Khi Phụ Nữ Xuyên Đến Thế Giới Thú Nam

Chương 16

Thứ gọi là Dực Tộc, thật ra thì chính là người thú có cánh, cũng chính là. . . người chim.

A a, quả nhiên chỉ cần nghĩ như vậy, thì tiếng kêu to bén nhọn, nanh vuốt sắc bén đều là mây trôi thôi!

Lý Mộ Tư lập tức dũng cảm.

Hoắc Khắc là tiểu tử đẹp trai của Dực Tộc, hắn có một bộ lông vũ màu lửa đỏ, khi mở cánh ra xẹt qua bầu trời, tựa như một đường lửa rất nhanh, lẳng lơ lại hoành tráng. Nhưng! Những thứ này cũng không thể làm mất bản chất thanh niên lớn tuổi của hắn, nếu như mùa mưa này hắn còn chưa thể hóa hình, hắn sẽ phải chủ động rời đi sào huyệt ở núi Ba Sa Khắc.

Oh, không, vậy quá tàn khốc, huyệt động do hắn lén rút rất nhiều lông của đồng bạn mới trang trí được, hắn không bỏ được. . . . . .

Tiểu tử Hoắc Khắc đẹp trai —— dĩ nhiên, hiện tại xưng hắn là chim lớm đẹp trai thì thỏa đáng hơn —— phát ra tiếng kêu to khổ sở giữa không trung, vì vậy, lập tức, hắn liền bị các người thú bộ lạc Mộ Sắc phát hiện, thiếu chút nữa bị quần đấu, hên là bọn người thú này phần lớn không có cánh chỉ có thể nhìn hoặc dùng tiếng gầm thét ý bảo "Tên kia có giỏi liền xuống! Xuống!".

Hoắc Khắc dĩ nhiên sẽ không ngu mà xuống, hắn. . . . hắn không thể hóa hình nên hắn cũng không có dũng khí, cho nên. . . . Ha ha ha, hắn mới không để ý việc bị mắng! Nghiêng đầu ~

Có lẽ là nhờ cái phúc người khác đều sinh con dưới họ, Dực tộc là một tộc người thú rất biết đẻ con, nhưng trời cao vĩnh viễn công bằng, Dực tộc cũng là tộc khó sinh ra giống cái nhất. Cho nên vấn đề phổ biến nhất, nghiêm trọng nhất trong tộc chính là thanh niên lớn tuổi tràn lan.

Lúc này liền cho thấy sự hài hòa của xã hội rất quan trọng. Thanh niên lớn tuổi chưa cuối càng nhiều, đánh lộn đánh lạo, trộm vặt móc túi vào nhà cướp của, đều là tầng tầng lớp lớp —— đàn ông mà, tất cả mọi người đều hiểu, luôn luôn phải tìm phương pháp phát tiết tinh lực còn dư.

Vì vậy, dần dần, những tên Dực tộc trộm xong quạt cánh bỏ chạy, lại không bị mấy người thú bắt được trở thành đại biểu của kẻ cướp trong người thú, người gặp người ghét, người người kêu đánh —— ai bảo Dực Tộc thừa thãi sống độc thân thích cướp nhất chính là giống cái tộc khác?

Ôi không, Hoắc Khắc một thân một mình quạt cánh bay dọc theo con sông hơn một giờ, chuẩn bị thừa dịp bộ lạc Mộ Sắc còn chưa có di chuyển sẽ nhiệt tình giành một người vợ về, biến thân xong thì sẽ sinh con, tranh thủ giải quyết toàn bộ chuyện lớn trong đời trong mùa mưa, oa ha ha ha ~

—— đúng đó, hắn mới sẽ không ngu kêu người anh em Nhất Ca của mình đến! Nhất Ca này ngu kinh, lần trước nếu không phải hắn gắng giành giống cái kia với mình, làm sao sẽ khiến cho cả hai anh em không ai được đến tay mà còn bị người thú kia bứt đứt một đống lông cổ? !

Oh oh oh, hừ. . . . . Đầu có thể rơi, kiểu tóc không thể loạn! Ngao, đáng thương cho cái cổ bướm ohóng khoáng trơn láng sáng bóng của hắn!

Nhưng, lần này có lẽ đến thời của hắn rồi, cư nhiên vừa ra ngựa đã bắt được một giống cái trẻ lạc đàn! ?

