Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia

Chương 65: Thời cơ chưa tới

Hàn Thiên Mạch đi vào phòng ngủ Thần Hòa Hiên, mùi máu tràn ngập khắp phòng, Bạch Ly Nhược gầy gò tái nhợt nằm trên giường, và Phong Mạc Thần thì đang ôm chặt lấy nàng.

Phong Mạc Thần thấy Hàn Thiên Mạch, giống như gặp được cứu tinh, hắn đã chờ mấy canh giờ, không ngừng đưa công lực vào trong cơ thể Bạch Ly Nhược, thật không biết, nếu hắn ta không xuất hiện, nàng còn có thể kiên trì được bao lâu.

Hàn Thiên Mạch để hòm thuốc xuống, lãnh mạc nói “Buông nàng ra đi.”

Nhưng Phong Mạc Thần không buông tay, ngược lại còn ôm chặt hơn, ánh mắt mang thêm địch ý không hế chớp trừng Hàn Thiên Mạch.

Hàn Thiên Mạch lấy một chiếc ngân châm từ trong hòm, liếc Phong Mạc Thần “Ngươi cứ ôm nàng như vậy, ta không tài nào cứu được.”


Phong Mạc Thần hít mạnh, để Bạch Ly Nhược nằm ngang, cũng vì hắn có cảm giác, hắn sẽ phải mất đi nàng.

Hàn Thiên Mạch điểm một vài huyệt đạo trên người Bạch Ly Nhược, rồi đút cho nàng mấy viên hoàn thuốc, cẩn thận từng bước.

Tà áo Phong Mạc Thần toàn bộ là máu, thế nhưng hắn vẫn còn mặc trên người, hoàn toàn đối lập với thân thể nữ tử nhợt nhạt như tờ giấy trên giường thật vô cùng mỉa mai.

Hàn Thiên Mạch trị thương xong, đầu đã đầy mồ hôi, thấy Bạch Ly Nhược khẽ có sinh khí, thở ra một hơi dài, xoay người viết phương thuốc liền rời đi.

Phong Mạc Thần nhanh chóng bắt được tay hắn, nhíu mày nói “Ngươi đi đâu?”

Hàn Thiên Mạch quay đầu lại nhìn Bạch Ly Nhược một cái, lạnh nhạt nói “Nàng hiện tại đã không sao rồi, mất máu quá nhiều, an dưỡng nhiều hơn nhất định không có chuyện gì.”

“Hãy ở lại Vương phủ.” Phong Mạc Thần mở miệng giữ lại, bây giờ hắn đối với Khổng Tước và Bạch Ly Nhược tuyệt đối tín nhiệm.

“Thần Vương không lo lắng ta bắt cóc Ly Nhược sao?” Hàn Thiên Mạch lên tiếng châm chọc, khóe miệng vẽ nên một nụ cười quỷ dị.


Phong Mạc Thần buông tay, trợn mắt “Ngươi không có bổn sự đó!”

Hàn Thiên Mạch gật đầu mỉm cười “Thần Vương không phải bình thường tự phụ sao, nhưng hiện tại thân thể Ly Nhược suy yếu, không phải là thời cơ tốt nhất, chờ xem, ta sẽ trở lại!”

Phong Mạc Thần không đáp trả, nhìn bóng dáng Hàn Thiên Mạch dần khuất đi.

——————

Hôn lễ của Liễu Y Y, cuối cùng cũng kết thúc, nàng cơ hồ là trò cười trong kinh thành, trước hôn lễ một khắc, tân lang bỏ chạy.

Liễu Y Y trốn ở trong phòng khóc thật lâu, Phong Mạc Thần thấy thế, nhất thời thương tiếc, tự cho rằng mình đã làm cho nàng đau buồn, hứa hẹn, ngày nào đó, sẽ tổ chức lại hôn lễ. (Snow: *đập bàn* cái gì cơ?)


Lúc Bạch Ly Nhược tỉnh lại, là ba ngày sau, Phong Mạc Thần ngồi bên cạnh trông ba ngày ba đêm.

“Ly Nhược, sau này, chúng ta cùng sống chung với nhau, hài nhi, coi như là ta nợ nàng.” Phong Mạc Thần nắm bàn tay nhỏ bé của Bạch Ly Nhược, nhún nhường.

Bạch Ly Nhược rút tay về, ngắt lời hắn “Vương gia nói quá lời.”

“Không nên đối với ta như vậy, nàng thích gì, muốn gì, cứ nói với ta, ta sẽ làm nàng vui vẻ!” Đôi mày Phong Mạc Thần nhíu chặt, nàng lạnh lùng, khiến hắn bi thương, hắn thà rằng nàng cứ ầm ĩ, chửi mắng hắn giống như nữ nhân khác.

“Ta muốn…” Bạch Ly Nhược dừng lại, ngước mắt, ánh mắt trong sáng không che dấu vẻ chán ghét “Ngươi đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa, vĩnh viễn, vĩnh viễn!”