Khiêu Khích Bên Người

Chương 4

Tiếng xe cứu hoả cùng xe cảnh sát ầm ĩ kêu vang, Sở Hàm nghe mà phát phiền. Y muốn đi lên xem nhà mình, nhưng lại bị người khác sống chết ngăn cản không cho lên.

“Nhà tôi đang cháy anh dựa vào cái gì mà không cho tôi lên!”

“Xin ngài chờ một lát, chờ đồng nghiệp của chúng tôi xử lý xong xuôi, xác nhận an toàn rồi ngài hãy lên”. Nhân viên cứu hoả này thoạt nhìn tuổi không lớn, lời hắn ta nói tuy rằng rất có đạo lý, nhưng hiển nhiên là lúc này Sở Hàm đã chẳng thể nghe vào. “Không phải lửa đã dập xong rồi sao!”

“Xin ngài chờ một chút….”

Ngay tại lúc hai người còn đang kịch liệt giằng co, bên cạnh đột nhiên có người nói chen vào “Nếu không cậu tới nhà tôi nhìn xem”.

Sở Hàm vừa quay đầu lại, sau lưng không biết đã có người đứng đó từ khi nào. Vì đứng ngược sáng nên Sở Hàm thấy không rõ lắm, đến khi lui lại vài bước thì mới nhận ra đó chính là hàng xóm nhà mình.

Lời nguyền khoá quần……

Phản ứng đầu tiên trong đầu là xuất hiện mấy chữ này, Sở Hàm quyết định rất nhanh cúi đầu kiểm tra khoá quần.

Nam nhân đứng đối diện y đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó thấy biểu tình thở phào nhẹ nhõm của y khi kiểm tra khoá quần xong thì không nhịn được nữa mà ha ha cười.

“Tôi chịu cậu rồi….”

Sở Hàm chịu đựng cơn tức, sau ba phút rốt cuộc không nhịn nổi nữa mà đạp nam nhân một cái. “Anh cười đủ chưa hả? Anh nói đến nhà anh nhìn là ý gì?!”

Đối phương cười nửa ngày không đứng thẳng nổi, chỉ có thể hướng Sở Hàm xua xua tay, hại Sở Hàm lãng phí vài phút đồng hồ rồi mới vất vả bình tĩnh lại được, sau đó lau lau khoé mắt, chỉ lên lầu. “Nhà tôi ở ngay sát nhà cậu, cậu có thể thông qua thư phòng nhà tôi mà xem tình hình bên trong nhà cậu”.

Gió hôm nay cũng lạ. Cháy cả nửa ngày, từ dưới lầu nhìn lên, nhà Sở Hàm đã tối đen chẳng khác gì cái động sâu, mà nhà hàng xóm bên cạnh thì vẫn bình an vô sự.

Gặp quỷ!

Sở Hàm nhíu mày suy nghĩ một hồi, cuối cùng thật sự không còn biện pháp, chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Nhân viên chữa cháy xác định cầu thang không có việc gì mới để hai người đi lên.

Trên đường lên lầu, cả hai lại trầm mặc.

Sở Hàm đi phía sau, nghĩ tới thảm cảnh của nhà mình hiện tại mà ngực đau như đổ máu. Căn nhà này y bài trí xong còn chưa được bao lâu, tiêu phí bao nhiêu tinh lực cùng tâm huyết, thế mà chưa hưởng thụ được bao lâu đã gặp phải loại chuyện này, ai mà cao hứng cho nổi.

Bọn họ đi lên tầng thứ mười, lúc thang máy đến tầng thứ tư, nam nhân phía trước đột nhiên quay đầu liếc Sở Hàm một cái. “Hai ta coi như cũng qua lại vài lần rồi, còn chưa biết tên của cậu”.

“Sở Hàm, sở trong Sở quốc, hàm trong nhật hàm”.


Đáp rất đơn giản rõ ràng, Sở Hàm báo danh xong liền im lặng, cũng chẳng thèm lịch sự hỏi lại tên đối phương là gì.

Nam nhân hơi nhíu mày, cười một chút. “Tôi là Trâu Nhạc”.

