Khi Phụ Nữ Xuyên Đến Thế Giới Thú Nam

Chương 23

Ma Da đích xác là vừa nghe thấy tiếng hô báo có chuyện của các người thú liền từ trong huyệt động bắn ra ngoài, còn hóa thành thú dữ màu trắng ở giữa không trung, nhanh chóng vọt tới chân núi, thế chạy như sấm.

Đôi mắt màu vàng óng của hắn đảo qua, lập tức phát hiện bóng dáng dần mất của Lý Mộ Tư, nhất thời sợ đến vỡ mật, rồi lại nhìn thấy mấy người thú dăng hóa hình nhảy vào trong nước lũ, ngay cả mấy con không biết bơi cũng ngu quá xá nhảy xuống, làm hại mấy giống cái thét lên rồi lo nghĩ biện pháp kéo bọn họ lên, Ma Da làm sao còn có thể không biết Lý Mộ Tư rơi xuống?

Ma Da lo âu hét lớn một tiếng, xa xa, đã dùng sức đạp một cái, nhảy lên không, nện vào trong nước tùm một tiếng, làm văng lên bọt sóng khổng lồ, khiến mấy giống cái lo lắng đứng ở bên bờ đặt mông ngồi xuống dưới đất.

Trong nước vẩn đục, Ma Da hoảng hốt không kịp tìm vị trí chính xác của Lý Mộ Tư nữa, thật may là quét mắt một cái, liền nhìn thấy cái đuôi của Tư Nạp Khắc đang lắc trong nước, kích thích rất nhiều dòng nước ngầm. Ma Da lập tức đạp bốn chân, đuổi sát theo hướng của Tư Nạp Khắc.

Mặc dù Tư Nạp Khắc xuống nước sớm hơn Ma Da, nhưng tốc độ bơi lội của loài rắn. . . . hay là không đề cập nữa, Ma Da chỉ chốc lát sau liền vượt qua hắn, kích thích Tư Nạp Khắc mở to mắt không ngừng lè cái lưỡi đỏ thắm.

Ánh sáng dưới nước mờ mờ, thật may là Tuyết Mao Hống khá hơn loài rắn, hai mắt sáng hơn nhiều. Hắn liếc mắt liền thấy được Lý Mộ Tư đang không ngừng bị dòng nước ngầm hút xuống chỗ sâu, Lý Mộ Tư hiển nhiên cũng nhìn thấy hắn, liền hai ra dấu tay với hắn, dấu tay kia có ý là "Trở về! Trở về!" .

Ma Da nhe răng, tức tối mắng to trong lòng: trở về cái mông! Mẹ kiếp! Đợi lão tử xách em lên tối, xem có đánh nát cái mông nhỏ của em không!

Hắn đang hậm hực trong lòng cho hả giận, thì một bóng đen chợt lao về phía hắn, lúc này hai con mắt của Ma Da đều chỉ nhìn thấy một Lý Mộ Tư đã bắt đầu mất đi ý thức, sao còn biết tránh né? Chỉ hơi hơi nghiêng nghiêng người, tránh được chỗ yếu, liền lẻn xuống dòng nước sâu.

Nhưng chốc lát sau, đau đớn theo dự liệu cũng không có tới, Ma Da hơi kinh ngạc quay đầu lại liếc nhìn, chỉ thấy Tư Nạp Khắc quấn chặt gốc cây khổng lồ, bị nước lũ nhổ tận gốc, miễn cưỡng thay đổi phương hướng đụng tới. Thấy hắn nhìn sang, đầu rắn khổng lồ lập tức không được ngừng chỉa về phía Lý Mộ Tư.

Người này. . . . . .

Trong lòng Ma Da chợt có chút quái lạ, nghĩ tới tên này có thể có ý đồ bất chính với Lý Mộ Tư.