Hoắc Khắc lập tức dùng tốc độ còn nhanh hơn tốc độ hắn dùng để bắt loài thỏ yêu thích nhất, một cái đã quắp được giống cái, sau đó hạnh phúc đến đỉnh đầu bốc khói, móng vuốt cũng run rẩy.

Hoắc Khắc đã chịu vô số thiệt thòi do là một thanh niên lớn tuổi dĩ nhiên sẽ không vừa thấy giống cái liền mất tiền đồ không vỗ cánh nổi, nhưng khi hắn vừa quắp được giống cái, muốn vỗ cánh bay lên thì hắn lại bị một con cọp có cánh gầm thét cản lại.

Trời ạ! Anh em ơi, dầu gì anh cũng có cánh, có cần tự giết nhau thế không! Gián điệp! Gián điệp rõ rành rành!

Gián điệp cái gì, quá đáng ghét!

Hoắc Khắc giận đến duỗi thẳng cổ mắng cạc cạc, không ngờ con cọp có cánh chẳng những không nhận người thân, còn quá vô sỉ hoàn toàn không giảng đạo nghĩa, cả lời mắng nhau dạo đầu cũng không cho, liền xông lại muốn quào lấy cổ Hoắc Khắc!

Thật vờ má nó!

Miệng Hoắc Khắc thiếu chút nữa sùi bọt mép.

Vậy cũng quá. . . . Quá độc ác! Cái bướm của Dực tộc! Đây chính là cái bướm của Dực tộc!

Vì bảo vệ cái cổ tự nhiên phóng khoáng của mình, dù trong lòng Hoắc Khắc khổ sở cỡ nào cũng chỉ có thể nghiêng đầu khó khăn né đi, chỉ tiếc, nhìn đầu mà chẳng nhìn đuôi từ trước đến giờ là bệnh chung của Dực Tộc (tựa như đà điểu), hắn vừa mới nghiêng đầu, thì cái mông chim lập tức bị quơ phải!

Nhất thời, chỉ nghe một tiếng xoẹt, một vệt màu lửa đỏ diễm lệ chói mắt xẹt qua bầu trời, chim lớn Hoắc Khắc đẹp trai liền bị quạt bay ra, chỉ để lại mấy cái lông đuôi lâng lâng rơi xuống, kèm theo là tiếng kêu thảm thiết thê lương của Hoắc Khắc cùng với tiếng quát mắng của Mễ Hiết Nhĩ đang bị Hoắc Khắc chộp trong móng vuốt: "Ân Lợi Nhĩ khốn kiếp. . . . Trứng. . . . . . Trứng. . . . A a a!"

Cả khuôn mặt của con cọp có cánh uy vũ nhất thời 囧, lập tức ngậm lại cái miệng đang muốn rống giận thị uy, ảo não lặng yên —— trong đôi mắt của hắn chỉ có thể nhìn thấy giống cái duy nhất là Tát Tư, cho nên đã quên mất, thật.

Hoắc Khắc vỗ cánh phành phạch đụng gãy mấy cành cây, tiến vào trong rừng rậm, trong đầu óc choáng váng chỉ nhớ được một việc là dùng hai cánh yếu ớt bảo vệ giống cái Mễ Hiết Nhĩ trong ngực. Sau khi tỉnh táo thì rướn cổ lên nhìn, cũng may, hình như giống cái chỉ ngất đi.

Dùng mỏ dài sắc bén thận trọng tha một chân của giống cái, lật tới lật lui nhìn mấy lần giống như bánh nướng áp chảo, Hoắc Khắc rốt cuộc len lén thở phào một hơi —— quả nhiên không có vết thương gì!

Cái gì? Người cố ý lật tới lật lui nhìn lén cúc hoa không ngừng co rúc và thứ mềm mại đáng yêu dưới váy của giống cái mới không phải hắn ! Nghiêng đầu ~

Biết được mối thù cướp đi giống cái của bộ lạc người ta có thể khiến hắn bị rụng sạch lông, dù trong lòng Hoắc Khắc ngứa ngáy muốn nhìn thêm mấy lần cũng không dám chậm trễ nữa.

Phẩy phẩy cánh, xác định vết thương ít ỏi này đối với Dực Tộc đã quen làm cướp quả thật chính là mưa bụi, Hoắc Khắc lập tức chuẩn bị tuân theo lời dạy của người cha luôn kể chuyện năm đó làm sao anh dùng giành được vợ rồi sinh ra mình và Nhất Ca mà chuồn mất. Nhưng ngay lúc này, lỗ tai giấu sau lông vũ của Hoắc Khắc đột nhiên dựng lên —— gì gì gì? Hắn dường như nghe được giọng nói mềm nhũn của giống cái? !

