Khi Quân Vi Hoàng

Chương 36: Khi dễ

"Nghiêu Huyền, hình như có người! Đừng như vậy!"

Đào Hoa bị ép chặt lên thân cây, da thịt mềm mại theo động tác dưới thân của Tần Nghiêu Huyền mà ma sát với thân cây, đợi đến khi hắn buông nàng ra, toàn thân nàng đã in đầy dấu vết đỏ tươi, hai bầu ngực vì bị giày vò tàn nhẫn nên cơ hồ đã rách cả da.

"Làm gì có ai?" Tần Nghiêu Huyền thấp giọng cười, cự vật hơi rút ra ngoài, bởi vì đau đớn và căng thẳng nên nàng co thắt rất chặt, hắn không cách nào rút ra hoàn toàn.

Cúc huyệt không thể so với hoa huy*t nước non đủ đầy, lại vô cùng nóng ấm và chặt chẽ, giờ đây thuốc cao bên trong đã tan ra, dịch ruột non cũng từng giọt trào ra bên ngoài.

"Bụng thật to, hỏng rồi..."

Bị xoay người lại đối mặt với hắn, trong huyệt còn có dương cụ đang rung động nên Đào Hoa thét lên, côn th*t trong cúc huyệt lại phình to xoay tròn một lượt, bị kẹt ở trong nên tiến thoái lưỡng nan. Đào Hoa ủy khuất ôm vai hắn, lại bị hắn cách một lớp sa y cắn lên ngực, "Đồ bại hoại, rõ ràng chàng đã từng nói đợi ta lớn hơn một chút..."

"Trẫm đã đợi nàng quá lâu rồi."

Bên trán đổ mồ hôi mỏng, Tần Nghiêu Huyền nâng vú Đào Hoa lên vuốt ve. Bàn tay in lên từng dấu vết đỏ hồng, "Nơi này của Hoa nhi đã lớn hơn rồi này."

"Bệ hạ!"

Đôi mắt động tình mờ mịt nước mắt, Đào Hoa cắn môi kêu một tiếng, bỗng nhiên Tần Nghiêu Huyền rút ra, côn th*t thô to một đường sượt qua đường ruột, quy đầu dính một lớp chất lỏng dấp dính, lại kẹt ở cửa cúc huyệt làm Đào Hoa ngâm dài một tiếng, hai má ửng đỏ, toàn thân run rẩy, không rõ là đau hay thoải mái.

"Chàng bắt nạt ta..."

Nơi vốn không thể giao hợp lại nóng bỏng, ngứa ngáy như vậy, khi hắn rút ra nàng lại còn cảm nhận được khoái cảm. Giờ bị kẹt trong cúc huyệt đóng chặt, cảm giác trướng đau vô cùng sâu sắc làm Đào Hoa thút thít một tiếng.

"Đừng cắn nhanh như vậy, cắn đứt trẫm rồi."

Yết hầu Tần Nghiêu Huyền chuyển động, bật ra tiếng thở dài, cúi đầu thấy Đào Hoa bị hắn làm đến khóc lóc vô cùng đáng thương, hắn lại nặng nề thúc vào.

Nơi mới bị khai phá không đủ ướt át, Đào Hoa bị hắn làm cho hai má trắng bệch, ngoại trừ mở miệng xin tha không mắng nổi hắn.

Thân thể nàng mềm mại như nước, da thịt lên nhau lại dấy lên dục hỏa trong người hắn, Tần Nghiêu Huyền ôm Đào Hoa đặt lên cành cây Đào, nâng một chân nàng lên, côn th*t hồng hào thúc vào lần một sâu hơn lần hai, dịch non tràn ra càng thuận lợi cho hắn xuyên xỏ bụng nhỏ của nàng.

Lúc hắn xuất tinh, đầu nhỏ của Đào Hoa vô lực gục xuống, mùi đàn hương trong miệng nồng đậm.

Nóng, nóng quá, còn rất trướng...

Tại sao hắn có thể xuất trong cúc hoa hàng, còn cố ý chọn chỗ sâu nhất nữa chứ?!

Nhớ tới Tần Nghiêu Huyền thích nhất là dùng ngọc thể giữ long tinh trong người nàng, có đôi khi suốt đêm, có đôi khi cả ngày, Đào Hoa vô cùng tức giận.

