Tần Vô Song vừa mới tiến nhập vào cảnh nội của Đế quốc Đại La, đã đụng phải Nhị Điện chủ đang vội vàng chạy đến. Liễu Sứ giả cuống quít dẫn theo Tần Vô Song tới trước mặt ông ta hành lễ.
Nhị Điện chủ tóc bạc như sương, tính cách luôn luôn điềm tĩnh, là đại diện của phái điềm tĩnh nổi tiếng trong Tinh La Điện, nhưng lần này thái độ ông ta lại hoàn toàn khác bình thường. Ông ta đã cùng với mấy vị Điện chủ tranh giành đến mức đỏ mặt tía tai, rất không dễ dàng gì mới có thể cướp được quyền ưu tiên tự mình xuất động lần này. Mục đích chỉ có một, chính là muốn giành xem trước, Quán quân Võ đồng tới từ Bách Việt Quốc này, rút cuộc có thiên phú như thế nào.
- Vô Song Hầu, đây chính là Nhị Điện chủ của Tinh La Điện. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Liễu Sứ giả cung kính giới thiệu.
Tần Vô Song nhìn Nhị Điện chủ này, ấn tượng đầu tiên vô cùng tốt.
Nếu chỉ nhìn từ bên ngoài mà nói, cũng chỉ là một lão đầu bình thường mà thôi. Nhưng nếu nhìn thẳng vào mắt của Nhị Điện chủ, hắn càng có thể nhìn thấy một loại cảm giác thâm thúy sâu sắc không thể nào lường hết được, một loại cảm giác vực thẳm đá chìm đáy biển khiến hắn không thể nào tra xét được.
Cường giả, đây mới chính là cường giả chân chính khiến ngươi có luyện thăm dò cũng không cách nào dò xét được, vượt trước mấy tầng trên cảnh giới là chuyện không cần nghĩ cũng biết!
Nhị Điện chủ này họ Truân, tên là Trung Trì. Nhưng ba chữ Truân Trung Trì này, ở Đế quốc Đại La cơ hồ đã không có ai dám gọi thẳng. Bất kể quen thuộc hay không quen, đều chỉ gọi một câu "Nhị Điện chủ" hoặc là "Truân Điện chủ".
Tần Vô Song cung kính tiến lên:
- Vãn bối Tần Vô Song bái kiến Nhị Điện chủ.
Truân Trung Trì dò xét giây lát, càng nhìn càng vui mừng, biểu tình càng nhìn càng sống động. Nếu đổi lại với tính cách hài hước của Ngũ Điện chủ, sợ rằng lúc này đã tay vung chân đạp rồi.
- Tốt, tốt lắm!
Truân Trung Trì cười lớn ha ha:
- Tần Vô Song, cái tên này cũng khá hay! Quốc sĩ vô song, Liễu Sứ giả, Tần Vô Song này, ngươi nói có xứng đáng làm danh hiệu của quốc sĩ không?
Liễu Sứ giả nghe huyền ca biết nhã ý, biết Nhị Điện chủ sinh ra ý nghĩ yêu quý nhân tài, nào dám không thuận theo khẩu khí của hắn mà nói chuyện? Cười làm lành nói:
- Người trẻ tuổi mà có thể giết chết được Lệ Vô Kỵ như vậy, đương nhiên là rất xứng với hai chữ này!
Truân Trung Trì vỗ tay cười to:
- Không sai, không sai! Tần Vô Song, không thể không thừa nhận, người là Võ đồng duy nhất mà lão phu lần đầu gặp mặt đã sản sinh ý niệm muốn thu nhận đồ đệ trong suốt hai mươi năm qua! Lão phu hỏi ngươi, có bằng lòng đi theo lão phu tu luyện hay không?
Tần Vô Song trước đây, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện bái sư học nghệ, lúc này nghe Truân Trung Trì hỏi, không khỏi chần chừ. Tần Vô Song hắn trời sinh tính tự do, không thích bó buộc. Bái sư cái gì cơ chứ, học trước hắn một thời gian cũng chưa chắc có tư cách chỉ dạy lại cho hắn, ngược lại còn cần phải thỉnh giáo hắn nữa cũng nên!
Nhị Điện chủ này thực lực không biết cao hơn hắn bao nhiêu cấp bậc, bái hắn làm sư phụ, thật sự không ngại. Vấn đề là, nếu vì vậy mà mất đi tự do, cũng không phải là điều mà hắn muốn.