Hoắc Khắc lập tức kích động đến lông trên người dựng hết!

—— gào khóc ngao! Có thể một người một ngựa đoạt đi hai con giống cái, quả thật sẽ sáng tạo ra ghi chép cướp đoạt mới của Dực tộc bọn họ! Quá. . . . Quá mẹ hắn làm cả người hắn thoải mái! ! ! Đến lúc đó hắn và Nhất Ca mỗi người có một con giống cái mềm mại, hôm nay đụng đụng của anh, ngày mai chạm chạm của tôi, oh oh, mấy thanh niên lớn tuổi khổ sở trong tộc nhất định sẽ hâm mộ chết hai anh em bọn họ —— đúng rồi, không thể bỏ qua cha hắn! Nhất định phải khiến lão già cả ngày khoe khoang xem bản lãnh của hắn!

Hai mắt Hoắc Khắc kóe ánh xanh, lưu luyến không rời nhìn Mễ Hiết Nhỉ đang hôn mê, rốt cuộc, lòng tham cướp đoạt đã chiếm thượng phong.

Hắn giấu Mễ Hiết Nhĩ giữa nhánh cây, còn cố ý dùng mỏ chọc ra một số lá che y lại, lúc này mới vừa nhảy cẫng hoan hô trong lòng vừa rón ra rón rén mò qua theo thanh âm yếu ớt kia —— ah? Ngươi nói vì sao hắn không bay? Ngươi ngu à? Hắn mà bay đến thì những người thú kia còn không lập tức vây quanh quần đấu hắn à? Dù hắn anh dũng đẹp trai cũng gánh không được sự thảo phạt của đám người thú đó? (run lông ~)

Các ông trong bộ lạc Mộ Sắc chưa từng thấy Dực Tộc vô sỉ đến mức có cánh không bay lại dùng hai chân chạy, cư nhiên để Hoắc Khắc thật mò tới gần Lý Mộ Tư —— đang ở bên đầm nước đen, Lý Mộ Tư đã rên rỉ đến mức sắp hết nổi, cả chính cô cũng hoài nghi người chim kia có chạy mất chưa, thật may là, một cái đầu chim bỗng dưng từ trong rừng rậm lén lén lút lút dò xét ra ngoài.

Lý Mộ Tư dùng hình S nằm nghiêng trên mặt đất COS Phù Dung tỷ, khóe miệng không nhịn được co giật —— làm ơn! Theo hình thể của các người thú ở thế giới này, dù ngươi cẩn thận hơn nữa cũng đâu thể tránh việc bại lộ cơ thể?

Cũng may cô kiên cường nhịn được, hơn nữa phát ra một tiếng "Quyến rũ" ngay cả mình cũng nổi da gà.

Thanh niên Hoắc Khắc lớn tuổi khổ sở mặc dù vừa thấy Lý Mộ Tư nằm nghiêng trên mặt đất liền không nhịn được đưa mắt chăm chú nhìn vào hai phần trước ngực đang nhô cao lên vì tư thế nằm, trong óc đinh đinh đinh toát ra vô số dấu chấm hỏi, nhưng vừa nghe thấy thanh âm quyến rũ của Lý Mộ Tư, dù hắn là lính mới cũng thoải mái đến lông cả người đều run rẩy —— gào khóc gào khóc, mặc dù giống cái này hơi dị dạng, nhưng mà cái mùi này, thanh âm này. . . . Quả nhiên vẫn là một giống cái tốt!

Đoạt!

Hoắc Khắc giải quyết dứt khoát!

Con chim lớn màu lửa đỏ lập tức chui ra từ trong rừng cây như sấm sét, lúc này hai cái chân không thích hợp chạy lại phát huy ra tốc độ cực hạn, mang theo thân thể to lớn vô cùng xông bình bịch về phía Lý Mộ Tư —— hắn ngậm chăt miệng, rút ra giáo huấn, không có chuyện gì vẫn ré dài một tiếng trước!

Hoắc Khắc khá hài lòng với một tràng mình vừa phát huy, hơn nữa đã bắt đầu nghĩ làm sao an ủi giống cái kinh hoàng vì bị sự ra sân hoành tráng anh tuấn của mình làm rung động.

