Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia

Chương 182: Một đời một thế

Hôm sau, Phong Mạc Thần sớm đi tìm Bạch Ly Nhược, đúng lúc gặp nàng lấy một xô nước thuốc nồng đậm té vào chậu hoa, nước thuốc rót vào bùn đất, chốc lát chỉ còn lại mùi thuốc tản ra cùng màu đen của bùn đất.

Hắn cau mày "Khó trách ngươi nội thương một chút dấu hiệu chuyển biến tốt cũng không có, thì ra ngươi căn bản không có uống thuốc."

Bạch Ly Nhược sợ hết hồn, xoay người nhìn Phong Mạc Thần, sắc mặt âm trầm nói, "Thời gian nội thương dài tự nhiên sẽ tốt lên, thân thể con người đều có chức năng tự lành, cần gì phải dựa vào những thứ thảo dược này?"

Phong Mạc Thần cười lạnh một cái "Chúng ta tính toán bảy ngày sau rời đi, nếu như nội thương của ngươi vẫn còn, chỉ có thể để một mình ngươi ở chỗ này tự khôi phục nội thương."

Bạch Ly Nhược cơ hồ nhảy dựng lên, mắt lóe ra ánh sáng sáng trong, chờ mong sáng chói trong mắt sáng "Có thật không? Các ngươi dẫn ta cùng đi?"

Phong Mạc Thần lạnh lùng "Chỉ sợ chức năng tự lành thân thể của ngươi không kịp theo chúng ta, ngươi nán lại chỗ này mấy ngày thôi."

"Ta không cần!" Bạch Ly Nhược tiến lên khoác tay hắn, giơ hai ngón tay lên thề "Ta nhất định ngoan ngoãn uống thuốc, ngươi không thể bỏ lại ta."

Phong Mạc Thần thở dài, nắm tay nàng nói "Đi thôi, đi xem Huyền Đại."


Bạch Ly Nhược đứng đó không chịu tiến lên "Ta không nên đi, hắn luôn gọi ta là mẫu thân, ta không phải là mẫu thân chân chính của hắn."

Phong Mạc Thần nhìn dáng vẻ ủy khuất của nàng, cười nhạt, muốn nàng giải thích thế nào? Giải thích từ đâu đây?

Hắn suy tư chốc lát, thở dài mở miệng "Ly Nhược, nếu như có một ngày, ta làm thương tổn ngươi, lại hoàn toàn quên mất những thương tổn của ngươi, sau đó không biết gì cả lần nữa xuất hiện lần trước mắt ngươi, ngươi sẽ làm sao?"

Bạch Ly Nhược nháy mắt, lặng im hồi lâu mới biết hắn đang hỏi nàng, phồng miệng nói "Ta sẽ làm thế nào? Ta sẽ hận ngươi, sau đó cắn ngươi thật mạnh, nhưng không thể không tha thứ cho ngươi, ai kêu ta lại ngốc nghếch yêu ngươi? Ai kêu ta yêu ngươi quá nhiều?"

Phong Mạc Thần có chút không tin, nhìn ánh mắt êm ái của nàng, nhỏ giọng hỏi "Có thật không?"

Bạch Ly Nhược nhắc tới liền tức giận, lên giọng nói "Đương nhiên là thật, ta lần lượt để mặc cho ngươi giẫm lên, ngươi đối với ta không hề để ý không hề thăm hỏi, thậm chí còn ác khẩu, còn làm loại chuyện đó với ta, có thể hôn nữ nhân khác gọi tên nữ nhân khác, ngươi tàn nhẫn với ta như vậy, ta lại không thể so đo, cũng không dám so đo, ngươi bây giờ lại hỏi ta có thật không, Phong Mạc Thần, ngươi rất xấu, ngươi đối với ta rất xấu!"

Phong Mạc Thần nhìn dáng vẻ kích động của nàng, như có điều suy nghĩ, ôn hòa cầm tay nàng, dịu dàng nói "Tiểu Thất, thật xin lỗi."

Bạch Ly Nhược mở lớn đôi mắt, cắn môi dưới nói "Ngươi vừa gọi ta là gì?"


"Tiểu Thất, sau này sẽ không như vậy." Phong Mạc Thần ôm nàng, hôn lên tóc nàng, thở dài như có như không.

Bạch Ly Nhược cũng ôm thật chặt hắn, cuối cùng nàng đã cảm động hắn sao?

Cửa bị đẩy ra vào chính lúc này, hai người cũng không buông người kia ra, chỉ là cùng nhìn người đứng ở phía cửa, Chu Thanh đỏ bừng cả mặt, khó xử gãi đầu "Gia, người nói muốn đi núi Phục Long hái thuốc, ta đã chuẩn bị hết công cụ rồi."

Phong Mạc Thần nhìn Bạch Ly Nhược trong ngực một chút, lắc đầu nói "Không cần, phí sức đi hái thuốc như vậy, toàn bộ thuốc đều bị nàng vứt sạch đi rồi."

