Khí Phi Tái Giá: Quân Thần Phân Tranh

Chương 101: Hoàng hậu mưu .

Không khí ngột ngạt trong ngự thư phòng Hoàng Phủ Hiên nóng nảy dạo bước trong phòng, tay thỉnh thoảng đặt lên cái trán. Mà Hàn tướng quân ở một bên cũng nóng nảy bất an, ông là nguyên lão Nguyệt quốc, trung thành vì nước. Hôm nay Nguyệt quốc gặp gỡ phiền toái lớn ông sao lại an tâm?

Chợt, ngoài cửa truyền đến tiếng bén nhọn, giống như ma âm từ địa ngục, khiếp người tiếng lòng: "Hoàng thượng, tiền tuyến truyền đến chiến báo!"

Tim của Hoàng Phủ Hiên đột nhiên bị treo lên cao, thanh âm nặng nề xuyên thấu không khí ngột ngạt: "Vào đi!"

Một binh sĩ chật vật không chịu nổi cơ hồ là lăn tới, hắn lăn lộn trên mặt đất, trên mặt đều là nước bùn và mồ hôi, khôi giáp trên người cũng rách mướp, không cần suy nghĩ, Hoàng Phủ Hiên cũng biết tình thế nghiêm trọng. Binh lính thật vất vả ổn định thân hình, thanh âm ai oán quanh quẩn bên tai hắn: "Hoàng thượng, quân ta tan tác a!"

Cái gì? Hoàng Phủ Hiên giống như là bị đả kích trầm trọng, thân hình lay động. Nhưng làm đế vương, hắn không thể tùy ý biểu lộ tâm tình. Vẻ khẩn trương rất nhanh bị che giấu, Hoàng Phủ Hiên cáu kỉnh hỏi: "Tình huống chiến trận như thế nào?"

"Hoàng thượng, bộ lạc Xích Luyện dốc hết binh lực tấn công Lạc Thành, Hàn tướng quân yếu không địch lại mạnh, vì bảo vệ an nguy của bách tính, Lạc thành thất thủ!" Binh lính nói từng chữ, cơ hồ là cắn răng nghiến lợi nói ra. Hơn nữa mắt binh lính còn đọng giọt lệ có thể thấy rõ, đều nói nam nhi có lệ không dễ rơi, chỉ là chưa tới chỗ thương tâm. Như vậy có thể thấy được tâm tình xúc động phẫn nộ của binh sĩ.

Thủ tướng Lạc Thành là trưởng tử của Hàn tướng quân, anh dũng thiện chiến, tinh thông binh pháp. Hôm nay Lạc Thành thất thủ, có thể thấy được binh lực cường đại của Xích Luyện.


Hoàng Phủ Hiên gật đầu bộ dạng phục tùng, trầm mặc. Chợt Hàn tướng quân phịch quỳ trên mặt đất, thanh âm già nua vang lên: "Hoàng thượng, thần xin đi xuất chiến giết giặc! Thu hồi Lạc Thành."

Hoàng Phủ Hiên nhìn Hàn tướng quân nằm rạp trên mặt đất, trước mắt thoáng qua cảnh tượng thê thảm bởi vì kịch chiến mà máu chảy thành sông hắn nặng nề gật đầu, nói: "Được, Hàn tướng quân mang hai mươi vạn binh lên đường bây giờ! Nhất định chấn hưng hùng phong Nguyệt quốc ta."

"Thần tuân chỉ!" Cái trán nặng nề đập xuống đất, cũng thể hiện rõ quyết tâm của ông. Đầu có thể rơi, thành không thể mất.

Ngày kế, Hàn tướng quân mang binh xuất chinh, Hoàng Phủ Hiên tự mình tiễn hành. Chuyến đi hồi cung, hắn buồn buồn không vui, ủ rũ cúi đầu. Bên tai vang lên lời Hàn tướng quân nói trước khi chia tay: "Hoàng thượng, lần xuất chinh này thần thấy chết không sờn, nhưng thần lo lắng chuyện quân lương, nếu như tướng sĩ biết được, nhất định tinh thần giảm mạnh, cực kỳ bất lợi đối với chiến tranh!"

Lời của Hàn tướng quân khiến Hoàng Phủ Hiên tâm phiền ý loạn. Số quân lương này làm sao có?

Trong Ngự Hoa Viên bên cạnh, Dao nhi mới từ Từ Ninh cung ra ngoài, dọc theo đường đi tâm tình nóng nảy, chẳng biết tại sao? Đi tới đi lui, trong lúc vô tình nàng liếc thấy bóng dáng mệt mỏi cô đơn trong lương đình ở Ngự Hoa Viên. Đuổi lui cung nữ, nàng bước nhẹ đến, ngồi ở bên cạnh hắn, lại nhìn thấy hắn buồn buồn không vui, nhíu chặt mày. Vì vậy yếu ớt mở miệng: "Hiên, xảy ra chuyện gì? Có thể nói cho muội nghe không? Một người kế ngắn, hai người kế dài, có lẽ muội có thể giúp huynh ra ý kiến!"

"Ta...." Hắn muốn nói lại thôi, chần chờ có nên nói cho nàng biết hay không, nghĩ thầm: cần gì phải làm nàng thêm ưu phiền? Liền khép miệng lại, không nói nữa.


Dao nhi nhìn thấu tâm tư của hắn, biết hắn khó xử, khuyên hắn: "Hiên, hôm nay muội cũng là một phần tử Nguyệt quốc, nên ra một phần lực vì Nguyệt quốc. huynh không nói, muội cũng sẽ tự tra rõ."

