Khiêu Khích Bên Người

Chương 12

Vì sao Trâu Nhạc tức giận, Sở Hàm không rõ lắm. Vì sao hắn lại hết giận, y vẫn như cũ không hiểu nổi.

Ngày đó đi xem phim, Trâu Nhạc tựa hồ đã quên mất chuyện mình lên cơn động kinh tối hôm trước. Cả đường đi hắn đều cùng Sở Hàm tán gẫu về bộ phim, Sở Hàm lẳng lặng ngồi nghe, thỉnh thoảng liếc mắt quan sát Trâu Nhạc, cảm thấy người này thật quá quỷ dị.

Bất quá, có lần đầu tiên thì hiển nhiên sẽ có lần thứ hai thứ ba.

Ba ngày liên tiếp, Sở Hàm bị Trâu Nhạc kéo đi xem phim cùng nhau.

Đến ngày thứ tư, y rốt cục không chịu nổi, phải lấy lý do công việc để từ chối. “Lát nữa tôi phải họp, có khi đến tám giờ vẫn chưa xong được”.

Trâu Nhạc ở bên kia ừ một tiếng. “Vậy bao giờ cậu họp xong thì gọi cho tôi?”

Hiển nhiên hắn không dễ dàng từ bỏ như vậy.

Sở Hàm chỉ có thể đáp ứng rồi cúp máy, vừa lúc trợ lý vào phòng, nói với y công việc đã xử lý hết.

“Được rồi, cô về trước đi”. Sở Hàm nhìn thoáng qua máy tính, sau đó nhàm chán mở bảng biểu ra tiếp tục kiểm tra đối chiếu.

Nói thật, y rất bội phục sự cuồng nhiệt của Trâu Nhạc.

Đi xem phim mấy ngày liền mà cũng không bị phát ngấy.

Sở Hàm nhìn qua văn phòng đã quạnh quẽ không còn một bóng người, bất đắc dĩ thở dài, cũng không hiểu sao mình lại rơi vào tình cảnh này.

Y không phải là người không am hiểu việc từ chối người khác.

Dựa theo tính cách trước kia, đi hoặc là không đi, chỉ cần đơn giản nói ra một câu là xong. Cảm giác tội lỗi chỉ tồn tại ở một mức cực nhỏ trong lòng y, dù sao mấy chuyện này vốn dĩ là phụ thuộc vào tâm trạng.

Thế nhưng đối với Trâu Nhạc, y rất ngại mở miệng.

Bởi vì nói thế nào thì đối phương cũng coi như là người đã giúp đỡ y, cho nên không thể trực tiếp ‘Say No’ được.

Pha một tách café, Sở Hàm trở về bàn, tiếp tục xử lý công việc, vừa lúc di động có cuộc gọi đến.

Thật bất ngờ, vậy mà lại là từ người đã lâu không liên hệ, Ngải Chủ Lực.

“Sao lại có tâm tình gọi cho tôi thế này? Người bận rộn!”

Người bạn này của Sở Hàm thường thường nửa năm chả thấy mặt nhau, cho dù sống trong cùng một thành phố nhưng thỉnh thoảng cũng chỉ có thể gọi điện hỏi thăm.


“Tôi vừa mới làm xong một hạng mục, bây giờ đang ở quán bar, cậu mau qua đây! Có đối tượng tốt giới thiệu cho cậu”. Câu cuối cùng mang theo ngữ khí mờ ám, Sở Hàm không cần cố sức cũng hiểu ngay được ám chỉ trong đó. Ngải Chủ Lực lăn lộn trong giới giải trí, quen biết không ít tuấn nam mỹ nữ. Sở Hàm nhanh chóng buông tách café trong tay, tắt máy tính rồi đến thẳng gara.

Quán bar vẫn là chỗ mà Sở Hàm thường đến, tựa hồ trong cái vòng luẩn quẩn này, có rất nhiều chuyện đã thành cố định.

Sở Hàm vừa mới tới, Ngải Chủ Lực từ xa đã nhìn thấy y, hướng y vẫy vẫy tay. “Bên này!”

Sở Hàm chen qua đám người, có hơi bất ngờ vì hôm nay náo nhiệt như thế. “Đông quá!”

“Ha ha, có người sinh nhật, cho cậu tới mở mang tầm mắt”.

Ngải Chủ Lực nói xong, chỉ chỉ một nam nhân ở trên sân khấu đang bị một đám người vây quanh.

Theo hướng tay của Ngải Chủ Lực, Sở Hàm căng mắt cố gắng nhìn thử.

Bởi vì nhân vật chính bị tầng trong tầng ngoài toàn người là người bao quanh, Sở Hàm thật sự không thấy rõ lắm, chỉ cảm thấy có chút quen mắt. Tư thế kia, hình như là của người nổi tiếng.

Lớn lên tựa hồ không tồi, lúc cười có vẻ biếng nhác lại vô lại.

Nhìn vẻ nghi hoặc của y, Ngải Chủ Lực cười cười rót cho y một chén rượu. “Trước kia anh ta có diễn qua phim điện ảnh, chắc chắn là cậu xem rồi, bất quá khi đó cậu vẫn còn đang đi học. Hai ngày nay tôi đang giúp anh ta chuẩn bị hoạt động”.