Chỉ cần nghĩ tới cảnh nơi đó của bản thân bị nhét ngọc thể thô to như thế, bên trong còn chứa tinh dịch nồng đậm, đừng nói là mấy canh giờ, vài phút thôi Đào Hoa đã chịu không nổi rồi.

"Đừng khóc."

Không rõ Đào Hoa suy nghĩ gì, nhưng bộ dạng ủy khuất như thái giám lúc mới vào cung hay giống hơn là bộ dạng nhục nhã khi thiếu nữ bị thất trinh, lòng Tần Nghiêu Huyền tê dại, ôm Đào Hoa hôn lên môi nàng, "Trẫm làm đau nàng sao?"

"Đau!"

Bị ôm ngồi lên ghế, Đào Hoa tuyệt vọng chảy nước mắt, xoa mông: "Phía sau dấp dính, ta khó chịu, Nghiêu Huyền... Đừng lấy ngọc thể nhét vào trong được không..."

Tần Nghiêu Huyền ngừng động tác chọn dương cụ, thấy bộ dạng ủy khuất cầu xin của Đào Hoa, vết thương bị nàng cắn trên vai hắn lại mơ hồ đau.

"Được."

Đào Hoa kinh hỉ, Tần Nghiêu Huyền bỗng quét đồ trên bàn xuống đất, lấy áo ngoài lót lên bàn. Đào Hoa bị ôm lên mặt bàn, giống như miếng thịt trên thớt, hai chân bị nâng lên cao tách ra, hoa viên lấp lánh d*m thủy bị nhìn không sót gì.

hoa huy*t tràn ra từng giọt dịch thể mê hoặc, hắn thò tay vào trong, Đào Hoa run rẩy rên rỉ, một cỗ d*m thủy lại tràn ra ngoài.

"Bị dâm cụ làm tới thoải mái như vậy sao?"

Tần Nghiêu Huyền híp mắt, không rõ là giận dỗi hay trêu chọc, Đào Hoa cảm thấy vô cùng mất tự nhiên. Bản thân trần trụi lồ lộ trước mặt hắn, càng không nói ánh mắt hắn còn dán chặt vào chỗ kia, Đào Hoa đành phải cắn môi không nhìn hắn.

"Yaa! Nghiêu Huyền... Đừng..."

"Hả? Thế nào, trẫm không thể chạm vào nàng sao?"

Tay trái hắn tìm được hoa môi của nàng, d*m thủy lóng lánh mỹ lệ thấm ướt tay hắn, âm đế xấu hổ cũng lộ ra ngoài, Tần Nghiêu Huyền cố ý xoa chỗ đó, tay còn lại dò vào trong cúc huyệt đào khoét, theo động tác của hắn một cỗ tinh dịch thuận theo khe mông chảy ra ngoài, dịch thể trắng đục chảy qua da thịt phấn mịn.

Hắn cố ý vân vê bên trong, cào tới cào lui, dùng ngón tay mở đường ruột của nàng.

"A ừ... Ừ... Đừng..."

"Không thể theo ý nàng được."

Đột nhiên hắn thô lỗ cắm ba ngón tay vào, khuấy đảo nơi không thể giao hoan kia, âm thanh lép nhép mê người vang lên, sau đó Tần Nghiêu Huyền hung hăng nhéo hoa hạch của nàng.

Bàn chân trên bàn đá đạp loạn xạ, Đào Hoa uốn éo muốn chống cự khoái cảm quá mức lạ lẫm cũng quá mức quen thuộc này.

Nếp thịt mỏng bị tách ra, ngón tay của Tần Nghiêu Huyền đâm sâu vào, theo động tác vặn vẹo của nàng mà càng kích thích phía trong cúc huyệt mãnh liệt hơn, khoái cảm ập tới dồn dập, Đào Hoa có cảm giác nàng đã phun trào lên người Tần Nghiêu Huyền.

Hắn bỗng nhiên siết chặt một chỗ nào đó, Đào Hoa còn không kịp suy nghĩ lý do hắn làm thế, thân thể đã đạt cao trào lần nữa.

"A a! Nghiêu... Nghiêu Huyền..."

Đào Hoa thậm chí còn nghe được âm thanh cao trào dưới hạ thể của nàng.

Phốc xuy...

côn th*t cứng rắn thô to lại cắm vào hoa huy*t bị đùa bỡn quá lâu, xuân thủy trào ra bị chặn lại, Đào Hoa nghe thấy tiếng rên rỉ sảng khoái của bản thân.

"Nghiêu Huyền... Nữa đi... A, trướng quá... Bị chàng làm thật thoải mái..."