"Lạc Thành thất thủ, Hàn tướng quân đã mang binh đi trợ giúp, chỉ là quân lương vẫn chưa có!" Hắn chần chờ nói ra ngọn nguồn chuyện, trong lúc nói chuyện chân mày nhíu chặt chưa từng giãn ra. Trong giọng nói cũng lộ ra bất đắc dĩ và khó khăn nồng đậm.

Vua một nước nhìn như mặt ngoài vinh quang vô hạn, trên thực tế lại gánh chịu rất nhiều trách nhiệm, mất đi rất nhiều vui vẻ bình thường.

Bị quyền lợi và gông xiềng trách nhiệm buộc chặt, cả hô hấp cũng khó khăn, Dao nhi chỉ là một cô gái cũng không thể thoát khỏi số phận mà sống yên tĩnh, huống chi quân vương? Việc này khiến Dao nhi cảm động, cũng quyết định tận hết sức non yếu cho hắn, nàng hỏi: "Có thử quyên tiền người giàu chưa?"

"Nếu muốn lấy tiền từ túi người khác dễ vậy sao?" Hắn cười khổ hỏi ngược lại, người với người, tiền tài là thứ mẫn cảm nhất, tựa như dây cung giương căng, đụng vào là gãy lìa.

Dao nhi nhàn nhạt cười, đuôi lông mày lộ ra nụ cười, nói: "Cũng không phải là hoàn toàn không thể nào!"

Hoàng Phủ Hiên nghe vậy, mừng rỡ. Kích động kéo tay nàng, gấp không thể chờ hỏi: "Dao nhi có diệu kế gì?"


Nàng cố gắng tìm tòi ở trong đầu, rốt cuộc nghĩ ra một kế, nàng khẽ lại gần, nói: "Sĩ Nông Công Thương, thương nhân không thiếu tiền nhất, nhưng khuyết địa vị. Mọi người thường thường dùng ánh mắt thế tục đối đãi thương nhân, cho rằng bọn họ là gian thương hám lợi. Thường thường bị người vung tay múa chân, bị người khinh thị. Nếu như phú thương quyên tiền, hoàng thượng có thể phong bọn họ chức quan nhỏ, cứ như vậy, bọn họ lấy được địa vị tha thiết ước mơ, hoàng thượng cũng giải khẩn cấp. Đây không phải là một công đôi việc sao?"

Hoàng Phủ Hiên cũng cho là kế này có thể được, chỉ là vẫn có chút bận tâm, hắn nói ra lo lắng của mình: "Kế này rất hay, cho một quan chức nhỏ thật cũng không phải việc khó, chỉ sợ những phú thương này họa loạn triều cương, các đại thần sẽ không đồng ý."

Nàng nhếch miệng, kéo ra một độ cong mỉm cười. Nàng nhẹ nhàng phất tay, nói: "Không sao á! Chỉ là treo một hư danh, bọn họ căn bản không có quyền lợi thực chất, nếu như đại thần nào phản đối liền bảo hắn nghĩ ra kế sách tốt hơn, nếu không thì phạt, giết một người răn trăm người, sẽ không ai dám dị nghị."

"Không chỉ giải quyết vấn đề quân lương, hơn nữa lập uy tín trước mặt quần thần, quả nhiên một công đôi việc a!" Hắn lẩm bẩm nói nhỏ, chân mày dần dần thư giãn ra. Vừa nói, khóe miệng còn hiện ra một nụ cười hoàn mỹ.

Nói làm thì làm ngay, hắn kích tình mênh mông, chợt đứng dậy, nói: "Dao nhi, ta sẽ đi gọi quần thần vào cung, chuyện này không thể chậm trễ trì hoãn!"

"Đi!" Nàng gật đầu, nhìn hắn, triển lộ nụ cười, càng thêm khích lệ Hoàng Phủ Hiên. Để cho hắn có quyết tâm.

Hoàng Phủ Hiên như một trận gió, trong nháy mắt, liền không có bóng dáng.

Nhìn hắn rời đi, Dao nhi cười yếu ớt, thật là một chủ nhân mạnh mẽ vang dội.


Chuyện rất nhanh vang dội Nguyệt quốc, vừa mới bắt đầu có một quan viên phản đối, liền bị trừng phạt. Giết một người răn trăm người quả nhiên hữu hiệu, quần thần không còn dị nghị, mà các phú thương nghe nói tin tức này, tâm tình kích động không dứt, nhà bọn họ có tiền muôn bạc vạn, vài chục vạn lượng giống như vài cọng lông, nhưng có thể mua được địa vị, mua được quan chức. Bọn họ không hề do dự móc tiền ra.

Ngắn ngủn một hai ngày, triều đình liền quyên được hơn ngàn vạn lượng, không chỉ giải quyết vấn đề quân lương rồi, còn bổ khuyết quốc khố thiếu hụt.

Việc này còn chiếu cáo người trong thiên hạ, quân vương Nguyệt quốc tài đức sáng suốt, đủ để chống lên bầu trời cho dân chúng.

Làm người ta dự đoán không tới chính là, Hoàng Phủ Hiên cư nhiên tuyên bố với bên ngoài kế này là hoàng hậu nói ra, dân chúng không khỏi hoan hô, khen ngợi hoàng hậu hiền đức. Lúc đó còn có ca dao:

Người như một nhà. Công chúa gả, điềm lành đến.

Hoàng hậu mưu, Nguyệt quốc hưng.

Phượng Hoàng cùng kêu, phúc trăm họ.

Tin tức này lan truyền nhanh chóng, trên dưới Minh quốc đều nghe nói tin tức này. Có người vui mừng có người buồn, có người ảo não có người khóc. Có người hối hận có người hận.