Bạch Ly Nhược ửng đỏ cả mặt, rũ mắt xuống, ngượng ngùng nói "Thật xin lỗi, ta căn bản cho là ngươi không quan tâm đến ta."

Chu Thanh lúng túng rời đi, Phong Mạc Thần kéo Bạch Ly Nhược cùng đi tìm Huyền Đại, Huyền Đại đang viết chữ lớn, nhìn thấy hai người liền vén tay, nở nụ cười ngọt ngào chạy tới bên Bạch Ly Nhược gọi lớn "Mẫu thân ——"

Bạch Ly Nhược ngồi xổm người xuống, hướng Huyền Đại dang rộng hai tay "Đại nhi tới đây, để mẫu thân ôm con."


Tự nhiên như vậy, chẳng bao lâu sau khi nàng nói ra, Huyền Đại vọt vào trong ngực nàng, Phong Mạc Thần vui mừng cười một tiếng.

Chuyện đã qua, hắn không muốn nhắc lại, nàng đã quên, thì cứ để nàng quên đi, nói ra chỉ làm nàng thêm đau lòng cùng thương cảm, tựa như nàng nói, ai bảo hắn yêu nàng, hắn yêu nàng nhiều hơn so với nàng yêu hắn.

Một nhà ba người, vui vẻ hòa thuận mà sống, Phong Mạc Thần không gọi nàng là Ly Nhược nữa, mà gọi nàng là tiểu Thất, từ ngày Bạch Ly Nhược mất trí nhớ tới nay mấy ngày này là vui vẻ nhất, giống như nàng không biết những điều trước đây, chỉ cần Phong Mạc Thần và Huyền Đại ở bên cạnh nàng, nàng cũng không còn cảm giác tịch mịch như trước kia.

Trong sơn cốc, chim hoàng oanh uyển chuyển trên cành, nước sông quanh co lẳng lặng chảy xuôi, cây cỏ xanh màu điểm xuyết những bông hoa dại không biết tên, lá cây dương liễu treo lủng lẳng, lung lay đong đưa.

Ở nơi xa trăm dặm mây trắng như bông, vấn vít xung quanh đỉnh núi cao vút, giống như là một loại dây tơ quấn quanh.

Mộng ảo như trong tiên cảnh, Huyền Đại nhảy về phía trước hái hoa, bươm bướm múa quanh sau lưng hắn, hài tử như một miếng ngọc được gọt dũa, ở trong khung cảnh này lại đẹp hơn ba phần.

Bạch Ly Nhược nâng cằm lên, thở dài "Nguy rồi, Huyền Đại nhỏ như vậy đã biết trêu hoa ghẹo nguyệt, lớn lên sẽ thế nào đây?"

Phong Mạc Thần ngồi dậy, nhìn bóng dáng nho nhỏ của Huyền Đại ở phía xa, khóe môi tươi cười "Huyền Đại lớn lên nhất định sẽ vạn người mê."

"Đúng đó, nhưng mà chúng ta chỉ cho hắn lấy một người vợ, song nhân nhất sinh nhất thế! Bạch Ly Nhược chống cằm, mím môi, đối với mình tương lai có chút không nắm chắc.


Phong Mạc Thần nhìn ra tâm tư của nàng, ôm nàng, thì thầm vào tai của nàng "Hai chúng ta, cũng sẽ song nhân nhất sinh nhất thế!"

Tim Bạch Ly Nhược đập mạnh thoáng loạn nhịp, muốn hỏi về Vương phi của hắn, cuối cùng lại không dám hỏi, môi hắn đã tìm đến môi nàng, nhẹ nhàng phủ lên.

Nàng giả bộ từ chối, lời nói đứt quãng "Huyền Đại nhìn thấy."

"Hắn đã sớm nhìn quen." Phong Mạc Thần cười đặt nàng dưới thân, đầu lưỡi đảo quanh môi nàng, sau đó cau mày nói "Ngươi vừa rồi không uống thuốc?"

Bạch Ly Nhược trợn mắt "Như vậy ngươi cũng nếm được?"

"Lần sau ta tự mình xem ngươi uống thuốc, " Phong Mạc Thần trừng phạt gặm cắn môi nàng, mắt dần dần nhuộm sắc, dâng lên ham muốn mãnh liệt đã lâu, hắn mút tai của nàng, mập mờ nói "Có muốn đổi nơi khác để chúng ta tiếp tục không?"

Bạch Ly Nhược ý loạn tình mê, thở hổn hển đẩy hắn ra, liếc hắn một cái nói "Ngươi điên rồi? Ban ngày phát xuân."

Phong Mạc Thần cười nhỏ giọng cảnh cáo nàng "Buổi tối ta đến tìm ngươi, tốt nhất ngươi hãy ngoan ngoãn uống thuốc, đừng để ta đang làm mà ngươi lại đột nhiên thổ huyết hoặc té xỉu."

"Ngươi, đáng, ghét!" Bạch Ly Nhược trừng mắt nhìn hắn, cực kỳ bất mãn.