Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia

Chương 253: Hôn lễ của hắn

"Là Thần sao? Người ngươi nói, là Thần, đúng không?" Bạch Ly Nhược nhìn Minh Nguyệt, biểu tình vội vàng, trên gương mặt tuyệt mỹ thanh tú, mang theo sự chờ đợi hiển nhiên, nàng rất nhớ hắn, bất giác, đã qua hai tháng, nàng đã hai tháng không thấy hắn, loại tưởng niệm này, sâu tận xương tủy, theo hô hấp ăn sâu vào trái tim nàng.

"Không sai, là sư huynh!" Minh Nguyệt mỉm cười, sửa lại lăng mềm trong tay áo, nhạo báng nói, "Hiện tại, còn muốn nói không đi không?"

Bạch Ly Nhược có chút phiền muộn đứng một chỗ, gặp mặt thì thế nào? Nàng lấy gì đi gặp hắn? Nhưng nàng thật sự rất nhớ hắn, kể từ nàng bị Tử Y đánh rớt xuống vách đá, mắt nàng bị mù, liền không tận mắt thấy qua hắn, nàng biết, hắn gầy đi, nhưng không biết hình dáng hắn đến tột cùng biến thành dạng gì, từng trong lòng tính toán miêu tả bộ dáng của hắn, hiện tại, nàng thật sự có thể gặp lại hắn sao?

"Ta chỉ cần, ở trong bóng tối lén nhìn hắn một cái......" Bạch Ly Nhược giống như muốn thuyết phục mình, hướng về phía Minh Nguyệt nói.

"Được, tùy ngươi, chỉ cần ngươi không làm chuyện gì quá giới hạn trong hôn lễ, nếu không thôn dân này là rất dã man, đến lúc đó ai cũng không cứu được ngươi!" Minh Nguyệt gật đầu, thận trọng cảnh cáo.

Bạch Ly Nhược cụp mắt, nàng bây giờ, không thể yêu, làm sao có thể còn làm ra chuyện gì đây?


Minh Nguyệt mang theo Bạch Ly Nhược, chậm rãi đi tới trúc uyển, dọc đường đi, nhìn thấy không ít thôn dân dương dương hỉ khí, rất nhiều thôn dân mang quà tặng đi tới trúc uyển, những người nơi này mặc rất ít, chỉ có chút da thú cùng quần dài, hơn nữa dáng vẻ thô thô tráng tráng, Bạch Ly Nhược ở trong đám người, có vẻ cực kỳ dễ coi.

Không ít người quay đầu lại nhìn nàng, nàng chậm chạp hướng trúc uyển đi tới, áo trắng kéo đất, thân hình mảnh khảnh, dưới ánh mặt trời chói chang phản chiếu ra cái bóng thật dài, không biết bao nhiêu người dùng ánh mắt kỳ quái quan sát nàng, nhưng nàng chỉ sống  trong thế giới của bản thân, như khúc gỗ đi về phía trước.

Bởi vì Bắc Man cực độ vắng vẻ, dân số ít, cho nên thôn dân sống hòa thuận đoàn kết với nhau, một nhà có chuyện, cơ hồ nhà nhà đều biết, Nhan gia mặc dù tới Bắc Man không lâu, nhưng đã mang đến nhiều điều tốt đẹp đến, cho nên thôn dân đối với Nhan Hán Tam hết sức tôn kính,  hôn lễ này cũng được làm cực kỳ náo nhiệt.

Nhan Hán Tam đứng ở sân chiêu đãi khách trong hôn lễ, tiếng cười sảng lãng vang dội, vốn cũng không nhiều râu nhưng cũng vẫn vuốt, cho đến khi hắn nhìn thấy Minh Nguyệt cùng Bạch Ly Nhược đến, thì sững sờ một phen.

Minh Nguyệt trước đây hay một thân áo trắng nay đổi áo có màu tàn thuốc, đưa cho Nhan Hán Tam một miếng dạ minh châu làm quà tặng, mà Bạch Ly Nhược, một thân thuần trắng, mặt tái nhợt không chút thay đổi, chỉ là luôn tìm kiếm bóng dáng của Phong Mạc Thần trong đám người nhốn nháo.


Minh Nguyệt đặt dạ minh châu vào trong tay Nhan Hán Tam, biết hắn kinh ngạc, hướng về phía hắn mỉm cười nói, "Đây là thê tử sắp cưới của ta, bởi vì rời gia hương, nên mới có biểu tình thâm tình bi thương như vậy, cho nên người ngàn vạn lần đừng để ý!"

Nhan Hán Tam gật đầu, trong lòng tự nhủ, nữ tử này thật kỳ quái, tham dự hôn lễ người ta mà nàng một thân thuần trắng, hơn nữa không có lễ phép tìm tới kiếm lui ở trong đám người, Minh Nguyệt là đồ đệ ưu tú của hắn, luôn khiêm tốn, tại sao có thể có loại thê tử sắp cưới như thế?

Ấn tượng trong lòng đối với Bạch Ly Nhược giảm bớt rất nhiều, do nể mặt mũi Minh Nguyệt mới không biến sắc.