Liễu Sứ giả âm thầm giật mình, hắn thấy trên mặt Tần Vô Song cũng có chút dấu hiệu không muốn đồng ý lắm, không khỏi nhắc nhở nói:
- Tần Vô Song, Nhị Điện chủ là nhân vật xuất chúng của Đế quốc Đại La ta, bao nhiêu người ngày đêm mong đợi, từ trẻ hi vọng đến già, từ sinh hi vọng đến chết, đều cũng mong muốn được bái Nhị Điện chủ làm sư phụ, nhưng cả đời cũng không thể thực hiện được nguyện vọng này!
Truân Trung Trì cũng không thúc giục, chỉ là mỉm cười quan sát Tần Vô Song. Nói thật, nếu Tần Vô Song vừa nghe hắn kêu gọi, đã lập tức tùy tiện quỳ xuống hạ bái, ngược lại hắn càng cảm thấy không vui mừng.
Người trẻ tuổi, nên có chí khí của người trẻ tuổi. Do dự của Tần Vô Song chí ít nói rõ người thanh niên này rất có chủ kiến, đối với con đường tu luyện tất nhiên có dự tính của bản thân hắn, nếu không lúc này tuyệt đối cũng sẽ không có do dự như vậy. Con đường tu luyện, không sợ ngươi có cá tính, chỉ sợ ngươi không có lý tưởng.
Tu vi đạt đến loại trình độ của Truân Trung Trì, đối với lĩnh ngộ và cảm thụ thật sự là quá sâu sắc. Những người trẻ tuổi có bao nhiêu quy củ, cuối cùng vẫn không cách nào đi xa hơn trên con đường tu luyện. Nguyên nhân chỉ có một, chính là quá theo khuôn phép cũ, không có cá tính, thiếu biến số.
- Thế nào? Người trẻ tuổi, không cần vội vàng trả lời ta!
Truân Trung Trì thật ra không gia tăng áp lực, mà chỉ cười tủm tỉm nói:
- Bản Điện chủ có thể cho ngươi thời gian đầy đủ để suy nghĩ. Hơn nữa, nếu ngươi có băn khoăn và yêu cầu gì, cũng có thể nói ra. Bản Điện chủ không sợ có vấn đề, chỉ sợ ngươi cái gì cũng vâng vâng dạ dạ!
Chỉ một câu nói này của Nhị Điện chủ, khiến Tần Vô Song tạm thời phát sinh thiện cảm. Hắn vốn tưởng rằng, với tu vi đạt tới cấp bậc này của Điện chủ Tinh La Điện, tất cả bọn họ tất nhiên đều vô cùng kiêu căng, tự kiêu tự đại rất lớn. Nào biết, Nhị Điện chủ này lại hoàn toàn không phải như vậy, ngược lại còn rất nhiệt tình, thậm chí còn mang tới cho hắn cảm giác thân thiết, còn hơn cả lần đầu tiên bái kiến Võ Thánh ở Võ Thánh Sơn trước đó.
Võ Thánh đại nhân lúc đó, ít nhiều còn có một chút tự cao tự đại của Võ Thánh. Còn Nhị Điện chủ của Tinh La Điện lại hòa nhã, dễ gần, điều này khiến Tần Vô Song rất bất ngờ.
- Nhị Điện chủ, nếu vãn bối nói thẳng, thế nào cũng có chút không biết điều. Trên thực tế, vãn bối nhìn Nhị Điện chủ, dĩ nhiên có thể cảm nhận được Nhị Điện chủ thâm sâu không thể nào dò xét được. Chỉ là vãn bối trên con đường tu luyện, từ trước đến nay luôn xem trọng tự do, thông suốt. Nếu có sư môn quản thúc, sợ rằng trên con đường tu luyện võ đạo, không cách nào thực hiện được ý niệm xông lên phía trước mà không có chút nào kiêng kỵ.
Tần Vô Song bất đắc dĩ, đành phải thành thật nói ra.
Liễu Sứ giả vừa nghe thấy những lời đó đã kêu lên một tiếng kinh hãi thất sắc, liên tục đưa mắt ra hiệu về phía Tần Vô Song. Theo như hắn thấy, Tần Vô Song nói ra những lời này, thực sự là có chút sơ suất, thậm chí thật sự có chút không biết điều.
Nào biết, Nhị Điện chủ Truân Trung Trì cũng mặt lộ vẻ trầm tư, hơi có chút kinh ngạc nhìn về phía Tần Vô Song. Hắn thực sự không ngờ, thiếu niên này trẻ tuổi như vậy, tại sao lại có ý chí kiên định như vậy, lại có sự cố chấp hiếm thấy như vậy, có thể chống đỡ được sự mê hoặc của Nhị Điện chủ hắn!