Nhưng! Người thú tứ chi phát triển cho nên đầu óc phổ biến đơn giản trên căn bản không có mấy người sẽ nghĩ tới, Lý Mộ Tư tiếc mạng vô cùng đến mức cả khẩu vị nặng của người thú cũng có thể thỏa hiệp làm sao có thể nằm tại đây chờ người chim đến bắt?

Thì ra là, Lý Mộ Tư thông qua sự quan sát của đoạn thời gian này đã sớm tin chắc những người thú có vẻ mạnh mẽ hay hò hét kia dù có bề ngoài hung ác cỡ nào thì một khi đối mặt giống cái tuyệt đối cũng đều thành con cháu, vì vậy, cô tự nhiên dù thế nào đi nữa thì cũng không gặp nguy hiệp!

Uhm. . . . Nhiều lắm là đổi thành chăn nuôi người mà thôi, dù sao thế giới không có hạn cuối này đối với cô mà nói quả thật là khắp nơi nguy cơ từng bước hung hiểm, cả đóa hoa cũng hung tàn hơn cô, tới chỗ nào cũng đâu có phân biệt!

Nhục té!

Vì vậy, khi Hoắc Khắc bởi vì đến gần giống cái mà nhanh chóng giảm tốc độ chuẩn bị đưa cổ ra tha Lý Mộ Tư lên, thì Lý Mộ Tư đang cắn răng nghiến lợi vô cùng mau lẹ lật người lên, khi Hoắc Khắc trợn to hai mắt nhìn chăm chú thì không ngừng lo lắng nghĩ "Có thể nhảy tới không? Có thể nhảy tới không?", rồi hung hăng chộp lấy cánh Hoắc Khắc —— Hoắc Khắc cũng kiệt lực đưa cánh ra chuẩn bị tiếp được giống cái không cẩn thận rơi xuống!

Vì vậy lúc nên ra tay thì nên ra tay, mặt của Lý Mộ Tư xanh lét, mà mặt của Hoắc Khắc thì đỏ lên, còn quét Lý Mộ Tư một cái, sau đó ríu rít ra tiếng chui đầu vào dưới cánh mỹ lệ của hắn —— Lý Mộ Tư ngây ngô đứng ở nơi đó, bóp cũng không phải, thả cũng không phải.

A a a! Cô mới phát hiện cô quên suy tính chiều cao của người thú rồi !

Đối với người thú sau khi biến thân, cô khó khăn lắm mới chỉ cao đến bụng của Hoắc Khắc, cho nên. . . . Cô quả quyết chộp được một vật hình gậy đang dần cứng lên. . . .

Ối trời! Vì sao loài chim cũng có thứ lớn thế! Lý Mộ Tư mở to hai mắt, trơ mắt nhìn Hoắc Khắc trở nên giống mấy con chim cô biệt, thẹn thùng giấu đầu xuống dưới cánh.

Thật may là, cho dù nội tâm hô hàom cô cũng không quên ước nguyện ban đầu của mình, vung cánh tay lên một cái, lập tức, chỉ nghe một tiếng roẹt, một bóng dáng màu xanh lá cây kêu tê tê bị cây quả ma cong lại bắn ra ngoài, vù vù quấn quanh trên người Hoắc Khắc vừa giấu kỹ đầu, sau đó buộc chặt.

Con chim lớn chợt phát hiện nguy hiểm liền hoảng sợ, muốn cất cánh nhưng sức nặng của Tư Nạp Khắc lại làm cho hắn thất bại, chỉ có thể nặng nề té ngã trên đất.

Chuyện thuận lợi rồi đầu rắn của Tư Nạp Khắc còn rỗi rãnh trượt xuống, nhìn chăm chú vào Lý Mộ Tư, trong đôi mắt rắn đỏ lòm. . . .

Trời ạ! Vì sao cô có thể nhìn ra tiếc nuối? Bóp tiểu JJ, a không, là đại JJ chẳng lẽ làm hắn hâm mộ như thế?!

Sắc mặt Lý Mộ Tư tái xanh, lui về phía sau thật nhanh, hội hợp với bọn Tát Tư từ rừng cây chạy đến.

Mặt của Tát Tư và Lạc Nhĩ lúc đầu không mấy ủng hộ đều ửng hồng, bọn họ vây quanh Hoắc Khắc miệng đang sùi bọt mép, mắng to "mẹ mày!" trong lòng rồi hưng phấn nhìn tới nhìn lui, Lạc Nhĩ không ngừng lẩm bẩm: "Thật lợi hại! Thật lợi hại! Chưa từng có cách đơn giản bắt được Dực tộc như vậy!"