Nhưng trong lúc cấp bách này, bùn cát trong nước bị dòng nước xiết cuốn theo, vọt vào trong đôi mắt mở to của Ma Da, đau đớn vô cùng, nhưng hắn vẫn mở mắt thật to, nén lấy một hơi trong ngực nhanh chóng bơi về phía Lý Mộ Tư.

Nhưng, đang lúc này, hắn nhìn thấy một thứ khổng lồ màu đen giật giật, từ bốn phương tám hướng bao vây tới, quấn quanh Lý Mộ Tư đã gần hôn mê ở giữa. . . .

Cái . . . Thứ gì?

Con thú này vô cùng to lớn, thân thể tối đen từ trên xuống dưới nhìn quả thật có màu sắc tự vệ của thiên nhiên, chỉ cần im lìm bất động, ngay cả khứu giác bị nước chảy quấy nhiễu của Ma Da cũng không thể nào phân biệt.

Nghĩ đến mùa mưa khó khăn và tầng tầng lớp lớp nguy hiểm trong nước, trái tim vô cùng mạnh mẽ của Ma Da cũng thiếu chút nữa nhảy ra ngoài.

"Rống ——" hắn phát ra một tiếng rống giận uy hiếp, mặc dù tiếng hô này trong nước nghe cực kỳ quái dị mà trầm muộn.

Trong tiếng hô, vật khổng lồ quỷ dị màu đen không rõ nguồn gốc hình như run lên, thân thể to lớn giật giật, sau đó, một đôi mắt nhỏ như đậu mở ra, đột ngột xuất hiện trên nóc đống thịt, hơi khẩn trương chuyển động mọi nơi —— đó là một con thú nhiều chi mềm? ! Một con. . . . Đọa Lạc Giả?

Ma Da trợn to hai mắt, không khỏi cảm thấy quen thuộc —— sự quen thuộc quỷ dị đáng chết! Làm sao có thể? !

Vậy mà, sự thật chứng minh suy đoán ngay cả mình cũng không dám tin tưởng.

Lý Mộ Tư hiển nhiên vừa vặn rơi vào trên lưng của con thú chi mềm nhiều chân, con thú chi mềm nhiều chân khổng lồ lộ ra đôi mắt đen như đậu liếc nhìn chung quanh, lập tức quơ múa nâng tám cái chân như cây gỗ to linh hoạt quấn thân thể Lý Mộ Tư, thận trọng bảo vệ Lý Mộ Tư ở giữa.

Hình như hơi chần chờ chuyển động đôi mắt đậu linh hoạt nhìn Ma Da một cái, con thú chi mềm nhiều chân dùng sức quẫy cái chân cuối cùng, thân thể to lớn liền linh hoạt trồi lên mặt nước —— dù là Ma Da, ở giữa dòng nước kịch liệt như vậy, cũng không cách nào đuổi theo động tác trời sinh giỏi bơi của đối phương, thậm chí còn bị dòng nước chảy khi đối phương bơi ngang qua mình đụng vào làm thay đổi phương hướng.

Mùa mưa đáng chết này!

Ma Da hận hận mắng một câu ở đáy lòng, sau đó lập tức đổi ngược thân thể đi theo sau lưng con thú chi mềm nhiều chân kia.

Quỷ dị, lần này, hắn lại không có xem đối phương là kẻ địch, mặc dù đối phương là một con Đọa Lạc Giả, Đọa Lạc Giả nguy hiểm.

Bảo La thận trọng giơ cao Lý Mộ Tư nổi lên mặt nước, dòng nước ngầm ở đáy nước đối với hắn mà nói thật ra cũng nguy hiểm, nhưng mà thân thể của hắn khổng lồ, hơn nữa còn có thật nhiều râu, có thể bắt lấy mấy hòn đá, để miễn bị cuốn đi. Còn có lợi là, thân thể của hắn rất mềm, tảng đá sắc bén, hay nhánh cây gì, cho dù bị nước chảy cuốn đụng vào thân thể của hắn, cũng không có biện pháp tạo thành tổn thương trí mạng gì với hắn. Cho nên hắn có thể thừa dịp nước lũ lén lén lút lút đi theo sau lưng bộ lạc Mộ Sắc mãi cho đến nơi này, chỉ phải trả giá bằng khá nhiều vết thương rất nhỏ trên người thôi.