Sở Hàm “nga” một tiếng, biểu thị mình đã biết.

Hiện tại trong lòng y đang tràn đầy buồn bực về căn nhà bị thiêu huỷ ngoài ý muốn, loại chủ động mang theo ý tốt của Trâu Nhạc cũng chẳng thể thu hút lấy nửa điểm chú ý của y. Sắc mặt đối phương có hơi trầm xuống nhưng cũng không nói gì, hai người tiếp tục bảo trì im lặng.

Đến nhà Trâu Nhạc, Sở Hàm đi thẳng vào thư phòng.

Nhìn chính diện thế này so với từ dưới nhìn lên còn đả kích hơn. Cửa sổ phòng khách không đóng, nên ngọn lửa trực tiếp lan vào bên trong, phỏng chừng trong phòng khách đã không còn lại gì, mức độ tổn thất cụ thể hiện tại chưa thể nói chính xác được. Nhân viên chữa cháy đi qua đi lại trong nhà Sở Hàm, bộ ghế sofa da nhập khẩu kia đã biến thành vật thể màu đen không thể gọi tên.

“Haizzz……” Sở Hàm thở dài, thuận thế tựa vào chiếc giường bên trong thư phòng nhà Trâu Nhạc. “Muốn hút thuốc….”

Y vừa nói xong, bên người đã đưa tới một điếu.

Trâu Nhạc đứng bên cạnh y, nhìn lướt qua đống hỗn độn phía đối diện, không khỏi có chút đồng tình. “Loại chuyện ngoài ý muốn này không ai hy vọng xảy ra, chuyện phải xử lý tiếp theo ắt hẳn là nhiều, cậu cũng nên bình tĩnh lại đã”.

Bồi thường rồi bảo hiểm các thứ, cũng không phải chuyện dễ dàng giải quyết.

Sở Hàm kẹp điếu thuốc rít mạnh một hơi, xuất thần nhìn quang cảnh bên ngoài cửa sổ. Trâu Nhạc cũng không quấy rầy y, hai người cứ đứng như vậy thật lâu, mãi cho đến khi điếu thuốc trên tay Sở Hàm đã cháy hết, y mới lắc đầu. “Đã thành như vậy rồi, cũng chỉ có thể chấp nhận thôi…. Hôm nay, cảm ơn anh”.

Y nhìn Trâu Nhạc. “Một bên thiên đường một bên địa ngục….”

Biểu tình vô cùng bi thương, Trâu Nhạc hiểu ý Sở Hàm muốn nói là nhà hai người chỉ cách nhau một bức tường, vậy mà bây giờ quang cảnh lại khác biệt như thế. Mặc dù có điểm không phúc hậu, nhưng nhìn vẻ mặt của Sở Hàm, Trâu Nhạc thật sự rất muốn cười.

“Không có gì, tôi chỉ để cậu đứng trong thư phòng nhà mình nhìn một lát, cũng không phải việc to tát gì”.

Trâu Nhạc uống một ngụm café. “Bất quá, kế tiếp cậu định tính thế nào?”

Nhà khẳng định là không thể ở được, cho dù phòng ngủ và những chỗ khác may mắn thoát được một kiếp nạn, nhưng phòng khách tối như mực cùng với mùi cháy khét cũng khiến người ta chẳng thể ở nổi.

Sở Hàm nhíu mi. “Chưa nghĩ ra, trước tiên chỉ có thể tìm người đến xử lý nhà đã”.

Đúng là tai bay vạ gió….

Sở Hàm bực bội chau mày, nghĩ đến một đống chuyện lặt vặt phải xử lý tiếp theo đã thấy phiền não.


Trâu Nhạc nhìn sườn mặt y, không chút để ý hỏi một câu. “Cậu không phải người địa phương?”

“Hở?”

Có điểm ngoài ý muốn vì đột nhiên đối phương hỏi vấn đề này, Sở Hàm đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó gật đầu.

“Vậy cậu có bạn bè nào ở gần đây không?”

“Không có”.