Bạch Ly Nhược chậm rãi tìm kiếm ở trong đám người, nàng nhìn mãi vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc kia, Phong Mạc Thần thật sữ sẽ đến hôn lễ này sao? Hắn ở Bắc Man sao? Trong lòng có vô số nghi vấn.

Khi ánh mắt rơi trên người Phong Mạc Thần, biểu tình liền ngây ngốc, hắn ngọc thụ lâm phong, mặc hỉ bào đỏ chót của tân lang, phụ trợ cho làn da hắn, hắn gầy đi rất nhiều, thân hình cao ngất, trang phục tân l ang vừa vạn, còn đi giày da huơu, trong hiện trường hôn lễ huyên náo, hắn hấp dẫn ánh nhìn của mọi người.


Chỉ thấy tóc nhuộm đen của hắn đã được búi lại trên đầu, một ít còn lại rũ xuống sau gáy, chợt vài sợi tóc rũ xuống trước ngực ở dưới gió nhẹ nhẹ nhàng phất động. Cặp mày kiếm  như được vẽ tỉ mỉ, dần dần biến mất vào tóc mai. Lông mi nồng đậm cuốn cong lên ở dưới mí mắt cụp vểnh, cùng cặp mắt phượng hẹp dài tuyệt mĩ, càng tôn thêm dáng vẻ trời sinh của hắn, con ngươi xoay vòng bên trong, có thể cuốn hút hấp dẫn tâm hồn của bất kỳ nữ nhân nào trên thế gian. Sống mũi thẳng tắp cương nghị, môi mỏng với đường cong đẹp đẽ, mỗi cái biến chuyển, mỗi đường cong, đều hoàn mỹ không thể bắt bẻ.

Nam tử có dung nhan như vậy, đã là may mắn lắm rồi, huống chi, hắn còn có quyền thế chí cao khắp thiên hạ, tim Bạch Ly Nhược đau đớn, bàn tay nhỏ bé của nắm chặt thành quyền, thật chặt đặt trên ngực, hắn muốn cưới nữ nhân khác rồi sao? Nhất định là hắn đã biết, chuyện xảy ra giữa nàng cùng Minh Nguyệt, cho nên, hắn không cần nàng..... 

Sắc mặt Bạch Ly Nhược tái nhợt, nhưng vẫn bình tĩnh đứng trong đám người, giống như một tượng gỗ, nhìn tư thái ung dung ứng phó khách của hắn, nhất định, hắn đang rất hạnh phúc, bởi vì nàng nghe qua giọng nói của Nhan Tiểu Ngọc, đó là một giọng nói ngọt ngào, nàng ấy nhất định có thể, bồi được hắn.

Phong Mạc Thần đứng ngưỡng cửa, nghênh đón tất cả tân khách, hắn không ngừng ôm quyền thở dài, tiếp nhận lời chúc phúc, thời gian bái đường cũng sắp đến, bái đường xong, Nhan Hán Tam sẽ giúp hắn khu trừ kỳ độc trên người, hắn sẽ có biện pháp xông phá vong xuyên. Hắn không quan tâm còn có thể sống bao lâu, cũng quan tâm hắn còn thiếu thiên hạ này cái gì, hắn chỉ quan tâm, đến tột cùng hắn đã quên mất điều gì, không phải là, hắn đã phụ một nữ nhân một thân áo trắng chứ.....

"Chưa từng gặp qua một tân lang đẹp mắt như vậy....."

"Đúng vậy a, cùng tiểu Ngọc thật vô cùng xứng đôi, nghe nói hắn còn biết chữ......"


"Hơn nữa hắn còn biết võ công, ta tận mắt nhìn thấy, hắn và Nhan lão luyện võ....."

"Thật là ông trời tác hợp, Bắc Man chúng ta có một tân lang như vậy, cũng là phúc phận nha......"

Mọi người nghị luận ầm ĩ, chỉ có Bạch Ly Nhược, sắc mặt trắng bệch như tuyết, nàng không ngờ rằng, khi nàng thấy được ánh sáng lần đầu tiên nhìn lại hắn, lại là hỗn lễ của hắn với người khác, đây là, báo ứng sao?

Linh Đang trên cổ tay vang lên tiếng, Bạch Ly Nhược cúi đầu nhìn biệt ly, lời thề ngày nào vẫn còn ở đây, nhưng phu quân đã không còn bên cạnh, nàng thẩn thờ nhìn Linh Đang, tiếng vang thanh thúy làm nàng nhớ về những ngày tháng tốt đẹp trước đây.

Phong Mạc Thần cúi đầu nhìn Linh Đang bên hông, gấp rút vang tiếng, mỗi một tiếng vang giống như lòng hắn cũng vang lên, hắn ngẩng đầu, nhìn bốn phía xung quanh, sau đó nhìn thấy một bóng dáng mảnh khảnh đang chậm chạp rời đi, nàng ở trong đám người dễ nhìn như vậy, áo trắng thắng tuyết, thân thủ nhanh nhẹn, giống như tiên tử không nhiễm một hạt bụi.

Hắn nóng nảy tiến lên, xuyên qua đám người ngăn ở trước người Bạch Ly Nhược, hô hấp dồn dập nhìn nàng, "Cô nương, trước kia chúng ta đã quen biết đúng không, giữa chúng ta, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?" Hắn nóng nảy xác nhận.