Nhưng, tự Bảo La lại cảm thấy thật là siêu cấp có lời!

^______^

Thật ra thì Bảo La vốn chuẩn bị len lén đi theo phía sau bộ lạc Mộ Sắc, vào mùa mưa, hắn có thể len lén đem một vài con mồi tới cạnh người thú của bộ lạc Mộ Sắc, như vậy mấy giống cái dễ thương cũng sẽ không bị đói bụng rồi, không ngờ lại thấy Lý Mộ Tư rơi xuống nước, làm hắn bị lộ ra.

Bảo La đã bị người thú cắn đứt xúc tua nhiều lần nên có phần sợ các người thú theo phản xạ, điều này làm thời điểm hắn nổi lên mặt nước thời điểm chỉ lộ ra hai con mắt đen như đậu mọc trên đỉnh đầu, sợ sệt quan sát mấy người thú bên bờ.

Nhưng, hắn hiển nhiên quên mất, mấy cái xúc tua giơ Lý Mộ Tư lên khỏi mặt nước thật cao đã sớm làm hắn bị lộ ra đến mức không thể lộ hơn. . . .

Mấy người thú bên bờ đều ướt đẫm cả người, có mấy người thú am hiểu cuộc sống dưới đất (nói cách khác trên căn bản hoàn toàn không biết bơi) lúc này còn ôm đầu dựng tóc đưa tay đưa chân nằm thở phì phò phun nước, nhưng vừa thấy Bảo La xuất hiện, các người thú vẫn lập tức bày ra tư thái công kích, bảo vệ mấy giống cái ở sau lưng, uy hiếp gầm nhẹ liên tiếp.

Bảo La sợ đến mắt đậu rụt một cái, thật may là, một lát sau Ma Da bò lên bờ ngăn mấy người thú lại. Nhưng tầm mắt hắn nhìn về phía Bảo La lúc quay đầu lại rõ ràng không khách sáo chút nào. Tư Nạp Khắc màu xanh lá cây càng thêm lén lén lút lút bơi đến sau lưng Bảo La, nhếch miệng lộ ra một hàm răng nọc.

Đôi mắt nhỏ trên đỉnh đầu Bảo La chuyển lại chuyển, không để ý Lý Mộ Tư đang hôn mê, bên kia, Tát Tư đang được mấy người thú bảo vệ thấy vậy, lập tức mở miệng: "Cậu còn không đưa cô ấy về, cô ấy rất có thể sẽ chết."

Bảo La kinh hãi run, xúc tua cả người run lên, nhanh chóng bơi vào bờ. Chỉ lát nữa là đến gần mấy người thú rồi, nhưng lại sợ sệt vòng qua hướng khác, duỗi dài hai cái xúc tua nhẹ nhàng đặt Lý Mộ Tư ở bên bờ khi các người thú nhe răng trợn mắt đe dọa.

Các người thú gầm nhẹ chạy nhanh tới, Bảo La hơi chần chờ một chút, nhưng vẫn đưa ra một cái xúc tua đặt lên bụng Lý Mộ Tư, hơi dùng sức ấn xuống một cái.

"Phụt ——" Lý Mộ Tư phun nước ra như suối. Bảo La vui thích híp đôi mắt nhỏ như đậu đen, nghĩ đến tình cảnh bên đầm nước đen lần trước. Ưmh, mặc dù lần đó hắn rốt cuộc mất một cái xúc tua.

Nhưng mà lần này không hề có cá nhỏ nữa!

