Khí Trùng Tinh Hà

Chương 837: Sợ hãi của nội bộ Tần gia

Tần Vô Song muốn có Hiên Viên Địa Linh Thạch và Hiên Viên Tức Nhưỡng, hiển nhiên là nhận được sự gợi ý của Tần Vân Nhiên, biết Hiên Viên Khâu thừa thải hai loại thần vật này.
Hai loại thần vật này, vừa vặn là mấu chốt để hắn ngưng luyện Thần đạo Tinh Phách Thổ thuộc tính. Bất cứ một loại nào, đều có thể giúp hắn trong mười năm ngắn ngủi ngưng luyện ra Thần đạo Tinh Phách của Thổ thuộc tính. Cho nên, Tần Vô Song vừa mở miệng, liền muốn đòi hai vật này.
Hiên Viên Uy chịu cảnh bị đóng cửa không cho khách vào nhà như thế này, trong lòng vô cùng khó chịu. Hắn thân là Đồ Đằng cường giả, xuất hiện ở bất cứ một tông môn nào của Hiên Viên Khâu, sợ rằng đều sẽ nhận được vô số nịnh bợ, tâng bốc của đám người chạy theo như vịt. Làm gì có lúc nào giống như hôm nay, từ đầu đến cuối đều chịu sự khinh bỉ?
Càng nghĩ càng tức, nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận. Tần Vô Song này quả nhiên là có quyết đoán, có gan dạ sáng suốt, dám ở trước mặt Đồ Đằng cường giả cường thế như vậy, mấy vạn năm qua, có thể đếm trên đầu ngón tay.
Nhớ lại Tân Thiên Vấn với thân phận Thiên Đế chí tôn, ở trước mặt mình cũng không dám ngang ngược như vậy, còn Tần Vô Song này, lại đáng giận như vậy, cũng khó trách trong lòng Hiên Viên Uy cảm thấy bất bình.
- Hừ, tiểu tử này dám cướp lấy Tịch Diệt Thiên Lê của ta, tâm tư còn chưa đủ. Móng tay thật sự rất dài, lại có chủ ý đối với Hiên Viên Địa Linh Thạch và Hiên Viên Tức Nhưỡng sao? Một khi hắn đã muốn chơi, bổn đại nhân cũng sẽ chơi với hắn một trận. Chơi đến lúc hắn sụp đổ mới thôi!
Hiên Viên Uy cũng không phải là người bình thường, mưu đồ muốn trả thù Tần gia, chủ ý trong đầu cũng càng ngày càng nhiều hơn.

Tần Vô Song quay trở lại trong tộc, trong Chính Khí Đường, mọi người đều vô cùng hiếu kỳ, trong ánh mắt đều có mấy phần lo lắng. Hiển nhiên, bọn họ đều suy đoán được thân phận của người đến, cũng nghe được lời đối thoại của Tần Vô Song với Hiên Viên Uy.
Một phương diện, bọn họ rất là vui mừng, vì Tần Vô Song thân là Đại Chưởng môn, ở trước mặt Đồ Đằng Tộc lại biểu hiện ra sự bình tĩnh và vững vàng, khí chất rất đúng mực, khiến trên dưới Tần gia đều vô cùng tán thưởng. Loại quyết đoán này này, là phong cách nhất quán của Tần gia từ trước đến nay.
Nhưng một phương diện khác, Đồ Đằng cường giả tìm đến tận cửa, bị đắc tội lợi hại như vậy, đối với Tần gia mà nói, tựa hồ chung quy không phải là một việc tốt. Dù sao, hiện tại trước cửa Tần gia còn có một con sói đói Tân gia đang nhìn thèm thuồng. Nếu sau cửa lại nhảy vào một con hổ đói của Đồ Đằng Tộc, vậy thì phiền phức lớn rồi.
Tần Vô Song ung dung ngồi xuống, nhìn biểu tình của mọi người, khẽ cười, nụ cười tự tin cuốn hút tất cả mọi người, cho dù là người từng trải như Tần Vân Nhiên và Tần Trọng Dương cũng bất giác bị khí độ của Tần Vô Song thuyết phục. Có thể ở dưới loại tình huống này từ đầu đến cuối trấn định tự nhiên, công phu kiềm chế trước mặt thái sơn đổ xuống cũng không biến sắc, càng chứng minh Tần Vô Song này, xác thực có tài chỉ huy.