Đối với chuyện trong giới giải trí, Sở Hàm không rõ ràng lắm, nghe Ngải Chủ Lực nói dù không hiểu thì vẫn gật gật đầu, không có mấy hứng thú.

Hai người cùng ngồi uống rượu, một lát sau liền có thêm người nhập cuộc.

Là một mỹ nữ dáng người phi thường cao nhẹ nhàng ngồi dựa vào bên cạnh Sở Hàm. “Eric, ai đây nha….”

Ngải Chủ Lực cười cười. “Thanh niên tài tuấn”.

Vừa mới dứt lời, Sở Hàm liền bị sặc. Y lé mắt nhìn Ngải Chủ Lực một cái, đối phương không thèm nói gì.

“Hai người chậm rãi nói chuyện, tôi ra kia mừng sinh nhật”. Ngải Chủ Lực vừa tạo được cơ hội cho Sở Hàm liền thức thời rời đi, trước đó còn trừng mắt với Sở Hàm một cái, sau đó mới đi về phía sân khấu.

Mỹ nữ này chính là một người mẫu.

Thấy quan hệ của Sở Hàm và Ngải Chủ Lực không bình thường, cho nên lúc nói chuyện đều ngập ý lấy lòng.

Đối với câu ‘thanh niên tài tuấn’ vừa nãy, Sở Hàm không phủ nhận cũng không thừa nhận. Hai người nói chuyện không có chủ đề, thỉnh thoảng cười cười, lúc này vô thanh ắt hẳn thắng hữu thanh.

Trước khi chia tay, cô người mẫu để lại số điện thoại cho Sở Hàm.


“Lần tới nhớ hẹn em nha, anh đẹp trai!”

Sở Hàm cười cười nhận lấy số điện thoại.

Party sinh nhật kéo dài tới hai giờ sáng, Sở Hàm không còn hứng thú nên về trước, trước khi đi y gọi cho Ngải Chủ Lực, nói khi nào rảnh thì cùng nhau đi ăn.

Mang theo một thân đầy mùi rượu trở về, Sở Hàm vừa vào đến nhà, phát hiện đèn ở phòng khách vẫn còn mở.

Trâu Nhạc rất hiếm khi thấy ngồi ở phòng khách xem TV.

“Ế? Anh còn chưa ngủ sao?”

Giờ này làm gì còn sớm nữa đâu.

Đối phương nhìn Sở Hàm một cái. “Họp đến bây giờ?”

“Họp xong cùng đi liên hoan, cho nên mới về muộn”. Sở Hàm giải thích đơn giản một câu, cởi áo khoác vào phòng tắm chuẩn bị tắm rửa. Tầm mắt Trâu Nhạc vẫn dõi theo y, nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì.

Kỳ thật, hắn vẫn chờ điện thoại cho tới tận bây giờ.

Cho dù biết đối phương sẽ không gọi, nhưng hắn vẫn ôm ấp một tia hy vọng.

Cảm giác này, kỳ thật rất khó chịu.

Cho tới bây giờ hắn không phải là kiểu người sẽ đi chờ đợi ai, cũng rất ít người khiến hắn phải ngồi chờ ngu ngốc như vậy.

Nhưng Sở Hàm lại là cái loại thiếu dây thần kinh, cho dù có bị đè cũng sẽ không hiểu là tình huống gì xảy ra.

Trâu Nhạc bỗng có cảm giác buồn bực ‘hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình’.

Hắn cau mày uống nốt chén hồng tửu trên bàn trà, nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, thần sắc dưới đáy mắt trở nên âm trầm.

Trước khi Sở Hàm đi ra, hắn vẫn nên về thư phòng thôi.

Sở Hàm tắm rửa xong, ra đến phòng khách thì chẳng thấy người đâu, chỉ còn lại chai rượu rỗng cùng một đống vỏ hạt dưa. Theo bản năng nhìn qua cánh cửa thư phòng đã đóng chặt, Sở Hàm nhún nhún vai, thu dọn sạch sẽ bãi chiến trường.

Y không nhớ tới chuyện phải gọi cho Trâu Nhạc.

Dù sao cũng chỉ là thuận miệng đáp ứng một câu, ai mà để ở trong lòng.

Ngược lại thì, số điện thoại mà cô người mẫu kia để lại lại khiến y nhớ nhung.

Trở về phòng, Sở Hàm liền nhắn đi một tin.

Lời mời rõ ràng như vậy, y mà không theo sát thì đúng là đồ ngu thịt dâng đến miệng còn bày đặt không ăn.

Ngải Chủ Lực hiển nhiên rất rõ hình mẫu y yêu thích nên đêm nay mới gọi y tới. Từ khi nhà mình cháy, đúng là y có rất ít hoạt động xã giao kiểu thế này.

Đối phương nhắn lại rất nhanh. Cả một đêm, Sở Hàm liền cùng đối phương nhắn qua nhắn lại mấy chuyện vô vị, đều là mấy lời chẳng có tí dinh dưỡng nào, thỉnh thoảng thì trêu chọc vài câu, mờ ám nhưng cũng không hạ lưu.

Mãi cho đến gần sáng, Sở Hàm mới tắt đèn đi ngủ.

Đối với những ngày sau này, y tràn ngập chờ mong.