Bảo La hơi thất vọng, sau đó ở một giây trước khi các người thú đến gần đã nhanh chóng chìm vào đáy nước trốn, trước khi chạy trốn, Tư Nạp Khắc vẫn lén lén lút lút đi theo sau lưng Bảo La rốt cuộc thiếu kiên nhẫn, há lớn mồm NGAO...OOO cắn một cái ở trên một cái xúc tua mà Bảo La chưa kịp thu hồi. . . .

"Gào khóc gào khóc ——" Bảo La đau đến cả sợi xúc tua đều co rúm, Tư Nạp Khắc đang cảm thấy mình làm tốt lắm nên không đề phòng, lập tức bị một lực mạnh đánh bay, rơi xa vào trong nước lũ mênh mông bát ngát, phát ra một tiếng tủm.

Mấy người thú trên bờ kêu lên một tiếng, Ma Da nháy mắt ngẩng đầu lên, vừa tức vừa buồn cười —— tên ngu ngốc kia! Chẳng lẽ không biết xúc tua của thú chi mềm nhiều chân có thể mọc lại sao? Cắn trúng một cái thì sao chứ?

Aizz! Không đúng? Sao giờ còn chưa thấy ló đầu? Tên ngu ngốc kia sẽ không bị nước cuốn chứ? Ma Da liếm mặt của Lý Mộ Tư một lát xong, tin chắc Lý Mộ Tư không có việc gì, nhưng ngẩng đầu, vẫn còn chưa thấy Tư Nạp Khắc thò đầu ra, không khỏi hơi nóng nảy.

"Ni Lỗ, có thể xuống nước không?" Ma Da quay đầu lại kêu bầu bạn mà Ni Lạc chọn trúng.

Đó là người thú sống dưới nước duy nhất của bộ lạc Mộ Sắc, có vảy cứng, lưng mọc răng nhọn tựa như lưỡi dao, sau lưng có một cái đuôi dài cứng dẹp. Mặc dù là người thú sống dưới nước, nhưng ngoại hình của Ni Lỗ chứng tỏ hắn là một người thú hệ sức mạnh, cũng gặp nguy hiểm rất lớn trong nước lũ chảy xiết. (#Ami: bơi giỏi mới là lợi thế)

Ni Lỗ nhanh chóng đong đưa tứ chi bén nhọn mạnh mẽ chạy về phía trong nước: "Tôi thử một chút."

"Cẩn thận một chút." Ma Da cau mày nói, hắn chần chờ nhìn về phía Hoắc Khắc không ngừng nhìn quanh bên cạnh: "Hoắc Khắc? Cậu đồng ý giúp đỡ không?"

Hoắc Khắc trợn to hai mắt, được yêu thương mà hoảng sợ: "Tôi. . . . Tôi sao? Anh anh anh. . . . Anh không sợ tôi chạy trốn?"

Ma Da nghía hắn một cái, chê cười: "Dù chạy trốn thì thế nào? Nếu tôi dám dùng anh sẽ không sợ anh chạy trốn."

Hoắc Khắc nhất thời cảm động đến rơi nước mắt, lại nghe Ma Da không chút để ý tăng thêm một câu: "Chạy mất thì cũng chỉ thiếu một người há miệng chờ ăn thôi, mặc dù. . . . Đồ cho cậu ăn xác thực không coi là nhiều."

Hoắc Khắc: ". . . . . ."

Lật bàn! Có cần thẳng thắn thế hay không! Rất đả kích người đó? Thật là quá đáng, hừ hừ. . . .

Nhưng hắn vẫn nắm chặt tất cả cơ hội có thể hòa nhập vào bộ lạc, vỗ một đôi cánh đỏ rực diễm lệ liên tục nịnh hót gật đầu: "Sẽ không sẽ không! Tin tưởng tôi! Tôi là ai chứ? Tôi chính là Hoắc Khắc đại nhân đẹp trai a ha ha!"