Phải biết rằng, trở thành môn nhân của Điện chủ Tinh La Điện, điều này có ý nghĩa gì? Ý nghĩa là từ nay một bước lên mây, ở Đế quốc Đại La tựa hồ có thể có được tất cả, hoành hành bá đạo, cũng không có ai dám hỏi đến.
Điều này đối với một đệ tử của một Công quốc mà nói, có lẽ chính là sự hấp dẫn cực đại. Nhưng Tần Vô Song này lại có thể chống cự được sự hấp dẫn này.
Mà nhìn biểu tình và ánh mắt, Tần Vô Song cũng không phải là muốn kiếm lý do để từ chối, mà là thành thực trút bỏ những lời từ tận đáy lòng.
Quan trọng nhất là, lý luận này của hắn mặc dù khoa trương, mặc dù cách xa giáo điều sùng bái giai cấp thống trị của chế độ phong kiến, nhưng vô cùng phù hợp với tâm thái nên có một gã cường giả.
- Xem ra, thành công của kẻ này, cũng không phải do may mắn. Bất luận là về mặt thực lực hay là tâm trí, đều có những chỗ mà những người đồng lứa khác không thể nào so sánh được.
Truân Trung Trì nghĩ đến đây, lòng yêu thích nhân tài lại càng tăng thêm. Hắn bình sinh rất ít nhân nhượng, rất ít ngoại lệ, nhưng hôm nay, hắn cảm thấy bất luận như thế nào cũng phải phá lệ một lần.
Lập tức cười ha ha, nói:
- Những suy nghĩ này của ngươi, Bản Điện chủ cũng đã hiểu rõ rồi! Tự do thông suốt, được! Bản Điện chủ đáp ứng ngươi, nếu ngươi bái ta làm sư phụ. Nếu ngươi cần được tự do, nếu ngươi cần thông suốt, Bản Điện chủ đều có thể cho ngươi. Ở Tinh La Điện, ở Đế quốc Đại La, ngươi lên điện không cần yết kiến, mỗi ngày không cần điểm danh. Nếu không phải là đại sự của Tinh La Điện, không cần tham dự bất cứ hoạt động tập thể nào! Vào bất cứ động phủ, bất cứ tàng điện các nào của Tinh La Điện, ngươi cứ tận lực tự do chọn lựa, tận lực tự do ra vào! Nói tóm lại, trước đây ngươi tu luyện như thế nào, sau này vẫn cứ thế mà tu luyện. Chúng ta trên danh phận là thầy trò, ta truyền đạo cho ngươi, ngươi kế thừa tư tưởng và học thuật của ta, thế nào hả?
Liễu Sứ giả nghe vậy, đờ mắt cứng lưỡi, hồi lâu cũng không nói nên lời. Hắn thậm chí có chút ghen tỵ. Đãi ngộ như vậy, ngay cả những Điện tiền Sứ giả như bọn hắn, căn bản nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
Đây không phải là thu nhận đồ đệ, quả thực chính là nuôi dưỡng con bê.
Tính cách của Nhị Điện chủ từ trước đến nay vẫn là người nghiêm túc nhất trong năm vị Điện chủ, lại có thể có một mặt sảng khoái như vậy? Một mặt thông đạt như vậy? Dĩ nhiên có thể khẳng định chính là vì người thiếu niên này mà phá lệ như vậy?
Liễu Sứ giả vừa nghĩ đến đây, cũng liền bình thường trở lại. Vô Song Hầu người ta quả thực có bản lĩnh này. Mười bảy mười tám tuổi đã tiến nhập vào cảnh giới Tiên Thiên, hơn nữa còn giết chết Tiên Thiên cường giả hung hãn như Lệ Vô Kỵ.
Chỉ riêng chuyện này đã khiến hắn hổ thẹn, tự ty. Huống hồ, những thành tựu của Vô Song Hầu người ta cũng không phải ở trong cảnh nội của Đế quốc Đại La, mà là ở trong Công quốc có linh lực tương đối bạc nhược, linh vật tương đối rất thưa thớt. Điều này lại càng thêm xuất sắc!
- Vô Song Hầu, ngươi còn do dự cái gì? Nhị Điện chủ đã phá lệ như vậy? Ở Tinh La Điện ta, có thể có được sự ưu ái như vậy của Nhị Điện chủ, ngươi là người đầu tiên!
Liễu Sứ giả có ý giúp cho người khác thành công, cũng có ý muốn thiết lập quan hệ tốt với Tần Vô Song.