Đương nhiên, sự tự tin của Tần Vô Song, cũng không phải mù quáng.
Từ sau khi tiến vào Đệ lục hoàn của Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận, tự tin của Tần Vô Song càng ngày càng tăng, cuối cùng cũng nhận thức được đại vận mệnh chân chính của Đại lục Thiên Huyền.
Thế lực Đồ Đằng, xác thực là quyền uy. Nhưng loại quyền uy này, cũng không hoàn toàn không thể mạo phạm.
Tần Vô Song rất rõ ràng, nếu bản thân có thể đem tất cả kỳ ngộ của Đệ lục hoàn tiêu hóa hết, đem Đại Ngũ Hành Luân Hồi Ấn luyện đến trạng thái đỉnh phong, lại đem Cửu Cung Quy Nhất Kiếm Trận thao luyện đến thành thục, cũng thành công mở ra Giới Tử Động Phủ, Đồ Đằng Tộc thì có làm sao?
Tần Vô Song biết, cho dù là Đồ Đằng Tộc, cũng không phải không thể mạo phạm. Cho dù là Đồ Đằng Tộc cũng không phải một khối làm bằng sắt.
Vận mệnh của Đại lục Thiên Huyền, không phải một tầng không đổi, cũng không phải do thế lực Đồ Đằng hoàn toàn định đoạt. Nếu Đồ Đằng Tộc khinh người quá đáng, Tần Vô Song cũng tuyệt đối không kiêng nể, khiêu chiến một chút thế lực khiến người ta buồn bực này.

Không có thế lực gì là quý tộc trời sinh, Đồ Đằng Tộc chẳng qua là nhanh chân giành trước, được truyền thừa Thái cổ từ xưa tới nay mà thôi.
- Chư vị, cho đến ngày nay, một khi Thái thượng Trưởng lão Tần Khiếu Thiên đã đem vị trí Đại Chưởng môn truyền thừa lại cho ta, cũng không cần giấu diếm. Giang hồ đồn đại ta truyền thừa trận pháp Thái cổ, đây vốn là tin đồn của Tân gia vì đối phó với ta mà truyền ra, nhưng thật ra đánh bừa mà lại trúng. Không sai, Tần Vô Song ta có thể có được thành tựu như ngày hôm nay, một là vì truyền thừa trận pháp Thái cổ, thứ hai cũng là nhờ được Thần Tú Cung ban tặng.
Lần ngả bài này, nhất thời khiến biểu tình của bọn người Tần Vân Nhiên đều phức tạp, trên mặt của tất cả mọi người đều viết đầy sự kinh ngạc, thậm chí là vẻ vui mừng như điên.
Tần Thái Trùng và Tần Thiếu Hồng hơi có chút giật mình, bọn họ vốn tưởng Tần Vô Song nhất định sẽ giữ bí mật này, không lấy ra chia sẻ. Bọn họ cũng quyết định chủ ý, không lộ ra bí mật này của Tần Vô Song. Không ngờ, Tần Vô Song lại có thể tự mình thẳng thắn nói ra.
Tần Vân Nhiên vui mừng hớn hở, cười đến không khép được miệng, thở dài:
- Đại Chưởng môn, từ khi ngươi xuất đạo đến nay, biểu hiện đủ loại yêu nghiệt, khiến người ta hoa mắt hỗn loạn. Xem ra tin đồn ngoại giới, quả nhiên vẫn là có chút đạo lý.
Tần Trọng Dương trong lòng vui mừng, nhưng biểu hiện không khoa trương như Tần Vân Nhiên, lại nói:
- Đại Chưởng môn, vậy không biết truyền thừa trận pháp Thái cổ đó, rốt cuộc truyền thừa bao nhiêu cơ nghiệp? Nghe nói người có được truyền thừa trận pháp Thái cổ đó, có thể bao trùm đỉnh cao đại lục. Vô Song, ngươi hiện giờ…
Tần Vô Song biết hắn muốn hỏi cái gì, trên thực tế, cũng là vấn đề mọi người đều quan tâm. Mọi người rất muốn biết, Tần Vô Song hiện tại rốt cuộc đang ở cấp độ như thế nào.