Tát Tư ngược lại rất mau bình tĩnh lại: "Không! Thật ra thì tuyệt không đơn giản! Đầu tiên, nếu như làm mồi dụ không phải giống cái, Dực Tộc không thể nào hoàn toàn buông lỏng cảnh giác, càng không thể nào làm giảm tốc độ của bọn họ. Tiếp theo, là Mộ Tư phát hiện cây quả ma, bắn Tư Nạp Khắc ra ngoài, nếu không, theo tốc độ của Tư Nạp Khắc căn bản là không thể đuổi kịp Dực Tộc. Cuối cùng, điểm khó khăn nhất. . . ." Tát Tư cười khổ một tiếng, "Bộ lạc nào sẽ để giống cái làm chuyện nguy hiểm như vậy? Để bọn Ân Lợi Nhĩ biết, chúng ta sẽ thảm."

Lạc Nhĩ lại tuỳ tiện vung tay lên, ngẩng đầu ưỡn ngực dương dương hả hê: "Sợ gì, mới mặc kệ bọn họ! Dù sao, bọn họ không có bắt được Dực Tộc, là chúng ta chộp được! Là chúng ta đó! Tát Tư, Mộ Tư còn có ta!" Hắn lựa chọn bỏ quên Tư Nạp Khắc đang quấn trên người Hoắc Khắc sùi bọt mép chờ khích lệ.

Nghiêng đầu suy nghĩ một chốc, dầu gì hắn cũng hiểu lời Tát Tư nói, vì vậy nâng mặt nói: "Nhiều lắm là. . . . Nhiều lắm là để cho Phí Lặc chơi một lần thật vui thì cơn giận của hắn liền tiêu mất, Tát Tư cũng thế, chỉ cần anh chịu hôn Ân Lợi Nhĩ, Ân Lợi Nhĩ tuyệt đối không nỡ trách anh đâu!"

"Lạc Nhĩ em!" mặt Tát Tư đỏ lên, quả thật hận không thể đánh giống cái có miệng ba hoa này.

Lạc Nhĩ không chút sợ hãi, còn mặc sức tưởng tượng ở đằng kia, thậm chí liếm môi một cái, lộ ra vẻ mặt mong đợi: "Hi, vừa đúng lúc trước em nghĩ được vài trò gian trá!"

Lý Mộ Tư bên cạnh bị chấn động —— thế giới này rốt cuộc còn không có hạn cuối cỡ nào mới cam tâm? Vì sao cô chợt nghĩ tới câu "Tiểu yêu tinh này, xem anh có trừng phạt em không?!"

Nhưng . . . . Nhìn dáng vẻ hưng phấn của Lạc Nhĩ, cô đột nhiên không phân rõ đây rốt cuộc là người nào trừng phạt người nào.

Thật là tang thương vô lực ~

Mấy người hưng phấn nên không có chú ý đến, bên đầm nước đen, có một cái xúc tua nhỏ mềm nhũn lo lắng đề phòng nhìn lén thật lâu, rốt cuộc yên tâm, lưu luyến không rời, chìn vào đáy nước không cho người ta chú ý, khạc ra mấy bọt khí nho nhỏ.

Lúc mọi người hưng phấn ríu ra ríu rít, một thanh âm lạnh đến mức khiến họ run run chợt vang lên sau lưng Lý Mộ Tư.

Đôi tròng mắt màu vàng của con Tuyết Mao Hống khổng lồ đang nhìn từ trên xuống đám giống cái đang huơ tay múa chân, trong đôi mắt híp lại tỏa ra ánh sáng nguy hiểm. Sau một tiếng gầm nhẹ, lông dài trắng như tuyết dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được rút về trong cơ thể, hiện ra một người đàn ông cường tráng trần truồng. Hắn kéo qua Lý Mộ Tư, không thẻm để ý ánh mắt đáng thương của Lý Mộ Tư sau khi đụng vào lồng ngực hắn, chỉ gằn từng chữ cứng rắn cười lạnh: "Như vậy, tôi thì sao? Mấy người chuẩn bị huyết phục tôi thế nào? Hả?! Từ lúc nào, cuộc chiến giữa người thú lại cần giống cái phấn đấu quên mình rồi?!"