Hắn biết, một khi Tần Vô Song trở thành môn nhân của Nhị Điện chủ, tất nhiên là sẽ có thể kế thừa tư tưởng và học thuật của Nhị Điện chủ. Và nếu hắn thiên phú xuất chúng, thành tựu tương lai nổi trội, thậm chí còn có tư cách tiếp bước vào vị trí của Điện chủ đời sau, trở thành chí cao vô thượng tại Tinh La Điện.
Đối với loại ngôi sao hi vọng, trở thành người được đề cử làm Điện chủ tương lai, Liễu Sứ giả từ trước đến nay không bỏ qua cơ hội kết giao. Những Điện tiền Sứ giả bọn họ nói trắng ra chỉ là những quản gia của Tinh La Điện, mặc dù quyền lực lớn, chức vụ cao, nhưng khẳng định là không có bất cứ tư cách kế thừa vị trí Điện chủ. Sứ giả chính là Sứ giả, tương đương chính là thay các Điện chủ xử lý những công việc vụn vặn đối nội ngoại giao, cũng không khác biệt nhiều lắm so với quản gia, chỉ là chức quản gia này tương đối lớn một chút mà thôi.
Còn những môn đồ của Điện chủ, đặc biệt là môn đồ có tư cách kế thừa tư tưởng và học thuật, mới là người được đề cử làm Điện chủ chân chính, là người nắm giữ, là chúa tể của Tinh La Điện sau này.
Truân Trung Trì lặng lẽ cười, hắn đang đợi phản ứng của Tần Vô Song.
Tần Vô Song có được hứa hẹn như vậy, cân nhắc một lát, liền biết lựa chọn tốt nhất lúc này, chính là bái Nhị Điện chủ làm sư phụ.
Một khi Nhị Điện chủ có những hứa hẹn này, không can thiệp tự do, không bắt buộc hắn điểm danh, với tu luyện của hắn xác thực không có ảnh hưởng gì, giống như bỗng nhiên vô duyên vô cớ có thêm một danh sư dẫn đường, còn nhiều hơn một chỗ dựa vững chắc. Chuyện như vậy, bất cứ ai cũng không thể cự tuyệt. Tần Vô Song đương nhiên cũng sẽ không quái dị đi cự tuyệt yêu cầu này. Lập tức cung kính hành lễ bái sư.
Sau khi hành lễ xong, Nhị Điện chủ còn vui mừng hơn Tần Vô Song, cười to ha ha:
- Được được được! Vô Song, hôm nay chỉ là bái sư ngoài miệng, sau này, vi sư nhất định sẽ làm cho ngươi một nghi thức bái sư nhập môn long trọng. Cũng để các đệ tử khác của Tinh La Điện đều biết đến nhân vật như ngươi. Để tránh sau này ra vào, có chút xung đột, ngược lại bị những tên giảo hoạt đó khinh dễ.
Liễu Sứ giả không khỏi phì cười, hắn thường xuyên nghe nói Nhị Điện chủ là người hay binh vực thái quá cho đồ đệ của mình, cũng không ngờ quả nhiên như vậy. Vừa mới thu nhận đồ đệ, đã tính toán xa xôi như vậy rồi.
Tần Vô Song thật ra rất lãnh đạm, nghi thức long trọng hay không long trọng cũng chỉ là thứ yếu, ngược lại, hắn càng không thích rêu rao quá mức, cái gọi là người nào ưu tú xuất chúng, tất bị người khác ghen ghét, đố kỵ. Một đệ tử mới nhập môn như hắn, nếu nhận được chú ý quá mức, sẽ khiến người khác sản sinh ra bất bình, ngược lại thị phi lại càng nhiều.
Chuyện tu luyện, sợ nhất thị phi không ngừng. Cả ngày vì những đấm đá lẫn nhau vô duyên vô cớ, hoang phế thời gian tu hành võ đạo.
Đang muốn nói chuyện, Nhị Điện chủ đột nhiên tự mình lẩm bẩm:
- Nghe nói Cực Âm Lão Nhân có cừu oán với ngươi? Lần này còn đích thân tới Bách Việt Quốc tìm người gây chuyện? Cực Âm Lão Nhân này gan không bé. Ngay cả đệ tử của Truân mỗ ta cũng dám ức hiếp? Vô Song, chúng ta tới Cực Âm Sơn một chuyến, vi sư phải khiến tên Cực Âm Lão Nhân đó hiểu rằng, có một số người hắn không thể chọc vào, chọc vào chính là tự rước lấy họa cho bản thân!
Liễu Sứ giả quả thực có chút thương cảm với Cực Âm Lão Quái. Nhị Điện chủ ra mặt, Cực Âm Lão Nhân lần này sợ rằng phải đối mặt với cục diện khó khăn rồi!