Tần Vô Song nhàn nhạt mỉm cười:
- Chư vị nhất định muốn hỏi ta, tu vi hiện giờ như thế nào, có tư bản và tư cách đối đầu với Đồ Đằng Tộc hay không, đúng không?
Mọi người không nói, trên mặt đều là hiện ra một chút mỉm cười. Đây đương nhiên là một loại thừa nhận.
Tần Vân Nhiên khua khua tay:
- Đại Chưởng môn, ngươi cũng đừng thừa nước đục thả câu nữa!
- Nhị Chưởng môn, ta thật sự không phải thừa nước đục thả câu. Nếu luận về thực lực, thực lực hiện giờ của ta, khẳng định đánh không lại vị Hiên Viên Uy đại nhân vừa rồi. Chỉ sợ là cùng Tân Thiên Vấn chính diện đối kháng, ta tạm thời cũng rất khó chiếm được phần thắng. Nhưng nếu bọn chúng muốn giết ta, đương nhiên cũng không dễ dàng như vậy.
Tần Vô Song đây thật ra không phải ăn nói ba hoa, nếu luận về liều mạng, trước mắt hắn đương nhiên còn có chút không đủ. Nhưng bất kể là Hiên Viên Uy, hay là Tân Thiên Vấn, muốn giết Tần Vô Song hắn căn bản không dễ dàng như vậy.
- Đại Chưởng môn, Tân gia và Tần gia chúng ta, không chết không hết cừu hận, vậy cũng được rồi. Cường giả của Hiên Viên Tộc đó, thái độ lệch lạc, sợ rằng sẽ ảnh hưởng cực lớn đến cục diện.
Tri Bách là người chân thực, nêu ra ý kiến này, cũng không có ác ý gì. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Mấy Thần đạo cường giả khác, trong lòng ít nhiều có chút suy nghĩ tương tự. Nhưng bọn họ cảm thấy, Tần Vô Song sở dĩ như vậy, tất nhiên là có dụng ý, có tiền vốn để tự tin.
Quả nhiên, Tần Vô Song nhẹ nhàng cười:
- Đầu tiên, mọi người đừng đem Đồ Đằng cường giả đánh đồng với Đồ Đằng Tộc. Hiên Viên Uy này tới đây, lén lén lút lút, tuyệt đối không phải đại diện cho Đồ Đằng Tộc. Thứ hai, cho dù là đại diện cho Đồ Đằng Tộc, Tần gia chúng ta từ đầu đến cuối cũng không có chỗ đuối lý, có đạo lý có chứng cứ, lại có nhược điểm của hắn trong tay, Đại lục Thiên Huyền dù lớn, cũng không phải hoàn toàn không có chỗ nói lý. Thứ ba, Đồ Đằng Tộc cũng vậy, Tân gia cũng vậy, quyết định chân chính đến vận mệnh của Tần gia ta, là mỗi một vị đệ tử Tần gia ngồi ở đây. Tần gia thực lực càng mạnh, khả năng sinh tồn của chúng sẽ càng vững chắc. Cho dù là Hiên Viên Tộc, muốn chèn ép, cũng khiến bọn họ không thể nào xuống tay. Tất cả những chuyện này, cần bản thân chúng ta thực lực đủ cường đại.
Đây thật ra không phải mạnh miệng nói suông, đều là những lời nói thật lòng. Nếu bản thân đủ cường đại, Hiên Viên Tộc cho dù muốn gây khó khăn cho Tần gia, cũng phải suy nghĩ một chút thích hợp hay không.
- Ha ha, Đại Chưởng môn, chỉ sợ Đồ Đằng Tộc bọn họ, căn bản không xuất bài theo quy tắc thông thường. Thực lực của Tần gia chúng ta dù mạnh, trước mặt Đồ Đằng Tộc, tựa hồ vẫn là cách xa không đủ.
Tri Bách có chút buồn rầu.
Tần Vô Song trong mắt hiện lên một tia tinh mang, hắc hắc cười nói:
- Thực lực cách xa không đủ? Đó là chuyện quá khứ rồi. Tần gia sau này, đầu đội trời, chân đạp đất. Trên Đại lục Thiên Huyền, đừng hòng có thế lực dẫm lên được đỉnh đầu của Tần gia chúng ta!