Ma Da nhìn hắn một cái, sử dụng ánh mắt biểu đạt ý "Cậu ngu ngốc à?", tiếng cười cạc cạc của Hoắc Khắc nhất thời cắm ở trong cổ họng, chỉ có thể kẹp chặt cúc hoa mạnh mẽ vỗ vỗ cánh, bay lên giữa không trung, bắt đầu tìm kiếm tung tích của con rắn ngu ngốc kia.

Một lát sau, hắn thật phát hiện tung tích của Tư Nạp Khắc sớm hơn Ni Lỗ một bước, Hoắc Khắc lập tức đắc chí giương giương mái tóc lửa đỏ của hắn: hắn quả nhiên không hổ là Hoắc Khắc đại nhân! Thật là mạnh mẽ! A ha ha ~

Hắn phát ra một tiếng kêu to báo cho Ni Lỗ biết, sau đó lẩn quẩn bay đến chỗ tương ứng trên mặt nước.

Sau đó, hắn liền nhìn thấy, dưới mặt nước, có một bóng đen lớn đang lén lén lút lút đến gần, nhanh chóng quấn lấy cái đuôi của Tư Nạp Khắc bị ném đến đầu óc choáng váng.

Không đợi Hoắc Khắc đưa ra cảnh cáo, bóng đen kia đã nhanh chóng kéo cái đuôi Tư Nạp Khắc đến bên bờ rồi vèo trốn mất vào đáy nước.

Kéo? Kéo kéo? Đây là chuyện gì xảy ra?

Hoắc Khắc có đầy dấu chấm hỏi trong đầu hạ xuống bên bờ, nghiêng đầu qua thấy Tư Nạp Khắc đang quay eo đầu óc choáng váng bò từ trong nước ra ngoài, nằm ở trên tảng đá bên bờ phun nước ra ừng ực ừng ực.

Một lát sau, tên tóc dài màu xanh lá cây không còn hơi sức ngẩng đầu lên, đối mặt con thú khổng lồ màu trắng đang uy nghiêm nhìn chăm chú vào hắn.

"A!" Tư Nạp Khắc hơi chột dạ dời ánh mắt xuống, lập tức ngây người, thận trọng duỗi ngón tay ra chỉ vào chỗ đó của con thú trắng, nhắc nhở: "Ma Da, chỗ đó. . . . chỗ đó của anh chảy máu?"

Ma Da cúi đầu xem xét, quả nhiên, có lẽ là bị thứ gì quẹt bị thương lúc ở dưới nước, chỗ đó của hắn đang thỉnh thoảng ra bên ngoài nhỏ một giọt máu. Có lẽ lúc nãy quá khẩn trương, hắn dĩ nhiên đến giờ cũng chưa nhận thấy.

Tư Nạp Khắc ngây ngô xong rồi, chợt hưng phấn huơ tay múa chân: "Như vậy. . . . như vậy, Ma Da có thể sẽ không có biện pháp ấy ấy hay không? Vậy. . . . Vậy tôi giúp anh có được hay không? Tôi có thể chăm sóc tốt cho Mộ Tư đấy!"

Đôi mắt hắn lóe sáng nhìn về phía Ma Da, bộ dáng ngẩng đầu ưỡn ngực.

Hoắc Khắc bên cạnh nghe vậy, rất muốn nói: còn có tôi! Còn có tôi! Tôi cũng có thể giúp một tay đấy! Nhưng không biết vì sao, vừa nhìn thấy Ma Da hắn liền nhanh kẹp chặt cúc hoa chạy qua một bên rồi.

Quả nhiên, Ma Da từ từ nhếch môi, hàm răng khổng lồ, sắc bén như dao lộ ra ngoài, lộ ra một nét mặt dữ tợn, hắn chợt quay người lại, đuôi dài vung lên đánh vào trên mặt Tư Nạp Khắc, khiến Tư Nạp Khắc ngã lên đất.

"Đi tìm chết! Khốn kiếp! ! !" Ma Da bị nghi ngờ năng lực của thú đực nên lửa giận ngập trời trong lòng!