Hai chân nàng không biết từ lúc nào quấn lấy eo hắn, mông nhỏ uốn éo theo từng cú thúc của hắn, mỗi lúc một sâu hơn, hung ác hơn làm Đào Hoa sảng khoái khóc lóc kêu to.

Bộ dạng bây giờ của nàng vô cùng đáng xấu hổ.

Nhưng Đào Hoa lại lờ mờ nhìn thấy đôi mắt thỏa mãn của Tần Nghiêu Huyền trong ánh sáng vỡ vụn, giống như đang khích lệ nàng dâm đãng hơn.

"Ngoan."

Thấy nàng bởi vì sung sướng quá độ mà cao trào tới thất thần, Tần Nghiêu Huyền ôm nàng vào trong ngực, "Hoa nhi nghe lời trẫm, kêu ra tiếng đi, trẫm rất thích."

"Không..."

Vành tai bị hắn ngậm trong miệng liếm láp, Đào Hoa cảm giác bốn phương tám hướng đều vang vọng tiếng nước, âm thanh phốc phốc làm nàng xấu hổ vô cùng.

Tần Nghiêu Huyền không so đo bộ dạng lộ răng mèo, không ngoan của nàng, hắn cong khóe miệng, chỉ cảm thấy nàng đáng yêu vô cùng, dục tình bùng nổ, hắn ôm nàng trong tư thế giao hợp về phòng.

Trên mặt đất đôi chỗ còn đọng lại vài giọt tinh dịch, cung nữ và thị vệ nghe được âm thanh rên rỉ của Đào Hoa đã sớm chạy xa.

Đào Hoa vốn tưởng hắn ôm nàng đi tắm, nào ngờ hắn lại ôm nàng lên giường lăn qua lật lại hồi lâu.

Nửa đêm tỉnh lại, Đào Hoa phát hiện bụng nàng phồng lên, mơ màng nàng còn tưởng là hoa huy*t bị ngọc thể nhồi vào, nhưng thò tay sờ lại là xúc cảm ấm áp có chút nóng bỏng.

"Hoa nhi tỉnh rồi?"

Tần Nghiêu Huyền ôm eo nàng, dưới thân không dừng động tác, hoa huy*t ướt đẫm lại bắt đầu co rút, Đào Hoa bị dọa tới sắc mặt trắng bệch, khàn khàn cầu xin tha thứ: "Bệ hạ, dừng lại đi..."

Đã mấy canh giờ rồi vẫn còn làm sao? Tần Nghiêu Huyền coi như mới ngoài hai mươi, đúng lúc dương khí cường thịnh nhưng cũng không thể quá độ như vậy chứ.

Huống chi nàng giờ mới mười lăm, làm sao chịu đựng được quá độ.

"Chàng đã nói sẽ cưng chiều ta." Đào Hoa ủy khuất quay đầu đi, "Hoa nhi giờ đau quá, mông cũng đau, chỗ ấy cũng đau."

Nếu là kiếp trước, hắn hoang dâm vô độ như vậy, Đào Hoa đã sớm dùng tất cả những lời lẽ không hay mắng hắn.

"Đau còn chảy nhiều nước như vậy, thật sự dâm đãng."

Thò tay bóp mép thịt của nàng, Tần Nghiêu Huyền nằm bên cạnh nàng, giọng nói dịu dàng: "Ngủ đi, giữ long tinh của trẫm đi ngủ sẽ có lợi cho nàng."

Hắn xoa rất nhẹ, rõ ràng còn đang bị làm mà đã có một cỗ tê dại chạy dọc sống lưng nàng.

Đào Hoa thật sự quá mệt, nếm được ngon ngọt từ hắn, mơ màng nhắm mắt ngủ tiếp.

"Nhưng ta cũng không sinh được hoàng tử..."

Ở kiếp trước cũng như vậy... Nhận long tinh mười năm mà một lần mang thai cũng không có.

"Sẽ có." Tần Nghiêu Huyền nghe nàng lẩm bẩm, nghẹn ngào cười cười, "Vài năm nữa, Hoa nhi có thể vì trẫm sinh thái tử và công chúa. Đợi cho bé con lớn một chút, trẫm sẽ dẫn Hoa nhi..."

Tần Nghiêu Huyền nói hăng say nhưng người trong ngực đã phát ra giọng mũi nhẹ nhàng, hiển nhiên đã thiếp đi mất rồi.