Tuyên ngôn vô cùng mạnh mẽ này, cũng là một hứa hẹn Tần Vô Song dành cho mọi người. Không biết thế nào, mọi người đối với người thanh niên xuất đạo chưa đến hai mươi năm này, lại tín nhiệm vô cùng, không mảy may nghi ngờ hắn có thể làm được việc này.
Sự tự tin cường đại của Tần Vô Song, lây nhiễm tất cả mọi người.
- Đại Chưởng môn kỳ tài ngút trời, lại có đại tạo hóa, đại cơ duyên, một ngày nào đó sẽ bao trùm đỉnh cao Đại lục Thiên Huyền, thế này giống như sông lớn chảy ra biển, không thể ngăn cản.
- Đại Chưởng môn, uy vũ!
Tần Vô Song thấy sĩ khí của mọi người đều tăng lên, không khí cũng sục sôi, mỉm cười nói:
- Chư vị, ta không muốn hứa hẹn nói suông với các vị. Chỉ có một câu nói, một khi mà Tần Vô Song ta còn có một tia sức lực cuối cùng, Tần gia Vấn Đỉnh Sơn, cho dù là trời sập xuống, cũng do ta khiêng lên! Trừ phi ta suy sụp, bằng không, Tần gia tuyệt đối không dừng ở cước bộ leo lên phía trước. Ở đây ta có hai môn kiếm trận, một môn tên là Thiên Cang Bắc Đẩu Trận, môn còn lại là Cửu Cung Quy Nhất Kiếm Trận. Đều là kiếm trận nhiều người tổ hợp, uy lực đều là cường đại vô cùng. Môn trận pháp thứ nhất, cần bảy người tổ hợp phát huy trận pháp, thực lực ước chừng có thể tăng lên bảy bảy bốn mươi chín lần. Còn Cửu Cung Quy Nhất Kiếm Trận cần chín người tổ trận, uy lực cao nhất có thể tăng lên chín chín tám mươi mốt lần. Cũng chính là nói một người, có thể phát huy được sức mạnh gấp tám mươi mốt lần, há không phải là đơn giản là số liệu chồng lên nhau bình thường? Ta hiện giờ, dự định triệu tập đệ tử kiệt xuất của tông môn, thao luyện hai môn kiếm trận này. Nhất là, Cửu Cung Quy Nhất Kiếm Trận, uy lực thật sự không thể xem thường.
Tần Vô Song cũng rất rõ ràng, sự cường đại của một tông môn, chỉ dựa vào một mình hắn là không được.
Mọi người toàn diện phát triển, cái mà Tần Vô Song muốn là Tần gia trăm hoa đua nở, cùng nhau phát triển, nhân tài xuất hiện lớp lớp. Cho nên, những truyền thừa bí tịch mà hắn có được, dự định lấy ra chia sẻ một phần.

Ba ngày sau, Chính Khí Đường tuyên bố khắp tông tộc Tần gia. Bên trong Tần gia, khen thưởng cho những tu luyện giả có cảnh giới Thần đạo, hễ ai phàm là tiến vào cảnh giới Thần đạo, mỗi người lại căn cứ vào thuộc tính khác nhau, tiến hành truyền thụ huyền ảo tầng thứ nhất của Đại Ngũ Hành Luân Hồi Ấn. Đại Ngũ Hành Luân Hồi Ấn này là chiêu thức tuyệt thế, cho dù là tầng thứ nhất đối với Tần gia mà nói, tuyệt đối là vô cùng hưởng thụ.
Đại Ngũ Hành Luân Hồi Ấn này đặt trong bảo điển, tuyệt đối là món đồ mười phần áp trục, càng là điển tàng siêu cấp mà Tần gia chưa từng nhận thức qua.
Cho nên, trên dưới Tần gia theo bản năng, đều vô cùng chờ mong có được khen thưởng mà Đại Chưởng môn dành cho mọi người.
Hai môn kiếm trận, trên có Chưởng môn nhân, dưới có các tu luyện giả bình thường, bắt đầu thao luyện kiếm trận.
Đây là Tần Vô Song định đem Tần gia trang bị đến tận răng nanh, không để Tần gia tồn tại bất cứ một con sâu làm rầu nồi canh không như ý nào.
Tần gia muốn quật khởi, cần phải tất cả đệ tử của Tần gia, đều dung nhập vào trong loại không khí cuồng nhiệt vì tông môn bất chấp tất cả!