Tuy rằng đề tài nói chuyện có điểm kỳ quái, nhưng Sở Hàm vẫn thành thật trả lời. Nhâm Kiệt cùng Lý Chu Dương đều không ở gần đây, lúc trước y chọn khu này thuần tuý chỉ là vì nhìn trúng giá đất tương lai mà khu vực này mang lại. Kỳ thật đối với thu nhập của y, ở tiểu khu này đúng là có chút quá mức xa hoa.

Nếu là Nhâm Kiệt, tuyệt đối sẽ không lựa chọn cuộc sống hoang phí thế này.

Trâu Nhạc đối với câu trả lời của Sở Hàm thì không có một chút nào ngoài ý muốn, hắn nhíu mày không nói tiếp, lẳng lặng uống café, một thân vô sự.

Còn Sở Hàm bởi vì mấy vấn đề này mà rất cẩn thận suy nghĩ thật lâu.

Y đại khái cũng hiểu được vì sao Trâu Nhạc lại hỏi mấy chuyện này, bởi vì hiện tại vấn đề bày ra trước mắt y đã quá rõ ràng.

Nếu tìm người đến sửa chữa nhà, thứ nhất y không có khả năng để mặc bọn họ muốn làm gì thì làm.

Lúc trước trang hoàng nhà mới đều là y theo dõi quá trình từ đầu đến cuối, hiện tại đã thành như vậy, y lại càng không thể phất tay bỏ mặc, vậy nên bảo y ra ngoài ngủ y cũng không ngủ được. Nhưng chỗ này là khu dân cư đắt đỏ, nhà nghỉ xung quanh nếu ở gần thì tiền thuê phòng quá cao, một hai ngày còn chịu được, chứ bảo y ở một hai tháng, thì đúng là cái nghiệt này dành cho y cũng quá sâu rồi…. Huống chi, phần lớn đồ đạc của y vẫn còn ở trong nhà, cũng không thể thường xuyên chạy qua chạy lại lấy đồ được.

Nghĩ như vậy, tầm mắt Sở Hàm không khỏi chạy qua chạy lại trên người Trâu Nhạc.

Thái độ đối phương cực kỳ tự nhiên, thấy y đang quan sát mình cũng thoải mái gật đầu cười cười.

Từ góc độ của nam nhân mà nói, gương mặt này của Trâu Nhạc thật dễ dàng khiến cho người ta mất đi cân bằng tâm lý.

Sở Hàm chưa bao giờ cảm thấy bộ dạng mình khó coi.

Y có thể tung hoành xã giao như thế đương nhiên cũng phải có chút vốn liếng, chính là từng nét của Trâu Nhạc đẹp quá mức bá đạo. Không biết là do vấn đề khí chất cá nhân hay là áp lực chiều cao, ở trước mặt hắn, Sở Hàm luôn mạc danh kỳ diệu cảm thấy mình lùn đi nửa phần.

Sở Hàm không hài lòng nhíu mi, thật là nhức đầu. “Cái kia, anh vẫn độc thân hả?”

“Phải”. Trâu Nhạc gật đầu.

“Ở một mình?”

Lại gật đầu.

“Vậy…. nếu anh không ngại tôi tạm thời ở nhờ chỗ anh một tháng chờ nhà sửa lại xong xuôi tôi sẽ lập tức rời đi tiền thuê nhà tiền phí các thứ anh cứ nói tôi sẽ trả chỉ cần đừng quá cao hơn mức bình thường là được tôi tuyệt đối sẽ không có ý kiến”.

Sở Hàm liến thoắng một hồi, ngay cả dấu câu ngắt nghỉ cũng không có, cứ như là sợ Trâu Nhạc ngắt lời. Cuối cùng nói xong còn bồi thêm một câu. “Tôi ngủ ở sofa phòng khách là được”.

Trâu Nhạc vẫn cười.

Mỗi lời Sở Hàm nói xong, ý cười của hắn sẽ càng tăng thêm phần phức tạp và khó hiểu. Chờ Sở Hàm giãi bày xong rồi, Trâu Nhạc chậm rãi uống café, có điểm ác ý mà trầm mặc trong chốc lát. Sau đó ngay trước lúc đối phương bắt đầu sốt ruột thì cười cười gật đầu. “Được”.