột nhiên lại bị xáo trộn, quả thật rất khó chịu.

“May mà không có ai hét lên….” Nghĩ đến cảnh tượng hai người bắt gặp nhau trong WC rồi la lên thường xuất hiện trên phim truyền hình, Sở Hàm bỗng thấy buồn cười.

Trâu Nhạc tắm xong rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đi ra, quấn quanh thân một cái khăn tắm.


Thấy Sở Hàm đang ở phòng khách uống nước, hắn chỉ về phía phòng tắm, nói. “Cậu có thể tiếp tục”.

Hai nam nhân ở chung một nhà mà lại xuất hiện lời thoại này đúng là quá quỷ dị rồi, Sở Hàm liều mạng kiềm nén xúc động muốn phun tào, vẻ mặt xấu hổ. “……Thời buổi bây giờ đi đánh răng cũng phải xếp hàng nữa”.

Y nói xong, Trâu Nhạc nở nụ cười, bất quá Sở Hàm không nhìn thấy.

Sở Hàm vệ sinh xong xuôi, thay quần áo rồi mới đi ra. Vừa ra khỏi cửa phòng tắm đã ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, y nghiêng đầu nhìn qua, quả nhiên Trâu Nhạc đã làm xong bữa sáng.

Thấy y nhìn, Trâu Nhạc lập tức gọi. “Lại ăn đi, cậu sắp muộn rồi”.

Sở Hàm nhìn đồng hồ trên tường, quả nhiên chẳng còn lại mấy thời gian, do dự một chút, y vẫn đi về phía bàn ăn.

Tay nghề của Trâu Nhạc thật sự là không tồi.

Hai người ngồi đối diện ăn sáng, ai cũng không nói chuyện. Sở Hàm cảm thấy mỗi ngày thức dậy có bữa sáng để ăn đúng là con mẹ nó quá hạnh phúc, nói chuyện chỉ tổ phá hỏng bầu không khí.

Cửa sổ phòng khách để mở, gió ban sáng vẫn nhẹ nhàng khoan khoái, ánh mặt trời hắt lên rèm cửa, khung cảnh hài hoà này khiến cho người ta cảm thấy trong lòng thật yên bình.

Thậm chí còn mang theo chút hương vị ấm áp.

Ăn xong, Sở Hàm như thường lệ xách túi chuẩn bị chạy lấy người, gần ra đến cửa, Trâu Nhạc ở phía sau bỗng cất tiếng. “Tối nay có về ăn cơm không?”

“A?”

Có điểm đột ngột, Sở Hàm nhất thời chưa kịp phản ứng.

“Cơm tối có cần làm phần của cậu không?” Trâu Nhạc còn đang bận thu dọn bàn ăn, thấy Sở Hàm không trả lời liền ngẩng đầu nhìn y. “Nếu cậu ăn bên ngoài, tôi sẽ làm ít cơm đi”.

Thái độ của hắn rất tự nhiên, khiến cho biểu tình cứng ngắc của Sở Hàm lại có vẻ buồn cười.

Trâu Nhạc mặc một chiếc t-shirt đơn giản, tóc gội xong vẫn chưa khô, thỉnh thoảng còn nhỏ xuống một giọt nước, một bên thu dọn chén đĩa một bên nhìn Sở Hàm. Nửa ngày sau, người kia mới thốt ra được một câu. “Ừm, có về”.

“Được”.

Đơn giản đáp lại một câu, Trâu Nhạc cầm bát đũa đi vào phòng bếp.

Đồng hồ báo thức trên tường đúng lúc nhắc nhở người vẫn còn đang ngẩn ra ở cửa y bị muộn rồi, Sở Hàm vội vàng đổi giày xuất môn, nhưng ra đến gara lại vẫn như đang chìm trong giấc mộng.

Tuy rằng mới chỉ có bốn mươi tám tiếng….

Nhưng cuối cùng y cũng đã hậu tri hậu giác cảm giác được mình đang cùng một nam nhân ở chung.